Itsuka Cinderella Ga Rin Len
Ding dong..._Ái chà, vừa mới 8h sáng mà sao mặt nhìn chẳng khác mây đen chút nào vậy, Len-kun?Dan cười nhếch mép, ngẩng lên nhìn cậu thanh niên vừa bước vào phòng. Đã lâu không gặp mà tên này vẫn đeo cái bộ mặt lạnh lùng giả tạo đó, thật đáng ghét. Mà khốn kiếp hơn nữa là kẻ rắc mây mù lên khuôn mặt đã từng rất xán lạn kia chẳng ai khác ngoài cô em gái của hắn. Ôi, biết làm sao được? Phàm đã là người, sao tránh được chữ "ái" chứ?_Nó sao rồi? _Chúng đang đợi lệnh. Bây giờ chỉ cần búng tay là nó chết ngay. Thế nhưng vì trò vui cậu sắp bày ra nên tôi mới kiềm chúng lại đến giờ đấy. Nói thật nhá, mồm lưỡi cô ta như thế, thật rất muốn xẻo hết cả đi._Nó ở đâu? Dan nhấc người khỏi sofa, lững thững bước đi trước dẫn đường. Căn cứ của băng đảng nhà Kagamine nằm ở phía Tây thành phố, dưới lòng một nhà máy bỏ hoang ở xa khu dân cư nên không khí ở đây nồng mùi muối, mùi ẩm mốc đặc trưng của vùng ven biển. Dan lúc đầu không thể nào chịu nổi thứ mùi này, cứ liên tục đòi chuyển căn cứ. Nhưng ở riết lại nhận ra ở ngoài biển thế này cũng có cái hay của nó. Như là đôi lúc áp lực quá, xả stress bằng cách ra biển chơi, đỡ hơn là đấm bao cát ở nhà. ... Tất nhiên, Dan ta đây cũng có bị áp lực chớ. Đừng để bộ mặt phởn đời này đánh lừa các người._Nhưng mà, ngoài biển lại có quá nhiều thành phần cua trai biến chất nên tôi cũng chả ra ngoài làm gì nhiều. Lính tôi thì rành hơn. À, không mấy khi xong việc chúng ta ra thư giãn ngoài bãi biển?_Tôi bận rồi. Len mặt mày vẫn lạnh băng, tiếng bước chân đều đều vang sau lưng hắn. Sau khi qua được vài khúc quẹo lằn quằn thì cũng tới một căn phòng nhỏ bẩn thỉu, ngay giữa phòng là một cô gái bị cởi trần, hai tay bị còng quặt phía sau. Bước vào trong chẳng khác nào bước vào ổ của gián chuột, Len nheo mày, nhìn cô gái đó một hồi rồi bỗng đá cô ta sầm vào tường._Ngươi dám... Kagamine?Gina trợn mắt nhìn Len rồi hừ lạnh. Hoá ra là thế. _Cái gì chứ? Thì ra là các ngươi. Này, các ngươi cũng to gan lớn mật lắm mới chạm đến ta đấy. Ta nói trước nhá, tụi bây trong vòng 1 phút nữa mà không thả ta ra là lập tức sẽ có người ập vào đây, giết hết cả lũ các ngươi. Tụi bây dám giết Gakupo, Megumi nhất định sẽ không để yên cho tụi bây đâu._À, Gakupo là chồng sắp cưới của cô thì phải? Ghê thật, chỉ vừa 3 tháng trước thôi, cô vừa định đính hôn với Ryo mà. Sao giờ thay lòng đổi dạ nhanh thế? _Ngươi đừng có giả ngu với ta! Chính tên chó nhà ngươi đã tung đống ảnh đó ra! Đã ăn hối lộ tiền của ta lại còn lật lọng, đã thế lại còn bắt cóc ta, giết cả Gakupo! Kẻ ác ôn như ngươi đừng hòng đáng để hỏi ta câu đó!Gina phẫn nộ, hai mắt trợn trắng, cơ thể rung bần bật mà lao về phía Len như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng lập tức tóc cô bị nắm giật lại bởi Dan khiến cô rú lên đau đớn. Dan cười mỉm, một tay nắm tóc cô ta, tay khác rút dao, kề cổ. _Nên nhớ bản thân mình đang trong hang hổ, Gina à. Ta hỏi cô câu này, liệu hồn trả lời cho đúng. Một phút đã trôi qua và không có bất kì ai đến cứu cô. Cô có biết tại sao không? _..._Đơn giản lắm. Vì Megumi chết rồi. _Cái gì? Làm sao...?_Dan, nói đi._Hể? Sao lại là tôi chứ? _Sở thích của cậu mà. Nói cho cô ta biết, cậu đã giết Megumi như thế nào._Bình thường, nếu là phụ nữ tôi chả muốn đi vào chi tiết làm gì. Cơ mà, cô thì ngoại lệ, kể lại full detail luôn nhá. Cũng không khó gì, bất cứ người mẹ nào khi nghe kẻ đã giết con mình dắt mặt một mình đến nghênh chiến lại không bị kích động chứ? Vừa nghe động tĩnh rằng tôi sắp đến là lập tức cho người bao vây, theo sát nhằm phục kích. Nhưng ai ngờ đâu, chính vì ngày xưa quá chiều chuộng thằng con mà trể nải việc củng cố lực lượng khiến lượng gián điệp trong tổ chức quá nhiều. Thành ra, bọn bắn tỉa vừa ra trận đã chết như rạ. Còn bọn đánh trực diện thì quá dễ, một mình tôi xử được hết. Sau đó, mụ ta thì vừa thấy cái đầu của con mình trên tay tôi là đã nổi điên, không thể kiểm soát được mà bắn lung tung, khiến người của tôi chết không ít. Lúc đó đành chơi không đẹp, xử đẹp luôn mụ. Ái chà, mà mụ cũng không vừa đâu, trước lúc chết còn tặng tôi một vết xẻ khá sâu. Muốn xem chứ? Dan mỉm cười, bên tay cầm dao chuyển sang khoá cổ cô ta, tay kia xắn tay áo dài lên để lộ một vùng băng kín trắng đè trên hằng hà vô số vết sẹo khác. Rùng mình vì đống sẹo đó, Gina nuốt nước bọt, run rẩy nói:_Ngươi... ngươi nói dối...Dù nói thế nhưng cô biết, hắn không nói dối. Gakupo là một sát thủ chuyên dùng vũ khí lạnh*. Anh ta đã chinh chiến hơn trăm trận và đứng top 10 sát thủ mạnh nhất trong thế giới ngầm. Xử lí số đông chưa bao giờ là thế mạnh của anh nhưng sẽ không vì thế mà chịu thua. Chính gã Dan này, khi vừa nghe xong điện thoại đã cho người đi lấy vũ khí, một mình thách đấu Gakupo. Và đã giết anh ta, ngay trước mắt cô. Chỉ bằng một nhát kiếm vào động mạch chủ. Rất nhanh và gọn.Gọn đến kinh hãi._Mẹ ta... mẹ ta sẽ đến. Các ngươi đừng...Cổ họng Gina bỏng rát vì sợ hãi, nhịp tim liên tục tăng lên, tâm trí chỉ còn biết bám víu vào niềm hy vọng kia. Cô biết mẹ rất yêu cô, sẽ làm mọi cách để cứu cô. Nhất định mẹ sẽ tới. Nhất định!_À, mụ đàn bà ấy sao? Có chứ, mụ đã đến. Mụ đã bán cả căn nhà đang ở, cả công ty để cứu cô đấy. Tất nhiên là không phải để chuộc cô mà để thuê sát thủ cứu. Khá khen cho suy đoán của mụ rằng tôi sẽ giết cô ngay khi nhận được tiền của mụ đấy. Nhưng mà,...Len im lặng hồi lâu rồi bắn một cái liếc qua chỗ Dan khiến hắn có chút không thoải mái liền nói luôn:_Xui cho mụ là mụ lại đi thuê tôi._Cái gì?_Cô biết Death chứ? Chính là hắn đấy. Ăn tiền lương của tôi không đủ, hắn liền kiếm việc làm thêm. Mà hắn từ nhỏ đến lớn chả biết làm gì ngoài giết người nên chỉ có thể làm sát thủ. Làm được 4 năm thì leo đến tận sát thủ hàng đầu, được treo tên trong bảng vàng top 3 hạng Nhất. Ây dà, chả biết nên xử hắn hay khen hắn đây.Len hơi nheo mày, thực sự không biết nên làm gì thì bắt gặp đôi mắt cún con tội nghiệp của Dan liền lia đi, nhủ bụng nhất định sẽ không đếm xỉa đến. Dan như bị chủ bỏ mặc, liền có chút tổn thương nói:_Chỉ tại lương của anh không đủ để tôi mua đồ thôi mà. _Tôi xử chuyện đó sau. Bây giờ đã hành hạ tinh thần đủ rồi, ném cô ta vào đó đi._Được thôi._KHÔNG! KHÔNG! KHÔNNNGGG!!~>~<~^~^~>~<~^~^~>~<~_Này, Fallen Angel lại đứng nhất nữa rồi! Thích quá!_Ừ! Bài này hay cực luôn! Mà nghe nói, bài này là do một nhạc sĩ nghiệp dư sáng tác đó! Phục ghê~~_Ừ! Mà đâu chỉ 1 bài hit, tận 3 bài luôn! Kinh khủng! Mà 2 bài còn lại cũng chẳng dạng vừa đâu, không được hạng 3 thì cũng được 5,6. Chẳng lẽ đây... là thiên tài? _Báo chí cũng nhan nhản đầy, đại loại là thiên tài xuất chúng, tài năng ngàn năm có một quá trời quá đất. Nhưng mà, vẫn chưa công bố mặt mũi của nhạc sĩ đó ra sao cả._Hi vọng sẽ là một anh soái ca siêu cấp đẹp trai~~_... Có thể. Nghe đồn là họ hàng với giám đốc Kagamine Len._Hể? Sao mình không biết vụ họ hàng này nhở? Ôi, anh ta thật sự rất đẹp trai~ Chắc chắn nhạc sĩ vô danh này là một soái ca không hơn không kém!_Này, cậu nên bỏ tật hám trai đó đi...Rin ép mình nở một nụ cười ngượng gạo, cúi chào hai cô gái kia. Ngay khi hai người ra khỏi quán cafe, em thở dài, lưng vô thức dựa hẳn vào quầy, trượt dài xuống sàn gỗ. Thật ra, ngay khi 5 bài hát đó được công bố là em đã nhận ra có điều gì đó kì quái trong đấy. Không bàn đến lời bài hát (vì cô chưa từng nghĩ lời ghép vào), nhịp điệu và cả tiết tấu ở phần điệp khúc đều giống hệt phần nhạc cô viết. Còn lại, từ nhạc dạo đầu, phần âm điện tử EDM lồng cuối bài hát đến lời nhạc đều là do ai đó khác ghép vào.Cô mệt mỏi ngồi dậy khi nghe thấy tiếng chuông mở cửa leng keng sau quầy. Len hơi mỉm cười, nhìn Rin một hồi rồi nói:_Em sắp hết ca chưa? _... Cũng sắp._... Mình nói chuyện được không? Anh sẽ đợi._Vâng...Rin cố nở nụ cười tươi tắn của mình như mọi khi với anh nhưng sao thật khó. Cơ miệng như căng cứng lại, đau đớn từ ngực lại chạy xộc lên não khiến những lời anh nói hôm qua cứ tua đi tua lại hệt một cuộn băng hỏng."...sớm thôi, em sẽ có được thứ em hằng mơ đến."_Rin? Giật mình bởi tiếng gọi hơi khàn của Len, em vội vàng quay đi, lắp bắp nói:_Em... Em pha... pha... pha trà cho anh nhé. Vẫn... vẫn như cũ... cũ chứ hả? _...Ừ.Tiếng bước chân xa dần lên gác trên của quán. Rin nhìn chăm chăm vào bình nước, cứ đờ người ra nhìn gói trà đen trong góc bếp mà em đã đặc biệt mua cho Len. Vì anh mỗi ngày luôn ghé nên em để gói trà bên ngoài chứ không cất vào tủ như những gói khác.Là từ khi nào hả, Len? Anh đã âm thầm làm những kế hoạch này sau lưng em từ khi nào vậy? Em không biết phải làm sao, cũng chẳng biết nên cảm thấy thế nào. Khổ sở vì bị phản bộ niềm tin? Hay nên vui mừng vì bản thân cuối cùng đã có thể ở cạnh người mình yêu? Em không biết, hoàn toàn không biết! Làm sao đây, em không thể nhìn thẳng vào mắt anh và tươi cười như trước được nữa rồi!Len thở dài, tạm đưa mắt khỏi màn hình điện thoại mà nhìn về phía cầu thang. Đã gần 1 tiếng trôi qua, ca của em ấy cũng qua chừng 30 phút trước rồi mà vẫn chưa thấy Rin xuất hiện với tách trà đen ấm như mọi khi. Len chực đứng dậy, tính quay xuống xem tình hình thì Rin đã lên đến. Em cười tươi, đặt ly trà xuống bàn rồi hỏi:_Anh khoẻ chứ?_Ừ, anh khoẻ._Anh trông có vẻ nghiêm trọng. Có chuyện gì sao?_Công ty của mụ ta phá sản rồi. _... Sao cơ?_Dự án do mụ ta thực hiện đã lỗ nghiêm trọng nên đã phá sản. Mụ ta đã rao bán nhà và cùng Gina bỏ sang Mỹ rồi. _... Họ đã rao bán nhà của bố em? Căn nhà do chính bố bỏ công sức xây bằng chính số tiền dành dụm được từ khi kết hôn. Căn nhà mà em đã sống cùng bố và mẹ...Họ dám bán đi? Tại sao họ dám bán căn nhà đó mà không hề nói với em? _Chuyện này... từ khi nào..._Họ đã đi từ tối hôm qua. Anh nghĩ không có cách nào liên lạc với bà ta nữa đâu. _Thế còn nhà của em? _Anh đã mua lại nó rồi. Em yên tâm._... Ôi, thật tốt...Rin thở phào một tiếng, lông mày cũng từ từ dãn ra. Nhưng chừng được vài giây sau, em đã ngẩng lên nói:_Thế tiền là bao nhiêu, em sẽ mua lại! Vì bố đã bị mụ ta lừa sang tên nên em không thể giành lại căn nhà chừng nào mụ còn giữ sổ đỏ. Nhưng mụ đã bán cho anh thế nên anh có thể bán lại cho em được không? Em sẽ làm việc chăm chỉ hơn, đảm bảo..._Thật ra, anh không dùng tiền của mình để mua nó. Anh chỉ là người đứng ra làm các thủ tục thôi. Tiền mua căn nhà đó là lợi nhuận từ loạt hit vừa rồi của em. Thế nên, căn nhà đó là của em. Những thứ tiền còn lại anh đã gửi hết vào ngân hàng rồi. Giấy tờ đây, em giữ cho kĩ nhé.Len vừa nói vừa rút hai tập hồ sơ từ trong cặp, đặt lên bàn trước mặt em. Rin cầm lên, mờ mịt nhìn chúng. Thấy ánh mắt thất thần của em, anh liền hỏi:_... Có thắc mắc gì không? _Từ khi nào... Anh đã làm những việc này sau lưng em từ khi nào vậy Len? Bằng cách nào mà..._Có vẻ như đã đến lúc anh phải về rồi. Rin em chờ chút đi, Ryo đang đến đón em đấy. Len đứng dậy, mỉm cười chào em rồi nhanh chóng rời khỏi quán, cố gắng không để lọt tai bất kì lời nào của em. Anh đóng sầm cửa xe lại, ra hiệu bảo Dan chạy đi. Len cố để tia nhìn của bản thân nhìn thẳng, cố không nhìn vào kính chiếu hậu ở ngay bên phải của anh. Anh sợ mình thấy ánh mắt bi thương, lấp loá nước mắt đó của em. Dù có là tình yêu hay là sự đồng cảm giữa các cặp sinh đôi thì nỗi đau khi phải nhìn thấy nó cũng thật quá khổ sở. Tựa như một kẻ đã tự buộc chân vào đá tảng và tự dìm mình xuống nước, anh chỉ muốn bơi đi, muốn đến thật nhanh chỗ ánh sáng tội lỗi đó, muốn mình lại được là người duy nhất em tin tưởng. Nhưng chính tảng đá đó, tảng đá lấp lánh nhất mang tên "Hạnh phúc của em" đó, đã giữ anh lại, giữ anh không vượt khỏi, không đạp lên mọi luân thường đạo lý để mà ôm em, hôn em. Anh tham lam muốn được yêu em cả đời, thế nên anh tham lam cũng chỉ có thể im lặng, ở cạnh em cả đời này thôi. Xin em hãy tha lỗi cho anh._Này, đi uống không? Tôi đãi. Dan chợt lên tiếng, đánh thức anh khỏi đống suy nghĩ thống khổ kia. Len nheo mắt nhìn hắn, hắn cũng chỉ nhún vai. _Tôi cũng từng thất tình mà nên tôi cũng hiểu. Trái tim lúc đó quả thật rất khốn nạn, liên hồi đòi đình chỉ vận động. Phải rượu vào nó mới quên, mới chịu yên. Vài ngày sau, nếu còn đau thì đi với ai đó thật xa, cố nhìn nhiều thứ hay ho vào để mà tin rằng, đời này còn đáng sống. Sao? Đi chứ? _... Ngươi rất dở an ủi người khác đấy, Dan à. _Hê hê..._Nhưng không tệ đâu. Ngươi cũng nên ói ra lí do tại sao lương ta trả cho ngươi vẫn không đủ cho ngươi phè phỡn lúc này là vừa.Dan cười khổ nhưng cũng lái xe đi về phía quán bar yêu thích của Len. Hắn bật nhạc của Blue lên rồi ngâm nga, chạy xe đi miết con đường dài. Dù gì cũng còn đến 2 tháng nữa là ngày cưới của cô bé nhỏ kia, hắn cũng nên tận dụng cơ hội chiếm anh cho riêng mình trong mấy ngày sắp tới. ~>~<~^~^~>~<~^~^~>~<~^~^~>~<~^~^~>~<~^~^~>~<~^~^~>~<~^~^~Lời tác giả: Mình thi xong rồi! Xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu nhé! Để chuộc lỗi, chap này mình viết tới tận 2800 từ luôn :)) Cảm ơn tất cả những ai đã đọc, đã ủng hộ truyện của mình nhé! Mình rất vui khi mình mở máy lên sau những ngày bế quan luyện thi nhìn thấy những sự ủng hộ của các bạn. Hi vọng trong tương lai vẫn có thể được các bạn quan tâm và yêu thích!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz