[ Jensoo] Yêu Soo, Không Hối Hận《 Cover 》
Eleven
Mỗi khi nhìn thấy Chaeyoung xuất hiện bên cạnh Jisoo, nhìn thấy bộ dáng thân mật của hai người, Jennie vẫn không có dũng khí ôm chị. Giờ đây, cô muốn cho chị một cái ôm, một cái ôm tràn đầy khen ngợi, bội phục, một cái ôm tràn ngập đau lòng, lo lắng cùng vui mừng.Việc Jisoo hăng hái đuổi theo tên cướp được lan truyền rộng rãi, nhờ đó mà danh tiếng của cậu cũng lan xa. Trường học ghi nhận thành tích của cậu, ngay cả cảnh sát cũng khen ngợi cậu. Khi truyền thông đến phỏng vấn, cậu còn lớn tiếng nói, về sau cậu muốn làm Kiểm Sát Trưởng diệt gian trừ ác, còn nói chút lời xã giao, làm mọi người nghe xong đều rất vui vẻ.Ngay cả các quản lý trước của đội bóng chày, những người đã từng chán ghét cậu, cũng giơ ngón tay cái lên khen ngợi cậu, nói cậu rất đẹp thậm chí còn nguyện ý cùng cậu kết giao, cũng không để ý việc cậu đã có người yêu.Nói tóm lại, danh tiếng của Jisoo thay đổi rất nhiều.Jennie hiểu, chị là người đáng được khen ngợi, chị luôn hăng hái làm việc nghĩa, không thể tha thứ cho việc chính mình tận mắt nhìn thấy người phạm tội mà không làm gì, mặc dù việc này thường khiến chị lâm vào hiểm cảnh.Cô cảm thấy thật kỳ quái, cuộc sống của cô như thế nào lại thay đổi như vậy, trừ việc học cùng việc bán rau ở chợ, còn lại chỉ có chị ── cô trở nên thường xuyên quan tâm chị, chú ý chị, nhưng chỉ dám lấy thân phận của một người bạn!Thật ra thì ở đại học, cô có rất nhiều người theo đuổi.Nhưng cuối cùng đều là “không bệnh mà chết”; có người nói cô chỉ biết học, không biết quan tâm, có người nói cô không giống nữ sinh, không giống Chaeyoung luôn làm người khác cảm thấy vừa lòng, thoải mái, không biết lấy lòng người khác, khiến cho họ vui vẻ.Bạn tốt nói, cô chỉ thích những người có tính tình thật thà, muốn khóc sẽ khóc, cùng khóc với cô, muốn cười thì cười, cùng cười với cô, người như thế mới có thể được Jennie ưu ái.Có lẽ vậy...! ! Bạn cô nói vậy có lẽ không sai, trên đời quả thật có người này, chỉ tiếc là người này đã không thể nào thuộc về cô!Ban đầu Kim Jennie cho là cô cùng Kim Jisoo cả đời cũng không thể có cơ hội ── Jisoo rất thích Chaeyoung, bọn họ thậm chí chưa từng cãi nhau, mặc dù Jisoo là người có chút thô lỗ, nhưng người khác cũng nhìn ra được, bọn họ thật rất thích nhau.Trong mấy năm đại học, chưa ai từng nghe hai người gây gổ, cãi vả, hay đòi chia tay, ngược lại, Jisoo cùng Chaeyoung muốn cãi vả nhau cũng khó khăn ── Jennie đã tận mắt thấy qua .Cô nghĩ rằng Jisoo cùng Chaeyoung sẽ cứ như vậy mà đi đến cuối, đi đến khi tốt nghiệp, đến khi vào xã hội, sau đó bọn họ sẽ có gia đình của mình, còn Kim Jennie cô sẽ bước ra khỏi cuộc sống của họ.Nhưng sự tình đến quá đột ngột, không ai biết xảy ra chuyện gì. Tất cả diễn ra vào kì nghỉ đông cuối cùng của bọn họ ở đại học ──Không ai biết vì nguyên nhân gì mà Park Chaeyoung đột nhiên không xuất hiện ở trường học nữa, cô ấy giống như đã biến mất. Kim Jisoo hỏi thăm, điều tra khắp nơi cũng không tìm được nguyên do.Gọi điện thoại đến Park gia, Park gia nói Chaeyoung xuất ngoại. Kim Jisoo không tin, chạy tới Park gia nói muốn tự mình nhìn thấy Chaeyoung, nhưng lại bị họ đuổi ra. Cậu lớn tiếng yêu cầu cha mẹ Chaeyoung cho cậu đáp án, nhưng lần nào cũng chỉ đổi lại được một câu "Xin cậu đừng tới làm phiền Chaeyoung nữa", hoặc là "Không cần trở lại tìm Chaeyoung, con bé muốn chia tay với cậu"Kim Jisoo gấp đến nổi điên, cậu không thể tin được, rõ ràng trước khi nghỉ bọn họ còn gặp nhau một lần và còn rất vui vẻ, tại sao chỉ qua một kỳ nghỉ đông, tất cả đều thay đổi?Sao Chaeyoung lại làm vậy? Chẳng lẽ cậu làm sai chuyện gì sao? Tại sao lại tránh gặp mặt cậu? Có lời gì không thể nói rõ ràng sao?Tiểu Chaeyoung của cậu. . . . . .Vì muốn biết được đáp án, mỗi ngày Kim Jisoo đều đến trước cửa nhag họ chờ đợi. Lúc đầu họ làm như không thấy, nhưng thấy cậu cứ điên cuồng dây dưa như vậy khiến nhà họ không chịu nổi, thậm chí còn gọi điện thoại báo cảnh sát, để cảnh sát bắt cậu về đồn.Jennie chạy tới nhìn chị, cô vĩnh viễn không thể quên giây phút cô nhìn thấy Kim Jisoo, bây giờ chị biến thành cái dạng gì rồi ─ một người chỉ biết chán chường, cõi lòng tan nát, một đôi mắt mờ mịt với vẻ mặt quật cường không chịu nhận thua.Cảnh sát khiển trách cậu, muốn cậu không được tiếp tục quấy rầy người khác, nói cậu nếu học luật pháp thì không nên biết pháp phạm pháp, nếu như tái phạm, nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu nữa.Jisoo khổ sở rời khỏi đồn cảnh sát, nghi ngờ trong lòng vẫn như cũ không giải thích được.Lúc này trong trường bắt đầu truyền ra lời đồn ── nghe nói Park Chaeyoung đang kết giao với thiếu gia của tập đoàn BL, nghe nói cha mẹ của Chaeyoung thấy con gái mình có thể ở cùng với con nhà giàu thì cảm thấy mừng rỡ không thôi, nghe nói. . . . . . nghe nói. . . . . .Kim Jennie đều nghe được, trong lòng cô vì thế mà khiếp sợ, đau lòng không dứt, nhưng lý trí nói cho cô biết, chuyện này rất khó làm người ta tin tưởng, nhưng việc Chaeyoung tránh không gặp mặt cũng là sự thật!Jisoo không hỏi nữa, cậu cũng không đến Park gia tìm người ── cậu vứt bỏ chính mình, bỏ luôn việc học, trong học kỳ cuối, rõ ràng có rất nhiều lớp học cần cậu tham gia, rõ ràng còn một đống sách cần cậu học cho kì thi tư pháp sắp tới, thế nhưng cậu lại hoàn toàn không quan tâm!Lớp thì không đến, sách cũng không xem, thậm chí về sau, ngay cả trường học cậu cũng không tới, không xuất hiện trước mặt bất kỳ người nào, bao gồm cả đội bóng chày mà cậu đã từng rất thích.Kim Jennie tìm chị khắp nơi, từ nhà chị đến vùng lân cận, từ những nơi Jisoo thường xuyên tới đến bên ngoài sân bóng, mỗi một góc trong sân trường cô đều tìm nhưng vẫn không tìm được chị.Cô thay chị khổ sở, cô biết chị thật lòng thích Chaeyoung nhưng cô cũng tức giận, không phải nói là bạn tốt sao. Tại sao có chuyện thương tâm khổ sở lại không tới tìm cô, cứ như vậy mà trốn một mình?Chuyện của Kim Jisoo cùng Park Chaeyoung ở trong trường dấy lên một làn sóng, nhưng đại đa số đều là tin tức bát quái, phong ba qua đi thì một chút dấu vết cũng không có, chỉ có cô, người quan tâm chị, chỉ có cô không ngừng truy tìm, không ngừng chú ý.Đêm hôm đó, Kim Jennie đeo balo đi trong sân trường ── Kim Jisoo đã biến mất ba tuần rồi, không có bất kỳ người nào nhìn thấy cậu, cũng không có ai muốn đi tìm cậu.Nhưng Jennie vẫn không buông tha, nhất là tối nay, cô đột nhiên cảm thấy kích động, muốn đến đội bóng chày một chút, cũng không nhất định chị sẽ ở đó, khả năng tìm được chị cũng không cao, bởi vì nơi đó nhất định sẽ có người quen, lấy cá tính của Jisoo, hiện tại chị nhất định không muốn gặp người quen.Nhưng cô vẫn muốn đi xem, có lẽ sẽ có phát hiện gì đó.Khi đi thông qua phòng làm việc của đội bóng chày, dọc theo đường đi sẽ đi qua sân thể dục, bên cạnh sân thể dục là đài quan sát, phía sau đài là một mảng bụi cỏ lớn, nơi đó rất vắng người, mà cũng hiếm khi có ai tới đó!Bởi vì nơi đó nhiều muỗi ──phải biết khi đang trong giai đoạn yêu đương người ta sẽ không để ý đến hoàn cảnh, cho dù là vùng khỉ ho cò gáy cũng có thể nói chuyện yêu đương, nhưng ngay cả những đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt cũng không muốn đi đến đó.Khi cô đi ngang qua đài quan sát thì đột nhiên nghe âm thanh phát ra từ phía sau, cô lập tức dừng lại, mặc dù âm thanh đó không lớn, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy tò mò.Cô từ từ đi lên phía trước, đi tới phía sau đài quan sát, quả nhiên Jisoo đang ở nơi đó.Cô nhìn thấy chị ── người con gái đang lâm vào trạng thái bi thương, khó có thể tự kềm chế.Kim Jisoo ngồi ở đó uống bia, một lon lại một lon, tuy ánh đèn phía sau đài quan sát mờ mờ, nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ là chị!Vẻ mặt của chị….trên mặt chị là nước mắt. . . . . ."Shoo"Jisoo sững sờ, im lặng quay đầu nhìn về phía cô, không biết nên nói gì, Jennie đi lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh chị.Jisoo yên lặng khóc, lon bia trong tay vẫn lơ lửng trong không trung."Chị thật sự rất thích cô ấy phải không?"Jisoo gật đầu, có lẽ bởi vì ở trước mặt cô, nên cậu không cần che giấu nữa, càng không thể nào giả bộ tự nhiên ── cho tới nay, cô vẫn luôn giống như tim của cậu, luôn có thể đọc được suy nghĩ sâu nhất trong nội tâm cậu."Jennie ah, tôi nên làm như thế nào?" Cậu khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống.Cậu biết ánh đèn mờ mịt, không ai thấy rõ, nên không cậy mạnh nữa, không cần cố giữ tôn nghiêm, vì vậy mà nước mắt cứ rơi không ngừng.Kim Jennie cũng khóc cùng với chị, hai người cùng nhau rơi lệ.Cô đã nói, thích một người, tự nhiên hi vọng người kia cũng có thể tìm được người trong lòng, hiện tại chị mất đi người mình thích, cô không cảm thấy kích động, mà ngược lại, cô đau lòng thay chị."Jisoo, chị biết không? Thích một người, không nhất định phải vĩnh viễn ở cùng một chỗ, chỉ cần xác định người đó luôn vui vẻ là được rồi." Lời này cô nói cho chị nghe, nhưng cũng là nói cho chính mình nghe!"Tại sao thích một người thì không cần phải vĩnh viễn ở chung một chỗ?" Bộ dạng Kim Jisoo giống như đứa bé đang hỏi vấn đề ."Bởi vì chúng ta có thể vĩnh viễn thích một người, nhưng lại không thể ép buộc người kia vĩnh viễn thích mình !" Cô vừa nói vừa thở dài.Jisoo lau nước mắt, mặc dù không ngừng lau nhưng vẫn không lau hết được. Jennie rốt cuộc không nhịn được, vươn tay ôm chị."Jennie. . . . . .""Shoo, chị biết không? Tôi cũng rất thích một người. Đừng hỏi tôi là ai, tôi sẽ không nói cho chị biết đâu, nhưng..." cô vừa khóc, vừa cười, "Người đó thích một nữ sinh khác, hơn nữa bọn họ đã ở chung một chỗ rất nhiều năm, rất thích rất thích nhau, cho nên việc đó cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần người đó có thể vui vẻ là tốt rồi.""Có thật không?""Thật chứ! Chỉ cần chị ấy vui vẻ, cho dù vĩnh viễn chị ấy không thích tôi, vĩnh viễn chỉ xem tôi là người bạn tốt nhất cũng không sao, tôi nguyện ý làm bạn bè tốt nhất của chị ấy.""Cô đúng là ngu ngốc mà.""Chị cũng thế."Cậu rốt cuộc cười, trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên cậu cười!Cô chỉ dùng ba, hai câu, dùng tình cảm của mình để an ủi cậu, nhưng trong nháy mắt lại hóa giải tất cả đau khổ trong lòng cậu. Điều này thật giống như ma lực!"Jisoo, phấn chấn lên, tương lai phía trước còn dài!" Jennie vừa khóc vừa khuyên cậu, "Chúng ta cũng sắp tốt nghiệp, sắp tới còn phải tham gia sát hạch, có một đống sách còn phải học, Jisoo, không phải chị muốn làm Kiểm Sát Trưởng sao? Chị phải phấn chấn lên chứ!"Nhìn cô, Kim Jisoo đột nhiên cảm thấy những đau khổ này dường như đã được cô hóa giải rất nhiều, thật ra thì cậu cũng không rõ là mình đang khổ sở, hay là không cam lòng?Có lẽ cậu đang rất khổ sở, bởi cậu đã cho đi tình cảm thật của chính mình."Cô nói đi, người đó là ai?"Jennie cười rộ lên, "Tôi đã nói rồi, không nên hỏi tôi...tôi chắc chắn sẽ không nói cho chị.""Chúng ta không phải bạn bè tốt nhất sao?""Ít làm trò đi!"Cậu cười, cô cũng cười, mặc dù trong lòng đau đớn rất nhiều, nhưng bọn họ đều dùng nụ cười để an ủi lẫn nhau ── muốn trưởng thành thì ít nhất phải trải qua một lần vừa cười vừa khóc thế này, có đau đớn thì mới trưởng thành được.Dù biết sẽ đau, nhưng không thể sợ; bởi vì sợ, thì sẽ không thể trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz