ZingTruyen.Xyz

Jaywon Ruc Ro Nhu Hoa Mua Ha

Kim Minyoung đã dành một ngày ở cùng với Park Jongseong.

Có vẻ như cô đã hiểu được nếu muốn giao tiếp với Park Jongseong, cô chỉ có thể tạo ra chủ đề trò chuyện chung thông qua điểm mấu chốt hàng xóm.

Hóa ra ý nghĩa của Bé đáng yêu nhà bên là vậy.

Nhưng sao cứ cảm thấy biệt danh này hơi mập mờ thế nhỉ, không giống tên mà bạn bè sẽ đặt.

Kim Minyoung sờ sờ cằm, giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô nhận ra điều gì đó, cười đầy mờ ám.

Hàng xóm không phải là thanh mai trúc mã hay sao? Nếu có tình ý thì thực sự rất dễ nảy sinh tình cảm yêu mến với nhau.

Hơn nữa bức ảnh chụp cảnh Lần đầu đi học cùng nhau đã để lộ manh mối từ lâu.

Người hàng xóm ấy chăm sóc Park Jongseong như vậy, có vẻ như cũng có ý đó.

A, mối tình đầu đẹp thật đấy.

Tuy Kim Minyoung ra ngoài làm việc nhưng một phần nào đó vẫn có tính cách của một nghệ sĩ, đó là rất dễ tự hài lòng và đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Cô không biết mình đã đoán đúng bảy tám phần nhưng lại đoán sai mất giới tính của hàng xóm.

Trong tưởng tượng của cô, cô bé ấy chắc hẳn là rất dịu dàng, vô cùng đáng yêu, cười lên chắc chắn là ngọt ngào mới có thể chiếm được trái tim của anh chàng Park Jongseong.

Kim Minyoung tìm được điểm mấu chốt này nên tinh thần phấn chấn hẳn, dù biết Park Jongseong không còn nhỏ và cũng cao hơn mình nhưng hắn quá trong sáng, điều này khiến cô có ảo giác rằng mình đang dụ dỗ bạn nhỏ.

"Chị hỏi xíu được không... em ấy tên gì?"

"... Yang Jungwon." Cái tên này đã là từ duy nhất Park Jongseong có thể nói trôi chảy.

"Yang Haewon*? Tên này cũng đáng yêu ghê. Park Jongseong, sau này em muốn ở bên em ấy không?"

*Nghe nhầm với Yang Jungwon

Park Jongseong nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu và kì lạ, dường như đang ngẩn người, ngẫm nghĩ mà cũng có vẻ không hiểu nghĩa câu đó là gì lắm, càng không biết nên diễn đạt thế nào.

Kim Minyoung nhận ra câu hỏi này có thể hơi khó đối với Park Jongseong nên cô đổi cách nói cụ thể hơn: "Ý chị là... em muốn bảo vệ em ấy không? Bất kể là làm gì cũng muốn ở bên em ấy, buổi sáng thức dậy nhìn thấy em ấy đầu tiên, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem tivi, cùng nhau làm gì đó thú vị, sống dưới cùng một mái nhà với em ấy, hoặc là... kết hôn với em ấy?"

Không biết do lời giải thích của Kim Minyoung có sức lan tỏa quá mạnh hay bởi những kí ức trước kia bỗng ùa về trong tâm trí, dáng vẻ lúc ấy Yang Jungwon ôm hai con dực long to nhỏ trong lòng cảm thấy hết sức mĩ mãn...

Park Jongseong ra sức gật đầu.

Hiếm khi hắn có chút xúc động như vậy, nôn nóng muốn bày tỏ, hé miệng nhưng lại quên mất nói chuyện.

Kim Minyoung đã tiến thêm một bước trong việc thành công dụ dỗ nên càng dốc sức hơn, bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Park Jongseong, vậy chắc em phải hiểu rằng chúng ta sống trên đời này muốn có thành quả thì phải đánh đổi, bao gồm cơm em ăn quần áo em mặc hàng ngày, nhà em ở, điện nước em dùng, vân vân và vân vân không phải tự nhiên mà có, tất cả đều phải tiêu tiền. Tiền rất quan trọng, nếu em muốn bảo vệ em ấy, cho em ấy một cuộc sống đầy đủ vật chất thì cần phải kiếm tiền trang trải cuộc sống, em cần có một công việc, em cần kiếm đủ tiền để nuôi bản thân và em ấy nữa."

Park Jongseong ngơ ngác lắng nghe, dù biểu cảm khuôn mặt đầy chấm hỏi nhưng khi nhắc đến chuyện có liên quan tới Yang Jungwon, hắn vẫn gật đầu.

Kim Minyoung cứ cảm thấy mình như đang truyền đạo không bằng, dù không biết Park Jongseong hiểu được bao nhiêu nhưng bị rung rinh trước vẻ mặt của hắn, đáng yêu chết mất thôi.

Cô kiềm chế cơn kích động muốn nhéo má Park Jongseong, sau khi ngừng một hồi mới lấy lại vẻ mặt đứng đắn, nói nghiêm túc: "Quan trọng hơn là, Park Jongseong, em thích gấp origami lắm mà. Chị mong em có thể cứ tiếp tục làm điều mình thích như vậy. Chị sẽ giúp đỡ em, chị tin là... Haewon cũng sẽ ủng hộ em thôi."

Cuộc gặp gỡ này đã khiến Kim Minyoung vô cùng xúc động.

Cô không muốn từ bỏ Park Jongseong, có lẽ cũng chính là vì cô nhìn thấy sự cố gắng của hắn.

Người bình thường muốn cố gắng và thay đổi là chuyện rất dễ dàng, chỉ cần hơi động não, quyết tâm đến cùng là có thể làm được.

Nhưng đối với những người yếu thế, mức độ khó khăn của một chút thay đổi đã vượt quá khả năng tưởng tượng của bọn họ rồi.

Trên đường trở về khách sạn, cô lại gọi một cuộc điện thoại nữa, đối phương vừa bắt máy, cô đã lập tức giành nói trước: "Thầy ơi, em nghĩ rồi, em không bỏ cuộc đâu. Em đã lặn lội đến tận đây rồi, Park Jongseong... em ấy tên là Park Jongseong, em chắc chắn em ấy có năng lực. Em ấy rất có tiềm năng, cũng sẽ không bỏ cuộc giữa chừng, nếu có khó khăn gì em cũng có thể giúp em ấy, tăng ca cũng không thành vấn đề..."

"Minyoung." Thầy ở đầu dây bên kia ngắt lời cô, không ngăn cản nữa mà cười nói, "Em muốn làm gì thì làm đi."

Điều này có nghĩa là đồng ý.

Kim Minyoung khựng lại rồi vui vẻ nói: "Cảm ơn thầy ạ."

Cô hi vọng viên ngọc thô trong tay mình có thể tỏa sáng rực rỡ, tuy không sánh bằng kim cương và cũng không đẹp như những loại đá quý khác nhưng ít nhất sẽ không bị chôn vùi dưới đất, cũng sẽ không bị phủ đầy bụi bặm.

Kim Minyoung đã thuyết phục được Park Jongseong, tiếp theo là nhận được sự đồng ý của gia đình hắn.

Park Jongseong đã hơn mười tám, dù có triệu chứng tự kỉ nhưng vì bố mẹ vẫn luôn nuôi hắn như một đứa trẻ bình thường, không đăng kí xin trợ cấp hay nguồn lực xã hội**, về lí thì hắn có thể tự quyết định chuyện của mình bao gồm công việc và cả đầu ra sau này.

**Bao gồm nguồn lực hữu hình, ví dụ nhân lực (nhân viên, chuyên gia tư vấn, tình nguyện viên,...); nguồn lực vật chất (thiết bị, đồ dùng gia đình, vật tư,...); nguồn lực tài chính (đóng góp tư nhân, trợ cấp chính phủ, công ti tài trợ,...); không gian, địa điểm;...

Nhưng về tình về lí, Kim Minyoung vẫn phải giải thích rõ ràng với bố mẹ Park Jongseong và kí hợp đồng để tránh rắc rối về sau.

Dù đã biết mục đích Kim Minyoung tới nhà mình, đã nói rõ ngay từ đầu nhưng Lee Minha vẫn không tin Park Jongseong có thể tự mình kiếm sống cho lắm.

Bà nhìn hợp đồng Kim Minyoung mang tới, có chút lúng túng không biết phải làm sao.

Thái độ của Kim Minyoung rất tốt: "Cô ơi, nếu xem có gì không hiểu cháu có thể giải thích tất cả cho cô ạ."

Dù Lee Minha biết chữ nhưng dù sao cũng ở ngôi làng nhỏ này quá lâu rồi, khá bài trừ những thứ lạ lẫm ở bên ngoài, đặc biệt là bảo bà kí hợp đồng gì gì đó, bà rất sợ mình bị lừa.

Thậm chí bà còn cố gắng thuyết phục Kim Minyoung từ bỏ ý định này: "Cô thấy Jongseong không ổn lắm, nhất định sẽ gây thêm phiền phức cho cháu, tuy nhà cô không quá khá giả nhưng vẫn nuôi được Jongseong..."

Kim Minyoung đã đến gặp Park Jongseong vài lần, ít nhiều gì cũng thấy rõ hoàn cảnh nhà bọn họ.

Vấn đề nhà họ không phải một người ngoài như cô có thể xen vào được, nhưng điều ấy không lung lay được sự quyết tâm của cô, cô biết lúc này phải đổi cách, dùng lợi ích để dụ dỗ: "Cô ạ, cháu biết tình huống của Jongseong, sau khi cân nhắc phòng làm việc bọn cháu thấy khả thi, cô không cần lo lắng. Cô cứ tin ở cháu, bọn cháu sẽ sắp xếp ổn thỏa, tương lai nếu Jongseong nổi tiếng, kiếm được tiền, cô cũng sẽ nở mày nở mặt ạ."

Đây chính là lời Lee Minha thích nghe nhất.

Trước giờ bà không dám để Park Jongseong ra ngoài vì sợ mất mặt.

Dù Kim Minyoung chỉ nói những lời xuôi tai, bà cũng cảm thấy rất dễ chịu: "Sẽ... có tiền à?"

"Vâng, bọn cháu kinh doanh phòng làm việc hợp pháp, cháu có thể để lại tài liệu cho cô."

Đột nhiên Lee Minha lại lo lắng: "Không thu trước khoản tiền gì đâu đúng không? Cô nghe người ta nói mấy cái này toàn là chiêu trò lừa đảo. Nếu muốn thu tiền thì không cần đâu..."

"Cô ơi, không cần đâu ạ, cô không cần phải lo lắng." Đào tạo hay đi học đều tính vào nội dung công việc nhưng hiển nhiên là Lee Minha không muốn trả thêm gì thêm ngoài chi phí ăn uống của Park Jongseong, Kim Minyoung cũng không tính toán gì.

Lee Minha vẫn do dự: "Nhưng mà... cô vẫn phải bàn bạc với bố Park Jongseong rồi nói sau nhé. Anh ấy khá hiểu cái này chứ cô không hiểu lắm."

Vì vậy Kim Minyoung để lại hợp đồng cho bọn họ rồi đến thăm vào ngày khác.

Lần tiếp theo tới, Kim Minyoung cố ý chọn lúc bố Park Jongseong cũng có nhà.

Không biết điều khoản nào trong hợp đồng đã tác động tới Park Dong Il, ông là dân kinh doanh, khá nhạy cảm với tiền bạc nên hỏi ngay: "Nếu Jongseong kiếm được tiền thì hoa hồng chia theo phần trăm à?"

Đây cũng là lần đầu tiên Kim Minyoung tiếp xúc với bố của Park Jongseong, còn tưởng rằng ông sẽ lo lắng studio bọn họ bạc đãi Park Jongseong nên vội vàng giải thích: "Vâng, vì giá trị của tác phẩm nghệ thuật khá cao nên chúng cháu sẽ cố gắng hết sức để đạt được mức giá tốt, sắp xếp như vậy có lợi cho Jongseong hơn."

Park Dong Il gật đầu, hỏi tiếp: "Thế... tiền Jongseong kiếm được có thể chuyển thẳng vào tài khoản của nhà chú không?"

Kim Minyoung sững sờ.

Có lẽ Park Dong Il thực sự không mong đợi gì ở Park Jongseong từ rất lâu rồi, nói thẳng: "Cháu cũng biết tình hình của Jongseong, tuy không phải trẻ con nữa nhưng dù sao cũng không thể giao tiếp được với người bình thường. Bọn chú sợ nó không biết quản lí tiền bạc, lỡ như bị lừa mất thì phải làm sao, các cháu cũng không đủ khả năng chịu trách nhiệm được."

Thực ra tâm lí của Park Dong Il không khó hiểu, nếu Park Jongseong kiếm được tiền thì sẽ lấy tiền, không kiếm được tiền thì cũng không sao cả, dù sao bọn họ cũng không bị thiệt gì.

Ông đã nuôi Park Jongseong lâu vậy, cầm tiền của hắn cũng là lẽ đương nhiên.

Kim Minyoung cầm chén trà lên uống một ngụm, sau khi bình tĩnh lại mới nói: "Chú ạ, Jongseong kí hợp đồng với bọn cháu rồi thì sau này có nhiều cơ hội ở ngoài hơn, chúng cháu sẽ sắp xếp em ấy tham gia các hoạt động khác nhau, những việc này đều cần chi tiêu, trong người em ấy luôn phải có chút tiền để dùng mới được, nếu không thì có vẻ như phòng làm việc bọn cháu bạc đãi em ấy vậy."

Cô thấy Park Dong Il nhíu mày nên triển chiến thuật trấn an: "Thế này đi ạ, sau khi có thu nhập thì cháu sẽ chuyển một phần tiền vào tài khoản của cô chú..."

Kim Minyoung biết rất rõ rằng nếu cô không thỏa hiệp thì bố mẹ Park Jongseong nhất định không chịu kí vào tờ giấy này.

Dù bố mẹ Park Jongseong có vô trách nhiệm đi nữa thì họ vẫn nuôi nấng hắn trưởng thành, chỉ một điều này thôi, nếu Park Jongseong kiếm được tiền mà không đưa thì sẽ rất dễ bị chửi là bất hiếu.

Nhưng cô không thể để Park Jongseong chịu thiệt quá.

Cô suy nghĩ kĩ một chút, đồng ý với số tiền đưa cho bố mẹ Park Jongseong, coi như là chi phí mà họ nuôi Park Jongseong ăn, mặc, ở và đi lại từ nhỏ.

Như vậy thì có lẽ cũng được coi là hai bên không nợ gì nhau nữa.

Thực ra trong lòng Kim Minyoung rất tức giận nhưng không biểu hiện ra bên ngoài.

Sự mềm mỏng của cô chính là lí do khiến cô phù hợp với công việc này.

Quả nhiên ngay khi vợ chồng Park Dong Il thấy lấy được tiền đã không so đo gì nữa, vui vẻ kí tên.

Dẫu sao ngay từ ban đầu bọn họ đã chẳng có bất cứ kì vọng gì vào Park Jongseong.

Lúc này bọn họ vẫn chưa biết rằng trong tương lai bản hợp đồng này sẽ phát huy tác dụng rất lớn, khi bọn họ hối hận thì đã quá muộn rồi.

*

Sau khi giải quyết chuyện kí hợp đồng, Kim Minyoung lại gặp phải một vấn đề khó nhằn khác, Park Jongseong không chịu rời đi.

Park Jongseong không chịu rời đi nơi quen thuộc này, ngoại trừ đã quen với môi trường thì lí do quan trọng nhất là hắn đang đợi Yang Jungwon trở về.

Ngay từ đầu Kim Minyoung cũng đã tưởng tượng tới tình huống này nhưng không nghĩ là vì hàng xóm, cho đến khi cô phát hiện những vòng tròn trên lịch treo tường đã khoanh đủ hai tháng.

Cô hỏi Park Jongseong: "Em đang đợi em ấy về đúng không?"

Park Jongseong sờ tờ lịch tháng, tia sáng dịu dàng ánh lên trong đôi mắt hắn, không trả lời mà lại có vẻ như rất cố chấp.

Kim Minyoung hỏi tiếp: "Em đã hẹn với em ấy rồi à?"

Park Jongseong mới ừm một tiếng rất nhỏ.

"Hai đứa..." Kim Minyoung vốn định hỏi bọn họ đã tiến triển đến đâu rồi nhưng lại im lặng.

Park Jongseong đầu óc đơn giản, có lẽ không ngại nói với cô nhưng cô lại lợi dụng điều này cứ thế hỏi thẳng chuyện riêng tư của người khác như vậy cũng rất có lỗi.

Lúc đầu cô còn tưởng rằng tình cảm của Park Jongseong chỉ từ một phía nhưng sau đó lại nhận ra mối quan hệ giữa hai người có vẻ khác với những gì cô tưởng tượng, giống như đang yêu đương vậy.

Càng biết nhiều cô càng không dám đi hỏi thông tin liên lạc của Yang Haewon, sợ mình vô tình tiết lộ bí mật mà đôi bên đều muốn giữ kín.

Không phải Park Jongseong không tốt mà là thành kiến của người đời đã tồn tại quá lâu, nếu như bị bố mẹ em ấy biết con gái nhà mình đang yêu đương với Park Jongseong thì nghĩ kiểu gì đi chăng nữa cũng sẽ bị phản đối kịch liệt.

Đây là chuyện có lòng muốn giúp trái lại còn tồi tệ hơn.

Nhưng Kim Minyoung cần phải đưa Park Jongseong đi, ở trong một môi trường như vậy, Park Jongseong sẽ chỉ khép kín và bị kì thị hơn mà thôi.

Park Jongseong quá cứng đầu nên Kim Minyoung chỉ có thể nghĩ cách khác.

Đến đây đã nhiều ngày như vậy, cô dồn toàn bộ tâm trí của mình vào Park Jongseong, còn chưa đi dạo ngắm nghía xung quanh được chút nào, tuy nơi này không phải danh lam thắng cảnh gì nhưng cũng toát lên không khí mộc mạc của làng quê.

Mỗi khi đến một nơi nào đó, cô thường đi quan sát phong tục và dân tình ở địa phương xem có thể khơi gợi được ý tưởng hay cảm hứng nào mới mẻ không.

Cô cũng muốn biết khả năng thích ứng với môi trường bên ngoài của Park Jongseong ra sao, bèn hỏi: "Bọn mình ra ngoài đi dạo được không?"

Kim Minyoung biết được con đường Park Jongseong từng đến trường qua lời của Lee Minha liền đưa hắn đi một vòng.

Dù đã lâu không ra ngoài nhưng dường như Park Jongseong đã quen đi trên con đường này, không hề hoảng sợ hay căng thẳng chút nào.

Hắn rất thoải mái, có vẻ như đang nhớ lại gì đó mà khi đi đến trước cửa hàng văn phòng phẩm sẽ dừng lại nhìn một cái, sẽ ngó nghiêng trước cửa hàng kẹo như đang tìm kiếm bóng dáng ai đó.

Hắn dừng lại trước tiệm cắt tóc lâu nhất, cứ đứng đó không nhúc nhích nhìn ông chủ tiệm tóc đang cạo tóc cho khách ở bên trong, vô thức sờ mái tóc của mình, kéo kéo phần đuôi tóc hơi dài quá.

Trên đường đi, Kim Minyoung luôn quan sát Park Jongseong, cô cứ có cảm giác là lạ, thấy những gì Park Jongseong đang nhìn là những kỉ niệm đã qua.

Cô thấy hành động của Park Jongseong, thấy có vẻ hắn không chịu đi, một linh cảm khó hiểu vụt lóe lên giục cô cất tiếng hỏi: "Jongseong, em muốn cắt tóc không?"

Park Jongseong đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, ừm một tiếng rất rõ ràng.

Vì vậy Kim Minyoung đưa Park Jongseong vào tiệm cắt tóc, ông chủ tiệm tóc nhìn thấy Park Jongseong hình như cũng không bất ngờ lắm, thân thiết chào hỏi: "Cậu nhóc đẹp trai lại tới rồi à? Đợi một chút, ông xong ngay đây."

Đây dường như là lời đã nói nhiều vô kể, Park Jongseong nghe đã quen vậy.

Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, gật đầu, để trống một chỗ bên cạnh như muốn dành cho ai đó ngồi.

Kim Minyoung hơi ngạc nhiên nhìn phản ứng của Park Jongseong rồi lại nhìn ông chủ tiệm tóc.

Khả năng thích ứng với môi trường bên ngoài của Park Jongseong tốt hơn cô tưởng tượng nhiều.

Trong lòng cô không khỏi nghĩ thầm rằng cô bé đó thực sự đã dạy Park Jongseong rất nhiều.

Park Jongseong cắt kiểu tóc ngắn gọn gàng trông có sức sống hơn nhiều, để lộ lông mày, đôi mắt nom có hồn hơn hẳn.

Kim Minyoung không khỏi ngắm hắn thêm vài lần, ánh mắt tràn đầy vui thích.

Lúc hạ quyết tâm kí với Park Jongseong, dù không hối hận nhưng ít nhiều gì cô cũng hơi lo lắng, song giờ đây dường như những lo nghĩ ấy đã biến mất một cách khó hiểu, cô đã tự hỏi rằng nên định hình Park Jongseong theo hình tượng như thế nào.

Một anh chàng đẹp trai và một cô gái xinh đẹp, hai người đi cùng nhau nổi bần bật.

Dù sao đây cũng là một nơi khá bảo thủ, một cô gái trẻ như Kim Minyoung lặn lội đường sá xa xôi, gần như ngày nào cũng đến nhà Park Jongseong.

Chuyện đã lan truyền khắp làng từ lâu, đoán xem bọn họ có phải là mối tình chị - em không.

Trên đường có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, Kim Minyoung ít nhiều đã nghe được những lời đồn đại đó, cũng không để ý lắm.

Trái lại cô còn khoác tay Park Jongseong một cách đúng mực, là một khoảng cách thân mật nhưng không mập mờ như người nhà vậy.

Park Jongseong quay đầu nhìn cô một cái.

Kim Minyoung nhìn dáng vẻ ngây thơ khờ khạo của Park Jongseong chợt nhớ ra cậu bé vừa đẹp trai vừa đáng yêu này không được cha mẹ yêu mến và cũng không có người thân thương yêu.

Có lẽ xuất phát từ xúc động, cô nói nhỏ: "Park Jongseong, em nhỏ hơn chị mấy tuổi, chị làm chị gái em nhé."

Có vẻ Park Jongseong không hiểu nghĩa là gì nên không đáp lại.

Kim Minyoung nói tiếp: "Chị sẽ coi em như em trai. Chị mong sau này em và Haewon có thể sống hạnh phúc, đương nhiên là nếu hai đứa bên nhau thì sẽ phải đi một đoạn đường khó khăn rồi..."

Kim Minyoung không sợ những lời đồn đại vì cô chỉ là một người ngoài, ở lại đây vài ngày sắp phải đi, cô chẳng hề hấn gì.

Nhưng chỉ trong vài ngày mà cô đã thật sự cảm nhận được sức mạnh của những lời đàm tiếu đó, huống chi là hai người đã sống ở đây từ nhỏ, cô hoàn toàn hiểu được bọn họ sợ hãi điều gì.

Cô cũng hiểu rõ rằng hoàn cảnh này có sức cản rất lớn với Park Jongseong và Yang Haewon, dù không phải hiện tại thì tương lai cả hai cũng cần phải cùng nhau đối mặt và vượt qua.

"Thế nên em phải phấn đấu một chút, đạt được thành tích tốt, kiếm nhiều tiền một chút, đừng để ai coi thường mình. Đến lúc đó rồi thì không có bất cứ gì có thể ngăn cản hai đứa ở bên nhau nữa."

Những gì Kim Minyoung nói có ý nghĩa sâu sắc đến mức người bình thường cũng cần ngẫm ngợi kĩ càng.

Nhưng Park Jongseong chỉ lẳng lặng nhìn cô, không biết có hiểu hay không, một lúc sau chợt gật gật đầu.

Sau đó Park Jongseong đã đồng ý rời đi.

Kim Minyoung thu dọn đồ đạc cho hắn, cô không nghĩ những tác phẩm gấp bằng giấy nháp bỏ đi của Park Jongseong là vô dụng, có thể những thứ này đều là cảm hứng sáng tạo của Park Jongseong, cẩn thận đóng gói bằng thùng carton.

Cô cũng bọc cẩn thận mấy quyển sách nghệ thuật bằng xốp để tránh va vào các góc, lấy mỗi quyển sách tranh về quái thú ra đặt vào tay Park Jongseong.

Cô thấy Park Jongseong thích quyển này nhất, lúc trước chính vì quyển này mà hắn đã đuổi cô ra khỏi phòng, quý trọng vô ngần.

Park Jongseong ôm chặt quyển sách vào lòng như thể sẽ mang đi như thế suốt quãng đường vậy.

Thấy việc đóng gói đã hòm hòm, Kim Minyoung gọi dịch vụ vận chuyển, gửi thùng carton đến kí túc xá mà studio đã sắp xếp cho Park Jongseong.

Trước khi đi, cô để lại số điện thoại của mình cho Lee Minha, nói nếu có ai tìm Park Jongseong thì bảo người đó gọi vào số này.

Đây là cách khéo léo nhất mà Kim Minyoung đã nghĩ ra.

Dù sao đến tết, Yang Haewon hay Park Jongseong thì cũng phải về nhà, cô không lo hai người sẽ không gặp được nhau.

Kim Minyoung sợ Park Jongseong ngồi xe buýt quen rồi đổi xe lại không hợp, cân nhắc một hồi vẫn tiêu tiền gọi xe đi thẳng đến nơi luôn.

Trước khi lên xe, Park Jongseong có vẻ hơi nôn nóng, nắm chặt quyển sách nghệ thuật trong tay, vì tiếp xúc với những thứ lạ lẫm nên căng thẳng.

Kim Minyoung không thể nào giúp hắn được, vì muốn thực hiện được bước ấy, sớm muộn gì Park Jongseong cũng phải khắc phục vấn đề này.

Lần này không có Yang Jungwon đưa hắn đi.

Dù hắn có ngoái đầu lại, Yang Jungwon cũng sẽ không xuất hiện phía sau hắn, sẽ không có người dắt hắn lên xe.

Nhưng Kim Minyoung đã nhìn thấy ngón tay Park Jongseong nhẹ nhàng vuốt ve bìa quyển sách nghệ thuật như muốn nhận được đôi chút an ủi từ người ấy qua quyển sách này.

Sau đó Park Jongseong từ từ bình tĩnh lại, hắn bước đi một bước, rời khỏi nơi mình quen thuộc và đến một nơi xa lạ.

Để đến gần Yang Jungwon hơn, hắn vẫn luôn nỗ lực hết sức nhưng lần này, những gì hắn phải làm không chỉ là mỗi đến gần mà thôi...

Kim Minyoung nở một nụ cười hài lòng, đóng cửa xe cho Park Jongseong.

Cô vòng qua bên kia hàng sau, mở cửa lên xe.

Park Jongseong vẫn giữ nguyên tư thế ôm quyển sách nghệ thuật, nhắm mắt lại, thậm chí còn áp mặt mình vào đó, cong những ngón tay mảnh khảnh lại làm động tác đan mười ngón vào nhau, dù phía bên cạnh trống không, không có người nắm tay hắn nhưng gương mặt hắn vẫn ánh lên vẻ yên tâm.

Kim Minyoung không làm phiền Park Jongseong, tài xế cũng chỉ nhìn hắn một cái đầy khó hiểu nhưng cũng không nói gì, lập tức khởi động xe.

Lần này khi xe chạy ra khỏi làng, Park Jongseong không ngoảnh đầu lại nhìn nữa.

Trước tết một tháng, vào ngày đầu đại học được nghỉ đông, Yang Jungwon đã đặt vé xe sớm nhất trong ngày, vội vã trở về nhà.

Gương mặt cậu ánh lên vẻ tươi cười suốt quãng đường về nhà, nóng lòng muốn gặp Park Jongseong.

Cậu không biết rằng trong mấy tháng mình đi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy nên sau một ngày ngồi xe đầy mỏi mệt về đến nhà, cậu mới biết Park Jongseong đi mất rồi.

Cậu không gặp được người mình muốn gặp.

*

Lời tác giả:

Jongseong bị cuỗm đi mất (O), Jungwon phải truy phu ngàn dặm (X).

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz