ZingTruyen.Xyz

[Hvan] Chạn Vương Làm Vợ

C14. Nhân viên chăm chỉ hy sinh vì công ty hầu hạ khách hàng

_daisbbi


Lời tác giả: Đào Đào sắp bị bạn gái đá rồi, từ đầu truyện đến giờ Đào Đào tỏ vẻ khá mềm yếu nên mọi người có thể quên mất bản chất anh ta vốn là chạn vương, tui muốn nhấn mạnh, Đào Đào không phải người hiền lành thánh thiện gì, chỉ là xui xẻo gặp phải mấy tên đàn ông xấu tính hơn mình.

Tiểu thư Hoàng Đan Đan là nhân vật quan trọng giúp mở khóa vài kiểu play kích thích~ yên tâm, cổ không ngốc, sẽ không dại dột để chạn vương động vào tài sản nhà mình.

----------------------------

Trần Đào trở về căn hộ mình đang thuê rồi cởi đồ đi tắm, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cơ thể anh bị đàn ông yêu thương tưới tinh nhìn nảy nở hẳn, nói vú bự mông cong cũng không ngoa, dường như anh đã quen với việc cởi truồng, dù có mặc đồ thì cũng sẽ bị đám đàn ông kia lột sạch, nên giờ ra khỏi phòng tắm anh không thèm mặc đồ luôn.

Anh đưa tay lau khô tóc, hai vú béo mập sóng sánh theo động tác của anh, tạo thành sóng vú dập dềnh gợi cảm, tiếc là không có ai được thưởng thức cảnh này.

Bầu vú nặng trĩu tròn trịa, cảm giác rất chắc thịt, Trần Đào bỗng thấy hơi mệt, bèn ngồi xuống sofa, hai chân gác lên bàn, ngón chân thả lỏng ngoe nguẩy, nghịch di động thư giãn.

Tuy lúc ở trên đảo phải đối phó với ba tên đực rựa rất mệt nhọc, anh cũng đạt được một số lợi ích, ít nhất đã trở thành bạn tốt của cả ba. Sau khi anh hẹn hò với Hoàng Đan Đan, địa vị tuy đã cao hơn đồng nghiệp, nhưng vì vẫn chưa kết hôn nên chức vị vẫn như cũ, vẫn chỉ là một quản lý quèn, chuyên về phân tích thị trường, tư duy lãnh đạo vẫn còn non trẻ, giờ về nhà ngẫm lại, anh mới nhớ ra dự án mà mình phụ trách là một trong các dự án hợp tác với tập đoàn Vinh gia, Vinh gia là đối tác của Trần Đào, trước giờ anh vốn bị bọn họ hành sấp mặt, giờ nhớ lại, anh bỗng nảy ra một ý tưởng.

Anh suy tính trong lòng, có lẽ mình nên nhờ Vinh Huyên nói tốt vài câu, chẳng những có thể hoàn thành dự án, có khi anh còn được thăng chức. Sau khi giám đốc bộ phận thăng chức, phó giám đốc lên làm giám đốc thì chiếc ghế phó giám đốc đã bỏ trống từ lâu, Trần Đào thèm khát vị trí này từ lâu, bố vợ tương lai cũng rất cáo, anh chưa kết hôn với Hoàng Đan Đan thì chưa cho anh ngồi vào ghế nóng, toàn dùng hứa hẹn để ràng buộc anh.

Nghĩ đến Hoàng Đan Đan, anh mau chóng nhắn tin cho cô, nói mình vừa về nhà, quả nhiên cô lập tức gọi điện mắng anh một hồi, nói anh đánh lẻ cũng không báo trước với mình, tại anh bất đắc dĩ bị ba người kia làm phiền mà, phải chơi mấy trò đồi trụy với người ta, nhưng ấm ức mấy anh cũng đành âm thầm chịu, Trần Đào cẩn thận nịnh nọt giảng hòa, dỗ người yêu nguôi giận, Hoàng Đan Đan chuyển sang khen anh hôm sinh nhật Vinh Huyên thể hiện rất tốt, ui xời, sao mà không tốt được? Anh đã tặng cái l*n của mình cho y, chỗ nào cũng bị côn thịt của Vinh Huyên chơi chín.

Hoàng Đan Đan hài lòng, bắt đầu nói về tương lai của cả hai, cô đã kể với papa là giờ Trần Đào chơi rất thân với ba người Vinh Huyên, Dịch Gia Niên và Trương Nghiêu, papa cũng khen Trần Đào có chí tiến thủ, Trần Đào nghe mà sướng phổng mũi, rất tự hào về cơ thể của mình, bàn tay bất giác đặt lên vú, vừa gọi điện với Hoàng Đan Đan vừa mát xa vú mật.

Thịt vú vừa trơn vừa mềm, Trần Đào tự xoa cũng thấy nứng, khép chân cọ xát hai đùi với nhau, l*n nhỏ vừa kì cọ sạch sẽ lại ứa nước sốt, không biết tinh dịch của đám đàn ông kia đã chảy ra hết chưa, anh không quen dùng tay đào đống dịch nhầy trong l*n mình ra, phần tinh đục bị bắn quá sâu có khi đã bị tử cung nuốt mất, người Trần Đào nóng ran, suýt thì rên lên, rồi giây tiếp theo đã bị lời nói của Hoàng Đan Đan làm tắt nứng.

Hoàng Đan Đan nói cô đang thuê người trang trí biệt thự, yêu cầu anh quản lý mẹ mình cho tốt, có rảnh cũng đừng xen vào việc người khác, Trần Đào hỏi có chuyện gì à, Hoàng Đan Đan nói mẹ anh không hỏi ý kiến cô mà tự tiện gọi điện cho thợ trang trí, bắt người ta sửa sang nhà cửa theo ý mình, rất là tọc mạch.

Trần Đào là chạn vương kiểu mẫu, đặc điểm của chạn vương là ba mẹ dòng họ quan trọng nhất, nhà gái chỉ là người dưng nước lã, chịu nhục chui chạn cũng vì muốn đào của cải nhà gái đem tiền về cho nhà mình, vừa nghe Hoàng Đan Đan nói thế thì phật lòng, cãi cọ với cô, sao em lại nói mẹ anh như thế, sau này ông bà cũng đến ở cùng mình mà, bà muốn trang trí kiểu gì thì cứ chiều bà, Hoàng Đan Đan bực mình, nhà ba mẹ em mua mà lại cho ba mẹ anh vào ở thoải mái thế à, một xu cũng không chi mà đòi hít lộc.

Trần Đào nói tại ba mẹ anh không có tiền mà, nếu có tiền thì thể nào nhà anh chả bỏ vốn, nhà em giàu thế bỏ nhiều tiền chút có sao đâu.

Hoàng Đan Đan mắng "Anh cứ mơ đi" rồi dập máy luôn.

Trần Đào giận dữ thở phì phì, cảm thấy Hoàng Đan Đan rất không biết điều, phí công mình chiều chuộng nịnh nọt cô bao lâu nay, sau này cô về làm dâu chắc chắn phải dạy dỗ lại cho đàng hoàng.

Anh hồn nhiên không thèm nghĩ tới, nếu không vì anh nịnh nọt giỏi, một rich kid như Hoàng Đan Đan sao có thể để mắt đến anh.

Hiện tại anh không thể cãi nhau quá căng với Hoàng Đan Đan, anh vứt điện thoại nằm lên giường, nhủ thầm cứ bơ cô một ngày rồi xin lỗi sau.

Cả đêm Trần Đào mơ về cảnh mình lên làm phó giám đốc rồi cưới nữ rich kid, sau đó được thăng chức tổng giám đốc, đạt đến đỉnh cao nhân sinh, hôm sau đi làm lại nhận tin mình được thuyên chuyển sang phòng kinh doanh, bị chuyển bộ phận đột ngột làm anh bận sứt đầu mẻ trán, quên luôn bạn gái của mình.

Sau khi quen với nghiệp vụ, anh diện một thân tây trang giày da đi gặp khách hàng với giám đốc, lúc ngồi chờ trong phòng họp, lão dặn dò mọi người nếu giám đốc Vinh bảo làm gì thì mình làm nấy, đừng có tranh luận, Trần Đào chăm chú nghe dặn, sau đó Vinh Huyên đẩy cửa bước vào.

Vinh Huyên khoác trên mình bộ tây trang quý phái, nhìn qua vừa ưu nhã vừa cao quý, dáng vẻ lạnh lùng như lúc chưa quen biết anh, Trần Đào ngơ ngác nhìn y, thấy có chút lạ lẫm.

Giám đốc khom người chào Vinh Huyên, bật file trình chiếu đã chuẩn bị trước, vừa chuẩn bị trình bày, Vinh Huyên bỗng đưa tay ngăn lão lại, chỉ vào Trần Đào yêu cầu anh thuyết trình.

Giám đốc nói Trần Đào là người mới chưa thạo việc, hay để tôi đổi một chuyên viên khác, Vinh Huyên nói Trần Đào là bạn tôi, chưa quen việc cũng không sao, mọi người có thể ra ngoài.

Giám đốc nhiệt tình vỗ vai Trần Đào, nói nếu anh Trần là bạn của giám đốc Vinh thì tôi an tâm rồi, hai người cứ bàn việc với nhau, rồi dẫn nhóm nhân viên ra khỏi phòng họp, chỉ còn lại Trần Đào và Vinh Huyên.

Trần Đào không biết phải đối mặt với Vinh Huyên thế nào trong công việc, anh vốn đã chuẩn bị từ trước, tính nhờ Vinh Huyên khen mình vài câu để được thăng chức, nhưng đến khi thấy dáng vẻ quyền lực của y thì lại chần chừ lùi bước.

Vinh Huyên ngồi vào bàn họp, không nói lời nào, dường như đang chờ anh trình bày, anh bèn đi về phía laptop, phân tích slide mà giám đốc đã chuẩn bị.

Mới nói được vài câu, Vinh Huyên đã ngắt lời, hỏi anh đứng thế có mệt không? Hay là ngồi xuống nói cho thoải mái.

Anh do dự kéo ghế ngồi xuống, Vinh Huyên rốt cục cũng nở nụ cười, vỗ đùi mình hỏi anh quên mất phải ngồi ở đây à?

Trần Đào cắn môi, im lặng tiến về phía Vinh Huyên, nâng chân lên ngồi trên đùi y, hai tay quen thói vòng qua cổ người đàn ông.

Vinh Huyên đưa tay xoa nắn mông anh, Trần Đào đã vài ngày không được âu yếm, thịt mông mới bị y xoa bóp sắc tình đã mềm nhũn người, hơi thở dồn dập, nhưng anh vẫn không nói lời nào, yên lặng ghé vào lòng Vinh Huyên, mông thịt rung rung theo động tác của y.

Xoa nhẹ chào hỏi một lúc, Vinh Huyên bảo anh báo cáo, dù sao cũng đang trong giờ làm việc, Trần Đào ngại ngùng cầm tài liệu trình bày phương án kinh doanh với Vinh Huyên, có vẻ rất nghiêm túc, trừ việc doanh nghiệp đang ngồi lên đùi khách hàng.

Phân tích một lúc, Trần Đào cứ thấy khó chịu không quen, lúc ở với người ngoài thì không sao, còn ở cạnh Vinh Huyên đã bao giờ anh áo quần chỉnh tề đâu, tuy hiện tại cả hai đang áp sát vào nhau, anh vẫn thấy thiêu thiếu gì đó, cơ thể bị tây trang bó bọc cũng khó chịu, suy nghĩ đen tối bao phủ tâm trí, thái độ nghiêm túc dần thay đổi, cọ cọ mông trên đùi y.

Người đàn ông tiếp thu tín hiệu, cười hỏi vợ dâm làm sao thế? Anh yêu ngứa l*n à?

Ai, ai là vợ của cậu, Trần Đào đỏ mặt lắp bắp phản bác, Vinh Huyên nói chưa dứt lời, cái l*n phía dưới của anh đã thấy thèm, vặn mông ngày càng tích cực, quần lót cọ môi l*n ửng hồng.

Vinh Huyên nói anh gọi em là chồng thì em gọi anh là vợ, công bằng mà, anh yêu có nhớ chồng không?

Trần Đào hứ một tiếng rồi không phản bác nữa, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói nhớ, Vinh Huyên đẩy đẩy hông, dương vật cách lớp quần chọc vào l*n yêu, anh run người, y hỏi tiếp, thế anh nhớ chồng nào?

Y mỉm cười nhìn Trần Đào, hung khí giấu trong quần hẩy hẩy lên trên, làm môi l*n của anh thèm thuồng mấp máy, tiếc là chỉ ăn được mỗi quần lót của mình, anh vô thức đè lên đồi núi giữa háng Vinh Huyên, ấp úng trả lời, muốn, muốn cục cưng côn thịt bự.

Vinh Huyên cởi thắt lưng của anh ra, tay sờ dọc cơ bụng rồi chạm vào dương vật anh, thân mật cầm trong tay chào hỏi, rồi đẩy tinh hoàn của anh ra, tay ấn vào môi l*n ướt át trương phình, Trần Đào không nói một lời, mặc cho y sờ soạng nơi riêng tư của mình.

Anh hừ nhẹ, Vinh Huyên rút tay rời khỏi l*n yêu rồi đưa đến trước mặt anh, ngón tay thon dài thấm đẫm nước dâm, Trần Đào ngượng ngùng đỏ mặt, Vinh Huyên quơ tay nói, l*n nhỏ đói lắm rồi, mặc quần làm gì nữa, mau cởi ăn côn thịt bự thôi, nếu không họp xong thì không có côn thịt ăn đâu.

Vừa làm việc vừa ăn dương vật cũng không có gì sai, Trần Đào trượt khỏi đùi Vinh Huyên, rút dây lưng kéo khóa quần, quần tây rơi xuống mắt cá chân anh, Trần Đào khom người kéo quần lót xuống, ngồi vào háng Vinh Huyên, vội vàng kéo khóa quần y móc dương vật ra, mặc kệ quần lót vẫn còn vướng ở mắt cá chân, thành thạo nâng mông kẹp lấy cây gậy thịt.

Vinh Huyên lại không hài lòng, nhéo hột le bảo anh ngồi sai rồi, viên thịt dâm đã lâu không được động chạm, uể oải mềm mại nấp sau môi l*n, bỗng nhiên bị nắm đột ngột, kích động sưng vù lên, Trần Đào ưm một tiếng suýt thì lên đỉnh, môi l*n ấm nóng co rút, ngây ngốc hỏi phải ngồi thế nào?

Vinh Huyên vói tay vào cửa l*n anh quấy quấy, anh quên rồi à?

Trần Đào đành phải vạch môi l*n ra, cửa l*n mấp máy chậm rãi ngậm lấy đầu côn thịt thô tráng, từ từ ngồi xuống, gậy thịt dữ tợn từng tấc từng tấc xâm chiếm hang động bí ẩn, vách thịt bên trong xông lên, tham lam bú liếm thân côn thịt, giống như vợ nhỏ ngoan ngoãn lấy lòng chồng yêu côn thịt bự.

"Ưm! Ha ah..." Trần Đào ghé vào lòng Vinh Huyên rên rỉ, gậy thịt to bự lấp đầy hang l*n của anh, đầu côn thịt hầm hố nghiền ép vách thịt.

Cảm giác thỏa mãn bao phủ tâm trí hai người, môi lưỡi tự nhiên dán lấy nhau, Trần Đào há miệng, say mê nút lưỡi Vinh Huyên, quấn quít không muốn tách rời.

Côи ŧɧịt̠ bự cắm trong l*n chậm rãi đâm rút, cán côn thịt thô trướng đẩy mép l*n bành sang hai bên, nước dâm nhễu nhại tràn khỏi kẽ l*n.

"Ưm... Chồng ơi..." Hai miệng trên dưới được y hầu hạ thoải mái, Trần Đào sung sướng rên rỉ ngọt ngào, lại sợ mọi người đứng bên ngoài nghe được, đành cố nén giọng thật thấp, giống chó cái động dục rên ư ử, miệng l*n dâm đãng co bóp, bú liếm dương vật nóng rực của chó đực nhà mình.

Vinh Huyên thương tiếc l*n nộn của anh đã mấy ngày không ăn côn thịt, sợ làm đau anh yêu nên thúc hông rất nhẹ nhàng, tình dục đê mê đưa Trần Đào lên tận mây, nghẹn ngào rên rỉ, nũng nịu gọi chồng ơi chồng à, chỉ là một lúc sau, anh lại giãy giụa, kéo cổ áo nói khó thở.

Y cúi đầu, nhìn phần ngực áo phẳng phiu, không biết vú bự đã bị giấu đi đâu mất, Trần Đào dang tay cho Vinh Huyên cởi cúc áo mình, phía trong là áo bó ngực, thảo nào mới vận động mạnh một tí đã khó thở.

Vinh Huyên cởi nịt ngực ra cho anh, hai đồi thịt phì mềm nẩy lên, vui vẻ lắc lư vì được tự do, gã đàn ông đau lòng mơn trớn bầu vú đáng thương bị chèn ép phiếm hồng, hỏi anh mặc cái này làm gì, làm vú mật sắp dẹp lép rồi.

"Ưm a... Tại mấy người mà..." Trần Đào thở hồng hộc giận dỗi, tại ba tên xấu xa này nghịch vú anh sưng to, lúc mặc áo vào, thịt vú đầy đặn lồi lên căng phồng phần vải phía trước, cúc áo gần như sắp bung ra, đồi vú màu mật lúc ẩn lúc hiện, dù mặc áo vest cũng không thể che được, giữ nguyên tạo hình này đi làm thì anh còn mặt mũi đâu mà nhìn người khác, đành phải mặc nịt ngực để bó hai bầu vú này lại.

Trần Đào càng nói càng tủi thân, hai mắt đã phủ đầy hơi nước, l*n nộn trả thù siết thật chặt, không cho dương vật nhúc nhích, Vinh Huyên cúi đầu thổi thổi an ủi núm vú đáng thương, bọn em có lỗi quá, làm vú dâm của anh yêu chịu thiệt thòi, để chồng mát xa cho bớt đau nhé, sau đó ngoạm núm vú đỏ tươi vào mồm, bú mút chụt chụt, nắc côn thịt vào l*n anh.

Trần Đào nhắm mắt, ấn đầu Vinh Huyên vào vú mình như cho con bú, khoái cảm êm đềm lan dọc cơ thể, nước l*n chảy róc rách như suối đầu nguồn, tắm rửa cho cây hàng của Vinh Huyên.

Vì còn công việc nên không thể tận hưởng hết mình khoái cảm mà dương vật mang tới, mặt Trần Đào phủ đầy xuân tình, lắc mông hùa theo nhịp thúc của côn thịt bự, chậm rãi trình bày cho Vinh Huyên nghe đề án của công ty, nếu y có chỗ nào thắc mắc, anh phải cố nén tiếng rên chực trào, nghẹn ngào giải thích cho y, còn nếu y không đồng ý điểm nào, anh sẽ tức giận ngấu nghiến môi Vinh Huyên, không cho gã đàn ông bắt bẻ mình nữa, Vinh Huyên cũng vui vẻ đón môi anh, đổi khách thành chủ hôn anh nước miếng ứa đầy cằm, sau đó mới buông tha cho Trần Đào, để anh trình bày tiếp.

Trần Đào cưỡi côn thịt bự của Vinh Huyên, nghiêm túc ngồi họp cả buổi sáng, vừa cần cù làm việc cho công ty, vừa vất vả làm túi đựng côn thịt của đối tác, mất sức rên rỉ không ngừng.

Giám đốc rất xem trọng dự án này, nôn nóng đợi mấy giờ ngoài phòng họp, thẳng đến lúc gần nghỉ trưa, đề án của công ty mới được trình bày xong, Vinh Huyên thả Trần Đào xuống đất, mặc kệ cây hàng của mình còn lủng lẳng bên ngoài, ngồi xổm mặc quần cho anh, lại bị Trần Đào cầm lấy dương vật.

"Gì thế ạ?" Vinh Huyên ngẩng đầu nhìn anh, Trần Đào vuốt ve cây gậy đem lại khoái cảm cho mình, nhỏ giọng hỏi, côn thịt bự của chồng không bắn à?

"Bắn vào tử cung của vợ nhé?" Vinh Huyên hỏi.

Trần Đào thẹn thùng gật đầu.

Thế là anh bò trên bàn họp, chổng mông ra sau, lắc lư cửa l*n đang mấp máy trước mặt Vinh Huyên, khóe mắt ửng đỏ nhìn y, vẻ mặt chân thành nói, "Chồng bắn vào đi."

"Dạ." Vinh Huyên siết eo anh, dập hông thật mạnh, gậy dâm thô dài đâm vào l*n nộn ướt mềm, suồng sã đâm chọc động thịt, Trần Đào cắn môi để không rên quá to, thịt mông và thịt l*n bị giã loạn xạ, mãi lúc sau, cả hai cùng thở dài sảng khoái, tinh dịch tanh nồng bắn hết lên vách thịt.

Vinh Huyên rút dương vật ra, cửa l*n Trần Đào co lại, sợ làm rớt tinh ra ngoài.

Cửa phòng họp mở ra, Trần Đào cúi đầu bước ra ngoài theo Vinh Huyên, giám đốc và đồng nghiệp lập tức nhào đến, ân cần hỏi giám đốc Vinh thấy anh Trần trình bày thế nào, có cần phải bổ sung thêm phần nào không?

Vinh Huyên mỉm cười nói Trần Đào báo cáo rất tốt, đề án này có thể thực hiện, giám đốc vui vẻ vâng dạ, giục Trần Đào tiễn giám đốc Vinh đi.

Đồng nghiệp hâm mộ nhìn bóng lưng Trần Đào bước vào thang máy với Vinh Huyên, cảm thấy tư thế di chuyển của anh hơi kì, tưởng là vì đứng quá lâu trong phòng họp, cảm thán lãnh đạo cấp cao khó chiều lắm, đâu có biết anh xoắn xuýt vì không muốn tinh dịch của chồng chảy ra ngoài, tuy nhiên đũng quần vẫn bất lực thấm nước.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Vinh Huyên ôm anh vào lòng, Trần Đào sợ hãi giãy giụa, nói có camera theo dõi, Vinh Huyên nói không sao để em xử lý cho, sau đó ép góc anh, bàn tay đặt lên môi l*n, vừa hôn anh vừa xoa bóp hai múi thịt, Trần Đào ưm a bảo y đừng vuốt ve nữa, tinh dịch chảy hết ra ngoài mất, thang máy chỉ di chuyển tầm chục giây, anh đã bị Vinh Huyên xoa l*n mềm nhũn người, đành phải ngồi trên tay y để không ngã.

Khoảnh khắc cửa thang máy mở, Vinh Huyên buông anh ra, trở về bộ dáng lạnh lùng quyền lực ban đầu, còn Trần Đào đang dựa mình trong thang máy thở dốc, Vinh Huyên chỉnh lại tay áo, bước ra ngoài, sau đó bỗng đưa tay chặn cửa thang máy lại, nói với Trần Đào, anh chưa chào tạm biệt em.

Trần Đào mặt đỏ như gấc, tạm biệt chồng yêu côn thịt bự.

Vinh Huyên vừa lòng gật gật đầu, móc từ trong túi vest ra một miếng vải trắng, em muốn cầm quần lót của anh yêu, chiều nay anh để mông trần làm việc nha.

"Ưm..." Trần Đào rên rỉ, hai chân như nhũn ra, bị kích thích ngồi bệt xuống đất.
_________
t thi xong r nè và t đã bị bộ giáo dục kill luôn r, có mom nào die vì đúng sai kh, t có 🥰🙏🏻

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz