ZingTruyen.Xyz

Injustice : Gods Among Us

Chapter 5

ShanGuang

Superman biết mình đang làm anh đau. Gã có thể thấy điều đó trong sự ngập ngừng thoáng qua trong tiếng gầm gừ dữ dội của anh. Gã có thể nghe thấy sự đau đớn ấy trong những tiếng thở dốc rách toạc, vụn vỡ ép ra khỏi phổi anh. Thấy cảm giác ấy len lỏi trong từng phần cơ bắp bên dưới sự đụng chạm của mình.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, gã không quan tâm.

Bruce cố vùng vẫy. Superman nắm phía sau lấy cổ anh và thô bạo kéo anh trở lại tấm đệm cứng. Giữ chặt anh. Cảm nhận phần da thịt trong bàn tay gã ứa máu. Cảm thấy chúng thâm tím lại xung quanh ngón tay mình.

Không quan trọng.

Chuyện đó không quan trọng vì kể cả khi Bruce quằn quại, giãy giụa và chống cự một cách vô ích những đụng chạm của Superman, gã vẫn cảm nhận được một khoái cảm hoang dại đang nhói lên, nóng bỏng, giận dữ nhấn chìm mình. Thấy chính những cơ bắp của gã run rẩy. Miệng khô đắng.

Chuyện đó không quan trọng bởi, dù cho thế nào, vẫn có điều gì đó đẹp, một cách ghê tởm và không thể tha thứ, khi gã nhìn Bruce như thế này. Nhìn thấy một Batman hách dịch thường ngày bị ấn xuống giường, nóng ran, đau đớn. Những vết sẹo hoàn mỹ như tô lại từng đường nét của cơ thể đang cố chống lại gã; đỏ ửng và bao phủ bởi một lớp mồ hôi đầy mùi vị dục tình. Sự siết chặt của bàn tay khi anh cố vùng vẫy tuyệt vọng để thoát khỏi gã; càng chặt hơn với mỗi nhịp chuyển động của hông Superman. Hàm răng đang nghiến chặt khi anh cố nuốt xuống những âm thanh đang phản bội lại chính những ham muốn tối tăm của anh.

Gã nắm lấy hông Bruce bằng tay còn lại và giữ anh ở yên khi gã ấn vào trong anh thô bạo. Nhanh hơn. Mạnh hơn.

Nghe thấy hơi thở của Bruce vỡ thành một tiếng kêu đau đớn.

Tay Bruce lao xuống để cào vào những ngón tay của Superman đang bọc quanh hông mình. Vô dụng cố thoát khỏi bàn tay gã.

"Superman..." Sự hổn hển trong giọng nói của anh không hề có chút nào của khoái cảm. "Ch—Superman!"

Superman nhận ra gã đang giữ hông Bruce chặt đến mức nào. Siết chặt lấy nó. Gần như làm gãy nó. Với một tiếng gầm gừ điên dại, gã ép bàn tay của mình buông ra, và đấm thẳng vào tường với sức mạnh đủ khiến nó nứt vụn.

Rồi gã lên đỉnh. Dục vọng phóng ra, trắng, nóng bỏng từ dưới thân gã. Bắn lên ngực gã. Chảy xuống đầu ngón tay gã. Xuống chân. Để lại một đường dài nóng rực như lửa trong huyết quản của gã. Và gã không rời mắt khỏi Bruce suốt khoảng thời gian ấy. Đói khát ngấu nghiến hình ảnh anh. Bị ép buộc, gương mặt ửng đỏ, và vẫn cố chống cự. Gã tuôn trào bên trong anh. Lấp đầy anh. Ấn vào trong anh sâu đến nỗi chính gã cũng biết gã đang làm đau anh.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy. Gã không quan tâm.

Gã rên rỉ những âm thanh khoái cảm cuối cùng và nới lỏng tay đang giữ cổ Bruce. Trượt xuống.

Anh đột ngột phản kháng lại. Superman đặt bàn tay lên lưng Bruce và đẩy mạnh anh xuống, nằm sấp trên mặt đệm.

"Em..." Superman nói giữa nhịp thở đều đặn. "...thật sự rất cứng đầu... Sẽ không đau đến thế nếu em... không cố chống cự."

Bruce lườm gã. Đôi mắt xanh nhợt nhạt sáng rực với cơn thịnh nộ rõ mồn một. Sự giận dữ đột nhiên chùng xuống khi một thứ thoáng qua trong mắt anh... sự sợ hãi? Có lẽ nào? Superman để mắt mình sáng rực lên trong vài giây. Phản ứng ấy rất nhỏ. Bị che giấu bởi tiếng gầm gừ tức giận. Nhưng nó vẫn tồn tại. Bruce ngừng phản kháng, hổn hển hít vào một hơi, và nắm chặt tay lại. Superman trượt lưỡi trên răng anh nhẹ nhàng.

Nhịp thở của gã từ từ trở lại bình thường.

Nhưng của Bruce thì không.

Anh vẫn cố vật lộn để điều chỉnh lại những hơi thở nặng nề của mình. Để giấu đi sự nóng ran trên gò má. Sự ngập ngừng nhuốm vào từng hơi thở. Môi Superman cong lên.

"Xin lỗi, Bruce. Tôi quên mất."

Gã hơi bay lên một chút, xoay Bruce nằm xuống bằng lưng, và hạ xuống bên trên anh.

"Đến lượt em."

Gã cúi xuống phần giữa đang cương cứng của anh và nhẹ nhàng ve vuốt bằng lưỡi mình. Búng nhẹ phần đầu khi nó ngẩng lên cao. Lặp lại mạnh hơn. Cười khi Bruce nâng hông lên.

Gã liếm và mút cho tới khi những giọt trắng rỉ ra dưới lưỡi. Bruce giật mình, quằn quại, cắm sâu móng tay xuống mặt đệm bên dưới. Môi mím thành một đường thẳng. Hàm nghiến chặt.

Superman gầm gừ bao bọc tay quanh phần dưới của Bruce và bắt đầu xoa nắn. Gã vươn tay kia về phía anh, luồn ngón tay vào miệng Bruce, chặn phía sau răng hàm.

"Để tôi nghe em, Bruce."

Nhẹ nhàng nhưng cứng rắn, gã tách mở hàm anh. Ngay lập tức, như vừa có một con đê vỡ dưới sức ép, một tiếng rên rỉ dù cố nén lại vẫn trào ra khỏi miệng anh.

Superman áp hông mình vào Bruce, ép phần dưới của mình giữa hai cơ thể, và nắn bóp của Bruce cùng lúc không khí tràn vào và tuôn ra khỏi buồng phổi của anh.

Bruce thở gấp, rên rỉ, và cắn răng xuống ngón tay Superman. Nghiêng đầu. Cố đẩy bàn tay ra khỏi miệng mình. Nhưng tuôn trào. Tuôn trào cho gã.

Superman hôn lên cổ anh. Quai hàm anh. Trượt lưỡi qua vết sẹo hình chữ S thô bạo trên khuôn mặt anh.

Và... chúa ơi... người đàn ông này thật khiến gã phát điên. Chỉ mùi hương của anh đã đủ tạo ra khoái cảm như dòng điện chạy dọc người Superman, âm thanh nghẹn ngào tràn ra khỏi khuôn miệng mở của Bruce khiến gã choáng váng vì ham muốn, và từng cử động của cơ thể bên dưới gã... chúa ơi... đó là Batman. Batman. Người có thể uốn nắn Justice League thành hàng ngũ chỉ với duy nhất một cái nhìn khủng khiếp. Người có thể khiến những kẻ có siêu sức mạnh sợ hãi chỉ với sự hiện diện của mình. Batman. Bị giữ chặt bên dưới gã. Tuôn trào cho gã. Batman.

Của gã. Anh là của gã.

Bruce tuôn trào. Cong người lại về phía gã. Giọng bị bóp nghẹt. Mặt đỏ ửng. Anh phóng thứ dịch trắng ra ngoài, giữa hai cơ thể đang áp sát vào nhau.

Bruce là của gã, nhưng Superman biết, gã cũng là của anh. Gã thuộc về Bruce. Gã cũng thuộc về anh nhiều như anh là của gã. Tất cả những gì anh cần làm là quay đầu lại, áp môi vào gã, và anh có thể đòi hỏi bất cứ thứ gì. Tất cả những gì anh cần làm là đáp lại và Superman hoàn toàn là của anh. Superman rút tay ra và dịu dàng hôn lên môi Bruce. Đòi hỏi. Cầu xin.

Tất cả những gì anh cần làm là thú nhận sự ham muốn đã rõ mồn một của mình. Thú nhận tình cảm của cả hai. Thú nhận rằng anh cũng yêu gã. Chỉ cần hôn lại gã. Chỉ một hành động đơn giản và tất cả sự đau đớn, sự do dự, tất cả những lời dối trá của Wonder Woman sẽ biến mất. Nếu anh...

Bruce quay đầu sang bên, tách môi ra khỏi gã, từ chối.

Superman đấm anh. Mạnh đến mức khiến máu ứa ra khỏi đôi môi ngọt ngào vị nhục dục ấy, và Bruce thở hắt ra – một âm thanh trầm thấp khêu gợi – vì đau đớn.

"Em thật cứng đầu," Superman lầm bầm. Cố giấu đi sự thất vọng đắng ngắt trong giọng mình. Cố nói bằng giọng chắc chắn và không tuyệt vọng. "Em phải nhìn thấy. Em phải nhận ra chuyện này... chuyện này đúng đắn như thế nào, Bruce. Chúng ta sinh ra là vậy. Để dành cho nhau." Gã lắc đầu. "Tại sao em lại giả vờ không phải vậy? Tại sao em phải giả vờ rằng tất cả mọi chuyện đều...sai trái. Tại sao em phải từ chối tôi? Từ chối chúng ta?"

"Tại sao anh muốn tôi?" Bruce gầm gừ. "Tôi không phải Batman của anh."

Superman áp lòng bàn tay vào khuôn mặt anh. "Cả hai đều giống nhau, em không nhận ra sao? Thế giới của chúng ta... không có điều gì khác biệt cả. Chỉ là thời gian." Gã cố mỉm cười. "Thời gian hủy hoại Batman của thế giới này. Khiến hắn chống lại tôi. Nhưng em... em không bao giờ..." Gã lắc đầu. "Không. Thế không đúng. Em không giống hắn. Em tốt hơn. Em là Batman mà tôi đáng lẽ ra phải có, Bruce. Em không thấy sao? Chúng ta sinh ra là dành cho nhau. Chỉ cần ở bên cạnh nhau, chúng ta sẽ xây dựng lại thế giới này. Sửa chữa lại. Cứu nó."

Gã rướn người ép một nụ hôn lên môi Bruce. Nếm vị máu, mồ hôi, và tình dục nhuốm lên da anh. Hít sâu một hơi đầy mùi hương ngây ngất của Bruce.

"Tôi cần em," Superman nghe chính mình thì thầm. "Em thật hoàn hảo và... chúa ơi, tôi chưa bao giờ muốn một ai... cần một ai... tôi chưa bao giờ mất kiểm soát với bất kì ai như khi ở trước mặt em. Chưa bao giờ. Chỉ cần nhìn em thôi..."

Gã hôn Bruce lần nữa. Lờ đi việc Bruce đang cố chống lại, lờ đi đôi môi đang mím chặt của anh, lờ đi quai hàm đang nghiến chặt. Cảm nhận đôi môi ấy, của phần cằm chưa cạo, và những đường nét gai góc của vết sẹo ăn sâu vào da anh.

"Em sẽ thấy," gã thở dài khi áp vào anh. "Tôi biết em sẽ thấy. Tôi biết em. Em sẽ thấy chúng ta hợp nhau như thế nào. Thế giới sẽ trở nên tuyệt vời như thế nào. Chúng ta sẽ trở thành những vị vua."

"Anh," Bruce gầm gừ, "Không biết gì về tôi cả."

Nhưng đột nhiên sự giận dữ, hay cả thù hận hay khinh miệt ám vào những lời của Bruce đều không quan trọng nữa. Anh không thể nói điều gì để phá hỏng điều này. Anh không thể làm gì để chối bỏ sự thật rằng anh đã tuôn trào cho gã, rằng cả hai tuôn trào cho nhau. Không gì có thể xóa bỏ sự thật rằng, bất chấp tất cả mọi thứ anh nói, anh vẫn có tình cảm với gã. Yêu gã. Sớm muộn anh cũng sẽ phải thừa nhận điều đó. Anh sẽ không giả vờ nữa.

Gã ngả lưng xuống giường và kéo anh vào lòng mình. Bỏ ngoài tai tất cả những âm thanh chống cự của anh, và chỉ nghĩ về tương lai. Tương lai của chính họ.

Nâng niu những ý nghĩ đó cho tới khi giấc ngủ tràn đến và bao trùm quanh gã.

Khi tỉnh dậy, gã cảm thấy ấm áp. Hạnh phúc. Toại nguyện. Phủ lên trên gã là một lớp chăn trắng muốt mềm mại và gã nhìn chằm chằm lên trần nhà đầy băng giá bên trên. Mái vòm đóng kín của pháo đài im lặng nằm phía trên trần nhà. Lên cao nữa là một bầu trời đêm sáng bừng lên với sa số những ngôi sao đủ màu sắc. Phần lớn chúng nằm quá xa để mắt người bình thường có thể trông thấy.

Gã đang mơ. Mơ về một thứ gì đó... thứ gì đó rất xa vời... quá khứ. Lần mà bản sao đầu tiên xuất hiện. Lần mà Wonder Woman rời bỏ gã. Lần mà gã tìm thấy Bruce lần đầu tiên. Bruce của gã.

Lần đầu tiên gã chìm vào giấc ngủ cùng anh trong vòng tay.

Ý nghĩ khiến gã nhận ra người đàn ông đang ngủ say cạnh mình. Gã nhìn xuống. Mỉm cười. Trong giấc ngủ, những đường nét cứng rắn của khuôn mặt Bruce thả lỏng, những biểu cảm trên mặt dịu dàng đi, và tuổi tác thậm chí còn khiến vẻ đẹp của anh nổi bật hơn là tàn phá nó. Anh giống như những gì đáng lẽ phải diễn ra. Bên cạnh gã. Là bạn tình của gã.

Bruce nghiêng đầu về phía gã khi anh mê ngủ nhích về phía hơi ấm của cơ thể Superman. Ánh sáng chảy dọc đường quai hàm vuông vức, gò má cao, và vết sẹo trắng nằm chếch xuống trên khuôn mặt anh.

Superman nhìn vết sẹo ấy. Gã nhìn chữ S khắc sâu vào da thịt Bruce và cảm giác hối hận nhói lên. Đã nhiều năm trời. Cả thế kỉ. Cả thế kỉ đã trôi qua từ khi gã gây ra vết sẹo này cho Bruce trong một giây giận dữ. Cả thế kỉ trôi qua từ khi gã dùng tia nhiệt khắc lên dấu hiệu này trên khuôn mặt Bruce. Cả thế kỉ từ khi anh nhìn gã với khuôn mặt hoàn hảo, lành lặn. Từ khi vết sẹo trở thành thứ để nhắc nhở lần đầu tiên họ làm tình. Cả những điều tốt. Và điều xấu.

Gã với tay. Với tay như thể đang lau sạch đi vết sẹo đầy tội lỗi đó. Với tay về phía Bruce.

Mắt anh bừng mở. Anh nhìn lên. Nhìn thấy Superman ngồi dậy, vòng tay mở rộng.

"Có chuyện gì vậy, thưa Chủ nhân?"

Superman mở miệng. Ngừng lại. Hoảng loạn nhìn Bruce. Nhìn sự chịu đựng trên khuôn mặt anh.

Không. Thế không đúng. Bruce sinh ra là để yêu gã. Để chấp nhận tình yêu gã dành cho anh. Họ sinh ra là để cho nhau. Là bạn đời. Là những vị vua. Không phải...

"Bruce, tôi..."

Anh chờ đợi.

"Bruce, đây không phải... chuyện này không đúng. Đây không phải..." Gã lắc đầu. "Đừng gọi tôi là chủ nhân."

"Vậy tôi phải gọi ngài là gì?"

Superman gần như không thể nhìn vào mắt anh. Không thể nhìn sự chấp nhận im lặng đầy tàn nhẫn trong đôi mắt thường ngày vốn rất sắc bén ấy. Tồi tệ. Tồi tệ hơn nhiều so với sự giận dữ. Sự sợ hãi.

"Gì cũng được," Gã lầm bầm. "Bruce, tôi không phải... em không phải nô lệ của tôi... chuyện này không đúng. Chuyện này..." Một sự thật được thốt ra chậm rãi. "Chuyện này không thật."

Ánh nhìn của Bruce không biểu lộ bất cứ điều gì. Đôi mắt anh trống rỗng. Tóc bạc lòa xòa trước trán. Và Superman không thể bỏ qua ánh mắt đó. Không thể bỏ qua sự tuyệt vọng già cỗi trong đôi mắt anh. Gã quỳ xuống bên cạnh anh, vuốt những sợi tóc đó sang bên và áp tay vào má Bruce.

"Em hơn thế rất nhiều, Bruce. Em luôn luôn là vậy. Em biết mà."

Bruce không cố chống lại những đụng chạm của Superman như gã nghĩ. Anh cũng không hề chào đón nó. Anh chỉ để mặc gã làm bất cứ điều gì. Như một món đồ chơi, anh để Superman dịch chuyển mình, chạm vào mình, nhưng không đáp lại gã.

"Không, Bruce, đừng... đừng làm chuyện này..."

Mơ. Chắc chắn đây là...

"Anh muốn tôi làm gì, Superman?"

Cách mà anh gọi tên gã... chỉ như một danh hiệu. Không hề thân mật. Không yêu thương. Không dịu dàng.

"Yêu tôi."

Bruce chuyển mình. Anh gấp chăn sang bên cạnh và bắt đầu cởi quần áo ra.

"Bruce, không!" Superman hoảng hốt. "Đừng! Tôi không muốn chuyện đó!"

Bruce ngừng lại. Nhìn gã. Chờ đợi. Chờ đợi như một chiếc máy tính cũ kĩ đợi chỉ dẫn tiếp theo. Vô cảm như những khối băng xây nên bốn bức tường xung quanh anh.

"Không," Superman thấy vai mình run rẩy. Đôi mắt u ám của Bruce là thứ khiến gã đau đớn nhất. "Đây không phải những điều đáng lẽ nên xảy ra. Đây không phải... đây không phải những điều đó. Đây không phải em, Bruce. Đây... đây không phải chúng ta. Tôi yêu em."

Bruce trả lời ngay tức khắc. Như một đoạn băng thu sẵn từ trước. "Tôi sẽ không bao giờ yêu anh."

Đó là những từ mà anh đã nói sau ngày đầu tiên họ làm tình với nhau. Là những từ mà anh đã nói khi Superman lần đầu tiên nói ra ý định muốn đưa Bruce ra khỏi vòng xoáy thù hận này với tất cả tình yêu mà gã có. Đó là những từ mà Superman đã gạt đi. Những từ mà gã tin rằng không hề mang một ý nghĩa gì cả... đang vọng lại trên môi Bruce.

Giận dữ bùng lên trong gã. Giận dữ trước âm thanh vọng lại một cách cay đắng ấy. Giận dữ với Bruce vì đã nói chúng lần đầu tiên. Giận dữ với lời nói dối.

"Nói lại lần nữa," Superman thì thầm. "Nói lại lần nữa và tôi sẽ giết chết em."

Không hề do dự. "Tôi sẽ không bao giờ yêu anh."

Superman nhìn chằm chằm vào anh. Nhìn vào nét mặt cứng như đá ấy. Nhìn sự thật tàn ác trong đôi mắt anh. Anh muốn chết. Lời nói ấy đâm vào tim gã. Đau. Như kryptonite.

Rồi sự tức giận vụt tắt.

"Không," Superman gầm lên. "Em phải nhận ra. Em phải yêu tôi. Đáng ra em đã được hạnh phúc. Chúng ta phải được hạnh phúc." Anh lắc đầu. Từ chối lời nói của gã. Từ chối tất cả. "Không... không không không... chuyện này không đúng! Đây không phải chúng ta. Đây chỉ là... một giác mơ... nó là một giấc mơ... một lời dối trá. Lời nói dối của Wonder Woman. Cô ta là người tiêm nhiễm thứ này vào đầu tôi. Cô ta là người nói chúng ta không thể hạnh phúc ở bên nhau. Em yêu tôi!"

Bruce không đáp. Không phản ứng. Không sợ hãi trước sự gay gắt trong giọng nói của Superman. Như một món đồ chơi. Một chiếc máy tính. Một nô lệ kiệt sức đã quá quen với tâm trí bất ổn của chủ nhân.

"Không..." Superman túm lấy anh và kéo anh về phía trước. Ép môi lại với anh. Bruce để mặc gã hôn anh. Để cho môi mình mở. Để miệng mình bị xâm chiếm. Anh không chống cự như trước kia. Không nghiến chặt hàm hay cố quay đầu đi... nhưng không hiểu sao sự chấp nhận trống rỗng này lại tồi tệ hơn... tồi tệ hơn rất nhiều... ít nhất trước kia anh vẫn để lộ cảm xúc. Một chút phản ứng. Nhưng giờ thì hoàn toàn tối tăm. Lạnh lẽo. Superman lùi lại. "Chết tiệt, hôn tôi đi!"

Bruce nghe lời ra lệnh, tiến về phía trước và hôn gã. Một cái chạm môi lấy lệ. Rồi anh lùi lại. Chờ mệnh lệnh tiếp theo.

Superman nhìn anh, nghiến răng, và thô bạo kéo quần Bruce xuống. Gã cần chút phản ứng gì đó từ anh. Bất cứ thứ gì. Điều gì đó cho gã biết đây chỉ là một vở kịch. Một lời nói dối.

Gã kéo cặp đùi trần của Bruce lên vai mình và ngậm tất cả của anh vào miệng. Nắm lấy hông Bruce và kéo anh về phía mình, ép chặt anh vào mình, và thô bạo vuốt ve làn da anh cùng lúc với những chuyển động của lưỡi.

Bruce cương cứng với một tốc độ không thể tin được. Phần còn lại của anh hoàn toàn không hề thay đổi. Xa cách. Mọi chuyện kết thúc quá sớm. Miệng gã đầy tinh dịch, hàng loạt những vết bầm tím từ ngón tay Superman, và vẫn không có một âm thanh nào phát ra từ anh. Anh chỉ nhìn gã. Chờ đợi, cũng như lúc trước, chờ mệnh lệnh tiếp theo của anh.

Superman giật lại, sức nặng của sự thất bại đè nặng lên gã. Sức nặng của sự thật u tối, tàn nhẫn, rằng gã đã thua cuộc. Gã không cứu được Bruce. Gã đã không thể làm anh yêu mình. Gã đã thất bại... và thay vào tình yêu mà gã luôn muốn có, thì gã đã tạo ra một nô lệ tình dục đầy máy móc.

"Làm thế cho tôi," Superman lầm bầm. Nằm xuống và nhìn Bruce đặt mình giữa hai chân gã, cúi đầu xuống. Bruce hành động một cách đơn giản, sống sượng. Dùng miệng, lưỡi, và tay; sử dụng những kiến thức của mình để khiến Superman lên đỉnh khoái lạc một cách nhanh nhất có thể.

Đau đớn thay cho Superman, anh thành công. Mặt gã nóng bừng, tay siết thành nắm đấm, và gã khẽ rên lên khi phóng ra trong miệng Bruce. Anh nuốt xuống. Đưa tay quệt ngang miệng. Ngồi lại và chờ chỉ dẫn tiếp theo.

Superman ngồi dậy. Hơi thở của gã dần dần trở lại với nhịp độ bình thường. Gã nhìn đôi mắt lạnh lẽo của Bruce.

"Em thật sự muốn chết?"

"Đúng."

Giọng nhẹ nhàng. Phân vân. "Tại sao?"

"Tôi ghét cuộc sống này." Thành thật một cách tàn nhẫn. Bruce.

"Tại sao? Tôi yêu em. Tôi quan tâm đến em. Tôi sẽ làm tất cả vì em. Nếu em dừng lại... Nếu em yêu tôi... cuộc sống của em sẽ hoàn hảo." Anh lắc đầu. "Đã cả chục năm rồi, Bruce. Chắc chắn sau chừng đó năm em có thể nhận ra... chắc chắn em có thể nhận ra..."

"Đó là điều duy nhất anh không thể cướp đi của tôi, Superman." Bruce nói. "Anh có thể bẻ gãy chân tay tôi. Anh có thể cưỡng hiếp tôi. Nhưng anh không thể có điều đó." Mắt lạnh giá. "Đó là thứ duy nhất của tôi còn sót lại."

"Nếu em quên đi thứ đó, tôi sẽ cho em cả thế giới."

"Tôi biết." Bruce nhắm mắt lại vài giây. Những đường nét trên mặt anh như đang khắc sâu thêm. Anh cúi đầu xuống. "Tôi không muốn thế giới của anh." Giọng anh không hề thay đổi. "Tôi không muốn chuyện này." Mắt mở ra. "Tôi không muốn anh." Một khoảng lặng u ám. "Tôi chưa bao giờ muốn."

"Không đúng. Em nói dối! Em muốn tôi!"

Mặt Bruce đột nhiên nhăn lại vì đau đớn. "Superman!"

"Em muốn tôi! Em muốn tôi ngay bây giờ! Là ai? Ai khiến em chống lại tôi? Là Wonder Woman phải không? Là Batman kia? Joker? Ai?!"

"Superman... buông ra..."

Superman tỉnh giấc.

Gã đang nằm trên giường. Chăn lộn xộn xung quanh gã. Bruce đang ở bên trên gã.

"Superman," Anh nói qua hàm răng nghiến chặt. Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt. Giọng nói run rẩy. Mắt mở lớn. "Buông... ah... buông ra." Vết sẹo trên mặt anh đỏ tươi. Còn mới. Nằm giữa vô số những vết thâm tím, vết cắn, và vết trầy xước nằm ngang gần cằm. Tóc anh vẫn còn đen.

Giấc mơ... Đó chỉ là giấc mơ... Gã biết mà...

"Buông tôi ra."

Superman nhận ra gã đang giữ cổ tay Bruce. Siết chặt nó. Gần như đang bẻ gãy nó. Có lẽ gã đã làm thế trong giấc ngủ. Kéo anh về phía mình. Kéo anh lên trên gã.

"Superman..."

Gã thả tay.

Bruce thở dốc và suýt chút nữa đổ sụp xuống người gã. Máu ứa ra.

"Tôi xin lỗi, Bruce."

Anh nhìn gã lạnh lẽo và lùi lại. Quay trở về mép giường bên kia. Anh nhìn gã giữ khoảng cách, cẩn trọng như đang nhìn một con thú hung dữ.

"Tôi không cố ý..." Gã bóp trán. "Đó là một cơn ác mộng. Là ác mộng thôi."

Bruce nhìn như thể anh sẵn sàng nhảy xuống giường bất chấp bên chân bị gãy. Sự nghi ngờ, căm ghét và sợ hãi cuộn lên trong mắt anh. Nhưng, thề có chúa, anh thật đẹp. Không có gì trông rống. Không tự mãn. Không hề giống như giấc mơ của gã về anh.

Superman thả lỏng trên giường và thở dài. Là do áp lực từ tất cả mọi thứ. Từ cuộc chiến. Từ thái độ của Bruce. Từ việc Wonder Woman bỏ đi... tất cả mọi thứ đều đang cố hủy hoại gã. Nhưng gã sẽ không để chúng chạm tới mình. Gã không thể để chúng ngăn cách giữa gã và Bruce. Không phải bây giờ. Không phải khi Bruce còn đang mất phương hướng. Vẫn chống đối. Gã phải mạnh mẽ. Không đầu hàng. Nắm kiểm soát. Gã phải giữ kiểm soát.

"Không sao," Gã lầm bầm. "Tôi sẽ không làm đau em nữa. Em có thể tiếp tục ngủ được rồi."

Nhưng anh không hề.

Cả hai đều không.

Khi trời sáng, Superman ra khỏi giường và nhanh chóng mặc bộ đồng phục. Khi khoác chiếc áo choàng lên vai, gã quay lại nhìn anh cũng đang nhìn mình từ trên giường.

"Tôi sẽ quay lại vào tối nay."

Bruce không đáp. Mắt nheo lại. Tính toán.

Superman tránh đi ánh nhìn ấy. Quá giống ánh mắt của Bruce trong giấc mơ của gã. Quá lạnh lùng. Quá tối tăm. Quá khép mình. Bruce sợ gã. Không đủ để anh hoảng loạn. Chỉ đủ để anh trở nên cẩn trọng hơn. Nguy hiểm hơn.

Gã gầm gừ bay ra ngoài, ra khỏi pháo đài và lên cao.

Đột nhiên gã nghe rõ mồn một những tiếng phản đối giận dữ của người dân trước những người Atlantis ở Gotham. Của đám đông tụ tập lại bên ngoài Sảnh Công Lý. Của những tiếng kêu mà đồng minh của anh gào lên khi đe dọa họ.

Kiểm soát. Gã phải giữ kiểm soát. Nhưng gã đang đánh mất nó. Trên cả thế giới này, người ta đang quan sát Gotham. Quan sát Metropolis. Quan sát những vết nứt trên đế chế của gã. Là Batman và Joker. Chúng đang lên kế hoạch chuyện này. Chúng đang làm sụp đổ uy quyền của gã. Niềm tin người ta đặt vào gã. Chúng đang khiến mọi người chống lại anh, cũng như Bruce đã làm.

Bằng những lời dối trá.

Những lời nói dối như Wonder Woman đã nói.

Như Bruce đã nói.

Như lời nói dối trong giấc ngủ của gã. Xoắn lấy giấc mơ của gã. Đe dọa hủy hoại gã dưới sức nặng của sự nghi ngờ.

Gã xoa trán, gầm gừ bay ra xa khỏi hành tinh. Tránh xa khỏi những tiếng ồn ào. Sự đánh lạc hướng. Những lời nói dối. Tránh xa những tiếng kêu cứu, tiếng gào phản đối, và những phản ứng giận dữ của đồng minh. Gã cần suy nghĩ. Cần tìm ra. Cần khiến mớ hỗn độn này có nghĩa.

Liên Minh đang tan rã, thế giới của gã đang rung chuyển, và trên tất cả là Bruce vẫn không chịu thừa nhận... không chịu hôn gã... thậm chí còn không thèm nói chuyện với gã... nếu anh có thể... thì Superman sẽ tin anh. Bruce sẽ có thể hiểu ra tất cả mọi thứ. Sửa chữa tất cả. Với một Batman, phe gã cuối cùng cũng có thể tạo ra sự yên bình mà Wonder Woman chỉ dám mơ đến. Với một Batman, gã có thể kéo Liên minh trở lại hàng ngũ và làm cho tất cả những tiếng phản đối kia im lặng.

Với Bruce ở cạnh bên, thế giới, thế giới của họ, cuối cùng cũng sẽ có thể được cứu rỗi.

~ To be Continued ~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz