ZingTruyen.Xyz

Iwaoi Dieu Uoc Cuoi Cung Cua Oikawa

Tên gốc: 𝐎𝐈𝐊𝐀𝐖𝐀'𝐒 𝐋𝐀𝐒𝐓 𝐖𝐈𝐒𝐇/𝐄𝐒

Tác giả: DanaiaCake (https://twitter.com/DanaiaCake)
Couple: Iwaizumi Hajime/ Oikawa Tooru, Hanamaki Takahiro/ Matsukawa Issei
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/10554512

BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ. VUI LÒNG KHÔNG REPOST DƯỚI MỌI HÌNH THỨC.


----------


Trong ba ngày kế tiếp, Iwaizumi vẫn đứng ở cửa, ngắm nhìn Oikawa. Cũng trong ba ngày đó, anh vô cùng mong muốn rằng Oikawa cũng sẽ quay sang nhìn anh như cái cách anh nhìn cậu... nhưng tất cả các máy móc kết nối với cơ thể đều không cho phép cậu làm thế.

Hơn nữa, với lượng thuốc được tiêm vào cơ thể, cậu hẳn là yếu ớt đến mức không thể nhấc nổi một ngón tay.

Vào ngày thứ tư, Iwaizumi bắt gặp Aiko dưới sảnh bệnh viện, cô một lần nữa nở nụ cười lịch sự với anh. Anh gật đầu, nói "Chào buổi sáng" một cách nhẹ nhàng, nhưng khi chuẩn bị rời đi thì cô lên tiếng.

"Ừm... Iwaizumi-san."

Anh dừng bước và nhìn lại. Đây là lần đầu tiên Aiko gọi anh. Anh thậm chí còn không biết là cô biết tên mình. Cô bước đến gần, mặt đỏ bừng vô cùng ngại ngùng, "Ừm... chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?"

Iwaizumi nhìn chằm chằm vào chính mình một lúc trước khi quay trở lại thực tại và gật đầu, "Ừ, chắc chắn rồi."

Họ đi đến khu vườn của bệnh viện, một nơi vắng người. Chỉ có vài bệnh nhân ra ngoài đi dạo vào buổi sáng. Iwaizumi từng đưa Oikawa ra đây khi cậu ấy cảm thấy khỏe hơn, nhưng đó đã là việc của vài tháng trước.

Aiko chọn một băng ghế nhỏ, hơi biệt lập và cách xa lối vào. Cô lo lắng ngồi trên băng ghế trong khi Iwaizumi đứng cách cô vài bước chân, tay đút túi quần.

"Tôi... tôi xin lỗi khi nói điều này." Aiko nhìn xuống ngón tay của mình, "Chỉ là... tôi chỉ muốn anh biết... tôi... à, thực ra, tất cả các y tá đều nghĩ rằng... tình yêu của anh dành cho Oikawa-san thật đáng ngưỡng mộ và dũng cảm."

Được rồi, anh không mong đợi điều này. Anh chớp mắt với Aiko lúc này đang nhìn mình với nụ cười mỉm trên môi. "Yêu?" Cô hơi cau mày khi nghe anh hỏi lại.

"Đúng vậy. Anh yêu anh ấy đúng không?" Cô hỏi, "Ý tôi là, anh chưa bao giờ bỏ lỡ một ngày mà không gặp anh ấy. Ngay cả khi anh không thể vào thăm."

"Tôi không..." Anh dừng lại và lắc đầu. Yêu? Liệu anh có yêu Oikawa không? Cái tên khốn nạn đó? Cái tên khó chịu, phiền phức đó? Anh không biết mình phải nói gì... mà chỉ nhìn chằm chằm vào tay của Aiko, những nhận thức này ập đến khiến anh cảm thấy như mình đang dần chết đuối.

Bằng cách nào đó, biểu hiện của anh khiến Aiko lo lắng, "Khoan đã, vậy anh và Oikawa-san không phải là..."

"Chúng tôi là..." anh ngập ngừng, "Tôi là..."

Aiko mở to mắt khi nhận ra sai lầm của mình, "Tôi xin lỗi. Chỉ là trước đây Oikawa-san đã nói với tôi rằng anh ấy yêu anh rất nhiều và hai người sẽ..."

"Khoan đã, gì cơ?"

"Ơ?"

"Oikawa nói với cô cái gì?"

Cô cau mày, không hiểu lắm, "... anh ấy yêu anh? Và chắc chắn anh đã biết điều ấy."

Cảm thấy mặt mình nóng lên... Iwaizumi xấu hổ quay mặt đi. Anh nhìn chăm chăm vào tòa nhà bệnh viện ở trước mặt trong khi Aiko đang luyên thuyên. Anh bắt đầu đưa mắt tìm một khung cửa sổ cụ thể... khung cửa sổ mà anh và Oikawa đã dành ra hàng giờ để ngắm nhìn những người dưới vườn. Oikawa sẽ phớt lờ mọi sự lãng mạn, quan sát những bệnh nhân trò chuyện với người thân yêu của họ. Iwaizumi cảm thấy chuyện đó khá là đáng sợ.

Đó là khoảng thời gian Oikawa còn đủ sức khỏe để đứng dậy khỏi giường. Khi cậu ấy không bị giam cầm trên giường bệnh với hàng tá loại máy móc khiến cậu lúc nào cũng tỉnh táo.

Iwaizumi không biết Aiko ngừng nói từ bao giờ, nhưng cuối cùng cô đã kết thúc. Và khi cô huých vào tay anh, anh đã giật mình.

"Iwaizumi-san? Anh ổn chứ?"

"Ừ... vâng."

Aiko mỉm cười, "Tốt lắm. Tôi chắc rằng Oikawa-san sẽ vui lắm nếu gặp anh hôm nay."

"Hôm nay tôi có thể gặp cậu ấy à?"

"Vâng. Chúng tôi đã rút máy thở vào đêm qua. Anh ấy vẫn còn yếu... nhưng đã tỉnh lại rồi."

-----

Oikawa trông mệt nhoài và yếu ớt... nhưng lại xinh đẹp. Cậu ấy đã luôn như vậy. Với tất cả sức mạnh và sự yếu đuối, Iwaizumi thừa nhận rằng Oikawa luôn luôn đẹp đẽ, ngay cả khi anh chưa bao giờ bộc bạch điều đó với cậu.

Anh dừng lại cạnh cửa, không chắc rằng mình có nên bước vào hay không vì Oikawa đang ngồi trên giường, lưng buông thõng, hai tay bơ phờ đặt trước người, đầu quay về phía cửa sổ. Cậu ấy xanh xao và gầy gọt hơn so với lần đầu tiên ngồi trên giường bệnh mà Iwaizumi nhớ được.

Cả hai đang học đại học, Oikawa về nhà nghỉ hè trong khi Iwaizumi ở lại Tokyo để thực tập, anh nhận được điện thoại từ Mattsun, người cũng đã về quê vào mùa hè năm đó. Oikawa đã ngã gục và được đưa đến bệnh viện.

Anh bắt chuyến xe buýt tiếp theo về Miyagi ngay khi nghe tin... để chỉ trông thấy Oiakwa đang ngồi trên giường, cười toe toét với mình và trêu chọc rằng anh đã lo lắng quá.

Anh chậm rãi đẩy cửa vào nhưng Oikawa lại không hề nhúc nhích--cậu quá chìm đắm vào những nghĩ suy nên không nhận ra có người vào phòng. Iwaizumi không nói gì, chỉ im lặng đứng đó và quan sát cậu.

Bây giờ cậu ấy trông nhỏ người hơn, Iwaizumi chắc rằng nếu họ đứng cạnh nhau, anh sẽ cao hơn cậu. Mái tóc nâu rơi vào tầm mắt và nó khiến trái tim anh đau nhói vì Oikawa rất quan tâm đến mái tóc của mình, thậm chí vào những ngày tồi tệ, cậu ấy vẫn phải đảm bảo cho mái tóc của mình thật hoàn hảo. Tay cậu thô ráp, xương xẩu và tái nhợt... giống như những phần còn lại trên cơ thể. Nhưng ở giữa những ngón tay đó đang kẹp một mảnh giấy hơi nhàu nhĩ.

Trái tim anh như muốn lộn nhào và não thì như sắp đình công với nỗi sợ hãi rằng anh sắp mất đi Oikawa bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Anh mở miệng muốn gọi tên cậu để thu hút sự chú ý. Nhưng thay vì "Này Shittykawa", những từ vuột ra khỏi miệng đột nhiên trở thành... "Tớ yêu cậu."

Một tiếng thở hổn hển bật ra. Sau đó, đôi mắt nâu kia mở to nhìn anh. "Iwa-chan?" Tên anh thoát ra khỏi bờ môi nứt nẻ ấy... và với hai bước chân dài, Iwaizumi bắt lấy tay Oikawa và kéo cậu vào lồng ngực mình trong một cái ôm thật chặt và vụng về.

Iwaizumi ngửi được mùi hương của cậu... đó là hỗn hợp từ mùi chất khử trùng, một bộ sưu tập thuốc và hương vị ngọt ngào của riêng Oikawa. Anh lấp đầy phổi mình với mùi hương gây nghiện này và khi anh cảm thấy vẫn chưa đủ, Iwaizumi cảm nhận người kia như tan chảy trong lòng mình.

Hai tay cậu vòng sau lưng anh, chậm rãi và yếu đuối... mặt vùi vào hõm vai của anh. Iwaizumi cảm thấy vai mình ươn ướt và nhận ra Oikawa đang khóc. Trong cơn hoảng loạn, anh kéo Oikawa ra, giữ chặt cậu trong gang tấc, "Sao vậy? Cậu đau ở đâu à?"

Oikawa lắc đầu, hai tay ôm nửa mặt đầy nước mắt và nước mũi chảy xuống tạo thành những đường băng đáng yêu nhưng có chút ghê tởm. "Tớ chỉ..." cậu ấy nghẹn ngào, "Tớ chỉ nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ..." cậu hít một hơi sâu và đau đớn, "Chỉ là tớ yêu cậu rất nhiều."

Iwaizumi nhìn vào cậu... chỉ nhìn chăm chăm vào tất cả của cậu. Với cái đầu tuy vừa mới rời giường nhưng lại thật chỉn chu, gương mặt mếu máo đáng yêu và đôi mắt long lanh những giọt lệ tuôn trào. Và Chúa ơi, làm sao mà anh có thể bỏ lỡ nó được?

Oikawa Tooru luôn xinh đẹp bởi vì cậu ấy không bao giờ xấu xí cả, với tình yêu của Iwaizumi dành cho cậu, anh không thể nghĩ rằng Oikawa có thể là gì khác ngoài sự đẹp đẽ.

Đêm đó, khi hôn Oikawa, anh gần như không đủ say để có thể viện nó như một cái cớ. Anh không có cái cớ nào ngoại trừ việc anh thường tự hỏi rằng sẽ như thế nào nếu mình hôn Oikawa.

"Iwa-chan... Tớ sắp chết rồi." Oikawa khóc, "Điều đó không công bằng... đối với cậu."

"Là sao?"

"Là vậy đó. Điều mà cậu đang làm. Nó rất tàn nhẫn."

"Cậu nói gì vậy? Cơ bản thì chúng ta đã ở bên nhau suốt cả cuộc đời. Sẽ chẳng có gì thay đổi cả."

"Mọi thứ rồi sẽ thay đổi thôi." Oikawa nói với ngữ điệu cương quyết, giọng cậu khàn đi và Iwaizumi tự hỏi liệu việc nói chuyện có khiến cậu đau đớn quá hay không. Có lẽ. "Tớ không muốn ra đi và cậu cũng không muốn tớ ra đi."

Iwaizumi trố mắt nhìn cậu, anh đã nói rằng cậu ấy đang mấy lời ngu ngốc, nhưng anh cũng biết đó là sự thật. Việc thừa nhận tình cảm giữa họ sẽ không thay đổi sự thật rằng Oikawa đang bệnh nặng. Nhưng... "Vậy thì chúng ta chỉ làm điều này cho đến khi cậu rời đi thôi." Anh nói, "Nó không phải là thứ mà cậu có thể nói rằng chúng ta không thể, dù sao thì chúng ta cũng sẽ dừng nó lại."

Anh nói những điều này trong khi mang một nỗi sợ hãi khảm sâu trong tâm trí... nhưng nỗi sợ mất đi Oikawa tương đối nhỏ hơn so với nỗi sợ khi không có cậu ấy. Sự lựa chọn quá rõ ràng.

"Tớ không muốn làm cậu tổn thương."

"Tớ đã nói là tớ yêu cậu, chết tiệt." Iwaizumi rít lên, càng lúc càng mất kiên nhẫn. "Chỉ cần... cho phép tớ yêu cậu, có được không?"

Iwaizumi không biết nước mắt của Oikawa ngừng rơi khi nào. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào--Oikawa cuối cùng đã nở nụ cười rạng rỡ nhất mà anh đã thấy từ rất lâu về trước. Hay khi Oikawa gật đầu. Hay có thể là khi anh lần nữa kéo cậu chàng với mái tóc màu socola vào vòng tay và chiếm lấy đôi môi của cậu.

Tất cả những gì anh biết là, trong khoảnh khắc đặc biệt đó, tất cả mọi thứ đều tốt đẹp như thể rằng chúng nên như vậy.


To be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz