Idv Joscarl Loi Nguyen
Sáng hôm sauCậu mở mắt định ngồi dậy thì chợt nhận ra, anh vẫn ôm cậu, cậu khi nhận thấy anh vẫn còn ngủ nên cũng nằm im không động đậy.-Tỉnh rồi sao? Còn sớm mà ngủ thêm chút đi- Anh lên tiếng nhưng mắt vẫn nhắm.-Ơ...tôi...làm ngài tỉnh....- Cậu hơi giật mình nói.-Không sao, ngủ thêm chút nữa- Anh nói.Nghe thế cậu cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn dựa vào lòng anh nhắm mắt ngủ, vẫn cứ vậy mà ôm nhau ngủ.8h00~Cậu một lần nữa mở mắt ngồi dậy lần này thì không thấy anh nữa, đưa mắt nhìn quanh nhưng cả căn phòng chả có một bóng người nào, định bước vào phòng tắm thì tiếng mở cửa phát ra khiến cậu giật mình, anh bước vào thấy cậu định bước xuống thì anh liền bước nhanh đến.-Từ từ đã, vết thương chỉ vừa mới sát trùng thôi- Anh đỡ cậu ngồi dậy nói.-....khi nào tôi....có thể bắt đầu công việc....- Cậu cúi đầu nói.-....Còn muốn làm việc với cái thân thể này sao?- Anh khoanh tay nhìn cậu.-....nhưng...tôi không thể nằm mãi ở đây....- Cậu cúi đầu nói....-Chờ khỏe hẳn lại đã, với cái thân thể thế này thì làm gì được- Anh đắp chăn cho cậu nói. -Nhưng....- Cậu định nói nhưng bị anh cướp lời bằng....một nụ hôn....-Im lặng hay muốn thêm lần nữa- Anh dùng ngón cái lau nhẹ mép miệng.Cậu đỏ mặt dùng tay che miệng, bất ngờ cũng đúng thôi, Nụ Hôn Đầu mà, đâu ngờ bị cướp dễ vậy~-Vậy mới ngoan chứ~ Anh cười nhẹ nói._______12h Trưa hôm đó:Anh vẫn ngồi đối diện với cậu, vừa đọc sách vừa nhâm nhi tách trà nóng, ngồi suốt trên giường cậu cảm thấy chán, cả buổi không được làm gì ngoài ăn với ngủ, bất chợt cậu thở dài một tiếng, tiếng thở tuy nhỏ nhưng cũng khiến anh chú ý.-Sao vậy?- Gấp cuốn sách lại anh hỏi.-Không....có gì,...chỉ là tôi thấy...hơi chán...- Đưa cặp mắt nhìn ra ngoài cửa nhỏ giọng nói.-Muốn ra ngoài sao?- Anh nhìn theo hướng cậu hỏi.-....Ngài đâu cho tôi rời khỏi giường....- Cậu nhìn anh đáp.-Với thể trạng hiện tại, không tiện di chuyển nhiều, sẽ ảnh hưởng đến vết thương chưa lành- Anh nói.-....Nhưng....tôi chán....- Cậu ôm chân nói.-Vậy ở đây, chờ ta một chút- Anh nói rồi bước ra khỏi phòng.Cậu thì chỉ biết nhìn ra phía cái cửa vừa đóng lại, ánh mắt bổng trở nên đượm buồn, anh đi rồi trong lòng tự dưng không còn cảm giác an toàn.....cảm giác an toàn?.-" Mình bị sao vậy? "- Cậu tự hỏi.Cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu bằng một tiếng mở cửa, anh bước vào trên tay còn cầm theo cỡ năm quyển sách, đây là có ý gì?.-Ta có vài quyển sách khá hay, có thể cho em mượn để giết thời gian- Anh nói.Cầm lấy những quyển sách dày mà anh đưa, cậu mở ra một quyển, chưa đầy năm giây đôi lông mày đã cau chặt lại, anh nhìn cậu không hiểu tại sao cho đến khi....-....Thứ lỗi....tôi không biết đọc chữ....- Mặt hơi ửng hồng khi nói ra lời này.-Cậu....chưa từng học chữ sao?- Anh hỏi.Cậu gật đầu đưa mắt nhìn anh, thật khó khi một người mù chữ như cậu phải nhìn vào đống sách được anh cho là hay.... Anh bây giờ như nhớ ra cái gì đó mà dùng tay xoa hai bên trán.-Ta quên mất.....nhưng em có muốn học chữ không- Anh nhìn cậu hỏi.-Một....người hầu như tôi cũng phải học sao?....- Cậu thắc mắc hỏi lại.-....Nếu muốn thì ta sẽ dạy cho em, biết chữ sau này sẽ có lợi lắm- Anh cười.-Lợi....cho việc gì?...- Cẩu hỏi tiếp.-Nếu em biết chữ, có thể giúp được ta một chút việc đấy- Anh nói.-Giúp ngài?- Cậu hỏi.-Ta sẽ đi lấy một số thứ cho em- Anh nói rồi tiếp tục bước ra ngoài.-Học....ngài ấy....muốn dạy mình sao?....- Lật từng trang sách cậu thì thầm.Sau đó thì thấy anh mang vào khá nhiều thứ, nào là giấy nào là viết, mực,..v...v... Có cả một chiếc bàn nhỏ đặt lên giường cậu, cậu nhìn anh chuẩn bị những thứ đó mà khó hiểu.-Đây là giấy và mực, ta sẽ dạy em chữ viết và cả những phép lịch sự mà một hầu riêng nên có- Anh lật ra một quyển sách đặt kế bên nói.-Hầu riêng? Ý ngài là....- Cậu thắc mắc.-Sau này em sẽ theo hầu ta, mãi ở cạnh bên ta, giúp ta- Anh nói.Cậu im lặng không đáp, ngoan ngoãn nhìn vào quyển sách anh đang lật, sau đó thì anh mở miệng dạy cậu một dàn những chữ cái những câu từ và cả những phép tắc...v...v..-Viết hết chỗ này đi- Anh chỉ vào một quyển sách nói.-Dài....vậy...- Cậu đơ ra.-Viết càng nhiều sẽ càng nhớ nhiều thôi- Anh chống tay nói.Cậu không nói gì, ngoan ngoãn nghe lời anh, chép toàn bộ những gì anh yêu cầu, nhưng đâu dễ gì anh để cậu yên mà chép, thấy chữ nào sai anh sẽ mắng cậu (mắng nhẹ, mắng yêu á nha) hoặc búng nhẹ vào trán.-Đau....- Dùng tay xoa trán.-Ban nãy ta vừa nói xong, bây giờ vẫn sai à?- Anh khẽ cau mày nói.-Xin....lỗi....- Hơi cúi đầu nói.Vẫn như vậy cho đến khi trời bắt đầu chuyển về đêm, anh vẫn bón cho cậu từng muỗng cháo nhưng vẫn không quên cho cậu những bài tập.-Lại sai nữa rồi!- Anh chỉ vào từ sai kia mà lớn giọng.-Ơ....xin lỗi....- Cậu muốn sửa sai nhưng lại ăn một cái cốc.Tuy anh cốc cậu khá nhẹ, nhưng nó cũng khiến cho con thỏ xám kia nước mắt lưng tròng, đây là đang nhõng nhẽo với anh sao?.-Tạm được, mai chép lại phần này một lần nữa- Anh cầm đóng giấy đầy chữ viết kia nói.-....vâng....học chữ khó thật....- Cậu nhỏ giọng nói.-Vốn đã là vậy rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi- Anh để sấp giấy qua một bên.-....Ngài lại định....ngủ ở đây nữa à?- Cậu nhìn anh hỏi.-Không phải em....- Chưa nói hết đã bị cậu ngắt quãng.-Vâng, vâng do tôi....ngài cứ ngủ đi- Cậu vội kéo tấm chăn che đi khuôn mặt nói.Anh nhìn phản ứng kia của cậu mà bật cười, con thỏ xám này rất biết cách chọc cho anh cười nha~ Anh nằm xuống và ôm nhẹ lấy cậu, tựa vào lòng anh, cảm nhận hơi thở nhẹ và cả tiếng tim đang đập kia, mặt hơi đỏ lên,dùng tay che đi gương mặt ấy.-Ngủ ngon, Aesop Carl- Anh nói.-.....ngủ ngon....- Cậu đáp.Anh híp mắt khẽ mỉm cười, cậu dựa vào hơi ấm của anh mà bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Thật yên tĩnh, trăng đêm nay rất sáng và đẹp, chiếu qua chiếc cửa sổ nhỏ, chiếu lên chiếc giường có hai con người đang chìm trong mộng cảnh.___________Sáng hôm sau:Đôi mắt nhẹ mở ra, đón nhận ánh sáng mặt trời, cậu ngồi dậy dụi mắt nhìn xung quanh, bổng tiếng cửa mở ra khiến cậu chú ý.-Ơ...đây là?- Cậu thắc mắc nhìn anh.-Một số bộ áo mới dành cho "Thỏ con" của ta- Anh nở nụ cười nói.-Ơ...là cho tôi....sao?...- Cậu khó hiểu nhìn anh.-Chứ em nghĩ....chỗ quần áo này...cho ta sao?- Anh lắc đầu cười trừ với cậu.Thế rồi, anh đem những chiếc áo chiếc quần ấy bỏ vào trong tủ, đem một bộ màu xanh lục đưa cho cậu, cậu đón lấy bộ đồ mà anh đưa nhìn hồi lâu mới hiểu, là anh muốn cậu mặc thử.-Thấy sao? Hợp chứ?- Anh nghiêng đầu hỏi.
__________________________________
-....Cũng được....cảm ơn ngài- Cậu đáp.
《Ảnh trên Pinterest》
__________________________________
*****-End Chap 2-*****
__________________________________
Ok mình đã hoàn thành chap 2, hihi gần được 10 lượt đọc rồi, mừng quá ik, diễn biến chap này các bạn thấy thế nào nà để lại cho mình một ý kiến của các bạn về câu chuyện của mình nha~
Iu lắm á❤❤ Chap 3 dự kiến sẽ ra hơi trễ hơn so với lịch đăng nha vì mình cũng sắp thi ùi, mong các bạn sẽ theo dõi và ủng hộ nha. 😘
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz