ZingTruyen.Xyz

[Jensoo] [Lichaeng] Đại Chiến Miền Tây

Chap 34

MyPhm270611

Trân Ni nheo nheo mắt mơ hồ tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Nhớ đến cảnh đuối sức, cơ thể nặng chịt bị làng nước sông nuốt chửng Trân Ni tự nhiên lại tứa nước mắt ròng ròng.

- Em sao đó Ni!?

Đương ngủ gật cạnh giường nghe tiếng khóc rức Trí Tú bật dậy hỏi thăm em, xoa đầu vuốt tóc làm đủ thứ hết. Màn nước mờ tan đi lộ rõ mặt Trí Tú làm em vỡ òa nhào đến cau siết cổ chị, giọng đặt nghẹt:

- Chị..em sợ..em sợ...

- Không sao..có chị ở đây. Em không cần phải sợ gì hết.

Chị xoa lưng mỏng đang rung lên từng hồi, kéo vai em ra lau đi hai hàng nước mắt nóng hổi. Trấn an em một lát Trí Tú nhíu mày hỏi:

- Bích kêu em đi hái bần đúng hông? Bích làm gì em, nói chị nghe.

Trân Ni không đáp em chỉ biết cúi mặt  lặng thinh. Chuyến này cô gây họa rồi sao?

- Không cần sợ, có chị ở đây. Bích không dám làm gì em đâu.

- Là tự ý em đi..chứ hông có ai kêu ai biểu hết á. Bích còn giúp em nữa..nhưng mà tại xuồng trôi xa quá nên..nên..em mới.. Chị đừng có trách Bích.

Nghe em nói hai mày Trí Tú mới dãn ra được một chút, vậy hôm qua cô thật sự trách lầm Bích rồi sao?

Thấy chị trầm ngâm mãi Trân Ni lại tự trách trong lòng, hôm qua tuy có mệt mỏi nhưng cô vẫn nghe chứ. Chuyện Trí Tú tìm tới mắng Bích một trận. Em đưa bàn tay nhỏ đặt lên mu bàn tay chị:

- Em..làm phiền chị lắm đúng hông?

Trí Tú cười nhẹ chít lưỡi:

- Phiền hà gì không biết, em nghỉ ngơi đi đừng có nghỉ ngợi nhiều. Chị đi kêu má nấu em miếng cháo ăn he.

Cô kéo em lại gần đặt lên tránmột nụ hôn rồi mới đi. Trân Ni mím môi hơi thở bắt đầu nặng nề hơn.

*** Ting..

Một tin nhắn được gửi tới điện thoại cô.

......

- Cô tới đây làm gì!?

Lệ Sa khó chịu khi thấy Bích đứng trước cổng nhà, đi cùng cả Tí nữa.

Tí nhóm người định trả lời nhưng bị Bích ngăn lại. Cô thở dài:

- Chị đến thăm Trân Ni.

- Chỉ khỏe rồi, khỏi thăm nôm gì hết. Dề đi.

- Sa, cho vào nhà cái đi. Trời nắng chang chang rồi nè.

- Mày muốn thì dô còn cô ta không được.

Lệ Sa nhất quyết không cho Bích vào, Bích cũng hiểu mấy chuyện bản thân làm trước đây nên không miễn cưỡng. Xoay qua nhìn Tí:

- Dậy Tí vào đi, có gì gửi lời tui hỏi thăm Ni là được rồi.

Nói xong Bích quay lưng đi, nhưng đi được vài bước lại bị giọng nói chặn lại:

- Em vào nhà đi, Ni đang đợi.

Trí Tú kéo cổng ra để Bích với Tí đi vào, Lệ Sa cũng chả hiểu chị ấy đang làm cái gì nữa. Lúc này lúc kia khó đoán muốn chết.

Trân Ni ngồi trên bàn đợi sẵn, vừa thấy Bích bước vào đã khẩn trương đứng lên nhưng cơ thể yêu ớt không trụ được xém là ngã ra sau, may mà có Thái Anh đỡ lấy.

- Chị cẩn thận.

Bích ngồi vào bàn cạnh em nhỏ nhẹ hỏi:

- Ni sao rồi? Khỏe hẳng chưa?

- Tui đỡ nhiều rồi. Cảm ơn Bích, nếu cô không chạy đi kiếm người chắc giờ tui nổi lình phình trên sông rồi.

- Ê nói bậy bạ không à. Cũng tại tui buộc dây hông chắc nên mới để Ni bị trôi.

Hai người nói chuyện có vẻ thân thích hơn mọi người tưởng, Trí Tú nhìn chằm chằm vào Trân Ni rất lâu xong rồi lại nhìn Bích.

Lệ Sa há miệng tang quát, nhít lại hỏi nhỏ chị:

- Ủa hai, bộ hai người đó thân hả?

- Ừ.

- Dì kì cục dạ, hổm mới thấy chửi lộn dành chị mà sao nay..nay..nói chuyện..thấy...thấy..

- Đừng có cà lâm dùm tao cái. Nói không nghe được mẹ gì hết!!

- Thì hai cũng thấy rồi đó, người cũ với người mới sao hòa hợp nhanh dậy được.

Lệ Sa vò đầu bức tóc, mãi không hiểu nổi. Mấy bữa trước còn chửi nhau xa xả nay lại nói chuyện thân thích.

- Thôi tui dề, Ni giữ gìn sức khỏe nha.

- Ùm..

Bích đứng dạy đi ra cửa, Trí Tú cũng nối gót đi theo:

- Cảm ơn..cũng..xin lỗi em chuyện quá lời hôm qua.

- Ơn nghĩa gì hông biết, dù sao cũng là người trong xóm mà giúp đỡ nhau là chuyện bình thường. Với lại..cũng là một phần lỗi của em.

Trí Tú cúi mặt gật gù, cũng ngại ngùng vì chuyện bản thân đã làm hôm qua. Lúc đó nóng giận tới nổi không kèm chế được bản thân nên mới làm ra mấy chuyện không hay đó.

- Vậy còn em sao chị Tú?

Tí chỉ vào má  nó hỏi. Cái tát đau điếng hôm qua Trí Tú không nhớ hay sao. Trí Tú thở dài câu cổ nó:

- Xin lỗi mày. Được chưa? Bộ đang...hửm??

Trí Tú chỉ tay vào ngực Tí rồi chỉ về hướng Bích. Tí nhướn nhướn mày đắc ý:

- Cũng nhờ cái tát của chị mà em mới được đó. Nhưng mà chị có giận em hông?

- Giận cái gì thằng khùng?

- Thì em..theo đuổi Bích..

Tí nó xụ mặt hỏi, cô cũng nhìn ra nó đang nghĩ gì cốc vào đầu nó cái bốc:

- Tào lao là hay. Tao giờ xem Bích như em út trong nhà thôi, em mình nó hạnh phúc tao cũng hạnh phúc chứ mậy. Nhớ chăm sóc con gái người ta đàng hoàng đó nha.

- Dạ em biết ời.

- Em cũng phải hạnh phúc đó nha.

- Ừm.. Chị cũng dậy.

Nói xong Tí với Bích cùng về. Trên đời thiếu gì mảnh ghép phù hợp hà cớ gì cứ cầm mãi một mãnh ghép không hợp. Buông tay nhau ra để tìm cho nhau hạnh phúc mới, như thế có lẽ hay hơn.

.....

Chiều chiều trời bắt đầu tắt dần nắng. Chim cò gì cũng bay về tổ. Dưới quê giờ này yên bình lắm, đồng lúa mênh mông gió thì thổi mát rượi.

- Em còn yếu lắm ở trong nhà đi, lỡ ra ngoải trúng gió rồi sao?

- Em khỏe re rồi, chị khỏi lo. Ra đó hóng gió xíu đi mà.

Trân Ni ôm tay chị năn nỉ. Chiều nay gió mát trời lại đẹp không ra đồng ngắm cảnh thì tiếc lắm. Trí Tú phải chịu thua trước em đành đi cùng em ra ruộng phía sau hè.

Hai người tản bộ trên bờ đê lớn, Trân Ni nhảy chân sáo chạy long nhong trên bờ đê trong yêu lắm, Trí Tú thì lặng bước theo sau nhìn em nô đùa.

- Coi chừng lọt xuống ruộng bây giờ.

- Chời, cái đê chà bá không lẽ em không thấy đường.

Đi tít tới đầu đất ngoài kinh. Giờ nhìn lại nhà chỉ còn có chút xíu, xung quanh toàn là đồng lúa mênh mông. Hai người lót dép ngồi trên đê. Trân Ni ngồi gọn trong lòng được Trí Tú vòng tay ôm chặt cứng.

- Ôm chặt quá em nghẹt thở rồi sao?

- Ai biểu em thấy cưng quá chi. Ôm dậy mới đã chớ. Lỡ em chạy đi mất tiêu rồi sao.

Câu nói của chị khiến nụ cười của em tắt lịm đi. Em ngập ngừng mãi mới dám lên tiếng hỏi:

- Nếu em chạy đi thiệt thì làm sao?

- Đi đâu? Em định đi đâu bỏ chị hả?

Trí Tú vờ mếu máo bĩu môi, Trân Ni lắc đầu xoay lại ôm mặt chị hôn chụt vào môi:

- Em dỡn thôi, ai mà nỡ bỏ chị chứ. Vừa dễ thương, lại chịu khó làm ăn có ai ngu mới bỏ người dậy.

- Đúng ời, bộ muốn kiếm người như Kim Trí Tú này dễ lắm sao.

Được khen Trí Tú chỉ biết ngửa cổ lên trời ra oai. Em phì cười đánh nhẹ vào ngực chị:

- Sĩ dừa dừa thôi chứ.

Trân Ni tựa lựng vào người chị, từng cơn gió chiều se lạnh thổi qua nhưng em lại thấy  rất ấm áp vì đang ngồi trong lòng chị. Trí Tú gác cầm lên đỉnh đầu em đung đua. Không gian thơ mộng đang quấn lấy hai con người.

- Chị Tú nè...

- Hửm?

- Bộ chị hông tò mò về em hả?

- Tò mò? Về cái gì mới được.

Nghe em hỏi câu lạ Trí Tú cũng ngơ ngác hỏi lại. Trân Ni hỏi vậy là có ý gì ta. Em nhoẻn miệng đáp:

- Thì về gia đình em nè, rồi con người của em ra sao.

- Cũng có một chút, nhưng nếu em không muốn kể chị sẽ không hỏi tới. Khi nào em muốn cứ nói chị sẵn sàng nghe.

Trân Ni không đáp lại được câu trả lời ấy. Chị ấy thật sự rất tôn trọng em, điều gì em ấy không muốn chị ấy nhất định sẽ không nhắc đến dù chỉ là một lần vô ý. Trân Ni cau cổ chị áp má mình vào ngực.

- Ngoài chuyện chị biết tên tuổi em ra thì chị đã biết gì về em chưa?

Trí Tú phồng má lên nghĩ ngợi rồi chít  lưỡi một cái:

- Biết em với Thái Anh là chị em ruột...

- Vậy thôi hả?

- Ừm.

- Không biết gì về người ta mà cũng dám yêu, em nể chị thiệt đó.

- Chị yêu con người em chứ chị có yêu mấy cái dính líu tới em đâu. Chị thấy em bây giờ thì chị yêu thôi.

Trí Tú trả lời tỉnh bơ nhưng lại khiến em khó chịu, em ngẩn mặt cau mày:

- Đây là đời chứ hông phải phim đâu, khờ gì mà khờ dữ hông biết. Lỡ như em là con của xã hội đen rồi biết em quen chị cho người giết chị thì sao? hay em đang mang nợ trong người tìm chị để ăn bám rồi sao? Lỡ em lừa chị lấy tiền thì sao? Lỡ em lừa tình chị thì sao?

Trân Ni nêu ra cả tá lí do, nghe em nói xong Trí Tú bật cười ra tiếng xỉ vào trán em:

- Em mới là người khờ đó, người ta muốn dụ cũng thể hiện chút xíu tình cảm hay lấy lòng tin chứ. Em gặp chị là chửi rủa xa xả rồi, có ai dụ người ta mà dậy đâu.

Trân Ni cười gượng gạo. Mấy cái ví dụ đó Trân Ni toàn làm ngược lại không à Trí Tú không tin là phải rồi.

- Chị làm ơn đa nghi một chút được hông? Trên đời này không ai hiền lành đáng tin đâu. Chị mà tin người ta quá chị sẽ khổ.

- Nếu là em..chị sẽ nguyện tin em cả đời. Có khổ chị cũng chịu.

- Chị thôi cái trò thả thính đó đi. Em nói thiệt đó.

- Thì chị cũng nói thiệt mà. Có cà rỡn hồi nào đâu.

Trân Ni bất lực ngã ạch người vào ngực chị. Chỉ cứ như vậy sao cô yên tâm đi đây.

- Chị nè, có phải chị rất hận người phản bội chị hay không?

- Tất nhiên!! Nhưng mà...sao em lại hỏi vậy. Bộ có chuyện gì sao?

Trí Tú có vẻ khẩn trương hơn khi Trân Ni cứ liên tục nói mấp mé gì đó, Trân Ni mím miệng:

- Thì chị cứ trả lời em trước đi.

- Cũng coi xem người ta còn lí do gì khác hông.

- Lúc đó chị có bình tĩnh để hỏi bản thân như chị nói hông? Hay chị lại làm ầm lên!!

- Ờ...thì..thì..

Biết ngay mà, chị ấy có giữ được bình tĩnh khi rơi vào trường hợp vậy đâu. Nói thì ai nói chả được nhưng làm được hay không mới là chuyện khó.

Bị em hỏi nhiều đến xoắn não Trí Tú nhướn mày hỏi lại:

- Mà cũng lạ thiệt đó, sao nay em toàn hỏi chị mấy câu gì không à. Mà em có chuyện gì mới được. Cứ ấp úng vậy sao chị biết được.

- Có gì đâu. Em hỏi chị chơi vậy đó.

Bị hỏi ngược em đánh trống lãng, đứng dậy phủi đít:

- Thôi tối rồi mình dô nhà đi chị, để ở một hồi muỗi chít gãi đã luôn à.

Trí Tú gật đầu rồi cũng đứng dậy theo, em bĩu môi chớp mắt liên tục:

- Cõng em.

Trí Tú hạ mình xuống để em trèo lên lưng. Trân Ni hí hửng nhảy dỏm lên đó câu siếc lấy vai chị rút đầu vào hổm cổ, em làm như thể ngày mai là xa chị không bằng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz