ZingTruyen.Xyz

[HUẤN VĂN] [EDIT] LÝ TÔ

Chương 55

s_rinerine03

Đã sớm quen một mình gánh vác 

“Mười.”  

“Mười một.”  

Thầy Lý chỉnh chỉnh cái quạt điện mới mua, đặt lên bàn cậu rồi bật thử, “ong” một tiếng nhẹ, cánh quạt xoay nhanh rồi gần như chuyển sang chế độ im lặng.  

Thầy nghiêng người ngồi bắt chéo chân cạnh cửa sổ, luôn nhìn ra ngoài. Dưới lầu người qua lại đủ màu sắc. Nơi này khác với trung tâm thành phố phồn hoa, ít đèn cao cấp và tòa nhà cao tầng, nhiều hơn hơi thở đời thường.  

Chiều hơn 5 giờ, cách đó không xa có chợ đêm nhỏ, tiếng loa rao hàng, tiếng người chen chúc dần náo nhiệt lên quanh khu vực.  

Cửa sổ đối diện, đôi vợ chồng bận rộn việc riêng, đứa con tự làm bài tập. Người vợ quấn khăn trên đầu đang phơi đồ, người chồng nằm trên giường xem điện thoại. Họ ở nhà hai phòng ngủ.  

Những người thuê nhà ở đây hoặc làm công ở thành phố tìm chỗ ở tạm rẻ tiền tiện lợi, hoặc đưa đón con cái đi học.  

Người bình thường, cuộc sống bình thường, vậy mà cũng thú vị.  

Thầy Lý nhìn đủ rồi quay đầu lại. Thiếu niên cởi trần nửa người, vai trần không chút thịt thừa, hai tay kéo máy kéo tay, hai chân trụ vững.  

Nửa người trên từ đầu đến eo lại đầm đìa mồ hôi lần nữa. Ngoài đang vận động, cái oi bức trong phòng cũng là nguyên nhân chính.  

Quạt thổi tóc thầy khẽ lay động, rèm cửa nhẹ bay, nhưng tất cả không liên quan đến thiếu niên đang nghiến răng đổ mồ hôi kia, vì quạt chỉ hướng hoàn toàn về phía thầy ngồi cạnh cửa sổ, còn cậu thì còn chẳng nghe thấy tiếng quạt nữa nói chi là được một chút gió. 

Cậu dùng chân dẫm chặt đáy máy kéo tay, hai tay nắm hai vòng kéo cao lên trước ngực.  

Bây giờ đã rất mệt, kéo càng chậm. Trước đó đã làm 50 cái hít đất và 100 cái nâng chân cao để khởi động.  

Cánh tay rã rời không còn sức.  

"Sáu mươi...mốt"

"Sáu mươi....hai" 

Cậu thở hổn hển vài hơi, tiếp tục:

"Sáu mươi...ba"  

“63!” Thầy Lý lên tiếng.  

Cậu dừng kéo ở ngang eo, ngực phập phồng thở gấp, mặt đầy mồ hôi nhìn thầy.  

Thầy Lý đứng dậy, dùng mu bàn tay vỗ vào ngực cậu:

“Vừa rồi chưa kéo tới đây. Phải kéo tới vị trí này mới tính, tiếp tục đừng dừng lại.”  

“63, 64… sáu… ưm!”  

“Bốp!”

Thầy Lý giơ tay tát mạnh vào mông cậu một cái. Cậu bị đánh mạnh lảo đảo bước tới, chỗ bị đánh tê rần.  

Thầy Lý: “Tăng tốc độ lên, nhanh nhẹn chút.”  

Cậu nghiến răng, liều mạng, nhắm chặt mắt: “65, 66…”  

Cánh tay hoàn toàn như bị đổ chì, mỗi lần đều run rẩy, mỗi hơi thở đều nặng nề khó khăn, chỉ máy móc hoàn thành nhiệm vụ. Một trăm… sắp rồi!  

“90… ư!”  

Hai tay cậu dừng dưới ngực, chỉ thiếu chút nữa! Thiếu chút nữa là tới vị trí. Cậu nghiến răng ngửa cổ cố gắng kéo lên, nửa người trên run rẩy vẫn không nhấc nổi!  

Thầy Lý thấy gân xanh nổi lên trên cánh tay và cổ cậu, mặt ngửa mắt nhắm gầm gừ biết đã đến cực hạn.  

Thầy nắm tay cậu giúp kéo lên: “97, 98, 99, 100.”  

Giúp cậu kéo xong ba cái cuối, hai tay cậu thoát lực, nhấc không nổi nữa.  

Cậu cầm khăn lau lung tung, tay mỏi không lau chính xác, cuối cùng vẫn là thầy giúp lau khô ngực, lưng và mặt.  

Thầy Lý: “Rất tốt.”  

Không thể không nói, vừa rồi dáng vẻ cậu đầm đìa mồ hôi trong mắt thầy Lý thật là một bức tranh đẹp. Trên người cậu đã bắt đầu có bóng dáng của một người đàn ông trưởng thành. Cậu lớn lên vốn đã tinh xảo xinh đẹp, vận động dù ngũ quan méo mó vẫn là một vẻ đẹp độc đáo.  

Dù không vạm vỡ lực lưỡng, nhưng có chút cơ bắp, không thừa thịt, căng chặt.

Cũng là dáng vẻ thuần đàn ông.  

Cậu ngồi trên giường nghỉ một lát, rất nhanh hai tay hồi phục cảm giác bình thường. Thầy Lý bảo cậu mặc quần áo xong chuyển quạt sang cho cậu. Gió mát liên tục thổi tới, mang đi hơi nóng trên người.  

Cậu ở đây hai mùa hè, lần đầu tiên mùa hè không còn nóng bức khó chịu như vậy nữa.

“Thầy ơi, em có thể đi quán quyền anh nhiều buổi một tuần không ạ?”  

Thầy Lý không trả lời ngay.

Cậu nói tiếp: “Em thấy một tuần một lần đối với em quá chậm.”  

“Em định khi nào đi?”  

“Trừ cuối tuần, ngày thường tan học xong đi được không ạ?”  

Cũng không phải không được.  

Trường Hoa Phủ Nhất Trung, học sinh lớp 7 và lớp 8 không bắt buộc phải học tiết tự học buổi tối, dù sao làm bài ở nhà hay ở trường cũng được, chỉ cần thống kê số người ở lại lớp học. Tất nhiên đa số chọn ở lại trường.  

“Em sẽ đảm bảo nộp bài đúng hạn,” thấy thầy do dự, cậu bổ sung.  

Thầy Lý:

“Một tuần ba lần, phải báo thầy. Thứ 7 tính là một lần."  

Đạt được mong muốn, cậu hơi giãn mặt ra: “Cảm ơn thầy.”  

“Ngoài luyện tập còn có yếu tố quan trọng hơn, em biết là gì không?”

Thầy Lý hỏi.  

"Là gì ạ?”  

Thầy búng trán cậu một cái, dạy bảo:

“Ăn cơm! Không ăn cơm lấy đâu ra sức mà tập? Ăn nhiều vào. Ăn no. Ăn mới có sức."

Cậu đau che trán, chớp mắt: “Dạ.”  

Thầy Lý trả lời vài tin nhắn WeChat trên điện thoại, nhìn lại cậu thấy mặt cúi thấp không nói, trên mặt như có mây đen, tưởng cậu thất bại vì đánh quyền hoặc bị huấn luyện viên mắng hôm đầu tiên nên mặt mày ủ rũ. 

Ngồi cạnh cậu, một tay vòng qua vai:

“Hôm nay ở quán quyền anh có bị huấn luyện viên mắng không?”  

Cậu lắc đầu: “Không ạ, huấn luyện viên rất chăm sóc em.”  

Thầy Lý nhéo má cậu an ủi: “Đừng quá căng thẳng chuyện này. Thầy thấy em có tiến bộ rất lớn chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Tóm lại, cứ coi nó là sở thích, đừng biến thành gánh nặng.”  

"Thầy cũng phải về đây. Đặt cơm hộp cho em trên điện thoại rồi, 5 giờ 10 phút người ta giao. Hôm nay vận động nhiều thế, phải tự ăn cho tốt. Ăn không hết cũng đừng để lại, đồ lạnh không tốt cho dạ dày.”  

Giọng thầy dịu dàng và quan tâm khiến mắt cậu ngấn nước. Cậu cúi đầu thấp hơn một tấc, như đang gật, khóe miệng cong lên, từ cổ họng phát ra một âm tiết: “Vâng.”  

“Vâng?” Thầy Lý nhìn cậu.  

“…Nếu… em không phải… như ấn tượng ban đầu của thầy, thầy… có chọn em không ạ?”

Cậu khẽ cắn răng, không dám nhìn thầy.  

Thầy Lý cười cười, xoa đầu cậu:

“Không có nếu như. Chuyện đã xảy ra, không thể thay đổi. Thầy thấy em thế nào thì là thế đấy, chọn cũng là vì em là chính em.”  

"Thôi, thầy về đây. Cơm hộp lát nữa tới, nhớ ăn khi còn nóng.”  

Cậu nhìn yết hầu thầy động đậy, như kìm nén cảm xúc gì đó, nắm chặt tay, lại mở miệng:

“Thầy, thầy đi đường cẩn thận ạ.”  

Tiễn thầy ra cửa, nhìn bóng thầy xuống cầu thang khuất hẳn, cậu nhẹ nhàng đóng cửa, tay vẫn nắm chốt cửa không buông, bất lực tựa đầu lên cánh cửa. Biểu cảm từ rạng rỡ lúc tiễn người chuyển sang u ám.  

Vai run lên, cậu khóc nức nở khe khẽ.  

Cậu vẫn nhớ rõ khi còn rất nhỏ bị người đánh ngoài đường, sợ bà nội lo lắng, cậu luôn tránh ánh mắt bà, thậm chí ăn cơm cũng bưng bát nhỏ ra góc bếp quay lưng về phía bà ăn.  

Sau đó cậu nghe tiếng người phụ nữ chán ghét quát: “Đúng là giống con chó hoang!”  

Lúc ấy cậu cứng đờ tại chỗ, cơm trong miệng không biết nuốt thế nào, nghẹn ở cổ họng.  

Hóa ra bà nội biết cậu bị đánh, vậy mà bà còn dùng lời của kẻ đánh cậu để mắng cậu.

Trong lòng cậu vẫn nhớ rõ cảm giác ủy khuất chua xót của đứa trẻ 8 tuổi ngày ấy.  

Không chỉ ngày đó, rất nhiều lần nhớ lại tuổi thơ, luôn là vị rỉ sắt.

Đứa trẻ ấy từ nhỏ đã là cỏ dại phiêu bạt trong gió mưa, không nơi nương tựa.  

Cậu đã sớm quen một mình gánh vác, một mình đối kháng, một mình chịu đựng.  

Cậu không phải trẻ con ba tuổi, không thể giống trẻ con bị bắt nạt là khóc òa về nhà tìm người lớn giúp.  

Huống chi, cậu chưa bao giờ làm vậy.  

Lớn hơn chút, có ngạo khí và phản cốt, khi xung đột với trẻ con ngoài đường, bị mắng bị đánh, cậu đánh lại làm đối phương đau, bị phụ huynh tìm đến nhà. 

Về nhà cậu chỉ lo có bị đánh một trận để gia đình kia hả giận không, có bị nhốt ngoài cửa tối đen một đêm không, có được ăn cơm không... 

Suốt bao năm, từ nhỏ chưa từng có ai bảo vệ cậu, dù là người thân máu mủ cũng cực kỳ ghét sự tồn tại của cậu.  

Cậu mười sáu tuổi, có lòng tự trọng, có những mặt không muốn ai biết.  

Cậu không thể mở miệng nói những chuyện này trước bất kỳ ai, đặc biệt là… thầy.  

Thầy thấy cậu ăn bánh bao và dưa muối bị ném vào thùng rác sẽ nổi giận mắng: “Em không phải chó…”  

Thấy cậu ăn bánh trôi đông lạnh thành cục sẽ nổi giận mắng: “Giả vờ đáng thương…”  

Thầy thích cậu là chú nai con sạch sẽ sáng ngời buổi sớm.  

Không phải bị đối xử như súc sinh bò ở dưới đất.

Cậu xé nát xấp ảnh in hình cậu không còn chút tôn nghiêm nào, ném vào bồn cầu, nhấn nước cuốn sạch không còn một mảnh.  

Nếu có thể, cậu hy vọng đoạn kí ức ấy vĩnh viễn bị hủy, đừng xuất hiện trong cuộc đời cậu nữa.  

Cậu hy vọng thầy mãi mãi không bao giờ biết đến sự tồn tại rách nát ấy.  

_____________

Phiên ngoại một – Năm đó bị làm nhục (1)  

Năm 2012, tháng 7, giữa hè.  

Một buổi sáng ngày nghỉ hè lớp 5, Tiểu Tô ăn sáng xong vào rừng sau núi nhặt cành cây và lá khô. Bà nội Mạnh Kim Nguyệt của cậu bị bệnh, dù còn đi lại được nhưng chỉ đi chậm rãi, không làm nổi việc nhà. Vì vậy ba bữa một ngày cơ bản là do Tiểu Tô làm.  

Hiện tại cành khô không nhiều, cậu nhặt trước phơi khô, để dành nhóm bếp. Đẩy cửa gỗ cũ kỹ, cậu trải lá và cành nhặt được trong sân nơi có nắng.  

Nhà họ chỉ có mảnh đất nhỏ chưa đầy một mẫu, trồng ngô đủ ăn là may, cơ bản không bán. Ngô phơi khô đem xay thành bột nấu cháo hoặc làm bánh ngô.  

Không bán vì đôi khi thu hoạch kém, bán đi thì sẽ không đủ ăn.  

Mấy năm nay nhà chủ yếu sống nhờ trợ cấp của trấn, hiện tại mỗi tháng được 390 đồng. Với Tiểu Tô đây đã là rất nhiều, nhưng từ khi bà nội bệnh, cậu mới biết 300 đồng chỉ đủ tiền xe đi thành phố chữa trị.

Cậu càng chăm chỉ nhặt chai nhựa, giấy vụn. Trời chưa sáng cậu đã ra ngoài, đi vòng hết thôn này sang thôn khác, lục từng thùng rác.  

Hiện tại đồ nhặt được đã chất thành đống nhỏ trong sân, chờ người thu phế liệu đến bán hết.  

Nghỉ hè, đứa trẻ vừa mười mấy tuổi hầu như từ lúc tỉnh giấc ngoài giờ làm bài chỉ ngồi nghỉ một chút, cả ngày đôi chân gần như không ngừng. Chân nổi bọng nước cậu không để ý, giày mòn cậu không để ý, mũi giày hở cậu cũng không để ý.  

Hôm nay, Tiểu Tô như thường lệ dậy sớm, đeo túi lớn chuyên nhặt phế liệu ra cửa. Dù cậu đã rất cẩn thận, cửa gỗ vẫn kêu kẽo kẹt. Mạnh Kim Nguyệt trên giường mở mắt, nhìn trời ngoài cửa sổ còn tờ mờ sáng, bên ngoài hơi tối.  

Đồng hồ cũ treo tường, mới 4 giờ sáng.  

Đứa nhỏ này, cố gắng thế có ích gì…  

Mạnh Kim Nguyệt thở dài thật dài.  

Cậu nhặt một buổi sáng đến hơn 7 giờ, túi mới đầy hơn nửa, không đầy lắm nhưng phải về nấu cơm. Cậu vác túi trên vai về nhà, trên đường thấy phế liệu lại nhặt thêm.  

Đến đầu thôn, thấy Triệu Lực và sáu người ngồi xổm ở đó, cậu lập tức dừng bước. Nắm chặt quai túi, giả vờ như không có chuyện gì cúi đầu đi qua, lại bị hai người trong nhóm chặn lại. Tay cậu run run, không nói lời nào, cúi đầu muốn vòng qua, họ vẫn chặn.  

“Làm… nhường chút…”  

Triệu Lực ném cỏ đuôi chó đang ngậm trong miệng, đứng dậy từ tảng đá, vỗ vai cậu, liếc nhẹ:

“Mày đúng là nhân vật khiến anh em tao phải dậy sớm mấy buổi sáng để chờ đấy.”  

Dứt lời, hắn ngáp dài, lười biếng kéo dài giọng:

“Đi một chuyến, có người muốn gặp mày.”  

“Em… em còn việc, không rảnh…”  

Chưa nói xong Triệu Lực đã tát cậu một cái, giật túi phế liệu, thấy rõ bên trong thì ghét bỏ ném xuống mương. Những thứ cậu vất vả nhặt từ tờ mờ sáng, đi mấy chục dặm giờ tán loạn đầy đất.  

Triệu Lực không kiên nhẫn đẩy cậu:

“Lại đi bới thùng rác à! Bẩn thỉu hôi thối ghê tởm. Nói cho mày biết, nếu không phải có người muốn thu thập mày, tao đã đánh mày ngay bây giờ.”

Hắn hung ác chọc trán cậu: “Hôm nay vì mày mà tao phải dậy sớm, tâm trạng tao không tốt, đừng chọc tao nổi điên, lên xe!”  

Cậu gần như không có sức phản kháng bị chúng kéo lên ghế sau xe điện, đến nơi bị thô bạo túm xuống.  

Là một nhà xưởng bỏ hoang, trước nhà xưởng là khoảng đất xi măng lớn, xung quanh toàn ruộng đồng, rất hẻo lánh.  

Triệu Lực cười vài tiếng như khoe công, đẩy cậu về phía trước: “Trương Hồi, người mang đến cho mày rồi.”  

Cậu hơi luống cuống đứng đó. Bọn chúng tìm cậu làm gì? Cậu có dự cảm xấu: đánh cậu à? Cậu không trêu chọc chúng, trước đây cũng chưa từng, nhưng chưa bao giờ chúng chủ động tìm cậu như hôm nay.  

Trương Hồi? Cậu thấy cái tên hơi quen tai.  

Triệu Lực vừa dứt lời, từ căn nhà xi măng nửa phế đi ra. Cậu nhớ ra hắn, cậu bạn sạch sẽ đẹp trai, lần trước từng giúp cậu.  

Không biết lần trước có phải ảo giác không, cảm giác đầu tiên của cậu là lần đó hắn đã ngăn Triệu Lực.  

Như trả lời câu hỏi trong lòng cậu, đau đớn ở bụng khiến cậu khắc sâu biết đó là ảo giác! Cậu bị hắn chạy tới đá một cước bay hơn 1 mét rồi ngã mạnh xuống đất.  

Thiếu niên gầy yếu ôm bụng nằm dưới đất không đứng nổi, chỉ cảm thấy ruột gan như bị khuấy đảo, trước mắt tối sầm suýt ngất đi. Cậu không nhúc nhích lại bị người xung quanh la hét: “Đừng giả chết! Đứng lên!”  

Cậu bị người dựng lên, người dựng cảnh cáo cậu: “Đứng cho ngay ngắn!”  

Cậu bị cú đá ấy làm eo không thẳng nổi, hai tay vẫn che bụng để giảm đau và phòng hắn lại đá vào bụng.  

Đây là cú đá ác nhất cậu từng chịu, trong bụng đau sóng cuộn biển gầm, rõ ràng sáng chưa ăn gì mà vẫn muốn nôn.  

Đối diện với người này, cậu sợ hãi co rúm, lùi lại từng bước nhỏ. Người này hoàn toàn không phải thiếu niên ưu nhã ôn nhuận nửa tháng trước cậu thấy, ngược lại nét mặt tàn nhẫn, lạnh lùng, cơ mặt như run rẩy vì kìm nén cảm xúc gì đó.  

Ánh mắt nhìn cậu khiến cậu cảm thấy quen thuộc một cách đáng sợ.  

Sau này cậu mới biết, trong ánh mắt ấy lộ ra chính là hận ý khắc cốt với cậu.  

Trương Hồi như sói dữ ác độc từng bước tiến về phía thiếu niên quần áo đầy lỗ thủng, vặn cổ, ngón tay kêu rắc rắc.  

Xoay cánh tay tát một cái vào mặt cậu, khiến thiếu niên vốn đang đứng lảo đảo lùi lại ngã xuống đất.  

Triệu Lực và đám đàn em khinh miệt cười lớn như xem khỉ.  

“Được đấy Trương Hồi, đánh ác thật, đánh đến phun máu rồi.”  

Có người bưng mặt cậu lên, nhìn nửa ngày không nói nên lời, phì một tiếng cười phá lên: “Mặt to mặt nhỏ ha ha ha.”  

“Ê! Hay chúng ta tát bên này mặt cũng sưng lên, nhìn lệch thế này khó chịu quá.”  

Người kia nghiêng đầu cậu, làm má chưa bị đánh hướng về phía trước, một tay đỡ má trái cậu, tay kia tát liên tục vào má phải.  

Vừa tát vừa đếm: “1, 2, 3… 15, 16, 17, 18, 19, 20.”  

Cậu lặng lẽ để mặc chúng đùa bỡn, nhắm chặt mắt. Những cái tát mang đến đau đớn, nóng rát và nhục nhã.  

Hai mươi cái tát làm má phải cậu đỏ một mảng. Người đánh lắc tay, buông cậu ra, lại một người khác đến. Người kia mới tát hai cái đã bị Trương Hồi nắm cổ tay. Triệu Lực liếc đàn em, ý bảo tránh ra.  

Trương Hồi một tay dùng sức bóp hai má cậu nâng mặt lên, buộc cậu mở to mắt. Đôi mắt xinh đẹp vì bị bóp méo mó, nước mắt trào ra ngay khi mở mắt.  

Trương Hồi thoáng hoảng hốt một giây, nhưng chỉ một giây, giây tiếp theo hắn cười khẩy:

“Tiện nhân sinh tiện loại, quả nhiên lớn lên là cái mặt trời sinh câu dẫn người.”  

Triệu Lực cười: “Wow, Trương Hồi, lần đầu nghe mày nói tục đó.”  

Cậu rũ mi mắt cam chịu nghe lời chửi quen thuộc bên tai, như bất cứ ai cũng có thể tùy ý nhục mạ cậu, như trên mặt cậu viết đầy những từ ấy.  

Trương Hồi thấy cậu thờ ơ, tức giận trong ngực cuồn cuộn, tát một quyền vào khuôn mặt lạnh lùng đáng ghét ấy, rồi kéo cậu lên ôm ném như ném bao cát, "Ầm” thật mạnh xuống đất.  

Xung quanh lập tức huýt sáo, vỗ tay, tiếng cười nhạo nối tiếp. Chúng bị kích thích hưng phấn khi bắt nạt người, đều cười lớn tham gia “ôm quăng” cậu.  

Cậu không biết bị chúng quăng bao nhiêu lần, mỗi lần đều chóng mặt, tiếp theo là ngực chạm đất, lưng chạm đất, xương như vỡ vụn. Kết thúc, cậu khó chịu rên rỉ, nhưng như vậy không thể khiến bạo hành dừng lại.  

Lần cuối ngã cái ót chạm đất, cậu ôm đầu nghiêng người cuộn tròn dưới đất. Dù chúng có la hét thế nào cậu cũng không đứng lên nổi, trước mắt từng đợt đen kịt, thậm chí đau đến khóc thành tiếng.  

“Đừng khóc, ngậm miệng lại!”

Triệu Lực chỉ cậu lạnh giọng quát.  

Cậu cắn môi, lại bị người kéo lên. Trương Hồi ngăn người muốn tiếp tục quăng cậu, người kia buông tay cậu liền mềm oặt ngã xuống đất. Cậu giãy giụa ngồi dậy, tay trái che cái ót vẫn đau.  

Trương Hồi và Triệu Lực châm thuốc, nửa ngồi xổm trước mặt cậu, phun một ngụm khói vào mặt cậu, kéo tay trái cậu ra. Mu bàn tay không biết lúc nào bị đất cọ xước đang chảy máu.  

“Chảy máu rồi…” Trương Hồi cong môi khinh thường.  

Cậu đang ho sặc sụa thì nhìn thấy hắn đem điếu thuốc đang cháy dí vào vết thương trên mu bàn tay.  

“Aaaa…” Tiếng da thịt bị bỏng.  

“Á!…aaaa…”  

“Kêu cái gì, không phục à? Phục không!”

Có người đá cậu một cước: “Hỏi mày đấy, phục không!”  

“Phục, phục.”

Cậu run rẩy nhỏ giọng đáp. Cậu thấy hắn vứt tàn thuốc, lại bảo Triệu Lực châm cho hắn một điếu nữa. Tay trái cậu vẫn bị hắn nắm chặt. Trương Hồi hít sâu hai hơi, mùi khói nồng gay mũi lan tỏa, tàn thuốc đỏ lập lòe, lại nhắm đúng chỗ vừa bỏng. Cậu xoay đầu vùi mặt vào đầu gối.  

“Ư! Áaaaaaaa…”

Đau quá.  

Trương Hồi nghe tiếng cậu đau đớn gào thét, khóe miệng cười càng lớn. Thấy cậu càng đau hắn càng sảng khoái. Hắn như tìm được chỗ phát tiết cảm xúc bị đè nén bao năm: chính là trả thù mày! Điên cuồng trả thù mày!  

Cậu không biết chúng đi bao lâu. Khi ngẩng đầu chỉ còn hơn chục đầu thuốc lá tán loạn trên mặt đất và một vỏ hộp thuốc.  

Cậu thổi thổi vòng tròn đỏ sẫm trên mu bàn tay, đau như hàng ngàn mũi kim đâm.  

Thiếu niên gầy yếu tự đứng dậy, quần áo xiêu vẹo cũng không chỉnh lại.  

Cậu rất sốt ruột khập khiễng trở về nhà.  

Sáng không kịp về nấu cơm cho bà nội, phải nhanh nhanh về thôi.  

Đi qua đầu thôn, thấy đồ phế liệu của mình vẫn ở dưới mương, cậu vội xuống nhặt lại vào túi.  

Cửa gỗ bị đẩy mạnh: “Bà nội……”  

Thấy Mạnh Kim Nguyệt đang ngủ cậu lập tức im bặt, nhẹ chân bước ra sân. Mùa hè đều nấu ăn ngoài sân bằng bếp đất nung từ gạch và bùn.  

Mu bàn tay bị bỏng cậu xối nước lạnh một lúc vẫn đau rát. Rửa tay xong, cậu rửa nồi, trước tiên chiên vài quả trứng gà.  

Sau đó hâm hai cái bánh bao và hai miếng bánh ngô.  

Khi cậu bưng cơm lên bàn thì Mạnh Kim Nguyệt đã dậy. Cậu nghiêng người đỡ bà chuẩn bị ngồi. Từ khi bệnh, bà yếu đi nhiều, rất cố chấp không muốn người đỡ, có thể tự đi thì tự đi, chỉ là bước chân chậm chạp. Đoạn đường người khác vài giây, bà phải mất vài phút.  

Cậu kéo ghế đỡ bà ngồi xuống, đứng trước bàn dọn bát đũa cho bà. Mạnh Kim Nguyệt nhìn bát trứng chiên vàng óng trước mặt mình, hai cái bánh bao trắng, còn có sữa bột pha nước ấm.  

Mà đối diện cậu chỉ có hai miếng bánh ngô khô khốc.  

Cậu rót nước ấm vào bát mình. Mạnh Kim Nguyệt thấy vết thương sưng đỏ to trên mu bàn tay cậu, cẩn thận nhìn mặt cậu: hai má sưng đỏ bầm tím, cậu mặc áo ngắn quần đùi, vết trầy trên cẳng chân và đầu gối lộ rõ.  

Cậu ngồi xuống, Mạnh Kim Nguyệt hỏi: “Sao hôm nay về muộn thế?”  

Cậu gặm một miếng bánh nuốt xuống, cảm thấy cổ họng đến ngực hơi khó chịu, có chút đau:  

“Xin lỗi bà nội, lần sau cháu sẽ về sớm hơn.”  

“Trên người bị sao vậy?”  

“…À, bị người ta đánh ạ.”

Cậu bình tĩnh nói, cứ như không phải mình, rất thờ ơ.  

Cậu biết bà nội không quan tâm cậu có bị thương không. Trừ năm tám tuổi cậu còn cố giấu không cho bà thấy, sau này bị đánh về nhà cũng không che giấu nữa.  

Nhưng hôm nay cậu vẫn hơi bất ngờ, trước đây bà nội sẽ không hỏi.  

“Đừng gặm bánh nữa, ăn bao năm rồi còn chưa chán à,” Mạnh Kim Nguyệt gắp cho cậu một cái bánh bao trắng: “Bà ăn không hết.”  

Cậu không cần, bánh bao trắng và cơm trắng cậu đều để lại cho bà nội ăn. Mạnh Kim Nguyệt kiên quyết đưa, còn gắp cho cậu hai miếng trứng gà. Cậu ngơ ngác không phản ứng kịp.  

“Bà nội…”  

“Ăn cơm đi.”  

Cậu chậm rãi cắn một miếng bánh bao trắng, ăn một miếng trứng gà, không biết sao đột nhiên thấy mắt cay cay.  

Chuyện cũ năm đó (2)  

Buổi chiều thời tiết hơi âm u.  

Tiểu Tô nghỉ trưa một lát lại tiếp tục ra ngoài tìm củi. Hiện tại không phải cuối thu củi nhiều, nhà họ sắp hết củi rồi. Sau vụ mùa thu được rơm rạ không đủ dùng cả năm. Vừa hay ở thôn bên thấy có cây bị chặt, trên đất vứt đầy cành to nhỏ. Trong lòng mừng rỡ, nhiều thế này đủ cậu chạy mấy ngày.  

Cậu vui vẻ chạy đến hỏi người chặt cây, xác nhận không cần, cậu bắt đầu gom. Khi nhặt củi cậu luôn mang theo dây thừng, bó cành nhỏ lại, vòng qua cành lớn dựng thẳng, cuối cùng bó thành bó hơn nửa xe.  

Cậu nghiêng người về trước dùng sức kéo dây thừng, lòng bàn tay nóng rát, không đặc biệt nặng cũng không nhẹ.  

Vừa ra khỏi thôn ấy thì có thứ gì va vào người. Cậu hơi ngạc nhiên ngẩng đầu, hóa ra trời mưa. Cậu cúi đầu kéo nhanh hơn về phía trước, trên mặt đất hạt mưa càng lúc càng dày, rất nhanh thành một mảng.  

Mưa to xối xả đổ xuống, trong nháy mắt cậu ướt sũng. Mưa đập mạnh vào lưng cong của cậu, đau rát.  

Người trên đường đều chạy về nhà, cuối cùng chỉ còn một thiếu niên nhỏ bé, một sợi dây thừng, một bó củi lớn, gian nan bước đi trên đường mặt đường đầy nước.  

Trong mưa to, thiếu niên không một lời oán trách, ngược lại cậu rất thỏa mãn: thỏa mãn vì nhặt được nhiều cành cây thế này, thỏa mãn vì lúc ra cửa đã dự cảm trời mưa nên đã quét dọn và che lá cây đang phơi trong sân bằng giấy dầu.  

Càng thỏa mãn vì còn may, năm kia các thôn sửa đường lớn, giờ đường chính đều là xi măng, nếu vẫn là đường đất như hồi nhỏ, hôm nay chắc cậu ngã không biết bao nhiêu lần.  

Đường dù không trơn nhưng giày cậu trượt, cả bàn chân tuột ra khỏi giày, đế giày vốn đã mòn, bắt đầu làm thủng lỗ nhỏ, dần lớn lên, giờ hoàn toàn hỏng cả đôi rồi, cả đế giày rơi cả ra.  

Cậu hơi buồn phiền cởi giày, treo lên dây thừng, nhìn đôi giày hơi không nỡ. Quả nhiên không nên quá vui vẻ.  

Một trận mưa, khi cậu về đến nhà thì trời cũng tạnh. Cậu dọn từng ít củi vào sân, đôi giày ấy…  

Cậu mím môi, ngồi xổm cẩn thận quan sát đôi giày, cầm trong tay nhìn hơi lưu luyến, xem còn cách nào vá không, may lớp vải làm đế.  

Cậu nghĩ vậy, mặt giày đã bị cậu giật hỏng.  

Cậu hơi buồn bã nghĩ, thôi, giày hỏng rồi, vá cũng không đi được.  

Từ khi cậu đẩy cửa vào, Mạnh Kim Nguyệt đã nhìn qua cửa sổ. Hết mưa bà mở cửa sổ. Cậu nghe tiếng quay đầu: “Bà nội.”  

“Người ướt hết rồi, còn không mau vào thay đồ.”  

“Dạ.”

Cậu đáp, đứng dậy định chạy vào phòng, cầm giày trong tay, nghĩ một lát rồi ném giày cạnh bếp ngoài sân, nó còn có giá trị nhóm lửa.  

Mạnh Kim Nguyệt thấy cậu chân trần vào nhà, giày lại ném ngoài sân, liền hỏi:

“Sao không mang giày vào?”  

Cậu một bên tìm quần áo một bên nói:

“À, hỏng rồi không đi được nữa, cháu để đó lát nữa nhóm lửa nấu cơm.”  

Mạnh Kim Nguyệt qua cửa sổ nhìn đôi giày cạnh bếp. Cậu từ gian ngoài thay quần áo xong vào phòng trong, bà lại nhìn đôi giày cậu đang đi trên chân: hai lỗ hổng ở ngón cái, nó nhỏ nên cậu không kéo gót vào được, lê như mang dép.  

Nhìn lại quần áo trên người cậu, dù đã thay bộ khác nhưng vẫn đầy lỗ thủng, quần đến mắt cá chân đã bạc trắng, không còn nhận ra màu sắc ban đầu. Nhớ năm ngoái cậu còn mặc quần dài, năm nay lớn nhanh thế sao?  

Cậu lại chạy ra sân chặt cành cây thành từng đoạn nhỏ để dễ xếp, dễ phơi.  

Mạnh Kim Nguyệt nhìn bóng dáng bận rộn của đứa trẻ ấy, nhớ đến dáng vẻ bị thằng bé bị đánh hôm nay.  Đáy mắt không khỏi lộ vài phần lo lắng và đau lòng.

Bao nhiêu năm trước đối xử tệ với nó bà chưa từng nghĩ sẽ có ngày hối hận. Hối hận vì trước đây đối xử quá tệ, thậm chí khi nó bị bắt nạt ngoài đường cũng không che chở cho nó. Giờ muốn bảo vệ nó thì sức khỏe đã  không còn, ngược lại bệnh tật lại thành gánh nặng cho nó.  

Cậu làm xong việc ngoài sân, dùng tay áo lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn mặt trời, mặt trời chói chang, xem ra mấy ngày tới đều nắng tốt.  

Vào nhà uống ngụm nước lạnh, vào phòng trong nhìn một cái, thấy bà nội nhắm mắt nằm trên giường đất, hô hấp đều, chắc lại ngủ rồi. Từ khi bệnh bà rất hay ngủ, sáng ngủ trưa ngủ tối ngủ, như vừa ăn xong là ngủ.  

Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, cậu không phải chưa từng nghĩ tới.  

Nhưng chưa từng nghĩ sẽ là bà nội, chưa từng nghĩ sẽ đột ngột không phòng bị thế này.  

Hai tháng trước cậu đưa Mạnh Kim Nguyệt đến bệnh viện huyện khám, bác sĩ bảo chuyển thẳng lên thành phố. Bác sĩ huyện tốt bụng nói với họ mang đủ tiền, nằm viện ít nhất nộp bốn vạn, nhiều thì trả thừa thiếu thì bù.  

Mạnh Kim Nguyệt trầm mặc.  

Lúc ấy trong túi thật sự ngượng, bà chỉ mang 300 đồng. Bác sĩ nói 300 chỉ đủ tiền xe khứ hồi thôi.

Dù cậu không quản tiền bạc, nhưng cậu biết nhà không có nổi số tiền ấy.  

Ra viện, cậu lặng lẽ đi sau Mạnh Kim Nguyệt, chính là cảm giác bất lực. 

Mạnh Kim Nguyệt dừng ở ngã tư thật lâu không biết đi đâu, nhắm mắt như nhìn thấu mọi việc, lại mang khí thế liều mình, nói:

“Về nhà thôi.”  

Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ đi sát sau bà. Hai người một đường tâm trạng nặng nề. Bình thường hai bà cháu ít nói, lúc ấy càng ăn ý không ai mở miệng.  

Chỉ là vô hình chung có áp lực trầm thấp nồng đậm, không xua tan được.  

Xe buýt chỉ đến ngã tư thôn là dừng. Cậu cõng Mạnh Kim Nguyệt về nhà. Gần đến nơi, thiếu niên nghẹn cả đường cuối cùng không chịu nổi, cậu khóc rất kìm nén, cúi đầu, nước mắt làm mờ tầm nhìn. Mạnh Kim Nguyệt ghé trên lưng gầy guộc của cậu cảm nhận vai cậu phập phồng, nghe tiếng nức nở đứt quãng.  

Bà vỗ vỗ vai gầy của cậu, bảo cậu thả bà xuống.  

Mạnh Kim Nguyệt lặng lẽ nhìn thiếu niên nhỏ đứng cạnh mình. Mặt đầy nước mắt như vừa rửa mặt, hai tay đan vào nhau như tự tra tấn mình, như rất cần một chỗ dựa. Đã lâu cậu không khóc nức nở như đứa trẻ thế này.  

Mạnh Kim Nguyệt nghe rõ cậu nghẹn ngào nói:

“Bây giờ phải làm sao hả bà nội, phải làm sao mới được…”  

Mạnh Kim Nguyệt không đếm nổi hôm nay bà ngủ bao nhiêu lần tỉnh bao nhiêu lần. Lần này bà bị ánh nến buổi tối đánh thức, không biết vừa rồi đang nghĩ gì hay đã ngủ. Lại mở mắt phát hiện gian ngoài có ánh sáng yếu ớt lập lòe.  

______________

Ngay cả lúc một thân một mình nhỏ bé đi trong mưa mà thằng bé còn chỉ lo nghĩ đến những điều tốt đẹp nào là may quá vì đường đã xây xong rồi, củi ở nhà đã được che nên sẽ không ướt mưa nữa, may vì hôm nay gom được nhiều củi...haizzz, đúng là người lúc nào cũng may mắn là người luôn không nghĩ rằng mình xui xẻo, bất hạnh😔

Cuộc sống đôi lúc bất công vậy đó, nhưng biết làm sao giờ...

01/12/2025

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz