Httccnvpd Bat Han
Từ sau khi trở về Thương Khung Sơn, cái tên Liễu Thanh Ca đáng ghét kia rảnh rỗi quá hay sao vậy ? Ngày nào cũng bắt luyện tập không ngừng nghỉ. Biết là hắn muốn tốt cho ta nên mới làm vậy nhưng..... Ta đâu có muốn mạnh lên đâu.
- Thẩm Thanh Thu, ngươi là muốn bị mang danh là phế vật suốt đời phải không ? - Liễu sư đệ cứ lo bò trắng răng. Mạng ta lớn lắm. Chết cũng khó.- Chết vinh còn hơn sống nhục. Ngươi muốn sống trong nhục nhã thì kệ ngươi nhưng đừng có làm xấu mặt Thương Khung Sơn ta. Đường đường là thế hệ đi trước mà thua cả những đứa đáng tuổi cháu mình. Mặt mũi của ngươi để cho chó gặm rồi à? Khổ thân tôi. Lần nào cũng vậy, có mỗi một bài ca cũ òm mà sao ngươi ngày nào cũng ca đi ca lại miết vậy. Ngươi không thấy chán nhưng mà ta thấy ngán tận cổ rồi đấy.- Rồi rồi....ta sửa, ta sửa là được chứ gì ? Thiệt là..... không biết mai mốt có ai xui xẻo hốt ngươi đi cho ta nhờ không đây. - Ngươi.....- Rồi rồi..... Ta giỡn , ta giỡn thôi. Mà này, Đại hội Tiên Kiếm lần này, ngươi có định thu nhận đệ tử không? Liễu Thanh Ca vừa nói vừa thu kiếm lại , tra nó vào vỏ rồi mới ngồi xuống .- Không. Còn ngươi?- Chắc là có.- Xí, ai dám làm đệ tử của ngươi chứ ?- Liễu sư đệ, ngươi có dám cá cược với ta không ? - Hửm?- Nếu ta thua, ngươi tùy ý xử trí. Còn nếu ta thắng.....he he..... Ngươi phải hôn Nhạc Tông chủ của chúng ta - Nhạc Thanh Nguyên sư huynh.
Nhìn theo khung cảnh bây giờ, có lẽ tất cả mọi chuyện đều vì người thanh niên Ma giới kia. Y bị thương rất nặng, tất cả đều là những vết thương sâu và hiểm. Thần sắc thì ngày một nhợt nhạt nhưng trong tay y vẫn nắm chặt lấy Tâm Ma Kiếm. Khóe miệng là những đường máu đỏ thẫm chưa kịp khô nhưng y vẫn dõng dạc nói:- Nói Ma tộc bọn ta đê tiện hèn hạ.... Thiên tộc các ngươi cũng không kém đâu.... Đặc biệt là ngươi đấy , Thiên Đế.
Nước mắt của hắn cứ lăn trên gò má rồi rơi xuống khuôn mặt anh tú chi chít máu tươi. Máu và nước mắt của hai người cộng hòa với nhau thấm lên y phục của cả hai.- Sư tôn, tự do của ngươi..... Không còn bị kìm hãm nữa. Ta chết rồi, hắn sẽ không còn gì để uy hiếp ngươi nữa. Ngươi...tự do rồi.- Súc sinh, súc sinh.... ngươi bị đần à ? Chẳng phải là ta đã nói rồi sao ? Ngươi là tất cả đối với ta , kể cả tự do của ta... cũng chính là ngươi mà... - Vị thượng tiên ấy nghẹn ngào nói.- Sư tôn, nếu có kiếp sau, ngươi nhất định phải giữ ta thật chặt đấy. Lạng quạng....ta lại .....
Khụ khụ ..... ( Ho ra máu )- A Thu, giao hắn cho ta. Tên Thiên đế ngang nhiên đứng trước mặt họ ra lệnh , thật không biết xấu hổ. Thẩm Thanh Thu ( trong mộng ) không thèm để ý tới hắn, chỉ ngồi im , siết chặt lấy cơ thể của Ma tộc kia không buông.- Thứ súc sinh vô dụng này, đệ bảo vệ hắn làm gì chứ? Thẩm Thanh Thu trước giờ một hai đều chỉ nghe và nghe lời hắn, chưa bao giờ dám làm trái hay phàn nàn gì. Nay chỉ vì một tên ma tộc kia mà nó dám làm trái ý hắn. Xem ra tên ma tộc này, không thể không chết. Khoảng khắc mũi kiếm thứ hai lao đến , Thẩm Thanh Thu nhanh chóng ôm lấy cơ thể Ma tộc kia xoay lưng về phía mũi kiếm. Thiên đế phản ứng không kịp nên đã không thể giữ được, mũi kiếm đó lại đâm vào đúng vị trí mà nó từng đâm lên người Ma tộc kia lên người chính chủ nhân của nó. Thẩm Thanh Thu ho một tiếng rồi chỉnh lại giọng mình, không nặng không nhẹ mà nói.- Nhát kiếm này......xem như chấm dứt quan hệ giữa ta với ngươi, với cả Thiên giới này. Từ giờ phút này, ta đã không còn là Thái tử Thiên tộc , nên ngươi đừng có dùng cái Thiên mệnh trời sinh gì đó áp đặt lên ta nữa.- Thẩm Thanh Thu, đệ...... Hắn chưa kịp dứt lời thì toàn bộ Thiên binh Thiên tướng đổ ào về chính điện , bao vây hai người họ không một lối thoát .- Thẩm Thanh Thu, đệ là muốn tạo phản à ?- Các ngươi có thể xem ta là công cụ , là món hàng,.... Ta tuyệt đối không nói gì . - Thanh Thu, bình tĩnh. Hãy nghe ta giải thích...- Các ngươi làm người ta yêu nhất bị thương. Các ngươi giết hắn. Giết đi người mà ta yêu nhất. Còn gì để giải thích nữa sao ?- Hắn đáng bị như vậy.- Còn ngươi thì sao ? Thẩm Thanh Thiên ? Ngươi vứt bỏ ta, ngươi lợi dụng ta,..... Ngươi đáng sao ?- Thiên mệnh đã định ......- Đừng đổ lỗi cho Thiên mệnh. Tất cả chỉ là lời ngụy biện, ngươi làm tất cả cũng chỉ vì lòng tham, vì đam mê quyền lực vô đáy của mình mà thôi . Vào lúc đó , một ông lão tóc bạc trắng xuất hiện , tay cầm phất trần đứng ra khuyên nhủ hắn- Thái tử, mong người bình tĩnh suy xét. Thiên đế làm vậy cũng chỉ vì Thiên hạ, vì tương lai sau này của người mà thôi.- Vì ta ? Gắn tội rồi ném ta vào Ma tộc là vì ta ? Lôi ta về đây, ép gả ta cho người mà ta không yêu là vì ta ? Đó là vì ta sao ? Thái Bạch Kim Tinh , ngươi nói ta nghe thử xem, chỗ nào vì ta?- Nhưng tên Ma tộc.....- Các ngươi còn không bằng được một đầu ngón của hắn. - Thẩm Thanh Thu. Là đệ ép ta. Thiên đế tức giận lao đến định tách hai người ra thì bị một luồng chưởng khí đánh bật về phía sau.- Nhất Trụ tiên ông, ông...- Từ khi nào đệ tử của ta bị mang tiếng là dễ bắt nạt thế hả ?- Sư phụ,..... người..... khụ khụ.... đến rồi....
- Thẩm Thanh Thu, ngươi là muốn bị mang danh là phế vật suốt đời phải không ? - Liễu sư đệ cứ lo bò trắng răng. Mạng ta lớn lắm. Chết cũng khó.- Chết vinh còn hơn sống nhục. Ngươi muốn sống trong nhục nhã thì kệ ngươi nhưng đừng có làm xấu mặt Thương Khung Sơn ta. Đường đường là thế hệ đi trước mà thua cả những đứa đáng tuổi cháu mình. Mặt mũi của ngươi để cho chó gặm rồi à? Khổ thân tôi. Lần nào cũng vậy, có mỗi một bài ca cũ òm mà sao ngươi ngày nào cũng ca đi ca lại miết vậy. Ngươi không thấy chán nhưng mà ta thấy ngán tận cổ rồi đấy.- Rồi rồi....ta sửa, ta sửa là được chứ gì ? Thiệt là..... không biết mai mốt có ai xui xẻo hốt ngươi đi cho ta nhờ không đây. - Ngươi.....- Rồi rồi..... Ta giỡn , ta giỡn thôi. Mà này, Đại hội Tiên Kiếm lần này, ngươi có định thu nhận đệ tử không? Liễu Thanh Ca vừa nói vừa thu kiếm lại , tra nó vào vỏ rồi mới ngồi xuống .- Không. Còn ngươi?- Chắc là có.- Xí, ai dám làm đệ tử của ngươi chứ ?- Liễu sư đệ, ngươi có dám cá cược với ta không ? - Hửm?- Nếu ta thua, ngươi tùy ý xử trí. Còn nếu ta thắng.....he he..... Ngươi phải hôn Nhạc Tông chủ của chúng ta - Nhạc Thanh Nguyên sư huynh.
Nhìn theo khung cảnh bây giờ, có lẽ tất cả mọi chuyện đều vì người thanh niên Ma giới kia. Y bị thương rất nặng, tất cả đều là những vết thương sâu và hiểm. Thần sắc thì ngày một nhợt nhạt nhưng trong tay y vẫn nắm chặt lấy Tâm Ma Kiếm. Khóe miệng là những đường máu đỏ thẫm chưa kịp khô nhưng y vẫn dõng dạc nói:- Nói Ma tộc bọn ta đê tiện hèn hạ.... Thiên tộc các ngươi cũng không kém đâu.... Đặc biệt là ngươi đấy , Thiên Đế.
Nước mắt của hắn cứ lăn trên gò má rồi rơi xuống khuôn mặt anh tú chi chít máu tươi. Máu và nước mắt của hai người cộng hòa với nhau thấm lên y phục của cả hai.- Sư tôn, tự do của ngươi..... Không còn bị kìm hãm nữa. Ta chết rồi, hắn sẽ không còn gì để uy hiếp ngươi nữa. Ngươi...tự do rồi.- Súc sinh, súc sinh.... ngươi bị đần à ? Chẳng phải là ta đã nói rồi sao ? Ngươi là tất cả đối với ta , kể cả tự do của ta... cũng chính là ngươi mà... - Vị thượng tiên ấy nghẹn ngào nói.- Sư tôn, nếu có kiếp sau, ngươi nhất định phải giữ ta thật chặt đấy. Lạng quạng....ta lại .....
Khụ khụ ..... ( Ho ra máu )- A Thu, giao hắn cho ta. Tên Thiên đế ngang nhiên đứng trước mặt họ ra lệnh , thật không biết xấu hổ. Thẩm Thanh Thu ( trong mộng ) không thèm để ý tới hắn, chỉ ngồi im , siết chặt lấy cơ thể của Ma tộc kia không buông.- Thứ súc sinh vô dụng này, đệ bảo vệ hắn làm gì chứ? Thẩm Thanh Thu trước giờ một hai đều chỉ nghe và nghe lời hắn, chưa bao giờ dám làm trái hay phàn nàn gì. Nay chỉ vì một tên ma tộc kia mà nó dám làm trái ý hắn. Xem ra tên ma tộc này, không thể không chết. Khoảng khắc mũi kiếm thứ hai lao đến , Thẩm Thanh Thu nhanh chóng ôm lấy cơ thể Ma tộc kia xoay lưng về phía mũi kiếm. Thiên đế phản ứng không kịp nên đã không thể giữ được, mũi kiếm đó lại đâm vào đúng vị trí mà nó từng đâm lên người Ma tộc kia lên người chính chủ nhân của nó. Thẩm Thanh Thu ho một tiếng rồi chỉnh lại giọng mình, không nặng không nhẹ mà nói.- Nhát kiếm này......xem như chấm dứt quan hệ giữa ta với ngươi, với cả Thiên giới này. Từ giờ phút này, ta đã không còn là Thái tử Thiên tộc , nên ngươi đừng có dùng cái Thiên mệnh trời sinh gì đó áp đặt lên ta nữa.- Thẩm Thanh Thu, đệ...... Hắn chưa kịp dứt lời thì toàn bộ Thiên binh Thiên tướng đổ ào về chính điện , bao vây hai người họ không một lối thoát .- Thẩm Thanh Thu, đệ là muốn tạo phản à ?- Các ngươi có thể xem ta là công cụ , là món hàng,.... Ta tuyệt đối không nói gì . - Thanh Thu, bình tĩnh. Hãy nghe ta giải thích...- Các ngươi làm người ta yêu nhất bị thương. Các ngươi giết hắn. Giết đi người mà ta yêu nhất. Còn gì để giải thích nữa sao ?- Hắn đáng bị như vậy.- Còn ngươi thì sao ? Thẩm Thanh Thiên ? Ngươi vứt bỏ ta, ngươi lợi dụng ta,..... Ngươi đáng sao ?- Thiên mệnh đã định ......- Đừng đổ lỗi cho Thiên mệnh. Tất cả chỉ là lời ngụy biện, ngươi làm tất cả cũng chỉ vì lòng tham, vì đam mê quyền lực vô đáy của mình mà thôi . Vào lúc đó , một ông lão tóc bạc trắng xuất hiện , tay cầm phất trần đứng ra khuyên nhủ hắn- Thái tử, mong người bình tĩnh suy xét. Thiên đế làm vậy cũng chỉ vì Thiên hạ, vì tương lai sau này của người mà thôi.- Vì ta ? Gắn tội rồi ném ta vào Ma tộc là vì ta ? Lôi ta về đây, ép gả ta cho người mà ta không yêu là vì ta ? Đó là vì ta sao ? Thái Bạch Kim Tinh , ngươi nói ta nghe thử xem, chỗ nào vì ta?- Nhưng tên Ma tộc.....- Các ngươi còn không bằng được một đầu ngón của hắn. - Thẩm Thanh Thu. Là đệ ép ta. Thiên đế tức giận lao đến định tách hai người ra thì bị một luồng chưởng khí đánh bật về phía sau.- Nhất Trụ tiên ông, ông...- Từ khi nào đệ tử của ta bị mang tiếng là dễ bắt nạt thế hả ?- Sư phụ,..... người..... khụ khụ.... đến rồi....
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz