ZingTruyen.Xyz

Jaywon X Heejake Mot Qua Khu Hai Tuong Lai

Trong phòng làm việc sang trọng và yên tĩnh, Heeseung đang xem xét một chồng tài liệu dày đặc, ánh mắt sắc bén lướt qua từng con số, từng dòng chữ. Anh là một người luôn đặt công việc lên hàng đầu, và sự tập trung của anh là tuyệt đối.

Bất chợt, một giọng nói lớn, đầy tức giận vang lên từ bên ngoài, phá vỡ sự tĩnh lặng của không gian làm việc.

Anh ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày, nhận ra đó là giọng của Trưởng phòng Kang,  một người nổi tiếng khó tính, hay bắt nạt và có thói quen đổ lỗi cho nhân viên mới, đặc biệt là những người không có chỗ dựa.
Anh nghe thấy tiếng quát mắng, rồi nhận ra đối tượng của Trưởng phòng Kang không ai khác chính là Jaeyun, người trợ lý mới của anh.

Jaeyun đang cúi gằm mặt, đôi vai khẽ run rẩy, cố gắng kìm nén sự uất ức. Trưởng phòng Kang liên tục mắng mỏ cậu vô cớ, không ngừng sỉ nhục và hạ thấp cậu trước mặt các đồng nghiệp khác.

"Cậu làm cái gì mà chậm chạp thế? Cái bản báo cáo này tôi đã bảo sửa mấy lần rồi mà vẫn y nguyên! Hay cậu cố tình làm trái lời tôi? Cậu nghĩ cậu là ai mà dám chống đối?"

"Dạ không phải... em đã sửa rồi ạ. Có lẽ là do lỗi in ấn... hoặc em đã lưu nhầm file..." Jaeyun lắp bắp, giọng nói lí nhí, gần như không thể nghe thấy. Cậu cố gắng giải thích, nhưng Trưởng phòng Kang không cho cậu cơ hội.

"Lỗi in ấn? Cậu còn định đổ lỗi cho máy móc nữa à? Đúng là đồ vô dụng! Một việc đơn giản như thế này mà cũng không làm được thì còn làm được cái gì nữa?"

Trưởng phòng Kang gằn giọng, khuôn mặt đỏ gay, chỉ tay vào mặt Jaeyun. "Cậu nghĩ cậu xứng đáng ở đây sao? Đúng là phí cơm phí gạo!"

Heeseung cảm thấy một sự khó chịu dâng lên trong lòng. Anh không thể chịu đựng được cảnh Jaeyun bị bắt nạt như vậy, không thể chấp nhận việc một nhân viên của mình bị đối xử bất công.

Anh đứng dậy, bước ra khỏi phòng làm việc, từng bước chân trầm ổn, mạnh mẽ vang vọng trong hành lang, khiến Trưởng phòng Kang giật mình, hoảng sợ.

Heeseung đứng đối diện với Trưởng phòng Kang, ánh mắt sắc bén như dao, lạnh lẽo đến đáng sợ. Giọng điệu của anh bình thản nhưng đầy áp lực, khiến Trưởng phòng Kang phải rụt rè

"Trưởng phòng Kang, cậu ấy là người của tôi. Có vấn đề gì thì nói với tôi, trực tiếp."

Trưởng phòng Kang tái mặt, lắp bắp xin lỗi rồi vội vã bỏ đi, mồ hôi túa ra trên trán.

"Dạ... dạ không có gì ạ, Chủ tịch. Tôi... tôi chỉ đang hướng dẫn cậu ấy thôi ạ. Có chút hiểu lầm thôi ạ. Tôi xin phép." Hắn ta cúi đầu liên tục, rồi nhanh chóng biến mất.

Heeseung quay sang nhìn Jaeyun, người vẫn còn đứng bất động, đôi mắt cậu ánh lên sự ngạc nhiên, rồi dần chuyển sang một cảm xúc khó tả. Cậu nhìn Heeseung, như thể đang nhìn thấy một vị thần hộ mệnh xuất hiện đúng lúc.

"Em không sao chứ?" Anh hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, pha chút lo lắng. Anh đưa tay lên vai Jaeyun, khẽ vỗ nhẹ để trấn an cậu.

Jaeyun ngẩng lên, khẽ lắc đầu, đôi mắt vẫn còn hơi rưng rưng.

"Dạ... em không sao ạ. Cảm ơn Chủ tịch. Anh... anh đã giúp em."

Cậu không biết phải nói gì hơn. Một cảm xúc ấm áp lạ thường lan tỏa trong lồng ngực Jaeyun, một cảm giác được che chở, được quan tâm mà đã từ rất lâu rồi cậu không còn cảm nhận được. Kể từ khi gia đình gặp chuyện, Jaeyun luôn phải tự mình đối mặt với mọi khó khăn, mọi sự bắt nạt. Trái tim Jaeyun khẽ rung động, một hạt mầm tình cảm vừa nảy nở trong tâm hồn cậu, nhẹ nhàng nhưng kiên cố.

...

Một buổi tối, Jungwon đột nhiên cảm thấy khó chịu. Cơn sốt ập đến, khiến cậu nằm li bì trên giường, người nóng ran, toàn thân mệt mỏi rã rời. Jongseong, thấy Jungwon có vẻ không khỏe, lo lắng tột độ. Anh ta vội vàng lấy nhiệt kế, đo nhiệt độ cho Jungwon, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu.

"Em sốt rồi" Jongseong nói, giọng điệu đầy vẻ lo lắng, ánh mắt anh chất chứa sự bất an.

"Người em nóng ran. Anh phải làm gì ? Em có khó chịu ở đâu không?"

Jungwon chỉ yếu ớt lắc đầu, giọng nói khàn đặc.

"Em... em hơi khó chịu thôi. Anh không cần lo đâu. Em ngủ một giấc là khỏe lại thôi mà." Cậu cố gắng trấn an Jongseong, nhưng chính cậu cũng cảm thấy mình yếu ớt đến lạ.

"Không lo sao được?" Jongseong nhíu mày, vẻ mặt anh ta lộ rõ sự không hài lòng. "Em sốt cao như thế này mà nói không lo sao được? Để anh đi mua thuốc và nấu cháo cho em. Em đợi anh một lát nhé. Anh đi nhanh thôi."

Anh vội vàng mặc áo khoác, không ngần ngại chạy ra ngoài trong đêm tối.

Jongseong mua thuốc hạ sốt và nguyên liệu nấu cháo. Mặc dù không quen thuộc với việc bếp núc, anh vẫn cố gắng hết sức. Anh  loay hoay trong bếp, lóng ngóng với nồi niêu xoong chảo, đôi khi còn suýt làm cháy. Anh ta lo lắng không biết mình có làm được không, nhưng nghĩ đến Jungwon đang ốm, anh lại càng quyết tâm hơn.

Sau một hồi vật lộn với nồi cháo, cuối cùng Jongseong cũng mang được bát cháo nóng hổi đến cho Jungwon. Hương thơm của cháo thoang thoảng, nhưng có vẻ như nó đã bị khê một chút, và gạo thì vẫn còn hơi cứng.

"Anh xin lỗi "  Jongseong nói, mặt lộ rõ vẻ áy náy, anh ta gãi đầu bối rối. "Anh nấu không được giỏi lắm. Cháo hơi khê một chút, và chắc là hơi... hơi khó ăn. Em đừng chê nhé. Anh đã cố gắng hết sức rồi."

Jungwon nhìn bát cháo, rồi nhìn sang Jongseong. Nụ cười nhẹ nở trên môi cậu, một nụ cười yếu ớt nhưng đầy biết ơn.

"Không sao đâu anh. Có cháo ăn là tốt lắm rồi. Hơn nữa, anh đã vất vả nấu cho em rồi."

Cậu ăn từng thìa một, cảm nhận được sự quan tâm chân thành của Jongseong. Dù cháo có hơi khê, nhưng nó lại là bát cháo ấm áp nhất, ngon nhất mà cậu từng được ăn.

"Ngon lắm anh ạ. Ngon lắm luôn. Cảm ơn anh nhiều lắm. Anh là người tốt nhất mà em từng gặp."

Jongseong thở phào nhẹ nhõm khi thấy Jungwon ăn ngon miệng. Cậu nhìn người đàn ông đang lo lắng cho mình, trái tim thấy ấm áp lạ thường. Trong phút chốc, Jungwon quên đi mọi muộn phiền, quên đi những vết thương lòng từ quá khứ, quên đi những nỗi sợ hãi về tương lai. Cậu nhận ra, mình đã tìm thấy một sự bình yên mới bên cạnh Jongseong. Cảm xúc yêu thương, nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim Jungwon, một tình yêu chân thành, giản dị, không cần biết đến quá khứ hay thân phận

Đã lâu lắm rồi từ khi rời xa bạn trai cũ cậu mới có thể cảm nhận được sự chăm sóc đặc biệt như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz