ZingTruyen.Xyz

Huan Van Pho Gia Kim Long Truyen Ky Quyen 2 Ty Muoi Cung

*Trần niên cựu ái: Mối tình năm xưa

    Minh phu nhân hừ một tiếng, nói: "Nàng gả vào Phó gia bất quá chỉ mười bốn mười lăm năm, vậy mà lại sinh ra bảy nhi tử, ta lại chỉ có ba nha đầu, cái này làm sao mà ta không tức giận cho được." Minh phu nhân nói đến đương nhiên là mẫu thân của Phó Long Thành, công chúa Triệu Ngọc Nhan. Trước đó đã nhắc tới, Minh phu nhân vốn cùng Phó Thanh Thư là thanh mai trúc mã, về sau bởi vì biến cố, Phó Thanh Thư kết duyên cùng Ngọc Nhan, mà Minh phu nhân lại gả cho Minh gia làm thê tử.

    Quế Lan bà bà an ủi: "Vậy thì sao, nàng cũng chỉ là một người đoản mệnh, không được hưởng phúc con cái, tương lai nhi tử của nàng không phải còn phải tận hiếu trước ngài sao."

    Minh phu nhân lại hừ một tiếng: "Tận hiếu trước mặt ta? Ta cũng không có cái phúc khí này. Tiểu tử Phó Long Thành này từ nhỏ đã rất có chủ kiến, ta dù trên danh phận là sư thúc của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ đem ta để ở trong mắt, lại cùng sư huynh của ta kết bái, đây không phải là cố ý làm cho ta khó chịu sao?"

    "Càng đáng hận chính là Phó gia hắn luôn đối nghịch với Minh gia ta. Lần trước dung túng Long Dạ, Long Thường xông vào phòng tắm trong phủ, lần này còn công khai để cho tiện nhân Thuỵ Liên kia ở lại Phó phủ, rõ ràng là không có đem ta để ở trong mắt.

    Quế Lan bà bà thở dài nói: "Mặc dù nói như thế, nhưng đại tiểu thư lại tình thâm với Phó đại thiếu gia."

    Minh phu nhân tức giận nói: "Đáng giận nhất chính là ba nha đầu này. Minh Phượng một lòng chỉ muốn gả vào Phó gia, dù làm tiểu thiếp cho người ta cũng nguyện ý, mẫu thân là ta vì nàng, ở trước mặt nha đầu Phó Thanh Dung kia cũng không ngẩng đầu lên được. Cũng may cửa hôn sự này xem như đã định."

    "Nha đầu Minh Hoàng kia, ai mà không biết nàng thích Phó Long Bích. Nhưng ngươi nhìn bộ dạng của Phó Long Bích, đối với Minh Hoàng không lạnh không nóng, còn không làm cho Hoàng nhi của ta thương tâm sao. Nữ nhi bảo bối của ta vậy mà hắn cư nhiên hoàn toàn không để ở trong lòng."

    "Minh nhi nha đầu kia càng là trong mắt chỉ có Phó Long Tinh, căn bản không hề có mẫu thân như ta."

    Minh phu nhân một mạch quở trách

    Quế Lan bà bà hợp lúc nói: "Đúng vậy, ta tuy rằng là hạ nhân, nhưng cũng vì nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư bất bình a. Ngài nói xem, nhị tiểu thư lần nào đi Phó gia, sau khi trở về cũng mặt ủ mày chau vài ngày, đừng nói phu nhân ngài, ta nhìn cũng đau lòng."

    "Về phần tam tiểu thư, phu nhân đừng trách ta nhiều chuyện. Ta cũng nhìn tam tiểu thư lớn lên, tuy nói bộ dạng nàng so với đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư kém một chút, nhưng tính tình vô cùng ôn nhu, hơn nữa nữ công lại tốt, trù nghệ lại càng tinh xảo. Nhưng ngũ thiếu gia Phó gia kia đối với Minh nhi tiểu thư chúng ta cứ hô tới quát lui, muốn gặp Minh nhi tiểu thư, liền kêu đệ tử đi gọi, không muốn gặp, thì mấy ngày mấy chục ngày cũng không thấy bóng dáng, thật là khiến người ta nhìn mà tức giận."

    Sắc mặt Minh phu nhân càng ngày càng xanh. Quế Lan bà bà làm bộ không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Làm cho người ta chướng mắt nhất vẫn là thái độ của Phó ngũ thiếu gia đối với phu nhân ngài vẫn luôn hờ hững, ngoại trừ lúc ngài đến Phó gia, hắn gần như chưa bao giờ tới Minh gia thỉnh an ngài. Nếu nói Phó đại thiếu gia gia sự bận rộn, không đến thăm hỏi ngài cũng được đi. Nhưng Phó ngũ thiếu gia lại không có việc gì làm, hẳn là nên thường xuyên đi thỉnh an ngài mới đúng, dù sao..."

    "Đủ rồi." Minh phu nhân bỗng nhiên đập bàn đứng lên. Quế Lan vội nói: "Ai nha, lão nô đáng chết, cái miệng này của lão nô..."

    Minh phu nhân lạnh lùng ngăn lại: "Ngươi nói những cái này một điểm cũng không sai. Ta cũng biết rõ trong lòng. Chẳng qua, ta vẫn là trưởng bối của hắn, cùng bọn hắn quá so đo cũng không tốt."

    Quế Lan cười làm lành nói: "Đó là phu nhân ngài đại nhân đại lượng." Lại thở dài nói: "Kỳ thật ngẫm lại, Phó gia là hoàng thân quốc thích, các thiếu gia Phó gia khó tránh khỏi có chút kiêu căng."

    Minh phu nhân cắn cắn môi, căm hận khẽ nói: "Hoàng thân quốc thích."

    Quế Lan thấy đã đạt được hiệu quả liền thu tay, lại cười nói: "Phu nhân, đừng nói những cái này khiến ngài tức giận nữa. Ta bồi phu nhân đến hoa viên đi dạo một chút."

    ...

    Minh phu nhân ở trong hoa viên đi được vài bước lại nói: "Không được. Chuyện của Trạch nhi không thể kéo dài thêm nữa. Ta phải lập tức đi Thanh Bích cung cầu hôn. Đi, đến chỗ sư huynh ta."

    "Phu nhân, Nhậm đại gia không ở trong phủ."

    "Còn Trạch nhi thì sao?"

    "Biểu thiếu gia cũng không ở trong phủ."

    Trên mặt Minh phu nhân liền hiện lên hàn ý: "Bọn họ cùng tiện nha đầu Thuỵ Liên kia đều ở Phó gia?"

    "Vâng, phu nhân."

    Minh phu nhân cắn răng nói: "Ngươi sai người đi mời Nhậm đại gia về."

     "Vâng, phu nhân." Nhưng lại do dự không nhúc nhích.

    Minh phu nhân tức giận nói: "Sao còn không mau đi, chẳng lẽ ngươi cũng dám không nghe lệnh của ta?"

    Quế Lan vội nói: "Ai nha, phu nhân, lão nô đối với phu nhân vẫn luôn trung thành tận tâm, sao dám không nghe phu nhân sai khiến chứ. Lão nô chỉ nghĩ, cho dù Nhậm đại gia trở về gặp ngài, nhưng dù sao hắn cũng là sư huynh của ngài, nếu hắn một mực bảo vệ biểu thiếu gia, ngài không phải cũng không còn cách nào sao."

    Minh phu nhân lạnh lùng cười: "Cái này ngươi không cần lo lắng, ta tự có biện pháp."

    Quế Lan cao giọng đáp: "Vâng."

    ...

    Nhậm Tiêu Dao đứng trong sảnh nửa ngày, Minh phu nhân chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ như không thấy.

    Nhậm Tiêu Dao đành phải ho khan một tiếng nói: "Sư muội, ngươi gọi sư huynh đến có việc?"

    Minh phu nhân lúc này mới quay đầu nhìn về phía hắn, nói: "Sư huynh ngồi đi. " Thanh âm uể oải, hữu khí vô lực.

    Nhậm Tiêu Dao vốn định xuất ra chút uy nghiêm của sư huynh cho Minh phu nhân xem. Nhưng bây giờ thấy bộ dạng dịu dàng của Minh phu nhân, hắn ngược lại có chút ngượng ngùng.

    Minh phu nhân đã tự tay rót trà đưa tới: "Sư huynh uống trà."

    Nhậm Tiêu Dao tiếp trà, uống một ngụm, nói: "Sư muội, trông ngươi dường như không thoải mái."

    Minh phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu, vành mắt đỏ lên, nói: "Ta chỉ là nhớ tới sư phụ."

    Nhậm Tiêu Dao nghe nàng nhắc tới sư phụ, không khỏi thở dài một hơi: "Nếu sư phụ lão nhân gia ngài còn sống, cũng đã tám mươi tuổi."

    Minh phu nhân gật gật đầu: "Ta từ nhỏ phụ mẫu mất sớm, tuy rằng Phó lão thái gia cùng thái phu nhân đối đãi ta như ruột thịt, dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, khó tránh khỏi có chút bi thương. Chỉ có sư phụ lão nhân gia ngài thương ta, chiếu cố ta, chưa bao giờ nỡ để ta chịu nửa điểm ủy khuất." Nói xong, nước mắt cũng rơi xuống.

    Nhậm Tiêu Dao nhịn không được nói: "Đúng vậy. Sư phụ thương nhất là ngươi. Ngươi thông minh lại nhu thuận, trong ấn tượng của ta, đừng nói phạt ngươi, chính là cao giọng trách cứ ngươi, cũng gần như chưa bao giờ có."

    Minh phu nhân gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, không chỉ sư phụ đối tốt với ta, sư huynh ngươi đối với ta vẫn luôn rất tốt, chuyện gì cũng nhường ta, chiếu cố ta, bảo vệ ta."

    "Đó là đương nhiên, ta là sư huynh của ngươi. Huống hồ sư phụ cũng nhiều lần căn dặn ta, muốn ta chiếu cố ngươi, không thể để cho ngươi chịu nửa điểm ủy khuất."

    Minh phu nhân trong lòng cười một tiếng, chính đang chờ câu này: "Khó được sư huynh còn nhớ rõ lời sư phụ phân phó."

    "Đương nhiên, sư phụ phân phó, ta..." Bỗng nhiên thấy Minh phu nhân đang dùng ánh mắt trách cứ nhìn chằm chằm mình, thầm nghĩ, hỏng rồi, lại bị sư muội bẫy.

    Minh phu nhân thở dài nói: "Sư huynh, chuyện của Trạch nhi, huynh vì sao nhất định phải cùng ta khó xử. Huynh biết rõ, ta hy vọng Trạch nhi có thể lấy được một tức phụ tốt môn đăng hộ đối, tương lai có thể trợ giúp cho Trạch nhi. Nếu tùy tùy tiện tiện một nha hoàn là có thể gả cho Trạch nhi, vậy tâm huyết của ngươi ta nhiều năm như vậy không phải là uổng phí sao?"

    "Sư muội nói phải. Nhưng..."

    "Sư huynh", Minh phu nhân cắt lời: "Ta biết, Trạch nhi hiện tại thích Thuỵ Liên. Nhưng Trạch nhi dù sao cũng còn trẻ, cái gì hắn muốn, cái gì hắn không muốn, có lẽ hắn còn không rõ ràng lắm. Còn nữa, mặc dù hắn thật sự thích Thuỵ Liên, nhưng vì Tra Lương gia, vì ta, hắn cũng không thể thích."

    "Sư huynh, một nam nhân ngoại trừ ái tình nam nữ, không còn gì khác sao? Hắn một mình vui vẻ, khiến cho ta làm cô mẫu thương tâm khổ sở, làm cho huynh muội chúng ta bất hòa, làm như vậy, chính là sư huynh dạy hắn sao?"

    Nhậm Tiêu Dao nửa ngày nói không nên lời. Minh phu nhân yếu ớt thở dài: "Sư huynh, huynh có biết vì sao ta nhất định phải để Trạch nhi hướng Thanh Bích cung cầu hôn không?"

    Nhậm Tiêu Dao có chút mất tự nhiên nói: "Vi huynh không biết."

    Minh phu nhân thần bí nói: "Sư huynh đã bao nhiêu năm chưa từng gặp Thanh Bích?"

    Nhậm Tiêu Dao thở dài một tiếng nói: "Mười sáu năm rồi. Sư muội sao lại hỏi câu này?"

    Minh phu nhân mỉm cười: "Sư huynh, năm đó chuyện huynh cùng Thanh Bích, ta tuy rằng biết không nhiều lắm, nhưng biết sư huynh ngươi vì thế bị sư phụ phạt nặng, nếu không phải ta vừa lúc trở về thăm sư phụ, chỉ sợ sư huynh đã bị sư phụ một chưởng đánh chết."

    Nhậm Tiêu Dao đỏ mặt, nói: "Vi huynh vẫn luôn cảm kích sư muội."

    Minh phu nhân ngăn cản: "Sư huynh thật là, ta ở trước mặt sư phụ cầu tình cho sư huynh cũng không phải một lần hai lần." Sau đó rất nhanh tiếp lời: "Ta sở dĩ kiên trì để Trạch nhi hướng Thanh Bích cung cầu hôn, cũng là vì sư huynh ngươi."

    Nhậm Tiêu Dao vội vàng nói: "Sư muội, ta..."

    "Nha đầu Thanh Dực kia hẳn là sư huynh chưa từng gặp đúng không. Nàng chính là nữ nhi của Thanh Bích."

    "Ta cũng chỉ mới nghe sư muội nhắc tới."

     Minh phu nhân đáp: "Đúng vậy. Nàng tên là Thanh Dực, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi."

     Nhậm Tiêu Dao nói: "À" , cũng không biết trong hồ lô của Minh phu nhân có bán loại thuốc gì.

    Minh phu nhân cười nói: "Không biết vì sao, ta càng nhìn nha đầu này càng thấy giống sư huynh ngươi."

    Nhậm Tiêu Dao kinh hãi, lập tức giận dữ nói: "Sư muội, việc này liên quan đến thanh danh của Thanh Bích, sư muội không được vọng ngôn."

    Minh phu nhân không sợ chút nào, nói: "Sư huynh, tiểu muội là ai sư huynh còn không rõ ràng sao? Loại chuyện này, ta làm sao dám nói lung tung."

    Nhậm Tiêu Dao lắp bắp: "Sư muội...ngươi...ngươi là nói?"

    Minh phu nhân ngồi thẳng người, ung dung nói: "Cái này còn xem sư huynh năm đó có đối với Thanh Bích thế nào hay không, sư huynh trong lòng rõ ràng nhất."

    Nhậm Tiêu Dao đột nhiên biến sắc, đứng lên, tựa hồ muốn nổi giận, lại miễn cưỡng khống chế được.

    Minh phu nhân thấy có hiệu quả liền thu tay, cũng đứng dậy cười nói: "Sư huynh thứ cho tiểu muội thất lễ. Sư huynh, theo tiểu muội biết, năm đó sau khi Thanh Bích rời khỏi sư huynh, liền trở lại Thanh Bích cung, một năm sau, trong Thanh Bích cung liền có thêm một tiểu cung chủ Thanh Dực, hơn nữa Thanh Bích cũng chưa từng thành hôn. Quan trọng nhất là, ta phát hiện ở trên người Thanh Dực có ngọc bội Lam Điền của sư huynh."

    Nhậm Tiêu Dao nhịn không được cao giọng nói: "Thật sao? Sư muội ngươi...ngươi nhìn kỹ chưa?"

    Minh phu nhân cười nói: "Tuyệt đối sẽ không sai. Khối ngọc bội Lam Điền kia là khi sư huynh tròn hai mươi tuổi được sư phụ ban cho, sư huynh vẫn luôn thập phần quý trọng, cũng chưa rời đi bên người."

    Nhậm Tiêu Dao lẩm bẩm: "Nói như vậy, nói như vậy."

    "Sư huynh. Minh gia tuy không xa hoa bằng Phó gia, dù sao cũng vẫn là nhà của sư huynh. Sư huynh nếu vẫn ở Phó gia, ngược lại sẽ khiến cho người ta nói chúng ta là huynh muội bất hòa. Sư huynh vẫn nên dẫn Trạch nhi về Minh gia ở đi. Chúng ta chọn một ngày, cùng nhau đi kinh thành gặp Thanh Bích, nhìn Thanh Dực một chút."

    ...

    Trên một cái thạch đài rộng lớn, Ngọc Tường và Ngọc Linh đang luyện kiếm.

    Bốn phía của thạch đài là cây ăn quả đan xen, phần lớn là cây cam, quả cam xanh xanh tỏa ra từng trận hương thơm. Thảm cỏ dưới gốc cây vốn gọn gàng, sạch sẽ, bây giờ đã ngả sang màu vàng nhưng vẫn mềm mại khiến người yêu thích.

    Trên cánh tay trái của Ngọc Tường còn quấn băng, nhưng đã không ảnh hưởng đến hắn ra tay cùng thân hình hắn.

    "Keng" một tiếng, kiếm rộng của Ngọc Tường đụng vào kiếm của Ngọc Linh. Thanh kiếm của Ngọc Linh theo tiếng mà gãy. Ngọc Tường ngẩn người, nói: "Sư huynh, thật xin lỗi."

    Ngọc Linh nhìn kiếm đã gãy, cười nói: "Không cần xin lỗi, kiếm rộng của ngươi vốn chém sắt như bùn, huống hồ thanh kiếm này cũng đã dùng không ít ngày, gãy thì gãy."

    Ngọc Tường thở dài, nói: "Sư huynh, ta có một chuyện thập phần khó xử, muốn thỉnh huynh cho tiểu đệ một chủ ý."

    Ngọc Linh kỳ quái hỏi: "Ngươi có chuyện gì?"

    Ngọc Tường và Ngọc Linh nằm đối diện nhau trên cành cây lớn, bầu trời trong xanh như được gột rửa, thỉnh thoảng gió nhẹ thổi qua, mang đến từng trận hương thơm.

    Ngọc Linh nhấc tay ra một chiêu, hai quả cam trên cái cây trước mặt rơi xuống tay, Ngọc Linh ném cho Ngọc Tường một quả, hỏi: "Chuyện gì vậy?" Nói xong, bóc vỏ cam ra, nhét quả cam vào trong miệng."

    Ngọc Tường cầm quả cam lại không ăn, mặt mày ủ rũ nói: "Thanh Dực bảo ta đi cầu hôn."

    Quả cam kia của Ngọc Linh nghẹn lại ở cuống họng, hắn ho khan một tiếng: "Cầu hôn, Thanh Dực?"

    Ngọc Tường cũng xoay người ngồi dậy, hai chân đạp đạp lên thân cây, đáp: "Đúng vậy."

    Ngọc Linh thật vất vả mới nuốt được quả cam xuống, nói: "Loại chuyện này không nên đột nhiên nói khi ta đang ăn, dễ giết người lắm."

    Ngọc Tường đáp: "Xin lỗi sư huynh."

    Ngọc Linh hít sâu một hơi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi chậm rãi nói."

    Ngọc Tường đáp một tiếng, đem chuyện của mình và Thanh Dực kể lại một lần, chuyện Dung thị cầu hôn mình lại càng chi tiết.

    Ngọc Linh nghe xong, mười phần muốn cười, nhưng nhìn bộ dạng mặt mày ủ rũ của Ngọc Tường, cố nén cười, nói: "Sao còn có loại chuyện này."

    Ngọc Tường cũng vô cùng tức giận nói: "Đúng vậy. Rõ ràng là bọn họ cầu hôn ta trước. Mấy ngày trước, ta vậy mà ở trên trấn lại gặp Thanh Dực. Nàng vừa gặp mặt liền trách ta vì sao không hướng mẫu thân nàng cầu hôn. Ta liền nói, chính ngươi là người đến cầu hôn trước, hơn nữa chuyện này ta còn chưa hỏi qua sư phụ. Lời mới nói được một nửa, nàng đột nhiên rút kiếm ra kề lên cổ ta nói: "Ngươi có muốn chết hay không?" Tất nhiên ta lắc đầu nói không muốn, sau đó nàng ấy nói: "Vậy mau đến cầu hôn." Sau đó liền đi."

    Ngọc Tường cố ý học bộ dạng nói chuyện hung tợn của Thanh Dực, Ngọc Linh nhìn thấy cũng không nhịn được nữa, cười to từ trên cây ngã xuống.

    Ngọc Tường cũng phi thân xuống khỏi cây, lại thúc giục Ngọc Linh: "Làm sao bây giờ sư huynh, sau này hẵn cười đi. Chẳng lẽ huynh muốn nhìn tiểu đệ chết sao?"

    Ngọc Linh thật vất vả mới dừng cười được, nói: "Ngươi sẽ không chết."

    Ngọc Tường thập phần cao hứng: "Sư huynh vì sao lại khẳng định như vậy?"

    Ngọc Linh cười nói: "Ngươi và Thanh Dực kia võ công ai cao hơn?"

    Ngọc Tường suy nghĩ một chút đáp: "Ta chưa từng đánh với nàng ấy, nhưng đã từng đánh với ba hộ pháp của nàng, đại khái là ngang ngang với nhau."

    Ngọc Linh cười nói: "Vậy là được rồi, theo ta phỏng đoán, võ công của Thanh Dực kia cũng không cao hơn bao nhiêu. Nếu nàng ấy không thể đánh bại ngươi thì rất khó để giết ngươi."

    Ngọc Tường có chút do dự: "Thật sự như vậy sao?"

    Ngọc Linh cười nói: "Đương nhiên là thật. Huống hồ còn có ta bảo vệ ngươi. Nếu ta không được, còn sư thúc sư phụ thì sao, ngươi sợ cái gì?"

    Ngọc Tường vui vẻ nói: "Những thứ này ta sao lại không nghĩ tới chứ. Lần này ta yên tâm rồi." Nói xong, tỏ vẻ như tảng đá lớn đã rơi xuống đất.

    Ngọc Linh nhìn bộ dạng ngây thơ của Ngọc Tường, nhịn, nhịn, nhịn lại nhịn, vẫn nhịn không được lại cười rộ lên.

    Ngọc Tường thấy Ngọc Linh cao hứng, cũng cảm thấy tâm tình không tệ, cũng cười ha ha.

    Trong lúc nhất thời, tiếng cười tràng ngập.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz