Hung An Tiem Hoa Ke Vach
Trời càng độ đông thì càng lạnh buốt. Quang Hồng ở nhà lôi hết chăn gối trong tủ ra dồn thành một cái ổ dày cui trên giường rồi mà nằm kiểu gì vẫn chẳng thấy ấm nổi. Đấy là anh da dày thịt béo lắm rồi mà còn như thế, không biết bạn nhỏ nhà bên cạnh đêm nằm ngủ thế nào.Lo cho người ta như vậy, nhưng bản thân mình đi một vụ về, ngày đêm dính lấy nước biển rồi bị gió thốc cho bạc cả người, thì Lee Quang Hồng chính thức là kẻ lăn ra ốm trước.Sáng đó, Quang Hồng mở mắt ra, cảm giác đầu tiên là tứ chi nặng trịch như ai đem gông vào xích sắt. Đầu óc mơ màng, não như bị úng thủy, lắc lắc đầu thì não sẽ ngất ngư lắc chậm mất một nhịp. Rờ tay lên trán, anh không biết là trán nóng hay là tay nóng nữa.Nhưng bao nhiêu lâu nay anh quen với việc làm lụng quên đi cơn ốm rồi, giờ dù có sốt muốn hun chảy cả não thì Quang Hồng vẫn đúng giờ dậy, đúng giờ chuẩn bị đồ ăn cho người yêu, sang gõ cửa nhà người yêu, ngồi ăn sáng cùng em, mặc áo khoác đeo khăn quàng cho em rồi đưa em đi học còn bản thân mình thì đi làm.Đấy là kế hoạch trong đầu Quang Hồng như thế. Chứ An An vừa nhìn thấy anh, chạm vào tay anh nóng ran khi cậu cầm lấy cái cặp lồng là cậu nhận ra ngay. Vội vàng áp tay lên trán người đối diện, tay cậu bình thường vốn lạnh, đặt lên cái trán đang nóng muốn rồ của Quang Hồng thì đúng là tự bản thân cậu sẽ phát rồ trước.Cậu rối rít kéo Quang Hồng vào nhà. Nếu An An mà có cái miệng nhanh nhảu như Quang Hồng, thì giờ có lẽ anh không ốm cũng sẽ bị cậu mắng đến ốm mất.Muốn Quang Hồng nằm nghỉ mà ghế bành không đủ rộng, An An kéo anh đi qua tiệm hoa, vào gian sau có cầu thang lên gác xép. Nơi đó là phòng ngủ của cậu, ấm cúng vừa vặn, ánh nắng dịu nhẹ của mùa đông hắt chéo qua khung cửa sổ áp mái rất thoải mái. Cậu không có khung giường, chỉ có một tấm đệm kê trong góc, êm ơi là êm, lăn qua lộn lại cũng không sợ bị lăn xuống đất.Quang Hồng không nghĩ là được em người yêu dắt thẳng lên phòng ngủ, tự dưng đang lơ mơ mà tỉnh cả ra. Này nhé, nói gì thì nói, hai đứa nửa năm mươi tức là cũng người lớn hết rồi, yêu đương với nhau cũng nửa năm ròng rồi, ấy thế mà nhớ mùi nhau lắm cũng chỉ dừng lại ở hôn thôi, huống chi là nằm chung một giường. Quang Hồng có nghĩ xa hơn không, nghĩ chứ, nhưng ai bảo bạn nhỏ của anh cứ ngại, hôn sâu một tí mà người đã đỏ như tôm luộc rồi đẩy anh ra chạy trối chết, hết đường chạy thì lại đuổi anh về nhà, thành ra từ trước tới nay, tiếng lành anh là bồ An An đồn xa, nhưng tiếng xấu rằng mãi anh không được lăn lên giường bồ thì anh im ỉm giữ cho mình mình biết.Giờ thì thấy mình ốm cũng được, cũng may, cũng vui, cũng phấn chấn tinh thân.An An đắp chăn cho Quang Hồng rồi định đi xuống nấu cho anh một bát cháo thì bị anh giữ tay lại.Anh mắt cún con long lanh, "Anh còn phải đi làm, em còn phải đi học nữa mà?"Điêu thật đấy, được nằm giường em người yêu, được em người yêu chăm cho lại chẳng sướng quá. Nhưng Quang Hồng thích thừa cơ diễn trò một tí đấy có được không? Ý kiểu như "anh là một cột nhà chăm chỉ mẫn cán, không hề thừa cơ ốm đau lợi dụng đâu, em phải thương anh đấy nhé".Bản thân An An thì có nghĩ ngợi xa xôi thế làm gì, chỉ thấy tên này sắp tham công tiếc việc đến điên rồi. Cậu trừng mắt lườm Quang Hồng, tức giận nhéo tay anh đau điếng rồi đi xuống dưới tầng.Quang Hồng nhìn theo bóng lưng cậu, bĩu môi. Có giỏi thì nhau nhảu mắng anh đi, chứ người gì mà cầm tinh mèo hay sao đó, suốt ngày chỉ biết nhéo với cạp anh.Quang Hồng hít vào một hơi, nhìn quanh căn phòng ngủ nhỏ, dường như ở mọi nơi trong căn phòng này đều phảng phất hình bóng cậu. Anh nhìn tới con búp bê cầu nắng mà An An treo ở cửa sổ, ánh mắt nhu hòa. Cậu đã từng làm tặng anh một con giống vậy, bảo anh mang về treo lên cửa sổ phòng ngủ. Nó sẽ cầu cho anh đi làm không bị mắc mưa, thời tiết ôn hòa thuận lợi. Mà không chỉ có con búp bê này cầu đâu, còn có cậu ở nhà đợi anh, cũng sẽ chắp tay cầu cho anh như thế.Làm sao mà An An hiểu được, đối với anh, có nhà để về đã là điều khó.Huống chi còn có một người đợi anh ở nhà.Giờ đây, kể cả là chăn nệm cũng chỉ có mùi của An An, như thể cậu đang ôm lấy anh, đang xoa dịu anh, đang thì thầm với anh rồi mọi chuyện sẽ ổn.Thế là anh mông lung nghĩ đến nhiều thứ.Quang Hồng có nhiều điều muốn làm cùng An An lắm chứ. Muốn cùng cậu đi thật nhiều nơi, chơi thật nhiều chỗ, ăn thật nhiều món ngon, ngắm thật nhiều cảnh đẹp.Anh còn muốn... còn muốn được cầu hôn. Được làm đám cưới, được đeo nhẫn vào ngón áp út người kia, được thốt lên "Con đồng ý" và hôn lên môi cậu. Anh muốn cùng cậu trải qua tuần trăng mật chỉ có hai đứa, quấn quýt bên nhau.Nếu có thể, anh còn muốn nhận nuôi thêm một đứa trẻ. Anh sẽ thương nó như con ruột, sẽ nuôi dạy nó thật tốt, thật ngoan. Anh lúc ấy có phải cũng là một người chồng, người cha rồi không?Quang Hồng muốn cùng An An trải qua cả một đời như thế.Có lẽ An An chưa nghĩ tới chuyện ấy nhưng Quang Hồng sẵn lòng chờ. Quang Hồng sẽ một lòng chờ An An, bất kể cậu có nghe được hay không, anh sẽ chờ cho tới khi từng việc một được hoàn thành.Dường như tới lúc này, trái tim anh mới có thể bình lặng trở lại. Sự mỏi mệt khiến anh lim dim, và rồi anh ngủ thiếp đi mất.Khi anh tỉnh dậy, trán đã được đắp một chiếc khăn ẩm. An An đang ngồi bên đệm chống cằm nhìn anh, dường như đang tự hỏi nên gọi anh dậy hay để anh ngủ thêm một lúc. Cậu trông thấy anh tỉnh thì vui dữ lắm, cười toe. Cậu nhấc cái khăn trên trán anh vò lại một lần nước, rồi cẩn thận lau mặt cho anh.Ngón tay cậu dịu dàng, khiến cho Quang Hồng như lạc về thời điểm mùa hè, khi cả hai đang ngồi trước sân trường mẫu giáo giữa ban trưa nắng cháy da cháy thịt. Cũng có một An An dịu dàng như thế chăm sóc những vết thương trên mặt anh. Và cũng có một Quang Hồng say đắm như thế muốn hôn lên môi cậu.Quang Hồng khi ấy chỉ dám nghĩ trong đầu, tự mình dọa mình, nhắm tịt mắt lại. Quang Hồng của bây giờ đã hốt được người ta về rồi cơ mà. Muốn được hôn em cũng không cần phải giấu giấu diếm diếm nữa.Nên anh nắm lấy cổ tay cậu. Cổ tay này anh nắm quen rồi, nhưng lần nào nằm cũng bị sự vừa vặn hoàn hảo ấy làm cho trái tim xao động hệt như lần đầu. Anh kéo cậu về phía mình, rồi hơi rướn cổ hôn lên môi cậu một cái.Quang Hồng thích hôn An An. Gương mặt cậu, chỗ nào anh cũng thích hôn. Anh thích hôn lên cả những đốt ngón tay cậu, lên mái tóc cậu.Quang Hồng thích ôm An An nữa, giữ thật chặt cậu trong vòng tay. Nên anh kéo cậu ngã hẳn lên đệm, giọng cún con vừa ăn vạ vừa dỗ dành, "Anh khó chịu. Nằm với anh đi."An An, "...?"Ủa rồi hai câu này liên quan dữ chưa?Cậu vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ vỗ nhẹ lên má anh, "Ăn cháo." Còn phải uống cả thuốc hạ sốt nữa kìa."Không ăn," Quang Hồng vùng vằng, mắt díp lại không thèm mở ra nữa, "Tí dậy ăn. Một lúc thôi."An An mím môi nhìn anh một hồi, rồi cũng phải thở dài buông xuôi. Cậu đâu biết anh sốt xong não lại teo thành não con nít như vậy? Nếu biết thì đã mặc kệ cho anh đi làm coi sao, coi ra tới bến đòi ai nằm cùng.An An vén chăn, chui tọt vào nằm bên cạnh Quang Hồng.Người Quang Hồng nóng ơi là nóng, tay chân rét cóng của An An được anh ủ cho chỉ một lúc là ấm lựng lên.
Ngón chân anh cứ dụi dụi mu bàn chân của cậu, rồi anh làu bàu, "Bảo đi tất vào mà không đi. Chân lạnh như chân ma."Ma nào có chân vậy?An An dựa trán vào trán anh, cậu cảm nhận được nhiệt lượng hừng hực từ anh truyền vào mình, "Anh ốm. Em mứ hong ốm mà."Giỏi rồi. Học cho lắm vào rồi giờ cãi anh.Thế là Quang Hồng bèn ôm chặt lấy cậu, ấn đầu cậu vào trong lồng ngực mình. Cậu vòng tay ôm lấy eo anh, trán tì nhẹ lên cổ anh.Anh còn nói thêm gì đấy, nhưng An An trừ cảm nhận được cổ họng anh rung rung thì cậu cũng không biết anh nói gì. Cậu ngửa đầu, ngắm nhìn gương mặt anh đang mê man như sắp ngủ, "Nói chì thế?"Quang Hồng lơ mơ đáp, giọng càng ngày càng xụi lơ đi, "Mắng em hư. Thương em lo cho em mà cứ dầu mỏ lên cãi."An An cười hì hì, lại trở lại dụi dụi trong lòng anh. Quang Hồng đưa tay mân mê nhè nhẹ nơi gáy cậu.Cậu lộn xộn một hồi nhưng không còn thấy anh cựa quậy hay nói gì nữa, có lẽ anh lại ngủ thiếp đi rồi.Nhìn lồng ngực anh cứ phập phồng một hồi, dâng lên rồi hạ xuống, dâng lên rồi hạ xuống, bỗng dưng An An kích động ôm anh thật chặt.Làm sao mà Quang Hồng hiểu được, sự xuất hiện của anh trong đời cậu thần kỳ biết nhường nào?Tự dưng anh xông vào cuộc đời cậu như thế, khiến cậu trở tay không kịp, cứ vậy tiếp nhận anh, rung động vì anh, thích anh.Thế rồi lỡ như một ngày Quang Hồng biến mất, đột ngột hệt như cách anh xuất hiện thì sao? An An biết đi đâu để tìm về?Lỡ như một ngày có một ai kia cướp Quang Hồng đi mất, An An biết phải đòi công đạo với ai đây?Thứ cảm xúc này, chính là thứ cậu đã luôn học cách đè nén.Nếu ngay từ đầu mình đã không cần một cái gì, mình sẽ chẳng bao giờ sợ hãi một ngày nó biến mất đi.Nhưng An An cần Quang Hồng mà.Làm sao mà An An thiếu Quang Hồng được?Không có anh, đâu còn ai nghe mấy chữ ngọng nghịu của cậu mà vẫn cười và bảo, "Ừ, anh hiểu" nữa?Thật ra, con người ta khi đứng trước người mình yêu đều trở nên tự ti như vậy. Huống chi, cái mặc cảm là một người khuyết tật đã luôn cắm rễ trong lòng An An, bảo cậu nhanh chóng gạt đi tất thảy, trọn vẹn yêu anh, cậu không làm được.Có lắm khi, An An thấy mình như phường ăn cướp. Hôn anh rồi, lòng lại chua xót nghĩ, có phải anh xứng đáng được một người tốt hơn cậu hôn không?Trong mắt An An, ai cũng tốt hơn mình, nhưng lại chẳng ai tốt bằng Quang Hồng.Ừ, nói trắng ra, là cậu thấy mình không xứng.Vừa thấy mình không xứng, vừa có một phần trong cậu đối chọi lại, muốn giữ chút ít tôn nghiêm cho mình. Bởi vậy mà đó giờ, cậu ít khi nào dám chủ động hôn anh.Quang Hồng làm sao mà biết được, lòng An An xoắn xuýt nhiều điều đến thế.Lúc này đây, cậu chỉ muốn ôm anh thật chặt, thật chặt. Nên cậu đã làm vậy, ôm lấy anh trong vòng tay, dùng phương thức cơ bản nhất, nguyên sơ nhất để thể hiện sự chiếm hữu và cả sự dựa dẫm của mình."Thương anh nhất." Cậu thì thầm vào lồng ngực anh.Nhưng rồi cậu suy nghĩ một hồi.Cậu sửa lại thành, "Chỉ thương anh."Nếu là thương nhất, thì tức là sẽ còn thương thứ hai, thứ ba. Nhưng nếu là chỉ thương anh, tức là ngoài anh ra, không còn một ai nữa cả.Ngày hôm đó, mấy đứa nhỏ ở trường mẫu giáo vốn đợi mãi mới tới buổi học có anh An An, rốt cuộc lại chẳng thấy anh đâu. Cô giáo đành phải đổi buổi học chữ hôm đó thành buổi thủ công gấp hoa giấy. Bình thường đều là anh An An tặng hoa, nên cô bảo các em hôm sau nhớ đem hoa giấy tặng lại cho anh An An. Bạn nào bạn nấy đang ỉu xìu đều tươi tỉnh hẳn lên, hừng hực ý chí học cách gấp hoa giấy.Còn ngoài bến chài, các bác chấm công đang định trừ lương Quang Hồng cái tội làm ăn chấm chớ thích là đi không thích là sủi, nhưng rồi thấy người nhắn tin xin nghỉ cho Quang Hồng là vợ chú Thành, mà người nhắn cho vợ chú Thành lại là An An. Thế là mọi người tặc lưỡi, lại dấm dúi nhau chia việc cố mà qua mắt quản lý đi thôi chứ trừ lương gì tầm này. Quang Hồng để nó đói thì được, chứ An An như vậy mà còn không có tiền ăn, chắc các bác xót đứt ruột.Và cũng ngày hôm đó, ở gác xép trên lầu tiệm hoa, có hai bạn nhỏ ôm nhau thiu thiu ngủ dưới ánh nắng mùa đông nhợt nhạt. Khóe môi bạn lớn vương nụ cười hiền. Còn vòng tay bạn nhỏ ôm chặt lấy bạn lớn, mãi không chịu rời.***Thời gian chầm chậm trôi, chẳng mấy chốc mà đến sắp đến Tết Nguyên Đán rồi. Mấy bạn trẻ từ thành phố trở về nhà đoàn tụ với người thân, đâu đâu cũng xôn xao chuẩn bị cho năm mới, khiến cho bầu không khí của xóm chài nhộn nhịp hẳn.Nhìn cảnh đoàn viên của mọi người, trái tim Quang Hồng cũng cảm thấy ấm áp.Tết năm nay, Quang Hồng đã chẳng còn phải nhân dịp ngày lễ được tăng lương mà bán mạng làm việc nữa rồi.Hai căn nhà kề nhau chỉ có hai chàng thanh niên, thành ra cũng không đón Tết cầu kỳ như những nhà khác. Ngày cuối năm này, An An cùng với Nyangie chạy sang nhà Quang Hồng, cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa một hồi rồi lại cùng nhau nấu một mâm cỗ ra hình ra dạng, tuy không đến mức đủ đầy hai mươi món khác nhau, nhưng cũng đủ những món ngọt món mặn, món canh món khô, có cả vài trái lê, táo, hồng, chỉ chờ tới sáng mùng Một dâng lên bài vị của tổ tiên.Vào ngày đầu năm mới ấy, những người khác sẽ xúng xính mặc đồ truyền thống, trẻ cúi lạy lớn, còn người lớn sẽ vui vẻ mà mừng tuổi.Chỉ là nhà này không có những chuyện ấy, cùng lắm là có một Nyangie chân ngắn lon xon dưới chân hai người, rồi An An thưởng em vài miếng cá khoai lăn bột coi như là mừng tuổi.Thật ra, Quang Hồng đã từng hỏi An An về việc đón năm mới ở nhà cậu, nhưng khi ấy An An chỉ lắc đầu, bảo rằng nhà cậu không có bài vị của tổ tiên.Chuyện quá khứ của An An, mãi tới khi ấy anh mới dám hỏi.Kể từ ngày An An bắt đầu có được nhận thức, bản thân cậu đã là một kẻ đi lạc giữa nhân gian này.Người mà cậu từng cho là mẹ, thực chất chỉ là nhân viên công tác ở trại trẻ mồ côi. Cậu khi bé kháu khỉnh, nhìn vào là thấy thích nên được mấy cặp vợ chồng nhận nuôi, nhưng họ nuôi rồi mới biết việc bị điếc hóa ra lại có lắm vấn đề như vậy nên trả về. Sau lớn dần, người ta lại nhận nuôi cậu vì người ta có thể chửi mắng thỏa thích mà cậu không hay biết. Nhưng rồi cậu vẫn bị trả về thôi, vì dù sao, không phải ai cũng rảnh tiền nuôi một đứa trẻ chỉ để tìm chỗ trút giận.Sau này, vì một vài vấn đề liên quan tới pháp luật, trại trẻ ấy đã bị yêu cầu giải thể.Tới ngày ấy, An An mới lấy đủ can đảm hỏi mẹ của mình, rằng tại sao cậu lại ở đây, tại sao cậu lại tới nhà mấy cặp vợ chồng kia rồi lại trở về? An An ban đầu không hiểu chuyện này có gì kỳ lạ, tưởng rằng đứa trẻ nào cũng thế, nhưng lớn lên một chút mới biết mình bất thường.Người mẹ ấy chỉ nhìn cậu một hồi, rồi nhàn nhạt đáp, bà nhặt được cậu trên ghế đá của một công viên gần đó. Cậu khi ấy quấn chăn tã kín mít, lúc cởi ra mới biết mẹ cậu hoặc cha cậu có nhét vào một mẩu giấy có ba chữ tiếng Anh . Họ cho rằng đó là tên của cậu. Quách Đạt Phúc.Ngay từ lai lịch, con người cậu vốn đã không thuộc về nơi này.Sau này, vì muốn giữ lại chút liên hệ ít ỏi với gia đình mình mà An An đã đổi tên trên toàn bộ giấy tờ tùy thân sang phiên âm tên tiếng Anh, nhưng vì khó phát âm nên mọi người vẫn hay gọi cậu là An An.Có một Quang Hồng gọi tên cậu như thế, An An ơi, thật sự cậu vui lắm.Chuyện ngày ấy, thực ra, có một phần nhỏ mà nhân viên công tác ở trại trẻ vẫn không kể cho cậu, rằng đứa nhóc sơ sinh bị bỏ lại ở công viên năm ấy đã sốt rất cao, tưởng như sắp chết rồi. May là em đã kiên cường sống tiếp, chỉ có điều, để bước qua cửa tử, em đã đánh đổi thính giác của mình.Ừ, An An không phải là bẩm sinh điếc. An An là vì bị bỏ rơi, một mình sốt cao nên mới điếc. Tuy chỉ là mấy ngày tuổi, so ra cũng chẳng khác gì điếc từ trong bụng mẹ, các bác sĩ sau này khám cho cậu cũng chỉ cho rằng cậu điếc bẩm sinh, nhưng kỳ thật, cậu như thế không phải là do trời cao nặn thành, cậu như thế là do bị ruột thịt ruồng rẫy.Nhưng An An không hề hay. Nếu cậu biết, liệu rằng cậu còn trân trọng cái tên của mình đến vậy?Có những bí mật, cứ chôn vùi chúng thật sâu vào quên lãng là tốt nhất.An An không biết cha mẹ mình còn sống hay đã chết, không biết tổ tiên mình là người ở đâu, nên cậu không lập bài vị. Năm ngoái lần đầu đón năm mới ở xóm chài, cậu không có mâm cỗ, không có lễ cúng gia tiên, cũng chẳng có tuế bái. Chỉ có cậu và Nyangie vừa ăn canh bánh gạo vừa ngồi xem một vài chương trình giải trí ngày Tết. Chương trình chuyển góc quay liên tục, lại cũng không có phiên dịch thủ ngữ nên thấy người trên màn hình cười cậu cũng cười theo. Rồi đêm giao thừa, mọi người vốn dĩ không muốn ngủ nên rủ nhau ra ngoài đốt pháo, nhưng An An không nghe thấy được nên không hay, Nyangie thì không cho rằng việc này là mối nguy hiểm nên cũng không đánh thức cậu. Tết nhất của An An vốn luôn như thế, bình bình lặng lặng.Năm nay thì khác rồi. Năm nay An An có Quang Hồng.Sau khi chuẩn bị tươm tất, anh sẽ ngồi hàn huyên với cậu đủ thứ trên đời. Và chờ tới gần giao thừa, anh sẽ nắm tay cậu, dắt cậu đi ra đầu xóm, nơi mấy người trẻ đang tụ tập lại đốt pháo hoa.Pháo hoa nhỏ và rẻ tiền, tụi thanh niên chỉ là hứng chí đốt mua vui dọa mấy con gà con chó các cô chú nuôi trong xóm, vậy mà lần đầu tiên An An được ngắm pháo hoa đẹp đến vậy.Pháo hoa nổ thấp, không có cảm giác hoành tráng cao xa vời vợi như trên tivi, chính vì vậy mà mang tới cảm giác như chỉ cần An An vươn tay là có thể chạm lấy. Chỉ cần cậu mở lòng bàn tay ra, pháo hoa sẽ tựa như nguyện ước, tùy cậu nắm giữ rồi.An An nhắm mắt lại, trong đầu chỉ xuất hiện mỗi tên của Quang Hồng, trong tim đong đầy hạnh phúc. Rồi cậu mở mắt, nhìn mọi người cười đùa, bịt tai lại trước tiếng pháo nổ rồi chạy trối chết, An An cũng khúc khích cười.Một anh bạn thấy hai người họ vẫn đứng đó, lúc chạy ngang qua còn hớt hải hô, "Công an trên trấn xuống đấy.""Chạy lẹ mấy đứa ơi."An An chẳng hiểu gì, nhưng thấy mọi người chạy nên cũng nắm lấy tay Quang Hồng chạy ù về nhà.Về tới nhà rồi, cậu vẫn còn cười chưa dừng lại được.Quang Hồng thấy cậu vui vẻ thế, lòng anh cũng hân hoan lây.Một nhà ba thành viên quây tụ lại. An An ngồi lọt thỏm trong lòng Quang Hồng, cùng anh xem mấy chương trình truyền hình. Cũng là chương trình giải trí đón năm mới ấy, nhưng lần này đã có một Quang Hồng kiên nhẫn giải thích mọi câu đùa cho cậu. Rồi thì hai người cùng nhau chơi Yutnori*, cùng nhau đùa giỡn.Chờ tới khi trời tảng sáng, cả hai mới bắt đầu dâng lễ lên bàn thờ tổ tiên.Cùng nhau quỳ xuống, thành tâm lạy lục.Quang Hồng liếc nhìn về phía An An, rồi lại nhìn lên bàn thờ.Anh đã nói thế này, vì An An không nhìn anh nên cũng chẳng biết."Thưa ông bà, cha mẹ, đây là người con yêu, yêu nhất trên đời, con dắt cậu ấy tới ra mắt mọi người đây. Mọi người ở trên kia, giúp con, cùng con bảo vệ cậu ấy, nhé?"Anh không biết cha mẹ anh nghĩ thế nào về tình yêu đồng tính, anh cũng chẳng có cơ hội hỏi nữa rồi. Nhưng có ra sao, anh cũng chỉ mong rằng bất kể là họ thích hay ghét, xin hãy vì thương anh mà thương cả An An.Hai người được cụ Luân, được cô chú Thành mừng tuổi, được mấy anh em mới quen rủ đi đánh bài. Xóm chài tối mùng Một lại còn tụ tập nhà văn hóa chúc rượu nữa chứ.Tết năm nay, đôi người đều cảm thấy ẩm hơn năm ngoái.Ấm nhất vẫn là do bàn tay người kia nắm chặt lấy bàn tay mình.***(*) Trò Yutnori: Không biết mọi người còn nhớ tập Gose cấy lúa của nhà mình không. Trong tập đó cả nhóm có chơi một trò tung gậy để xem ai có cả 4 cây úp xuống thì được nghỉ ngơi lên ăn uống hát hò ấv. Trò đó chính là một phần của Yutnori, nguyên gốc sẽ là dựa vào kết quả tung gậy để đếm bước đi, khá giống với trò cá ngựa của mình.
Ngón chân anh cứ dụi dụi mu bàn chân của cậu, rồi anh làu bàu, "Bảo đi tất vào mà không đi. Chân lạnh như chân ma."Ma nào có chân vậy?An An dựa trán vào trán anh, cậu cảm nhận được nhiệt lượng hừng hực từ anh truyền vào mình, "Anh ốm. Em mứ hong ốm mà."Giỏi rồi. Học cho lắm vào rồi giờ cãi anh.Thế là Quang Hồng bèn ôm chặt lấy cậu, ấn đầu cậu vào trong lồng ngực mình. Cậu vòng tay ôm lấy eo anh, trán tì nhẹ lên cổ anh.Anh còn nói thêm gì đấy, nhưng An An trừ cảm nhận được cổ họng anh rung rung thì cậu cũng không biết anh nói gì. Cậu ngửa đầu, ngắm nhìn gương mặt anh đang mê man như sắp ngủ, "Nói chì thế?"Quang Hồng lơ mơ đáp, giọng càng ngày càng xụi lơ đi, "Mắng em hư. Thương em lo cho em mà cứ dầu mỏ lên cãi."An An cười hì hì, lại trở lại dụi dụi trong lòng anh. Quang Hồng đưa tay mân mê nhè nhẹ nơi gáy cậu.Cậu lộn xộn một hồi nhưng không còn thấy anh cựa quậy hay nói gì nữa, có lẽ anh lại ngủ thiếp đi rồi.Nhìn lồng ngực anh cứ phập phồng một hồi, dâng lên rồi hạ xuống, dâng lên rồi hạ xuống, bỗng dưng An An kích động ôm anh thật chặt.Làm sao mà Quang Hồng hiểu được, sự xuất hiện của anh trong đời cậu thần kỳ biết nhường nào?Tự dưng anh xông vào cuộc đời cậu như thế, khiến cậu trở tay không kịp, cứ vậy tiếp nhận anh, rung động vì anh, thích anh.Thế rồi lỡ như một ngày Quang Hồng biến mất, đột ngột hệt như cách anh xuất hiện thì sao? An An biết đi đâu để tìm về?Lỡ như một ngày có một ai kia cướp Quang Hồng đi mất, An An biết phải đòi công đạo với ai đây?Thứ cảm xúc này, chính là thứ cậu đã luôn học cách đè nén.Nếu ngay từ đầu mình đã không cần một cái gì, mình sẽ chẳng bao giờ sợ hãi một ngày nó biến mất đi.Nhưng An An cần Quang Hồng mà.Làm sao mà An An thiếu Quang Hồng được?Không có anh, đâu còn ai nghe mấy chữ ngọng nghịu của cậu mà vẫn cười và bảo, "Ừ, anh hiểu" nữa?Thật ra, con người ta khi đứng trước người mình yêu đều trở nên tự ti như vậy. Huống chi, cái mặc cảm là một người khuyết tật đã luôn cắm rễ trong lòng An An, bảo cậu nhanh chóng gạt đi tất thảy, trọn vẹn yêu anh, cậu không làm được.Có lắm khi, An An thấy mình như phường ăn cướp. Hôn anh rồi, lòng lại chua xót nghĩ, có phải anh xứng đáng được một người tốt hơn cậu hôn không?Trong mắt An An, ai cũng tốt hơn mình, nhưng lại chẳng ai tốt bằng Quang Hồng.Ừ, nói trắng ra, là cậu thấy mình không xứng.Vừa thấy mình không xứng, vừa có một phần trong cậu đối chọi lại, muốn giữ chút ít tôn nghiêm cho mình. Bởi vậy mà đó giờ, cậu ít khi nào dám chủ động hôn anh.Quang Hồng làm sao mà biết được, lòng An An xoắn xuýt nhiều điều đến thế.Lúc này đây, cậu chỉ muốn ôm anh thật chặt, thật chặt. Nên cậu đã làm vậy, ôm lấy anh trong vòng tay, dùng phương thức cơ bản nhất, nguyên sơ nhất để thể hiện sự chiếm hữu và cả sự dựa dẫm của mình."Thương anh nhất." Cậu thì thầm vào lồng ngực anh.Nhưng rồi cậu suy nghĩ một hồi.Cậu sửa lại thành, "Chỉ thương anh."Nếu là thương nhất, thì tức là sẽ còn thương thứ hai, thứ ba. Nhưng nếu là chỉ thương anh, tức là ngoài anh ra, không còn một ai nữa cả.Ngày hôm đó, mấy đứa nhỏ ở trường mẫu giáo vốn đợi mãi mới tới buổi học có anh An An, rốt cuộc lại chẳng thấy anh đâu. Cô giáo đành phải đổi buổi học chữ hôm đó thành buổi thủ công gấp hoa giấy. Bình thường đều là anh An An tặng hoa, nên cô bảo các em hôm sau nhớ đem hoa giấy tặng lại cho anh An An. Bạn nào bạn nấy đang ỉu xìu đều tươi tỉnh hẳn lên, hừng hực ý chí học cách gấp hoa giấy.Còn ngoài bến chài, các bác chấm công đang định trừ lương Quang Hồng cái tội làm ăn chấm chớ thích là đi không thích là sủi, nhưng rồi thấy người nhắn tin xin nghỉ cho Quang Hồng là vợ chú Thành, mà người nhắn cho vợ chú Thành lại là An An. Thế là mọi người tặc lưỡi, lại dấm dúi nhau chia việc cố mà qua mắt quản lý đi thôi chứ trừ lương gì tầm này. Quang Hồng để nó đói thì được, chứ An An như vậy mà còn không có tiền ăn, chắc các bác xót đứt ruột.Và cũng ngày hôm đó, ở gác xép trên lầu tiệm hoa, có hai bạn nhỏ ôm nhau thiu thiu ngủ dưới ánh nắng mùa đông nhợt nhạt. Khóe môi bạn lớn vương nụ cười hiền. Còn vòng tay bạn nhỏ ôm chặt lấy bạn lớn, mãi không chịu rời.***Thời gian chầm chậm trôi, chẳng mấy chốc mà đến sắp đến Tết Nguyên Đán rồi. Mấy bạn trẻ từ thành phố trở về nhà đoàn tụ với người thân, đâu đâu cũng xôn xao chuẩn bị cho năm mới, khiến cho bầu không khí của xóm chài nhộn nhịp hẳn.Nhìn cảnh đoàn viên của mọi người, trái tim Quang Hồng cũng cảm thấy ấm áp.Tết năm nay, Quang Hồng đã chẳng còn phải nhân dịp ngày lễ được tăng lương mà bán mạng làm việc nữa rồi.Hai căn nhà kề nhau chỉ có hai chàng thanh niên, thành ra cũng không đón Tết cầu kỳ như những nhà khác. Ngày cuối năm này, An An cùng với Nyangie chạy sang nhà Quang Hồng, cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa một hồi rồi lại cùng nhau nấu một mâm cỗ ra hình ra dạng, tuy không đến mức đủ đầy hai mươi món khác nhau, nhưng cũng đủ những món ngọt món mặn, món canh món khô, có cả vài trái lê, táo, hồng, chỉ chờ tới sáng mùng Một dâng lên bài vị của tổ tiên.Vào ngày đầu năm mới ấy, những người khác sẽ xúng xính mặc đồ truyền thống, trẻ cúi lạy lớn, còn người lớn sẽ vui vẻ mà mừng tuổi.Chỉ là nhà này không có những chuyện ấy, cùng lắm là có một Nyangie chân ngắn lon xon dưới chân hai người, rồi An An thưởng em vài miếng cá khoai lăn bột coi như là mừng tuổi.Thật ra, Quang Hồng đã từng hỏi An An về việc đón năm mới ở nhà cậu, nhưng khi ấy An An chỉ lắc đầu, bảo rằng nhà cậu không có bài vị của tổ tiên.Chuyện quá khứ của An An, mãi tới khi ấy anh mới dám hỏi.Kể từ ngày An An bắt đầu có được nhận thức, bản thân cậu đã là một kẻ đi lạc giữa nhân gian này.Người mà cậu từng cho là mẹ, thực chất chỉ là nhân viên công tác ở trại trẻ mồ côi. Cậu khi bé kháu khỉnh, nhìn vào là thấy thích nên được mấy cặp vợ chồng nhận nuôi, nhưng họ nuôi rồi mới biết việc bị điếc hóa ra lại có lắm vấn đề như vậy nên trả về. Sau lớn dần, người ta lại nhận nuôi cậu vì người ta có thể chửi mắng thỏa thích mà cậu không hay biết. Nhưng rồi cậu vẫn bị trả về thôi, vì dù sao, không phải ai cũng rảnh tiền nuôi một đứa trẻ chỉ để tìm chỗ trút giận.Sau này, vì một vài vấn đề liên quan tới pháp luật, trại trẻ ấy đã bị yêu cầu giải thể.Tới ngày ấy, An An mới lấy đủ can đảm hỏi mẹ của mình, rằng tại sao cậu lại ở đây, tại sao cậu lại tới nhà mấy cặp vợ chồng kia rồi lại trở về? An An ban đầu không hiểu chuyện này có gì kỳ lạ, tưởng rằng đứa trẻ nào cũng thế, nhưng lớn lên một chút mới biết mình bất thường.Người mẹ ấy chỉ nhìn cậu một hồi, rồi nhàn nhạt đáp, bà nhặt được cậu trên ghế đá của một công viên gần đó. Cậu khi ấy quấn chăn tã kín mít, lúc cởi ra mới biết mẹ cậu hoặc cha cậu có nhét vào một mẩu giấy có ba chữ tiếng Anh . Họ cho rằng đó là tên của cậu. Quách Đạt Phúc.Ngay từ lai lịch, con người cậu vốn đã không thuộc về nơi này.Sau này, vì muốn giữ lại chút liên hệ ít ỏi với gia đình mình mà An An đã đổi tên trên toàn bộ giấy tờ tùy thân sang phiên âm tên tiếng Anh, nhưng vì khó phát âm nên mọi người vẫn hay gọi cậu là An An.Có một Quang Hồng gọi tên cậu như thế, An An ơi, thật sự cậu vui lắm.Chuyện ngày ấy, thực ra, có một phần nhỏ mà nhân viên công tác ở trại trẻ vẫn không kể cho cậu, rằng đứa nhóc sơ sinh bị bỏ lại ở công viên năm ấy đã sốt rất cao, tưởng như sắp chết rồi. May là em đã kiên cường sống tiếp, chỉ có điều, để bước qua cửa tử, em đã đánh đổi thính giác của mình.Ừ, An An không phải là bẩm sinh điếc. An An là vì bị bỏ rơi, một mình sốt cao nên mới điếc. Tuy chỉ là mấy ngày tuổi, so ra cũng chẳng khác gì điếc từ trong bụng mẹ, các bác sĩ sau này khám cho cậu cũng chỉ cho rằng cậu điếc bẩm sinh, nhưng kỳ thật, cậu như thế không phải là do trời cao nặn thành, cậu như thế là do bị ruột thịt ruồng rẫy.Nhưng An An không hề hay. Nếu cậu biết, liệu rằng cậu còn trân trọng cái tên của mình đến vậy?Có những bí mật, cứ chôn vùi chúng thật sâu vào quên lãng là tốt nhất.An An không biết cha mẹ mình còn sống hay đã chết, không biết tổ tiên mình là người ở đâu, nên cậu không lập bài vị. Năm ngoái lần đầu đón năm mới ở xóm chài, cậu không có mâm cỗ, không có lễ cúng gia tiên, cũng chẳng có tuế bái. Chỉ có cậu và Nyangie vừa ăn canh bánh gạo vừa ngồi xem một vài chương trình giải trí ngày Tết. Chương trình chuyển góc quay liên tục, lại cũng không có phiên dịch thủ ngữ nên thấy người trên màn hình cười cậu cũng cười theo. Rồi đêm giao thừa, mọi người vốn dĩ không muốn ngủ nên rủ nhau ra ngoài đốt pháo, nhưng An An không nghe thấy được nên không hay, Nyangie thì không cho rằng việc này là mối nguy hiểm nên cũng không đánh thức cậu. Tết nhất của An An vốn luôn như thế, bình bình lặng lặng.Năm nay thì khác rồi. Năm nay An An có Quang Hồng.Sau khi chuẩn bị tươm tất, anh sẽ ngồi hàn huyên với cậu đủ thứ trên đời. Và chờ tới gần giao thừa, anh sẽ nắm tay cậu, dắt cậu đi ra đầu xóm, nơi mấy người trẻ đang tụ tập lại đốt pháo hoa.Pháo hoa nhỏ và rẻ tiền, tụi thanh niên chỉ là hứng chí đốt mua vui dọa mấy con gà con chó các cô chú nuôi trong xóm, vậy mà lần đầu tiên An An được ngắm pháo hoa đẹp đến vậy.Pháo hoa nổ thấp, không có cảm giác hoành tráng cao xa vời vợi như trên tivi, chính vì vậy mà mang tới cảm giác như chỉ cần An An vươn tay là có thể chạm lấy. Chỉ cần cậu mở lòng bàn tay ra, pháo hoa sẽ tựa như nguyện ước, tùy cậu nắm giữ rồi.An An nhắm mắt lại, trong đầu chỉ xuất hiện mỗi tên của Quang Hồng, trong tim đong đầy hạnh phúc. Rồi cậu mở mắt, nhìn mọi người cười đùa, bịt tai lại trước tiếng pháo nổ rồi chạy trối chết, An An cũng khúc khích cười.Một anh bạn thấy hai người họ vẫn đứng đó, lúc chạy ngang qua còn hớt hải hô, "Công an trên trấn xuống đấy.""Chạy lẹ mấy đứa ơi."An An chẳng hiểu gì, nhưng thấy mọi người chạy nên cũng nắm lấy tay Quang Hồng chạy ù về nhà.Về tới nhà rồi, cậu vẫn còn cười chưa dừng lại được.Quang Hồng thấy cậu vui vẻ thế, lòng anh cũng hân hoan lây.Một nhà ba thành viên quây tụ lại. An An ngồi lọt thỏm trong lòng Quang Hồng, cùng anh xem mấy chương trình truyền hình. Cũng là chương trình giải trí đón năm mới ấy, nhưng lần này đã có một Quang Hồng kiên nhẫn giải thích mọi câu đùa cho cậu. Rồi thì hai người cùng nhau chơi Yutnori*, cùng nhau đùa giỡn.Chờ tới khi trời tảng sáng, cả hai mới bắt đầu dâng lễ lên bàn thờ tổ tiên.Cùng nhau quỳ xuống, thành tâm lạy lục.Quang Hồng liếc nhìn về phía An An, rồi lại nhìn lên bàn thờ.Anh đã nói thế này, vì An An không nhìn anh nên cũng chẳng biết."Thưa ông bà, cha mẹ, đây là người con yêu, yêu nhất trên đời, con dắt cậu ấy tới ra mắt mọi người đây. Mọi người ở trên kia, giúp con, cùng con bảo vệ cậu ấy, nhé?"Anh không biết cha mẹ anh nghĩ thế nào về tình yêu đồng tính, anh cũng chẳng có cơ hội hỏi nữa rồi. Nhưng có ra sao, anh cũng chỉ mong rằng bất kể là họ thích hay ghét, xin hãy vì thương anh mà thương cả An An.Hai người được cụ Luân, được cô chú Thành mừng tuổi, được mấy anh em mới quen rủ đi đánh bài. Xóm chài tối mùng Một lại còn tụ tập nhà văn hóa chúc rượu nữa chứ.Tết năm nay, đôi người đều cảm thấy ẩm hơn năm ngoái.Ấm nhất vẫn là do bàn tay người kia nắm chặt lấy bàn tay mình.***(*) Trò Yutnori: Không biết mọi người còn nhớ tập Gose cấy lúa của nhà mình không. Trong tập đó cả nhóm có chơi một trò tung gậy để xem ai có cả 4 cây úp xuống thì được nghỉ ngơi lên ăn uống hát hò ấv. Trò đó chính là một phần của Yutnori, nguyên gốc sẽ là dựa vào kết quả tung gậy để đếm bước đi, khá giống với trò cá ngựa của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz