ZingTruyen.Xyz

Hunhan Chanbaek Ver Heo Ngoc Lam Vo Anh Nhe


Khải bước vào, cậu khóc, cậu đau, Khải cũng đau không kém. Có lẽ, phần nào cậu đoán được cậu đã thích Thế Huân rồi. Nhưng cậu muốn thử, với cậu, Thế Huân không xứng đáng. Vì sao? Vì ở hắn không hề có sự tin tưởng với cậu. Được! Cậu đánh cược lần này. Lộc Hàm, cậu ấy phải thuộc về cậu.


- Hàm à!


- Mình...mình...


Cậu ôm chặt Khải, vai khẽ run lên. Nước mắt nó rơi ướt cả áo cậu.


- Cứ khóc đi. Khóc để không còn thấy đau nữa thì thôi!


Vài phút sau, cậu đã không còn khóc được nữa. Cậu ôm nó vào lòng. Phải nói, chàng trai nhỏ bé trong lòng cậu vừa mềm mại, vừa thơm mùi hoa oải hương. Tim cậu đập mạnh, chao đảo vì nó. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xinh, cậu nhìn hoài không thấy chán. Vô thức, mặt cậu tiến gần nó hơn, gần lắm.


- Khải!


- Hàm thức rồi à?


- Sao...sao...t..tôi...lại ngủ, rồi...ôm...


- Hàm nghe mình giải thích. Chỉ là....



- Thôi, Khải về phòng đi?


Hành động của Khải, cậu biết. Có lẽ hiện giờ, tim cậu, chỉ có mỗi hình ảnh của hắn. Phải rồi, đau vì hắn mà.


Khải lủi thủi về phòng. Con Wind chạy theo cậu khều chân. Cậu cười rồi bế nó lên:


- Tên của mày trùng với tên của hắn. Tao ghen tị với mày lắm. Biết không?


Chú chó con vẫy đuôi, liếm mặt cậu vài cái. Trông yêu lắm!


- Ừ, nhưng mày sẽ không phản bội tao nhỉ?


Cảnh tưởng chủ tớ thu vào mắt cậu. Phải nhỉ? Ngày xưa cậu luôn ao ước gặp được một soái ca ấm áp, một bạch mã hoàng tử biết yêu thương cậu, đặc biệt là phải yêu động vật. Vậy mà giờ đây, cậu lại lao đầu vào yêu thương một tên mafia máu lạnh, xem động vật như kẻ thù.



- " Thế Huân ơi, mua một con chó về trông nhà đi!"


- "Nhà tôi, không ai dám trộm đâu!"


- "Thế Huân à, tôi muốn nuôi chó quá!"


- "Tôi ghét chó. Nói nữa tôi cho nghỉ học!"


- "..."


Giá như, lý trí có thể điều khiển con tim. Giá như, cậu chưa biết hắn đề bây giờ không phải đau như thế này...

----------------------------

- Nè, hôm qua có cập nhật confession không?


- Có chứ! Hình chị Nhã Anh với anh Thế Huân chứ gì?


- Mình kết cặp đó lắm luôn. Phải gọi là "trai tài gái sắc".


- Ê, sao nghe nói anh Thế Huân có vị hôn thê là Lộc Hân mà?


- Con bé đó, giờ sang Pháp du học, chắc cũng kiếm được người khác rồi.


- Ừ, ừ, mà chị Nhã Anh nói chuyện dễ thương, ngọt như đường vậy, dù gia đình anh Thế Huân có khó đến đâu cũng ok hết thôi.


- Suỵt...suỵt...Thằng Lộc Hàm!



Cậu bước ngang qua mấy bà tám đó. Phải nói là nghe thấy hết. Thấy hơi bực bội trong người, cũng chẳng làm được gì cả.



Từ cửa trường bước vào, bóng dáng quen lắm. Phải chăng là cặp đôi hot của trường. Mong là không phải. Đang cầu trời vái phật thì...



- Ối, anh kì quá đó! Trúng bạn Lộc Hàm rồi nè!


- Hâm à, có ai đâu!


Hắn gỉa vờ lơ cậu. Nhã Anh cười cười, lắc nhẹ đầu, lấy khăn lau lên vùng nước pepsi mà nãy hắn làm đổ lên người cậu.


- Nhanh lên, Nhã Anh!


- Dạ! Anh lên trước đi!


- Ờ


Nhã Anh, trước mặt hắn, dễ thương, dịu hiền. Hắn đi rồi, giục cái khăn lên người cậu.



- Tự lau đi, cho vừa!


Cầm khăn mà cậu muốn xé ra từng mảnh. Đúng là đạo đức gỉa. Vừa nãy còn ngọt ngào mà giờ đã lòi đuôi cáo rồi.

----------------------------------

- Hội trưởng ơi, hội phó kiếm!



Hắn đi ra cửa lớp. Gớm, tình cảm sướt mướt. Thời đại nào rồi còn chuẩn bị cơm hộp. Cứ như phim Hàn Quốc í. Cậu nhìn mà ngứa mắt thế cơ chứ.


- Hàm à, mai là chủ nhật, mình đi biển nhá!

- Hàm!

-Hàm ơi!


- Lộc Hàm!


Mãi lo suy nghĩ, cậu chẳng biết trăng sao gì. Khải gọi hai ba lần, mới kéo cậu về thực tại.


- Đi bao lâu?

- Ba ngày.

- Thôi, để kì nghỉ đi. Đi như vậy bỏ hai bữa học sao? Bị la đó!

- Yên tâm đi. Để mình xin phép thầy hiệu trưởng.


- Gì? Xin thầy hiệu trưởng à? Được không đấy??


- Được hết.

- Nếu vậy còn gì bằng. Mình cũng đang muốn lánh nạn vài ngày.


- Quyết định vậy nha!

- Háo hức quá đi!


Xa xa, có một người nhìn hai đứa cười nói vui vẻ, mặt cứ xị ra.

-------------------------------

Chiều tan học, Khải lái xe đưa cậu đến Thảo Cầm Viên dạo chơi để cậu đỡ buồn. Làm bạn với thiên nhiên sẽ giúp người ta thấy thanh thản hơn.


- Ngồi đây, mình mua nước rồi quay lại.


- Ừ.


Đang yên đang lành, bỗng ở gần đó...


- Anh Thế Huân. Tại sao chúng ta lại đến đây?


- Không thích thì về.


- Anh...sao trước mặt cậu ta anh mới dịu dàng với em. Còn không có cậu ta thì anh...


- Tôi như thế nào?

- Anh à, em có cảm giác, anh chỉ dùng em để chọc tức thằng nhóc đó!


Hắn nhún nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.


- Anh nói em nghe. Anh có yêu Lộc Hàm không?


Lộc Hàm? Nghe thấy tên cậu nên hơi nhột. Núp vội trong lùm cây gần đó. Thì ra là cặp đôi hoàn hảo đây mà.


- Lắm chuyện!


- Nếu anh yêu em, muốn làm bạn trai em thật lòng. Vậy anh hãy hôn em đi!


"Cái gì, hôn sao?" Cậu lặng người nhìn.


- Nhắm mắt!


Hắn tiến lại gần, một tay nâng khuôn mặt ả, một tay luồn sau mái tóc xoăn bồng bềnh. Ả nhón chân lên. Và thế là môi chạm môi.


Lúc này đây, tim cậu đập nhanh liên hồi. Phải nói như một vết dao cứa mạnh vào. Sống mũi bắt đầu cay. Mắt hơi nhòe rồi.


- Hàm, làm gì ở đây!



Chết rồi. Kế hoạch bị phát hiện rồi. Trong 36 kế, chuồn là thượng sách. Không nghĩ nhiều, cậu kéo Khải chạy một mạch rồi hối cậu chở về nhà.


Cậu đi rồi, hắn đẩy Nhã Anh ra. Lẽ ra, hắn đã không làm vậy. Chợt thấy cậu núp sau lùm cây. Liền tự giác không suy nghĩ nữa. Giờ cậu đi rồi, sao không thấy thỏa mãn cảm giác trả thù một tí nào, thay vào đó là một cảm giác không vui?

--------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz