Hp Naruto Uzumaki Edit
Sau khi đến thăm Hogwarts, Naruto vẫn luôn đều ở tự hỏi. Dựa theo cách nói của Hog, năm đó bốn đầu sỏ thành lập trường này để cho các phù thủy nhỏ học cách sinh tồn. Mặc dù mục đích của thế hệ đầu tiên của Hokage là thành lập Konoha có chút bất đồng, nhưng tương tự như vậy. Giống như những gì chính mình đã thấy, Hog đã phân tích các pháp sư bây giờ có lẽ giống như Hogger đã nói - đã sa đọa. Có thể hay không có một ngày, ninja cũng sẽ sa đọa? Nói cách khác, ninja cuối cùng đã bị thời đại bỏ rơi và không còn có thể sống sót? Naruto muốn hòa bình hơn bất cứ ai, nhưng anh cũng biết rằng ninja chỉ là công cụ trong tay. Thông thường, ngay cả khi có chiến tranh, ninja luôn là một nhóm chảy máu trên chiến tuyến. Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu có một ngày các lãnh chúa không còn cần đến ninja?
"Nghĩ thật nhiều, có ích lợi gì đâu?" Nhìn lên bầu trời một cách cay đắng, Naruto nhớ rõ rằng Hog nói rằng không có ninja trong không gian này. Có thể có hậu duệ của ninja nơi Hog không biết, nhưng ... họ sẽ không bao giờ có thể hiểu được thế giới ninja nơi họ ban đầu và những ninja đó. "A, a, loại chuyện này vẫn là làm Shikamaru suy nghĩ đi." Chính mình...... Đã không thể bảo vệ họ nữa.Cách đó không xa, Hogwarts cứ nhìn bóng dáng của Naruto. Anh biết rằng Naruto không thể buông bỏ Konoha trong một thời gian ngắn cùng với những đồng bạn của mình được, thậm chí anh cảm thấy rằng Naruto có thể không bao giờ buông tay. Nhưng anh cũng hiểu rằng không ai trong số họ có thể dễ dàng buông. Rốt cuộc, đó là sự ủng hộ của Naruto mọi lúc, cho dù đó là cuộc sống đầu tiên với sự tham gia của chính mình hay lần thứ hai mà không có sự tham gia của chính mình.
"Bây giờ, Hog, hãy đến thế giới Muggle mà anh đã nói. Tôi muốn xem những người đó không có phép thuật và nhẫn thuật sống như thế nào." Mặc dù Naruto biết rằng Hog đối chính mình rất tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta có thể chấp nhận điều đó một cách thoải mái. Hơn thế nữa ... Cho tới nay đều thói quen với dựa vào chính mình, thật sự thực không thích ứng với cuộc sống như vậy khiến người khác lo lắng về mọi thứ.
-------------------
Tản bộ trên đường phố London, tuy đã gặp qua nhiều cảnh tượng hùng vĩ cũng không thể nào không líu lưỡi. Cho dù đó là một tòa nhà cao tầng, xe hơi hay quần áo và thực phẩm của mọi người, nó đều nằm ngoài phạm vi của Naruto. May mắn thay, Hogwarts đã sử dụng ma thuật rồng ở lúc mà Naruto đang hôn mê nếu không hiện tại Naruto rất có thể đã vựng rớt { Ai đó có thể giải thích cho mình từ này ko } Nhưng sự khác biệt lớn này và cảm giác hoàn toàn không thể thích nghi với nó cũng khiến Naruto nhận ra thêm rằng Konoha đã qua, và Ninja đã trở thành một nơi chỉ có thể nhìn thấy trong giấc mơ.Chịu đựng bởi vì không thích ứng mà sinh ra mỏi mệt cùng với bực bội, Naruto nói rằng anh muốn xem khu dân cư của người dân thường như thế nào, vì anh thực sự không thể tiếp tục ở trong trung tâm thành phố nhộn nhịp và ồn ào. Hogwarts không chọc thủng cớ của Naruto. Làm sao anh ta không biết nó khác với Konoha hay thậm chí là Ninja như thế nào, và làm sao anh ta không biết Naruto khó chịu đến mức nào. Nhưng ngay lúc Hogwarts lấy tinh thần, mới phát hiện chính mình tự nhiên lại đưa Naruto đến Privet Drive ——ngay cả khi đó không phải là không gian cuối cùng hay không gian cuối cùng, vẫn sẽ có một vị cứu tinh trong thế giới phù thủy. Hogwarts bị vướng víu. Chẳng phải họ liên quan quá nhiều đến Harry trong không gian cuối cùng sao?Không biết Hogwarts đang rối cái gì, Naruto chỉ đơn giản nhìn vào những người sống ở đây. Nghe những lời chào ngắn ngủi của họ, lắng nghe tiếng cười hay khóc trong những ngôi nhà đó, Naruto đột nhiên thấy rằng tâm trạng bực bội và mệt mỏi của mình đã bình tĩnh trở lại.Bất kể nó ở đâu, cho dù hệ thống năng lượng có khác nhau bao nhiêu, cuộc sống của người bình thường này vẫn luôn thư giãn nhất.
"Ô ô...... Ô......"
Đột nhiên nghe thấy một tiếng khóc chán nản, rõ ràng đó là giọng nói của một đứa trẻ khiến trái tim Naruto nhảy lên, và bằng cách nào đó nhớ về thời thơ ấu của mình. Nghe giọng nói, Naruto thấy một đứa trẻ khoảng ba tuổi ở góc sân sau trong một căn phòng nào đó, cuộn tròn trong góc đó, toàn bộ khuôn mặt vùi vào vòng tay.
" Con có muốn ăn kẹo không?"Cậu bé khóc lóc rõ ràng là sợ hãi, và đột nhiên ngước lên, nhưng nhìn thấy một người chú với mái tóc vàng xinh đẹp đang mỉm cười với chính mình, và một vài đồ ngọt trông ngon lành được đặt trên tay trước mặt anh ta.
"Ách...... Ta có phải làm con sợ hay không? Xin lỗi, ta không phải cố ý, như thế này ta dùng kẹo để xin lỗi con nha." Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của đứa trẻ, Naruto rơi vào tình trạng khó xử. Đứa trẻ này ... có đôi mắt màu xanh lá cây giống như Gaara nhưng đôi mắt thì đầy nỗi buồn. Gaara......không bao giờ gặp lại. Ngơ ngác ngước nhìn, cậu bé nhìn viên kẹo trên tay. Đây là lần đầu tiên ai đó mỉm cười với chính mình theo cách này, và đây cũng là lần đầu tiên ai đó tự cho mình kẹo, và ngay cả lần đầu tiên ai đó quan tâm đến việc cậu có sợ không. "Oa" một tiếng,cậu bé quăng mình vào vòng tay của Naruto, như muốn trút mọi nỗi bất bình trong vòng tay mình bằng nước mắt.
Naruto hơi choáng váng, nhưng anh không ngờ hành vi của mình lại khiến thằng nhỏ khóc dữ dội hơn. Một chút choáng ngợp, nhưng điều này không ngăn cản anh ta vô thức siết chặt vòng tay, vô thức vuốt ve trên lưng cậu bé. Cậu nhớ cậu đã từng muốn ôm một người như thế này bao lâu khi cậu buồn và muốn khóc.
Khi Hogwarts cuối cùng cũng bình phục sau mớ bòng bong, điều anh nhìn thấy là Naruto đang ôm một cậu bé khóc lóc, và biểu cảm trên khuôn mặt của Naruto như đi vào cõi thần tiên. Cẩn thận sử dụng phép thuật để cách ly ba người khỏi tầm nhìn và giác quan của mọi người, Hogwarts biết rằng Naruto nhớ mọi thứ khi còn nhỏ.
Đại khái là khóc mệt mỏi, hoặc cảm thấy xấu hổ khi khóc như thế này trong vòng tay của một người xa lạ, cậu bé cuối cùng cũng bước ra khỏi vòng tay của Naruto và ngượng ngùng hít hít cái mũi. Nhưng khi cậu bé thấy quần áo của Naruto đã bị chính mình làm cho rối tinh rối mù đã bối rối và lo lắng, liệu người chú này có tức giận không?
Theo dõi ánh mắt của cậu bé, Naruto thấy tình trạng khốn khổ của quần áo, nhưng anh không quan tâm. Anh đưa tay ra xoa xoa mái tóc đen rối bù của cậu bé, vẫn mỉm cười.
"Harry Potter! Con quái vật "Harry Potter! Con quái vật lăn ra đây cho ta!"
Liền tính không có bị mắng, cậu bé cảm thấy mình nên xin lỗi. Nhưng ngay khi cậu muốn nói, thì tiếng chửi rủa quen thuộc đã vang lên, cậu gần như nhảy dựng lên vì sốc. Naruto cau mày khi thấy phản ứng của cậu bé. Quái vật ... Từ này chắc chắn làm cho Naruto rất nhạy cảm. "Đó là ai?"
"Đó là dượng tôi ... họ ... không thích tôi."
Nhìn vào đôi mắt màu xanh lá cây giống như Gaara trong nháy mắt ảm đạm đi. Naruto cảm thấy như anh thấy Gaara đang phải vật lộn với nỗi đau một lần nữa. "Vậy thì ... Con có thích bọn họ không?"
"Không thích...... nhưng con không có nơi nào để đi, Bố mẹ ... Dì nói họ đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi." Xoa xoa góc quần áo, cậu bé lại tưởng tượng sẽ tốt như thế nào nếu bố mẹ vẫn còn sống.
"Harry Potter! Nếu ngươi còn không bước ra ngoài, thì sẽ không có bữa tối cho ngươi đâu"
Tiếng gầm khàn khàn với nội dung thành công làm cho cậu bé trở nên sợ hãi i, quên kẹo ngọt đầu tiên trong tay và quên rằng có một người chú tốt bụng mỉm cười trước mặt anh ta, và vội vã rời đi. "Dượng, con ở chỗ này."
"Bang!"
Giọng nói lớn đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của Naruto khi nhìn thấy bàn tay phải của người đàn ông trưởng thành, béo phì, giơ cao, và cậu bé gục xuống vì bị đánh, tức giận a. "Đồ quái vật nhỏ không biết ơn, dám trốn tránh ta ...." Khi Vernon Dursley muốn đánh thêm một lần nữa, lại ngạc nhiên phát hiện khi thấy tay mình bị kẹp bởi một người đàn ông lạ. Nhìn vào cặp mắt xanh lạnh lùng, Dusley run rẩy dữ dội.
"Nếu cậu bé kêu ngươi là dượng, thì ngươi không nên đối xử với gia đình như thế này." Mặc dù cơ thể của Dursley lớn hơn nhiều so với Naruto, thật đáng tiếc rằng so với Naruto thực sự không là gì cả. Nhẹ nhàng đem Dursley rời khỏi cậu bé, Naruto cúi xuống để xem chàng trai nhỏ có bị thương không. Khi nhìn thấy những ngón tay rõ ràng in trên khuôn mặt của cậu bé, anh thấy cặp mắt màu xanh lá cây rất giống của Gaar. Anh gần như muốn giết chết người đàn ông giống như con lợn béo."Hừ! mọi việc của nhà tôi không cần đến người ngoài như ngươi quan tâm! Cút đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!" Tuy rằng tức giận, nhưng Dursley cũng không quên chính mình bị người đàn ông tóc vàng chế trụ thực lực cách xa làm hắn không thể không dùng mới dùng uy hiếp phương thức.Cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, Naruto ôm chầm lấy cậu bé đang hôn mê, liếc nhẹ vào người đàn ông béo và rời đi ngay lập tức."Ai, quả nhiên là Naruto a......" Hogwarts thở dài, hắn liền biết lấy Naruto tính cách sẽ phát sinh loại chuyện này thật sự hết sức bình thường.Bất đắc dĩ bước tới để sửa đổi trí nhớ của Dursley, và miễn cưỡng tìm kiếm hơi thở của Naruto. Ánh mắt khinh bỉ nhìn bà già câm được Dumbledore sắp xếp, Hogwarts mỉm cười. ...... Như vậy Naruto, mới là chính mình làm quên không được cái kia a.Khi Hogwarts tìm thấy hơi thở của Naruto và vội vã chạy tới, anh thấy Naruto đang ngồi trên một chiếc xích đu đang giữ cậu bé. Đôi mắt xanh ấy đầy bão tố, nhưng chúng dần bình tĩnh trở lại."Hog, tôi ... dường như gây rắc rối cho bạn." Naruto gãi đầu, và Naruto mỉm cười ngượng ngùng. Vừa rồi quá tức giận đến nỗi hoàn toàn quên rằng chính mình đã không còn ở Konoha, cũng quên rằng đây là một Vương quốc Anh mà chính mình không hiểu gì cả.Huông chi mình còn phải dựa Hog mà sinh hoạt...."Không có làm như vậy sẽ không phải là cậu, không phải sao?" Đứng cạnh Naruto và xoa tóc Naruto một cách trơn tru, Hogwarts không nghĩ đó là rắc rối. Mặc dù ... Dumbledore sẽ buồn nếu vị cứu tinh biến mất, nhưng điều đó có liên quan gì đến bản thân anh ta? "Thích hắn?"
"Đôi mắt của anh ấy ... có màu xanh lục giống như Gaara ... Dì của anh ấy đã gọi anh ấy là một con quái vật, bạn có nghe thấy không? A, ta cùng Gaara khi còn nhỏ cũng anh ấy được gọi là một con quái vật, anh ấy bị bắt nạt. Nhưng Ít nhất những kẻ bắt nạt tôi không phải là những người thân yêu, Gaara...... và cậu bé này ... Hog, vậy tôi có phải là người may mắn nhất theo cách này không? "Nhìn vào cậu bé vẫn đang ngủ trong vòng tay của mình, Naruto Rõ ràng là nếu cậu bé bị gửi trả lại, cậu sẽ còn bị đối xử tệ hơn nữa. Thực sự không thể chịu được khi nhìn một đứa trẻ nhỏ như vậy lặp lại cuộc sống mà anh ta và Gaara . "Hog, tôi có thể nhận nuôi cậu bé không? Vì bố mẹ nó ư đã mất, và dì và dượng của nó lại như vậy ..." "Chỉ cần cậu vui vẻ là được" Có vẻ như chính mình vẫn muốn được tham gia với Harry Potter. Hogwarts mỉm cười và làm rối mái tóc của cậu bé. không thể không trông chờ Harry Potter được Naruto nuôi nấng. Nó sẽ như thế nào. Chà, tin rằng nó sẽ rất tốt. Những đứa trẻ được dạy bởi Naruto không phải không đạo lý không xuất sắc. Dù sao chính mình không nhàn rỗi trong thời gian và không gian cuối cùng, và vấn đề lớn sẽ là ném Dumbledore và kẻ điên não tàn.
------------------
Harry mở mắt ra và thấy rằng mình không ở trong tủ, mà là một nơi sáng sủa. Nghi hoặc đánh giá mọi thứ xung quanh, Harry khá chắc chắn rằng mình chưa bao giờ đến một nơi tốt như vậy. Chiếc giường mềm mại, và gối và mền mềm mại. Mặc dù không có nhiều thứ trong phòng, nhưng nó trông rất thoải mái. Hơn nữa, quần áo trên người anh cũng đã được thay đổi. Đó không còn là bộ quần áo cũ mà Dudley không muốn, mà là bộ đồ ngủ sạch sẽ, vừa vặn với những chú ếch nhỏ được in trên đó.
"Đã thức? Vừa lúc ăn một chút gì, con nhất định là đói lả đi" Bước vào phòng với một đĩa sushi lớn (Naruto một lần nữa than thở rằng phép thuật thực sự tiện lợi, một hang động thực sự biến Hog thành một ngôi nhà kiểu Nhật Bản ), Naruto mỉm cười và nhìn cậu bé bối rối.Nhận ra Naruto là người chú tự cho mình kẹo, và Harry không sợ. Bé cảm thấy rằng một người chú có thể cười rất đẹp với người lạ sẽ không làm tổn thương chính bé , chứ đừng nói bé chỉ là một con quái vật không ai muốn. Nhìn thấy thức ăn, Harry mới phát hiện chính mình thật sự đói lả. Mặc dù anh không nghĩ những thực phẩm này trông giống như những món ăn do dì Petunia làm bé vẫn bắt đầu ăn chúng. Khi bé chợt nhận ra chú mình vẫn ngồi bên giường, bé xấu hổ. {vì bây h harry mới có 5t nên mình gọi là bé nha}
Bắt gặp sự bối rối trong mắt Harry, Naruto mỉm cười. "Ăn ngon sao? Ta không biết nấu món ăn của Anh. Ta không biết con có quen ăn hay không."
Vậy chú ấy là người nước ngoài? "Ngon, thực sự, đây là thứ ngon nhất mà con từng ăn!"
Biểu cảm giống như khi tôi ăn mì sợi Ichiraku ... Naruto che giấu sự chua chát trong lòng và xoa xoa mái tóc của cậu bé. " Con tên là Harry Potter đúng không? Uh ... Có lẽ cách phát âm của ta hơi lạ, tiếng Anh hơi khó xử với ta, vì vậy ta có thể gọi con là Harry không?"
"Tất nhiên rồi!" Không ai gọi tên bé một cách tử tế như vậy, Harry có chút phấn khích. "Chú, chú tên gì?"
"Uzumaki Naruto. Không giống như người Anh Uzumaki là họ, và Naruto là một cái tên.Không cần phải được gọi là chú, ta thíchcon gọi ta là Naruto." Naruto cảm thấy như anh đã trở lại Konoha, và mỗi khi anh phải chịu đựng Nhà trường phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực để khiến những quỷ đầu tự gọi mình là Naruto thay vì Uzumaki đại nhân hay Hokage đại nhân gì đó . "Harry, con có muốn sống với ta không?"
"Hả?" Harry hơi sững sờ, hoặc có chút sợ hãi. Bé đã tưởng tượng vô số lần rằng ai đó có thể đưa bé ra khỏi nhà của dì, nhưng điều đó chưa bao giờ được nhận ra. Nhưng cho tới bây giờ bé nghĩ rằng nó chỉ có thể là một ảo mộng sẽ không bao giờ được thực hiện, thế nhưng thật sự có người đối chính bé vươn tay!"Ách...... Không muốn sao? A ha...... Ta cũng biết ta chỉ là một người xa lạ, con sẽ lo lắng cũng là bình thường......" Cho rằng cậu bé không tình nguyện, Naruto hơi thất vọng, quả nhiên mặc kệ thế nào vẫn là càng muốn cùng người nhà ở bên nhau sao......
"Không phải!" Bé đưa tay ra và nắm lấy tay áo của Naruto, đôi mắt của Harry mở to không thể khóc. "Con chỉ ... quá hạnh phúc! Con luôn muốn rời khỏi đó, nhưng không ai sẵn sàng đưa con đi ... Con sẵn sàng sống với ngài, rất, rất sẵn lòng!"
★ ★ ★ ★ ★ ★ ★Tô: Hogwarts, ngươi nhưng thật ra thật dung túng Naruto đấy.
Hogwarts: Miễn là Naruto hạnh phúc, không có gì quan trọng.Tô [ nhướng mày ]: Chẳng sợ thu dưỡng chúa cứu thế sẽ có rất nhiều phiền toái?Hogwarts: Ta lại không phải Nara Shikamaru, không sợ phiền toái. Lại nói, Dumbledore vẫn là Voldemort cùng ta có cái gì quan hệ? Chỉ cần Naruto cao hứng, ta quản bọn họ đi tìm chết.Dumbledore: Nga, Hogwarts, vì cái gì muốn như vậy không thích một cái lão nhân đâu?Voldemort: Đáng chết long, ngươi là ở khiêu khích Hắc Ma Vương tôn nghiêm, a ngói......!Hogwarts [ biến trở về long thân một cái đuôi đem Voldemort trừu thượng thiên hóa thành sao băng bay đi, lại hóa thành hình người tay đáp mái che nắng ]: Thấy được, Lão Mật Ong, lúc này mới kêu không thích, ta đối với ngươi vẫn là thực khách khí.Dumbledore [ u oán nhìn về phía tô ]: Tô, áng văn này ta chính là pháo hôi sao?Tô: Đừng kêu đến như vậy thân thiết, ta cùng ngươi không thân, thật sự.Edit: Cụ nhìn là pháo hôi rồi khỏi hỏi
"Nghĩ thật nhiều, có ích lợi gì đâu?" Nhìn lên bầu trời một cách cay đắng, Naruto nhớ rõ rằng Hog nói rằng không có ninja trong không gian này. Có thể có hậu duệ của ninja nơi Hog không biết, nhưng ... họ sẽ không bao giờ có thể hiểu được thế giới ninja nơi họ ban đầu và những ninja đó. "A, a, loại chuyện này vẫn là làm Shikamaru suy nghĩ đi." Chính mình...... Đã không thể bảo vệ họ nữa.Cách đó không xa, Hogwarts cứ nhìn bóng dáng của Naruto. Anh biết rằng Naruto không thể buông bỏ Konoha trong một thời gian ngắn cùng với những đồng bạn của mình được, thậm chí anh cảm thấy rằng Naruto có thể không bao giờ buông tay. Nhưng anh cũng hiểu rằng không ai trong số họ có thể dễ dàng buông. Rốt cuộc, đó là sự ủng hộ của Naruto mọi lúc, cho dù đó là cuộc sống đầu tiên với sự tham gia của chính mình hay lần thứ hai mà không có sự tham gia của chính mình.
"Bây giờ, Hog, hãy đến thế giới Muggle mà anh đã nói. Tôi muốn xem những người đó không có phép thuật và nhẫn thuật sống như thế nào." Mặc dù Naruto biết rằng Hog đối chính mình rất tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta có thể chấp nhận điều đó một cách thoải mái. Hơn thế nữa ... Cho tới nay đều thói quen với dựa vào chính mình, thật sự thực không thích ứng với cuộc sống như vậy khiến người khác lo lắng về mọi thứ.
-------------------
Tản bộ trên đường phố London, tuy đã gặp qua nhiều cảnh tượng hùng vĩ cũng không thể nào không líu lưỡi. Cho dù đó là một tòa nhà cao tầng, xe hơi hay quần áo và thực phẩm của mọi người, nó đều nằm ngoài phạm vi của Naruto. May mắn thay, Hogwarts đã sử dụng ma thuật rồng ở lúc mà Naruto đang hôn mê nếu không hiện tại Naruto rất có thể đã vựng rớt { Ai đó có thể giải thích cho mình từ này ko } Nhưng sự khác biệt lớn này và cảm giác hoàn toàn không thể thích nghi với nó cũng khiến Naruto nhận ra thêm rằng Konoha đã qua, và Ninja đã trở thành một nơi chỉ có thể nhìn thấy trong giấc mơ.Chịu đựng bởi vì không thích ứng mà sinh ra mỏi mệt cùng với bực bội, Naruto nói rằng anh muốn xem khu dân cư của người dân thường như thế nào, vì anh thực sự không thể tiếp tục ở trong trung tâm thành phố nhộn nhịp và ồn ào. Hogwarts không chọc thủng cớ của Naruto. Làm sao anh ta không biết nó khác với Konoha hay thậm chí là Ninja như thế nào, và làm sao anh ta không biết Naruto khó chịu đến mức nào. Nhưng ngay lúc Hogwarts lấy tinh thần, mới phát hiện chính mình tự nhiên lại đưa Naruto đến Privet Drive ——ngay cả khi đó không phải là không gian cuối cùng hay không gian cuối cùng, vẫn sẽ có một vị cứu tinh trong thế giới phù thủy. Hogwarts bị vướng víu. Chẳng phải họ liên quan quá nhiều đến Harry trong không gian cuối cùng sao?Không biết Hogwarts đang rối cái gì, Naruto chỉ đơn giản nhìn vào những người sống ở đây. Nghe những lời chào ngắn ngủi của họ, lắng nghe tiếng cười hay khóc trong những ngôi nhà đó, Naruto đột nhiên thấy rằng tâm trạng bực bội và mệt mỏi của mình đã bình tĩnh trở lại.Bất kể nó ở đâu, cho dù hệ thống năng lượng có khác nhau bao nhiêu, cuộc sống của người bình thường này vẫn luôn thư giãn nhất.
"Ô ô...... Ô......"
Đột nhiên nghe thấy một tiếng khóc chán nản, rõ ràng đó là giọng nói của một đứa trẻ khiến trái tim Naruto nhảy lên, và bằng cách nào đó nhớ về thời thơ ấu của mình. Nghe giọng nói, Naruto thấy một đứa trẻ khoảng ba tuổi ở góc sân sau trong một căn phòng nào đó, cuộn tròn trong góc đó, toàn bộ khuôn mặt vùi vào vòng tay.
" Con có muốn ăn kẹo không?"Cậu bé khóc lóc rõ ràng là sợ hãi, và đột nhiên ngước lên, nhưng nhìn thấy một người chú với mái tóc vàng xinh đẹp đang mỉm cười với chính mình, và một vài đồ ngọt trông ngon lành được đặt trên tay trước mặt anh ta.
"Ách...... Ta có phải làm con sợ hay không? Xin lỗi, ta không phải cố ý, như thế này ta dùng kẹo để xin lỗi con nha." Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của đứa trẻ, Naruto rơi vào tình trạng khó xử. Đứa trẻ này ... có đôi mắt màu xanh lá cây giống như Gaara nhưng đôi mắt thì đầy nỗi buồn. Gaara......không bao giờ gặp lại. Ngơ ngác ngước nhìn, cậu bé nhìn viên kẹo trên tay. Đây là lần đầu tiên ai đó mỉm cười với chính mình theo cách này, và đây cũng là lần đầu tiên ai đó tự cho mình kẹo, và ngay cả lần đầu tiên ai đó quan tâm đến việc cậu có sợ không. "Oa" một tiếng,cậu bé quăng mình vào vòng tay của Naruto, như muốn trút mọi nỗi bất bình trong vòng tay mình bằng nước mắt.
Naruto hơi choáng váng, nhưng anh không ngờ hành vi của mình lại khiến thằng nhỏ khóc dữ dội hơn. Một chút choáng ngợp, nhưng điều này không ngăn cản anh ta vô thức siết chặt vòng tay, vô thức vuốt ve trên lưng cậu bé. Cậu nhớ cậu đã từng muốn ôm một người như thế này bao lâu khi cậu buồn và muốn khóc.
Khi Hogwarts cuối cùng cũng bình phục sau mớ bòng bong, điều anh nhìn thấy là Naruto đang ôm một cậu bé khóc lóc, và biểu cảm trên khuôn mặt của Naruto như đi vào cõi thần tiên. Cẩn thận sử dụng phép thuật để cách ly ba người khỏi tầm nhìn và giác quan của mọi người, Hogwarts biết rằng Naruto nhớ mọi thứ khi còn nhỏ.
Đại khái là khóc mệt mỏi, hoặc cảm thấy xấu hổ khi khóc như thế này trong vòng tay của một người xa lạ, cậu bé cuối cùng cũng bước ra khỏi vòng tay của Naruto và ngượng ngùng hít hít cái mũi. Nhưng khi cậu bé thấy quần áo của Naruto đã bị chính mình làm cho rối tinh rối mù đã bối rối và lo lắng, liệu người chú này có tức giận không?
Theo dõi ánh mắt của cậu bé, Naruto thấy tình trạng khốn khổ của quần áo, nhưng anh không quan tâm. Anh đưa tay ra xoa xoa mái tóc đen rối bù của cậu bé, vẫn mỉm cười.
"Harry Potter! Con quái vật "Harry Potter! Con quái vật lăn ra đây cho ta!"
Liền tính không có bị mắng, cậu bé cảm thấy mình nên xin lỗi. Nhưng ngay khi cậu muốn nói, thì tiếng chửi rủa quen thuộc đã vang lên, cậu gần như nhảy dựng lên vì sốc. Naruto cau mày khi thấy phản ứng của cậu bé. Quái vật ... Từ này chắc chắn làm cho Naruto rất nhạy cảm. "Đó là ai?"
"Đó là dượng tôi ... họ ... không thích tôi."
Nhìn vào đôi mắt màu xanh lá cây giống như Gaara trong nháy mắt ảm đạm đi. Naruto cảm thấy như anh thấy Gaara đang phải vật lộn với nỗi đau một lần nữa. "Vậy thì ... Con có thích bọn họ không?"
"Không thích...... nhưng con không có nơi nào để đi, Bố mẹ ... Dì nói họ đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi." Xoa xoa góc quần áo, cậu bé lại tưởng tượng sẽ tốt như thế nào nếu bố mẹ vẫn còn sống.
"Harry Potter! Nếu ngươi còn không bước ra ngoài, thì sẽ không có bữa tối cho ngươi đâu"
Tiếng gầm khàn khàn với nội dung thành công làm cho cậu bé trở nên sợ hãi i, quên kẹo ngọt đầu tiên trong tay và quên rằng có một người chú tốt bụng mỉm cười trước mặt anh ta, và vội vã rời đi. "Dượng, con ở chỗ này."
"Bang!"
Giọng nói lớn đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của Naruto khi nhìn thấy bàn tay phải của người đàn ông trưởng thành, béo phì, giơ cao, và cậu bé gục xuống vì bị đánh, tức giận a. "Đồ quái vật nhỏ không biết ơn, dám trốn tránh ta ...." Khi Vernon Dursley muốn đánh thêm một lần nữa, lại ngạc nhiên phát hiện khi thấy tay mình bị kẹp bởi một người đàn ông lạ. Nhìn vào cặp mắt xanh lạnh lùng, Dusley run rẩy dữ dội.
"Nếu cậu bé kêu ngươi là dượng, thì ngươi không nên đối xử với gia đình như thế này." Mặc dù cơ thể của Dursley lớn hơn nhiều so với Naruto, thật đáng tiếc rằng so với Naruto thực sự không là gì cả. Nhẹ nhàng đem Dursley rời khỏi cậu bé, Naruto cúi xuống để xem chàng trai nhỏ có bị thương không. Khi nhìn thấy những ngón tay rõ ràng in trên khuôn mặt của cậu bé, anh thấy cặp mắt màu xanh lá cây rất giống của Gaar. Anh gần như muốn giết chết người đàn ông giống như con lợn béo."Hừ! mọi việc của nhà tôi không cần đến người ngoài như ngươi quan tâm! Cút đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!" Tuy rằng tức giận, nhưng Dursley cũng không quên chính mình bị người đàn ông tóc vàng chế trụ thực lực cách xa làm hắn không thể không dùng mới dùng uy hiếp phương thức.Cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, Naruto ôm chầm lấy cậu bé đang hôn mê, liếc nhẹ vào người đàn ông béo và rời đi ngay lập tức."Ai, quả nhiên là Naruto a......" Hogwarts thở dài, hắn liền biết lấy Naruto tính cách sẽ phát sinh loại chuyện này thật sự hết sức bình thường.Bất đắc dĩ bước tới để sửa đổi trí nhớ của Dursley, và miễn cưỡng tìm kiếm hơi thở của Naruto. Ánh mắt khinh bỉ nhìn bà già câm được Dumbledore sắp xếp, Hogwarts mỉm cười. ...... Như vậy Naruto, mới là chính mình làm quên không được cái kia a.Khi Hogwarts tìm thấy hơi thở của Naruto và vội vã chạy tới, anh thấy Naruto đang ngồi trên một chiếc xích đu đang giữ cậu bé. Đôi mắt xanh ấy đầy bão tố, nhưng chúng dần bình tĩnh trở lại."Hog, tôi ... dường như gây rắc rối cho bạn." Naruto gãi đầu, và Naruto mỉm cười ngượng ngùng. Vừa rồi quá tức giận đến nỗi hoàn toàn quên rằng chính mình đã không còn ở Konoha, cũng quên rằng đây là một Vương quốc Anh mà chính mình không hiểu gì cả.Huông chi mình còn phải dựa Hog mà sinh hoạt...."Không có làm như vậy sẽ không phải là cậu, không phải sao?" Đứng cạnh Naruto và xoa tóc Naruto một cách trơn tru, Hogwarts không nghĩ đó là rắc rối. Mặc dù ... Dumbledore sẽ buồn nếu vị cứu tinh biến mất, nhưng điều đó có liên quan gì đến bản thân anh ta? "Thích hắn?"
"Đôi mắt của anh ấy ... có màu xanh lục giống như Gaara ... Dì của anh ấy đã gọi anh ấy là một con quái vật, bạn có nghe thấy không? A, ta cùng Gaara khi còn nhỏ cũng anh ấy được gọi là một con quái vật, anh ấy bị bắt nạt. Nhưng Ít nhất những kẻ bắt nạt tôi không phải là những người thân yêu, Gaara...... và cậu bé này ... Hog, vậy tôi có phải là người may mắn nhất theo cách này không? "Nhìn vào cậu bé vẫn đang ngủ trong vòng tay của mình, Naruto Rõ ràng là nếu cậu bé bị gửi trả lại, cậu sẽ còn bị đối xử tệ hơn nữa. Thực sự không thể chịu được khi nhìn một đứa trẻ nhỏ như vậy lặp lại cuộc sống mà anh ta và Gaara . "Hog, tôi có thể nhận nuôi cậu bé không? Vì bố mẹ nó ư đã mất, và dì và dượng của nó lại như vậy ..." "Chỉ cần cậu vui vẻ là được" Có vẻ như chính mình vẫn muốn được tham gia với Harry Potter. Hogwarts mỉm cười và làm rối mái tóc của cậu bé. không thể không trông chờ Harry Potter được Naruto nuôi nấng. Nó sẽ như thế nào. Chà, tin rằng nó sẽ rất tốt. Những đứa trẻ được dạy bởi Naruto không phải không đạo lý không xuất sắc. Dù sao chính mình không nhàn rỗi trong thời gian và không gian cuối cùng, và vấn đề lớn sẽ là ném Dumbledore và kẻ điên não tàn.
------------------
Harry mở mắt ra và thấy rằng mình không ở trong tủ, mà là một nơi sáng sủa. Nghi hoặc đánh giá mọi thứ xung quanh, Harry khá chắc chắn rằng mình chưa bao giờ đến một nơi tốt như vậy. Chiếc giường mềm mại, và gối và mền mềm mại. Mặc dù không có nhiều thứ trong phòng, nhưng nó trông rất thoải mái. Hơn nữa, quần áo trên người anh cũng đã được thay đổi. Đó không còn là bộ quần áo cũ mà Dudley không muốn, mà là bộ đồ ngủ sạch sẽ, vừa vặn với những chú ếch nhỏ được in trên đó.
"Đã thức? Vừa lúc ăn một chút gì, con nhất định là đói lả đi" Bước vào phòng với một đĩa sushi lớn (Naruto một lần nữa than thở rằng phép thuật thực sự tiện lợi, một hang động thực sự biến Hog thành một ngôi nhà kiểu Nhật Bản ), Naruto mỉm cười và nhìn cậu bé bối rối.Nhận ra Naruto là người chú tự cho mình kẹo, và Harry không sợ. Bé cảm thấy rằng một người chú có thể cười rất đẹp với người lạ sẽ không làm tổn thương chính bé , chứ đừng nói bé chỉ là một con quái vật không ai muốn. Nhìn thấy thức ăn, Harry mới phát hiện chính mình thật sự đói lả. Mặc dù anh không nghĩ những thực phẩm này trông giống như những món ăn do dì Petunia làm bé vẫn bắt đầu ăn chúng. Khi bé chợt nhận ra chú mình vẫn ngồi bên giường, bé xấu hổ. {vì bây h harry mới có 5t nên mình gọi là bé nha}
Bắt gặp sự bối rối trong mắt Harry, Naruto mỉm cười. "Ăn ngon sao? Ta không biết nấu món ăn của Anh. Ta không biết con có quen ăn hay không."
Vậy chú ấy là người nước ngoài? "Ngon, thực sự, đây là thứ ngon nhất mà con từng ăn!"
Biểu cảm giống như khi tôi ăn mì sợi Ichiraku ... Naruto che giấu sự chua chát trong lòng và xoa xoa mái tóc của cậu bé. " Con tên là Harry Potter đúng không? Uh ... Có lẽ cách phát âm của ta hơi lạ, tiếng Anh hơi khó xử với ta, vì vậy ta có thể gọi con là Harry không?"
"Tất nhiên rồi!" Không ai gọi tên bé một cách tử tế như vậy, Harry có chút phấn khích. "Chú, chú tên gì?"
"Uzumaki Naruto. Không giống như người Anh Uzumaki là họ, và Naruto là một cái tên.Không cần phải được gọi là chú, ta thíchcon gọi ta là Naruto." Naruto cảm thấy như anh đã trở lại Konoha, và mỗi khi anh phải chịu đựng Nhà trường phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực để khiến những quỷ đầu tự gọi mình là Naruto thay vì Uzumaki đại nhân hay Hokage đại nhân gì đó . "Harry, con có muốn sống với ta không?"
"Hả?" Harry hơi sững sờ, hoặc có chút sợ hãi. Bé đã tưởng tượng vô số lần rằng ai đó có thể đưa bé ra khỏi nhà của dì, nhưng điều đó chưa bao giờ được nhận ra. Nhưng cho tới bây giờ bé nghĩ rằng nó chỉ có thể là một ảo mộng sẽ không bao giờ được thực hiện, thế nhưng thật sự có người đối chính bé vươn tay!"Ách...... Không muốn sao? A ha...... Ta cũng biết ta chỉ là một người xa lạ, con sẽ lo lắng cũng là bình thường......" Cho rằng cậu bé không tình nguyện, Naruto hơi thất vọng, quả nhiên mặc kệ thế nào vẫn là càng muốn cùng người nhà ở bên nhau sao......
"Không phải!" Bé đưa tay ra và nắm lấy tay áo của Naruto, đôi mắt của Harry mở to không thể khóc. "Con chỉ ... quá hạnh phúc! Con luôn muốn rời khỏi đó, nhưng không ai sẵn sàng đưa con đi ... Con sẵn sàng sống với ngài, rất, rất sẵn lòng!"
★ ★ ★ ★ ★ ★ ★Tô: Hogwarts, ngươi nhưng thật ra thật dung túng Naruto đấy.
Hogwarts: Miễn là Naruto hạnh phúc, không có gì quan trọng.Tô [ nhướng mày ]: Chẳng sợ thu dưỡng chúa cứu thế sẽ có rất nhiều phiền toái?Hogwarts: Ta lại không phải Nara Shikamaru, không sợ phiền toái. Lại nói, Dumbledore vẫn là Voldemort cùng ta có cái gì quan hệ? Chỉ cần Naruto cao hứng, ta quản bọn họ đi tìm chết.Dumbledore: Nga, Hogwarts, vì cái gì muốn như vậy không thích một cái lão nhân đâu?Voldemort: Đáng chết long, ngươi là ở khiêu khích Hắc Ma Vương tôn nghiêm, a ngói......!Hogwarts [ biến trở về long thân một cái đuôi đem Voldemort trừu thượng thiên hóa thành sao băng bay đi, lại hóa thành hình người tay đáp mái che nắng ]: Thấy được, Lão Mật Ong, lúc này mới kêu không thích, ta đối với ngươi vẫn là thực khách khí.Dumbledore [ u oán nhìn về phía tô ]: Tô, áng văn này ta chính là pháo hôi sao?Tô: Đừng kêu đến như vậy thân thiết, ta cùng ngươi không thân, thật sự.Edit: Cụ nhìn là pháo hôi rồi khỏi hỏi
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz