Nhiều hơn nữa
Jennie trở người khi nhiệt độ phòng đang dần trở nên lạnh hơn. Một tia nắng len lỏi qua rèm cửa lọt vào phòng ngủ, chiếu vào mắt nàng. Nàng quay người đi vì thấy không thoải mái. Đã hai tiếng kể từ khi xuất viện mà nàng vẫn chẳng thể ngủ. Giấc mơ đó, lâu lắm rồi mới mơ thấy lại.Tại sao bây giờ lại ám ảnh nàng? Bí mật mà nàng đã chôn sâu vào trong quá khứ, cũng sẽ che giấu ở hiện tại và có lẽ cả tương lai. Không ai nên được biết cả.Jennie thở dài rời giường đi vào nhà tắm. Nàng mở vòi để nước chảy xuống ống thoát nước rồi dùng tay hứng đầy, vẩy nước lên mặt sau đó lau khô bằng khăn tắm. Nàng lấy một cây lược gần đó và chải những lọn tóc mềm. Mái tóc nàng dài qua vai, nàng nhìn chằm chằm mình trong gương. Cho đến khi một tiếng gõ nhẹ vọng lại trong phòng, nàng nhanh chóng chạy ra cửa và thấy Jisoo đang bưng một cái khay. Đầu óc Jennie bỗng trống rỗng, nàng đờ người nhìn Jisoo bước vào trong phòng. Cô đặt khay xuống bàn, mở nắp khay ra là một phần ăn đã được chuẩn bị sẵn. "Tôi đã nhờ dì Lee nấu ít món cho cô, sau đó...tôi nghĩ mình nên mang lên đây." Jennie lùi lại phía sau vài bước. Nàng vẫn cảm thấy không thoải mái khi ở bên Jisoo. Sự ngượng ngùng tràn ngập trong không khí không vì chuyện xảy ra ở bệnh viện cách đây vài giờ mà tan biến đi, thay vào đó cảm giác khó chịu trong lòng còn nhiều hơn trước. "Nói cho cô biết, chuyện này không thay đổi điều gì đâu. Với tôi cô vẫn là một con điếm, và tôi vẫn ghét cô, hiểu điều đó chứ?" Mặc dù không nhận được lời đồng tình nào, nhưng đôi mắt nâu của Jennie đã ngầm tỏ ý với Jisoo rằng mình đã hiểu. "Tốt, đầu của cô thế nào rồi?" Jennie không chắc là mình có nghe đúng không nhưng câu hỏi này từ Jisoo có vẻ gượng ép và vô nghĩa. "Tôi không sao, nghỉ ngơi vài giờ là ổn rồi." Jisoo chỉ nghe một nửa, cô thổi lên móng tay, kiểm tra lớp sơn móng tay mới. "Được rồi." Sau đó Jisoo để lại nàng một mình trong phòng ngủ. Không lâu sau đó dì Lee bước vào, đặt tay lên trán nàng kiểm tra xem Jennie còn nóng không. "Cháu không sao đâu dì." Nàng nhẹ nhàng nói. Cháu phải như vậy. ●●● Nhiều ngày sau khi bị dì Lee giữ lại trong biệt thự để nghỉ ngơi đầy đủ, Jennie đã xin phép dì đi dạo ở công viên gần đó. Nàng bước lên cầu và đi xuống tìm một lối đi trong khu vườn. Những mảng xanh bên vỉa hè tràn ngập hoa thi nhau khoe sắc trong mùa hè. Từ nơi nàng đứng có thể nhìn thấy hồ nước, mặt nước đang phản chiếu ánh sáng từ mặt trời trên cao. Đột nhiên nàng cảm thấy một cái gì đó ấm và ẩm ướt bên bàn chân trái của mình. Jennie nhìn xuống và thấy một chú Pomeranian lông đen đang liếm chân mình. Nàng cười khúc khích, cảm thấy khó khăn khi cúi xuống vì cái bụng của nàng, vì vậy chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chú chó một cách ấm áp. "Yeontan! Em đây rồi!" Một giọng đàn ông trầm thấp vang lên khiến nàng giật mình. Nàng nhìn thấy một người đàn ông với chiều cao ngất ngưởng và thân hình khỏe khoắn đang chạy về phía nàng. Anh ta mặc một chiếc áo ba lỗ và quần chạy bộ, rõ ràng là đang tập thể dục buổi sáng. Anh vuốt ve chú chó bên dưới rồi nhìn về phía Jennie. "Xin lỗi vì nhóc này đã làm phiền cô nhé." Jennie lắc đầu xua tay. "Ồ không, thằng bé đã mang lại cho tôi chút ấm áp mà tôi đã không cảm nhận được trong một thời gian dài." Một thời gian dài, rất dài. Ánh mắt anh ta chuyển hướng xuống bụng nàng. Cô gái trước mặt anh ta có thân hình gầy gò, nhưng bụng nàng lại đặc biệt phình ra. "Oh cô cũng mang thai giống vợ tôi này! Cô được bao nhiêu tháng rồi?" Giọng anh nâng lên một tông vì phấn khích. "Tôi được hai tháng rưỡi." Jennie cúi xuống, rụt rè sờ những ngón tay. "Chắc vợ tôi cũng muốn gặp cô lắm! Cô ấy rất thích gặp những người phụ nữ mang thai giống cô ấy. Cô có phiền nếu tôi gọi cho cô ấy không?" Jennie được một người xa lạ thân thiện tiếp đón nồng nhiệt, nàng nghĩ gặp gỡ những người bạn sẽ giúp nàng thoát khỏi mớ bòng bong về Jisoo và những thứ khó chịu khác. "Không, không sao đâu." Trước khi gọi cho vợ, anh ta cười rạng rỡ nói với Jennie. "Tôi vẫn chưa biết tên của cô." Jennie đưa tay ra. "Tôi là Kim Jennie." "Kim Taehyung." . . . Nhiều giờ sau đó, nàng đang ở cạnh vợ của Taehyung, cười đau bụng vì câu chuyện của vợ anh ấy, Joohyun. Taehyung đưa họ đến nhà hàng gần công viên để hai người phụ nữ tám chuyện với nhau. Jennie ước có thể gặp gỡ họ sớm hơn, có lẽ Joohyun và Taehyung là chốn nghỉ ngơi thầm lặng của nàng khỏi những trở ngại và bão tố vẫn đang đeo bám cuộc sống của nàng. "Anh ấy đã làm thế thật sao?" Jennie lấy giấy lau nước mắt. Joohyun gật đầu, nhấm nháp ly nước cô đang cầm trên tay. "Đúng vậy! Điên quá phải không?" Jennie gật đầu, lấy một tờ khăn giấy mới chấm nước mắt. "Vậy, cậu biết được giới tính của con mình chưa?" Joohyun đổi chủ đề một cách chớp nhoáng, một việc cô ấy rất hay làm, không phải Jennie không thích. Nàng thấy như thế rất vui, rất thú vị. "Chưa, chắc khoảng một tháng nữa hay hơn." Mắt Joohyun lấp lánh trông như đang mơ mộng, cô hồi tưởng về một khoảnh khắc trong quá khứ. "Cậu biết không Jen, đó là khoảnh khắc mà sách vở hay nói ấy. Cảm xúc dâng trào ập đến bất ngờ. Đó chắc chắn là khoảng thời gian mà cậu và chồng cậu sẽ trân trọng mãi mãi." Chồng. Jennie không thể nói với Joohyun rằng con mình sẽ mãi mãi không biết cha nó là ai. Không bao giờ biết cảm giác có cha là như thế nào. Một trong những điều khiến nàng thấy đau khổ là con của nàng sẽ được sinh ra trong một gia đình tan vỡ và có một người mẹ vô dụng, nhưng nàng sẽ cố gắng thay đổi bản thân vì con. "Mình mong là vậy." Joohyun không nhận ra nỗi buồn trong mắt Jennie nên đã tiếp tục. "Chồng cậu cũng có thể cùng cậu tham gia lớp học tiền sản đó, nó sẽ giúp các cặp đôi thân mật hơn và cũng có rất nhiều thông tin bổ ích nữa!" Jennie chỉ có một mình. Nàng không có ai cả. "À à! Cậu cũng có thể nhờ chồng chụp ảnh về quá trình phát triển của thai nhi nè! Tae đã chụp một bức mỗi tháng và treo nó lên tường để ngắm mỗi ngày, không biết bao giờ anh ấy mới thấy mệt nữa." Sẽ không ai ngắm nàng và cái bụng ngày càng to hơn của nàng. "Tae cũng thích để đầu anh ấy lên bụng mình để cảm nhận cử động của con trong đó. Mỗi lần con đá anh ấy luôn ghi nhớ cảm giác nó chạm vào người anh ấy như thế nào." Sẽ không ai làm thế với con của nàng. Chỉ có hai người bọn họ, nàng và con mình. Họ chỉ có nhau thôi. Joohyun cứ nói và nói mà không hay biết từng lời của cô như dao nhọn găm vào người Jennie, ép nàng đối diện với hiện thực rằng nàng sẽ không thể có một người chồng, hay một người bạn đời cùng nàng trải qua thai kỳ này. Nàng đã phải cắn răng chịu đựng cho đến chiều muộn sau đó mới chia tay hai vợ chồng. ●●● Jennie khao khát bình yên, khao khát một khoảnh khắc được yêu thương và an ủi, khao khát được bơi khỏi cuộc sống mà ông trời đang nhấn chìm xuống đáy đại dương. Nàng sợ hãi, sợ rằng bản thân đã ở trong bóng tối lâu đến nỗi không thể nhìn thấy ánh sáng nữa. Nàng sợ một bước đi sai lầm sẽ đưa nàng trở lại bờ vực thẳm của sự đau đớn và thống khổ. Vì vậy nàng đã đi tìm kiếm sự tha thứ. Thế nhưng bất kể ra sao, nàng sẽ không bao giờ được Jisoo chấp nhận, được Jisoo thể hiện lòng thương xót của cô đối với mình. Cô muốn trả thù, lòng thù hận đã xoáy sâu trong huyết quản của Jisoo, nhưng nàng cũng không thể vì thế mà ngừng lại.Jennie đang đứng ở ban công, từ trên cao ngắm cảnh Seoul. Mặt trời đang dần đi xuống giáp với đường chân trời để nhường chỗ cho mặt trăng. Nàng trở về từ nhà hàng với Joohyun và đang ở một mình trong nhà, dì Lee đang đi mua đồ, trong khi Jisoo có lẽ đang làm việc. Nhưng không phải hôm nay. Jisoo lặng lẽ đi vào trong nhà của mình, cơ thể và tâm trí đều kiệt quệ vì buổi họp. Cô nhìn thấy phòng khách chìm trong ánh sáng của mặt trời, gần như ánh lên một màu vàng. Cửa ban công mở toang, điều mà cô và dì Lee hiếm làm khi họ ở nhà. Vì vậy lúc nhìn thấy bóng dáng của Jennie ở bên ngoài, cô nắm chặt tay lại. Ánh mắt cô không nhìn về phía chân trời mà tập trung vào nàng. Tóc Jennie được búi gọn gàng, nàng mặc một chiếc váy trắng tôn lên làn da như hoa như ngọc. Jennie trông thật ngây thơ, thuần khiết và không hề bị vấy bẩn. Jisoo căm ghét, sao một người phụ nữ, một kẻ lừa đảo và phản bội lại có thể có dáng vẻ như vậy. "Cô làm gì ở đây?" Jisoo hỏi, nhưng những gì cô muốn hỏi là, cô đã làm gì với cuộc đời tôi? Tại sao? Jisoo không thể buông bỏ khúc mắc này, nỗi đau lan rộng từ trong thể xác lẫn tâm hồn. Jennie giật mình nhìn quanh. Mắt nàng mở to. "Ngắm hoàng hôn. Trông thật đẹp." Một phần ích kỉ trong Jisoo chỉ muốn Jennie cút ra khỏi cuộc đời cô. Cô hét lên trong lòng khi thấy vẻ chân thành trong mắt Jennie. Cô phải làm tổn thương nàng như cách nàng và hắn làm tổn thương cô. Những gì đã làm trước đó với Jennie vẫn chưa đủ. Jennie hét lên một tiếng "A" khi Jisoo ép nàng quay lưng lại với thành phố. "Để tôi dạy cô một chút, Jennie." Tên của nàng nghe thật sai trái khi phát ra từ miệng Jisoo. Jisoo khóa nàng giữa lan can ban công và chính mình. Cô lấy tay trượt trên sống mũi rồi đến cổ của nàng, khám phá từng tấc da thịt của Jennie. Bàn tay cô vuốt ve đùi nàng, chu du bên dưới chiếc váy cho đến khi chạm vào xương chậu của nàng. "Cô có biết phụ nữ nên làm gì trước khi quan hệ với một người đàn ông không?" Tay Jisoo lúc này đang tiếp xúc với bụng nàng và nhẹ nhàng vuốt ve. "Hỏi tôi đi." Cô đưa chân về phía trước, giữa hai đùi của Jennie, chạm nhẹ vào vùng giữa của nàng. "Jisoo, dừng lại đi!" Jennie thì thầm một kèm theo một lời cầu xin, quay đầu đi chỗ khác, hy vọng tách mình ra khỏi Jisoo càng xa càng tốt. "Làm ơn đi, Jisoo." Nước mắt từ hàng mi của Jennie rơi xuống. "Cô thực sự trông thật đẹp khi bị khi dễ đấy." Jisoo lẩm bẩm. Cô đã dựng lên một lớp bảo vệ để miễn dịch với những giọt nước mắt của Jennie. Mỗi khi nhìn thấy nàng khóc, cô luôn tự nhủ rằng Jennie khóc vì điều gì đó khác, không phải vì cô. Jennie khóc vì nàng yếu đuối, không phải vì cô đang hành hạ nàng. Nhưng, tất cả chỉ là sự ảo tưởng để bảo vệ những ham muốn ích kỷ của cô dù biết điều mình đang làm là sai. Mà thế thì sao? Kim Jennie không biết lừa dối là không đúng sao? Vậy mà nàng đã không làm gì để ngăn cản chuyện đó xảy ra. Cô nghĩ rằng Jennie còn tệ hơn cả mình. Tay kia của Jisoo thò xuống dưới ngực nàng. "Lúc anh ta làm tình với cô có mạnh tay lắm không, Jennie?" Jennie dường như quên mất thở. "Hỏi tôi phụ nữ nên làm gì trước khi làm tình với đàn ông đi." Những ngón tay của Jisoo tiến vào bên dưới lớp vải áo lót. Cuối cùng Jennie cũng nắm được vai của Jisoo, nàng đẩy cô ra nhưng người phụ nữ này không hề nhúc nhích dù chỉ một milimet. Jennie muốn hét lên. "Tôi không thể..." Sự yếu ớt trong giọng nói và nước mắt của nàng đã làm nụ cười của Jisoo tươi hơn, nhưng cũng đang đè nặng trái tim cô. Không quan trọng. Cô không nên quan tâm. Cô không quan tâm. Những giọt nước mắt quá đỗi bình thường, Jennie đang khóc, với Jisoo cũng không phải là cảnh tượng xa lạ. Jisoo giễu cợt, nhìn Jennie bằng ánh mắt vô hồn và nụ cười trống rỗng. Nàng cần một lối thoát, có lẽ làm theo cô nói là cách duy nhất. "Một-một người phụ nữ nên làm-làm gì?" Jennie thở hổn hển thốt ra từng từ. Giọng nàng run lên, nghẹn ngào. "Câu hỏi của cô vẫn chưa hoàn chỉnh." "Trước-trước khi làm-làm tình với đàn ông..." Jennie vô cùng đau đớn, nhưng nàng không phải người duy nhất. Jisoo cười một tiếng và thuận lợi nhích một chân rời khỏi người nàng. Nàng phải nắm lấy lan can đằng sau để đỡ lấy thân hình mong manh của mình. "Trước khi một người phụ nữ làm tình với đàn ông," "Cô ta sẽ kết hôn với anh ta trước."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz