Chap 11
Trí Tú lao ra đồng lù hết mớ vịt gần nhà vào chuồng, phải nó ở một chỗ thì đỡ. Đằng này nó chia ra tứ hướng lù về chắc đến mai. Mấy cô chú anh chị xung quanh cũng ùa ra lùa tiếp nhưng chỉ mới được ba mớ, còn mớ kia nó xuống sống lội lên tới đồng trên rồi.- Làm dì mà để nó xổng ra dữ ạ Tú?- Dạ lưới rách con hông hay bên nó xổng.Chú tám hai tay nắm lấy cánh hai con vịt hỏi Trí Tú. Cô thở hồng hộc vẻ mặt lo lắng lộ rõ, mắt vẫn dán chặt ngoài đồng. Hỏi rồi chú tám đi ra sau để lại hai con vịt vào chuồng chuẩn bị dí thêm mớ còn lội tủm tủm dưới mương.Trí Tú như muốn khóc khi thấy khung cảnh trước mắt, mấy trăm con thì ai nói gì, cái này là hơn 1 ngàn mấy con chứ ít đâu. Chuyến này bán lỗ là cái chắc luôn. Vừa đợi chú tám ra Trí Tú lên tiếng nhờ vả chú:- Chú với mấy bác lù tiếp con mớ ở nhà, con xuống vỏ chạy lên đồng trên lùa mớ trên đó.- Ừm, đi cẩn thận nghen con tối rồi đó. Lù hông được thì chạy dề, mùa sau mình làm lại chứ hông có cái gì gấp hết á.Trí Tú gật gù rồi nhanh chống bay xuống cái vỏ giật máy lên gồ ra chạy đi. Trên đầu còn là cái đèn pin rọi xung quanh mấy cái hàng cây um tùm cập mé sống. Trí Tú lần theo mấy tiếng kêu tay thì cầm cây dầm bơi nhẹ nhẹ, sợ tiếng máy nổ lớn quá làm bọn nó sợ bơi tán loạng thì khổ thêm nữa.Vịt cô nuôi từ nhỏ đến lớn nó dạng khừ, kêu vài ba tiếng nó nghe quen giọng là bơi lại. Nhưng để chắc ăn hơn Trí Tú bắt từng con bỏ vào cái bao lưới dài để trên vỏ. Cực là cực ở chỗ mỗi con ở một nơi chứ nếu nó ở chung một chỗ thì khỏe rồi.Trí Tú chèo được vài cái thì bắt được vài ba con, bơi tuốt trên đồng trên huốt luôn ruộng của cô mới bắt được tầm hơn trăm con. Nhưng bấy nhiêu đó sao mà đủ, nhìn thôi cô cũng ước chưng là thiếu mấy trăm con. Cố chèo thêm một đoạn nữa Trí Tú cảm thấy cái tay rang rát thì lia đèn nhìn vào.- Đấm nhẹ dậy mà cũng chảy máu nữa. Trên mu bàn tay cô là mấy đường máu tươi chảy ra còn ương ướt. Trí Tú không quan tâm đến chủ thọc cái tay xuống dưới sông quơ qua lại vài cái cho nước rửa trôi đi rồi tiếp tục bơi lên trước.- Tạm thời bắt nhiêu đây thôi chứ biết sao dờ.Bơi khá xa Trí Tú không bắt thêm được con nào hết thở dài rít một hơi quay vỏ đảo về. Giờ nhắm chừng chín mười giờ đêm chứ ít ỏi gì nữa.Giật máy lên Trí Tú chạy máy về nhà, trên đường về cô liên tục lia mắt qua hai bên coi xem có xót con nào hay không. Chuyến này về mất ngủ luôn chứ ngủ nghê dì nổi, mất mấy trăm là lỗ tuột quần....Từ phía xa xa Trí Tú đã thấy một thân ảnh người con gái thân hình mảnh mai đang đứng dưới cầu ngóng ngó gì đó. Trời thì tối, đèn cô lại sắp hết pin cứ mờ mờ ảo ảo chả biết ai hết.- Ủa Thắm? Giờ này sao chưa ngủ mà đứng đây?- Em thấy chị đi lâu quá chưa về em lo, em ngủ hông được.Hóa ra là Thắm, thấy Trí Tú vừa bước sụp lên cầu Thắm đã níu lấy tay cô còn lau lau mồ hôi trên trán giọng lo lắng sốt vó. Trí Tú chỉ biết cười trừ rồi cùng Thắm bước lên bờ, Thắm nắm tay Trí Tú chặt cứng không buông kéo luôn Trí Tú vào nhà.- Má con mới về.Bà Lương bật dậy khi thấy Trí Tú vừa bước vào nhà, bà sốt ruột sờ lên gương mặt mệt mỏi của Trí Tú:- Đi chi mà tối dữ dậy con, má với em ở nhà lo muốn gần chết. Thôi thôi ra sau tắm rửa thay đồ đi.Bà đẩy lưng Trí Tú thúc giục cô đi, cô chỉ cười nhẹ gỡ cái đèn trên đầu bỏ xuống bàn. Nhưng vừa định bước đi thì Thắm rít giọng làm ai cũng chú ý đến:- Sao tay chị máu không dầy nè!?Thắm nâng lòng bàn tay ương ướt nhuốm máu của Trí Tú hai mày đâu lại ngẩn mặt hỏi cô. Trí Tú lắc đầu cười ngại:- Chắc cạ dô mấy cái cây bị trầy thôi, không sao đâu. Em về nhà nghỉ ngơi đi, tối rồi.- Thôi chị đi tắm đi, tắm xong em băng bó cho chị rồi em mới về.Trí Tú bất lực miễn cưỡng đi vào trong. Bản thân phiền đến người khác nhiều đến vậy sao? Thắm nhìn theo bóng lưng mệt mỏi của Trí Tú rồi thở dài, con gái mà cực quá trời.Thắm trong lúc đợi có ngồi nói chuyện với bà vài câu:- Nếu con mệt thì dề bển nghỉ ngơi cho khỏe đi, để đó hồi nó ra dì bằn bó cho nó cũng được.- Dạ con hông có mệt chi đâu dì, giờ cũng khuya rồi hay dì dô nghỉ ngơi sớm đi, con ngồi đợi Tú cũng được mà.Bà phe phảy cái quạt, tay kia thì đẩy tách trà về hướng Thắm. Con bé lễ phép lại đẹp người đẹp nết cưới nó chắc phước đức ba đời, phải Tú nó ưng bà cưới nó về làm dâu thì tốt quá. Thắm nói dứt câu thì đứng dậy đỡ tay bà vào trong phòng nghỉ ngơi.Quýt thì ngủ lâu rồi. Vừa bước ra đặt đít xuống ghế Trí Tú với cái áo sơ mi cọc tay quần tây dài bước ra. Trí Tú ngó nghiêng xung quanh rồi mới hỏi Thắm:- Má chị đâu rồi Thắm?- Dạ dì dô ngủ rồi chị.Thắm nói xong, bước đến kéo cái tủ kính lấy ra bông gòn, keo, chai sát trùng, nhìn như đã quen với vị trí để đồ trong nhà. Trí Tú gật gù ngồi bàn uống tách trà cho thấm giọng.- Đưa tay em coi.- Ờ..Trí Tú ngoan ngoãn đưa đặt lên bàn làm lộ ra mu bàn tay bị đứt một đường khá sâu. Thắm nhăn mặt khi thấy vết thương đó, cái này mà gọi là cây quẹt cái gì. Thắm vừa nhỏ thuốc vừa thổi nhẹ vào vết thương giúp Trí Tú cảm thấy có chút dễ chịu hơn. Nhỏ thuốc xong lấy miếng bông gòn lau sạch thoa thêm một loại thuốc khác thì mới bó lại. Thắm chăm chú đến nổi khiến Trí Tú phải bật cười:- Chị cười cái gì?- Làm gì mà mặt em căng như dây đàn ạ? Chị bị thương nhưng nhìn mặt em còn đau hơn chị nữa.- Thì...Thắm ngượng ngùng không biết phải đáp làm sao, nếu nói cô thích Trí Tú thì thừa thải quá. Trí Tú thừa biết chuyện này mà cần chi đến cô nói, Thắm ậm ừ một hồi thì đứng dậy:- Thôi em về nhà tối rồi.- Chị đưa em về.Trí Tú đứng dậy đi theo Thắm ra trước nhà. Nhà cô với nhà cô chú tám cách nhau có xa đâu, đi bộ mấy trăm mét là tới nơi rồi. Đợi Thắm an toàn vào nhà Trí Tú mới tản bộ về, trên đường đi Trí Tú lại thở dài liên tục.Đi đến nhà Trí Tú định sẽ một mạch vào phòng nghỉ ngơi nhưng khi đi ngang căn phòng Trân Ni cô lại tò mò muốn vào. Không chút chần chừ Trí Tú đẩy cửa vào.- Cái tên chết bầm đó!! Là chị kiếm chuyện với tôi trước mà...Trân Ni nằm trong mùng miệng nói mớ chân tay thì quơ búa xua hết. Trí Tú đứng đó không nói chỉ nhìn chăm chăm vào cánh tay đang lú ra khỏi mùng mấy con muỗi thì bây è è xung quanh.Trí Tú không do dự tiến đến nhè nhẹ nâng tay Trân Ni lên cho lại vào trong nhưng lại nghe Trân Ni thều thào gì đó còn hức lên mấy cái.- Tui xin lỗi...chỉ muốn thả vài con ra trả thù chị nhưng mà...không ngờ lại ra cớ sự này...Tui xin lỗi...Không biết Trân Ni là tỉnh hay mơ nhưng miệng cứ luôn nói mấy câu hối lỗi, Trí Tú hình như có chút động lòng đứng đó nhìn Trân Ni một hồi lâu rồi mới rời đi. Lúc đi còn không quên kéo cái chăn đắp gọn lên người em.- Con nhóc bướng bỉnh.Trí Tú bước ra khỏi đó đóng nhẹ cửa lại rồi vào bên trong nhà. Cô bước vào phòng liền lao vội lên giường nằm dài ra đó, tay chân cô như rụng rời lưng thì sắp gãy ra làm đôi. Với cái đà này thì chắc vài ngày nữa cô mới lái máy ra đồng xới đất nổi quá. Trí Tú rất nhanh lim dim ngủ, hai mắt nặng chịt bắt đầu cụp xuống.____🥰
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz