I Giua Dong Thoi Gian Somewhere In Time Nanofate
Mặc dù biết pháp lực giao thoa sẽ dẫn tới phản xung mãnh liệt của Jewel Seed, nhưng không ngờ chỉ tác động vật lý cũng đủ để di sản thất lạc này tỏa ra sức mạnh tinh túy nhất. Lưỡi rìu đen nhánh và pháp trượng hồng ngọc giao nhau và xung đột, ánh sáng cùng ma thuật dâng lên khiến Fate mở không nổi mắt. Cô sợ hãi, e ngại trí tuệ cổ xưa khó có thể khống chế được này, nhưng nghĩ đến mẹ mình đang đợi, chỉ có thể cắn răng, lờ nỗi bất an đi, và thêm nhiều sức mạnh vào thiết bị, ý định lấy đi chiến thắng từ tay Bạch pháp sư một lần nữa.
Tuy nhiên, dưới sự công kích dữ dội từ cả hai phe, Jewel Seed không chỉ có gây ra xung chấn thứ nguyên, mà còn làm không gian lập tức nứt ra, thậm chí vặn vẹo. Trước khi mất ý thức, Fate vẫn nhớ, bên trong cảnh tượng đầy ánh sáng, là một khuôn mặt vươn tay ra với cô.
Đối phương đang nói gì? Hết lần này đến lần khác trở ngại sứ mệnh của cô, liên tiếp giao chiến và bị thương, ngay cả vậy, cô bé áo trắng vẫn kiên nhẫn với bàn tay kia ra, cô ta mong chờ Fate đáp lại thế nào chứ? Đến tột cùng, vẫn không hiểu cô bé kia muốn làm gì. Thậm chí còn không biết cả tên. Trước đó, pháp sư của thế giới ngoài quản lý #97 đã, từng chữ từng chữ một, rõ ràng giới thiệu bản thân mình, nhưng Fate không thể nhớ vì không lắng nghe ngay từ đầu. Chỉ cần xác định mục đích là ngăn cô hoàn thành tâm nguyện của mẹ, lưỡi liềm lấp lóe nhất định sẽ cắt đứt tất cả kẻ thù phía trước. Nói chuyện là không cần thiết, thấu hiểu cũng không. Khát vọng của mẹ và Fate chỉ cần đi trên con đường hoàn thành là đủ. Trừ điều đó ra, những thứ khác... . Bardiche đã luôn là ánh tráng duy nhất dẫn đường cho cô xuyên qua bóng tối. Nhưng giờ, ánh sáng này cũng đã bị hủy diệt bởi tên chủ nhân không biết trân trọng nó.
Khi tỉnh lại, hai thái dương cô đau nhức, cánh tay phải vốn được huấn luyện và liên tục hứng chịu thương tích đã trật khớp từ khi nào, đau đến mức khó mà động đậy. Sau khi hôn mê sâu suốt một thời gian, đầu óc và mắt phải dần thích nghi lại với ánh sáng ban ngày, Fate phát hiện mình ở một nơi không hề quen biết. Thảm cỏ rộng lớn cùng đường đường băng sạch đẹp, cơ cấu công trình kiến trúc đồng bộ. Nơi này chắc chắn không phải thế giới được gọi là Trái đất. "Chỗ này là..." Fate chống người dậy, một chân vì bị thương mà khuỵu xuống đất. "Bardiche... không sao chứ?" Có thể nghe thấy tiếng thiết bị thử hoạt động, nhưng không hề có đáp lại. Fate nhìn xung quanh một chút, giải trừ barrier jacket xong, cô truyền số ma lực còn lại cho Bardiche. Thiết bị màu vàng kim hơi lấp lóe sáng, trong đó, một con mắt mèo thần bí xuất hiện. [Recovery process is starting. Warning, unable to restore. Defense system is offline.] "Bardiche, thử regenerate đi." "Regeneration cycle is beginning." "Mất bao lâu mới có thể hoàn thành?" "Unknown. " Fate nhíu mày, khóe mắt liếc qua biểu tượng của cục quản lý trên cổng công trình, tượng trưng cho lục quân Midchilda. Tại sao lại trở lại Midchilda? Alf đâu? Jewel Seed thì sao? Với cả, cô bé kia đâu rồi? "Bardiche, giờ có thể tìm kiếm diện rộng không?" "Negative." Không thể làm gì, Fate đành phải biến Bardiche trở lại hình dáng nhỏ gọn và cho vào túi. Giờ người cô đầy vết thương, không có cách nào dùng ma pháp xóa đi cơn đau trên cánh tay phải, chân trái cũng hơi trẹo. Chỗ cô đang ở là cục quản lý thời không, không phải nơi cho cô giả làm cô bé ngây thơ vô tội để được cứu trợ. Phải làm sao đây? Vị trí địa lý quá bất lợi, nên tóm lại, rời khỏi lục quân là ưu tiên hàng đầu. Đã thế, nhất định phải có được thông tin về khu vực này. Fate lại thử đứng lên. "Guh ──" Cơn đau kịch liệt một lần nữa đánh bại cô. Tay trái cố định cánh tay phải lại, Fate quỳ rạp trên đồng cỏ, khó khăn điều chỉnh hô hấp, muốn lấy lại nhịp thở để bớt một chút đau đớn đi.
... Cô bé kia đang ở đâu? Tâm trí không khỏi trở lại người mình đã cố gắng không nghĩ tới. Nơi này không thể nghi ngờ gì là Midchilda. Đánh giá quy mô, nó chắc chắn không phải tiểu đội ở biên giới, sẽ có biên chế bộ viên ít nhất ba tầng cấp trở lên, là đội vũ trang tầm trung khó nhằn. Nếu cô tới đây do sức mạnh của Jewel Seed, vậy thì... cô bé kia chắc chắn cũng gặp phải chuyện y như vậy. Với Fate, cô còn có thể nhận ra sự khác biệt của Midchilda và thế giới ngoài quản lý #97, nhưng đứa trẻ này... một người Trái đất, kiến thức với ma pháp và thế giới thứ nguyên gần như bằng không, nay đột nhiên bị ném tới chỗ không liên quan gì đến nhà mình, với đầy ắp kiến trúc và ngôn ngữ khác lạ, cô bé kia có sợ không? Fate mím chặt môi dưới. Mặc dù biết rõ mình không có sức đi lo lắng cho người khác, nhưng, vẫn muốn tìm được đứa bé kia. Không hiểu tại sao, Fate cảm thấy không thể bỏ cô bé đó một mình ở một thế giới hoàn toàn xa lạ.
── Đi tìm cậu ta đi. Hơn nữa, cô bé kia tuy chỉ mới học pháp thuật, nhưng lại sở hữu lượng ma lực khổng lồ, một khi cả hai kết hợp sức mạnh lại, có lẽ có thể sử dụng cách tương tự để trở lại thế giới ngoài quản lý #97 mà không động chạm tới cục. "Ưh." Fate nhịn âm thanh đau đớn trong cổ xuống, thử đứng lên lần thứ 3. Chỉ cần quen, đau đớn cũng sẽ lờ đi được.
"Này này, Tea! Một cửa hàng bán kem rất ngon gần đây mới có chương trình combo siêu to khổng lồ đó!" "Tại sao chỉ có kem mà còn muốn làm combo siêu to không lồ làm gì?" So với một người đang nhảy cẫng lên, giọng người kia rõ ràng bình thản hơn nhiều. "Dù sao thì~ lần này chúng ta đang được nghỉ, gọi Erio với Caro cùng đi ăn đi?" "Ừm... Cũng được, hai đứa tiểu tốt cũng bị Nanoha-san huấn luyện đủ thảm rồi ─ " Lời nói của Teana đột nhiên dừng lại, Subaru vừa định mở miệng hỏi đã bị một tay che mất. "Sao vậy, Tea?" Dùng thần giao cách cảm để trò chuyện. "Suỵt, dưới bụi cỏ có vết máu." "A... Thật này..." Teana ra hiệu cho Subaru vòng sang bên phải, còn mình thì tới bụi cỏ từ bên trái. Đột nhiên, một thân ảnh màu đen vọt qua trước mặt, cô vô thức làm tư thế phòng vệ, nhưng đã quá trễ... Không, cơ bản là không thể được, vì tốc độ siêu phàm kia sẽ không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội phản ứng. "─Tea!" Nghe tiếng Subaru hét lên, nhưng Teana đã bị áp chế trên mặt cỏ, khi thấy rõ kẻ đang ngồi dạng chân trên người mình và tay cầm thiết bị hình rìu là ai, cô mở to hai mắt nhìn. Trang phục màu đen, hàng cúc vàng, tràn ngập phong cách ăn mặc truyền thống của một tiểu công chúa, hai viên đá đỏ thẫm khảm trên khuôn mặt vô cảm tinh xảo. Mái tóc vàng dài và dây buộc tóc đen... A a, đây là màu sắc được gặp mỗi ngày. "Đừng cử động." Tông điệu bình tĩnh mà trầm thấp. Cả ra lệnh và cảnh cáo.
Fate chỉ liếc qua Subaru bên kia một chút, biết lựa chọn của cô đã đúng. Cô gái tóc cam này mới là kẻ chỉ huy, chỉ cần hạn chế cử động cô ta lại, cô sẽ không chế được một kẻ khác. "Đây là đơn vị nào? Các người là ai? Pháp sư áo trắng cùng ta đến đây đâu rồi?" Fate bình tĩnh đặt câu hỏi, miễn lấy được thông tin cơ bản, cô sẽ có thể lên kế hoạch chạy thoát được. "A... Fate, Fate-san..." Thế nhưng, chẳng vì lí do gì, trong mắt cô gái bị cô dí trên bãi cỏ lại không có vẻ sợ hãi, mà đầy nghi hoặc cùng cảm giác quen thuộc. Cứ như không phải đang nhìn một kẻ xâm nhập nguy hiểm, mà một người mình khá quen biết. "Tại sao ─" lại biết tên của tôi? Fate còn chưa hỏi ra câu, lúc này, tiếng bụi cỏ xột xoạt vang lên, cô lập tức giơ vũ khí về chỗ khả nghi. Thò đầu ra từ bụi cỏ là một cô bé. Cặp mắt hai màu chớp chớp nhìn 3 người. "Mọi người đang chơi trò chơi à?" Cô bé này... nhìn còn nhỏ hơn Fate, tại sao lại ở đây? Đứa trẻ dừng ánh mắt trên người Fate, rồi cười rực rỡ, loạng chà loạng choạng đi tới. "Fate-mama ~ con cũng muốn chơi ~~" Bất chấp lưỡi liềm màu vàng kim chớp lóe, đứa trẻ xông vào ôm lấy Fate đang ngây người ra và úp mặt vào bộ ngực theo thói quen.
Không có sự mềm mại trong quá khứ, tuy mùi hương dễ ngửi của Fate-mama vẫn thế, nhưng, cảm giác mềm mềm đã mất, giờ chỉ có cưng cứng và bằng phẳng. Vivio nghi hoặc ngẩng đầu, đặt bàn tay nho nhỏ trên mái tóc vàng của Fate. "Fate-mama nhỏ đi à?" Vivio nghiêng đầu hỏi. Fate, người tạm thời thất thần vì cảnh tượng kỳ quái, thoáng chốc liền trở về hiện thực, cô dùng sức đẩy Vivio ra, bỏ người ra khỏi đội viên kia và lảo đảo ra sau. "...Fate-mama...." Vivio lần đầu tiên bị đối xử như vậy, cặp mắt hai màu lập tức ngân ngấn nước, khuôn mặt nhỏ bé méo xệch, sắp gào khóc. "A ─" Đừng khóc mà. Fate vô thức muốn lại gần trấn an con bé. "Đừng cử động." Trước khi kịp làm gì, một cánh tay đã vòng lấy cổ cô từ đằng sau, đầu súng dí trên thái dương. "Em xin lỗi, Fate-san. Tuy em không biết chị gặp chuyện gì, nhưng bọn em nhất định phải mang chị đi gặp Nanoha-san ngay lập tức." Fate im lặng, đôi mắt đỏ luôn nhìn hình ảnh cô gái tóc xanh ôm ấp dỗ dành đứa trẻ đang khóc.
****
Ánh sáng pháp thuật màu vàng kim bao quanh một pháp sư đang bay nào đó. Đó là sĩ quan chấp vụ Fate T. Harlaown. Mười phút trước, cô rời khỏi tổng cục và lái xe lên cao tốc, được nửa đường, đang nghĩ về lí do Nanoha khẩn cấp gọi cô về đội 6, cô đã nhận được yêu cầu tiếp viện từ lục quân. "Đối phương có khả năng bay tốc độ cao cùng hỏa lực." Người gọi tiếp viện báo cáo, "Một thành viên đã bị bắn rơi trong quá trình, ước chừng là pháp sư cấp ít nhất AAA." Fate lập tức đồng ý gia nhập cuộc truy đuổi. Ngoại trừ đội vũ trang không quân thủ đô, lục quân ở đâu cũng thiếu những thành viên có khả năng không chiến. Hơn nữa, những người mang cấp AAA, tính cả tổng cục, cũng không vượt quá 5%.
... Tìm được rồi. Sau năm phút truy đuổi, dưới bầu trời xanh quang mây và tầm nhìn xa tốt, cô có thể thấy mục tiêu ở phía trước bằng mắt thường. Một ngày tốt lành để đuổi bắt tội phạm, dưới khoảng trời này, không có nơi nào lẩn trốn được cả. Pháp bào màu trắng, thân hình dường như ... rất nhỏ gầy? "Đây là cục quản lý thời không," Fate áp ma lực lên dây thanh để truyền tiếng mình ra xa. "Dừng ở đây được rồi! Lập tức hạ vũ khí xuống cũng như giải trừ ma pháp, nếu không tội của cô sẽ không chỉ còn là ngộ thương thành viên của cục quản lý đâu!" Câu trả lời Fate nhận được chỉ có ba viên đạn màu hoa anh đào bay đến. Không cần phải làm phiền tới Bardiche, tia chớp vàng cắt qua bầu trời, nhanh hơn cả chớp mắt, cô đã ở trước mục tiêu. "A a~~!" Đối phương rõ ràng giật nảy mình, thấp giọng phát ra tiếng kêu non nớt. "Nhanh quá... !" "Nhắc lại một lần nữa, hãy lập tức giải trừ──" Tư thế giương lưỡi rìu của Fate cứng ngắc giữa không trung, trố mắt không thể tin nổi. Pháp sư nho nhỏ, khuôn mặt nho nhỏ, viên ngọc đỏ lấp lóe ánh sáng phòng ngự ở tay trái chủ nhân mình. "Vừa rồi, em xin lỗi, chị đang nói gì vậy, em hoàn toàn nghe không hiểu!" Thái độ của cô bé rất lễ phép, khác hẳn với hành vi bắn bỏ người đuổi theo mình. "Tại sao nãy giờ một đống người đuổi theo mình vậy? Mình chỉ muốn rời khỏi nơi này và nhanh đi tìm cô bé kia thôi mà...!" "...Nanoha..." "A?!" Cô bé buộc tóc hai bên với cặp mắt xanh thanh tịnh và sáng tỏ mừng rỡ, "Là tiếng Nhật! Mà còn... là tên của em? Onee-san nói được tiếng Nhật sao?" Những người lớn đuổi theo cô kia rõ ràng cũng là pháp sư, nhưng ngôn ngữ họ nói cô chưa từng nghe, việc hiểu lẫn nhau là không thể. Khi họ đằng đằng sát khí đi tới, Nanoha đành phải hành động trước. Raising Heart nói đó là tiếng phổ thông của Midchilda, chỉ cần lắp đặt phiên dịch là sẽ hiểu được, nhưng ngay cả việc tại sao lại ở đây cô còn không biết, một học sinh lớp 3 có thể phiên dịch gì chứ.
"Nanoha... Tại sao lại biến thành thế này?" Fate cuối cùng cũng lấy lại được khả năng nói chuyện. "Có chuyện gì? Đây chính là lí do cậu muốn tớ mau chóng trở về đội 6 ư? Là trò đùa ác của Hayate à?" "Hayate?" Là ai vậy? Nanoha nghiêng đầu nhìn cô, do dự nắm chặt pháp trượng, vẫn không thể an tâm. "Quả đúng là Hayate đùa ác đi!" "Hả? ... Ưm, onee-san đang nói cái gì vậy? Em không hiểu." Ô, dù đang cùng nói một loại ngôn ngữ, thứ đã không hiểu vẫn không thể hiểu được. Nanoha không thể kìm nén sự hoảng loạn và lo lắng được nữa, kiên nhẫn của cô đã đến giới hạn, hai mắt trở nên hơi nóng ướt. Tuy nhiên, cô không thể khóc. Cô đã học được từ khi còn rất bé rằng khóc lóc không thể giải quyết được vấn đề, cũng chẳng có lợi ích gì cả. Và giờ, trừ Nanoha ra, không ai khác có thể tìm cô bé ─ Tên là Fate ─ kia. Khi sức mạnh của Jewel Seed quét sạch vạn vật, ngay cả Nanoha với lớp phòng thủ mạnh cũng vì xung kích mà mất ý thức. Trên người xước xát lớn nhỏ, xương cốt đau đớn không thôi. Khi tỉnh lại mới phát hiện mình đang nằm trên bờ biển. Cô bé mặc đồ đen bỏ qua phòng vệ kia chắc chắn sẽ bị thương nặng hơn rất nhiều. Cậu ấy có bị thương, không thể động đậy nổi và đang cô đơn nằm một chỗ ở nơi nào đó không? Có cũng sợ hãi vì tới nơi mình không hiểu rõ giống cô không? Nếu như Nanoha không tìm được cậu ấy sớm thì... "Nanoha... không nhớ ra tớ sao?" Kể cả Fate đã đem đổ hết sự việc quái dị này lên đầu Hayate hay thích đùa giỡn từ hồi còn bé, cô cũng không nắm được tình huống này. "Không phải là không nhớ rõ..." Nanoha nhỏ giọng lúng túng, lấy dũng khí hỏi, "Onee-san là ai vậy? Trước kia em chưa từng gặp mặt... Với cả, em, em đang tìm một người, cậu ấy cũng là trạc tuổi em, ngoại hình rất xinh xắn, có mái tóc dài vàng óng cùng... mắt... màu đỏ..." Nói đến đây, lời Nanoha chậm lại, nhìn kỹ onee-san mặc barrier jacket màu đen với áo choàng trắng che vai kia. Kể cả không nhìn kỹ ngũ quan của đối phương, cũng cảm thấy gương mặt kia rất giống với cô bé mình đang kiếm tìm. Dù sao thì Nanoha vẫn nói tiếp, "Ưm... bọn em lúc đó đang, đang... tranh đoạt thứ gì đó gọi là Jewel Seed, nhưng không biết tại sao khi nhận ra, em đã ở chỗ này... Em nghe Raising Heart nói đây là Mid... Midchilda? Xin hỏi nơi này cách Uminari của Nhật Bản có xa không ạ? Với cả, xin hỏi onee-san có từng gặp cô bé em vừa miêu tả không? Em nhớ tên cậu ấy là Fate─ " "Fate Testarossa." "A? Là họ như vậy sao?" Nanoha chỉ nghe loáng thoáng linh thú gọi cậu ấy là "Fate". Fate trầm mặc nhìn cô bé áo trắng.
Mặc dù cảm thấy không có khả năng, nhưng trừ cái đó ra, có vẻ không còn giải thích nào khác nữa. Khi nghe về cuộc tranh đoạt Jewel Seed, Fate đã mơ hồ đoán được ra rằng cô bé này, người vẫn khá non nớt trong chiến đấu, không phải người bạn được gọi là sĩ quan đào tạo Ace of Ace Takamachi Nanoha cô vẫn biết, mà là... từ rất lâu về trước, một cô bé tiểu học lớp 3 bình thường chỉ vừa mới tiếp xúc ma pháp đã phát triển với tốc độ kinh người. ──... Mà, có lẽ cũng không bình thường lắm. Cân nhắc khả năng không chiến cùng phán đoán không gian thiên phú của Nanoha, Fate phải thừa nhận, tư chất trăm năm có một đó cơ bản không thể đặt cạnh cái nhân gian gọi là "bình thường."
"Nanoha," Fate khôi phục giọng dịu dàng và mềm mại như trước, cũng biến Bardiche về trạng thái chờ, cố gắng biểu hiện sự thân thiện nhất có thể. "Chị biết em đang rất khó hiểu, tuy không thể giải thích ngay nhưng xin em hãy tin chị, chị ở đây để giúp em, chị sẽ không làm hại em." Nanoha không đáp, bởi vì không biết phải trả lời thế nào. Cô cảm thấy onee-san nhìn giống Fate này có thể tin tưởng được, cũng thực sự muốn tin tưởng, nhưng... "Tóm lại, hãy giải trừ barrier jacket trước và cùng tớ đáp xuống một nơi an toàn. Midchilda là thế giới được quản lý #1, việc bay trong nội thành phải được cục quản lý cấp phép, nếu không sẽ khiến rất nhiều người thêm phiền phức. " "Thêm phiền phức... ?" Thực chất bên trong là bé ngoan, Nanoha vừa nghe đến khả năng tạo phiền phức cho người khác đã lập tức lộ vẻ áy náy. "Ừm, những người đuổi theo em lúc trước cũng là vì chuyện này." Fate cười khổ, dịu dàng nói, "Xin lỗi, bọn họ hẳn rất hung dữ à? Nhưng không sao đâu, chị sẽ nói với họ rằng đây chỉ là hiểu lầm thôi." Nanoha cầm pháp trượng trước ngực, đầu có chút cúi xuống. "Thế nhưng Fate-chan... Em, em có một cô bé mình biết, em nhất định phải tìm cậu ấy." "Đừng lo lắng, chị sẽ giúp em." "Raising Heart, cậu nghĩ sao?" Nanoha hỏi người đồng đội đến giờ cô tin cậy nhất. Viên ngọc đỏ lóe ra một loạt ánh sáng, nhưng không đáp lại. "Raising Heart? Sao vậy?!" Có lẽ là ma lực không đủ, hoặc đã bị hao tổn nghiêm trọng. Fate vừa định cảnh báo thì một giây sau, lớp phòng ngự của Nanoha đột nhiên giải trừ, ma pháp đã mất không thể chống chọi được với trọng lực, cô kêu a một tiếng và cắm đầu rơi xuống đất. Fate đương nhiên không thể Nanoha bị thương, chợt đem cô ôm vào trong ngực, ổn định bay về hướng đông, tìm kiếm nơi để đáp xuống.
"A, a,... cảm, cảm ơn chị..." Nanoha nhỏ bé, trong ngực cảm giác lại càng nhỏ hơn, Fate cúi đầu nhìn cô, không khỏi cười đầy hoài niệm. "Nanoha, đừng lo, em sẽ không sao đâu." "Nhưng mà── " "Cô bé em muốn tìm kia cũng thế, chị cam đoan đều sẽ không có việc gì cả." Nanoha nhìn cặp mắt đang cười với mình kia chằm chằm, tưởng tượng, một cô bé khác có đôi mắt tương tự sẽ có ngày nào đó cũng cười với cô như thế không? Nếu có thì tốt quá, khi ấy Nanoha nhất định sẽ vô cùng vô cùng hạnh phúc. "Cảm ơn chị... Onee-san màu vàng..." Một khi yên tâm lại, mệt mỏi liền ăn mòn cơ thể chưa phát triển. Nanoha hơi nghỉ một chút, được không ạ? Nghĩ đến đó, Nanoha nhắm mắt lại, để mình chìm đắm trong sự dễ chịu đáng lẽ không thể có trong hoàn cảnh này, và lẳng lặng thiếp đi.
***
── Còn nhỏ hơn trong ký ức nữa, Fate-chan. Sĩ quan đào tạo Takamachi được cấp dưới và đồng nghiệp tôn trọng đứng ngoài cửa sổ bằng kính bên ngoài phòng khám, như đang suy tư nhìn cô bé mặc đồ đen nằm một mình trên giường bệnh. Khi gặp nhau 10 năm trước, cũng đã cảm giác tứ chi thật tinh tế đến như sắp gãy, trưởng thành rồi gặp lại, càng thấy chúng quá nhỏ bé và yếu ớt Hayate cũng ở cạnh cô, nghe chủ nhiệm y tế Shamal báo cáo. "... Bởi vì có rất nhiều vết thương cũ, sợ là lúc trước đã không chữa trị cẩn thận, chất dinh dưỡng cũng không nạp đầy đủ, ăn uống chắc chắn thất thường. Dùng ma pháp trị liệu vẫn sẽ hơi khó khăn, phải mất thời gian, cơ thể mới tự nhiên hồi phục lại được. Bước sóng ma lực và tính chất của Linker Core đều cho thấy cô bé này chính là Testarossa-chan." "Quả nhiên..." Hayate xoa xoa cằm, tự lẩm bẩm.
Nếu như giao việc kiểm nghiệm cho cơ sở dữ liệu của tổng cục, có thể sẽ mất vài ngày, tin tức lan truyền sẽ càng phiền phức. Nhưng, do sự kiện Dạ Thiên Thư 10 năm trước, Linker Core của Fate từng bị hấp thụ, là kỵ sĩ bảo vệ, Shamal chỉ cần liên hệ là có được đáp án trong chớp mắt. Cũng bởi vì đã hấp thụ Linker Core, quá khứ cùng nỗi đau của Fate 10 năm trước, Hayate đều biết. Cô đã từng hổ thẹn khi xâm phạm riêng tư của bạn bè. Fate và Nanoha khi nghe cô nói xin lỗi cũng chỉ hào phóng cười, bảo cô đừng để ý. "Nanoha-chan đã liên lạc với Fate-chan chưa?" "Rồi, cậu ấy nói sẽ lập tức trở về." Nanoha đang nghĩ gì? Hayate đánh giá khuôn mặt bình tĩnh của sĩ quan đào tạo, vô cùng khâm phục khả năng không hề nhiễu loạn của cậu ấy ngay cả lúc nguy cấp. "Cậu đã nói cho Fate-chan về chuyện ở đây chưa?" "Chưa." Nanoha thở dài. "Đợi cậu ấy rồi nói trực tiếp đi. Chưa kể, giờ chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, không thể nói rõ gì được." "Nanoha-chan đi nói chuyện với đứa bé kia đi. Thu thập một chút thông tin, tiện đường trấn an cậu ấy." "Hayate-chan không vào sao?" "Trong Bardiche tìm thấy Jewel Seed số 7, xem ra..." Hayate không cần nói hết lời, Nanoha đã hơi gật đầu. "Nếu đúng như chúng ta suy đoán, cô bé kia là Fate-chan của quá khứ, tớ không nên tiếp xúc với cậu ấy. Fate-chan lúc đó không quen biết tớ, người ở quá khứ gặp gỡ với tương lai sẽ phá hoại lịch sử... Không biết tại sao, trong đầu tớ có cảnh báo này." "Tớ cũng dần nhớ ra chuyện trong Dạ Thiên Thư 10 năm trước." Nanoha nhìn qua cửa kính một lần nữa, vào cô bé nhu thuận đến đáng lo ở bên trong. "Onee-san màu hồng cùng onee-san màu xanh đó sao?" "Ừm. Có vẻ Kyrie-san đã từng nói rằng nếu biết về tương lai, tương lai đó sẽ không xảy ra. Mối quan hệ chúng ta đã xây dựng với nhau tùy thuộc vào con đường mình lựa chọn, cũng sẽ không còn như trước nữa." Sự kiện mảnh vỡ của Dạ Thiên Thư. Tài Công Thời Gian Kyrie. Vận Mệnh Thủ Hộ Giả Amita. Tử Thiên Minh Chủ, ,Chủ nhân bầu trời đêm, Levi kẻ tập kích, Stern diệt giả. Mười năm trước, họ đã gặp những chuyện này và những người này, thế nhưng mỗi khi nghĩ lại, tên tuổi và khuôn mặt của các nhân vật mấu chốt đều không thể nào phác họa ra được. "Lo lắng à, Nanoha?" Hayate nhẹ nhàng hỏi, "Lo nếu gần gũi quá mức với Fate-chan, hôm nay sẽ bị thay đổi hết thảy?" Nanoha cười gượng, không thừa nhận. "... Nhưng không thể bỏ mặc cậu ấy được. Đứng ở chỗ này nhìn cô bé kia mà không làm bất cứ điều gì, không thể nói chuyện, không thể trấn an cậu ấy... Tớ, không làm được. " Hayate đặt tay trên lưng Nanoha, cho cô sự an ủi cùng cổ vũ cần thiết. "Tớ chỉ có thể nói, cậu hãy tin tưởng vào bản thân mình, tin tưởng vào Fate-chan. Ngay cả vận mệnh cũng không thể thay đổi ràng buộc của hai người được ─ Huống hồ, chính vận mệnh đã cho các cậu gặp lại mà." Cảm kích gật đầu với Hayate. Nanoha tạm biệt bạn bè kiêm cấp trên sau của mình, hít một hơi thật sâu và mở cửa phòng điều trị.
Tuy nhiên, dưới sự công kích dữ dội từ cả hai phe, Jewel Seed không chỉ có gây ra xung chấn thứ nguyên, mà còn làm không gian lập tức nứt ra, thậm chí vặn vẹo. Trước khi mất ý thức, Fate vẫn nhớ, bên trong cảnh tượng đầy ánh sáng, là một khuôn mặt vươn tay ra với cô.
Đối phương đang nói gì? Hết lần này đến lần khác trở ngại sứ mệnh của cô, liên tiếp giao chiến và bị thương, ngay cả vậy, cô bé áo trắng vẫn kiên nhẫn với bàn tay kia ra, cô ta mong chờ Fate đáp lại thế nào chứ? Đến tột cùng, vẫn không hiểu cô bé kia muốn làm gì. Thậm chí còn không biết cả tên. Trước đó, pháp sư của thế giới ngoài quản lý #97 đã, từng chữ từng chữ một, rõ ràng giới thiệu bản thân mình, nhưng Fate không thể nhớ vì không lắng nghe ngay từ đầu. Chỉ cần xác định mục đích là ngăn cô hoàn thành tâm nguyện của mẹ, lưỡi liềm lấp lóe nhất định sẽ cắt đứt tất cả kẻ thù phía trước. Nói chuyện là không cần thiết, thấu hiểu cũng không. Khát vọng của mẹ và Fate chỉ cần đi trên con đường hoàn thành là đủ. Trừ điều đó ra, những thứ khác... . Bardiche đã luôn là ánh tráng duy nhất dẫn đường cho cô xuyên qua bóng tối. Nhưng giờ, ánh sáng này cũng đã bị hủy diệt bởi tên chủ nhân không biết trân trọng nó.
Khi tỉnh lại, hai thái dương cô đau nhức, cánh tay phải vốn được huấn luyện và liên tục hứng chịu thương tích đã trật khớp từ khi nào, đau đến mức khó mà động đậy. Sau khi hôn mê sâu suốt một thời gian, đầu óc và mắt phải dần thích nghi lại với ánh sáng ban ngày, Fate phát hiện mình ở một nơi không hề quen biết. Thảm cỏ rộng lớn cùng đường đường băng sạch đẹp, cơ cấu công trình kiến trúc đồng bộ. Nơi này chắc chắn không phải thế giới được gọi là Trái đất. "Chỗ này là..." Fate chống người dậy, một chân vì bị thương mà khuỵu xuống đất. "Bardiche... không sao chứ?" Có thể nghe thấy tiếng thiết bị thử hoạt động, nhưng không hề có đáp lại. Fate nhìn xung quanh một chút, giải trừ barrier jacket xong, cô truyền số ma lực còn lại cho Bardiche. Thiết bị màu vàng kim hơi lấp lóe sáng, trong đó, một con mắt mèo thần bí xuất hiện. [Recovery process is starting. Warning, unable to restore. Defense system is offline.] "Bardiche, thử regenerate đi." "Regeneration cycle is beginning." "Mất bao lâu mới có thể hoàn thành?" "Unknown. " Fate nhíu mày, khóe mắt liếc qua biểu tượng của cục quản lý trên cổng công trình, tượng trưng cho lục quân Midchilda. Tại sao lại trở lại Midchilda? Alf đâu? Jewel Seed thì sao? Với cả, cô bé kia đâu rồi? "Bardiche, giờ có thể tìm kiếm diện rộng không?" "Negative." Không thể làm gì, Fate đành phải biến Bardiche trở lại hình dáng nhỏ gọn và cho vào túi. Giờ người cô đầy vết thương, không có cách nào dùng ma pháp xóa đi cơn đau trên cánh tay phải, chân trái cũng hơi trẹo. Chỗ cô đang ở là cục quản lý thời không, không phải nơi cho cô giả làm cô bé ngây thơ vô tội để được cứu trợ. Phải làm sao đây? Vị trí địa lý quá bất lợi, nên tóm lại, rời khỏi lục quân là ưu tiên hàng đầu. Đã thế, nhất định phải có được thông tin về khu vực này. Fate lại thử đứng lên. "Guh ──" Cơn đau kịch liệt một lần nữa đánh bại cô. Tay trái cố định cánh tay phải lại, Fate quỳ rạp trên đồng cỏ, khó khăn điều chỉnh hô hấp, muốn lấy lại nhịp thở để bớt một chút đau đớn đi.
... Cô bé kia đang ở đâu? Tâm trí không khỏi trở lại người mình đã cố gắng không nghĩ tới. Nơi này không thể nghi ngờ gì là Midchilda. Đánh giá quy mô, nó chắc chắn không phải tiểu đội ở biên giới, sẽ có biên chế bộ viên ít nhất ba tầng cấp trở lên, là đội vũ trang tầm trung khó nhằn. Nếu cô tới đây do sức mạnh của Jewel Seed, vậy thì... cô bé kia chắc chắn cũng gặp phải chuyện y như vậy. Với Fate, cô còn có thể nhận ra sự khác biệt của Midchilda và thế giới ngoài quản lý #97, nhưng đứa trẻ này... một người Trái đất, kiến thức với ma pháp và thế giới thứ nguyên gần như bằng không, nay đột nhiên bị ném tới chỗ không liên quan gì đến nhà mình, với đầy ắp kiến trúc và ngôn ngữ khác lạ, cô bé kia có sợ không? Fate mím chặt môi dưới. Mặc dù biết rõ mình không có sức đi lo lắng cho người khác, nhưng, vẫn muốn tìm được đứa bé kia. Không hiểu tại sao, Fate cảm thấy không thể bỏ cô bé đó một mình ở một thế giới hoàn toàn xa lạ.
── Đi tìm cậu ta đi. Hơn nữa, cô bé kia tuy chỉ mới học pháp thuật, nhưng lại sở hữu lượng ma lực khổng lồ, một khi cả hai kết hợp sức mạnh lại, có lẽ có thể sử dụng cách tương tự để trở lại thế giới ngoài quản lý #97 mà không động chạm tới cục. "Ưh." Fate nhịn âm thanh đau đớn trong cổ xuống, thử đứng lên lần thứ 3. Chỉ cần quen, đau đớn cũng sẽ lờ đi được.
"Này này, Tea! Một cửa hàng bán kem rất ngon gần đây mới có chương trình combo siêu to khổng lồ đó!" "Tại sao chỉ có kem mà còn muốn làm combo siêu to không lồ làm gì?" So với một người đang nhảy cẫng lên, giọng người kia rõ ràng bình thản hơn nhiều. "Dù sao thì~ lần này chúng ta đang được nghỉ, gọi Erio với Caro cùng đi ăn đi?" "Ừm... Cũng được, hai đứa tiểu tốt cũng bị Nanoha-san huấn luyện đủ thảm rồi ─ " Lời nói của Teana đột nhiên dừng lại, Subaru vừa định mở miệng hỏi đã bị một tay che mất. "Sao vậy, Tea?" Dùng thần giao cách cảm để trò chuyện. "Suỵt, dưới bụi cỏ có vết máu." "A... Thật này..." Teana ra hiệu cho Subaru vòng sang bên phải, còn mình thì tới bụi cỏ từ bên trái. Đột nhiên, một thân ảnh màu đen vọt qua trước mặt, cô vô thức làm tư thế phòng vệ, nhưng đã quá trễ... Không, cơ bản là không thể được, vì tốc độ siêu phàm kia sẽ không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội phản ứng. "─Tea!" Nghe tiếng Subaru hét lên, nhưng Teana đã bị áp chế trên mặt cỏ, khi thấy rõ kẻ đang ngồi dạng chân trên người mình và tay cầm thiết bị hình rìu là ai, cô mở to hai mắt nhìn. Trang phục màu đen, hàng cúc vàng, tràn ngập phong cách ăn mặc truyền thống của một tiểu công chúa, hai viên đá đỏ thẫm khảm trên khuôn mặt vô cảm tinh xảo. Mái tóc vàng dài và dây buộc tóc đen... A a, đây là màu sắc được gặp mỗi ngày. "Đừng cử động." Tông điệu bình tĩnh mà trầm thấp. Cả ra lệnh và cảnh cáo.
Fate chỉ liếc qua Subaru bên kia một chút, biết lựa chọn của cô đã đúng. Cô gái tóc cam này mới là kẻ chỉ huy, chỉ cần hạn chế cử động cô ta lại, cô sẽ không chế được một kẻ khác. "Đây là đơn vị nào? Các người là ai? Pháp sư áo trắng cùng ta đến đây đâu rồi?" Fate bình tĩnh đặt câu hỏi, miễn lấy được thông tin cơ bản, cô sẽ có thể lên kế hoạch chạy thoát được. "A... Fate, Fate-san..." Thế nhưng, chẳng vì lí do gì, trong mắt cô gái bị cô dí trên bãi cỏ lại không có vẻ sợ hãi, mà đầy nghi hoặc cùng cảm giác quen thuộc. Cứ như không phải đang nhìn một kẻ xâm nhập nguy hiểm, mà một người mình khá quen biết. "Tại sao ─" lại biết tên của tôi? Fate còn chưa hỏi ra câu, lúc này, tiếng bụi cỏ xột xoạt vang lên, cô lập tức giơ vũ khí về chỗ khả nghi. Thò đầu ra từ bụi cỏ là một cô bé. Cặp mắt hai màu chớp chớp nhìn 3 người. "Mọi người đang chơi trò chơi à?" Cô bé này... nhìn còn nhỏ hơn Fate, tại sao lại ở đây? Đứa trẻ dừng ánh mắt trên người Fate, rồi cười rực rỡ, loạng chà loạng choạng đi tới. "Fate-mama ~ con cũng muốn chơi ~~" Bất chấp lưỡi liềm màu vàng kim chớp lóe, đứa trẻ xông vào ôm lấy Fate đang ngây người ra và úp mặt vào bộ ngực theo thói quen.
Không có sự mềm mại trong quá khứ, tuy mùi hương dễ ngửi của Fate-mama vẫn thế, nhưng, cảm giác mềm mềm đã mất, giờ chỉ có cưng cứng và bằng phẳng. Vivio nghi hoặc ngẩng đầu, đặt bàn tay nho nhỏ trên mái tóc vàng của Fate. "Fate-mama nhỏ đi à?" Vivio nghiêng đầu hỏi. Fate, người tạm thời thất thần vì cảnh tượng kỳ quái, thoáng chốc liền trở về hiện thực, cô dùng sức đẩy Vivio ra, bỏ người ra khỏi đội viên kia và lảo đảo ra sau. "...Fate-mama...." Vivio lần đầu tiên bị đối xử như vậy, cặp mắt hai màu lập tức ngân ngấn nước, khuôn mặt nhỏ bé méo xệch, sắp gào khóc. "A ─" Đừng khóc mà. Fate vô thức muốn lại gần trấn an con bé. "Đừng cử động." Trước khi kịp làm gì, một cánh tay đã vòng lấy cổ cô từ đằng sau, đầu súng dí trên thái dương. "Em xin lỗi, Fate-san. Tuy em không biết chị gặp chuyện gì, nhưng bọn em nhất định phải mang chị đi gặp Nanoha-san ngay lập tức." Fate im lặng, đôi mắt đỏ luôn nhìn hình ảnh cô gái tóc xanh ôm ấp dỗ dành đứa trẻ đang khóc.
****
Ánh sáng pháp thuật màu vàng kim bao quanh một pháp sư đang bay nào đó. Đó là sĩ quan chấp vụ Fate T. Harlaown. Mười phút trước, cô rời khỏi tổng cục và lái xe lên cao tốc, được nửa đường, đang nghĩ về lí do Nanoha khẩn cấp gọi cô về đội 6, cô đã nhận được yêu cầu tiếp viện từ lục quân. "Đối phương có khả năng bay tốc độ cao cùng hỏa lực." Người gọi tiếp viện báo cáo, "Một thành viên đã bị bắn rơi trong quá trình, ước chừng là pháp sư cấp ít nhất AAA." Fate lập tức đồng ý gia nhập cuộc truy đuổi. Ngoại trừ đội vũ trang không quân thủ đô, lục quân ở đâu cũng thiếu những thành viên có khả năng không chiến. Hơn nữa, những người mang cấp AAA, tính cả tổng cục, cũng không vượt quá 5%.
... Tìm được rồi. Sau năm phút truy đuổi, dưới bầu trời xanh quang mây và tầm nhìn xa tốt, cô có thể thấy mục tiêu ở phía trước bằng mắt thường. Một ngày tốt lành để đuổi bắt tội phạm, dưới khoảng trời này, không có nơi nào lẩn trốn được cả. Pháp bào màu trắng, thân hình dường như ... rất nhỏ gầy? "Đây là cục quản lý thời không," Fate áp ma lực lên dây thanh để truyền tiếng mình ra xa. "Dừng ở đây được rồi! Lập tức hạ vũ khí xuống cũng như giải trừ ma pháp, nếu không tội của cô sẽ không chỉ còn là ngộ thương thành viên của cục quản lý đâu!" Câu trả lời Fate nhận được chỉ có ba viên đạn màu hoa anh đào bay đến. Không cần phải làm phiền tới Bardiche, tia chớp vàng cắt qua bầu trời, nhanh hơn cả chớp mắt, cô đã ở trước mục tiêu. "A a~~!" Đối phương rõ ràng giật nảy mình, thấp giọng phát ra tiếng kêu non nớt. "Nhanh quá... !" "Nhắc lại một lần nữa, hãy lập tức giải trừ──" Tư thế giương lưỡi rìu của Fate cứng ngắc giữa không trung, trố mắt không thể tin nổi. Pháp sư nho nhỏ, khuôn mặt nho nhỏ, viên ngọc đỏ lấp lóe ánh sáng phòng ngự ở tay trái chủ nhân mình. "Vừa rồi, em xin lỗi, chị đang nói gì vậy, em hoàn toàn nghe không hiểu!" Thái độ của cô bé rất lễ phép, khác hẳn với hành vi bắn bỏ người đuổi theo mình. "Tại sao nãy giờ một đống người đuổi theo mình vậy? Mình chỉ muốn rời khỏi nơi này và nhanh đi tìm cô bé kia thôi mà...!" "...Nanoha..." "A?!" Cô bé buộc tóc hai bên với cặp mắt xanh thanh tịnh và sáng tỏ mừng rỡ, "Là tiếng Nhật! Mà còn... là tên của em? Onee-san nói được tiếng Nhật sao?" Những người lớn đuổi theo cô kia rõ ràng cũng là pháp sư, nhưng ngôn ngữ họ nói cô chưa từng nghe, việc hiểu lẫn nhau là không thể. Khi họ đằng đằng sát khí đi tới, Nanoha đành phải hành động trước. Raising Heart nói đó là tiếng phổ thông của Midchilda, chỉ cần lắp đặt phiên dịch là sẽ hiểu được, nhưng ngay cả việc tại sao lại ở đây cô còn không biết, một học sinh lớp 3 có thể phiên dịch gì chứ.
"Nanoha... Tại sao lại biến thành thế này?" Fate cuối cùng cũng lấy lại được khả năng nói chuyện. "Có chuyện gì? Đây chính là lí do cậu muốn tớ mau chóng trở về đội 6 ư? Là trò đùa ác của Hayate à?" "Hayate?" Là ai vậy? Nanoha nghiêng đầu nhìn cô, do dự nắm chặt pháp trượng, vẫn không thể an tâm. "Quả đúng là Hayate đùa ác đi!" "Hả? ... Ưm, onee-san đang nói cái gì vậy? Em không hiểu." Ô, dù đang cùng nói một loại ngôn ngữ, thứ đã không hiểu vẫn không thể hiểu được. Nanoha không thể kìm nén sự hoảng loạn và lo lắng được nữa, kiên nhẫn của cô đã đến giới hạn, hai mắt trở nên hơi nóng ướt. Tuy nhiên, cô không thể khóc. Cô đã học được từ khi còn rất bé rằng khóc lóc không thể giải quyết được vấn đề, cũng chẳng có lợi ích gì cả. Và giờ, trừ Nanoha ra, không ai khác có thể tìm cô bé ─ Tên là Fate ─ kia. Khi sức mạnh của Jewel Seed quét sạch vạn vật, ngay cả Nanoha với lớp phòng thủ mạnh cũng vì xung kích mà mất ý thức. Trên người xước xát lớn nhỏ, xương cốt đau đớn không thôi. Khi tỉnh lại mới phát hiện mình đang nằm trên bờ biển. Cô bé mặc đồ đen bỏ qua phòng vệ kia chắc chắn sẽ bị thương nặng hơn rất nhiều. Cậu ấy có bị thương, không thể động đậy nổi và đang cô đơn nằm một chỗ ở nơi nào đó không? Có cũng sợ hãi vì tới nơi mình không hiểu rõ giống cô không? Nếu như Nanoha không tìm được cậu ấy sớm thì... "Nanoha... không nhớ ra tớ sao?" Kể cả Fate đã đem đổ hết sự việc quái dị này lên đầu Hayate hay thích đùa giỡn từ hồi còn bé, cô cũng không nắm được tình huống này. "Không phải là không nhớ rõ..." Nanoha nhỏ giọng lúng túng, lấy dũng khí hỏi, "Onee-san là ai vậy? Trước kia em chưa từng gặp mặt... Với cả, em, em đang tìm một người, cậu ấy cũng là trạc tuổi em, ngoại hình rất xinh xắn, có mái tóc dài vàng óng cùng... mắt... màu đỏ..." Nói đến đây, lời Nanoha chậm lại, nhìn kỹ onee-san mặc barrier jacket màu đen với áo choàng trắng che vai kia. Kể cả không nhìn kỹ ngũ quan của đối phương, cũng cảm thấy gương mặt kia rất giống với cô bé mình đang kiếm tìm. Dù sao thì Nanoha vẫn nói tiếp, "Ưm... bọn em lúc đó đang, đang... tranh đoạt thứ gì đó gọi là Jewel Seed, nhưng không biết tại sao khi nhận ra, em đã ở chỗ này... Em nghe Raising Heart nói đây là Mid... Midchilda? Xin hỏi nơi này cách Uminari của Nhật Bản có xa không ạ? Với cả, xin hỏi onee-san có từng gặp cô bé em vừa miêu tả không? Em nhớ tên cậu ấy là Fate─ " "Fate Testarossa." "A? Là họ như vậy sao?" Nanoha chỉ nghe loáng thoáng linh thú gọi cậu ấy là "Fate". Fate trầm mặc nhìn cô bé áo trắng.
Mặc dù cảm thấy không có khả năng, nhưng trừ cái đó ra, có vẻ không còn giải thích nào khác nữa. Khi nghe về cuộc tranh đoạt Jewel Seed, Fate đã mơ hồ đoán được ra rằng cô bé này, người vẫn khá non nớt trong chiến đấu, không phải người bạn được gọi là sĩ quan đào tạo Ace of Ace Takamachi Nanoha cô vẫn biết, mà là... từ rất lâu về trước, một cô bé tiểu học lớp 3 bình thường chỉ vừa mới tiếp xúc ma pháp đã phát triển với tốc độ kinh người. ──... Mà, có lẽ cũng không bình thường lắm. Cân nhắc khả năng không chiến cùng phán đoán không gian thiên phú của Nanoha, Fate phải thừa nhận, tư chất trăm năm có một đó cơ bản không thể đặt cạnh cái nhân gian gọi là "bình thường."
"Nanoha," Fate khôi phục giọng dịu dàng và mềm mại như trước, cũng biến Bardiche về trạng thái chờ, cố gắng biểu hiện sự thân thiện nhất có thể. "Chị biết em đang rất khó hiểu, tuy không thể giải thích ngay nhưng xin em hãy tin chị, chị ở đây để giúp em, chị sẽ không làm hại em." Nanoha không đáp, bởi vì không biết phải trả lời thế nào. Cô cảm thấy onee-san nhìn giống Fate này có thể tin tưởng được, cũng thực sự muốn tin tưởng, nhưng... "Tóm lại, hãy giải trừ barrier jacket trước và cùng tớ đáp xuống một nơi an toàn. Midchilda là thế giới được quản lý #1, việc bay trong nội thành phải được cục quản lý cấp phép, nếu không sẽ khiến rất nhiều người thêm phiền phức. " "Thêm phiền phức... ?" Thực chất bên trong là bé ngoan, Nanoha vừa nghe đến khả năng tạo phiền phức cho người khác đã lập tức lộ vẻ áy náy. "Ừm, những người đuổi theo em lúc trước cũng là vì chuyện này." Fate cười khổ, dịu dàng nói, "Xin lỗi, bọn họ hẳn rất hung dữ à? Nhưng không sao đâu, chị sẽ nói với họ rằng đây chỉ là hiểu lầm thôi." Nanoha cầm pháp trượng trước ngực, đầu có chút cúi xuống. "Thế nhưng Fate-chan... Em, em có một cô bé mình biết, em nhất định phải tìm cậu ấy." "Đừng lo lắng, chị sẽ giúp em." "Raising Heart, cậu nghĩ sao?" Nanoha hỏi người đồng đội đến giờ cô tin cậy nhất. Viên ngọc đỏ lóe ra một loạt ánh sáng, nhưng không đáp lại. "Raising Heart? Sao vậy?!" Có lẽ là ma lực không đủ, hoặc đã bị hao tổn nghiêm trọng. Fate vừa định cảnh báo thì một giây sau, lớp phòng ngự của Nanoha đột nhiên giải trừ, ma pháp đã mất không thể chống chọi được với trọng lực, cô kêu a một tiếng và cắm đầu rơi xuống đất. Fate đương nhiên không thể Nanoha bị thương, chợt đem cô ôm vào trong ngực, ổn định bay về hướng đông, tìm kiếm nơi để đáp xuống.
"A, a,... cảm, cảm ơn chị..." Nanoha nhỏ bé, trong ngực cảm giác lại càng nhỏ hơn, Fate cúi đầu nhìn cô, không khỏi cười đầy hoài niệm. "Nanoha, đừng lo, em sẽ không sao đâu." "Nhưng mà── " "Cô bé em muốn tìm kia cũng thế, chị cam đoan đều sẽ không có việc gì cả." Nanoha nhìn cặp mắt đang cười với mình kia chằm chằm, tưởng tượng, một cô bé khác có đôi mắt tương tự sẽ có ngày nào đó cũng cười với cô như thế không? Nếu có thì tốt quá, khi ấy Nanoha nhất định sẽ vô cùng vô cùng hạnh phúc. "Cảm ơn chị... Onee-san màu vàng..." Một khi yên tâm lại, mệt mỏi liền ăn mòn cơ thể chưa phát triển. Nanoha hơi nghỉ một chút, được không ạ? Nghĩ đến đó, Nanoha nhắm mắt lại, để mình chìm đắm trong sự dễ chịu đáng lẽ không thể có trong hoàn cảnh này, và lẳng lặng thiếp đi.
***
── Còn nhỏ hơn trong ký ức nữa, Fate-chan. Sĩ quan đào tạo Takamachi được cấp dưới và đồng nghiệp tôn trọng đứng ngoài cửa sổ bằng kính bên ngoài phòng khám, như đang suy tư nhìn cô bé mặc đồ đen nằm một mình trên giường bệnh. Khi gặp nhau 10 năm trước, cũng đã cảm giác tứ chi thật tinh tế đến như sắp gãy, trưởng thành rồi gặp lại, càng thấy chúng quá nhỏ bé và yếu ớt Hayate cũng ở cạnh cô, nghe chủ nhiệm y tế Shamal báo cáo. "... Bởi vì có rất nhiều vết thương cũ, sợ là lúc trước đã không chữa trị cẩn thận, chất dinh dưỡng cũng không nạp đầy đủ, ăn uống chắc chắn thất thường. Dùng ma pháp trị liệu vẫn sẽ hơi khó khăn, phải mất thời gian, cơ thể mới tự nhiên hồi phục lại được. Bước sóng ma lực và tính chất của Linker Core đều cho thấy cô bé này chính là Testarossa-chan." "Quả nhiên..." Hayate xoa xoa cằm, tự lẩm bẩm.
Nếu như giao việc kiểm nghiệm cho cơ sở dữ liệu của tổng cục, có thể sẽ mất vài ngày, tin tức lan truyền sẽ càng phiền phức. Nhưng, do sự kiện Dạ Thiên Thư 10 năm trước, Linker Core của Fate từng bị hấp thụ, là kỵ sĩ bảo vệ, Shamal chỉ cần liên hệ là có được đáp án trong chớp mắt. Cũng bởi vì đã hấp thụ Linker Core, quá khứ cùng nỗi đau của Fate 10 năm trước, Hayate đều biết. Cô đã từng hổ thẹn khi xâm phạm riêng tư của bạn bè. Fate và Nanoha khi nghe cô nói xin lỗi cũng chỉ hào phóng cười, bảo cô đừng để ý. "Nanoha-chan đã liên lạc với Fate-chan chưa?" "Rồi, cậu ấy nói sẽ lập tức trở về." Nanoha đang nghĩ gì? Hayate đánh giá khuôn mặt bình tĩnh của sĩ quan đào tạo, vô cùng khâm phục khả năng không hề nhiễu loạn của cậu ấy ngay cả lúc nguy cấp. "Cậu đã nói cho Fate-chan về chuyện ở đây chưa?" "Chưa." Nanoha thở dài. "Đợi cậu ấy rồi nói trực tiếp đi. Chưa kể, giờ chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, không thể nói rõ gì được." "Nanoha-chan đi nói chuyện với đứa bé kia đi. Thu thập một chút thông tin, tiện đường trấn an cậu ấy." "Hayate-chan không vào sao?" "Trong Bardiche tìm thấy Jewel Seed số 7, xem ra..." Hayate không cần nói hết lời, Nanoha đã hơi gật đầu. "Nếu đúng như chúng ta suy đoán, cô bé kia là Fate-chan của quá khứ, tớ không nên tiếp xúc với cậu ấy. Fate-chan lúc đó không quen biết tớ, người ở quá khứ gặp gỡ với tương lai sẽ phá hoại lịch sử... Không biết tại sao, trong đầu tớ có cảnh báo này." "Tớ cũng dần nhớ ra chuyện trong Dạ Thiên Thư 10 năm trước." Nanoha nhìn qua cửa kính một lần nữa, vào cô bé nhu thuận đến đáng lo ở bên trong. "Onee-san màu hồng cùng onee-san màu xanh đó sao?" "Ừm. Có vẻ Kyrie-san đã từng nói rằng nếu biết về tương lai, tương lai đó sẽ không xảy ra. Mối quan hệ chúng ta đã xây dựng với nhau tùy thuộc vào con đường mình lựa chọn, cũng sẽ không còn như trước nữa." Sự kiện mảnh vỡ của Dạ Thiên Thư. Tài Công Thời Gian Kyrie. Vận Mệnh Thủ Hộ Giả Amita. Tử Thiên Minh Chủ, ,Chủ nhân bầu trời đêm, Levi kẻ tập kích, Stern diệt giả. Mười năm trước, họ đã gặp những chuyện này và những người này, thế nhưng mỗi khi nghĩ lại, tên tuổi và khuôn mặt của các nhân vật mấu chốt đều không thể nào phác họa ra được. "Lo lắng à, Nanoha?" Hayate nhẹ nhàng hỏi, "Lo nếu gần gũi quá mức với Fate-chan, hôm nay sẽ bị thay đổi hết thảy?" Nanoha cười gượng, không thừa nhận. "... Nhưng không thể bỏ mặc cậu ấy được. Đứng ở chỗ này nhìn cô bé kia mà không làm bất cứ điều gì, không thể nói chuyện, không thể trấn an cậu ấy... Tớ, không làm được. " Hayate đặt tay trên lưng Nanoha, cho cô sự an ủi cùng cổ vũ cần thiết. "Tớ chỉ có thể nói, cậu hãy tin tưởng vào bản thân mình, tin tưởng vào Fate-chan. Ngay cả vận mệnh cũng không thể thay đổi ràng buộc của hai người được ─ Huống hồ, chính vận mệnh đã cho các cậu gặp lại mà." Cảm kích gật đầu với Hayate. Nanoha tạm biệt bạn bè kiêm cấp trên sau của mình, hít một hơi thật sâu và mở cửa phòng điều trị.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz