ZingTruyen.Xyz

Jaemle Nacl Nguoi Yeu Ky Han


Sau kỳ bán sản phẩm mới kết thúc, công ty cho bọn họ một kỳ nghỉ hiếm hoi kéo dài năm ngày, Huang Renjun và Zhong Chenle hẹn nhau buổi tối cùng đi ăn thịt nướng.

"Sao cứ nhìn điện thoại hoài vậy?". Huang Renjun lấy thìa múc cơm trong nồi. "Hỏi em đó, chúng ta có nên đi du lịch đâu đó không nhỉ?"

Zhong Chenle nhìn chiếc thìa trong tay Huang Renjun di chuyển qua lại, nhìn chằm chằm vài giây rồi lại nhìn xuống giao diện WeChat. Tin nhắn WeChat của Na Jaemin đến thật sự rất thường xuyên, nhiều đến mức hắn bắt đầu cảm thấy có lẽ Na Jaemin còn chút tâm tư với hắn.

"Nhắc em trời lạnh nhớ mặc thêm áo, đêm qua nhắn một lần, sáng nay nhắn thêm lần nữa, chỉ mỗi chuyện nhắc uống nước có thể gửi tám lần một ngày, đêm qua còn bảo em đo nhiệt độ lại một lần, còn hỏi em ngủ bao lâu, em nói bảy giờ rưỡi anh ấy không chịu tin, còn kêu em chụp thời gian ngủ trên đồng hồ cho anh ấy"

Cùng với Huang Renjun nói chuyện này thì ánh mắt người sau chuyển từ món cơm trộn trong nồi sang khuôn mặt của chính mình.

"Thật ra anh cũng không hiểu lắm, rõ ràng là em còn thích hắn, tại sao lại không trực tiếp hỏi thẳng hắn đi. Hai người cũng không phải cặp đôi cãi nhau khi chia tay, thậm chí còn gửi lời chúc tết chúc sinh nhật cơ mà. Hiện tại gặp mặt hỏi một câu 'có thể bắt đầu một lần nữa không' khó đến thế sao?"

"Rất khó"

"Như thế nào?"

"Em không biết, nhưng thật sự rất khó"

Người yêu giao kèo có nghĩa bọn họ là hai bên bình đẳng, bởi vì có một giao kèo tồn tại ở đó, động lòng hay không không quan trọng. Giao kèo bắt đầu, giao kèo kết thúc. Vài năm sau gặp lại một bên bỗng nhiên nêu ra muốn làm lại một lần nữa, chuyện này làm sao mà được?

Huang Renjun dừng động tác trên tay, đem cơm đã trộn xong đẩy vào giữa hai người bọn họ, lại chuẩn bị bắt đầu nướng thịt.

"Cái gì mà hai bên bình đẳng, cho đến bây giờ em vẫn luôn nhớ mãi không quên hắn còn gì, vốn đã thua rồi, thừa nhận tâm ý của mình khó đến vậy sao?"

"Rất khó, nhưng đối với em mà nói thì không quá khó"

"Vậy em còn do dự cái gì?"

Zhong Chenle nhặt chiếc kẹp nướng thịt trên bàn lên, thở dài rồi khẽ nói, nếu chỉ có một mình em không bỏ xuống được giao kèo này thì sao. Kia chẳng phải nói rõ bốn tháng kia Na Jaemin không có sinh ra nhiều ít tình cảm với em. Bây giờ em đề nghị tiếp tục mối quan hệ chẳng phải gây phiền não cho anh ấy sao? Còn nữa, đã bốn năm trôi qua rồi, hoa cúc đồ ăn cũng nguội lạnh rồi.

"Quả thật, em nơi này thời gian hạn định tố tụng cũng đã qua". Huang Renjun nhấp một ngụm trà lúa mạch, nhìn hắn không yên lòng lại bổ sung: "Hoa cúc đồ ăn là lạnh nhưng lòng em cũng không nguội lạnh"

Cuối cùng cũng không thể đi du lịch được.

Lee Minhyung gọi điện báo khách hàng ở nơi khác xảy ra chuyện cần người hỗ trợ giải quyết bồi thường. Ngày hôm sau Huang Renjun liền vội vã bay đến đó. Dựa theo quy định thì Zhong Chenle cũng nên đi mới đúng, nhưng đã bị Huang Renjun ngăn lại.

"Mấy hôm trước em còn phát sốt, đừng đi, kêu Lee Haechan đi cùng anh là được". Cuối cùng Zhong Chenle vẫn ở lại.

Lúc quyết định ở lại trong lòng cũng cảm thấy có chút may mắn, trong đoạn thời gian này có khi nào Na Jaemin sẽ đến tìm hắn không?

Đúng là không nên sinh ý niệm trong đầu, bởi vì một khi có liền không thể ngưng suy nghĩ. Zhong Chenle một ngày xem trang trò chuyện phải hơn mười lần, bức thiết muốn xem có tìm ra trừ quan tâm thì còn có ý gì khác không.

Nhớ mãi không quên, tất có hồi đáp.

Hắn vậy mà thật sự chờ được Na Jaemin nhắn tin đến.

>Na Jaemin: Cửa hàng quà tặng lần trước chúng ta gặp nhau có gần công ty của em không?

Zhong Chenle không trả lời, cố gắng đoán ý tứ của Na Jaemin. Đây là đang hỏi địa chỉ công ty của hắn hay là muốn chính mình giúp hắn mua đồ, cái trước còn nghe được, cái sau thì phải xem là mua cho ai.

>Na Jaemin: Bây giờ tôi đang ở tầng ba của tòa nhà đó, nếu em ở gần thì có thể mua một chiếc cà vạt đến cho tôi không, tôi đang ở trong phòng vệ sinh.

Nếu đổi thành Lee Haechan gửi cho hắn tin nhắn này thì hắn lúc này đã nhắn trả lời lại tận năm tin rồi: Tại sao lại vào phòng vệ sinh? Bị sao vậy? Thắt cà vạt làm gì? Chuyện gì xảy ra thế? Nếu anh không nói rõ thì em không mua đến đâu.

Nhưng mà, đối diện là người yêu cũ của hắn, những câu đùa trên miệng không cách nào thoải mái thốt ra ngoài, vì vậy chỉ có thể gõ năm từ:

> Đợi tôi tầm mười phút.

Cảnh tưởng gặp lại cũng rất buồn cười.

Có một vết cà phê trên áo sơ mi của Na Jaemin, mang cà vạt miễn cưỡng có thể che giấu đi.

"Đến bàn chuyện công việc, ký hợp đồng xong vừa ra ngoài thì bị nhân viên bưng cà phê làm đổ lên"

Zhong Chenle không nhịn được phá lên cười.

Na Jaemin sờ mũi, cũng không nhịn được. Hắn là một người có ý chí rất mạnh, đa số các tình huống đều có thể làm chủ bản thân mình. Mất mặt chỉ là thứ yếu, hắn cũng không quan tâm lắm chuyện mất mặt hay không, bị đổ cà phê lên người hắn cũng không thấy bẽ mặt, thậm chí còn cười bảo nhân viên phục vụ đừng lo lắng. Nhưng người trước mắt cười đến càn rỡ khiến hắn cũng lây dính có chút không giấu được nụ cười.

Cười xong thì Zhong Chenle cảm thấy có chút đói bụng nên lôi điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm.

"Ăn tối chưa? Không biết quanh đây có món gì ngon không"

"Trên lầu có một nhà hàng Thượng Hải"

"Đồ ăn Thượng Hải? Chính gốc không?"

"Tôi không biết, trừ em ra bên cạnh tôi không có ai là người Thượng Hải"

"Người yêu của anh không thích đồ ăn Thượng Hải?"

Câu thử hết sức thấp kém, Zhong Chenle vừa nói xong đã hối hận vì chính mình quá trắng ra. Mặc dù mặt hắn vẫn như thường, nhưng tai đã bắt đầu đỏ lên.

Na Jaemin tất nhiên nhìn thấu câu thử vụng về này, nhưng hắn vẫn nói xuôi theo.

"Năm trước có quen một người, giữa năm ngoái chia tay"

"Sao lại chia tay?"

"Người kia muốn nuôi một con mèo, tôi nói không cần thiết"

Zhong Chenle trầm mặc, chính hắn cũng không đọc hiểu được cảm giác kỳ lạ dưới đáy lòng mình.

"Người ta muốn anh đưa ra một cái hứa hẹn"

"Tôi biết. Nhưng lúc đó tôi không cho được"

"Vậy xem ra, anh thật thích hợp với các mối quan hệ ngắn hạn"

Lời vừa nói xong, bầu không khí lại trở nên cổ quái. Zhong Chenle thật sự muốn đem miệng mình bịt kín lại, lần đầu tiên hắn hiểu được tâm trạng của Lee Haechan khi nói hắn nên im miệng trong các cuộc họp.

Zhong Chenle cố gắng xoa dịu đề tài. "Có những người rất khó thực hiện một hứa hẹn, điều này cũng không sao cả, không phải là khuyết điểm"

"Thật ra cũng không phải"

"Cái gì?"

"Tôi không phải là người không thể hứa hẹn"

Câu này ở trong đầu những người khác nhau sẽ mang ý nghĩa khác nhau.

Na Jaemin câu này là muốn nói với Zhong Chenle, anh không phải là người sợ hứa hẹn, em không cần phải lo lắng về điều này.

Hắn không ngờ rằng Zhong Chenle nghe ra lại là một ý tứ khác—Tôi có thể hứa, không hứa chỉ là vì tôi không muốn hứa. Cho nên sau khi hết bốn tháng không giữ lại là vì không muốn.

Zhong Chenle cất điện thoại di động đi, cười nói: "Đi thôi, đi ăn cơm"

Hai người gọi bốn món ăn và một phần cháo—mặc cho ai nhìn thấy cũng biết là ăn không hết.

Zhong Chenle cười nhìn Na Jaemin rót nước cho mình. "Anh đây là quen mời đối tác ăn uống à, mỗi lần đều gọi nhiều như vậy?"

"Không sao cả, đồ ăn ở đây rất ít, nhỡ như đụng phải món em không thích thì còn có thể ăn món khác"

"Đồ ăn ở đây rất ít? Anh ăn thử rồi à?"

"Thử qua hai lần"

" "

"Không phải anh bảo anh không biết có chính gốc hay không sao?

"Ừm, nếm không ra"

"Anh thích đồ ăn Thượng Hải?"

"Cũng tạm được, chỉ là ngẫu nhiên muốn biết đó là mùi vị gì"

Ẩn tình trong đó bị Na Jaemin nuốt xuống theo các món ăn.

Sau khi chia tay người yêu cũ, hắn lại bắt đầu nhớ nhung Zhong Chenle nhiều hơn, nguồn cơn của sự nhớ nhung này là từ câu hỏi của người yêu cũ muốn nuôi một con mèo hay không. Na Jaemin không khỏi nhớ lại lúc còn học đại học, trong trường có rất nhiều mèo hoang, hắn và Zhong Chenle thường ngồi xổm bên cạnh bụi cỏ cho mèo con ăn. Hắn lại tự hỏi trong đầu, nếu Zhong Chenle hỏi chính mình có muốn nuôi một con mèo không thì liệu hắn có đồng ý không?

Quá trình chính mình chất vấn chính mình thật sự rất không dễ chịu, cho nên hắn cũng như bệnh thần kinh, đến gặp khách hàng thấy tòa nhà này có đồ ăn Thượng Hải nên ma xui quỷ khiến bước vào.

Đó là lần đầu tiên.

Lần thứ hai là vào hôm gặp Zhong Chenle cầm bó hoa trong cửa hàng quà tặng, thật ra lúc đó trong lòng hắn đang rối bời, vẻ ngoài bình tĩnh lịch sự chỉ để che đi sự hoảng loạn bên trong. Sau đó lại liên tưởng đến nhà hàng này, chuyện tâm linh thật ra cũng rất đáng tin cậy, lần trước vừa ăn món Thượng Hải, một thời gian sau liền thấy người Thượng Hải, ôm tâm lý như vậy hắn lại đi ăn thêm một lần.

Tính cả lần này thì đã là lần thứ ba rồi.

"Hôm nay làm phiền em rồi"

"Không sao, vừa vặn tôi đang được nghỉ phép"

"Nghỉ phép? Nghỉ phép thường niên?

"Không phải, là kỳ nghỉ sau một đoạn thời gian làm việc vất vả"

"Nghỉ phép thường niên không phải là kỳ nghỉ sau khi làm việc vất vả đó sao?"

Trong bữa ăn cũng không nói quá nhiều chủ đề khác, nhưng bầu không khí không tệ lắm, ít nhất Zhong Chenle tự nghĩ rằng mình ngụy trang không tồi.

Sau khi nghe câu nói không phải không thể hứa kia của Na Jaemin thì trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy khó chịu, như thể bình hoa bị làm vỡ một góc, không ảnh hưởng đến việc sử dụng, nhưng mảnh vỡ đó vẫn bị thiếu.

Zhong Chenle chắc chắn rằng, ít nhất là trong bữa ăn đều chắc chắn Na Jaemin đây là đang ngầm bày tỏ rằng quá khứ qua thì đã qua, hắn không có ý muốn tiếp tục nối lại mối quan hệ.

Nhưng thời điểm nhận được quà sinh nhật thì hắn không còn dám chắc chắn.

Mặc dù bọn họ vẫn gửi lời chúc sinh nhật cho nhau, nhưng sau khi chia tay thì đã không còn tặng quà sinh nhật nữa, bây giờ không biết tại sao Na Jaemin lại bắt đầu lại.

Quà sinh nhật là mèo bông và một chiếc áo khoác. Chiếc áo khoác còn xem như món quà thông thường, nhưng mèo bông khiến Zhong Chenle cảm thấy Na Jaemin như đang mượn vật để biểu đạt điều gì đó.

Na Jaemin còn viết một tấm thiệp, trên đó còn viết vài lời chúc phúc. Khoảnh khắc nhìn thấy nét chữ, Zhong Chenle nhớ lại hồi còn đang học đại học, bí thư Đoàn bắt viết báo cáo tư tưởng, hắn vì thiếu quá nhiều tín chỉ nên phải viết tận sáu bài, vì thế chia cho Na Jaemin ba bài. Chữ viết của hai người khác nhau rất nhiều nhưng bí thư Đoàn đi thu cũng không nói gì. Mối liên hệ giữa người với người chính là khó bị phá vỡ như vậy, chỉ nhìn thấy chữ viết thì những ký ức sẽ hiện ra. Dưới tấm thiệu có một dòng P.S: nhận đi, đây là quà cám ơn lần trước em mua cà vạt cho tôi.

Zhong Chenle bấy giờ thực sự cảm thấy có gì đó không ổn.

Na Jaemin là một người rất chu đáo. Hai ngày trước lúc hắn nhớ ra Na Jaemin chưa trả tiền cà vạt thậm chí còn không thèm hỏi thì đã cảm thấy hơi kỳ lạ. Không phải hắn quá để ý, dù sao cà vạt cũng không đắt tiền, nhưng Na Jaemin không phải kiểu người vô ý như vậy.

Thì ra là dùng cà vạt làm cớ để danh chính ngôn thuận tặng quà sinh nhật? Zhong Chenle mở điện thoại lên gửi tin nhắn cho Na Jaemin.

>Tôi nhận được quà rồi, thích lắm, cám ơn anh.

>Na Jaemin: Em không cần nói cám ơn, đây là quà cảm tạ.

> nghĩa là tôi không cần tặng quà đáp lễ?

> Na Jaemin: Không cần.

Hắn cũng không có thời gian phân tích xem hai chữ này của Na Jaemin là giả vờ hay là lời nói thật lòng.

> Mèo bông?

> Na Jaemin: Ừm, là mèo bông.

Tay Zhong Chenle ngừng gõ, không biết phải nên hỏi tiếp cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz