ZingTruyen.Xyz

Hp Fanfic

Draco đợi trong phòng cho đến khi nhìn thấy cái bóng đang đi về phía mình. Cậu nhanh chóng yếm Petrificus Totalus( Lời nguyền Tê Liệt), và kéo cái bóng đó đi.

Sau khoảng một giờ, Draco đem đầy đủ mọi người trong Phòng Yêu cầu. Cậu vung đũa, nói Finite Incantum( Bùa Kết Thúc)

Felix nhảy lên trước. "Đồ khốn nạn! Em sẽ ra khỏi đây!"

Draco chĩa đũa phép về phía cậu nhóc, giọng nói đầy chết chóc.

"Em thử di chuyển đi, Felix, anh thề với Chúa là anhsẽ Crucio( Lời nguyền Tra Tấn) lên em cho coi. Ngồi, im lặng, và lắng nghe."

Những người khác từ từ ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Draco.

"Chuyện gì vậy, Draco?" Lucinda khẽ hỏi.

Draco thở dài. "Mình nghĩ chúng ta cần nói chuyện."

******

"Chết tiệt," Ron thở phào. "Chúng mình bị chửi bới và thao túng để ghét nhau, phản bội và chia rẽ tất cả mọi người."

Seamus nhanh chóng quay lại, ôm lấy Dean.

"Mẹ nó, thật xin lỗi!" Cậu ấy đã khóc.

Dean ôm lại. "Điều này có nghĩa là chúng ta vẫn ở bên nhau đúng chứ?"

"Đúng thế," Seamus thì thầm.

"Draco, những người khác đâu?" Lucinda hỏi.

Tabitha gật đầu.

"Harry bị nguyền rủa hay sao mà phải lòng Damon," Draco nói nhanh. "Mình đã nhìn thấy nó thông qua mối liên kết tinh thần của chúng mình. Mình đoán là Pansy và Blaise cũng vậy."

Neville thở ra một cách nặng nhọc, ngã vào người Luna đang ôm lấy anh.

"Cảm ơn chúa," Cậu lẩm bẩm. "Mình còn nghĩ cậu ấy thực sự ghét mình đến mức không thèm chia tay nữa chứ."

Trong khi đó, Tabitha đã đứng dậy, trừng mắt.

"Mình sẽ giết lũ khốn nạn đó," Cô gầm gừ.

"Thú thật, mình muốn có được niềm vui khi giết được Damon," Draco cắt ngang.

"Và mình cũng muốn giết Diane," Neville nói.

"Mọi người à," Lucinda nói nhẹ nhàng. "Không ai giết ai cả. Ưu tiên chính của chúng ta là giải thoát cho họ khỏi đống bùa chú."

Felix thở dài. "Em ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng cô ấy đúng."

Ron nghiêng người về phía trước. "Vậy kế hoạch là gì?"

*********

Họ chia thành nhiều nhóm.

Tabitha và Felix đi đánh lạc hướng Damon.

Lucinda và Luna đánh lạc hướng Hermione.

Dean và Seamus đã đánh lạc hướng Diane.

Và Draco, Neville và Ron đã thực hiện một cuộc giải cứu.

*********

Tabitha than thở. "Ủa saokế hoạch của chúng ta đều bạo lực quá vậy? Chúng ta không nên trở thành kè thù của nhau."

Felix chỉ nhếch mép cười rồi mở cửa phòng sinh hoạt chung Slytherin.

"Cô nghĩ cô là cái thá gì thế?" Felix hét lên, đẩy cô qua cửa.

"Cậu không biết mình đang nói cái quái gì đâu!" Tabitha hét lại, vặn cả hai lại để Felix dựa vào tường.

"Tôi biết chính xác tôi đang nói gì!" Felix lại xô cô một lần nữa, khiến cô vấp ngã về phía sau, đâm thẳng vào Damon. "Mày đã nguyền rủa tao, và mày đang làm như không!"

"Mẹ kiếp, cút mẹ đi," Tabitha gầm gừ, như thể cô chưa ngã vào người Damon. "Ý mày là, tao đã nguyền rủa mày? Mày đã nguyền tao mới đúng!"

Damon đang chớp mắt, Felix chắc chắn rằng Harry đã biến mất. Rồi mới đứng thẳng người, hơi cúi đầu. "Cảm ơn anh đã xem bài diễn xuất đỉnh của chóp của chúng tôi, 'Những người bạn tốt nhất à'. Bây giờ tôi sợ anh sẽ bị hóa đá lắm luôn nha."

Damon lại chớp mắt, vươn  đũa phép của mình ra và chỉ nó vào Felix. "Cậu sẽ không hóa đá tôi."

"Không, tôi sẽ không," Felix đồng ý. "Nhưng cô ấy sẽ."

" Petrificus Totalus !" Tabitha hét lên, và Damon ngã nhào.

Cô ấy gật đầu tán thưởng Felix. "Nhét thằng chó này vào tủ."

Felix cười toe toét. "Em thích cách nghĩ của chị đấy."

*********

"Cậu có chắc chắn làm vậy là cần thiết không?" Lucinda khẽ hỏi.

"Không," Luna nói với một nụ cười tự mãn. "Nhưng mình đã muốn làm điều đó mãi."

Lucinda cân nhắc nhưng vẫn chọn mỉm cười với cô nàng.

Luna lẩm bẩm mật khẩu ký túc xá Gryffindor, và đẩy Lucinda qua cửa, hôn cô nàng.

Cả hai đều làm như không nhận thấy Pansy và Hermione ở đó, và thả mình xuống chiếc ghế dài, tiếp tục làm việc.

"Luna" Hermione hét lên, đứng hình. "Lucinda! Cút xuống ghế sa lon, tôi đang muốn ngồi đây!"

Lucinda giả vờ thở hổn hển, và lùi ra xa.

"Hermione!" Cô ấy gằn giọng. "Mình xin lỗi, mình đã không nhận ra cậu đã ở đây!"

"Ừ, tôi và Pansy đều đang cố gắng ngồi ở đây!" Hermione thốt lên.

"Pansy?" Luna ngây thơ hỏi. "Pansy đâu?"

Hermione quay lại, hét lên khi nhận ra Pansy không có ở đó. Luna ném Petrificus Totalus về phía Hermione, và Lucinda đặt cô trong phòng tắm.

"Chúng ta nên đi kiểm tra họ," Lucinda nói.

"Chúng ta nên làm," Luna đồng ý.

"Nhưng, ý là, chúng ta đã làm xong phần việc của mình. Chúng ta không còn giúp được gì nữa," Lucinda nói thêm.

Luna gật đầu, và họ quay lại làm việc của mình.

*********

Dean và Seamus đang nép mình sau một bức tường, nhìn Blaise với Diane nói chuyện với nhau trên bệ cửa sổ.

"Mình cá 10 Galleons rằng Tabitha và Felix sẽ đánh lạc hướng Damon bằng cách cận chiến luôn," Seamus lẩm bẩm.

Dean gật đầu."Oke, vậy mình cá 20 Galleon rằng Lucinda và Luna sẽ đánh lạc hướng Hermione bằng cách hôn nhau."

Seamus bắt tay Dean, cả hai chàng trai mỉm cười.

Dean nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Seamus. "Mình rất vui vì chúng ta đã trở lại bên nhau. Mình rất nhớ bồ."

"Nhớ bồ quá luôn. Sẵn sàng giải thoát Blaise khỏi mụ phù thủy độc ác chưa?"

Dean gật đầu, chỉ đũa phép về phía Diane.

"Petrificus Totalus," Cậu chàng lẩm bẩm.

Diane cứng người, đôi mắt mở to, và họ nhìn Neville lặng lẽ kéo Blaise đi.

"Chúng ta có thể nhét cô ấy vào tủ," Dean nói nhỏ.

Seamus khịt mũi. "Mình đã dành nửa cuộc đời trong tủ quần áo, Dean, mình chán mấy cái tủ quần áo rồi. Ta treo ngược cô ta trên trần nhà đi."

********

Ron thì thầm mật khẩu cho Phòng sinh hoạt chung Gryffindor, và nó mở ra.

"Hermione!" Lucinda đang nói. "Mình xin lỗi, mình đã không nhận ra cậu đã ở đây!"

Khi Hermione nói điều gì đó để đáp lại, Ron cúi xuống chiếc ghế dài, bịt miệng Pansy và kéo cô nàng đi.

Ron vẫn nằm đó, khi Hermione đột nhiên hét lên vì không thấy Pansy đâu, rồi có ai đó đã đọc "Petrificus Totalus!"

Rồi cậu chàng từ từ đứng dậy, và bắt đầu kéo Pansy đi, người đang đá chân lung tung, tay thì quơ quơ khắp nơi cố gắng đến gần Hermione.

Lucinda và Luna đi ra ngoài, và Ron đi ra nhanh hơn họ một chút.

********

Neville nhìn Blaise và Diane tán tỉnh nhau trên bệ cửa sổ.

Anh không khỏi cảm thấy ghen tị, mặc dù anh biết đó là do một bùa chú.

Cái méo gì khiến Dean và Seamus làm lâu như vậy? Anh đã nghĩ.

Đột nhiên, Diane cứng người lại, khuôn mặt đờ đẫn vì sốc.

Neville coi đó là tín hiệu của mình và lao về phía trước, nắm lấy tay Blaise và kéo anh chàng đi.

"Diane!" Blaise hét lên. "Cô ấy bị sao vậy? Cô ấy không sao chứ?"

"Cô ấy vẫn ổn," Neville cay đắng nói. "Lúc nãy cô ấy yêu cầu tôi đưa cậu xuống phòng học Độc dược. Cô ấy có một điều bất ngờ cho cậu."

"Ồ!" Blaise vui vẻ nói. "Được thôi!"

********

Draco nhìn Tabitha ghì chặt Felix vào tường, và cậu nhóc xô cô vào Damon.

Draco phóng người về phía trước, lấy tay che miệng Harry và vòng tay qua vai hắn. Cậu lôi Harry ra khỏi phòng, nghe thấy Tabitha hét lên "Petrificus Totalus!"

"Không!" Harry hét lên chống lại bàn tay của Draco. Hắn cắn Draco thật mạnh, và cậu chàng tóc bạch kim hét lên đau đớn.

"Cắn, Potter? Thật luôn?"Draco cằn nhằn.

"Chết tiệt," Harry nói một cách khó nhọc. "Cô ấy làm tổn thương Damon, tao sẽ giết cô ấy!"

Harry cố gắng phóng mình ra khỏi vòng tay của Draco, nhưng Draco dùng hết sức bình sinh đề ghìm chặt hơn.

"Đồ điên này, Potter, chúng ta cần đến phòng học Độc dược."

"Chết tiệt, Malfoy!" Harry hét lên. "Chết tiệt!"

Draco trừng mắt. "Dừng lại đi, Harry, mày đâu có thực lòng yêu nó, tao có thể thấy được qua thần giao cách cảm."

"Mày sai rồi!" Harry hét lên. "Tao yêu em ấy! Tao không yêu mày!"

Draco hơi chùn bước khi nghe lời đó, và Harry đã tận dụng lợi thế của mình để thoát ra chạy đi.

Draco chớp nước mắt, chỉ đũa phép về phía Harry và thì thầm "Stupefy."( Bùa choáng)

Harry ngã xuống đất, và Draco kéo hắn đi.

"Nào, thằng khốn."

"Mày đang làm gì đấy?" Harry hét lên, cố gắng giật tay Draco ra.

Draco tiếp tục kéo Harry.

"Tao sẽ đưa mày đến phòng học Độc dược, mọi người sẽ chữa cho mày, rồi tao sẽ nói cho mày biết lý do tại sao tao lại chia tay, và sau đó chúng ta làm rõ tất cả, tùy thuộc vào việc mày có tha thứ cho tao hay không."

"Mày điên rồi!" Harry hét lên, vùng vẫy thoát ra.

"Harry, mày có nhớ mày đã từng yêu tao không?" Draco hỏi.

Harry ngạc nhiên dừng lại. "Có."

Draco cười nhẹ. "Cảm giác khi ấy như thế nào?"

Harry nghĩ về nó. "Nó ... thuần thuý. Thật sự, lúc mày nhìn tao, và hàng ngàn cảm xúc khác nhau sẽ ùa về trong tao, tất cả đều tuyệt vời. Tao muốn mày là của tao, và tao là của mày."

Đúng thế, Draco nghĩ. "Và nó khác với tình yêu mày dành cho Damon ra sao?"

"Tình yêu của tao dành cho Damon mạnh mẽ hơn."

"Nhưng mày cảm thấy gì?"

"Yêu. Tao yêu em ấy."

"Mày không cảm thấy gì khác? Không thấy nó kì lạ sao?"

Harry cau mày, mâu thuẫn với chính mình. Lý trí của hắn đang mâu thuẫn với câu thần chú, và Draco chờ xem cái nào sẽ thắng.

Họ đã gần đến lớp học. Draco chỉ cần làm phân tâm thêm một chút nữa thôi.

"Tao ..." Harry trông bối rối đến thảm hại. "Tao không nhịn được. Tao yêu em ấy. Tao cũng yêu mày nhưng nó ... đuối quá. Giống như bị đẩy xuống bên dưới biển vậy, tao không ngoi lên được."

Trái tim Draco rung động trước điều đó.

"Harry, mày đang bị yếm chú," Cậu nói nhẹ nhàng.

Harry phản bác. "Không."

Draco thở dài, nói lý đã thất bại.

"Không, đó không phải là một câu thần chú. Không ai nguyền tao cả. Tao nghĩ ... có người đã tặng đồ uống cho tao thôi."

Draco dừng bước, kinh ngạc nhìn lại Harry.

"Tao chưa bao giờ dùng thuốc tình yêu," Hắn thì thầm.

Harry nhìn chằm chằm vào sàn nhà, đôi mắt lấp lánh những giọt nước mắt không thể che giấu.

"Tao muốn ghét em ấy," Hắn thì thầm. "Tao thất vọng lắm, em ấy dám đánh thuốc tao, nhưng tao không thể ghét được, tao yêu em ấy."

Draco vòng tay qua vai người kia, kéo hắn lại gần.

"Không sao đâu mà," Cậu thì thầm. "Bạn bè của chúng ta sẽ giúp đỡ."

Không cần phải nói, những người khác đã rất ngạc nhiên khi Harry không vào lớp học Độc dược để đá và la hét như Pansy và Blaise.

"Cậu ấy hiểu rằng mình đang bị đánh thuốc," Draco giải thích. "Mình không chắc lý trí của cậu ấy có thể trụ vững được bao lâu trước khi dược lại phát huy tác dụng lần nữa, nhưng cậu ấy nói với mình rằng đồ uống của mình đã tăng vọt theo cách kỳ quái."

"Một lọ dược," Dean thì thầm. "Chúng ta chưa bao giờ coi là một loại thuốc."

"Mình sẽ giết gã," Ron gầm gừ.

Harry nhìn lên sắc bén, đôi mắt xanh lục phát sáng.

"Bồ giết em ấy, mình sẽ Crucio và quên lãng vào người bồ."

Lời nói vừa thoát ra khỏi môi lần thứ hai, Harry kinh hoàng vỗ tay lên miệng.

"Mình rất xin lỗi," Hắn thì thầm.

"Không sao đâu," Ron xoa dịu. "Chúng ta sẽ phải kiềm chế những lời lăng mạ và đe dọa đối với một số người vào lúc này."

Mọi người bắt đầu làm việc. Tabitha, Felix, và Dean bắt đầu điều chế thuốc giải. Neville đứng bảo vệ, tay cầm đũa phép, sau chiếc ghế ôm Blaise đang bị trói. Seamus đứng sau Pansy theo kiểu tương tự. Ron đi tìm Lucinda và Luna (y hơi đỏ mặt khi nói rằng mình biết họ ở đâu). Draco ngồi với Harry khi họ quan sát.

"Thật khó," Harry nói nhẹ nhàng. "Tao không thể hiểu được lấy đầu mình ý nghĩ rằng em ấy sẽ làm điều này. Em ấy là ... thiên thần, trong mắt tao. Em ấy không thể làm hại ai cả. Rõ ràng là lý trí ra lệnh trái ngược, nhưng loại thuốc chết tiệt này thực sự khiến tao tin rằng em ấy rất tốt."

Draco tập trung vào cảm xúc của Harry, nhìn màu xanh da trời đấu với màu hồng. Cậu trở lại thực tại, và cười buồn với Harry.

"Hiện tại, lý trí và tình yêu của mày đang cân bằng lại. Nhưng tao cần hiểu, nếu tình yêu chiếm ưu thế nặng hơn, tao phải buộc trói mày lại."

Harry gật đầu. "Tao hiểu. Trong khi chúng ta có thời gian, mày có phiền giải thích lý do tại sao lại chia tay không?"

"Nó liên quan đến Damon," Draco cảnh báo. "Mày có thể chấp nhận nổi nó?"

Harry xem xét nó một lúc. "Tao nghĩ vậy," Hắn trả lời.

"Được rồi. Hermione, Damon và Diane đã ếm những lời nguyền Imperius lên bạn của chúng ta. Sau đó, họ lôi kéo mọi người tranh cãi với nhau và nói với tao là tao không xứng đáng với mày. Vì rất nhiều người đã nói thế, cho nên tao bắt đầu tin vào điều đó. Tao đã đi tìm mày và nói lời chia tay với niềm tin rằng mày tốt hơn tao rất nhiều, mày xứng đáng tìm một người tốt hơn. "

"Và bây giờ?" Harry hỏi.

"Bây giờ tao vẫn tin mày xứng đáng với người tốt hơn, nhưng nếu mày quay lại bên tao, tao sẽ không bao giờ ngừng yêu mày nữa."

Harry nhăn mặt trước những lời nói, và mất một lúc để thu mình lại. "Tao... cũng yêu mày. Và khi chuyện này kết thúc, tao muốn ... hẹn hò với mày một lần nữa." Hắn lại khẽ nhăn mặt.

Draco nuốt nước bọt. "Chúng ta nên thay đổi chủ đề trò chuyện ," Cậu đùa cợt.

Cánh cửa mở ra, Ron, Luna và Lucinda bước vào, tất cả đều có đôi má đỏ bừng.

"Chúng ta sắp xong rồi!" Tabitha gọi lớn.

"Tốt," Seamus càu nhàu. "Mình muốn tìm những tên khốn đó và nguyền rủa chúng lắm rồi đấy."

Harry giận dữ đứng dậy. "Bồ dám chĩa đũa phép về Damon, bồ chắc chắn sẽ chết," Hắn gầm gừ.

Draco nhanh chóng tiến đến đứng trước mặt Harry.

"Dược tình yêu, Harry," Cậu nói nhẹ nhàng. "Đừng để mất lý trí."

Harry hơi chóng mặt. "Thật khó để tiếp tục chiến đấu với trái tim mình khi tất cả những gì tôi muốn làm là đi tìm em ấy."

Draco gật đầu. "Tao biết, tình yêu."

"Đừng gọi tao là tình yêu, đồ khốn kiếp," Harry đột ngột gầm gừ.

Draco lùi lại một cách nhanh chóng. "Tao xin lỗi, Harry. Dùng lý trí, hãy nhớ rằng, đó là do dược tình yêu."

Biểu hiện của Harry liên tục thay đổi; bối rối, tình yêu, giận dữ, tuyệt vọng.

"Đệt mợ nó" Hắn lẩm bẩm, đi đi lại lại. "Đệt, Đệt, Draco, mày cần phải nhốt tao lại, mày cần phải trói tao lại ngay bây giờ."

Draco chỉ đũa phép về phía Harry, và thì thầm "Incarcerous"( Bùa trói)

Dây thừng nhanh chóng trói Harry lại, và hắn ngã xuống, chỉ để bị Draco đỡ.

"Không sao đâu, tình yêu, mày đã có tao đây rồi," Cậu nói khẽ.

Vẻ mặt của Harry đau đớn, và sau đó mọi dấu vết của cảm xúc đều biến mất.

"Mẹ kiếp," Hắn nhổ nước bọt. "Tao không bao giờ yêu mày, Damon ở đâu?"

Draco thở dài. "Im đi, Potter."

Cậu vẩy đũa phép, và một miếng vải lụa bịt miệng Harry.

Blaise nhếch mép nói. "Đây có phải là cách mà đối xử với tất cả các vị khách của mình không? ĐI CHẾT ĐI !!!!"

Pansy trừng mắt nhìn xuống sàn.

"Nó chỉ là một lọ thuốc, nó chỉ là một lọ thuốc, nó chỉ là một lọ thuốc," Cô lẩm bẩm.

"ĐI CHẾT ĐI!"

"Câm miệng đi!" Cô ấy hét lên. "Không ai quan tâm đến Diane! Hermione đâu?"

"Không ai quan tâm đến Diane??" Blaise gằn giọng. "Ồ, tôi sẽ giết cô Parkinson, cô cứ đợi đấy..."

Lucinda nhanh chóng vung đũa phép, bịt miệng cả hai lại.

"Hoàn hảo," Draco lẩm bẩm tán dương.

"Xong rồi!" Tabitha đắc thắng, cầm một bình chất lỏng màu xanh đậm lên. Ở hai bên cô, Felix và Dean cũng cầm những bình đựng cùng một chất lỏng.

Felix đưa cho Draco lọ thuốc của mình và Dean đưa lọ thuốc Neville thuốc.

Tabitha đi trước, tiếp cận Pansy một cách thận trọng. Cô ấy cởi bỏ cái bịt miệng của mình.

"Đồ khốn nạn!" Pansy hét lên. "Tôi sẽ giết cô!"

"Bồ uống đi, và mình sẽ cho bồ gặp lại Hermione," Tabitha lạnh lùng đáp.

Đôi mắt của Pansy mở to. "Tốt."

Cô ấy uống nó, và ho một tiếng, khó khăn, trước khi đầu cô ấy lăn ra bất tỉnh.

Neville là người tiếp theo.

"Này, Blaise," Anh ta nói nhẹ nhàng khi cởi bỏ cái bịt miệng của Blaise.

Blaise nhìn thận trọng nhìn đối phương. "Chào."

"Em có nhớ khi chúng ta hẹn hò không?" Neville hỏi nhỏ.

"Có."

"Bây giờ, em có biết em đã bị đánh thuốc?"

Blaise nhăn mặt, đang chiến đấu với chính bản thân. "Đúng."

"Thuốc này sẽ giúp ích."

Blaise cho phép Neville đưa lọ thuốc cho mình, và anh ta cũng bất tỉnh.

Draco quay sang Harry. Chàng trai tóc đen đang trừng mắt nhìn cậu.

Draco bỏ bịt miệng. Harry chế nhạo.

"Đừng mơ," Hắn rít lên, vặn vẹo trong những sợi dây thừng của mình.

Draco căng hông, giữ cho Harry ở nguyên vị trí.

"Có đó, tình yêu," Cậu lạnh lùng trả lời trước khi véo mũi Harry cho bõ tức.

Không còn cách nào khác để thở, Harry đành mở miệng, và Draco đổ lọ thuốc vào, nhanh tay bịt miệng Harry.

Đôi mắt của Harry ẩn chứa một sự thách thức. Mày sẽ không làm tao ngạt thở.

Đôi mắt của Draco ẩn chứa một sự thách thức khác. Mày sẽ nhượng bộ, hay bất tỉnh?

Harry chịu thua, hắn nuốt thuốc xuống, đảo mắt và Draco rụt tay lại. Harry hít thở sâu trước khi bất tỉnh.

"Thành công chứ?" Seamus lo lắng hỏi.

Tabitha nhún vai. "Mình không biết. Cách duy nhất để biết là đợi họ thức dậy."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz