ZingTruyen.Xyz

Jensoo Thuan Viet Cho Doi Mot Cau Yeu


Ngày tháng trôi nhanh xung đột ngày càng nhiều. Ba mẹ con bà cháu phải dựa vào nguồn tiết kiệm trước nay để sống qua ngày, lòng cầu khẩn mọi chuyện nhanh chóng ổn thỏa. Ông ngoại cô là người ba tàu vốn sống ở khu chợ lớn, một lần tình cờ gặp được bà của cô hai người thương nhau rồi mới ở cùng, nhưng bị gia đình của ông ngoại phản ứng kịch liệt. Nữa đêm ông trộm tiền bèn trốn theo bà về xứ này sinh sống, hai người ban đầu sống trên ghe buôn bán cái trái cây, về sau ông còn bán thêm vải, chẳng mấy chốc cả hai cũng thu được kha khá rồi quyết định mua một đất vườn vừa trồng vừa bán, bọn họ ở với nhau có tận ba mặt con.  Hai người đầu đều đã yên bề gia thất, còn mẹ cô thì hiện tại sống với bà trên mảnh đất vườn này. Năm nay tự dưng mấy hôm liên tiếp bão tới làm ngã không ít cây trái, nước mưa dân cao cũng làm úng hết một mớ.

"Chẳng còn gì cả, phải trồng lại hết."

"Thôi đành vậy mẹ, mình bắt đầu lại từ đầu vậy."

Giọng Trân Ni khiến bà mẹ quay sang nhìn. Gương mặt trắng xanh toát lên nét kiên cường, gan góc, đôi môi mím chặt, đôi mắt đen to tròn ánh lên ý chí không chịu thua cuộc.

"Nhưng chờ được thu hoạch cũng còn lâu lắm." Bà Thanh lẩm bẩm.

"Giờ con nghĩ mình tranh thủ trồng chuối là hơn, ra buồng là có thể bán được luôn."

"Thế thì sẽ không đủ xoay sở tiền học của con thì sao?"

Đôi mắt ấy quay ra nhìn mẹ, ánh lên vẻ quyết tâm, đôi môi tái tái khô khốc:
"Con nghĩ có khi... con sẽ... bỏ học..."

"Hả... tại sao?"

"Con biết là mẹ phải lấy hết tiền tiết kiệm ra để dùng, giờ mình lại còn phải kiếm tiền để sống, còn cần một số vốn để còn khôi phục được vườn. Nếu con vẫn tiếp tục đi học thì mẹ sẽ làm thế nào?"

"Mẹ vẫn có thể xoay sở được mà con. Bây giờ mẹ sẽ đi vay tạm người ta một khoản tiền, đến khi nào chuối thu hoạch được thì mình trả lại người ta. Con cứ học đi, chẳng còn bao lâu nữa là vào kì thi tú tài II rồi."

Đôi môi mỏng manh của cô khẽ nở nụ cười chua xót:

"Khoản vay mà mẹ nói, mẹ định kiếm ở đâu ạ?... Ai ai người ta cũng như ta cả. Giờ mọi thứ đều đắt đỏ. Nếu mà đi vay mấy ông lớn có khi trả không nổi vì lãi cao, rồi đến chừng đó có khi ổng lấy con về làm vợ lẻ để trả nợ đó mẹ"

Bà Thanh thở dài: "Thôi được rồi con. Con đừng vội quyết định gì ngay lập tức, từ từ nghĩ từ từ tính thì hơn. Mai mẹ kiếm chuối về trồng. Mấy cây dừa ấy chịu nước giỏi lắm, xoài thì cũng còn lại được vài cây. Sầu đâu của con cũng hỏng cả."

Câu cuối làm cô phải khó khăn như nuốt cục gì nghèn nghẹn dâng lên trong cổ. Ở gốc cây sầu đâu ấy, cách đây chưa lâu, một chàng trai cao lớn, khỏe mạnh còn vui vẻ đứng hét lên trêu chọc cô. Giờ này, cậu đang ở tận nơi đâu, không biết có còn giữ lấy lời hứa hay không... Trân Ni cố xua đuổi hình ảnh ấy khỏi suy nghĩ của mình.

"Hai mẹ con mình từ từ cùng nhau làm chắc cũng được thôi."

"Mẹ thì không sao, nhưng con có làm nổi không?"

"Nổi chứ ạ." Giọng Trân Ni đầy quả quyết. "Con nhà làm vườn, có lẽ nào lại không đào đất chặt cây được ạ?"

"Thế ngày mai ta bắt đầu làm từ sớm... Cau vẫn còn, bà có cau ăn, nhưng trầu thì phải trồng lại."

Trân Ni bắt đầu công việc từ sáng sớm. Những cây bưởi chỉ còn trơ cành bị đốn hết cây này đến cây khác, cây nào còn tốt thì cố gắng giữ lại. Dáng người bé nhỏ trong bộ quần áo bà ba đen dính đầy bùn lấm lem làm việc như một cái máy. Lâu lâu bà Thanh lại kêu lên hỏi:"Mệt không con? Nghỉ đã nhé?"

"Con không mệt đâu."

Nhưng đến tối, đôi bàn tay vốn chỉ quen cầm sách vở phồng tấy lên. Người bà liền đem dầu dừa pha với nước cốt gừng dại và muối, lấy vải quấn vào đầu que chấm chất lỏng khéo léo bôi lên vết thương.

"Hơi rát tí nghe, nhưng sẽ chóng khỏi."

Bà Thanh lật bàn tay sưng đỏ của con gái xót xa: "Thôi con ạ, con đừng làm nữa. Để đấy mẹ làm cho."

Cô gái ngẩng lên nhìn mẹ, lắc đầu: "Không sao đâu ạ. Con không muốn ngồi một chỗ trong khi mẹ làm việc quần quật."

"Nhưng bây giờ tay con đau thế phải nghỉ đã."

"Mai là sẽ đỡ thôi ạ, con sẽ quấn vải vào là được."

Gần một tháng sau, những gốc cây bị hư đã bị đào lên hết, chỉ còn nốt việc trồng chuối. Bà Thanh quạt cái nón lá phe phẩy vào mình, quay ra cười với cô con gái đang đứng lau mồ hôi gần đó: "Gần xong rồi con nhỉ. Trồng chuối xong là mẹ con mình đỡ rồi."

"Mẹ định đi mua cây giống ở đâu ạ?"

"Bên làng bên có người bán. Mình đã đào hố hết rồi, còn mỗi việc là đem cây giống về trồng. Ngày mai con cứ nghỉ đi, mẹ sẽ đi."

"Để con đi chèo thuyền giúp mẹ. Lúc đi thì không sao nhưng lúc về chắc là nặng lắm, nước cũng xiết."

Bà Thanh nhìn thân hình mảnh mai của con gái mà thương:
"Không cần đâu con. Con ở nhà trông bà thì hơn, dạo này bà đi lại khó khăn, nhỡ cần gì bà còn gọi sai."

Trân Ni ngồi xuống cành cây gần đó, vén lọn tóc bị sổ ra xòa xuống cổ, lấy cặp kẹp lại cho đỡ vướng. Bím tóc dài tết vòng quanh đầu làm cho khuôn mặt trắng mịn màng trông như cẩm thạch, má và đôi môi ửng hồng vì nóng.

"Năm nay bà không được khỏe mẹ nhỉ."

"Thì bà cũng tuổi cao rồi con."

Đôi mắt đen, to tròn ánh lên những tia căm thù cô liền nhỏ giọng lên tiếng.

"Con ghét người Pháp."

"Hừ, đừng nói to thế con. Những lúc tình hình thế này, con không nên nói vậy, ai nghe thấy thì mình lại bị vạ miệng."

Nét mặt lo sợ của bà Thanh làm cô gái không nén nổi cười phá lên: "Trời, con nói chuyện với mẹ có hai mẹ con, có phải ai ở đâu đâu mà mẹ sợ thế."

"Tốt nhất là mình đừng có nói. Người ta không đụng đến mình, mình cũng sinh sống làm ăn việc của mình, không liên quan đến nhau. Người ta làm gì cũng là việc của người ta."

"Nếu thế thì bọn nó phải về nước đi chứ mẹ, thì sẽ chẳng có ai đụng đến. Đằng này, đây là nước ta, nhà ta."

"Đó là chuyện chính trị, mình đừng quan tâm đến con ơi. Mẹ con mình về nhà ăn cơm đi. Dạo này đồ ăn đắt đỏ quá, chúng ta cũng về sớm thôi giờ này chắc bà đang mong rồi."

Dòng nước đục ngầu một màu nâu nhạt, chảy xiết nên tạo ra những xoáy nước giữa dòng. Đám lục bình lớn trôi dạt theo dòng nước xiết khiến thuyền bè qua lại phải tránh vội.

Cô gái nhỏ đang bơi lặn mé sông có vẻ không quan tâm. Thỉnh thoảng, cô còn bơi ngược dòng rồi thả mình cho trôi theo dòng nước quay trở lại, khi mệt thì bám vào chân cầu thang, vắt nước từ mái tóc xõa dài che kín lưng. Tiếng búa gõ dồn dập vào kim loại còn có cả tiếng huấn luyện vang lên khiến cô quay về phía doanh trại gần đó nhìn chăm chú. Khu vực phía trước doanh trại neo đầy thuyền gỗ và thuyền sắt mới đóng xong.

Sau khi ngó nghiêng xem một lúc, cô quyết định bơi dọc theo bờ vào gần hơn. Cạnh chỗ đóng tàu có một con rạch nhỏ dẫn sâu vào trong, hai bên trồng cây cối um tùm. Bờ sông phía bản doanh làm thành một cái bến đậu thuyền đơn giản, có một chiếc xuồng máy màu trắng đang đỗ.

Trân Ni lặn xuống dưới rồi ngoi lên cạnh chiếc xuồng, khẽ khỏa nước bơi tới bám vào rễ cây gần đó, nhìn vào phía trong. Phía trong khá tối, chỉ nhìn thấy bóng của hàng chục người đang đi lại, cùng với tiếng nói cười bằng tiếng Pháp, nhưng vì nói nhanh nên cô gái nghe không được rõ.

"xinh chào"

Giọng nói khá trầm cùng với tiếng cười vang từ đằng sau làm cô gái giật thót mình, vội quay đầu lại.

"này cô gì ơi."

Trên chiếc xuồng trắng đỗ sát bến đó, hóa ra có một người con gái tướng tá cao ráo, cùng với nước da trắng ngần đang cặm cùi mò mẵn làm việc gì đó mà cô không để ý thấy, cho tới khi cô ta cất tiếng chào.

Gương mặt vừa nhô lên có nước da trắng tương phản với những vết lem xanh thành từng vệt trên má và môi. Đôi mắt dài và có màu xanh, ánh lên nét tươi vui, mái tóc dài màu vàng được cột ngọn ở phía sau. Khi cô quay ngoắt lại, cô ta cười tươi khoe hàm răng trắng và đứng lên, thấy rõ dáng người cao lớn trong bộ quân phục màu be. Trân Ni vẫn im lặng nhìn chăm chú. Người con gái dáng cao cao ấy bèn cúi xuống phía cô mà hỏi bằng tiếng Pháp.

"xin chào, cô đang làm gì ở đây ?"

Trân Ni im lặng. Dù hiểu hết những gì người con gái kia nói nhưng cô không trả lời, chỉ lặn xuống sâu hơn cho nước ngập đến cổ. Đôi môi đỏ tươi như vừa từ xứ lạnh đến hơi mỉm cười, rồi cô ta cúi đầu chào bằng tiếng Anh không chuẩn: "Cô có hiểu tôi nói gì không?"

Trân Ni chỉ nhìn chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi thả người trôi chầm chậm theo dòng nước. Đôi mắt dài chợt ánh lên trước khi cô ta chỉ chỉ ra gần đó, nói câu tiếng anh có vẻ hoảng hốt: "ểh, có con gì to lắm ở đằng sau cô kìa!"

Trân Ni giật mình, vội quay phắt ra phía sau.

"Thì ra là cô hiểu những gì tôi nói!"

Giọng nói pha tiếng cười đắc thắng, làm Trân Ni quay lại nhìn cô ta với ánh mắt dữ dằn. Nhưng người kia vẫn cười vui vẻ , cô ta lại cúi đầu lần nữa, rồi nói một câu tiếng việt một cách khó khăn.

"Cô ở đâu? Tôi nói tiếng Việt không được nhiều... Rất vui được gặp cô"

Trân Ni bơi đứng lùi ra xa, được một quãng cô quay lại nhìn, đập mạnh nước và bơi thẳng về trước, nhưng vẫn nghe thấy tiếng nói với theo sau. Khi cô quay lại nhìn lần nữa thì thấy cô ta lấy tay quệt nước bắn trên mặt, nhưng dầu máy lại làm cho khuôn mặt trắng lấm lem đen sì. Thế mà cô ta còn vẫy tay chào cô: "Hẹn gặp lại..."

Trân Ni vội lặn xuống nước trước khi cô ta nói hết câu. Khi ngồi trở lại trên mặt sông, cô phun mạnh hơi ra khỏi miệng như thể muốn phun sạch lòng căm ghét khỏi tim mình, nhưng tiếc là không thể, nỗi lòng căm ghét này nó đã ăn sâu vào tim cô rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz