Huan Van Pho Gia Kim Long Truyen Ky Quyen 2 Ty Muoi Cung
Ba nữ tử tử y trẻ tuổi vây quanh ở trước xe. Tú Viên, Tú Phương, Tú Hải thấy trong xe bỗng nhiên nhảy xuống một thiếu niên anh tuấn, không khỏi ngẩn ra. Tú Viên ôm quyền nói: "Vị thiếu hiệp này anh tuấn bất phàm, chắc hẳn cũng là bằng hữu. Chúng ta là Dung thị Tam Tú, không biết danh hào thiếu hiệp là gì?" Ngọc Tường ôm quyền đáp lễ: "Ta tên Ngọc Tường." Tú Phương đợi một chút, Ngọc Tường cũng không có tiếp lời, không khỏi có vài phần không vui: "Cái người này, một chút lễ phép cũng không có." Ngọc Tường không biết mình thất lễ ở nơi nào: "Nếu tại hạ đã thất lễ, vậy xin thứ lỗi, có điều, ta không biết đã thất lễ ở đâu, xin cứ chỉ rõ." Tú Hải trầm giọng nói: "Ngưỡng mộ đã lâu." Ngọc Tường ngây ra một lúc, mới nhớ tới, có chút buồn cười đáp: "Nhưng từ lúc tại hạ bước chân vào giang hồ, xác thật chưa từng nghe nói qua Dung thị Tam Tú. Thất lễ, thất lễ." Tú Viên nhíu mày nói: "Cô lậu quả văn*."*Cô lậu quả văn (孤陋寡聞): Học thức, kiến văn thiển bạc. Đại khái là hiểu biết hạn hẹp, kiến thức nông cạn. Tú Phương: "Ếch ngồi đáy giếng." Ngọc Tường không thèm để ý chút nào, nói: "Mấy vị ngăn cản xe của tại hạ, có gì chỉ giáo?" Tú Viên cười nói: "Cũng không có gì, vừa rồi nghe trong xe truyền ra giọng nói, tựa hồ là của tiểu cung chủ chúng ta, nên mới ngăn lại tra rõ ngọn ngành." Trên mặt Ngọc Tường đỏ lên, nói: "Trong xe không có tiểu cung chủ nào cả." Nói một nửa, lại phát hiện trên tay cô nương tóc dài kia đang xách tiểu cô nương vừa rồi còn ở trong xe năn nỉ mình cứu mạng, thì ra tiểu cô nương lại muốn thừa dịp Ngọc Tường cùng ba nữ tử nói chuyện chạy trốn, đương nhiên bị bắt tại trận. Ngọc Tường quyết định thật nhanh nói tiếp: "Chỉ có tiểu cô nương này." Tú Viên cười nói: "Tiểu cô nương này chính là tiểu cung chủ của chúng ta, đa tạ thiếu hiệp." Thanh Dực nước mắt lưng tròng nhìn về phía Ngọc Tường: "Cứu ta." Ngọc Tường có chút không đành lòng, nói: "Các ngươi...các ngươi bây giờ đã bắt được nàng, định đối xử với nàng thế nào?" Tú Viên cười nói: "Nàng là tiểu cung chủ của chúng ta, bắt được nàng đương nhiên là phải tiếp tục hầu hạ nàng, chẳng lẽ còn có thể ăn nàng sao?" Ngọc Tường gật đầu. Tú Phương lạnh lùng nói: "Vị thiếu hiệp này, đây đều là chuyện riêng trong cung chúng ta, ngươi vẫn là không nên can thiệp, đi đường của ngươi đi." Lông mày Ngọc Tường nhíu lại, Thanh Dực cho rằng hắn sẽ nổi giận ra tay, nào ngờ Ngọc Tường lại nói: "Nhưng mấy vị ngăn ở trước xe ngựa, bảo ta đi thế nào." Thanh Dực suýt thì hộc máu. Nàng quát: "Ngươi không được đi." Tú Viên vội nói: "Thanh Dực sao vậy? Chẳng lẽ hắn khi dễ ngươi?" Tú Phương tay nắm chuôi kiếm, lập tức trừng mắt lạnh lùng nhìn Ngọc Tường. Thanh Dực ủy khuất gật gật đầu: "Hắn khi dễ ta..." "Vô Tình Kiếm." Theo một tiếng quát, trường kiếm trong tay Tú Phương đâm thẳng về phía Ngọc Tường. Ngọc Tường vội vàng né tránh, nói: "Ta lúc nào khi dễ tới nàng." Dung thị tam Tú lại không quan tâm những chuyện đó, rút kiếm đánh tới cùng một lúc, đối quanh thân Ngọc Tường chào hỏi. Tiếng đánh nhau lập tức kinh động khách nhân khác trong khách điếm. Một thiếu niên anh tuấn cùng ba mỹ nữ ra tay đánh nhau, đám người vây xem đều vỗ tay khen hay. Ngọc Tường cực kỳ lúng túng, nói: "Các ngươi thật không nói đạo lý, ta còn có việc, đi trước." Nói chuyện, sử dụng Di Hình Huyễn Ảnh đại pháp, chạy thẳng về hướng hồ Đại Minh. Thanh Dực ở đằng xa hét lớn: "Đừng tổn thương hắn." Ngọc Tường điên cuồng chạy một đường, cuối cùng đến gần hồ Đại Minh, vội vàng dừng lại, đi bộ đến quan lộ dẫn vào Phó gia. Tú Hải nhìn phương hướng Ngọc Tường đi, kỳ quái nói: "Chẳng lẽ là đệ tử Phó gia." ... Trong khách điếm, Thanh Dực chống tay ngồi ngẩn người nhìn chén trà trên bàn. Tú Viên, Tú Phương một trái một phải như môn thần đứng ở cửa. Thanh Dực dùng ngón tay chấm nước viết: Ngọc Tường. "Hắn hình như là Phó gia đệ tử." Tú Hải quỷ mị xuất hiện trong phòng. Thanh Dực cao hứng nói: "Thật sao? Ngươi có đuổi kịp hắn không, ngươi có thể hỏi hắn lúc nào lại đến gặp ta không." Tú Viên nhìn Thanh Dực, nói: "Xuân tâm động đậy?" Tú Phương gật đầu khẳng định: "Thiếu nữ hoài xuân." Tú Hải trầm giọng nói: "Các ngươi muốn chết? Dám bất kính với tiểu cung chủ." ... Ban đêm, Thanh Dực đối cỗ xe trống không trong khách điếm nhìn trái nhìn phải. Lúc ban ngày, Thanh Dực nhàm chán đẩy ra cửa sổ khách phòng, nhìn về phía hiệu thuốc bên này. Liền nhìn thấy một cái cỗ xe kỳ quái. Một cỗ xe do hai con ngựa kéo. Cỗ xe không mới, nhưng cũng tuyệt đối không cũ, trọng yếu nhất chính là sạch sẽ dị thường, dường như nằm ngủ ở trong đó cũng sẽ rất thoải mái. Mà cái Thanh Dực chú ý còn không chỉ có thế. Thanh Dực biết hai con ngựa nhìn không đáng chú ý này, lại đều là ngựa tốt thiên kim khó cầu. Bởi vì, chiếc xe này căn bản không cần người điều khiển, chỉ cần người trong xe đơn giản chỉ điểm, liền có thể tự động tìm đường. Cỗ xe kỳ lạ như vậy, Thanh Dực ở trong lòng suy đoán chủ nhân cỗ xe chắc hẳn cũng rất bất phàm, nghĩ như vậy, đột nhiên liền nhìn thấy một một thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, vô cùng không giống người thường từ trong xe bước xuống. Mà một thiếu niên anh tuấn như vậy, thế mà tự mình đi lấy thức ăn cho hai con kiện mã. Đây chính là mệnh định duyên phận. Thanh Dực lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên liền tim đập thình thịch. Thanh Dực bay xuống cửa sổ, trốn vào trong xe. Thanh Dực vốn giỏi thuần ngựa, nhưng dù như thế, hai con ngựa này vẫn phát ra tiếng kêu cảnh cáo. Thanh Dực vừa mới ngồi vững trong xe, thiếu niên đã vén rèm lên. Một khắc này, tim nàng gần như ngừng đập. Nàng vì sự can đảm của mình mà kích động đến có chút phát run, nước mắt của nàng liền rơi xuống. Thiếu niên cau mày hỏi: "Ngươi ở bên trong cỗ xe của ta làm cái gì?" Thanh Dực đặt ngón tay ở bên miệng, nhẹ nhàng suỵt một cái, dùng lời thoại đã đọc trong sách nói: "Anh hùng cứu ta." Thiếu niên cười, nói: "Làm sao ngươi biết ta là anh hùng?" Thanh Dực nhẫn nhịn tính tình kiên nhẫn nói: "Bởi vì ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu. Hiện tại, ngươi tốt nhất nên vào trong, hạ màn xe xuống, nếu không, ta liền sẽ bị ngươi hại chết." Đã mạng người quan trọng, thiếu niên liền nhảy lên cỗ xe. Trong mắt Thanh Dực, khoảnh khắc thiếu niên nhảy lên cỗ xe, chính là nhảy vào lòng bàn tay của mình. "Ta gọi Thanh Dực, ngươi tên là gì?" "Ta gọi Ngọc Tường. Thanh Dực cô nương hữu lễ." "Ngọc Tường công tử hữu lễ" "Ngươi làm gì trong xe của ta?" "Ta...ta...a...ngươi thành hôn rồi sao?" "Không có. Cô nương tại sao lại hỏi như vậy?" "Ta...ta...a... đúng rồi. Túi tiền của ta bị mất." Ngọc Tường nhìn tiểu cô nương điềm đạm đáng yêu trước mặt, thở dài, từ trong ngực móc ra một chút bạc vụn nói: "Ta chỉ có mấy thứ này." Hồi tưởng lại khoảng thời gian tốt đẹp ban ngày cùng Ngọc Tường ở trong cỗ xe này, Thanh Dực nhịn không được cười ngọt ngào, nàng lần nữa nhảy lên cỗ xe. Cỗ xe tốt như vậy, ngựa tốt như vậy, hắn nhất định sẽ trở lại lấy, phải không? ... Màn xe được vén lên. Thanh Dực kích động một trận, giương mắt nhìn lại, lại là Tú Viên, Tú Phương cùng Tú Hải. Tú Viên nói: "Tiểu cung chủ ngươi ở đây làm cái gì? Không bằng vào trong khách phòng nghỉ ngơi đi. Ta thay ngươi chờ ở chỗ này." Thanh Dực nhăn cái mũi nhỏ: "Không muốn." Tú Phương nói: "Tiểu cung chủ ngươi phải nghe lời. Phải biết lần này chúng ta là lén chạy đến, nếu ngươi có cái gì không hay xảy ra, chúng ta chính là chịu không nổi." Tú Hải trầm giọng nói: "Còn nói cái gì mà chúc mừng ta thăng chức, căn bản là đang kéo ta xuống nước." Tú Viên cười nói: "Hải muội không nên nói như vậy nha. Hải muội ngươi chịu khổ ba năm, rốt cuộc có thể thăng thành đường chủ Vân Cáp đường của Phi Vân hội, có thể đến tổng đàn yết kiến hội chủ, đích thật là chuyện đáng mừng, Dung gia chúng ta lấy ngươi làm kiêu ngạo. Về sau, còn cần ngươi chiếu cố ta cùng nhị tỷ ngươi nhiều hơn." Thanh Dực: "Ba người các ngươi thật là tham lam, lương bổng của trưởng lão Thanh Bích Cung rất thấp sao? Còn cần phải bốn phía luồn cúi, gia nhập cái gì Phi Vân hội làm đường chủ." Tú Viên cười nói: "Tiểu cung chủ có chỗ không biết. Nữ tử Dung gia chúng ta luôn là hộ pháp của Thanh Bích cung, dù sao từ khi Thanh Bích cung thành lập vẫn luôn như thế. Hộ pháp đã nhậm chức nếu muốn thoái ẩn, liền cần Dung gia nữ tử tiếp nhận. Ba người chúng ta cũng là bị bức ép, bất đắc dĩ mới phải làm cái chức hộ pháp này." Tú Phương nói: "Nguyện vọng của ta bây giờ chính là lập tức tìm được ba nữ tử Dung gia khác đến đảm nhiệm chức hộ pháp này." Tú Viên thở dài: "Đáng tiếc, nữ nhi lớn nhất của đại ca cũng chỉ mới ba tuổi, ta thấy, chức vị hộ pháp này của chúng ta thế nào cũng phải làm thêm mười năm nữa." Thanh Dực cười nói: "Thảo nào, người đảm nhiệm hộ pháp vị càng ngày càng trẻ." Sau đó kỳ quái hỏi: "Làm hộ pháp có cái gì không tốt? Cũng không có chuyện gì làm, mỗi tháng đều lãnh không ít tiền, trong cung cũng là dưới một mình nương ta, lại trên vạn người." Tú Viên thở dài: "Chính là bởi vì không có việc gì để làm a. Tuổi trẻ tươi đẹp!" Tú Phương bóp bóp cổ tay: "Sống liền uổng phí." Thanh Dực cười nói: "Phi Vân hội kia chơi rất vui sao?" Tú Viên đáp: "Đương nhiên, ngươi cho rằng kẻ nào cũng đều có thể gia nhập Phi Vân hội sao? Người tụ tập ở đó đều là tinh anh, lấy an nguy võ lâm làm tiền đề, trừ bạo giúp kẻ yếu." Tú Phương hùng hồn phát biểu: "Trừ bạo an dân." Tú Viên nói tiếp: "Hơn nữa, muốn gia nhập hội, phải trải qua khảo nghiệm cực kỳ gắt gao. Trước tiên, chỉ riêng xuất thân liền vô cùng quantrọng." Tú Hải trầm giọng nói: "Bí mật." Tú Viên vội nói: "Không sai, mặc dù tiểu cung chủ ngươi là người một nhà, cũng có một số chuyện vẫn không thể tùy tiện đàm luận." Thanh Dực nhìn sắc trời: "Trời sắp sáng, hắn còn không có tới." Tú Phương: "Không bằng chúng ta đánh đến tận cửa đi." Tú Hải trầm giọng nói: "Ngươi muốn chết?" Tú Viên ôm một tia hy vọng hỏi: "Tú Hải, ngươi thấy rõ ràng người tên Ngọc Tường kia thật sự là đệ tử Phó gia sao?" Tú Hải gật gật đầu: "Thiên chân vạn xác*."*Thiên chân vạn xác (千真万确): chắc chắn là thật, đúng trăm phần trăm. Tú Viên có chút lo lắng: "Không biết thân phận của hắn thế nào, nếu là ở trên chúng ta, liền thảm." Thanh Dực bỗng nhiên đứng lên: "Ta quyết định rồi." Tú Viên: "Quyết định cái gì?" "Ta trở về phòng đi ngủ, ngươi ở cửa chờ Ngọc Tường đến liền hướng hắn đề thân." Tú Phương: "Đề thân? Ai muốn gả cho hắn?" Thanh Dực ngượng ngùng nói: "Ta." Tú Viên vội nói: "Hôn nhân đại sự." Tú Phương tiếp lời: "Thận trọng suy xét." Thanh Dực đã bay vào phòng. ... "Đa tạ các vị đã giúp ta trông giữ cỗ xe, ta muốn lấy đi." Ngọc Tường ôm quyền nói. Tú Viên cười nói: "Được. Bất quá, có thể thỉnh thiếu hiệp chậm một bước để nói chuyện hay không." ... "Đề thân?" Ngọc Tường hết sức kinh ngạc. "Đề thân với ta?" Tú Viên cười nói: "Đúng vậy, chính là tiểu cung chủ Thanh Dực của chúng ta. Nàng mười sáu tuổi, uyên bác đa tài, thông minh linh tuệ, tư thái đoan trang, gia thế phú quý. Nàng là tiểu cung chủ Thanh Bích cung. Về sau Thanh Bích cung đều là của nàng." Ngọc Tường "ồ" một tiếng, từ chối cho ý kiến. Tú Phương vội kêu lên: "Ngươi nguyện ý rồi sao?" Ngọc Tường hơi đỏ mặt, đáp: "Chuyện này có hơi đường đột." Tú Viên nói: Không "đường đột, không đường đột. Chúng ta là làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Dù sao thì trai lớn nên lấy vợ, gái lớn nên gả chồng, ngươi không nguyện ý sao?" Ngọc Tường suy nghĩ một chút nói: "Loại chuyện này hẳn nên là theo lệnh của phụ mẫu, lời của bà mối." Tú Viên: "Chúng ta chính là bà mối đây, sao, ngươi muốn hỏi qua phụ mẫu của ngươi sao?" Ngọc Tường lắc đầu: "Phụ mẫu tại hạ mất sớm." Tú Phương: "Vậy ngươi liền có thể làm chủ, ngươi nguyện ý sao?" Ngọc Tường: "Ta nghĩ nên hỏi sư phụ ta trước." Tú Viên: "Nếu sư phụ ngươi đồng ý thì sao?" Ngọc Tường: "Vậy còn phải hỏi nhị thúc ta." Tú Phương hít sâu một hơi hỏi: "Nếu nhị thúc ngươi đồng ý thì sao." Ngọc Tường: "Vậy còn phải hỏi tam thúc ta." Tú Phương lần nữa hít sâu một hơi: "Nếu sư phụ, nhị thúc, tam thúc, tứ ngũ lục thất bát cửu thập thúc thúc ngươi đều đồng ý thì sao?" Ngọc Tường: "Nhưng ta chỉ có sáu vị thúc thúc." Tú Phương một ngụm chân khí không thuận, cơ hồ hộc máu. Tú Viên vội chạy tới đáp: "Được, nếu sáu vị thúc thúc của ngươi đều đồng ý thì sao?" Ngọc Tường hơi ngượng ngùng, nói: "Ta còn phải hỏi lão đại." "Lão đại là ai?" "Là đại sư huynh của ta." "Được, nếu đại sư huynh của ngươi đồng ý thì sao?" "Ta còn muốn hỏi Tiểu Mạc sư huynh một chút." "Tiểu Mạc sư huynh ngươi cũng đồng ý thì sao? "Ta còn muốn hỏi Ngọc Kỳ sư huynh một chút." "Ngọc Kỳ sư huynh ngươi cũng đồng ý nữa nha. Chờ một chút, vô luận ngươi có bao nhiêu sư huynh, bọn hắn đều đồng ý thì sao?" Ngọc Tường có chút xấu hổ nói: "Nếu như bọn hắn đều đồng ý, ta..." "Ngươi đồng ý sao?" Tú Viên vội vàng hỏi. "Ta muốn hỏi tỷ tỷ cùng tỷ phu ta." Tú Viên ào ào phun ra một ngụm máu tươi. Tú Hải hợp thời mà lên: "Tỷ tỷ cùng tỷ phu ngươi cũng đều đồng ý thì sao?" Sắc mặt Ngọc Tường đỏ bừng, gật đầu nói: "Vậy ta cũng đồng ý." Tú Hải rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. "Nhưng là..." Ngọc Tường lại bất ngờ lên tiếng. Tú Hải vừa vận khí bảo vệ tâm mạch, vừa cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ngươi còn muốn hỏi ai nữa?" Ngọc Tường nghiêm nghị nói: "Hôn nhân đại sự, vốn nên tuân theo lệnh phụ mẫu đôi bên. Ta muốn hỏi mẫu thân của tiểu cung chủ các ngươi, Thanh Bích cung chủ có đồng ý không?" "Ngươi..." Tú Hải phun ra một ngụm máu tươi. Tú Phương giãy dụa mà lên: "Vô Tình Kiếm." Ngọc Tường kinh hãi, nói: "Các ngươi đúng là không nói đạo lý, ta đi trước." Nói, liền nhảy lên xe ngựa đi mất. Tú Viên, Tú Phương, Tú Hải thương thế quá nặng, không thể đuổi theo. ... Trong khách điếm. Khói sương nghi ngút. Tú Viên, Tú Phương, Tú Hải đang nằm ngửa trên ba chiếc giường. Bên này, trên ba cái lò nhỏ có ba cái nồi đất nhỏ, phù phù phù bốc hơi nóng. Thanh Dực cầm cây quạt, một hồi quạt quạt cái này, một hồi quạt quạt cái kia, luống cuống tay chân. "Được chưa?" Thanh âm Tú Viên hữu khí vô lực. "Được, được. Ba vị trưởng lão chờ một chút." Thanh Dực vội vàng đi vào phòng. Tú Viên nói: "Chúng thuộc hạ vô năng, hại tiểu cung chủ chịu khổ." Thanh Dực lắc đầu, vẻ mặt hổ thẹn nói: "Ba vị trưởng lão vì chuyện của Thanh Dực, hại các ngươi bị nội thương, Thanh Dực thật có lỗi." Tú Hải trầm giọng nói: "Cuối cùng cũng không làm nhục sứ mệnh." Tú Phương nói: "Được rồi, gà hầm thuốc bắc xong chưa, mang ra ăn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz