ZingTruyen.Xyz

Hunhan Fanfic Be Ha Dung Lam Nhu Vay

Sau khi Nghệ Hưng tuyên bố Hoàng hậu có hỉ mạch, Thái hậu lập tức kêu gọi thêm những vị thái y khác như Phương Thái y, Vũ Thái y để chuẩn đoán chính xác. Những cung nữ, thái giám bên cạnh Hoàng hậu có thêm chứ không bớt, Thái hậu còn ưu ái vị Hoàng hậu này đến mức đưa ma ma thân cận bên mình đến chăm sóc cho nàng.

_ Hoàng thượng, Hoàng hậu cuối cùng cũng mang giọt máu của hoàng tộc, lần này chúng ta phải cùng Hoàng Phác đại nhân chiêu đãi yến tiệc. Còn hoàng thượng cũng nên gác lại những việc vặt khác mà quan tâm Hoàng hậu hơn

_ Ân... - Thế Huân đến bên giường của Tử Hà cầm tay nàng lên ôn nhu hỏi han - Từ nay nàng nên chú trọng sức khoẻ hơn, chuyện hậu cung tạm giao lại cho Thái hậu và tứ phi...

_ Thần thiếp xin nghe lệnh - Tử Hà giữ nụ cười hạnh phúc trên môi đáp lại

_ Ta có một chút việc ở Thư phòng, khi tối ta sẽ đến thăm nàng. Nàng nghỉ ngơi đi - Thế Huân nói rồi cũng bước đi

Thế Huân mang oán hận trong mình đem theo đến Võ Anh điện, Chung Nhân bên cạnh chỉ biết theo thiên tử không dám nói nữa lời, bọn thái giám cũng bị đuổi đi hết. Vừa đến Võ Anh môn liền gặp Vương Khiết cùng một số quan văn khác

_ Chúng thần tham kiến bệ hạ - Bọn họ quỳ xuống hành lễ liền sẵn việc chúc mừng thiên tử - Chúc mừng Hoàng thượng song hỉ, việc tốt đi đôi

_ Dạo này việc ở Thái Châu có vẻ thuận lợi hay sao mà Vương đại nhân có thời gian rảnh cùng các quan trong triều đàm đạo lúc này? - Thế Huân không quan tâm họ bàn luận gì nhưng chính họ lại dám chọc đến điểm hắn không vừa lòng liền lên tiếng mỉa mai - Hôm qua chẳng phải có thông tin là Thái Châu gặp lũ phải sửa chữa và chu cấp lại cho dân sao?

_ Hạ thần biết tội. Xin hoàng thượng tha mạng - Vương Khiết nghe đến liền biết mình mạo phạm long nhan liền cầu xin

_ Còn không mau rời khỏi!

_ Chúng thần cáo lui ạ!

Quay quần hầu hạ bên Thế Huân cả buổi sáng đến tận chiều tối khiến Chung Nhân mệt hơn làm việc cho hắn cả tuần, cuối cùng anh cũng được về nhà, giao việc lại cho Minh Ưng. Còn Thế Huân thì y như lời lúc sáng liền đến Khung Ninh cung

_ Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng - Hoàng hậu vừa thấy hắn liền vội tiếp đón

_ Miễn lễ! Nàng lúc này nên cẩn trọng mọi hoạt động, việc lễ nghi nhỏ không cần quá xem trọng

_ Đa tạ hoàng thượng đặc ân - Hoàng hậu thấy hoàng thượng quan tâm mình như thế vui mừng khốn siết, trong hậu cung hiếm có ai được như nàng. Đúng là mẫu bằng tử quý! - Hoàng thượng, Tử Đằng mấy hôm nay nở hoa, Phương thái y cũng dặn dò ta nên đi dạo thường xuyên để lưu thông máu huyết, chẳng hay chúng ta ra ngoài... 

_ Được...

_ Hoàng thượng, người có từng nghe về Tử Đằng chưa, loài hoa này nếu màu tím là chỉ sự chờ đợi đối phương đáp ứng tình cảm của mình, màu trắng lại chỉ tình bạn vĩnh cửu. Một loài hoa như vậy làm ai cũng yêu thích...

Thế Huân không đáp lại câu chuyện của Tử Hà chỉ ậm ừ cho qua, một mình uống hết từ ly rượu này đến ly khác. Uống đến một lúc thần trí lơ đểnh liền nhớ đến vài chuyện: Tiểu Lộc cũng thích hoa này!

_ Hoàng thượng người uống say rồi để thần thiếp cho cung nữ đưa người về phòng - Tử Hà đỡ Thế Huân đang sắp ngất đi

_ Không cần...Ta say rồi ở lại sẽ phiền nàng... - Thế Huân phất tay - Minh Ưng, theo ta về Càn Thanh cung

Minh Ưng chỉ biết nghe lời mang đưa Hoàng thượng rời khỏi Khung Ninh cung nhưng Hoàng thượng đi mãi cũng không đến cung Càn Thanh mang lại hướng đến Thái y viện

_ Hoàng thượng, người đi sai đường rồi. Cung của người ở bên kia - Minh Ưng nhắc khéo

_ Người rời đi. Ta có chút việc...

Dù biết nguyên tắc không được trái lệnh hoàng thượng nhưng vì an nguy của y Minh Ưng liền theo sau y nhưng vẫn giữ khoảng cách xa, chỉ đủ để tiếp ứng kịp thời

Thế Huân đi một lúc đến phòng ngủ của viện liền thấy bóng dáng của Lộc Hàm đang loay hoay ngoài sân

_ Tiểu Lộc... - Thế Huân một tay kéo người kia lại liền đặt lên môi y một nụ hôn - Ta yêu đệ...

_ Á... Hoàng thượng, thật xin lỗi... - Tử Thao vội đẩy Thế Huân ra - Thần là Hoàng Tử Thao, không phải Lộc Hàm a

_ Cái gì?... - Thế Huân mở to mắt nhìn một loạt liền biết mình đã lầm - Xin lỗi...

_ Thần xin cáo lui...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lộc Hàm từ Khung Ninh cung trở về liền như người mất hồn, gặp phải Tử Thao đang bị phạt sấy thuốc thấy cậu ngơ ngơ liền sai bảo cậu này nọ. Với tính cách của cậu ngày thường sẽ mắng hắn một trận rồi mới đi làm nhưng hôm nay cậu không có tâm trạng. Thế Huân ca bây giờ không những có thê tử rồi mà còn có thêm hài nhi, cậu mà đáp ứng tiếp tục gia tăng tình cảm với huynh ấy thật là bất nhân...

Sấy thuốc xong phải mang đến Ngự dược phòng, vòng tới vòng lui trời đã chập tối. Cậu cũng nhanh chóng trở về nghỉ ngơi. Vừa đến sân sau liền gặp Thế Huân đang thẩn ngươi đứng đó nhìn vào phòng cậu

_ Huân ca... Sao sao huynh ở đây? - Lộc Hàm đi tới khua tay trước mặt hắn

_ Tiểu Lộc - Thế Huân nhận ra Lộc Hàm liền vội nắm lấy tay cậu kéo vào lòng

_ Huân ca...huynh uống say đến như vậy à? - Lộc Hàm nhíu mày khi nghe mùi rượu toát ra từ người Thế Huân

_ Tiểu Lộc, chuyện ở doanh trại...ta là thật tâm... Đệ có một chút nào suy nghĩ đến...

_ Huân ca... Huynh say rồi mau trở về cung Càn Thanh đi

_ Đệ có yêu ta không? Không phải... Dù chỉ là một chút thích... Đệ có không? - Thế Huân gấp nên mức lúng túng, câu nói cũng không rõ ràng

_ Đệ...đệ... - Lộc Hàm nhìn người trước mặt mình miễn cưỡng lắc đầu rồi bỏ vào trong - Không có... Huân ca huynh về đi, đệ phải nghỉ ngơi sớm...

_ Tiểu Lộc... - Thế Huân nghe câu nói dứt khoát kia của Lộc Hàm liền tâm đau phế liệt, không đứng vững... - Ta chờ đệ...

Lộc Hàm vào trong phòng nhưng không lên giường ngủ mà đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Thế Huân từ nãy đến giờ vẫn đứng yên tại đó nhìn chằm chằm về phòng cậu, sương xuống rất lạnh, cậu thật không an tâm cho anh

_ Huân ca, huynh say rồi, sương đang xuống đó, nếu không về ngày mai sẽ lâm bệnh cho xem - Không chịu nổi nữa Lộc Hàm lập tức mang áo ra choàng cho Thế Huân

_ Tiểu Lộc... - Thế Huân nhân cơ hội này liền ôm chầm lấy cậu một lần nữa - Sao đệ không chấp nhận ta vậy?

_ Huân ca, vào trong nhanh lên, chuyện khác để sau đi - Lộc Hàm chạm vào cơ thể lạnh giá, kia hoảng lên kéo hắn vào phòng.

Đến giường rồi nhưng Thế Huân không chịu buông cậu ra nhất mực ôm chặt cậu không buông

_ Huân ca, huynh mau buông đệ ra đi, nằm xuống nghỉ ngơi một lúc đệ lấy trà gừng cho huynh

_ Không cần gì cả, đệ...chỉ cần tiểu Lộc ngồi yên cho ta ôm là được rồi - Thế Huân nói rồi rút người vào lòng Lộc Hàm

_ Thật sự...đệ cũng...rất thích Huân ca - Lộc Hàm lấy hết can đảm nói ra tâm tình của mình

_... - Nhưng lúc này thì Thế Huân đã chìm vào giấc ngủ mất rồi

_ Haizzz... - Lộc Hàm thở dài - Vốn dĩ chuyện này đã không thể nói ra, có nói ra thì cũng huynh không nghe thấy được...

Đã qua một canh giờ, Lộc Hàm không dám hoạt động mạnh sợ đánh thức Thế Huân, cứ như vậy thì sáng hôm sau Nghệ Hưng ca sẽ phải băng bó tay phải cho cậu mất. Lộc Hàm thử chuyển động một nhịp không may để Thế Huân ngã nhào xuống đất. Nhưng cú ngã cũng không làm Thế Huân có chút động tĩnh, chắc là hắn đã mệt cả ngày rồi. Từ từ kéo Thế Huân dậy, đỡ hắn lên giường. Cậu cũng thiếp đi bên cạnh hắn

Sáng ngày hôm sau lúc cậu tỉnh dậy cũng đã thấy mình nằm trên giường và Thế Huân không biến rời đi từ lúc nào. Tử Thao biến mất cả buổi tối cũng trở lại, dò hỏi mãi y mới nham nhở bảo rằng để dành không gian riêng tư cho đôi uyên ương, quá đáng!

_ Sao nào? Lúc tối đã... - Tử Thao lại tiếp tục moi chuyện từ cậu

_ Cậu mau thôi đi. Cả ngày trong đầu của cậu chỉ có những thứ đó thôi à? - Lộc Hàm mắng chửi tới tấp - Cậu đã làm xong tài liệu cho căn bệnh kia chưa? Rảnh rồi sinh chuyện à? Gia đây cùng Hoàng thượng là trong sạch

_ Ơ hơ hơ, trong sạch mà cả đêm đồng sàng, đúng rồi gia và Hoàng đế là trong sạch, chỉ có cùng Hưng ca là đen tối - Tử Thao trước khi bỏ đi cũng khồn quên bỏ lại cậu một câu trêu chọc...

_ Tên tiểu vương đen tối kia...

_ Lộc Thái y! - Bọn họ đang trêu đùa cùng nhau thì Bảo An công công xuất hiện

_ Tổng quản! - Cả hai liền dừng hết mọi chuyện, cúi người hành lễ

_ Lộc Thái y, ta phụng mệnh Thái hậu viện kiến ngươi

_ Tôi... - Lộc Hàm ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng phải đi theo y

Đến Từ Ninh cung, cậu nhận ra không chỉ có Thái hậu ở đó mà còn có Hoàng hậu và tứ phi. Nếu ngày thường chỉ có Thái hậu thì cậu có thể nghĩ là việc chữa trị cho người nhưng lần này e là chuyện khác

_ Lộc Hàm, quỳ xuống! - Bảo An vừa đến bên Thái hậu lập tức trở sắc mặt

_ Lộc Hàm, Lộc thái y nhỏ nhoi ở Thái y viện phạm tội khi quân, chiếu theo quy tắc xử tội một trăm bảng - Thái hậu nghiến răng tuyên bố

_ Thần....Tại sao? Thần không có làm gì cả - Lời tuyên cáo của Thái hậu như gáu nước lạnh tạt vào người cậu, cậu khi quân phạm thượng lúc nào chứ!

_ Cứ việc xử phạt, không vòng vo! - Vị Thái hậu lời lẽ cườn quyết, lần này Lộc Hàm chỉ có thể lành ít dữ nhiều.

_ Thái hậu tha mạng... - Lộc Hàm lên tiếng cầu xin - Huân ca...Huân...

_ Đến nước này rồi còn không biết phép tắt - Thái hậu tức giận vung tách trà vào mặt cậu - Thêm hai mươi bảng, đánh không nổi thì thay thế người!

END

😭😭😭
Một tuần dày đặt deadline, cứ đà này thì tóc ta sẽ bạc hơn baba của ta mất... 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz