ZingTruyen.Xyz

Huan Van Pho Gia Kim Long Truyen Ky Quyen 2 Ty Muoi Cung

Một bóng người màu lam nhạt, như làn khói nhẹ bay vào thiền viện phía sau Thiên Phật tự.

    Viện lạc u tĩnh, chính là nơi tĩnh tu của Thiên Phật đại sư, trụ trì Thiên Phật tự.

    Một thiếu niên anh tuấn mười tám mười chín tuổi đứng ở trước cửa viện lạc.

    Thiếu niên vô cùng tuấn dật. Một thân trường sam màu lam, vải vóc cũng không quá quý quá, nhưng được cắt may vừa vặn, phẳng phiu sạch sẽ, mặc trên người hắn nhìn thế nào cũng thấy đẹp, dáng người hắn cao lớn, tựa ngọc thụ lâm phong.

    Trước cửa viện lạc, hai hòa thượng mặc dù cảm thán trước sự tuấn dật của thiếu niên, nhưng càng nhiều hơn là kinh ngạc cùng tức giận. Một hòa thượng trong đó chắp tay trước ngực nói: "Thí chủ là ai, sao có thể không qua thông truyền, liền tự tiện xông vào tĩnh thất của trụ trì."

    Thiếu niên áo lam mỉm cười: "Ta là bạn cũ của đại sư, có việc muốn xin hỏi đại sư, hai người các ngươi đi thông báo một chút."

    Hòa thượng bên trái không vui nói: "Tiểu thí chủ, gia sư chính là cao tăng đắc đạo, người đã gặp đều là danh sĩ võ lâm, tiểu thí chủ tuổi còn trẻ, làm sao có thể là bạn cũ."

    Thiếu niên áo lam nói: "Tiểu hòa thượng ngươi sao lại trông mặt mà bắt hình dong như thế, tuy ta tuổi còn trẻ nhưng ba năm trước Thiên Phật từng nợ ta một ân tình, cho nên hôm nay đến đòi lại."

    Hai hòa thượng nghe xong, không khỏi biến sắc. Hòa thượng bên trái chắp tay trước ngực nói: "Bất luận lời thí chủ nói là thật hay giả, hôm nay trụ trì đều không tiện gặp khách."

    Thiếu niên áo lam mỉm cười hỏi: "Không tiện gặp khách? Hắn không ở trong tự sao?"

    Hòa thượng bên trái đáp: "Trụ trì đang ở trong tự, chỉ là bây giờ trong tự đã có một vị khách quý, không tiện tiếp đãi tiểu thí chủ, nếu tiểu thí nhất quyết muốn gặp, thì xin lưu lại tên cùng địa chỉ, đợi chúng ta kính mời gia sư..."

    Lời còn chưa dứt, chợt cảm thấy bóng người trước mắt chợt lóe, thiếu niên áo lam đã đẩy cửa đi vào khách phòng.

    Hai hòa thượng kinh hãi, vội vàng theo vào, hòa thượng bên trái vỗ một chưởng về phía vai của thiếu niên: "Thí chủ xin dừng bước."

    Thiếu niên áo lam đã cao giọng hô lên: "Thiên Phật đại sư, vãn bối có chuyện muốn cầu kiến."

    Mắt thấy tay hòa thượng kia sắp rơi vào trên vai thiếu niên, thiếu niên lại cười nói: "Nếu đại sư không phản đối, Yến Nguyệt liền cả gan yết kiến." Nói xong, bước lên trước một bước, vừa vặn tránh được một chưởng kia.

    Hai hòa thượng có chút kinh ngạc, một người trong đó nói: "Khó trách ngươi dám tự tiện xông vào Thiên Phật tự, thì ra là có vài phần bản lĩnh." Dứt lời, lại tung ra chưởng thứ hai.

    Thiếu niên áo lam duỗi tay ra, đã nắm chặt mạch môn của hòa thượng kia: "Tiểu hòa thượng, người xuất gia không thể tức giận."

    Kỳ thật hai hòa thượng cũng đã ngoài ba mươi, lớn hơn thiếu niên này rất nhiều, nhưng thiếu niên bởi vì bọn họ gọi mình là tiểu thí chủ, liền cũng gọi bọn họ một tiếng tiểu hòa thượng.

    Hòa thượng bên phải thấy sư huynh bị khống chế, vội vàng ra tay, thiếu niên áo lam đá nhẹ một cước trúng huyệt đạo dưới chân hắn, khiến hắn dừng lại tại chỗ.

    Thiếu niên áo lam mỉm cười nói: "Thiên Phật đại sư, bản lĩnh của hai đồ đệ này của ngài cũng quá kém đi."

    Bên trái tịnh thất vang lên một tiếng niệm Phật, một đại sư hiền lành bước ra. Nói: "Là ai muốn gặp lão nạp."

    Thiếu niên áo lam buông lỏng tay, thuận tay bắn ra một cái, giải khai huyệt đạo của hai hòa thượng, khẽ khom người nói: "Thiên Phật đại sư, ngài có khỏe không?"

    Hai hòa thượng mặt đỏ bừng, khom người thi lễ với Thiên Phật đại sư. Thiên Phật đại sư phất tay lệnh cho bọn họ lui ra ngoài.

    Thiên Phật đại sư đánh giá thiếu niên một chút, nói: "Thì ra là Yến Nguyệt thí chủ, ba năm không gặp, tiểu thí chủ càng phong thái bất phàm."

    Yến Nguyệt cười nói: "Đại sư vậy mà còn có thể nhớ rõ Yến Nguyệt."

    "Yến Nguyệt thí chủ hẳn là đang ở quan ngoại mới phải, không biết đã trở về Đại Minh hồ từ lúc nào?"

    Yến Nguyệt thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: "Cái này không phiền đại sư hỏi đến. Lần này vãn bối đến, là có chuyện muốn hỏi đại sư."

    Thiên Phật đại sư hơi chắp tay nói: "Tiểu thí chủ, ba năm không gặp, tính tình của tiểu thí chủ dường như vẫn không thay đổi."

    Yến Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đáp: "Ngữ khí này của đại sư là đang giáo huấn ta sao?"

    Thiên Phật đại sư mỉm cười nói: "Lão nạp cũng coi như là nhìn tiểu thí chủ lớn lên, tự nhiên hy vọng tiểu thí chủ..."

    "Tính tình của ta thế nào, không phiền đại sư quan tâm."

    Thiên Phật đại sư mỉm cười: "Sao vậy, tiểu thí chủ vẫn không thể quên chuyện xảy ra vào ba năm trước sao?"

    "Năm đó nếu không phải nhờ ý tốt của đại sư, tại hạ sao sẽ bị trục xuất ra quan ngoại, chịu đủ khổ sở lạnh thấu xương."

Thật ra năm đó Yến Nguyệt bị sư phụ trục xuất đằng sau còn có ẩn tình khác, không liên quan gì đến Thiên Phật đại sư, nhưng Thiên Phật đại sư vẫn luôn cảm thấy tính tình Yến Nguyệt ngỗ ngược, thường khuyên Long Thành nghiêm khắc dạy dỗ. Vì vậy, Yến Nguyệt mới trút giận lên Thiên Phật đại sư.

    Thiên Phật đại sư niệm một câu "A Di Đà Phật", nói: "Tiểu thí chủ sao lại nói ra lời này? Lệnh sư lệnh cho tiểu thí chủ đến quan ngoại làm việc, chẳng qua là muốn ta luyện tính tình của tiểu thí chủ, sao có thể nói là trục xuất."

    Yến Nguyệt lạnh lùng nói: "Những chuyện này, tại hạ cũng không muốn cùng đại sư thảo luận. Hôm nay ta đến nơi này, là muốn hỏi đại sư một vấn đề."

    Thiên Phật đại sư cũng không để tâm hành vi vô lễ của Yến Nguyệt, nói: "Tiểu thí chủ muốn hỏi chuyện gì?"

    "Đại sư là cao tăng đắc đạo, chắc hẳn biết được Yến Nguyệt muốn hỏi chuyện gì."

    Thiên Phật đại sư nói: "Tiểu thí chủ, mời nói."

    "Ta rốt cuộc có họ là gì, phụ mẫu ta rốt cuộc là ai? Kính xin đại sư bảo cho biết."

    Thiên Phật đại sư chắp tay đáp: "Thân thế của tiểu thí chủ lão nạp quả thật biết một chút, những chuyện này tiểu thí chủ không biết thì tốt hơn."

    Sắc mặt Yến Nguyệt trầm xuống, nói: "Ngươi nói cho rõ ràng. Thân thế của ta, ta tự nhiên có quyền biết, ngươi có tư cách gì thay ta làm chủ. Hôm nay ngươi muốn nói thì phải nói, không muốn nói cũng phải nói."

    Thiên Phật đại sư: "Tiểu thí chủ, lệnh sư..."

    "Câm miệng, ngươi đừng hòng lấy sư phụ ra áp chế ta."

    Yến Nguyệt bỗng nhiên bước lên trước một bước, một chưởng đánh về phía trước ngực Thiên Phật đại sư. Thiên Phật đại sư giống như không nhìn thấy, không tránh cũng không né.

    Yến Nguyệt vung chưởng, lại cứng rắn thu hồi trở về, nói: "Đại sư, ngươi đừng ép ta ra tay đả thương ngươi. Nếu đại sư còn không chịu nói, cũng đừng trách ta đối đại sư không khách khí."

    "Tiểu thí chủ muốn thế nào?"

    Yến Nguyệt lạnh lùng nói: "Ngươi rượu mời không uống, ta liền phá hủy Thiên Phật tự này của ngươi."

    Thiên Phật đại sư chắp tay trước ngực: "Tiểu thí chủ."

    Yến Nguyệt bỗng nhiên bổ ra một chưởng, chưởng phong lạnh thấu xương, hướng kỉ án giữa sảnh vỗ tới.

    Nhưng chưởng phong vung ra, lại như đá chìm vào biển rộng.

    Yến Nguyệt biến sắc.

    Phó Long Thành mặc một bộ trường sam màu xám, chắp tay sau lưng bước ra khỏi nội thất, phong thần tuấn lãng đứng ở nơi đó.

    Yến Nguyệt vội tiến lên trước một bước, quỳ rạp xuống đất: "Sư phụ, đồ nhi bất hiếu Yến Nguyệt, khấu thỉnh sư phụ kim an."

    Phó Long Thành ôm quyền nói với Thiên Phật đại sư: "Nghiệt đồ vô lễ, đại sư thứ tội."

    Thiên Phật đại sư "A Di Đà Phật" một tiếng, nói: "Phó thí chủ, công lực hôm nay của lệnh đồ lại cao hơn trước đây rồi."

    Phó Long Thành mỉm cười nói: "Chỉ là tính tình này, vẫn không có chút tiến bộ nào."

    Yến Nguyệt quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh ướt đẫm y phục. Hắn không nghĩ tới sư phụ lại trùng hợp ở đây.

    ...

    Thạch lao dưới mặt đất của Thải Vi đường.

Yến Nguyệt quỳ trên đất đối diện với bức tường đá, mặc dù đã thay một bộ trường bào màu lam sạch sẽ, nhưng sắc mặt lại có chút tái nhợt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cửa mở ra, Yến Kiệt bưng thức ăn đi vào.

Yến Nguyệt cụp mắt quỳ, không nói chuyện.

Yến Kiệt đi tới bên người Yến Nguyệt, quỳ xuống nói: "Nguyệt sư huynh, đã mười hai canh giờ rồi, sư huynh bảo ngươi dậy."

Yến Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng vượt qua được.

Đầu gối đã tê rần vì đau, hai chân đau như bị gãy, Yến Nguyệt không khỏi cười khổ. Sư phụ phạt một trăm roi, Tiểu Khanh sư huynh phạt thêm năm mươi roi, theo quy củ của Phó gia, sau khi chịu gia pháp xong thì phải hối lỗi.

Yến Nguyệt hít một hơi, chậm rãi đứng lên.

Cầm hộp thức ăn trong tay, Yến Kiệt không khỏi ngưỡng mộ Yến Nguyệt sư huynh vậy mà có thể tự đứng dậy sau khi quỳ một ngày một đêm. "Chân không gãy thì tự mình đứng lên", đây là lời lão đại thường nói khi trừng phạt Yến Nguyệt sư huynh. Yến Kiệt không dám giúp Yến Nguyệt sư huynh, mà Yến Nguyệt sư huynh cũng không thích bị giúp đỡ.

Cho dù Yến Nguyệt có thể đứng lên, nhưng thật sự là đi không nổi, hắn cười khổ, chậm rãi ngồi xuống dựa vào tường đá, một chân chống lên, chân kia đặt ở trên mặt đất, mồ hôi hột chảy ra. Mặt đất của thạch lao này quá gồ ghề, đầu gối ắt đã bầm tím.

Yến Kiệt quỳ đến bên cạnh Yến Nguyệt, đặt hộp thức ăn xuống.

    Yến Nguyệt nhìn Yến Kiệt, cười một cái: "Ngươi cũng đã lớn thành một thiếu niên tuấn tú rồi."

    Yến Kiệt có chút ngượng ngùng: "Nguyệt sư huynh lại cười ta. Ăn cơm đi."

    "Để kia đi, ta còn chưa đói."

    Yến Kiệt đáp một tiếng, đem thức ăn đặt lên bàn đá, lại nhìn thoáng qua lưng của Yến Nguyệt, hỏi: "Sư huynh còn đau không?"

    Trong mắt Yến Nguyệt hiện lên một tia đau đớn, lại lạnh nhạt cười cười: "Rời nhà quá lâu, vốn đã quên mất mùi vị của roi vọt. Hôm nay liền bù đắp đầy đủ."

    Ba năm trước, Yến Nguyệt phụng lệnh sư phụ, đổi tên thành Nguyệt Yến, đầu nhập vào trang trại lớn nhất quan ngoại của Võ gia làm nô. Yến Nguyệt khôn khéo có năng lực, giỏi võ công, người lại hoạt bát, rất được Võ Tu yêu thích cùng coi trọng, hiện giờ đã từ một gã sai vặt chăn ngựa trở thành cánh tay phải của Võ Tu.

    Thuở nhỏ Yến Nguyệt tính tình kiệt ngạo bất tuân*, khi ở trước mặt Phó Long Thành luôn bị quản giáo có chút nghiêm khắc. Lúc trước sở dĩ Long Thành chọn trúng Yến Nguyệt đi Võ gia làm việc, cũng vì suy xét đến Võ Tu cương trực ghét xua nịnh, tính tình mạnh mẽ nghiêm khắc, Yến Nguyệt làm việc ở trên tay hắn, nhất định sẽ bị quản giáo nghiêm khắc, có thể ta luyện tính khí ngang tàng của Yến Nguyệt.

*Kiệt ngạo bất tuân – Kiệt ngao bất tuần (桀骜不驯): Kiệt là hung hăng, ngao là ngựa chưa được thuần hoá, sánh với ngạo mạn kiêu căng. Tính tình hung hăng cường bạo không biết phục tùng.

    Điều mà Phó Long Thành không ngờ tới chính là, ba năm trước, lúc Yến Nguyệt đầu nhập vào Võ gia, nhi tử của Võ Tu không biết vì lý do gì mà qua đời. Võ Tu khổ sở vì đột nhiên mất con, cũng hối hận lúc trước đối xử với nhi tử quá mức nghiêm khắc, tính tình liền có chuyển biến thật lớn. Đối xử với gia đinh thuộc hạ không chỉ không còn nghiêm khắc, thậm chí là có chút phóng túng, thật sự giống như hai thái cực.

    Phó Long Thành mặc dù thỉnh thoảng có đến quan ngoại giáo huấn Yến Nguyệt, nhưng dù sao thời điểm Yến Nguyệt không ở trước mặt hắn cũng nhiều hơn. Yến Nguyệt bị mất trói buộc, lá gan đương nhiên cũng càng lúc càng lớn.

    Lần này Yến Nguyệt mượn cơ hội mừng thọ Âu Dương Quyền, xin phép Võ Tu thay Võ gia đi tặng lễ vật. Trên đường đi cả ngày lẫn đêm để tiết kiệm thêm chút thời gian, một mặt muốn trở về Đại Minh hồ thăm sư phụ, một mặt muốn tìm hiểu thân thế của mình từ trong miệng Thiên Phật đại sư.

    "Sư huynh làm việc ở quan ngoại Võ gia đã quen chưa?"

    Yến Nguyệt lạnh nhạt nói: "Có cái gì quen với không quen."

    "Nghe nói tính tình Võ tràng chủ vô cùng nóng nảy, thời gian này chắc hẳn sư huynh cũng không dễ chịu."

    Yến Nguyệt cười nói: "Đó là lời đồn nhảm. Theo ta thấy, Võ tràng chủ tính tình rất ôn hòa, ba năm nay Võ tràng chủ không chỉ chưa từng vấn trách ta, mà đối với những hạ nhân khác, Võ tràng chủ dường như cũng chưa bao giờ nổi giận họ."

    Yến Kiệt cười nói: "Như vậy xem ra, sư huynh ở quan ngoại còn tiêu dao hơn một chút so với khi ở nhà." Sau đó lại hỏi: "Huynh ba năm không về, thật vất vả mới trở về một chuyến, liền bị trách phạt nặng như vậy là bởi vì mạo phạm Thiên Phật đại sư sao?"

    "Ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì." Nói xong, hắn đưa tay vào trong ngực, hành động này tác động đến vết thương trên người, đau đến sắc mặt biến đổi. Hắn lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Yến Kiệt nói: "Cho ngươi."

    Yến Kiệt vội vàng mở ra. Bên trong hộp trên một tấm vải nhung đỏ có một cái đầu lâu kỳ dị to bằng quả táo. Đầu lâu miệng mũi đều hoàn chỉnh, giống như đầu người.

    Yến Kiệt kinh ngạc nói: "Đây là hộp sọ của mặc hầu sao?"

    Yến Nguyệt gật gật đầu: "Ta tìm được cái này trên tuyết sơn, rất không dễ dàng, ngươi đừng làm mất."

    Yến Kiệt vội vàng gật đầu, nói: "Đa tạ sư huynh. Nghe nói loại mặc hầu này vô cùng hiếm thấy, xương cốt cực lỏng lẻo, hơn nữa trước khi chúng nó chết, sẽ dùng sức đem thân thể đập nát, không chịu lưu lại hài cốt. Không ngờ sư huynh lại tìm được một bộ hộp sọ hoàn chỉnh như vậy."

    Yến Nguyệt mỉm cười: "Hộp sọ này ta đã dùng nước thuốc ngâm qua, trừ phi ngươi dùng mấy thành nội lực bằng không sẽ không hư, ngươi đại khái có thể chơi một thời gian."

    Yến Kiệt gật đầu nói: "Ta sẽ biến nó thành trang sức, mỗi ngày đều đeo. Tạ Nguyệt sư huynh."

    Yến Nguyệt cười cười, hỏi: "Nghĩa phụ ngươi có khỏe không?"

    Yến Kiệt hơi do dự một chút, đáp: "Nghĩa phụ rất khỏe."

    Yến Nguyệt hỏi tiếp: "Yến Văn có khỏe không?"

    Yến Kiệt cười nói: "Đại ca rất khỏe. Bây giờ đã có hồng nhan tri kỷ, tâm trạng cả ngày đều không tệ, đối với ta cũng không nghiêm khắc như trước."

    Yến Nguyệt cười nói: "Nghe nói ngươi gần đây rất uy phong, đối mặt với thiên hạ đệ tam kiếm cũng dám đơn đả độc đấu?"

    Yến Kiệt hơi ngượng ngùng, nói: "Yến Nguyệt sư huynh biết hết rồi sao?"

    Yến Nguyệt gật đầu: "Mặc dù ta làm việc ở quan ngoại, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải đi thỉnh an Lộc bá, chuyện trong nhà Lộc bá cũng đều nói cho ta biết."

    Lại mỉm cười nói: "Càng làm cho ta không thể tưởng tượng được chính là Ngọc Tường, vậy mà đã là cữu cữu của hai đứa nhỏ."

    Yến Kiệt cũng cười cười: "Sư huynh, có phải huynh cũng bởi vì sốt ruột muốn biết thân thế của mình, mới đến chỗ Thiên Phật đại sư hỏi sao?"

    Yến Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, tưởng tượng trên bầu trời hẳn là có một vầng trăng đang chiếu sáng.

    Yến Kiệt nói: "Tiểu Linh gần đây cũng muốn hỏi sư phụ thân thế của hắn, bất quá ngũ thúc lại không cho hắn hỏi, nói rằng nếu sư phụ đã không nói, tự nhiên có đạo lý của sư phụ. Nếu là cứng rắn đi hỏi, sợ sẽ chọc sư phụ tức giận, cho nên Tiểu Linh cũng không dám hỏi."

    Yến Nguyệt không khỏi cười tự giễu một cái: "Lúc tam thúc đi quan ngoại chúc thọ Võ lão gia, cũng từng khuyên ta không nên gấp gáp, ta lại không nghe, còn chạy đi chất vấn Thiên Phật đại sư. Như vậy xem ra, trận đòn này của ta thật sự là không chịu oan."

    Yến Kiệt cười nói: "Gần đây sư phụ bởi vì chuyện của Minh gia, tâm trạng vốn không tốt."

    "Minh phu nhân?"

    Yến Kiệt đem chuyện mình cùng Ngọc Linh dạ thám Minh gia nghe được, cùng chuyện Minh phu nhân truy trách ở Phó gia, cẩn thận thuật lại một lần, sau đó nói: "Minh phu nhân cố ý đầu nhập vào Tỷ Muội cung, hơn nữa còn dung nạp một vị Hưu phó cung chủ của Tỷ Muội cung ở Minh gia không biết muốn làm cái gì."

Yến Nguyệt mỉm cười nói: "Minh phu nhân đã chủ động đoạn tuyệt quan hệ với Phó gia, vậy thì tốt, nếu nàng thật sự có ý định làm xằng làm bậy, chúng ta cũng có thể thẳng tay đối phó."

    Yến Kiệt cười cười: "Nói thì nói như vậy, nhưng trước mắt chúng ta cũng không có bằng chứng xác thực. Cho nên sư phụ phân phó không được vọng động."

    Yến Kiệt suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: "Đúng rồi, Nguyệt sư huynh ở quan ngoại có nghe nói về tin tức của tứ thúc và Hàm Yên sư huynh không?"

    Đuôi lông mày Yến Nguyệt nhướng lên, cười nói: "Có biết một chút."

    "Nghe nói kho báu tử điêu đã lần nữa tái hiện trên giang hồ. Mà người nắm giữ bảo đồ chính là Tống lão phu nhân được tứ thúc và những người khác hộ tống. Rất nhiều nhân sĩ giang hồ đều đổ xô đến quan ngoại để săn bảo vật. Chuyện này có thật không?"

    Yến Nguyệt nói: "Nửa thật nửa giả. Lời đồn trên giang hồ không thể tin hết, cũng không thể không tin."

    "Náo nhiệt như vậy sao Nguyệt sư huynh không đi góp vui, còn muốn trở về Đại Minh hồ?"

    Yến Nguyệt nhẹ nhàng dựa đầu về phía sau, đáp: "Kho báu tử điêu kia nào có... liên quan đến ta."

    Kho báu tử điêu ai có thể không động tâm? Võ Tu vốn cũng muốn nhúng tay vào chuyện này. Nhưng vừa lúc Võ gia lại có biến hóa, cho nên không thể không từ bỏ tranh đoạt kho báu.

    Vừa lúc Âu Dương Quyền chuẩn bị mở đại yến quần hùng thiên hạ. Võ gia cùng Âu Dương gia chỉ có giao tình hời hợt, nhưng mặt mũi cũng vẫn phải cho. Vốn định phái người đưa một phần lễ vật cho xong chuyện, nhưng Yến Nguyệt lại muốn nhân cơ hội này trở về Đại Minh hồ thăm nhà. Đồng thời càng muốn nhân cơ hội này đến chỗ Thiên Phật đại sư hỏi thăm về thân thế của mình. Cho nên chủ động xin đi, muốn đại diện Võ gia tặng lễ vật cho Âu Dương Quyền. Võ Tu suy nghĩ, Yến Nguyệt tuổi còn trẻ, không được tham dự chuyện kho báu đã thật đáng tiếc, liền chuẩn thỉnh cầu của Yến Nguyệt, để hắn đến võ lâm Trung Nguyên mở mang tầm mắt.

    Trong mắt Yến Nguyệt, kho báu đương nhiên không quan trọng bằng bí ẩn về thân thế đã ám ảnh nhiều năm trong lòng mình.

    Thế nhưng những tâm tư này của Yến Nguyệt làm sao có thể gạt được Phó Long Thành. Phó Long Thành vừa lệnh cho Yến Nguyệt ở lại Võ gia, Yến Nguyệt lại mượn cớ trở về Đại Minh hồ, cũng mạo phạm Thiên Phật đại sư, loại chuyện này, Long Thành đương nhiên sẽ phạt nặng.

    Kỳ thật lúc Yến Nguyệt trở về, cũng biết khó thoát khỏi trừng phạt của sư phụ, cho nên sau khi trở lại Đại Minh hồ, cũng không dám trực tiếp về Phó gia, mà đi Thiên Phật tự tìm Thiên Phật đại sư trước. Nào ngờ lại trùng hợp như vậy, ngày hôm đó Phó Long Thành vừa lúc mang theo Phó Long Tinh cũng đi Thiên Phật tự.

    Yến Nguyệt hiện giờ là bị đánh cũng đã chịu, nhưng chuyện muốn hỏi vẫn chưa hỏi được. Phó Long Thành đã lệnh cho hắn đợi sau khi sinh thần của Ngọc Kỳ sư huynh qua đi, liền cùng Tiểu Khanh sư huynh, Tiểu Mạc, Ngọc Tường đi Giang Nam Tây Phong, trước đó, đều phải ở thạch thất hối lỗi.

    Yến Kiệt lại có chút hưng phấn nói: "Lần này Hàm Yên sư huynh bọn họ thật là may mắn, nhất định có rất nhiều náo nhiệt để tham gia."

    Yến Nguyệt cười nói: "Nhất kiếm quang hàn thập tứ châu, danh hiệu này của tứ thúc thật sự là rất vang dội."

    Yến Kiệt kinh ngạc nói: "Đây là danh hiệu của tứ thúc sao?"

    Yến Nguyệt gật gật đầu: "Nhất kiếm quang hàn thập tứ châu, ngân sam kiếm khách Phó Long Vũ, cái tên này nếu bây giờ nhắc tới ở quan ngoại, ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng đều biết."

    "Vậy Hàm Yên sư huynh, Nguyệt Lãnh sư huynh, còn có Tùy Phong thì sao? Danh hiệu của bọn họ là gì?"

    Yến Nguyệt cười nói: "Ba người bọn họ cũng rất nổi bật. Nhất là trận Ngọc Môn Quận Sơn, ba người bọn họ một đêm nhẹ nhàng chống lại ba bang ba phái ba liên minh, uy lực của Bá Thiên Tam Long, khiến người nghe tin đã sợ mất mật."

    Yến Kiệt nghe vậy vừa ngạc nhiên vừa ao ước, hồi lâu mới nói: "Bá Thiên Tam Long nghe rất có khí thế. Nhất định là có rất nhiều câu chuyện đặc sắc."

    Yến Nguyệt cười nói: "Đặc sắc thì đặc sắc, bất quá ba người bọn họ biết mình nổi danh như vậy, lại đều rất thấp thỏm nha."

    "Sao vậy, Nguyệt sư huynh gặp bọn họ rồi?"

    Yến Nguyệt gật gật đầu: "Gặp nhau vội vàng."

    Yến Kiệt kỳ quái hỏi: "Vậy có cái gì để thấp thỏm?"

    Yến Nguyệt cười một cái: "Tam bang tam phái tam liên minh là tổ hợp võ lâm khổng lồ nhất Ngọc Môn, từ trước đến nay vẫn hòa thuận với võ lâm Trung Nguyên, cũng được xếp vào hàng hào hiệp trên giang hồ. Hàm Yên không chừa mặt mũi như vậy, chỉ sợ ở chỗ sư phụ không dễ dàng giải thích."

    Yến Kiệt cười nói: "Dùng một trận đòn đổi lấy danh hiệu Bá Thiên Tam Long vẫn còn lời nha."

    "Yến Nguyệt sư huynh. Yến Vũ, Yến Lôi thỉnh an ngài."

    Dứt lời, hai thanh niên oai hùng từ ngoài cửa đi vào.

    "Tiểu Vũ, Tiểu Lôi". Yến Kiệt cười chào hỏi.

    Hai thiếu niên đều mặc trường sam màu lam, trạc tuổi Yến Kiệt. Bọn họ là đệ tử của quan ngoại tiêu cục Phó gia, ba năm trước cùng Yến Nguyệt đến quan ngoại, nhưng cả hai vẫn luôn đi theo Lộc bá.

    Yến Nguyệt nói: "Vì sinh thần của Ngọc Kỳ sư huynh, các ngươi cũng được phép trở về sao."

    Yến Vũ, Yến Lôi phụng lệnh Lộc bá quay về Đại Minh hồ, một mặt là chúc mừng sinh thần Ngọc Kỳ, mặt khác là có việc muốn bẩm báo Phó Long Thành.

    Hai người bọn họ vốn lên đường trước Yến Nguyệt mười ngày. Nhưng Yến Nguyệt vì vội vàng trở về Đại Minh hồ, mấy ngày liền đều thi triển khinh công, vậy mà chạy tới trước bọn họ. Nguyên nhân là bởi vì Yến Nguyệt còn phải dành thời gian chạy tới Giang Nam Tây Phong tặng lễ vật cho Âu Dương Quyền.

    Yến Vũ đáp: "Vâng, Nguyệt sư huynh. Bởi vì thân phận của sư huynh phải giữ bí mật, cho nên lúc ở quan ngoại, ta cùng Yến Lôi không thể thường xuyên đi thỉnh an sư huynh, xin sư huynh thứ lỗi."

    Yến Kiệt thì hỏi: "Tiểu Vũ, ngươi ở quan ngoại có biết chuyện của tứ thúc cùng Hàm Yên sư huynh hay không?"

    Yến Vũ đáp: "Vâng. Tứ thúc gần đây ở quan ngoại tiêu cục. Chỉ là..."

    Yến Kiệt hỏi: "Chỉ là cái gì? Sao lại ấp a ấp úng."

    Yến Lôi nói: "Chỉ là chuyện tứ thúc làm, Lộc bá dường như lại có ý kiến khác. Lần này ta cùng sư huynh trở về, một mặt là đại diện quan ngoại đệ tử chúc mừng sinh thần Ngọc Kỳ sư huynh, mặt khác, Lộc bá có tự tay viết thư giao cho sư phụ."

    Yến Nguyệt: "Thư tay của Lộc bá?"

    Yến Vũ gật gật đầu: "Lúc ta cùng Yến Lôi thỉnh an sư phụ, đã đem thư trình cho sư phụ. Sư phụ xem xong, sắc mặt có vẻ không tốt, lệnh ta cùng Yến Lôi lui ra ngoài. Có điều, ta nghe sư phụ truyền nhị thúc đi tĩnh thất."

    Yến Nguyệt khẽ thở dài: "Chỉ sợ chuyện của tứ thúc, sư phụ đã biết."

    Yến Kiệt nói: "Tứ thúc tuy ở quan ngoại xa xôi, nhưng Phi Vân đường Phó gia cũng thường xuyên truyền về tin tức, nhị thúc tự nhiên cũng sẽ đều bẩm báo sư phụ." Hơi dừng lại, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ nhị thúc còn thay tứ thúc giấu diếm cái gì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz