[HP][DraHar] Chuyến tàu xuyên thời không
Chương 44: Cảnh báo cuối cùng
Hai con rắn tách ra, cánh cổng sắt mở ra từ giữa chuyển sang hai bên. Draco gạt đi nụ cười trên môi, giơ đũa phép lên, cả hai hồi hộp bước vào căn phòng dài lờ mờ. Nhiều cột đá chạm khắc hình những con rắn quấn lấy nhau, cao vút nâng đỡ trần nhà vô hình, đổ bóng dài tối tăm lên căn phòng xanh lục đầy bí ẩn. Dù đã bước đi cẩn thận hơn nhưng trong căn phòng kỳ lạ và bí ẩn này, tiếng bước chân của họ vẫn vang vọng. Hai người nheo mắt lại, mỗi khi có động tĩnh là nhắm mắt lại ngay. Họ tiếp tục đi cho đến cuối. Có một người đang nằm trên mặt đất bằng phẳng này, Harry biết đó là Ginny khi cậu nhìn thấy mái tóc dài màu đỏ. Cậu bước vội đến, quỳ xuống bên Ginny và ôm Ginny vào lòng. Ginny nhắm chặt mắt, thân thể lạnh lẽo cứng đờ, không có một tia máu, so với những người hóa đá kia, cô ấy giống người chết hơn. "Ginny, Ginny! Bọn anh đến đây để cứu em! Anh trai em đang đợi em ở bên ngoài, em nhất định phải tỉnh lại." Đũa phép của Harry bị ném sang một bên (trong tiềm thức). Draco nhìn cậu, khẽ cau mày. "Cậu Potter đến đây để ôm cô ấy khóc à?" Draco nói. Harry nhìn sang, thật sự bật khóc: "Tớ... Tớ không khống chế được, tớ... Tớ cũng không muốn khóc." "Khóc nữa cũng không có ích gì, cô ta sẽ không tỉnh lại." Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên. Harry đặt Ginny xuống rồi đứng dậy, đi tới chỗ Draco, cả hai cùng nhìn chàng trai tóc đen cao lớn đang dựa vào cột đá ở cuối. Harry chắc chắn rằng anh ta là Tom Riddle. "Cô ta vẫn còn sống", Tom cười một cách kỳ quái, anh chậm rãi bước đi, tiếng bước chân trên vũng nước vang vọng khắp cả căn phòng ma quái, khiến nó càng thêm rùng rợn, "Nhưng không lâu nữa đâu." "Ngươi mới là người không sống lâu nữa!" Draco bước đến trước mặt Harry, chĩa đũa phép về phía Tom. Tom mỉm cười, nhặt cây đũa phép của Harry lên nghịch ngợm trong tay: "Đứa trẻ ngây thơ thật, ta có thể đuổi Dumbledore đi chỉ với một phần ký ức, ngươi làm sao đấu với ta được? Ta đã nghĩ rằng sẽ chỉ có một mình Harry Potter tới, huh, nhưng không sao cả, chẳng bao lâu nữa sẽ chỉ có Harry thôi." Đôi mắt Tom dần trở nên sắc bén. "Cụ Dumbledore không rời đi! Chỉ cần trong lòng ta có thầy, thầy ấy sẽ luôn ở đây!" Harry hét vào mặt Tom. Tom chế nhạo, như thể hắn nghĩ điều đó thật nực cười: "Ta nên nói ngươi ngây thơ hay ngu ngốc?" Đột nhiên, một tiếng hót lạ vang lên yếu ớt ngoài cánh cổng sắt, nó càng ngày càng gần. Cả ba người đều nhận thấy có thứ gì đó đang bay về hướng này. Một con chim được bao phủ bởi bộ lông đỏ và vàng rực rỡ đang bay vào phòng với một thứ gì đó trong miệng. Khi nó bay qua Harry, thứ đó rơi xuống - Chiếc nón phân loại. Con chim lại bay lượn một vòng rồi đậu trên vai Harry. Tom phá lên cười: "Phượng hoàng? Hahahahaha, đây là những gì Dumbledore để lại cho người bảo vệ của mình? Một chiếc mũ rách nát và một con chim? Hahahaha, nó giúp các ngươi chết dễ coi hơn à? Haha, thật nực cười." "Muốn giết chúng ta cũng đòi hỏi ngươi có khả năng đó đã." Đũa phép của Draco chĩa vào Tom, anh không làm phép. Để đối phó với một ký ức, sát thương của lời nguyền không ảnh hưởng gì, đũa phép được nâng lên chỉ để khiến bản thân cảm thấy thoải mái hơn. "Nhóc con, ngươi rất tự tin, nói cho ta biết tên của ngươi." Tom nhìn Draco. "Draco Malfoy, ngươi không cần phải nhớ, bởi vì ngươi sẽ nhanh chóng biến mất." "Đừng quá tự tin." Tom đứng thẳng dậy, "Hãy chấp nhận số phận cuối cùng của mình đi, Harry, một người lẽ ra đã biến mất từ lâu, không thể tiếp tục xuất hiện trên thế giới này." Sau đó hắn phát ra một tiếng "tê tê". Bức tượng phía sau hắn quay lại, "Bùm..." Bức tượng biến mất, một cái hố lớn xuất hiện, có thứ gì đó đang di chuyển theo hướng này... Đây hẳn là Tử xà, Harry và Draco đều nhắm mắt lại. Con phượng hoàng Fawkes rời khỏi vai của Harry, bay lên không trung và cất tiếng hót tuyệt vời của nó. Harry nghe thấy tiếng rít ngày một to hơn cùng với tiếng hót của Fawkes, Harry cảm thấy Tử xà chắc hẳn không xa cậu. Harry nghe thấy tiếng con Fawkes và Tử xà hòa vào nhau, con rắn gầm nhẹ, đột nhiên Harry vấp phải một thứ gì đó dày và ngã vào vòng tay ai đó. Harry ngồi trên mặt đất được người phía sau bảo vệ bằng một tay. "Nhanh tránh khỏi con chim đó! Chúng đang ở phía sau ngươi!" Harry nghe thấy Tom hét lên. Harry không thể không mở mắt, ngay khi ánh sáng lọt vào mắt Harry, cậu nhìn thấy một cái đuôi màu xanh lục đậm đang quét về phía mình, Harry không có thời gian để trốn. Một bàn tay che mắt Harry, Harry bị xoay ngược lại, tránh khỏi cái đuôi quất qua. "Hư..." Một vật nặng đập vào họ, nhưng nó không trúng Harry, mà là người con trai phía sau - Draco, đã chịu một đòn nặng nề này thay cậu. "Draco?" Harry kéo bàn tay ra khỏi mắt mình, bàn tay đó run rẩy và tay Harry cũng run lên vì nó. Bất giác, nước mắt rơi lã chã nơi khóe mắt. Draco và Harry đỡ nhau đứng dậy, con rắn vẫn đang điên cuồng quằn quại, Draco giơ đũa phép lên đánh vào cái đuôi vừa quét qua. Con rắn khổng lồ quay ngoắt lại, đôi mắt to màu vàng huyền thoại không ngừng phun ra dòng máu xanh đen... Là do Fawkes đã mổ. Fawkes vẫy cái đuôi vàng của mình, thỉnh thoảng bay xuống để mổ vào đầu con rắn khổng lồ, nó không còn cách nào khác là trườn trên mặt đất về phía Harry. "Đúng vậy, tránh xa con chim đó ra và giết chúng đi!" Tom gầm lên với con rắn. Draco giữ Harry ở phía sau, Harry chạm vào chỗ ướt trên chiếc áo choàng đen của Draco... đỏ, là máu. Draco đang run rẩy, có vẻ như anh có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Harry nhìn xung quanh, có cách nào không, có cách nào để... Cậu để ý đến chiếc Mũ phân loại trên sàn. Giúp chúng tôi với, Harry từ từ tiến về phía Chiếc nón phân loại (Draco đánh về phía Tử xà hết lần này đến lần khác, nhưng Draco không thể chịu đựng được nữa, tay anh ấy ngày càng yếu đi, sức sát thương tới Tử xà cũng ngày càng nhỏ hơn). Giúp chúng tôi với, không có vấn đề gì, hãy giúp chúng tôi. Harry nhặt chiếc Mũ phân loại lên, niềm hy vọng cuối cùng của cậu, nhưng cậu không biết làm cách nào để lấy ra thanh kiếm Gryffindor. Đột nhiên, chiếc mũ chìm xuống, chuôi kiếm màu trắng bạc với một viên đá quý lớn màu đỏ xuất hiện. Mắt Harry sáng lên, cậu rút kiếm, lao về phía con rắn, nhảy lên đầu nó và đâm mạnh thanh kiếm xuống... thanh kiếm xuyên qua miệng con rắn. "Không! Hãy kiên trì! Ngươi vẫn có thể giết hắn ta!" Tom hơi bối rối. Tử xà uốn éo từ bên này sang bên kia, ném Harry ra ngoài, Harry đập vào tường và lăn xuống, áo choàng bị rách vài chỗ. Draco ném cây đũa phép của mình lại và lao đến trên đầu của Tử xà, rút thanh kiếm ra, Tử xà vùng vẫy trong đau đớn, Draco lăn xuống đất, ném thanh kiếm cho Harry. Harry bắt được thanh kiếm, Harry không có cơ hội trèo lên đầu của Tử xà, Tử xà nhe răng nanh dính đầy máu cắn chặt lấy Harry. "A! Aaa..." Harry dùng kiếm đâm vào miệng của Tử xà, nhưng răng nanh của Tử xà cũng đâm vào cánh tay Harry. Harry chịu đựng cơn đau và rút kiếm ra, răng nanh theo cánh tay của Harry rời khỏi cơ thể của Tử xà. Harry đâm thêm vài nhát... cuối cùng thì Tử xà rít lên một tiếng và ngã xuống. Đôi chân của Harry yếu đi, cậu ngồi phịch xuống đất mà không có kính trên mắt. Harry thấy mọi thứ đều mờ ảo, cậu rút răng nanh ra bằng cảm giác: "Hư..." Tay cậu bắt đầu tê dại, cảm giác từ từ lan ra những nơi khác. Cậu cảm thấy có thứ gì đó rơi trên cánh tay mình, sau đó, thứ gì đó giống như nước rơi xuống vết thương đang khiến cậu đau đớn, thay vì tê dại, một cảm giác ấm áp lan tràn trong tim. Đó là Fawkes đang cứu mình, những giọt nước mắt của Phượng hoàng có tác dụng chữa bệnh. Fawkes ném chiếc kính vào tay Harry, cuối cùng thì Harry cũng có thể nhìn rõ. "Hừm, đừng nghĩ rằng ngươi có thể đánh bại ta, nếu không phải vì con chim chết tiệt đó, các ngươi đã chết rồi." Tom đi tới cây đũa phép của Harry. Fawkes lại bay lên không trung, hót véo von. "Mơ màng ngã xuống!" Tom nói với Draco, người vừa đứng lên. Bây giờ Draco không thể đứng dậy được. "Draco!" Harry chạy tới. "Đừng diễn kịch tình cảm trước mặt ta, Harry Potter nổi tiếng, người đã hai lần đánh bại phù thủy vĩ đại nhất. Chỉ có hai chúng ta, hảo hảo đấu một trận." Tom giơ đũa phép lên. Fawkes bay qua Harry và ném một thứ gì đó xuống, khuôn mặt Tom lập tức trở nên hoảng sợ... đó là nhật ký của Tom. Nhưng Harry không có bất cứ thứ gì để phá hủy nó ngay bây giờ - Fawkes và thanh kiếm Gryffindor đang ở trên mặt đất nơi Harry vừa ngồi. Tom không ngừng vẫy cây đũa phép trong tay với Harry, Harry ôm chặt cuốn nhật ký chạy tới, nhưng lại tự mình vấp ngã, lăn qua lăn lại, nhặt những chiếc răng nanh còn dính máu của chính mình. "Ah, ah..." Bụng của Tom có một lỗ thủng và đang lan rộng ra. Một dòng mực đều đặn chảy ra từ cuốn nhật ký, Harry đâm chỗ khác, một lỗ khác xuất hiện trên ngực Tom, lan rộng ra. Harry quay ra phía sau và đâm thêm một lần - "Harry Potter! Chúng ta sẽ còn gặp lại!" Tom Riddle biến mất hoàn toàn trong căn phòng ám khói xanh. Harry chỉ cảm thấy chóng mặt, cậu gần như không thể đứng dựa vào tường, cậu thấy Ginny nhúc nhích, Harry vội vàng chạy đến đỡ Ginny ngồi dậy. Cô ngây người nhìn cái xác khổng lồ của Tử xà, rồi đến chiếc áo choàng bê bết máu của Harry, cuối cùng là cuốn nhật ký trên tay cậu. Cô rùng mình, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. "Harry - em, em muốn nói với anh, nhưng - nhưng trước mặt Percy, em - em không thể. Là em làm, Harry - nhưng em thề rằng em - em hoàn toàn không cố ý, em không thể kiểm soát bản thân. Anh - làm thế nào anh giết được - anh ta? Còn Riddle - em chỉ nhớ anh ta bước ra từ cuốn nhật ký..." "Hiện tại đã ổn rồi", Harry xoa mái tóc dài màu đỏ của Ginny và kéo cô ấy lên, "Hắn ta và Tử xà đã xong đời, em thấy đấy. Nào, giúp anh một tay, Draco đã bất tỉnh, chúng ta phải đưa cậu ấy ra ngoài." Fawkes bay phía trên họ. Không lâu sau, Harry nghe thấy âm thanh của những tảng đá được di chuyển. "Ron!" Harry cùng Ginny bước lên, may mắn Draco không nặng, "Ginny không sao, tớ tìm được em ấy rồi!" "Ginny!" Ron kéo Ginny lại, "Quá tốt rồi, em không sao cả!" Ron ôm chặt Ginny. "Được, được rồi, có chuyện gì nói sau đi, nhanh lên, Draco còn đang chóng mặt." Harry khó khăn kéo Draco từ đó đến đây. Lockhart hoàn toàn ngốc, không phải ngốc, nhưng hắn không nhớ gì cả, kể cả chính mình. Fawkes nắm lấy cổ áo Draco, Harry và Ron kéo tay Draco, rồi Ginny và Lockhart nắm lấy tay Ron và Harry. Họ quay trở lại nhà vệ sinh. Fawkes dẫn họ đến văn phòng hiệu trưởng, nơi những việc làm vinh quang của họ sẽ được công khai vào tối nay, ba học sinh năm hai sẽ nhận được khen thưởng vì những đóng góp đặc biệt cho trường, nhưng Draco và Lockhart phải được đưa đến Bệnh thất trước đã. Lucius đưa gia tinh nhà mình đến văn phòng, dù con trai bảo bối cũng tham gia nhưng điều đó không ảnh hưởng đến thành tích của anh, ông cũng đặt câu hỏi tại sao nhà trường lại không bảo vệ tốt cho học sinh. Tuy nhiên, tất cả đều biết kết quả cuối cùng, ông không những không được gì mà còn mất đi gia tinh của mình. Nhưng tâm trạng Lucius dường như không có nhiều thay đổi, ông vội vã đến Bệnh thất. Harry đã không gặp Draco kể từ ngày hôm đó, cậu ấy dường như được Lucius đưa về nhà. Hermione trở lại, Ron và Harry kể lại những chuyện đã xảy ra sau khi Hermione bị hóa đá (đã nói điều đó một lần trong Bệnh thất), Hermione lắng nghe với vẻ thích thú và phàn nàn rằng nếu bản thân không bị tấn công, cô đã có thể trải qua cuộc phiêu lưu này với họ. Một năm học lại kết thúc, anh hùng của Hogwarts - Harry Potter và học sinh nổi tiếng duy nhất của Slytherin - Draco Malfoy, địa vị của cả hai được nâng lên trong tâm trí của mọi người. Nhưng khi trở lại nhà Dursley, Harry trông không giống một anh hùng chút nào...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz