Hunhan Hay De Anh Yeu Em Lan Nua
Trong khi Ngô Thế Huân và bà Ngô rời khỏi nhà hàng thì cũng trong nhà hàng này, ở một nơi khác đang diễn ra một khung cảnh đầy ấm áp.Biện Bạch Hiền vốn ở nhà chăm cho đứa con thứ hai của mình thì nhận được điện thoại của Lục Thiếu Phong bảo có chuyện quan trọng, hỏi gì thì anh không trả lời chỉ bảo là quan trọng. Làm cho anh phải để con trai nhỏ cho bảo mẫu mà chạy đến đây. Vừa vào cửa nhanh chóng chất vấn.- Phong ca có chuyện gì mà phải gọi em..... Đẩy của bước vào, nhìn hai người ngồi trước mặt mà Bạch Hiền bỗng nhiên hóa đá, cả câu nói đang định nói ra cũng nuốt ngược vào trong. Ánh mắt mở lớn hết cỡ.- Hàm Hàm....Hàm Hàm...- Anh hai, Hàm Hàm đây.. em đây. Vừa thấy người anh trai yêu quý mà mình không lúc nào không nghĩ đến. Cậu bậc khóc nức nở chạy lại ôm chầm anh. - Hàm Hàm....em...em..em về rồi...anh hai nhớ em lắm. Bạch Hiền cũng bậc khóc nức nở ôm chầm lấy cậu, năm năm rồi đứa em trai yêu quý của anh đã năm năm đi khỏi đây anh chưa một lần liên lạc và cũng không dám liên lạc . Năm năm qua anh chỉ thông qua Lục Thiếu Phong biết được chút tình huống của cậu. Không phút giây nào là anh không hy vọng cậu sẽ quay trở lại đây tìm anh cả.- Anh hai, em xin lỗi, năm năm qua em khiến anh buồn lắm phải không ? . Cậu nghẹn ngào nói lời xin lỗi, cậu biết cậu ngu ngốc lắm vì một người mà cả gia đình cũng từ bỏ phải trốn chạy năm năm trời, liên lạc cũng không dám để cho người anh mà cậu thương nhất đau lòng vì cậu.- Ô..ô...ngu ngốc tại sao lại bỏ anh mà đi chứ. Bạch Hiền đẩy em trai ra, " đánh " thùm thụp lên lưng của em trai để trút bỏ uất ức năm năm trời.- Anh hai em xin lỗi. Cậu mặc cho bị anh hai " đánh " một ời cũng không oán trách mà nói lời xin lỗi.- Hai đứa, có chuyện gì cũng mau ngồi xuống đi chứ. Đứng một bên, Lục Thiếu Phong nhìn không nổi cảnh tượng trước mắt nữa, lên tiếng cắt ngang.- Vâng. Cả hai nghe vậy buông nhau ra lau khô nước mắt. Đối với người "anh rể " này cả hai luôn luôn tôn trọng và nghe lời.- Anh hai, năm năm qua mọi người có khỏe không. Cậu lau nước mắt cho mình, nắm tay anh ân cần hỏi.- Khỏe mọi người rất khỏe. Bạch Hiền một bên nhìn chằm chằm cậu một bên đáp.- Baba người này là Bạch Hiền thúc thúc sao. Đúng lúc hai anh em đang tâm sự thì một giọng nói non nớt pha chút lạnh lùng vang lên.- Anh hai, đây là con trai của em Lộc Hy . Bảo bối, con nói đúng rồi, mau chào thúc thúc đi con. Cậu nghe con trai gọi mới nhớ nãy giờ mình đã quên mất con trai, ngượng ngùng xoa mặt giải thích.- Con chào thúc thúc. Lộc Hy lễ phép lên tiếng. Nó sở dĩ biết Bạch Hiền là vì từ lúc nó biết suy nghĩ baba nó đã nói cho nó biết về người thân của mình ở đây. Đương nhiên là bao gồm " người kia ".- Chào con Bảo bối. Con biết thúc thúc sao. Bạch Hiền cũng vui vẻ đưa tay nhéo má của Lộc Hy.- Dạ. Baba đã nói cho con nghe ạ.- Thúc thúc cũng có một người con trai nhỏ hơn con một tuổi nó tên Thần Khanh lát nữa thúc dắt con đi gặp Thần Khanh có được không. - Dạ được ạ. - Ngoan quá. - Hàm Hàm nếu em đã về rồi. Chúng ta gọi mọi người đến đi. Mọi người nhớ em lắm đó. Bỏ qua một lớn một nhỏ đang đùa vui kia, Lục Thiếu Phong nói với cậu.- Được thôi, em sẵn lòng mà. Cậu mỉm cười gật đầu. Nếu đã quyết định quay về thì cậu nhất định phải sống thật vui vẻ.
______________________- Thế Huân, con nói rõ ra cho mẹ biết xem nào.
Vừa về đến nhà, còn chưa kịp thay quần áo ăn uống gì cả, anh liền nghe tiếng cằn nhằn của mẹ mình.- Mẹ, không phải con đã nói rồi sao ? Con muốn hủy hôn. Dù sao cũng phải nói rõ ràng mọi chuyện, thôi thì hôm nay giải quyết cho xong mọi thứ thì anh mới có thể đón vợ về được.- Tại sao ?. Nguyệt Linh nó có chổ nào không tốt ?.- Cô ấy rất tốt. Anh thành thật đáp lời. Bản thân anh cũng biết cô rất tốt, nhưng tốt không có nghĩa là anh yêu. Vốn là anh đã hết hy vọng nên mới đồng ý cuộc hôn nhân này. Nhưng anh không ngờ ông trời lại đối với anh tốt như vậy, để cho anh gặp được cậu đúng lúc đó, để cho anh biết anh còn có cơ hội làm lại từ đầu. Vì thế anh không thể nào bỏ qua cơ hội duy nhất này được.- Vậy tại sao con lại muốn hủy hôn ?. Bà thật không hiểu nổi con trai bà, nếu nó đã nói người ta tốt như vậy tại sap lại muốn hủy hôn.- Mẹ, con không thể nào yêu cô ấy được. Cả đời con chỉ có thể yêu có một người mà thôi. Anh kiên quyết mà chắc chắn đưa ra đáp án của mình.- Đó là ai a ? Sao con không dắt về cho mẹ xem. Bà bất ngờ hỏi lại.- Không được. Một người nào đó ỉu xìu trả lời.- Tại sao ? Cô ấy nhà nghèo, xấu xí, già, giang hồ, xã hội đen hay là có con riêng. Bà đưa ra giả thuyết về đứa con dâu tương lai của mình. Trong lòng cũng có chút ớn lạnh.- Không phải. Anh lớn tiếng phản bác, trong mắt mẹ anh là một người không biết lựa chọn như vậy a~.- Vậy là làm sao. Bà sốt ruột hỏi. - Là nam.- ".........". Bà rốt cục tạo nghiệt gì mà hai con trai của bà không ai thích nữ nhân a~.- Cũng không sao, khoa học bây giờ phát triển với lại xã hội cũng thoáng rồi. Sau khi lấy lại bình tĩnh thì bà cũng lên tiếng. Dù sao bà cũng đã có một đứa " con dâu " là nam thì thêm đứa nữa cũng không thành vấn đề.- Mau lên a~ con dẫn người ta về cho mẹ xem đi.- Không được. Một lần nữa lại là thanh âm ỉu xìu chán nản ấy. Mẹ a~ con cũng muốn dẫn em ấy về lắm. Nhưng nếu không phải con mẹ lúc trước bị ấm đầu thì con đã dẫn về từ năm năm trước chứ không phải để đến bây giờ.- Con giỡn với mẹ phải không. Vốn dĩ con không có ai phải không. Bà tức giận nhìn anh, bảo cưới không cưới bảo dắt về thì không được. Định đùa giỡn bà phải không.- Mẹ, mẹ không hiểu. Anh đâu phải không muốn, nhưng không phải thời điểm này.- Mẹ không cần biết nếu con không dẫn về cho mẹ xem người đó thì hôn lễ này sẽ không bị hủy bỏ. Bà bỏ lại một câu cảnh cáo anh rồi giận đùng đùng đi lên lầu. Bỏ lời anh nói ngoài tay.- Mẹ.
_________Sáng sớm những tia nắng vừa hiện lên, giọt sương còn đọng trên từng chiếc lá, bầu trời trog xanh thoáng đãng, những chú chim cất tiếng hót chào ngày mới. Trong một khu chung cư cao cấp nọ, tại một căn nhà trong căn chung cư nọ, trong một căn phòng nọ, trên một chiếc giường nọ có hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang ôm nhau say giấc. Bỗng nhiên, chiếc đồng hồ báo thức vang lên khắp cả căn nhà, hai thân ảnh trên giường khẻ động đậy. Thân ảnh bé nhỏ ngồi dậy ngơ ngác nhìn xung quanh, đôi mắt mông lung khẽ chớp cánh tay lay lay ngời đang nằm. Cất giọng :- Baba nhanh lên muộn rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên con đi học đó.- Ưm bảo bối cho ba ngủ xíu đi. Thanh niên khẽ nhíu mày động đậy từ hôm về đến giờ, cậu đã đi rất nhiều nơi gặp mặt người thân bạn bè, tìm nhà, dọn nhà, chuyển trường cho Lộc Hy. Hôm qua đến khuya cậu mới ngủ nên hôm nay mới mệt mỏi như vậy.- Baba. Thấy Baba không nhút nhích, Lộc Hy chả buồn gọi nữa mà tự bước xuống giường vệ sinh cá nhân để phòng người nào đó sẽ giành giật.Quả nhiên . 15 phút sau- Aaaaaaaa baba muộn rồi. Một âm thanh trên cả quãng tám hét lên vang cả một tòa nhà khiến bác lao công và chú bảo vệ suýt té ngã vì giật mình.- Baba a~ người nhanh lên chút đi. Bạn nhỏ Tiểu Hy đã thay đồ xong từ 15 phút trước bây giờ đang nhàn nhã ngồi ở sopha nhìn cậu. - ..ảo...ối sao..on...hông..ọi...a a ( Bảo bối sao con không gọi ba ). Lộc Hàm một tay chảy tóc một tay đánh răng kháng nghị lườm con trai cưng của mình.- "........" Là ai không chịu dậy. Bản nhỏ Lộc Hy im lặng khinh bỉ baba của mình.
30 phút sau . Hai ba con tay trong tay đi xuống đường. Vừa định gọi xe thì một chiếc Lamborgrini sang chảnh dừng lại trước mặt hai người. Kế tiếp, một người đàn ông lịch lãm, anh tuấn bước xuống xe thu hút tất cả các ánh nhìn cả nam lẫn nữ. Người đàn ông đó không để ý xung quanh, nở một nụ cười tỏa nắng với cậu ôn nhu lên tiếng : - Hàm Hàm buổi sáng vui vẻ.- Ngô Thế Huân anh làm gì ở đây. Khác với vẻ mặt của anh, Lộc Hàm vừa nhìn thấy người trước mặt liền cả người cứng ngắc nhưng sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại và hỏi.- Anh đến đón em đưa con đi học, giờ này khó đón xe lắm. Anh trả lời một cách bình tĩnh. Mấy ngày qua sỡ dĩ không tìm cậu là vì anh bận điều tra thông tin về cậu suốt năm năm qua từ Lục Thiếu Phong khó khăn lắm mới biết được thì ra cậu không có vợ. Anh nghĩ có lẽ là mẹ của đứa bé đã bỏ cậu đi. Tuy anh không biết lí do nhưng anh nghĩ đây là cơ hội tốt để anh dành lấy cậu về lại vòng tay của mình một lần nữa. Về phần đứa bé anh cũng sẽ xem nó như con ruột của mình mà nuôi dưỡng.- Ngô Thế Huân, chúng ta không thân tới mức đó chứ. Cậu nhìn anh không khỏi tò mò, người này rốt cuộc là đã chạm dây nào rồi không biết. Hôn thê đã có thì cũng thôi đi. Cách nói chuyện như chưa từng có gì xảy ra là sao?.- Tiểu Hàm. Chỉ một câu không thân thiết của cậu cũng khiến anh mất đi sức sống.- Xin lỗi, phiền anh gọi tôi là Lộc Hàm dùm. Cậu run lên, hoảng hốt la lớn tiếng " Tiểu Hàm " của anh ôn nhu đến mức đánh vào tim cậu một cái thật đau đớn. Cải cảm giác mà năm năm qua cậu vẫn không quên được mỗi khi nghĩ đến.- Lúc trước anh vẫn gọi là Tiểu Hàm mà. Anh yếu ớt trả lời. Nếu như để cho nhân viên mà thấy được vẻ mặt này của anh chắc chắn họ sẽ ngất xỉu tập thể. Boss lạnh lùng của họ mà lại mang vẻ mặt như bị bỏ rơi là sao đây.- Anh cũng biết đó là trước đây mà. Bây giờ không còn nữa. Phiền anh tránh ra, tôi sắp muộn rồi. Cậu không kiên nhẫn mà lên tiếng, Bảo bối sắp trễ học rồi.- Chú kì lạ ông có thể trách ra được không tôi sắp trễ rồi đó. Lộc Hy của chúng ta nhìn hai người lớn cãi cọ khiến mình sắp bị trễ học mà lớn tiếng.- Bảo bối, thúc thúc tên là Thế Huân con còn nhớ không. Lần trước là thúc thúc không đúng con có thể tha thứ cho thúc không. Thấy cậu còn giận mình, anh liền đánh chủ ý về phía nhóc con đáng yêu thích tỏ vẻ lạnh lùng này.- Ông chú ai là bảo bối của ông chứ, tránh ra đi. Bạn nhỏ Lộc Hy cau có " phủi " cánh tay đang đặt lên vai mình kia.- Bảo bối baba dạy con thế nào. Ăn nói với người lớn như thế hả. Lộc Hàm nghe con mình trả lời như thế liền nổi giận trách mắng.
- Baba nhưng mà con không thích ông ta. Nó ủy khuất lên tiếng.- Không thích cũng không được vô lễ. Xin lỗi mau. Mặc dù biết vì sao nó không thích anh như vậy nhưng Lộc Hàm vẫn muốn con lễ phép với bất cứ ai cho dù nó có ghét thế nào đi chăng nữa.- Không sao Tiểu Hàm. Chắc là nó còn giận chuyện lầm trước mà. Thấy tình hình căng thẳng anh lên tiếng khuyê giải.- Xin lỗi thúc thúc. Bạn nhỏ Lộc Hy sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của baba không cam lòng lên tiếng.- Được rồi. Ngoan lắm. Chúng ta đi. Lộc Hàm xoa đầu nó rồi vẫy tay một chiếc taxi. Trước khi đi để lại anh một câu.- Ngô Thế Huân anh đừng đùa giỡn nữa. Tôi mệt rồi. Không muốn chơi trò chơi với anh đâu.Anh nhìn theo bóng của chiếc xe đang hòa vào dòng người tấp nập. Yên lặng nắm chặt tay. - Tiểu Hàm, anh đã mất em một lần, lần này anh sẽ không ngu ngốc như vậy đâu. Anh sẽ khiến em yêu anh thêm một lẫn nữa._____________________Hiu hiu ~~~~ ta da~~~~~ tung bông ~~~🎆🎆🎆🎇🎇❇✨🎇🎇✨🎊🎊🎉🎉
Tui đã thi xong rồi na . Vừa thi xong hồi chiều. Ngồi viết từ lúc tối đến giờ luôn na. Hơn 2000 từ na. Có ai khen tui hơm nà🤗🤗
Có ai nhớ tui hơm. Có ai còn thức hơm cmt cho tui biết với na~~~~😚😚😚
Mừng 5k lượt đọc na. Yêu mọi người nhiều lắm.
Tui thi xong rồi nên 3 ngày một chap nha. Ok. 🤔🤔😊😊😄😄
______________________- Thế Huân, con nói rõ ra cho mẹ biết xem nào.
Vừa về đến nhà, còn chưa kịp thay quần áo ăn uống gì cả, anh liền nghe tiếng cằn nhằn của mẹ mình.- Mẹ, không phải con đã nói rồi sao ? Con muốn hủy hôn. Dù sao cũng phải nói rõ ràng mọi chuyện, thôi thì hôm nay giải quyết cho xong mọi thứ thì anh mới có thể đón vợ về được.- Tại sao ?. Nguyệt Linh nó có chổ nào không tốt ?.- Cô ấy rất tốt. Anh thành thật đáp lời. Bản thân anh cũng biết cô rất tốt, nhưng tốt không có nghĩa là anh yêu. Vốn là anh đã hết hy vọng nên mới đồng ý cuộc hôn nhân này. Nhưng anh không ngờ ông trời lại đối với anh tốt như vậy, để cho anh gặp được cậu đúng lúc đó, để cho anh biết anh còn có cơ hội làm lại từ đầu. Vì thế anh không thể nào bỏ qua cơ hội duy nhất này được.- Vậy tại sao con lại muốn hủy hôn ?. Bà thật không hiểu nổi con trai bà, nếu nó đã nói người ta tốt như vậy tại sap lại muốn hủy hôn.- Mẹ, con không thể nào yêu cô ấy được. Cả đời con chỉ có thể yêu có một người mà thôi. Anh kiên quyết mà chắc chắn đưa ra đáp án của mình.- Đó là ai a ? Sao con không dắt về cho mẹ xem. Bà bất ngờ hỏi lại.- Không được. Một người nào đó ỉu xìu trả lời.- Tại sao ? Cô ấy nhà nghèo, xấu xí, già, giang hồ, xã hội đen hay là có con riêng. Bà đưa ra giả thuyết về đứa con dâu tương lai của mình. Trong lòng cũng có chút ớn lạnh.- Không phải. Anh lớn tiếng phản bác, trong mắt mẹ anh là một người không biết lựa chọn như vậy a~.- Vậy là làm sao. Bà sốt ruột hỏi. - Là nam.- ".........". Bà rốt cục tạo nghiệt gì mà hai con trai của bà không ai thích nữ nhân a~.- Cũng không sao, khoa học bây giờ phát triển với lại xã hội cũng thoáng rồi. Sau khi lấy lại bình tĩnh thì bà cũng lên tiếng. Dù sao bà cũng đã có một đứa " con dâu " là nam thì thêm đứa nữa cũng không thành vấn đề.- Mau lên a~ con dẫn người ta về cho mẹ xem đi.- Không được. Một lần nữa lại là thanh âm ỉu xìu chán nản ấy. Mẹ a~ con cũng muốn dẫn em ấy về lắm. Nhưng nếu không phải con mẹ lúc trước bị ấm đầu thì con đã dẫn về từ năm năm trước chứ không phải để đến bây giờ.- Con giỡn với mẹ phải không. Vốn dĩ con không có ai phải không. Bà tức giận nhìn anh, bảo cưới không cưới bảo dắt về thì không được. Định đùa giỡn bà phải không.- Mẹ, mẹ không hiểu. Anh đâu phải không muốn, nhưng không phải thời điểm này.- Mẹ không cần biết nếu con không dẫn về cho mẹ xem người đó thì hôn lễ này sẽ không bị hủy bỏ. Bà bỏ lại một câu cảnh cáo anh rồi giận đùng đùng đi lên lầu. Bỏ lời anh nói ngoài tay.- Mẹ.
_________Sáng sớm những tia nắng vừa hiện lên, giọt sương còn đọng trên từng chiếc lá, bầu trời trog xanh thoáng đãng, những chú chim cất tiếng hót chào ngày mới. Trong một khu chung cư cao cấp nọ, tại một căn nhà trong căn chung cư nọ, trong một căn phòng nọ, trên một chiếc giường nọ có hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang ôm nhau say giấc. Bỗng nhiên, chiếc đồng hồ báo thức vang lên khắp cả căn nhà, hai thân ảnh trên giường khẻ động đậy. Thân ảnh bé nhỏ ngồi dậy ngơ ngác nhìn xung quanh, đôi mắt mông lung khẽ chớp cánh tay lay lay ngời đang nằm. Cất giọng :- Baba nhanh lên muộn rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên con đi học đó.- Ưm bảo bối cho ba ngủ xíu đi. Thanh niên khẽ nhíu mày động đậy từ hôm về đến giờ, cậu đã đi rất nhiều nơi gặp mặt người thân bạn bè, tìm nhà, dọn nhà, chuyển trường cho Lộc Hy. Hôm qua đến khuya cậu mới ngủ nên hôm nay mới mệt mỏi như vậy.- Baba. Thấy Baba không nhút nhích, Lộc Hy chả buồn gọi nữa mà tự bước xuống giường vệ sinh cá nhân để phòng người nào đó sẽ giành giật.Quả nhiên . 15 phút sau- Aaaaaaaa baba muộn rồi. Một âm thanh trên cả quãng tám hét lên vang cả một tòa nhà khiến bác lao công và chú bảo vệ suýt té ngã vì giật mình.- Baba a~ người nhanh lên chút đi. Bạn nhỏ Tiểu Hy đã thay đồ xong từ 15 phút trước bây giờ đang nhàn nhã ngồi ở sopha nhìn cậu. - ..ảo...ối sao..on...hông..ọi...a a ( Bảo bối sao con không gọi ba ). Lộc Hàm một tay chảy tóc một tay đánh răng kháng nghị lườm con trai cưng của mình.- "........" Là ai không chịu dậy. Bản nhỏ Lộc Hy im lặng khinh bỉ baba của mình.
30 phút sau . Hai ba con tay trong tay đi xuống đường. Vừa định gọi xe thì một chiếc Lamborgrini sang chảnh dừng lại trước mặt hai người. Kế tiếp, một người đàn ông lịch lãm, anh tuấn bước xuống xe thu hút tất cả các ánh nhìn cả nam lẫn nữ. Người đàn ông đó không để ý xung quanh, nở một nụ cười tỏa nắng với cậu ôn nhu lên tiếng : - Hàm Hàm buổi sáng vui vẻ.- Ngô Thế Huân anh làm gì ở đây. Khác với vẻ mặt của anh, Lộc Hàm vừa nhìn thấy người trước mặt liền cả người cứng ngắc nhưng sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại và hỏi.- Anh đến đón em đưa con đi học, giờ này khó đón xe lắm. Anh trả lời một cách bình tĩnh. Mấy ngày qua sỡ dĩ không tìm cậu là vì anh bận điều tra thông tin về cậu suốt năm năm qua từ Lục Thiếu Phong khó khăn lắm mới biết được thì ra cậu không có vợ. Anh nghĩ có lẽ là mẹ của đứa bé đã bỏ cậu đi. Tuy anh không biết lí do nhưng anh nghĩ đây là cơ hội tốt để anh dành lấy cậu về lại vòng tay của mình một lần nữa. Về phần đứa bé anh cũng sẽ xem nó như con ruột của mình mà nuôi dưỡng.- Ngô Thế Huân, chúng ta không thân tới mức đó chứ. Cậu nhìn anh không khỏi tò mò, người này rốt cuộc là đã chạm dây nào rồi không biết. Hôn thê đã có thì cũng thôi đi. Cách nói chuyện như chưa từng có gì xảy ra là sao?.- Tiểu Hàm. Chỉ một câu không thân thiết của cậu cũng khiến anh mất đi sức sống.- Xin lỗi, phiền anh gọi tôi là Lộc Hàm dùm. Cậu run lên, hoảng hốt la lớn tiếng " Tiểu Hàm " của anh ôn nhu đến mức đánh vào tim cậu một cái thật đau đớn. Cải cảm giác mà năm năm qua cậu vẫn không quên được mỗi khi nghĩ đến.- Lúc trước anh vẫn gọi là Tiểu Hàm mà. Anh yếu ớt trả lời. Nếu như để cho nhân viên mà thấy được vẻ mặt này của anh chắc chắn họ sẽ ngất xỉu tập thể. Boss lạnh lùng của họ mà lại mang vẻ mặt như bị bỏ rơi là sao đây.- Anh cũng biết đó là trước đây mà. Bây giờ không còn nữa. Phiền anh tránh ra, tôi sắp muộn rồi. Cậu không kiên nhẫn mà lên tiếng, Bảo bối sắp trễ học rồi.- Chú kì lạ ông có thể trách ra được không tôi sắp trễ rồi đó. Lộc Hy của chúng ta nhìn hai người lớn cãi cọ khiến mình sắp bị trễ học mà lớn tiếng.- Bảo bối, thúc thúc tên là Thế Huân con còn nhớ không. Lần trước là thúc thúc không đúng con có thể tha thứ cho thúc không. Thấy cậu còn giận mình, anh liền đánh chủ ý về phía nhóc con đáng yêu thích tỏ vẻ lạnh lùng này.- Ông chú ai là bảo bối của ông chứ, tránh ra đi. Bạn nhỏ Lộc Hy cau có " phủi " cánh tay đang đặt lên vai mình kia.- Bảo bối baba dạy con thế nào. Ăn nói với người lớn như thế hả. Lộc Hàm nghe con mình trả lời như thế liền nổi giận trách mắng.
- Baba nhưng mà con không thích ông ta. Nó ủy khuất lên tiếng.- Không thích cũng không được vô lễ. Xin lỗi mau. Mặc dù biết vì sao nó không thích anh như vậy nhưng Lộc Hàm vẫn muốn con lễ phép với bất cứ ai cho dù nó có ghét thế nào đi chăng nữa.- Không sao Tiểu Hàm. Chắc là nó còn giận chuyện lầm trước mà. Thấy tình hình căng thẳng anh lên tiếng khuyê giải.- Xin lỗi thúc thúc. Bạn nhỏ Lộc Hy sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của baba không cam lòng lên tiếng.- Được rồi. Ngoan lắm. Chúng ta đi. Lộc Hàm xoa đầu nó rồi vẫy tay một chiếc taxi. Trước khi đi để lại anh một câu.- Ngô Thế Huân anh đừng đùa giỡn nữa. Tôi mệt rồi. Không muốn chơi trò chơi với anh đâu.Anh nhìn theo bóng của chiếc xe đang hòa vào dòng người tấp nập. Yên lặng nắm chặt tay. - Tiểu Hàm, anh đã mất em một lần, lần này anh sẽ không ngu ngốc như vậy đâu. Anh sẽ khiến em yêu anh thêm một lẫn nữa._____________________Hiu hiu ~~~~ ta da~~~~~ tung bông ~~~🎆🎆🎆🎇🎇❇✨🎇🎇✨🎊🎊🎉🎉
Tui đã thi xong rồi na . Vừa thi xong hồi chiều. Ngồi viết từ lúc tối đến giờ luôn na. Hơn 2000 từ na. Có ai khen tui hơm nà🤗🤗
Có ai nhớ tui hơm. Có ai còn thức hơm cmt cho tui biết với na~~~~😚😚😚
Mừng 5k lượt đọc na. Yêu mọi người nhiều lắm.
Tui thi xong rồi nên 3 ngày một chap nha. Ok. 🤔🤔😊😊😄😄
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz