ZingTruyen.Xyz

[HP] Khi Chân Nhồi Bông Ngậm Đoá Xa Cúc [𝙚𝙙𝙞𝙩]

Chương 21: Yến tiệc

Ottliewhite

Editor: Moonliz

Sirius thay một bộ quần áo trang trọng hơn rồi đi xuống dưới cùng Regulus. Trong đại sảnh đã có rất nhiều người, bất kể nam hay nữ đều ăn mặc tinh tế, chỉnh tề, áo choàng dài phủ từ trên xuống dưới, trên mặt mang một kiểu cười giống hệt nhau, kiểu cười khuôn mẫu, giả tạo mà cậu ghét nhất. Cứ như thể từ lúc sinh ra, nụ cười ấy đã bị khâu dính lên mặt họ vậy.

Cả đại sảnh tối tăm đến mức khó chịu, một luồng không khí nặng nề, dính nhớp chậm chạp trôi nổi trong không gian. Sirius cảm thấy một sự ngột ngạt quen thuộc đang siết lấy mình. Để giảm bớt cảm giác đó, cậu kéo cổ áo, quay đầu nhìn quanh. Rồi cậu nhìn thấy một hàng đầu gia tinh treo trên tường, cùng với gia huy của gia tộc Black ở giữa. Trên đó viết bằng tiếng Pháp: "Toujours Pur" — "Mãi mãi thuần khiết."

Được rồi, cậu lại càng thấy ngột ngạt hơn.

Những người đàn ông và phụ nữ phía dưới đang thì thầm to nhỏ, rõ ràng là đang chờ đợi ai đó. Sirius thấy mẹ mình, Walburga, liên tục liếc nhìn về phía cửa ra vào. Người chị họ Bellatrix còn lộ liễu hơn, nếu không vì còn chút lý trí cuối cùng, cậu không nghi ngờ gì chị ta sẽ quỳ rạp ra tận ngoài cửa để chờ đợi. Mỗi người trong căn nhà này, mỗi nơi chốn, thậm chí từng hạt bụi trong không khí cũng khiến cậu bực bội.

"Cậu cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, tớ không muốn thấy cậu đầy vết thương khi quay lại đâu đó..." Cậu nhớ lại nét chữ thanh tú của Anastasia, thầm lặp lại trong đầu, cảm thấy bản thân đã tỉnh táo hơn. Anastasia không muốn cậu bị thương. Nếu không phải vì bầu không khí quá nặng nề, thì có lẽ cậu đã bật cười rồi.

Regulus nhìn người anh trai đột nhiên trầm lặng một cách bất thường, điều đó khiến cậu ấy lo lắng. Sirius sẽ không định làm gì lớn trong lát nữa đấy chứ...

Đột nhiên, cả căn nhà chìm vào im lặng tuyệt đối, không khí gần như đông cứng lại, cảm giác ngột ngạt lại một lần nữa cuộn trào lên trong lòng Sirius, tất cả mọi người trong đại sảnh đều đồng loạt nhìn chằm chằm về phía cửa. Giống như một bầy chó sói đói khát nhìn thấy một bữa tiệc thịnh soạn. — Cậu lạnh lùng nghĩ.

Một người đàn ông khoác áo choàng đen bước vào từ cửa. Thực ra hắn ta không còn trẻ nữa, nhưng trông lại trẻ hơn tuổi thật, quyến rũ phi thường, đúng vậy, cả cơ thể hắn ta toát lên một khí chất khác thường, khiến người ta quên mất dung mạo, quên mất tuổi tác, vô thức muốn khuất phục. Từng người trong đại sảnh từ từ quỳ xuống. Sirius không chịu, nhưng Regulus giật mạnh lấy cậu, suýt nữa kéo rách cả vạt áo choàng, tạo ra một tiếng động không nhỏ, may mà không ai chú ý đến góc này.

Walburga là người đầu tiên bước tới quỳ trước mặt hắn ta, hôn lên vạt áo choàng dưới chân hắn ta: "Thưa Chúa tể."

Dường như hắn ta không hề mở miệng, nhưng toàn bộ người trong căn nhà đều nghe thấy rõ ràng, như thể hắn ta đang thì thầm ngay bên tai họ. Từng sợi lông trên gáy Sirius dựng đứng cả lên.

"Phu nhân Black, người đầy tớ trung thành của ta." Giọng hắn ta như có hình hài, từ từ trườn qua sau gáy mỗi người, rồi chui thẳng vào tai.

Xem như là đã chào hỏi xong. Bellatrix cũng quỳ lết đến bên chân hắn ta, run rẩy hôn xuống, mái tóc đen dài xõa kín cả mặt đất: "Thưa Chúa tể." Voldemort nở một nụ cười với cô ta và đổi lại là ánh mắt càng thêm mê muội.

Mọi người lần lượt đứng dậy.

Voldemort nở một nụ cười rộng đến tận khóe miệng: "Thật vui mừng khi có thể sum họp tại dinh thự tổ tiên của nhà Black trong kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh cùng mọi người, một phần là để chúc mừng, phần còn lại thì..."

"Hình như... chúng ta lại có thêm thành viên mới muốn gia nhập." Ánh mắt hắn ta dừng lại trên vài người trẻ tuổi đứng gần đó, ánh nhìn chứa đựng sự dịu dàng và khích lệ, kiểu dịu dàng khiến người ta khó chịu, ít nhất thì với Sirius là vậy. Hắn ta nhìn họ... chẳng khác gì đang nhìn những miếng thịt sống.

Sirius thấy Lucius Malfoy cúi đầu xuống với vẻ kích động, mái tóc vàng óng ánh của anh ta phản chiếu ánh sáng như kim loại quý, thật kỳ lạ, cũng là tóc vàng, sao tóc của Thea lại đẹp đến thế. Khi tĩnh, nó như tấm lụa vàng đắt tiền; khi động, như ánh trăng rải trên mặt hồ gợn sóng...

Cậu ngẩn người trong chốc lát. Khi quay lại, thấy Lucius cùng vài người khác đã quỳ trước mặt Voldemort.

"Rất tốt, rất tốt." Voldemort xoay người, chiếc áo choàng đen vẽ ra một đường cong nhẹ nhàng giữa không trung. Hắn ta khẽ vỗ tay: "Chúng ta đều đang nỗ lực vì một mục tiêu chung, vĩ đại, ta biết tất cả, công lao của các ngươi..."

"Mỗi người trong các ngươi đều là anh hùng, thật tuyệt, chúng ta lại tiến thêm một bước đến thế giới pháp thuật hoàn hảo rồi." Hắn ta vung đũa phép, trong tay mỗi người lập tức hiện ra một chiếc cốc vàng, sau đó rượu champagne từ từ được rót đầy vào.

"Cạn chén vì sự thuần huyết, vì sự thuần khiết vĩnh hằng!"

Hắn ta nhìn thấy gia huy nhà Black, mỉm cười rồi mượn luôn biểu tượng ấy để dùng cho lời chúc.

Walburga và Bellatrix suýt khóc vì xúc động, đây là vinh dự cỡ nào chứ! Mỗi người trong căn nhà đều mang vẻ mặt cuồng nhiệt tột độ. Dù rằng ai nấy đều tụ họp ở đây vì những mục đích khác nhau nhưng sức ảnh hưởng của Voldemort là không gì sánh được. Ít nhất là giờ phút này, tất cả đều đã tạm quên đi tính toán riêng trong lòng, chỉ còn lại phấn khích thuần túy, chỉ còn sự cuồng tín.

"Cạn chén vì sự thuần huyết, vì sự thuần khiết vĩnh hằng!" Tất cả đồng thanh nâng ly, rồi uống cạn champagne.

Sirius cảm thấy choáng váng, cậu cố gắng kiềm chế không hắt rượu đi. Cậu nhìn quanh, mong có ai đó không mang khuôn mặt đáng sợ kia và quả thật cậu đã thấy một người như thế: Andromeda, chị họ của cậu.

Chị ấy nhắm chặt mắt, trên gương mặt xinh đẹp còn vương một vệt nước mắt, Sirius chợt nhớ ra chị ấy đang yêu Ted Tonks, một phù thủy sinh ra trong gia đình Muggle. Nỗi đau của Andromeda... liệu có giống với cậu không?

Cậu lại nhìn sang bên cạnh, từ góc độ này, cậu thấy ánh mắt Regulus cũng mang vẻ cuồng nhiệt tương tự, tuy không mãnh liệt bằng, nhưng rõ ràng là vẫn có.

Giờ đây cậu không chỉ ngột ngạt nữa, mà thấy buồn nôn luôn rồi. Cậu muốn thoát khỏi căn nhà u tối, nặng nề này, trốn khỏi những con người cuồng tín ấy. Cái gì đang giữ cậu lại? Là điều gì khiến cậu không thể thoát thân? Cậu có thể trốn thoát không? Tương lai sẽ thế nào, gia đình sẽ ra sao, còn chính cậu thì sao?

Sirius từ từ, từ từ nghiêng ly rượu, để chất lỏng trong cốc lặng lẽ đổ xuống đất. Không một tiếng động. Cậu dõi mắt nhìn nó thấm vào từng khe nứt dưới sàn.

................

Viết thư thật là việc khó khăn. Sirius không chắc Walburga có điên đến mức kiểm tra tất cả thư từ đến đi của cậu hay không. Cậu không dám viết bất kỳ điều gì mình thật sự muốn nói, nắm chặt cây bút lông mãi, đến mức mực thấm qua đầu bút chảy nhỏ giọt lên giấy da, lan ra thành một vết loang.

Nhưng cậu vẫn chưa viết được lấy một chữ.

Cậu muốn viết gì?

Cậu muốn gửi thư cho James, phàn nàn về những con người và chuyện vớ vẩn trong căn nhà này.

Cậu muốn nói rằng mình muốn nôn, thấy ngột ngạt, và muốn chửi rủa bọn cực đoan độc ác này cùng cậu ấy.

Cậu muốn hỏi Remus về kỳ trăng tròn lần này liệu có khó khăn không? Hoặc thậm chí hỏi xem có chuyện gì thú vị đã xảy ra không.

Cậu còn muốn gửi thư cho...

Cậu còn muốn viết thư cho Anastasia.

Nói với cô rằng món quà sinh nhật cô tặng thật quá đáng, đẹp y như chính con người cô vậy, không, câu này không thể viết, kỳ cục chết đi được. Chỉ cần nói là quá đẹp, đẹp đến mức cậu không nỡ dùng. Cậu muốn nói rằng lần này trở về, cậu đã rất cố gắng để chịu đựng, dù có lúc thật sự chịu không nổi, trên người vẫn bị "rút" vài vạch máu...

Nhưng ít ra cậu không bị phạt giam trong phòng suốt cả kỳ nghỉ Giáng Sinh, nếu không thì cậu sẽ chẳng thể nhận được bất kỳ lá thư nào.

Thôi, câu sau cùng vẫn là không nên viết, nhỡ cô bé đó đau lòng quá rồi khóc thì không hay tí nào. Sirius nghĩ đến đó, bất giác nở nụ cười.

Cậu còn muốn nói rất nhiều điều, nhưng câu nào cũng không thể viết. Từ khi gặp cô, bao nhiêu lời muốn nói, bao nhiêu cảm xúc muốn thổ lộ giống như cả một kiếp trước dồn lại nhưng chỉ có mỗi mình cậu cảm thấy như vậy.

Thật đúng là kỳ tích. Sirius Black, phải, chính cậu lại vừa gặp đã yêu một cô gái, lại còn thầm thích người ta nữa chứ. Đây mà là phong cách của cậu sao?

Sirius à, Sirius...

Cậu không nghĩ thêm nữa, quăng cả người xuống chiếc giường lớn, ngửa mặt nhìn lên tấm màn dày xám xịt chẳng lọt được một tia sáng nào.

Cậu thật sự rất muốn quay lại Hogwarts, nơi đó mới thật sự giống như là nhà của cậu. Ở đó có những người bạn chí cốt, có phòng sinh hoạt chung ấm áp, có các giáo sư đáng kính, đến cả Peeves, con ma tinh quái, cũng thật sống động và thú vị.

Tất nhiên, còn có người trong lòng cậu.

Sirius dần dần thiếp đi, trong mơ là một đôi mắt xanh nhạt như làn nước mùa thu.

...............

Anastasia có hơi thắc mắc khi không nhận được thư hồi âm của Sirius, nhưng nghĩ kỹ lại thì với tình cảnh của gia đình cậu hiện giờ, đúng là có thể chẳng thể viết gì cho cô được thật. Vậy nên cô chẳng giận chút nào, tự mình an ủi rồi lại tự mình tha thứ.

Trở về Hogwarts, giống như từ nhà quay lại một ngôi nhà khác. Anastasia lập tức ôm thật chặt hai bạn cùng phòng không về nghỉ lễ, rồi lôi ra chiếc bánh kem chocolate do chính tay cô làm ở nhà.

"Lại đây, nếm thử đi nào." Anastasia gọi họ lại, bốn cô bé ríu rít, vai kề vai, chen chúc bên nhau, cùng chia nhau ăn chiếc bánh chocolate.

"Ngon thật đấy!" Ruth phải cố gắng kiềm chế để không xúc một thìa quá to. "May là tớ không đang ăn kiêng, không thì đã lỡ mất món này rồi."Susan, người đang trong thời kỳ giảm cân có hơi lăn tăn, nhưng sau cùng vẫn quyết định ăn cho đã rồi tính sau.

Emily thì vô tình liếc thấy một bên vành tai trắng ngần lộ ra giữa mái tóc vàng óng của Anastasia có đeo một chiếc bông tai kim cương xanh nhỏ xíu, rất hợp với đôi mắt của cô, không biết là cái nào sáng lấp lánh hơn cái nào nữa.

"Đẹp quá đi, Thea! Đây là quà Giáng Sinh của cậu hả?" Emily hỏi.

Anastasia đưa tay sờ lên, mỉm cười: "Ừ, quà Giáng Sinh Sirius tặng đấy."

Ba cô gái còn lại lập tức liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ tạo thành một vòng miệng hình chữ "Ồ——".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz