Jaywon Lac Vao Vung Dat Vampire
"Có những cái chết là kết thúc.
Nhưng có cái chết... là sự bắt đầu của một thế giới mới."Gió thét quanh Vực Máu, cuốn theo bụi đất và mùi máu nồng nặc từ những thế kỷ trước. Jay và Jungwon đứng trên bệ đá cổ – nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau lần đầu trong lịch sử.Phía xa, Hội đồng Vampire đã xuất hiện.Hơn ba mươi bóng áo choàng đen lơ lửng giữa không trung. Giữa họ, kẻ đứng đầu – Luther, một Vampire cổ, khuôn mặt gầy gò và ánh mắt như xuyên thấu linh hồn, cất giọng:– Jungwon, kẻ mang máu cấm.
– Ngươi là giọt máu cuối cùng có thể phục hồi Vampire thuần chủng... hoặc xóa sổ chúng ta mãi mãi.Jungwon siết chặt tay Jay. Cậu không run, không sợ – chỉ... lặng.Jay bước lên một bước, chắn trước cậu:– Hắn không phải "máu cấm". Hắn là con người. Là người ta yêu.Luther nheo mắt:– Tình yêu? Ngươi dám nhắc đến từ đó sau khi đã phản bội huyết tộc?
– Thứ tình cảm khiến Vampire đầu tiên chết trong cô độc?Jay không đáp. Anh chỉ rút thanh kiếm bạc đã sứt mẻ – thanh kiếm từng bảo vệ Jungwon khỏi Azelia, khỏi sát thủ, khỏi cả chính anh.Luther phất tay. Một luồng khí đen ào tới. Jay vung kiếm chắn, nhưng sức mạnh ấy quá lớn – anh bật ngửa, máu ộc ra miệng.Jungwon lao đến, đỡ lấy anh, mắt hoảng loạn:– Đừng! Anh không thể đánh lại tất cả bọn họ!Jay nắm lấy tay cậu, ánh mắt vẫn bình tĩnh:– Vậy em làm đi.
– Chọn đi, Jungwon.Jungwon quay lại. Nhìn lên những kẻ đang bao vây họ.
Từng Vampire trên bầu trời, từng đôi mắt đỏ rực... đều đang đợi quyết định của cậu.Cậu hít một hơi thật sâu. Máu trong người như đang sôi lên, như gọi cậu trở về nơi nó thuộc về. Cậu bước lên bệ đá, nơi đã từng mở ký ức máu.Rồi cậu rút dao bạc của Jay.Jay bật dậy:– Jungwon!!!Cậu cười, dịu dàng:– Em không chết đâu, Jay. Em... chỉ bắt đầu.Cậu rạch sâu lòng bàn tay, để máu nhỏ xuống chính giữa bệ đá.Máu vàng – thứ ánh sáng duy nhất còn lại trong thế giới này – bốc lên như ngọn lửa. Không cháy ra lửa, mà cháy ra ánh sáng.Mọi Vampire co rúm lại. Luther hét:– Dừng lại! Ngươi sẽ hủy diệt cả chúng ta!Jungwon nhắm mắt. Trong đầu cậu, ký ức của mẹ – người phụ nữ pháp sư ánh sáng – lại hiện lên. Giọng bà:"Máu con là chìa khóa. Nhưng trái tim con mới là kẻ quyết định mở ra cánh cửa."Cậu nói to, như thề thốt:– Em... không chọn bên nào.
– Không Vampire. Không con người.
– Em chọn... kết thúc chiến tranh.Ngay lúc ấy, ánh sáng từ máu Jungwon nổ tung, cuốn bay từng bóng áo choàng, từng kẻ săn lùng cậu, từng linh hồn còn sót lại vì thù hận.Luther gào lên lần cuối, trước khi hóa thành tro giữa không trung:– Ngươi đã phản bội máu.
– Và máu sẽ phản bội ngươi...!Khi ánh sáng lắng xuống, trời đất bỗng... đổi màu.Lần đầu tiên trong lịch sử, Vùng Đất Vampire xuất hiện bình minh.Jay sững sờ nhìn mặt trời vươn lên qua rặng núi đen – nơi trước đây chưa từng có ánh sáng. Ánh sáng len qua làn tóc Jungwon, khiến cậu trông... không còn thuộc về bóng tối nữa.Cậu ngã xuống. Jay lao đến, hoảng hốt:– Jungwon? JUNGWON!!Cậu mở mắt, môi tái, thều thào:– Em không sao.
– Chỉ là máu... cần ngủ.Jay ôm lấy cậu thật chặt. Giọt nước mắt đầu tiên sau trăm năm rơi khỏi khóe mắt Jay – không phải vì đau, mà vì hi vọng.Một năm sau.Tại rìa hai vùng đất, nơi giờ đây không còn biên giới, một quán trà nhỏ bằng gỗ nằm nép dưới bóng cây.Jay đeo tạp dề, đang lau bàn. Jungwon nằm trên ghế dài, tay cầm sách, mắt lơ mơ:– Quán vắng thật.
– Có khi nào Vampire vẫn chưa thích uống trà không?Jay bật cười:– Chúng cần thời gian để học sống lại như loài người.
– Như anh, chẳng hạn.Jungwon ngồi dậy, ngáp dài:– Vậy khi nào anh cầu hôn em?Jay quay đầu, nhướng mày:– Em chắc chứ? Sống với một tên đã từng muốn hút máu em mỗi ngày?Jungwon cười toe:– Em sống với anh từ lúc anh muốn uống máu đến lúc anh biết nấu trà. Còn gì phải sợ?Jay bước tới, ôm lấy cậu từ phía sau:– Vậy để anh hỏi lại:
– Jungwon, em có muốn làm người cuối cùng khiến máu anh sôi lên không?Jungwon mỉm cười, xoay lại, hôn nhẹ vào má anh:– Em đã làm điều đó rồi. Và sẽ tiếp tục. Mãi mãi.Khi một Vampire đánh mất máu, hắn sẽ chết.
Nhưng khi một Vampire đánh mất trái tim...
Hắn sẽ bắt đầu biết sống.~ End ~
Nhưng có cái chết... là sự bắt đầu của một thế giới mới."Gió thét quanh Vực Máu, cuốn theo bụi đất và mùi máu nồng nặc từ những thế kỷ trước. Jay và Jungwon đứng trên bệ đá cổ – nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau lần đầu trong lịch sử.Phía xa, Hội đồng Vampire đã xuất hiện.Hơn ba mươi bóng áo choàng đen lơ lửng giữa không trung. Giữa họ, kẻ đứng đầu – Luther, một Vampire cổ, khuôn mặt gầy gò và ánh mắt như xuyên thấu linh hồn, cất giọng:– Jungwon, kẻ mang máu cấm.
– Ngươi là giọt máu cuối cùng có thể phục hồi Vampire thuần chủng... hoặc xóa sổ chúng ta mãi mãi.Jungwon siết chặt tay Jay. Cậu không run, không sợ – chỉ... lặng.Jay bước lên một bước, chắn trước cậu:– Hắn không phải "máu cấm". Hắn là con người. Là người ta yêu.Luther nheo mắt:– Tình yêu? Ngươi dám nhắc đến từ đó sau khi đã phản bội huyết tộc?
– Thứ tình cảm khiến Vampire đầu tiên chết trong cô độc?Jay không đáp. Anh chỉ rút thanh kiếm bạc đã sứt mẻ – thanh kiếm từng bảo vệ Jungwon khỏi Azelia, khỏi sát thủ, khỏi cả chính anh.Luther phất tay. Một luồng khí đen ào tới. Jay vung kiếm chắn, nhưng sức mạnh ấy quá lớn – anh bật ngửa, máu ộc ra miệng.Jungwon lao đến, đỡ lấy anh, mắt hoảng loạn:– Đừng! Anh không thể đánh lại tất cả bọn họ!Jay nắm lấy tay cậu, ánh mắt vẫn bình tĩnh:– Vậy em làm đi.
– Chọn đi, Jungwon.Jungwon quay lại. Nhìn lên những kẻ đang bao vây họ.
Từng Vampire trên bầu trời, từng đôi mắt đỏ rực... đều đang đợi quyết định của cậu.Cậu hít một hơi thật sâu. Máu trong người như đang sôi lên, như gọi cậu trở về nơi nó thuộc về. Cậu bước lên bệ đá, nơi đã từng mở ký ức máu.Rồi cậu rút dao bạc của Jay.Jay bật dậy:– Jungwon!!!Cậu cười, dịu dàng:– Em không chết đâu, Jay. Em... chỉ bắt đầu.Cậu rạch sâu lòng bàn tay, để máu nhỏ xuống chính giữa bệ đá.Máu vàng – thứ ánh sáng duy nhất còn lại trong thế giới này – bốc lên như ngọn lửa. Không cháy ra lửa, mà cháy ra ánh sáng.Mọi Vampire co rúm lại. Luther hét:– Dừng lại! Ngươi sẽ hủy diệt cả chúng ta!Jungwon nhắm mắt. Trong đầu cậu, ký ức của mẹ – người phụ nữ pháp sư ánh sáng – lại hiện lên. Giọng bà:"Máu con là chìa khóa. Nhưng trái tim con mới là kẻ quyết định mở ra cánh cửa."Cậu nói to, như thề thốt:– Em... không chọn bên nào.
– Không Vampire. Không con người.
– Em chọn... kết thúc chiến tranh.Ngay lúc ấy, ánh sáng từ máu Jungwon nổ tung, cuốn bay từng bóng áo choàng, từng kẻ săn lùng cậu, từng linh hồn còn sót lại vì thù hận.Luther gào lên lần cuối, trước khi hóa thành tro giữa không trung:– Ngươi đã phản bội máu.
– Và máu sẽ phản bội ngươi...!Khi ánh sáng lắng xuống, trời đất bỗng... đổi màu.Lần đầu tiên trong lịch sử, Vùng Đất Vampire xuất hiện bình minh.Jay sững sờ nhìn mặt trời vươn lên qua rặng núi đen – nơi trước đây chưa từng có ánh sáng. Ánh sáng len qua làn tóc Jungwon, khiến cậu trông... không còn thuộc về bóng tối nữa.Cậu ngã xuống. Jay lao đến, hoảng hốt:– Jungwon? JUNGWON!!Cậu mở mắt, môi tái, thều thào:– Em không sao.
– Chỉ là máu... cần ngủ.Jay ôm lấy cậu thật chặt. Giọt nước mắt đầu tiên sau trăm năm rơi khỏi khóe mắt Jay – không phải vì đau, mà vì hi vọng.Một năm sau.Tại rìa hai vùng đất, nơi giờ đây không còn biên giới, một quán trà nhỏ bằng gỗ nằm nép dưới bóng cây.Jay đeo tạp dề, đang lau bàn. Jungwon nằm trên ghế dài, tay cầm sách, mắt lơ mơ:– Quán vắng thật.
– Có khi nào Vampire vẫn chưa thích uống trà không?Jay bật cười:– Chúng cần thời gian để học sống lại như loài người.
– Như anh, chẳng hạn.Jungwon ngồi dậy, ngáp dài:– Vậy khi nào anh cầu hôn em?Jay quay đầu, nhướng mày:– Em chắc chứ? Sống với một tên đã từng muốn hút máu em mỗi ngày?Jungwon cười toe:– Em sống với anh từ lúc anh muốn uống máu đến lúc anh biết nấu trà. Còn gì phải sợ?Jay bước tới, ôm lấy cậu từ phía sau:– Vậy để anh hỏi lại:
– Jungwon, em có muốn làm người cuối cùng khiến máu anh sôi lên không?Jungwon mỉm cười, xoay lại, hôn nhẹ vào má anh:– Em đã làm điều đó rồi. Và sẽ tiếp tục. Mãi mãi.Khi một Vampire đánh mất máu, hắn sẽ chết.
Nhưng khi một Vampire đánh mất trái tim...
Hắn sẽ bắt đầu biết sống.~ End ~
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz