Huang Renjun Happiness Is A Butterfly
Mơ ước không còn, hạnh phúc cũng tiêu tan. Mất đi dẫn đường, hắn trở thành tên lính gác lầm lạc!Dream.Dream...
"Khoan-- Khoan đã! Jeno à, cậu làm ơn chừa cho tôi một con đường sống có được không?? Chúng ta dù gì cũng đã từng là anh em đồng cam cộng khổ! Tòa Tháp này cũng đã từng là mơ ước cả đời của chúng ta mà!"Nhưng Lee Jeno của hiện tại nào còn thiết tha gì đến mơ ước nữa, thứ đang in hằn bên trong ánh mắt dữ tợn của hắn chỉ có mỗi hận thù, hắn hận tất cả những người đã đẩy hắn vào tình cảnh sống không bằng chết này, vậy nên mới ráo riết truy cùng diệt tận, mới quyết tâm đẩy tất cả những người đó vào con đường chết với không chút nhân nhượng...... Mà một Lee Jeno hành động thiếu khôn ngoan mang theo vũ khí và kỹ năng cận chiến thuộc hàng thượng đẳng trong binh đoàn lính gác xông vào Tháp với đằng đằng sát khí, sẽ chẳng khác nào một cỗ máy được tạo ra chỉ để chém giết bất cứ ai ngáng đường."Ước mơ?"Jeno khinh miệt hỏi qua kẽ răng nghiến chặt. Có, hắn cũng từng có ước mơ, năm đó ở vào độ tuổi thanh thiếu niên, cầm theo giấy chứng nhận đạt kết quả thẩm định năng lực vượt trội hơn người thường đến học viện làm đơn xin gia nhập, chuẩn bị bước vào giai đoạn phân loại để chờ đợi quá trình thức tỉnh. Ước mơ của hắn khi ấy không chỉ đơn giản là trở thành một lính gác hoặc một dẫn đường xuất sắc, mà là tham vọng vươn lên đến vị trí lãnh đạo của tòa Tháp."Chà, điểm trung bình của Jeno cao thật đấy! Anh mình từng nói nếu đạt điểm tối đa ở những hạng mục này thì khả năng cao là cậu sẽ trở thành lính gác đó!""Nhưng trực giác của Jeno nhạy bén lắm, nếu phải nghe theo sự chỉ đạo của một tên dẫn đường nào đấy thì chẳng phải quá uổng phí thiên phú rồi sao?""Dẫn đường hay lính gác đều không quan trọng, dù mình được xếp vào vị trí nào đi chăng nữa, mình cũng sẽ nỗ lực để có thể tự đảm đương tốt cả vị trí còn lại."Và đấy cũng là lúc hắn tình cờ gặp gỡ cậu. Không phải, là xao nhãng đưa mắt nhìn theo khi cậu tình cờ bước ngang qua, chàng trai sở hữu đôi mắt chứa đựng muôn vì sao lấp lánh và nụ cười thì rạng rỡ tựa ánh nắng đầu xuân."..."Nhìn theo chăm chú đến mức ngoái đầu chẳng nỡ để người ta thoát ra khỏi tầm mắt, đến khi cậu cùng những người đi cạnh đã khuất sau ngã rẽ, hắn mới tiếc nuối dừng bước cúi đầu, đứng nghệch mặt ra giữa lối đi mà áp bàn tay mình lên lòng ngực đang rộn ràng. Chàng trai kia sải bước rất đều, thế nhưng tại sao lại có thể khiến trái tim hắn loạn nhịp?"Jeno? Jeno! Đang đợi gì đấy?""À... không có gì."Mơ ước của Jeno kể từ giây phút ấy cũng dường như đã rẽ theo con người đầu tiên giáng vào tim hắn một tiếng sét ái tình, Jeno thầm tự nhủ rằng chỉ cần duyên phận an bài cho hắn được kết hợp cùng với cậu bạn kia, thì hắn nhất định sẽ nỗ lực để trở thành một nửa hoàn hảo nhất của cậu ấy, dù đấy có là lính gác hay dẫn đường.Nào ngờ đâu, thời kỳ kiểm tra khả năng tác chiến để tìm kiếm người kết hợp tương xứng còn chưa đến, Lee Jeno đã thành công cưa đổ được cậu bạn cùng trường xinh đẹp, chính thức công khai hắn là bạn trai của Huang Renjun, là tên lính gác đã tìm thấy người dẫn đường mà mình muốn bảo vệ suốt quãng đời còn lại.Nhưng, bởi vì Renjun đã giải phóng năng lực và trở thành một dẫn đường, chừng nào còn chưa hoàn thành xong tất cả khóa huấn luyện, chưa nhận được kết quả thẩm định trình độ, thì cậu không được rời khỏi Tháp dù chỉ là nửa bước, vậy nên trong thời gian chờ đợi đến ngày diễn ra kỳ kiểm tra năng lực tác chiến, Jeno đành phải tính kế trà trộn vào Tháp bằng đủ mọi hình thức."Này, tao thực sự sẽ không nhắc lại thêm một lần nào nữa đâu nhé, mày biết Mark đang giám sát bọn mình nghiêm ngặt nhất đội mà! Thằng Jisung thậm chí còn đi lạc? Đã lẻn vào Tháp không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn lạc! Bây giờ mỗi lần Mark gọi một tiếng Haechan là tao lại phải lên sẵn trong đầu cả lố kịch bản để luồn lách! Học kỳ sau tao xin đổi phòng ngủ!""Ơ, em tưởng anh Haechan thích chơi mấy trò kích thích não bộ chứ?""Mày muốn bị chôn sống tại đây luôn không em?""Thôi được rồi đừng nháo nữa, tao hối lộ Mark bằng thư của Jaemin là được chứ gì.""Vậy tại sao không nhờ cậu ta viết cho hẳn ba bức??"Jeno khựng lại dưới chân Tháp, ngờ nghệch nhận ra câu hỏi của Haechan quả nhiên là một sáng kiến không tồi, lần sau hắn nhất định sẽ lấy lòng gã đội trưởng nghiêm khắc nhưng si tình của bọn họ nhiều thư tay từ cậu bạn cùng phòng với Renjun hơn, rồi gã sẽ vì muốn nắm bắt được tình hình của người yêu ở bên trong tòa Tháp mà nới lỏng rà soát."Tại vì lúc đó môi tao đang rất bận!"Jeno híp mắt cười khoái chí rồi tiếp tục giữ cố định đèn pin trong miệng, thuần thục trèo xuống dưới thân cầu để thoát khỏi tầm quan sát của camera an ninh, Jisung mỗi lần bắt chước các anh tận dụng con đường bí mật này thì sẽ thường giữ im lặng tuyệt đối để tập trung bám vào đúng những đoạn lưới mà Jeno đã chọn để phòng tránh rủi ro bám nhầm phần dây đã mục ruỗng..."Nè! Đôi môi quyến rũ của tao cũng đang rất muốn được bận đây nè!"Còn Haechan sau khi nghe thấy câu trả lời của Jeno thì liền chỉ muốn buông mình xuống sông tắm mát một phen cho nguôi giận, bạn người yêu họ Liu của cậu ta cực kỳ có chí cầu tiến, mỗi lần Haechan mon men trốn đến thăm đều nhắc nhở cậu ta phải chăm chỉ rèn luyện thì mới mong được ghép đôi với một dẫn đường ưu tú như bạn ấy, thế nên Haechan bao giờ cũng là đứa bị chính người yêu đuổi ra khỏi Tháp sớm nhất đội.
"Khoan-- Khoan đã! Jeno à, cậu làm ơn chừa cho tôi một con đường sống có được không?? Chúng ta dù gì cũng đã từng là anh em đồng cam cộng khổ! Tòa Tháp này cũng đã từng là mơ ước cả đời của chúng ta mà!"Nhưng Lee Jeno của hiện tại nào còn thiết tha gì đến mơ ước nữa, thứ đang in hằn bên trong ánh mắt dữ tợn của hắn chỉ có mỗi hận thù, hắn hận tất cả những người đã đẩy hắn vào tình cảnh sống không bằng chết này, vậy nên mới ráo riết truy cùng diệt tận, mới quyết tâm đẩy tất cả những người đó vào con đường chết với không chút nhân nhượng...... Mà một Lee Jeno hành động thiếu khôn ngoan mang theo vũ khí và kỹ năng cận chiến thuộc hàng thượng đẳng trong binh đoàn lính gác xông vào Tháp với đằng đằng sát khí, sẽ chẳng khác nào một cỗ máy được tạo ra chỉ để chém giết bất cứ ai ngáng đường."Ước mơ?"Jeno khinh miệt hỏi qua kẽ răng nghiến chặt. Có, hắn cũng từng có ước mơ, năm đó ở vào độ tuổi thanh thiếu niên, cầm theo giấy chứng nhận đạt kết quả thẩm định năng lực vượt trội hơn người thường đến học viện làm đơn xin gia nhập, chuẩn bị bước vào giai đoạn phân loại để chờ đợi quá trình thức tỉnh. Ước mơ của hắn khi ấy không chỉ đơn giản là trở thành một lính gác hoặc một dẫn đường xuất sắc, mà là tham vọng vươn lên đến vị trí lãnh đạo của tòa Tháp."Chà, điểm trung bình của Jeno cao thật đấy! Anh mình từng nói nếu đạt điểm tối đa ở những hạng mục này thì khả năng cao là cậu sẽ trở thành lính gác đó!""Nhưng trực giác của Jeno nhạy bén lắm, nếu phải nghe theo sự chỉ đạo của một tên dẫn đường nào đấy thì chẳng phải quá uổng phí thiên phú rồi sao?""Dẫn đường hay lính gác đều không quan trọng, dù mình được xếp vào vị trí nào đi chăng nữa, mình cũng sẽ nỗ lực để có thể tự đảm đương tốt cả vị trí còn lại."Và đấy cũng là lúc hắn tình cờ gặp gỡ cậu. Không phải, là xao nhãng đưa mắt nhìn theo khi cậu tình cờ bước ngang qua, chàng trai sở hữu đôi mắt chứa đựng muôn vì sao lấp lánh và nụ cười thì rạng rỡ tựa ánh nắng đầu xuân."..."Nhìn theo chăm chú đến mức ngoái đầu chẳng nỡ để người ta thoát ra khỏi tầm mắt, đến khi cậu cùng những người đi cạnh đã khuất sau ngã rẽ, hắn mới tiếc nuối dừng bước cúi đầu, đứng nghệch mặt ra giữa lối đi mà áp bàn tay mình lên lòng ngực đang rộn ràng. Chàng trai kia sải bước rất đều, thế nhưng tại sao lại có thể khiến trái tim hắn loạn nhịp?"Jeno? Jeno! Đang đợi gì đấy?""À... không có gì."Mơ ước của Jeno kể từ giây phút ấy cũng dường như đã rẽ theo con người đầu tiên giáng vào tim hắn một tiếng sét ái tình, Jeno thầm tự nhủ rằng chỉ cần duyên phận an bài cho hắn được kết hợp cùng với cậu bạn kia, thì hắn nhất định sẽ nỗ lực để trở thành một nửa hoàn hảo nhất của cậu ấy, dù đấy có là lính gác hay dẫn đường.Nào ngờ đâu, thời kỳ kiểm tra khả năng tác chiến để tìm kiếm người kết hợp tương xứng còn chưa đến, Lee Jeno đã thành công cưa đổ được cậu bạn cùng trường xinh đẹp, chính thức công khai hắn là bạn trai của Huang Renjun, là tên lính gác đã tìm thấy người dẫn đường mà mình muốn bảo vệ suốt quãng đời còn lại.Nhưng, bởi vì Renjun đã giải phóng năng lực và trở thành một dẫn đường, chừng nào còn chưa hoàn thành xong tất cả khóa huấn luyện, chưa nhận được kết quả thẩm định trình độ, thì cậu không được rời khỏi Tháp dù chỉ là nửa bước, vậy nên trong thời gian chờ đợi đến ngày diễn ra kỳ kiểm tra năng lực tác chiến, Jeno đành phải tính kế trà trộn vào Tháp bằng đủ mọi hình thức."Này, tao thực sự sẽ không nhắc lại thêm một lần nào nữa đâu nhé, mày biết Mark đang giám sát bọn mình nghiêm ngặt nhất đội mà! Thằng Jisung thậm chí còn đi lạc? Đã lẻn vào Tháp không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn lạc! Bây giờ mỗi lần Mark gọi một tiếng Haechan là tao lại phải lên sẵn trong đầu cả lố kịch bản để luồn lách! Học kỳ sau tao xin đổi phòng ngủ!""Ơ, em tưởng anh Haechan thích chơi mấy trò kích thích não bộ chứ?""Mày muốn bị chôn sống tại đây luôn không em?""Thôi được rồi đừng nháo nữa, tao hối lộ Mark bằng thư của Jaemin là được chứ gì.""Vậy tại sao không nhờ cậu ta viết cho hẳn ba bức??"Jeno khựng lại dưới chân Tháp, ngờ nghệch nhận ra câu hỏi của Haechan quả nhiên là một sáng kiến không tồi, lần sau hắn nhất định sẽ lấy lòng gã đội trưởng nghiêm khắc nhưng si tình của bọn họ nhiều thư tay từ cậu bạn cùng phòng với Renjun hơn, rồi gã sẽ vì muốn nắm bắt được tình hình của người yêu ở bên trong tòa Tháp mà nới lỏng rà soát."Tại vì lúc đó môi tao đang rất bận!"Jeno híp mắt cười khoái chí rồi tiếp tục giữ cố định đèn pin trong miệng, thuần thục trèo xuống dưới thân cầu để thoát khỏi tầm quan sát của camera an ninh, Jisung mỗi lần bắt chước các anh tận dụng con đường bí mật này thì sẽ thường giữ im lặng tuyệt đối để tập trung bám vào đúng những đoạn lưới mà Jeno đã chọn để phòng tránh rủi ro bám nhầm phần dây đã mục ruỗng..."Nè! Đôi môi quyến rũ của tao cũng đang rất muốn được bận đây nè!"Còn Haechan sau khi nghe thấy câu trả lời của Jeno thì liền chỉ muốn buông mình xuống sông tắm mát một phen cho nguôi giận, bạn người yêu họ Liu của cậu ta cực kỳ có chí cầu tiến, mỗi lần Haechan mon men trốn đến thăm đều nhắc nhở cậu ta phải chăm chỉ rèn luyện thì mới mong được ghép đôi với một dẫn đường ưu tú như bạn ấy, thế nên Haechan bao giờ cũng là đứa bị chính người yêu đuổi ra khỏi Tháp sớm nhất đội.
[ HẾT ]
( ... một trong hai mẩu truyện mà mình viết trong giai đoạn quá nhớ em ... )
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz