ZingTruyen.Xyz

Into The Rose Garden Quyen 2

Alok thở dài và ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người như đan chặt vào nhau. Thậm chí, sự ngượng ngùng khi ở quá gần nhau đã khiến Clough bị sốc nặng. Những giọt nước mắt trong veo chảy ra từ đôi mắt xanh trở nên ướt át, được chiếu sáng lấp lánh bởi ánh trăng.

"Alok?"

"Ah..."

Khi anh vô tình gọi tên cậu, Alok, người đã kịp tỉnh lại, cau mày như thể đang rất xấu hổ và nhanh chóng tránh xa khỏi Clough. Sau đó, Alok dụi mắt rất mạnh bằng lòng bàn tay. Với chiếc mặt nạ vô hình bị vỡ nát, Alok bây giờ trông rất buồn bã và đau khổ.

Khi cánh tay của anh, thứ đã mang lại cảm giác thỏa mãn về khối lượng ngay cả trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, trở nên trống rỗng, Clough lại trở nên tức giận và đồng thời rất bận tâm.

Vâng, nhìn cậu ấy hẳn đã rất buồn. Đủ để khiến anh nhận ra rằng trái tim của mình cũng đang đau như thế nào. Ngài ấy đang khóc vì điều gì? ai đã làm ngài ấy phải khóc như thế này, phải chăng vì lăn lộn với một Omega trước đó? Có lẽ vậy chăng.

"Ngài đã bao giờ yêu ai đủ nhiều để khiến trái tim tan vỡ chưa?"

Những lời nói không biết từ đâu phát ta từ miệng Clough nghe có vẻ mỉa mai ngay cả với chính đôi tai của anh. Đó thực sự không phải là ý định của anh, nhưng đối với bá tước, phản ứng này không phải là thứ anh có thể kiểm soát.

Trong khi Clough, người đang xấu hổ bên trong nội tâm, biểu cảm cứng ngắc lại, Alok hạ tay xuống và mỉm cười. Đầu hơi quay, cậu chỉ dùng chớp mắt nhìn về phía này, đôi môi hơi run run nói.

"Tôi cũng có thể bị tổn thương mà."

Clough không thể hiểu ý của câu trả lời ngu ngốc đó một chút nào. Gì. Là cậu đã thực sự tan vỡ trái tim, hoặc có cái gì đó khác đã xảy ra? Clough không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh ướt át. Anh không thể rời mắt khỏi nó. Cú sốc này thật tuyệt.

Dù Alok có lau nước mắt thế nào đi chăng nữa, chúng vẫn tiếp tục lấp đầy và nhanh chóng lăn dài trên má làm ướt mu bàn tay Alok. Vậy là bá tước đã từng yêu ai đó đến nỗi phải khóc lóc như thế để rồi chia tay? Đến mức nào đó mà một tên quý tộc kiêu ngạo khóc trông rất đáng thương.

Nghĩ lại thì, cho đến lúc nãy, tinh thần của Alok vẫn ổn, nhưng thật lạ khi bây giờ đột nhiên lại thay đổi. Đó không phải là điều có thể xảy ra chỉ trong vài giờ. Hoặc có thể do một omega mà bá tước đã hẹn hò từ lâu, người được Alok cẩn thận che giấu thân phận kĩ càng cho đến bây giờ. Nếu vậy, điều đó có nghĩa là ngài ấy vẫn không thể có được trái tim của họ bằng cách cho đi cơ thể của mình? Dù một chút? Alok Taywind mà cũng bị như thế á?

Ai dám làm điều đó? Omega nào dám ra tay chơi với quý tộc rồi quẳng đi như một món đồ chơi? Đó là một loạt các cú sốc ùa ra. Vậy tại sao bá tước lại không bóp cổ tên khốn ngu ngốc ấy, để rồi trông thật thảm hại như đang bị lợi dụng như một công cụ, alpha lành mạnh đột nhiên tức giận điên cuồng? Thật khó chịu khi bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc mà anh không thể hiểu được.

Ngoài ra, Clough muốn ngừng tưởng tượng việc cắt một vật thể không xác định thậm chí nó còn không được coi là tồn tại, không phải một người mà anh có thể nhìn thấy trước mặt mình. Không thể chịu đựng được việc bản thân bị cuốn vào cơn ghen không rõ nguyên nhân, anh gầm gừ bằng một giọng vặn vẹo hơn.

"Nếu ngài bị tổn thương, chẳng phải tốt hơn là đừng đi dạo vào ban đêm với cơ thể đầy đặn đến mức dễ dàng bị hiểu lầm là omega sao? Nếu một alpha đi ngang qua và nhận dạng nhầm ngài rồi làm gì sau đó, nó sẽ không chỉ khiến ngài xấu hổ như thế này đâu."

Alok, lau hàng nước mắt vẫn chưa khô, lại cười và nói.

"Không phải anh cũng không sao."

Lời Alok nói không ác ý lắm, nhưng Clough thực sự nghĩ rằng cậu ấy đang mất trí. Ngay cả khi không phải vậy, Clough vẫn tiếp tục phấn khích, nhưng anh gần như mất tự chủ trong giây lát vì ngửi thấy mùi cơ thể thoang thoảng đến mức đau đầu.

Clough siết chặt cả hai tay. Bàn tay bị băng ép đau đến mức tưởng như tỉnh lại.

"Dù sao đó cũng không phải việc của tôi, dù là Alpha hay Omega. Không thành vấn đề nếu ngài cuộn cơ thể của mình lăn lộn như ngài muốn. Tôi chỉ muốn bá tước đây chọn được ai đó có khối tài sản nhiều một chút để ngài có thể chi tiêu thoải mái. "

Anh hầu như không nói ra những từ mà bản thân đã suy nghĩ trong một thời gian. Thật đau đớn khi nhìn thấy cậu ấy lâu hơn nữa. Tại sao lại là Alok? Clough cắn răng trừng mắt nhìn đối phương. Những giọt nước mắt đang nhạt nhòa lại tuôn trào.

"Gì? Anh có thực sự bối rối trong tình yêu không?

Khi cau mày và mỉa mai, Alok lau một giọt nước mắt khác bằng bàn tay ướt của mình. Và không có câu trả lời, Alok quay lưng lại với Clough và cố gắng rời đi. Theo cách riêng của nó, chắc hẳn đó là một sự phản kháng trước những lời mỉa mai, nhưng Alok đã cố tình xô vai khi đi qua, và sau cùng chút tự chủ nông cạn cuối cùng còn sót lại đã rời bỏ Clough. Anh nắm lấy cánh tay của đối phương cách đó vài bước.

"Chờ đã."

Cơn giận đang dâng cao bùng nổ một chút thành tiếng hét. Mặc dù đó là một cái nằm tay khá chặt, Alok vung rộng cánh tay của mình và cố gắng gạt nó đi. Sau đó, một bàn tay ướt đẫm nước mắt đưa lên mặt Clough. Nó hơi đau, giống như bị tát vào má vậy. Trong phút chốc, cơn giận bốc lên đến đỉnh đầu, anh lại chộp lấy như muốn bẻ gãy cổ tay người vừa mới buông ra.

"Ngài."

"Đau quá, buông ra."

Anh lườm Alok, người đang rơi nước mắt trong khi lờ đi đôi mắt bừng bừng giận dữ. Có thứ gì đó ươn ướt chảy xuống mũi anh. Khi Clough chạm vào nó bằng tay kia, nó là một chất lỏng trong suốt.

Hẳn là những giọt nước mắt trên mu bàn tay của Alok khi đánh mạnh vào mặt anh. Clough theo bản năng liếm chất lỏng lạnh trên môi. Nó thật ngọt ngào. Ngọt ư? Trong một khoảnh khắc, Clough nhanh chóng quên đi cơn giận của mình. Nước mắt của Alok thật ngọt ngào.

"Gì. Cái này."

Khi anh lau nước mắt trên môi bằng ngón tay còn lại, Alok đã rất sửng sốt.

"Tôi xin lỗi."

Vừa xin lỗi bằng giọng ướt át, Alok lại tiếp tục rơi nước mắt. Không khí rất khó xử. Anh tự hỏi mình đang làm gì khi ôm một người mà bản thân không bao giờ muốn gặp trong một đêm như thế này. Ngay khi Clough buông cổ tay đang siết chặt của mình, Alok nhìn đi chỗ khác khi xoa bóp cổ tay bằng bàn tay kia.

"Tôi muốn anh quên đi những gì bản thân đã thấy ngày hôm nay. Nếu anh cảm thấy tiếc cho tôi vì những sự cố bạo lực khác nhau mà anh đã gây ra trong ngày hôm nay ".

Alok, người đang mỉa mai bằng một giọng khá nhanh, ngay lập tức quay lại và đi vào dinh thự. Clough thẫn thờ nhìn vào lưng cậu.

Sau khi Alok biến mất trong bóng tối, Clough lại liếm chất lỏng trên đầu ngón trỏ và ngón giữa. Nó chắc chắn là ngọt ngào. Anh không biết tại sao ban thân lại làm điều này. Alok rõ ràng là một alpha, tất cả những thứ này là sao chứ. Có phải cơ thể của bá tước được làm bằng đường? Rõ ràng đây là một cuộc đi dạo để làm anh giải tỏa đầu óc rối bời và  cảm giác nặng nề, nhưng đúng hơn,  cho đến lúc này Clough khẳng định lại mong muốn ủa mình chưa được thỏa mãn và chỉ thốt thêm được những câu hỏi chưa có lời giải đáp trong đầu.

Rốt cuộc, anh chỉ chịu tổn thất khi gặp Bá tước. Anh biết đó không phải là điều tốt, nhưng sự tức giận của Tử tước Westport đối với vụ bạo lực mạnh hơn anh tưởng tượng. Ông ấy thường mời Clough đến nhà khi có những việc muốn làm, nhưng theo một cách khác thường, ông ấy đã đến văn phòng ở con phố chính và nói về việc dành thời gian cho anh.

"Ông không phải lo lắng nhiều như vậy. Bởi vì lúc đó họ cũng rất thô lỗ..."

"Tôi biết điều đó. Nhưng đó cũng là chuyện nhỏ. Không nên phát điên vì những điều như vậy. Bên cạnh đó, tên của cậu đã được lan truyền khắp thành phố. Nên không thể tổ chức lễ đính hôn trong thời gian này. Ít nhất là đợi cho đến khi những tin đồn lắng xuống."

Sau khi tuyên bố một điều kiện hùng hổ như vậy, Clough ngày càng khó gặp Raphiel hơn. Ngay cả khi anh cố gắng chuyển những bức thư qua nhiều đường dây khác nhau, cũng không nhận được thư hồi âm và Raphiel cũng vậy. Tử tước Westport là một người khôn ngoan khi nói đến giới trẻ.

Ông ta đẩy Clough ra xa, viện đủ thứ lý do. Sau đó, tại bữa tiệc trà của một bà lão, Raphiel, người mà anh hầu như không thể gặp riêng, tiến đến gần và nói với vẻ mặt rất buồn.

"Cha em ông ấy rất tức giận. Không phải do ngài Clough đánh nhau, mà là do em đã ngăn cản anh lại và anh thì không nghe theo."

"Anh xin lỗi."

Raphiel lắc đầu, nhìn xuống đất. Gần đây, nhìn theo nước da của cậu ấy có vẻ như sức khoẻ đã không được ổn cho lắm. Có vấn đề về sức khỏe chăng.

Anh không nghĩ rằng từ hôm đó đến nay đã là khoảng thời gian dài, nhưng cậu ấy dường như lo lắng  cho anh về cuộc xung đột với cha mình. Và Clough không còn gì để nói thêm. Anh chỉ hy vọng rằng Tử tước Westport sẽ sớm vượt qua cơn giận của mình. Vụ bê bối, mà anh nghĩ sẽ lắng xuống theo thời gian, lại không bao giờ lắng xuống.

Tin đồn không chỉ xuất phát từ những gia đình danh tiếng mà còn có kẻ nào đó khác liên tục tung tin đồn ác ý về Clough. Anh đã nghe về nó từ  Tử tước Derbyshire, những người sau đó được gọi đến để thảo luận về kinh doanh.

"Tôi nghe nói cậu đã có một chút xô xát bạo lực?"

"Ngài đã nghe thấy nó ở đâu?"

"Tự tôi nghe thấy trước đó, dù không muốn nghe những cũng không thể trách chúng lại dễ lọt tai như vậy. Đúng vậy, có tin đồn rằng máu bắn tung tóe khắp nơi và những mảnh xương gãy vụn bay tứ tung khi sự cố bạo lực xảy ra."

Nghe thấy Tử tước Derbyshire hưng phấn kể lể và nhân nhi tách trà, Clough nhất thời nhíu mày. Khi anh kể sự thật về những gì đã xảy ra mà không cần thêm bớt, Tử tước xứ Derbyshire, tay cầm tách trà, thậm chí hít một ngụm đầy say mê.

"Ồ, ra là vậy. Vì thế? Ồ! Đúng vậy,... haha!"

Khi câu chuyện kết thúc, ông đặt tách trà đã nguội xuống và vỗ vai Clough. Lực mạnh đến nỗi anh cảm thấy như vai mình sắp gãy.

"Alpha có thể thực hiện một số cú đấm mạnh mẽ. Cậu không cần phải tránh cuộc chiến xảy ra theo cách của mình. Và những tên đó cũng không mấy thích tôi. Làm tốt lắm. Trong tương lai, chắc hẳn mấy tên đã đồn thổi câu chuyện sai sự thật sẽ phải xem lại lòng tự trọng rồi."

Clough vốn tưởng rằng sẽ bị tử tước Derbyshire mắng, không nghĩ tới lại được khen như vậy. Clough cười và uống trà.

"Nhân tiện. Cậu có biết Hầu tước Wolflake không?"

"Tôi chỉ biết tên và mặt thôi. Không có lí do để liên lạc."

Khi tên của người đàn ông mà anh không thích đột nhiên xuất hiện, Clough hơi cứng lại. Tử tước xứ Derbyshire đặt tay lên cái bụng mỡ của mình và thoải mái đặt cơ thể to lớn dựa vào chiếc ghế bành.

"Ý cậu là không biết? Lạ lùng nhỉ. Tôi đã gặp Tử tước Westport vào ngày trước, và hắn ta cũng ở đó. Rất nhiều thứ tôi muốn kể cho cậu. Hắn ta dường như có sự thù hận hơi lớn. Tôi nghe nói cả hai đã ở cùng nhau trong bữa tiệc nhà Taywind?"

"Vâng, tôi không biết có phải trùng hợp không, nhưng tôi đã chứng kiến sự việc ngày hôm đó. Tôi nhớ rằng ông ấy đã nhìn tôi rất lạ từ trước đó, và điều đó làm tôi khó chịu ".

"Được rồi? hừm. Chết tiệt, tôi gặp rắc rối rồi."

Tử tước xứ Derbyshire tặc lưỡi và lắc đầu. Ngay sau đó, ông cười hơi cay đắng với Clough, người đang nhìn anh chăm chăm mà không biết tại sao.

"Tốt hơn là cậu nên từ bỏ cuộc hôn nhân này. Westport là một người lập dị, hành động như một nhà thần bí khi nhắc đến các con trai của mình. "

Anh gần như đã quyết định. Clough có thể đoán từ vẻ mặt của Tử tước Derbyshire, mà không cần hỏi ông ta có ý định như thế nào. Tử tước Westport cho biết dù tin tưởng vào khả năng của Clough nhưng ông không hề nghĩ rằng cậu sẽ là một người chồng tốt. Đó là lý do tại sao ông ấy đã muốn thúc giục anh từ bỏ trước khi anh cầu hôn. Ông muốn hủy bỏ hôn ước chỉ vì điều đó, nhưng sau đó Clough lại nổi giận.

Tạo ra áp lực không phải là vấn đề lớn đối với anh, và việc anh làm điều đó trước mặt Raphiel dường như đóng một vai trò lớn. Thực ra đó chỉ là chuyện báo oán mà thôi. Ngay cả Clough cũng phải thừa nhận điều đó. Việc nạn nhân không kiện là do mặc dù phổ biến nhưng mối quan hệ giữa các alpha không thuộc loại công khai, hơn nữa việc hai alpha bị một alpha khác đánh dầm bập thật sự rất xấu hổ, cho nên họ phải giấu nó đi.

Tất nhiên, cũng có khoản tiền bồi thường do Clough trả. Nhờ đó, quỹ hôn nhân mà anh dày công dành dụm cũng không cánh mà bay. Nghĩ lại thì, phần đó chính là đòn quyết định. Điều mà Tử tước Westport luôn hỏi anh đó là sẽ nuôi Raphiel và những đứa trẻ ra đời như thế nào nếu anh là một tên vũ phu đánh người có tiền án.

Sở dĩ nhà Raphiel đánh giá cao Clough là vì anh là một thanh niên tự chủ và hoàn mỹ chứ không phải vì là con nhà đại gia hay vì có nhiều của cải. Nói cách khác, nếu bản thân Clough có khuyết điểm dù chỉ là nhỏ nhất, thì đứa trẻ omega quý giá của gia đình sẽ không bao giờ được gả cho anh.

Điều đó cũng có nghĩa là ông ấy sẽ không bao giờ từ bỏ con trai mình. Đó là suy nghĩ chung của nhuững gia đình quý tộc lạnh lùng. May mắn thay, trước sự cố này, Clough đã có một danh tiếng tốt và Tử tước xứ Derbyshire, người quan tâm đến anh, có quyền lực rất lớn trong xã hội. Khi tiếng xấu chuẩn bị lan rộng, Tử tước Derbyshire chỉ nói:

"Alpha rất nóng tính và thế là xong."

Ông ấy cố gắng đốt cháy lời đồn trong khi đi các nơi làm việc, và mọi chuyện kết thúc nhanh chóng. Nhờ vậy, dù hôn nhân tan vỡ nhưng công việc kinh doanh không hề bị cản trở chút nào. Raphiel dù rất buồn, nhưng tình yêu của cậu ấy đối với Clough không đủ lớn để bất chấp cha mẹ mình và bỏ trốn. Và chính Clough thậm chí cũng như thế nên không có lí do gì để đòi hỏi điều đó.

Mặc dù cả hai đã hẹn hò khá lâu nhưng thật khó để có một mối quan hệ sâu sắc hơn thế nếu xét đến khoảng thời gian họ không gặp nhau vì lịch trình bận rộn của Clough. Họ cũng chưa bao giờ lăn lộn ấu yếm với nhau. Không phải trái tim anh không biết đau, và cũng không phải là Clough không thể sống nếu thiếu Raphiel. Thật buồn khi cả hai chỉ có như vậy, là một mối quan hệ mà cả hai có thể dễ dàng buông tay nhau.

Sau khi quyết định chia tay, Raphiel trốn dinh thự và không để cho cha cậu biết, đến gặp Clough lần cuối. Vào thời điểm đó, Clough, người đang tập trung vào công việc với trái tim nặng trĩu, đã mỉm cười với cậu khi Raphiel bước đến văn phòng. Cả hai cùng nhau đi dạo trên con đường vắng vẻ. Xe của tử tước đang theo sau họ.

"Hẳn là mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này."

"Cha của em ông ấy thật ràng buộc"

"Không. Tất cả là lỗi của tôi."

"Ngài Clough."

Clough, thoáng thấy người đánh xe đang nhìn về phía này, liền dẫn Raphiel đi vào một con hẻm râm mát. Người đánh xe mất hướng và quay đầu đi hướng khác. Anh nắm lấy tay Raphiel và hôn lên nó. Dù Clough có thuyết phục bản thân mạnh mẽ như thế nào thì chia tay cũng rất buồn. Nước mắt Raphiel lại trào ra. Cậu nhắm mắt tạm biệt bằng một nụ hôn ngắn. Nụ hôn đầu tiên và cũng là nụ hôn cuối cùng của họ trong một con hẻm hơi hôi hám thậm chí còn chẳng nên thơ cho lắm.

Clough dùng ngón tay cái lau đi đôi mắt ướt của Raphiel, sau đó hôn lên trán và ôm cậu thật chặt. Raphiel cũng ôm chặt lấy anh, nhưng cũng nhanh chóng bỏ ra. Anh không tiễn cậu đi xa được hơn. Khi chỉ đi vài bước đến xe ngựa, cả hai không nói lời nào. Raphiel leo lên xe ngựa và cũng không nhìn lại Clough.

Clough, người đã nhìn theo bóng cỗ xe lao đi, cũng nhanh chóng quay người lại. Trên đường trở lại văn phòng, Clough nhìn thấy những giọt nước mắt dư âm trên đầu ngón tay và vô tình đưa chúng lên lưỡi như thói quen. Nó thật mặn và đắng. Nước mắt mặn đắng cũng là chuyện bình thường. Anh bây giờ là đang rất kỳ lạ, anh nghĩ bản thân nên uống thuốc? Chiếc nhẫn đính hôn bị ném trên bàn làm việc và nhanh chóng bị lãng quên trong dĩ vãng.

-----------
------------------
Edit: thế là hết, thuyền trưởng Alok đã mất otp=))).

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz