ZingTruyen.Xyz

Hyunlix Cung Chieu

Dưới ánh đèn vàng cam dịu nhẹ của căn phòng khách sạn xa hoa, không gian tĩnh lặng như bị xé toạc bởi tiếng cánh cửa bật mở. Hyunjin loạng choạng bước vào, dáng vẻ vốn uy nghi và điềm tĩnh giờ đây hoàn toàn tan biến, thay vào đó là một bóng hình đầy bất ổn, như một con thú bị thương đang bị bản năng dẫn dắt. Đôi mắt hắn đỏ rực, ánh lên thứ dục vọng mãnh liệt, như ngọn lửa bùng cháy không thể dập tắt. Mùi pheromone hoa hồng đặc trưng của hắn, vốn kiêu kỳ và mạnh mẽ, giờ đây nồng nặc đến ngột ngạt, bao trùm cả căn phòng như một lời tuyên ngôn chiếm hữu không ai cưỡng nổi.

Yongbok vừa tắm xong, mái tóc đen ướt át bết lại trên trán, những giọt nước trong veo lăn dài trên cần cổ trắng ngần, nhỏ xuống chiếc áo choàng tắm trắng tinh ôm lỏng lẻo quanh cơ thể mảnh mai. Em đứng gần cửa sổ, ánh mắt sáng lên niềm vui hồn nhiên khi thấy hắn bước vào.

“Chú về sớm thế? Em còn tưởng phải khuya cơ-”

Lời chưa kịp dứt, Hyunjin đã lao tới, đôi tay rắn chắc siết chặt lấy eo em, kéo em vào lồng ngực nóng rực như lò than, mạnh mẽ đến mức khiến em không kịp phản ứng.

Môi hắn tìm đến môi em, không chút dịu dàng, mà như một cơn bão cuồng nộ, ngấu nghiến và hung bạo. Nụ hôn sâu đến mức gần như nuốt chửng lấy em, như thể hắn đang cố nhấn chìm chính mình vào một thứ gì đó để quên đi cơn nóng đang cào xé cơ thể mình. Yongbok khẽ chau mày, cảm nhận vị rượu vang chát đắng trong khoang miệng hòa lẫn với mùi pheromone nồng nặc từ hắn, một thứ mùi khiến đầu óc em quay cuồng. Đôi tay nhỏ bé đặt lên vai hắn cố đẩy ra, nhưng sức lực của một Omega như em chẳng thể nào sánh bằng một Alpha đang bị bản năng chi phối.

“Chú…ưm...dừng lại-”

Yongbok thì thào giữa những nụ hôn dồn dập, giọng run rẩy không phải vì sợ, mà vì em cảm nhận được sự bất thường trong hành động của hắn. Nhưng Hyunjin dường như không nghe thấy, hoặc không thể nghe thấy. Hắn siết chặt em hơn, đôi môi cắn nhẹ lên môi dưới của em, mạnh bạo đến mức khiến em khẽ rên lên vì đau. Tiếng ú ớ bật ra từ cổ họng nhưng chỉ như những âm thanh nhỏ bé bị nuốt chửng trong cơn cuồng nộ của hắn.

Vài phút trôi qua, khi hơi thở của em trở nên gấp gáp, gần như cạn kiệt dưỡng khí, Yongbok bắt đầu giãy dụa mạnh hơn. Đôi tay nhỏ đập liên tục vào lưng hắn, yếu ớt nhưng đầy quyết tâm. Cuối cùng, Hyunjin khựng lại, hơi thở nặng nhọc, đôi môi rời khỏi môi em nhưng vẫn lơ lửng chỉ cách vài phân. Hắn nhìn em, ánh mắt đục ngầu như đang chiến đấu với chính mình để giữ lại chút lý trí cuối cùng.

Chưa kịp để em mở miệng hỏi, hắn đột ngột đẩy em ngã xuống chiếc giường lớn phía sau. Cơ thể em chạm vào lớp chăn lụa mềm mại, áo choàng tắm xộc xệch, để lộ mảng da trắng mịn nơi xương quai xanh. Hyunjin đứng đó nhìn em, hơi thở gấp gáp, mồ hôi lăn dài trên thái dương. Hắn cúi xuống, một lần nữa chiếm lấy môi em, nụ hôn vẫn mãnh liệt, như muốn cắn rách đôi môi mềm mại của em. Tay hắn luồn xuống dưới, ngón tay thon dài tìm đến sợi dây buộc lỏng lẻo của chiếc áo choàng, nhẹ nhàng tháo ra, để lộ cơ thể mảnh mai bên dưới.

Yongbok giật mình, đôi tay vội vàng nắm lấy cổ tay hắn, cố ngăn lại.

“A- chú làm gì vậy? Bình tĩnh đã!”

Giọng em run run, vừa lo lắng vừa bối rối. Da thịt em nóng lên dưới những cái chạm của hắn, mỗi đầu ngón tay của Hyunjin như mang theo một luồng điện, khiến cơ thể em bất giác rùng mình.

“Yongbok…”  

“Giúp tôi… làm ơn. Tôi không chịu nổi nữa.”

Em ngơ ngác, đôi mắt mở to nhìn hắn, vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của lời hắn nói.

“Giúp? Giúp gì cơ?”

Yongbok thì thào, giọng nhỏ đi vì bối rối. Nhưng Hyunjin không trả lời. Hắn cúi xuống, một lần nữa chiếm lấy môi em. Yongbok nhăn mặt vì đau, cố đẩy hắn ra, nhưng bàn tay to lớn của hắn giữ chặt lấy em, không cho phép em thoát khỏi vòng tay mình.

Pheromone của hắn ngày càng nồng nặc, như một làn khói dày đặc, quấn lấy Yongbok, khiến em cảm thấy đầu óc quay cuồng. Hắn từ từ kéo áo choàng của em ra, để lộ cơ thể mảnh mai bên dưới. Yongbok hoảng hốt, cố dùng tay che đi, nhưng Hyunjin nhẹ nhàng gỡ tay em ra, ánh mắt hắn lướt qua từng đường nét trên cơ thể em như đang chiêm ngưỡng một kiệt tác.

“Đừng che..."

“Em đẹp lắm, Yongbok.”

“Chú đừng nói bậy…”

Em lẩm bẩm, mặt đỏ bừng, cố ngoảnh đi chỗ khác. Nhưng Hyunjin không để em trốn tránh. Hắn cúi xuống, môi lướt qua cần cổ trắng ngần của em, đặt những nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy chiếm hữu. Rồi hắn cắn nhẹ, để lại những dấu đỏ ửng trên làn da mịn màng, như muốn đánh dấu em là của riêng hắn.

Yongbok rùng mình, nước mắt sinh lý bắt đầu trào ra vì cảm giác vừa đau vừa kích thích. Em thở hổn hển, cố kìm nén tiếng rên trong cổ họng.

“Ưm... chú ơi... bình tĩnh đi… aaa... đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Hyunjin không đáp, môi hắn tiếp tục di chuyển xuống, từ cần cổ xuống xương quai xanh, rồi đến ngực em. Đầu lưỡi thô ráp của hắn trêu chọc hạt đậu nhỏ trên ngực khiến Yongbok giật nảy mình, một tiếng rên bật ra không thể kìm nén. Em hoảng hốt, nắm lấy tóc hắn, cố kéo ra.

“Ah… dừng lại đi… em… hức... không được!”

Hắn ngẩng lên, ánh mắt đục mờ nhưng vẫn dịu dàng. Hyunjin thì thào, giọng khàn khàn như đang cầu xin.

“Tôi không dừng được, Yongbok.”

“Tôi cần em… chỉ em thôi.”

Rồi hắn há miệng ngậm lấy ngực Yongbok, bú mút một cách mãnh liệt và đầy khao khát, khiến cơ thể em run rẩy dữ dội. Tay hắn không yên phận, từ từ lướt xuống giữa hai đùi em, mơn trớn nhẹ nhàng nhưng đầy ý đồ.

Yongbok cắn môi, cố kìm tiếng rên, nhưng cơ thể em đã phản bội, run lên dưới từng cái chạm của hắn. Ngón tay hắn ve vãn trước cửa huyệt non nớt, chậm rãi nhưng đầy khiêu khích. Chẳng cần xin phép, Hyunjin mạnh mẽ đâm một ngón tay vào khiến Yongbok hét lên vì đau đớn.

“Ức!? Đau quá… dừng lại!”

“Ngoan nào...”

“Sẽ không đau đâu. Yongbok tin tôi nhé?”

Hắn hôn lên trán em như để trấn an, nhưng ngón tay vẫn tiếp tục di chuyển một cách mãnh liệt, khiến em vừa đau vừa cảm thấy một thứ khoái cảm lạ lùng.

“Hức… dừng lại đi…”

Yongbok lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lăn dài trên má.

“Em… em sợ…”

Hyunjin khựng lại, ánh mắt hắn dịu đi trong một khoảnh khắc. Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi mắt ướt của em.

“Tôi xin lỗi...”

“Tôi không muốn làm em sợ. Nhưng… hiện tại tôi cần em.”

Hắn không giải thích thêm, như thể cơn dục vọng trong cơ thể không cho phép hắn nói nhiều hơn. Hyunjin tiếp tục, nhưng lần này chậm rãi hơn, cẩn thận hơn. Ngón tay hắn di chuyển nhẹ nhàng, từng chút một, như thể đang cố làm quen với cơ thể em.

Mãi đến khi em kiệt sức nằm thở hổn hển trên giường, làn da chi chít những dấu hôn và vết cắn đỏ ửng, Hyunjin mới từ từ rút bốn ngón tay ướt đẫm ra khỏi huyệt nhỏ. Hắn đưa tay lên miệng liếm nhẹ như đang thưởng thức món ngon, ánh mắt tối lại vì dục vọng. Rồi hắn cởi bỏ lớp quần áo cuối cùng của mình, để lộ cự vật thô to, căng cứng, như sẵn sàng chiếm lấy em.

“Chú ơi… không được đâu... em sợ lắm…”

Em thì thào, giọng yếu ớt, cơ thể run rẩy vì kiệt sức và lo lắng. Nước mắt lại lăn dài trên má, em lắc đầu nguầy nguậy.

“Em… em không muốn…”

“Nhưng tôi cần em...”

Hắn nâng hai chân em gác lên vai mình, cẩn thận nhưng kiên quyết, rồi từ từ đẩy cự vật vào bên trong. Đau. Thật sự rất đau. Yongbok hét lên, cơ thể cong lên vì đau đớn, đôi tay bám chặt vào ga giường, móng tay cắm sâu vào vải như muốn cào rách.

“Argg!! Đau quá… chú ơi... hức... em không thích mà…”

Em khóc thút thít, giọng run rẩy, nước mắt bắt đầu trào ra nhiều hơn.

“R-rút ra đi mà…”

Hắn cúi xuống, hôn lên môi em, nụ hôn sâu và mãnh liệt, như muốn kéo em khỏi cơn đau bên dưới.

“Tôi xin lỗi.”

“Yongbok chịu khó một chút được không? Tôi sẽ nhẹ nhàng.”

Nhưng ngay khi em đang chìm vào nụ hôn để cố quên đi cơn đau, Hyunjin đột ngột dùng sức đâm lút cán vào bên trong. Em hét lên đau đớn, nước mắt trào ra không ngừng.

“AHHHH! Hic… c-chú nói dối...”

“Ngoan nào...”

"Chịu khó một chút. Tôi sẽ khiến em quên đi cơn đau.”

Hắn bắt đầu đưa đẩy, chậm rãi nhưng sâu sắc, mỗi nhịp đều khiến Yongbok sốc nảy theo từng cú thúc. Em cắn môi cố kìm đi tiếng rên, nhưng cơ thể em đã bắt đầu đáp lại, dù đau đớn vẫn còn đó.

“Sâu… ưm...hah... sâu quá…”

Yongbok thì thào, giọng yếu ớt, đôi tay nắm chặt ga giường, cố kéo cơ thể mình lên để giảm nhịp độ của hắn.

“Aa… aa... chú ơi... chậm lại… hức... em xin chú…”

Hyunjin nắm lấy eo em kéo mạnh trở lại rồi tiếp tục đưa đẩy, mỗi cú thúc ngày càng mãnh liệt hơn.

Chợt, Yongbok cong người hét toáng lên, cơ thể run rẩy dữ dội. Hyunjin nhận ra hắn đã chạm đến khoang sinh sản của em, nơi nhạy cảm nhất của một Omega. Ánh mắt hắn đầy đắc ý nhưng cũng đầy khao khát. Hắn vuốt ngược mái tóc bết mồ hôi của mình, rồi tiếp tục giã mạnh hơn vào khoang sinh sản, mỗi cú thúc đều khiến Yongbok khổ sở hơn, vừa đau vừa bị cuốn vào khoái cảm không thể kháng cự.


“Ưm… aaa... đau... đừng mà… chú không được đâm vào đó mà…”






"Aaa... hức... mệt... không muốn... ức... không muốn nữa.."








"Chú... hmm... em chết mất."









“Làm ơn… chậm lại…”










"Ghét... hức... ghét chú..."










"Ah... ưm..."










Đêm ấy, Hyunjin đè em ra không biết bao nhiêu lần, mỗi lần là một cơn sóng cảm xúc mãnh liệt, cuốn cả hai vào một vòng xoáy không lối thoát. Hắn bắn vào khoang sinh sản của em hết lần này đến lần khác như thể muốn đánh dấu em là của riêng hắn. Yongbok dần chìm vào trạng thái mơ màng, đầu óc mệt mỏi, cơ thể không còn sức chống cự. Em ngất đi trong lúc hắn vẫn đang đưa đẩy mãnh liệt, pheromone của hắn bao trùm lấy em, như một lời tuyên ngôn rằng, đêm nay, em hoàn toàn thuộc về hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz