ZingTruyen.Xyz

I Love You Hozi

Tiếng đàn trầm bổng du dương phát ra từ một ngôi nhà nhỏ ở vùng ngoại ô Seoul, giai điệu của bài hát Rain Man hòa cùng tiếng mưa ngoài trời nghe buồn đến nao lòng. Sau ô cửa kính lờ mờ hơi nước là hình ảnh một cậu trai mái tóc đen nhánh trong chiếc áo sơmi trắng, đang chuyên tâm đánh đàn.

Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, ngón tay cậu trai cũng dừng lại trên phím đàn, rồi đôi tay quơ quơ vào khoảng không trước mắt, dò dẫm bước ra ngoài.

" Wonwoo, cậu tới đấy à?"

" Tớ mang tới ít canh mà cậu thích, vậy mà lại kẹt xe vì trời mưa, chắc nguội hết rồi" – Wonwoo đóng ô rồi tiến vào nhà, vẻ mặt buồn chán.

" Cậu không nên tới vào lúc thời tiết xấu thế này. Tớ có thể tự lo được mà"

" Thôi được rồi, mau, vào trong đi kẻo nhiễm lạnh"

Wonwoo đỡ Jihoon đến ngồi ở sofa, sau đó vào bếp hâm nóng đồ ăn. Vì đôi mắt không còn nhìn rõ nên thính giác đã trở nên nhạy bén hơn, Jihoon nghe tiếng dụng cụ làm bếp va chạm kèm theo tiếng thở dài của cậu công tử nhà Mingyu, cậu không khỏi bật cười. Ông trời dường như lấy đi từ cậu rất nhiều thứ, nhưng cũng lại cho cậu một người bạn như Wonwoo. Thời gian qua người ngày ngày đi lại chăm sóc, luôn bên cạnh làm chỗ dựa cho cậu là cậu ấy...

" Xong rồi đâyy, canh đang nóng cậu cẩn thận một chút"

Jihoon đưa tay nhận lấy, mùi thơm của món canh cậu thích xộc vào cánh mũi nhưng nơi cổ họng lại khó chịu đến lạ. Cậu cố kìm nén cảm giác buồn nôn, múc một thìa nhỏ đưa lên miệng.

" Ngon quá..." – Jihoon cười yếu ớt.

Wonwoo không nói gì, chỉ im lặng ngồi nhìn cậu bạn thân, đôi mắt dần đỏ hoe ngấn nước. Wonwoo lấy tay lau vội giọt nước mắt chưa kịp chảy xuống, mặc dù cậu biết, nếu có khóc Jihoon cũng sẽ chẳng thấy được.

Cậu nhớ lại những năm tháng trung học, hai người đi đâu cũng có nhau, cười nói vui vẻ. Jihoon khi ấy là một cậu trai tràn đầy sức sống, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Vậy mà giờ đây trước mắt cậu là một thân hình gầy guộc trong chiếc áo rộng thùng thình, khuôn mặt nhợt nhạt to không quá một bàn tay, đôi mắt nâu long lanh không thể nhìn rõ mặt người. Bộ dạng thật sự rất khổ sở.

Jihoon chật vật ăn được ba thìa canh rồi thôi, Wonwoo không mang bát đi cất luôn mà tiện tay đặt trên bàn, sau đó ngồi lại bên cạnh Jihoon.

" Khi nãy đến tớ nghe thấy tiếng đàn..."

" Uhm, ở mãi trong nhà nên cảm thấy buồn chán, muốn thử đánh một bài, nghe rất tệ có phải không?" – Jihoon giọng thều thào.

" Cậu đánh đàn rất giỏi mà, đợi cậu khỏe hơn một chút tớ sẽ cùng cậu ra ngoài chơi, như ngày xưa vậy." – Wonwoo mỉm cười, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Jihoon như muốn động viên.

Jihoon cũng mỉm cười đạp lại, rồi ngập ngừng...

" Wonwoo, Soonyoung anh ấy vẫn sống tốt chứ?..."

" Không hẳn, làm gì có ai có thể vui vẻ sống tốt nếu thiếu đi người mình yêu chứ? Tớ vẫn mong cậu sẽ nói cho cậu ấy biết về bệnh tình của cậu" – Nhắc đến Soonyoung, Wonwoo không khỏi phiền não.

" Thời gian trôi qua, rồi sẽ quên được thôi..."

" Được rồi, không nên nhắc tới những chuyện buồn." – Wonwoo vội ngắt lời Jihoon.

Jihoon khẽ gật, nghiêng đầu tựa vào vai Wonwoo, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại.

" Cậu phải sớm khỏe lại, rồi đi dạo phố và mua sắm cùng tớ."

" Ngoài trời đang mưa lớn làm tớ nhớ lại ngày trước đi chơi với cậu....

Wonwoo mải mê kể lại kỷ niệm của hai người, đến khi kết thúc câu chuyện mới nhận ra vùng áo trên vai đã ướt đẫm, mắt của chính mình cũng đã phủ một tầng hơi nước.

Jihoon thở hắt, khóe môi cong lên nhè nhẹ

" Wonwoo, cảm ơn cậu đã luôn ở bên cạnh tớ...."

Một lúc sau, thấy người bên cạnh không còn chút động tĩnh nào, Wonwoo vỗ nhẹ vai

" Jihoon, cậu ngủ rồi sao?...

Wonwoo không biết rằng, cậu trai ấy đã ngủ một giấc thật dài......


--------------------------------------------------------------------------------------------------


Soonyoung lao vội vào nhà, thấy Wonwoo với đôi mắt sưng đỏ đã sớm không còn sức mà khóc thành tiếng. Anh thẫn thờ nhìn sang người con trai bên cạnh. Soonyoung bước tới, vòng tay ôm lấy cậu, để khuôn mặt Khuôn nép sát vào lồng ngực anh.

Một năm trước, cậu đã nói rằng cậu không chấp nhận chia sẻ tình cảm với ai khác. Nếu ngày trước anh đã hứa sẽ bảo vệ Sara, thì anh nên ở bên cạnh cô ấy....

Soonyoung nhớ lúc đó anh đã rất tức giận, anh thất vọng vì sự ích kỷ của cậu, cậu đã không hiểu cho anh và quyết định từ bỏ tình cảm của hai người. Rồi cứ như thế, anh để cậu rời đi mà không biết sự thật rằng cậu đã phải đau đớn và khổ sở thế nào vì bệnh tật, vì phải xa anh. Đôi mắt cậu vì khóc nhiều mà đã không còn nhìn rõ.

Soonyoung vén lọn tóc của Jihoon đang rủ trước mặt ra sau tai, ngắm nhìn thật kĩ người con trai đang nằm lòng. Vẻ mặt của cậu bình yên, khóe môi cong nhẹ, dường như đang có một giấc mơ thật đẹp...

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz