ZingTruyen.Xyz

Hpdn Allharry Chay Tinh Tinh Theo

Trong thời gian ngồi trong toa đọc sách, Harry mệt mỏi đến buồn ngủ. Đột nhiên cửa toa tàu nhẹ mở và đoán xem? cậu bé tóc đỏ mũi dính vết đen nào thò đầu vào?



Chỉ có thể là Ronal Weasley



Ron ngại ngùng chỉ vào chỗ đối diện với cậu hỏi nhỏ "Có ai ngồi ở chỗ này không bồ? Mấy toa khác hết chỗ rồi."



Harry lắc đầu, Ron đương nhiên sẽ ngồi xuống. Nó liếc Harry rồi nhìn thật nhanh ra ngoài cửa sổ, giả vờ như không hề nhìn cậu. Và Cứu thế chủ tốt bụng không đành lòng tiện nhắc nhở cậu bạn thân rằng trên mũi cậu bé còn dính một vệt đen.



Harry thở dài, cho dù có trốn tránh gia đình Weasley đi chăng nữa thì định mệnh giữa cậu và Ron vẫn không bị thay đổi, ít nhất là khi cậu bé tóc đỏ nào đó vẫn đang ngại ngùng nhìn ta cửa sổ và thủ thỉ một tiếng "Cảm ơn" với cậu. Harry cười. Có lẽ đời này cậu vẫn sẽ giữ vững tình bạn với Ron, mặc dù không hoàn toàn chắc chắn Harry có thể thay đổi tương lai hay là không. Nhưng cậu có thể bảo đảm rằng đời này sẽ không để Ron dính líu gì tới những điều nguy hiểm về cậu cả. Harry chỉ đơn giản là muốn giữ một tình bạn thật đẹp giữa cả hai, vì đời trước nếu không có Ron. Harry càng không biết bản thân cả đời liệu có thể trải qua cảm giác gọi là bạn thân chí cốt được hay không. Thế nên, Harry không muốn đánh mất tình bạn này.



Có lẽ cậu nên cảm ơn Ron và tặng cho cậu nhóc một bộ lễ phục dạ hội tốt hơn vào năm tư. Harry nghĩ.




"Bồ là Harry Potter thiệt hả?" Sau một hồi ngồi lảm nhảm bằng ánh mắt với không khí bên ngoài cửa sổ, Ron lấy can đảm quay về phía Harry bắt chuyện bằng một câu hỏi.



"Ừ" Harry gật đầu



"Thiệt hả? Vậy đúng là bồ có cái...a...cái...." Ron đảo mắt chỉ lên trán Harry.



Harry chậm rãi đưa tay vén mớ tóc rủ trên trán để lộ ra cái thẹo hình tia chớp. Ron nhìn cái thẹo chằm chằm không chớp mắt.



"Vậy ra đó là chỗ mà kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã..."



"Phải" Harry nói, sau đó lục lại một số ký ức. Cậu nói tiếp "Nhưng mà tôi chả nhớ được gì về chuyện đó cả"



"Không nhớ gì hết trơn?" Ron ngạc nhiên, cậu bé đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Harry.



"Ờ...có nhớ ánh sáng xanh lè, nhưng hình như không nhớ thêm được gì nữa" Harry khó khăn mở miệng, vì bàn tay của Ron đột nhiên ma sát với môi và má của cậu. Cậu bất ngờ nhìn nó, cái thằng này ăn nhầm bùa lú à? Harry thật muốn cho cậu bạn thân của mình một cái Crucio. "Nếu bây giờ mà bồ là một Ronal Weasley của quá khứ, mình chắc chắn sẽ cắn gãy tay bồ ngay lập tức" Cứu thế chủ thầm rủa.



"Chà!" Ron mải mê sờ môi mềm của Harry thêm một lát. "Ôi trời, môi cậu ta mềm mại thật, hai cái má cứ như bánh bông lan ấy" Ron vừa sờ vừa nghĩ, rồi như chợt nhận ra hành động của mình là khiếm nhã, cậu bé bèn quay mặt nhìn ra cửa sổ thật nhanh.




Nếu ở đời trước, Harry chắc chắn sẽ tò mò tìm hiểu về Ron và những thứ bản thân hiếu kỳ ở thế giới phép thuật, có lẽ thêm một chút hưng phấn vì tìm được một cậu bạn là phù thuỷ nữa. Nhưng ở đời này, tất nhiên là không có chuyện đó.




Ron lại khác, nó cảm thấy thoải mái hơn, ít nhất nó đã có thể nói chuyện bình thường với người bạn cùng toa của mình. Không khác với Harry ở đời trước, Ron cũng tò mò muốn biết thêm về cậu-một Harry Potter. Tất nhiên rồi, thế nên cậu bé tóc đỏ cố gắng lấy hết can đảm để trò chuyện với Cứu thế chủ, và Ron cảm thấy rất may mắn vì Harry cũng nhiệt tình đáp trả nó, thậm chí đôi lúc còn trêu đùa nhau. Quan hệ xa lạ của hai người đã được thắt lại càng gần. Cả Harry và Ron đều rất vui vì điều này.




"Ai cũng mong mình phải giỏi như những ông anh của mình, nhưng nếu có giỏi thì cũng chẳng được tới đâu, vì những việc đó mấy ông kia làm trước rồi. Có tới năm ông anh thì bồ không thể có cái gì mới được. Mình mặc áo dài cũ của anh Bill, xài cây đũa phép cũ của anh Charlie, đến con chuột của mình cũng là con chuột già của anh Percy không thèm chơi nữa" Ron phấn khích kể, nói dở đến chỗ thú nuôi của bản thân, nó móc trong túi áo khoát ra một con chuột xám mập ú đang ngủ say.




Harry nhíu mày nhìn kẻ phản bội đang ngủ trong tay cậu bạn thân đời trước, nhưng cũng không vạch trần hắn. Harry muốn để mọi chuyện cứ thuận theo tương lai một chút, vì nếu bây giờ cậu dùng một Avada vào con chuột của Ron. Harry không chắc chắn rằng nó sẽ điên lên như thế nào đâu. Nhưng điên vì thú nuôi của mình hay vì cái Avada từ một học sinh năm nhất thì Cứu thế chủ không tài nào đoán được.



"Nó tên là Scabbers, vô dụng hết chỗ nói. Hiếm khi thấy nó thức, lúc nào nó cũng ngủ. Anh Percy được ba thưởng cho một con cú vì làm huynh trưởng. Nhưng mà ba má không đủ tiền... Ý mình nói là mình xài đỡ con chuột của anh Percy cũng được" Ron hoàn toàn không để ý, lại tiếp tục kể. Nhưng đột nhiên hai tai của nó ửng đỏ. Ron nghĩ nó đã nói quá nhiều. Cậu bé tóc đỏ bèn quay mặt đi, nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ. Harry cười thầm, giống như kiếp trước, chắc chắn Ron đang cảm xấu hổ vì bản thân không đủ tiền mua một con cú.




Nhưng nói cho cùng, cả đời Harry cũng đâu bao giờ có tiền, cho đến lần dạo quanh Gringotts một tháng trước. Thế là cậu kể cho Ron nghe tất cả về chuyện bản thân phải mặc quần áo cũ của Dudley và chẳng khi nào có được món quà sinh nhật xứng đáng, dường như chính Harry cũng cảm thấy cậu bé đang kể lại những thứ xảy ra ở quá khứ của mình. Tiếc là ngay đời này, những câu chuyện như vậy đều không xảy ra. Nhưng câu chuyện của Harry có vẻ làm cho Ron vui lên....Harry thấy, và cẩn thận để bản thân không nói ra cái tên "Voldemort" doạ sợ cậu bé tóc đỏ trước mặt giống như trước.




"Harry, bồ có biết Confundus (Bùa lú) không?" Ron trong tâm trạng khá hơn, hỏi cậu.



"Mình không biết" Harry đáp, cậu nhớ rằng đời trước Ron không hề hỏi những thứ liên quan đến phép thuật như thế này. Lý do là vì suốt cả chuyến tàu, nó cứ luyên thuyên về gia đình và con chuột của mình cả buổi chứ có khi nào quan tâm đến chuyện khác đâu.



"Má mình nói nó là một loại bùa khiến đối phương trở nên lú lẫn, không thể kiểm soát hành động trong thoáng chốc" Ron kể




"Ồ, mình cũng không chắc" Harry gật đầu



"Vậy nếu được dùng bùa lú lên một người, bồ sẽ dùng lên ai Harry?"




"Mình nghĩ rằng mình sẽ dùng lên Dudly" Harry đáp, quơ đại một cái lí do đúng đắn nào đó, tiếp tục "Vì nó khó ưa lắm"




Ron gật đầu, bản thân nó cũng trả lời câu hỏi của mình "Mình thì chắc chắn sẽ dùng lên bồ"



"Mình hả?" Harry giật mình



"Ừ" Ron cười ngố "Vì mình muốn sờ má bồ, tụi nó mềm như kẹo dẻo ấy" và "Môi bồ chắc sẽ còn ngọt hơn kẹo dẻo" Nhưng tất nhiên Weasley nào đó chắc chắn sẽ không nói ra vế sau.



Harry phải chịu thua vì suy nghĩ của cậu bạn thân, trong lúc cả hai tiếp tục trò chuyện thì cửa toa lại một lần nữa bị mở ra, Harry nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rưỡi.



Người phụ nữ già má lúm đồng tiền, tươi cười đẩy cửa toa, bước vào hỏi "Dùng món gì hở các cháu?"



Harry nhìn sang Ron. Nhưng nó thì vẫn ngồi im, hai tai lại ửng đỏ, cậu bé lúng túng nói rằng mình có mang theo bánh mì ăn trưa rồi.



Harry nhìn nó đồng cảm, sau đó bước ra ngoài hành lang. Cậu nhìn sơ một lượt các loại bánh kẹo quái dị được bày trên xe.




"Cho cháu một bánh bông lang, một kẹo que cam thảo" Sau đó cậu lấy ra năm đồng bạc Sickle và hai đồng xu Knuts để trả cho bà bán hàng.



"A, lấy thêm cho cháu một chút kẹo dẻo, một bánh bí ngô và sôcôla Ếch nhái" Harry quay lại xe bán hàng khi cậu xém quên mất vẫn còn một người bạn thân tóc đỏ nào đó, cậu mua thêm một ít đồ ăn vặt mà mình nhớ rằng Ron rất thích ăn ở đời trước. Mà khoan đã, nó thì cái quái gì chả thích ăn? Cứu thế chủ khinh bỉ cậu bạn thân, sau đó Harry thanh toán tất cả số đó rồi trở lại toa.



Nhìn thấy Harry ôm một đống bánh kẹo trên tay, Ron tròn mắt nhìn "Bồ đói lắm hả"




"Ừ" Harry gật đầu, nói đúng với hiện thực.




Ron chán nản móc trong túi áo ra một cái gói lùm xùm và bắt đầu mở. Bên trong có bốn miếng bánh mì. Nó gỡ một miếng ra đưa lên ngắm nghía "Má cứ quên là mình không thích thịt bò muối"




Harry lắc đầu, cầm một đống kẹo dẻo, bánh bí ngô và sôcôla Ếch Nhái bản thân chuẩn bị cho Ron và dồn hết vào người nó. Cậu cười nhe răng. "Ăn hết đống này nha, ăn đi mà"




Ron ngạc nhiên nhìn cậu, Harry liếc mắt sang miếng bánh mì kẹp thịt khô được bà mẹ đông con đảm đang nào đó gói gọn trong bịch, cậu nói "Mình tin là bồ không thể ăn được chúng"



Thế là cả hai cậu bé cùng nhau chén một đống thức ăn vặt trong toa, bản thân Harry cũng rất đói, vì buổi sáng cậu vẫn chưa quẳng vào dạ dày mình bất kì một thứ gì. Thế nên Cứu thế chủ cũng không kiêng nể mà ăn, Ron thì móc ra một đống sôcôla Ếch Nhái nhai vào mồm. Cậu bé nhóp nhép nói "Để coi cái thẻ bên trong là gì? Mình còn thiếu Agrippa"



Harry vừa nhai miếng bánh bông lan thứ hai của mình vừa nhìn Ron đang mở một hộp kẹo khác, cậu chắc chắn nhìn nó "Mình đoán là bồ sẽ trúng thẻ cụ Dumbledore"




Ron không tin nhìn cậu, còn nói "Mình đã trúng cụ ấy rất nhiều lần rồi" xong rồi nó tiếp tục mở bao sôcôla ếch của mình, rút ra một cái thẻ. Đúng như Harry nói, là chân dung của cụ Dumbledore và bảng tên nằm phía dưới của ông ấy: Albus Dumbledore




"Bồ là tiên tri à Harry?" Ron trợn mắt, Harry lắc đầu cúi người tiếp tục ăn.




Vì mình quay về quá khứ mà.



Trong khi đó, con chuột vẫn ngủ li bì trên đùi Ron. Cậu bé nhìn nó chán ghét "Không chừng nó chết rồi, mà chết hay không thì cũng chẳng phân biệt được. Hôm qua mình đã thử đổi nó sang màu vàng để cho nó coi đỡ chán, nhưng niệm thần chú hoài mà không được. Để mình chỉ cho bồ xem, coi nè..."



Harry lắc đầu chuẩn bị xem xét một màn dùng phép không bao giờ thành công của cậu bạn thân. Liệu cậu có nên khuyên Ron dừng lại vì làm chuyện vô ích không?



Nhưng Ron vẫn không để ý đến ánh mắt không hề hứng thú của Harry, cậu bé trông có vẻ khẩn trương lục lọi trong rương, lấy ra một cái đũa phép, trông te tua, mẻ đầu mẻ đuôi, đầu đũa lại dính phất phơ cái gì trắng trắng.




"Đũa lông kỳ lân của bồ gần bong ra rồi. Có lẽ bồ nên dừng lại..." Harry cố gắng ngăn cản cậu bạn.



"Nhưng còn xài được..." Có lẽ vì sắp thực hiện phép thuật mà Ron không để ý đến vì sao Harry lại biết được chất liệu đũa phép của nó. Cậu ta vốn không phải là một nhà chế tạo đũa phép, thậm chí còn là một phù thuỷ lai đến từ thế giới của muggle tới đây. Và cũng thật may mắn, vì Ron không để ý. Nó chú tâm vào việc đọc thần chú, nhưng cậu bé tóc đỏ chỉ vừa vẩy đũa phép một cái thì cửa toa lại mở.




"Có ai thấy một con cóc không? Neville mất một con cóc" Cô bé mặc đồng phục Hogwarts mới toanh, cất tiếng hỏi, giọng cô nàng oai như giọng bà chủ. Tóc nâu dày xù, lại thêm mấy cái răng cửa to nổi bật.





"Tụi này không thấy" Ron đáp, Harry cũng gật đầu nhìn cô bạn thân duy nhất của mình ở kiếp trước.




Nhưng Hermione có vẻ không thèm nghe, chỉ nhìn chăm chú cây đũa phép trên tay Ron




"Ồ, đang làm phép hả? Coi nào!" Cô nàng ngồi xuống. Ron hơi bị chựng lại, Harry cười thầm nhìn cặp đôi trẻ. Với tư cách là một người bạn thân của cả hai ở đời trước, cậu nên đứng sang một bên không nên xen vào kịch vui.



"Ờ... được thôi" Ron hắng giọng, nghiêm túc đọc thần chú

Nắng trời, mật bơ, hoa cúc

Có con chuột ngu béo núc

Hãy biến nó ra màu vàng





Ron vẫy cây đũa phép, nhưng không có gì xảy ra. Con chuột vẫn màu xám ngoét và tiếp tục ngủ li bì.




"Bạn có chắc đó là câu thần chú thiệt không? Không ăn thua rồi chứ gì? Hồi trước tôi cũng có mấy câu, để thực tập ấy mà! Mà câu nào cũng linh nghiệm hết. Ở nhà tôi, không ai biết làm phép, thành ra lúc nhận thư gọi nhập học tôi ngạc nhiên quá chừng. Nhưng mà tất nhiên là tôi thích lắm, vì tôi nghe nói đây là trường phù thủy danh tiếng nhất. Tôi đã học thuộc lòng hết các sách giáo khoa rồi. Hy vọng như vậy là đủ theo học. Nhân tiện xin tự giới thiệu, tôi là Hermione Granger, các bạn là ai?" Cô nàng nói một tràng, sau đó ngừng lại chờ Harry và Ron trả lời mình.




"Tôi là Ronal Weasley" Mặt của Ron có vẻ như không được sáng lắm, trông như cái mông con chuột của cậu ta.




"Tôi là Harry Potter" Harry nói.



Hermione kêu lên "Thật hả? Tôi biết hết mọi chuyện về bạn, dĩ nhiên rồi! Tôi kiếm được vài cuốn sách đọc thêm, chuyện về bạn có ghi trong cuốn Lịch sử pháp thuật hiện đại, cuốn Thăng trầm của nghệ thuật Hắc ám và cuốn Những sự kiện phù phép lớn trong thế kỷ hai mươi"



Harry gật đầu, không mấy bất ngờ, nhưng cậu vẫn giả vờ hỏi lại.



"Tôi ấy hả?"



"Trời đất! Bạn không biết gì hết sao? Nếu như tôi là bạn, thể nào tôi cũng phải tìm đọc tất cả những gì viết về tôi" Hermione lại tiếp tục với sở trường của mình, cô nàng luyên thuyên một hồi, rồi đột ngột chuyển giọng nhắc nhở. "Hai bạn, thay đồ đi là vừa, sắp tới nơi rồi, biết không?" Nói xong rồi cô nàng bỏ đi, dắt theo Neville rời khỏi.



Hình như con cóc của cậu ta bị bỏ rơi thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz