ZingTruyen.Xyz

Jensoo Trans Mistress

Jennie và dì Lee quay về phòng. Nàng vẫn chưa ngừng khóc, cảm thấy 25 năm cuộc đời của mình thật cô độc và thất bại, nàng thấy tuyệt vọng. Mỗi một ngày trong hai tháng rưỡi qua, cuộc trò chuyện giữa nàng và Jisoo không có gì ngoài giận dữ, đau đớn và những lời xin lỗi, tất nhiên là từ nàng.

Dì Lee xông đến mở tủ quần áo, suýt nữa phá hư luôn cửa tủ. Dì đặt vài bộ quần áo của Jennie lên giường. "Nhanh thay đồ đi cháu."

Jennie không phải kiểu người ôm ảo tưởng, nàng đã đoán được vợ của Junmyeon sẽ lạnh nhạt với mình, nhưng nàng không thể vì muốn rời khỏi nhà họ Kim mà mạo hiểm cuộc sống của con mình được. Nàng đáng bị đối xử như vậy, là lỗi của nàng đã khiến vợ anh ta rơi vào tình thế khó xử. Nàng không có khả năng tài chính để nuôi đứa bé và cũng không thể tự chăm sóc bản thân trong quá trình mang thai được.

"Cháu đang làm gì vậy?" Dì Lee mím môi, đôi lông mày chau lại. "Buồn bã không tốt cho đứa bé đâu. Thay đồ đi, ta đợi cháu ở ngoài."

Jennie đỡ trán, cảm nhận được sự cay đắng của Jisoo như nọc độc từ từ tiến về phía nàng. Nhưng nàng vẫn hy vọng xa vời rằng một ngày nào đó Jisoo có thể tha thứ cho mình. Tay phải của nàng đặt lên vai trái, lần theo những đường nét ở sau lưng. Dây kéo phía sau áo nhanh chóng được cởi ra. Nàng mặc một bộ đồ tập yoga, đi ra ngoài gặp dì Lee và Jisoo.

Chuyến đi đến trung tâm yoga cực kì yên tĩnh. Jennie vòng tay ôm bụng, nghiến chặt quai hàm, đôi mắt đỏ ngầu nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ. Jisoo đang nói với nàng về gì đó nhưng nàng không chú ý lắm, cảm giác đau nhói trong lồng ngực vẫn len lỏi trong nàng.

"--trung tâm cũng có cung cấp các bài tập dành cho những người mang thai." Khi Jisoo nhận thấy Jennie đang không lắng nghe, cô nheo mắt lại. "Cô còn đang nghe tôi nói không?" Đôi mắt cô trở nên lạnh lùng như thường lệ, giọng điệu như lớp băng vạn năm không tan chảy.

Jennie cắn môi gật đầu. "Ừ, có."

Có lẽ đây là cuộc đối thoại dài nhất giữa họ mà Jisoo không mỉa mai Jennie bằng hàng trăm lời xúc phạm và nguyền rủa. Mặc dù vẻ lạnh nhạt của Jisoo vẫn còn đó nhưng nàng vẫn có thể chịu được, chỉ cần tránh làm gì đó kích động đến Jisoo thôi.

Jennie xoa nắn những ngón tay đang bị đau của mình và ngập ngừng chạm vào bụng. Nàng phải sống vì con. Mặc cho mọi thứ xung quanh nàng đều mong nàng khổ sở thì nàng vẫn phải kiên trì sống và đấu tranh với chúng.

●●●

"Xin chào Kim tiểu thư, tôi là Gaeun, huấn luyện viên của cô trong khóa học ở đây." Gaeun bắt tay với Jennie. "Tôi rất vui khi được biết cô quyết định đăng ký lớp học này của chúng tôi. Tôi chắc rằng nó sẽ giúp cô chuẩn bị tốt cho việc chuyển dạ và tăng cường sức khỏe của đứa trẻ."

"Xin hãy quan tâm đến tôi." Jennie hơi cúi người đáp lại.

"Được rồi, hiện giờ chúng ta sẽ chỉ tập hơi thở và một số động tác giãn cơ nhẹ vì cô chỉ mới trong ba tháng đầu thai kỳ."

Gaeun và Jennie ngồi trên thảm yoga, Gaeun chỉnh thẳng lưng cho nàng. "Tư thế ảnh hưởng rất lớn đến việc luyện tập kỹ thuật thở, vì vậy ngồi đúng tư thế rất quan trọng. Bây giờ cô đừng căng mình thành tư thế nào cả, cứ thả lỏng ra, để cơ thể của mình tùy ý đi.

"Được rồi, hít vào thở ra, là vậy đấy."

Jennie nhắm mắt, thư giãn, tạm thời xóa đi những kí ức đau đớn khỏi não bộ của mình. Đây có thể liều thuốc tạm thời của nàng, một cơ hội ngắn ngủi để được làm tê liệt bản thân dù chỉ một thời gian ngắn. Có thể nó sẽ giúp được nàng.

Trong lúc nàng đang thả lỏng thì một người khác đang bắt đầu mất kiên nhẫn. Jisoo cảm thấy rất hối hận vì đã bỏ việc về sớm, chắc Taehyung đã giải quyết ổn thỏa mọi công việc hôm nay rồi. Cô ngồi bên góc phòng, dậm chân xuống sàn, tiếng đủ lớn để mọi người đều nghe thấy.

"Cô là người ép con bé đến đây, bây giờ thì cô lại chán nản vì không có gì để làm." Nếu không phải vì vẻ mặt u ám của Jisoo thì có lẽ dì Lee đã bật cười thành tiếng.

"Tôi thề đây là lần đầu và cũng là lần cuối tôi đi cùng cô ta đến đây." Cô cố tỏ ra bình thản để che giấu việc mình đang cáu kỉnh. "Tôi không muốn ở lại đây nữa."

"Vậy thì đi đi, có ai bắt cô ở lại đâu." Dì Lee nói bằng giọng điệu rất thản nhiên như không có việc gì.

Lần đầu tiên Jisoo không tìm ra lý do để phản bác lại. Cô ở lại làm gì, sao không rời đi? Con mẹ nó, cô cũng chẳng biết nữa. Jisoo nhìn Jennie, không hiểu mình bị cái gì mà lại đi làm bảo mẫu cho cô ta.

"Tôi đã định nói điều này với cô từ khá lâu rồi." Dì Lee nhìn Jisoo, bà đặt tay lên vai cô và vỗ nhẹ vài cái.

"Gì thế?"

"Ghét tội lỗi, nhưng yêu người phạm lỗi."

Jisoo chớp mắt, một lần, rồi lại hai lần sau đó phá lên cười, chính là thật lòng mà cười. Cô lấy tay dì Lee khỏi vai mình, dường như không thể tin được những lời vừa nghe. "Gì đây, bây giờ dì mong tôi trở thành lesbian và rơi vào lưới tình với tình nhân của chồng mình à? Đùa hay lắm, dì khiến tôi buồn cười rồi đấy."

Jennie và Gaeun nhìn họ đầy hoang mang, nhưng lại không thể nghe được cuộc trò chuyện của họ nên quay lại tiếp tục làm việc của mình.

"Ta không có ý như thế Jisoo. Ta biết mấy tuần này cô đã rất cố gắng để vượt qua rồi, nhưng thù hận sẽ chỉ giữ chân cô lại khiến cô không thể bước về phía trước."

Jisoo suy nghĩ một chút, tạm thời không có phản ứng. Dì Lee đã nghĩ có thể mình sẽ thay đổi được suy nghĩ của Jisoo. Chỉ là có thể.

"Vậy thì cứ như thế đi. Hãy để hận thù khắc sâu vào trái tim tôi. Tôi ghét cô ta, đó là tất cả. Không có tha thứ, không có nhân nhượng, chỉ có ghét bỏ."

Hóa ra dì đã sai rồi.

●●●

Kết thúc buổi tập yoga cũng đã là chiều muộn, đối với chuyện này không ai phấn khích hơn Jisoo. Cô chẳng bao giờ ngờ đến việc phải mất cả tiếng đồng hồ chỉ để tập thở nhẹ.

Jisoo như đã giác ngộ được điều gì đó sau buổi học. Cô biết mình khá cay nghiệt với cô ta, nhưng căm ghét thì dễ hơn là tha thứ cho những gì đã khiến cuộc sống của cô rơi xuống vực thẳm. 

Sự căm ghét là cách cô tự bảo vệ bản thân mình.

Bất cứ lúc nào nhìn thấy Jennie, khung cảnh đó luôn xuất hiện trong tâm trí cô. Cảnh hai người họ làm tình. Cảnh người đàn ông cô yêu nhất nhận được khoái cảm từ người phụ nữ khác.

Những suy nghĩ đó đã khiến cô thao thức suốt đêm, rằng cô không bao giờ là đủ với anh ta, rằng Chippie có khả năng cho anh ta nhiều hơn cô. Lời hứa yêu thương và thề nguyện giữa họ cũng tan vỡ như trái tim cô. 

Việc cô không có khả năng sinh con đã đẩy anh rơi vào trạng thái bức bối. Con cái luôn là một phần trong bức tranh tương lai mà Junmyeon đã tưởng tượng, nhưng cô lại như vậy đã khiến anh không bao giờ có thể chạm đến giấc mơ ấy. Cô tự hỏi liệu yêu cầu anh hy sinh mong muốn có con có quá sức đối với anh hay không, cô muốn thử đánh cược thế nên đã đưa ra đề nghị nhận con nuôi nhưng không ngờ anh lại trở nên mất bình tĩnh. Khi cô thốt ra những lời nói ấy, anh ta đã ném hết mọi thứ trong phòng, gần như đã động tay động chân với cô nếu không bị vấp ngã. Trước khi cưới nhau cô chưa bao giờ thấy khía cạnh này của anh ta. Sau khi bình tĩnh lại họ vẫn đối xử với nhau như thường, hay ít nhất chỉ có Jisoo là như thế.

Cô cười thầm. Chẳng trách vài tháng trước khi chết trông anh ta có phần xa cách, hóa ra là đi nuôi tình nhân. Anh ta xa lánh cô không phải điều khiến cô đau đớn, mà là việc anh ta trông có vẻ vô cùng hạnh phúc. Trước đó họ rất hiếm có thời gian dành cho nhau, mỗi khi Jisoo trao đổi về việc cả hai nên nghỉ ngơi để đi du lịch với nhau, Junmyeon luôn tìm cách để từ chối cô.

Tất cả là vì Jennie.

Kim Jennie.

Cái tên đã trở thành nỗi căm hận và ghê tởm đối với Jisoo.

Jisoo nhìn vào Jennie. Người phụ nữ đó đang mặc một chiếc đầm bầu, bụng cô ta đang dần lớn hơn qua từng ngày. Cô lơ đãng vuốt ve cái bụng phẳng lì của mình. Nó sẽ không bao giờ lớn như của Jennie, bên trong sẽ không bao giờ có đứa con của chính mình.

Trong lòng cô thấy trống rỗng, điều đó đã khiến cô phải trả giá bằng gia đình mà cô luôn ao ước, bằng người chồng và cuộc sống mà họ dự định có cùng nhau.

"Phu nhân, chúng ta tới rồi." Minji đỗ chiếc limousine trước MINS, chi nhánh của một shop thời trang bà bầu Jisoo đã từng đến một lần sau đám cưới.

"Một tiếng sau quay lại." Jisoo là người cuối cùng bước vào cửa hàng, cô bỗng nhớ lại những ngày cô đã cùng với Soojoo thiết kế trang phục bà bầu để chuẩn bị cho việc mang thai. Tất nhiên là bây giờ chúng trở nên vô dụng.

Cô sẽ không bao giờ cần chúng nữa. Không phải không muốn, mà là không thể.

"Jisoo!" Soojoo đến gần ôm chặt Jisoo. Kể từ khi bác sĩ nói với Jisoo về tình trạng của cô, người phụ nữ này đã không bao giờ đặt chân đến cửa hàng nữa. Soojoo là một trong số ít người biết được chuyện đó.

Cô cảm thấy rất buồn vì biết Jisoo đã chuẩn bị rất nhiều cho việc mang thai, điều cô ấy mong chờ đã lâu, sau đó mọi nỗ lực trở nên công cốc. "Gần một năm rồi mới gặp được cậu!"

"Ừ, mình rất nhớ cậu." Jisoo cũng đáp lại cái ôm của bạn thân.

Khi cả hai rời khỏi cái ôm, Soojoo bắt gặp một người có vẻ xa lạ. Jisoo đến đây đã là không bình thường, càng không cần phải nói việc cô ấy đem theo một người phụ nữ mang thai đi cùng mình.

"Người phụ nữ xinh đẹp này là ai đây?"

Jennie đỏ mặt, không phải lúc nào cũng có người khen ngợi nàng đâu.

"Soojoo, đây là Jennie. Cô ấy là...một người bạn thân." Jisoo ép mình nói ra những lời buồn nôn như Jennie là bạn thân mình. Có điên mới làm bạn với tình nhân của chồng.

"Rất vui được gặp cô Jennie."

Jisoo hắng giọng. "Mấy bộ váy trước đó..."

Soojoo hiểu ý của Jisoo. Những chiếc váy mà họ đã thiết kế cùng nhau đặc biệt phù hợp với Jisoo, chúng được làm bằng những vật liệu cầu kì và đắt tiền nhất. Cuối cùng Jisoo từ chối nhận chúng nhưng Soojoo vẫn giữ trong cửa tiệm, khóa lại để giấu đi.

"Thì sao?"

"Jennie sẽ dùng chúng."

Jisoo nhìn Soojoo, giữa họ đã có một cuộc trò chuyện thầm kín với nhau.

Cậu chắc chứ Jisoo?

Ừ, đưa cho cô ấy đi.

Soojoo ra sau cửa hàng để lấy quần áo.  Chúng được niêm phong trong những chiếc vali lớn màu trắng, chính xác là năm chiếc. Các nhân viên đã đưa từng cái vali đến trước mặt Jennie. Jisoo quỳ xuống trước một cái để mở nó ra. Một cảm giác đau khổ dâng trào trong cô khi cô nhìn thấy những chiếc váy, vốn dĩ chúng được dành cho cô, nhưng cô lại không bao giờ có thể sử dụng chúng.

Tại sao lại đưa cho Jennie? Jisoo ghét bỏ người phụ nữ đó, nhưng bằng cách nào đó việc này sẽ giúp cô giả vờ như chính mình đang mặc quần áo do bản thân thiết kế. Cô sẽ có thể thấy được những chiếc váy này trông như thế nào khi một người phụ nữ mang thai mặc chúng. 

Nhưng đó không bao giờ là chính mình.

Jisoo cầm trên tay một bộ, đó là một trong những chiếc váy yêu thích của cô. Cô ứa nước mắt, nhưng ngay lập tức đứng dậy và ra hiệu cho Jennie lấy chúng. "Tất cả đều là của cô." 

Jennie do dự, nàng vẫn đứng bất động.  "Thế này không phải nhiều quá sao? Có lẽ sẽ hơi đắt?" Nàng không muốn tạo gánh nặng cho Jisoo khi phải thanh toán toàn bộ quần áo cho mình.

Dĩ nhiên Jisoo sẽ không bao giờ nói với nàng sự thật về những bộ váy này.

"Cô nghĩ tôi không trả nổi sao? Tôi là tỷ phú, tôi có thể mua đứt cửa hàng này nếu muốn."

"Váy này nhìn rất đẹp đó Jennie! Cháu thử cái này xem sao." Dì Lee mang nàng đến phòng thay đồ, để lại không gian riêng cho Jisoo và Soojoo.

"Mình biết một ngày nào đó cậu sẽ quay lại đây, nhưng không nghĩ đến cậu sẽ đem tặng hết cho người khác. Cậu là người thiết kế ra chúng mà, chúng là của cậu." Soojoo liếc về phía Jisoo, người vẫn đang nhìn chằm chằm vào phòng thử đồ.

"Đúng là thế, nhưng có lẽ số phận có hơi trớ trêu khi người mình thiết kế quần áo cho thật ra không phải là bản thân, mà là cô ấy."

Cuối cùng cô cũng không cần phải giả vờ mạnh mẽ nữa, cứ thế để nước mắt rơi xuống.

Tất cả là bởi vì Jennie.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz