ZingTruyen.Xyz

[HP] [ĐM] Gặp lại Salazar

HÒN ĐÁ PHÙ THỦY - Chương 1

NanNanHouse

Editor: Neergg

Ngàn năm trước, bốn vị phù thủy vĩ đại đem tâm huyết chính mình thành lập một trường học ma pháp -- bốn người bắt tay nhau khởi đầu, dựng nên Trường học ma pháp Hogwarts.

Dũng cảm nhưng lỗ mãng, Gryffindor.

Trí tuệ nhưng lãnh đạm, Ravenclaw.

Giản dị nhưng trì độn, Hufflepuff.

Cao quý nhưng âm trầm, Slytherin.

Bọn họ cùng nhau bảo vệ tòa thành thuộc về bọn họ, cùng nhau giáo dục từng nhóm học sinh đến tòa thành này, giống như rất yên bình.

Đương nhiên, chỉ là giống như.

Không hề có dấu hiệu báo trước, Slytherin với Gryffindor bắt đầu một hồi giận dữ cãi nhau, cuối cùng Slytherin rời bỏ nửa đời tâm huyết của mình, biến mất ở nơi rất sâu trong rừng cấm, không ai có thể nhìn thấy tung tích của y lần nữa.

Nhưng mà, đó là tất cả sao?

Cuối cùng Gryffindor cũng không biết vì sao hắn có tìm kiếm thế nào cũng chưa từng gặp lại Salazar Slytherin, kết quả hắn vì cơ thể lao lực quá độ trong nhiều năm mà chết, lời xin lỗi không thành lời chưa nói với Salazar còn đọng lại bên môi.

Đột nhiên mở mắt, chỉ thấy một luồng sáng trắng chói mắt, Godric kinh hãi, chẳng lẽ Hogwarts bị xâm nhập? Hắn đưa tay về phía bên hông, nơi để đũa phép, lại bị cảm xúc non mềm cùng với quơ phải không khí dọa đến ---- chuyện gì đây? Trống trơn?

Nhất thời nhớ lại, hắn không phải đã chết rồi sao?

Chết?

Bản thân Godric cũng không thể xác định, bởi vì hắn thực sự cảm nhận được trên tay truyền đến độ ấm và cảm giác mềm mại rõ ràng, một người chết hẳn sẽ không có cảm giác như vậy.

Hắn rốt cục thấy rõ sự vật trước mắt, một chiếc chuông đèn chói lọi giắt trên đỉnh đầu, Godric vươn tay --- hắn nheo mắt lại, nhìn nhìn cái móng vuốt nhỏ bé trắng nõn trông có vẻ nhu nhược này.

Chuyện gì đây? Sống lại sao?

"A! George mau đến xem! Nhúc nhích này!" Một cục lửa đỏ xuất hiện, một đứa trẻ so với Godric hiện tại lớn hơn đang nhếch miệng cười, tử trên cao nhìn xuống Godric be bé.

"Thật sao? Tiểu diện đoàn nhúc nhích?" Lại là một cục lửa đỏ, một đứa trẻ khác cùng với đứa trẻ vừa rồi giống nhau như đúc cũng nhoẻn miệng cười.

"Fred! George! Đứa nhỏ vừa mới tỉnh, đừng có quậy nó!" Một giọng nữ chói tai lanh lảnh mà nghiêm khắc tìm tới đây, cao giọng quát tháo. Hai cái đầu nhỏ trong nháy mắt tách ra.

"Vật nhỏ đáng thương, ngươi bây giờ an toàn rồi." Người phụ nữ mập mạp cũng có đầu tóc lửa đỏ đi tới, biểu cảm từ ái ngưng mắt nhìn về giường Godric.

Godric không căng thẳng nữa, dễ dàng tiếp nhận tình huống hiện tại. Rất rõ ràng, hắn sống lại, hơn nữa... Hắn đưa mắt nhìn kiến trúc và thiết bị có vẻ bình dân xung quanh, có mấy vật phẩm đời trước hắn không hề biết đến, nhưng mà trong gia đình có vẻ không giàu có mấy này nhìn thấy, vậy ra đây là thời tương lai chăng?

Trong lòng không rõ động một cái, tương lai sao? Vậy nhóm bạn thân cả đời của hắn, cũng đi tới đây sao? Y đâu? Có trở lại không? Hắn lắc đầu, tóc vàng óng đung đưa, vươn đôi tay trắng nộn be bé kéo lấy chiếc áo thêu một cái nơ bướm của người phụ nữ tóc đỏ, khanh khách cười.

Là một đứa trẻ, thiên chân khả ái một chút, thì càng mê người không phải sao?

Quả nhiên, người phụ nữ tóc hồng cười sâu hơn nữa, ánh mắt nghiêm túc càng thêm sủng nịch "Ta muốn đem Ron ôm đến với đứa nhỏ xinh đẹp là con chơi đùa một chút, Ron nhất định thích con." Bà nhẹ tay nhẹ chân đem Godric để vào trong chiếc nôi đơn sơ mà ấm áp, nhanh nhẹn đi ra, Godric nghĩ nàng chắc là đi ôm đứa trẻ gọi là Ron nọ.

Một thân thể mềm mại đặt xuống bên cạnh hắn, Godric trừng to mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Tóc màu đỏ, làn da mềm mại, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không phải là xinh đẹp tinh xảo, Godric có chút thất vọng, khi còn bé nhìn thấy Salazar cũng không phải là khuôn mặt bình thường như vậy, hắn tràn đầy hi vọng sau khi trọng sinh có thể nhìn thấy một đứa nhỏ cùng tuổi có một đầu tóc đen, đôi mắt xanh biếc, tinh xảo như oa nhi phương đông. Godric có chút hờn dỗi vươn tay xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, nhìn nó trong tay mình biến dạng, khanh khách cười.

"Arthur, anh đến xem đứa bé này xem. Nó hẳn không phải là đứa nhỏ nhà Muggle bình thường, đúng không?" Thanh âm được tận lực đè thấp truyền vào trong tai Godric, hắn lật người thanh tỉnh lại, nghe hai người nói chuyện về bí mật của hắn.

"Không phải, ta dám khẳng định không phải." Giọng nam lần đầu lên tieesng, có chút mỏi mệt khó nhận ra, "Em xem màu tóc, màu mắt bé, còn có thứ này trên tay.." Một bàn tay thô ráp nhẹ nhàng nâng lên bàn tay nhỏ bé, "Thứ đồ này có ma chú bảo hộ cường đại, thập phần cổ xưa, hiện tại anh biết rất ít gia đình quý tộc có năng lực này." Ông lại nhẹ nhàng buông xuống, thanh âm cũng trở nên có chút xấu hổ, "Nhìn màu tóc, chắc là Malfoy."

Một loại trầm mặc khẩn trương dâng lên.

"Arthur, bé nó đáng yêu như vậy, chẳng lẽ chúng ta không thể..."

"Không, không được, đứa nhỏ lớn lên sẽ bị người khác nhận ra ngay, không phải sao? Nó cùng gia đình mình không có duyên."

Lại một trận trầm mặc khẩn trương.

"Được rồi, Arthur." Thanh âm người phụ nữ có chút nghẹn ngào, "Thật đáng tiếc, Ron rất thích bé."

"Thật xin lỗi, Molly." Thanh âm nam nhân trước sau đều mỏi mệt, Godric biết người phụ nữ này thật lòng thích hắn, mà hắn cũng cảm thấy bọn họ đối với dòng họ "Malfoy" không có hảo cảm, Godric hắc tuyến nhớ lại, đó là đời sau của tên học trò hắn thấy phiền phức nhất.

Nhưng Malfoy hiển nhiên sẽ cho hắn hoàn cảnh sinh hoạt tốt hơn, hắn mở ra cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, ngáp một xái, chìm vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, trang viên Malfoy

"Ta đã nói ngoài Draco, ta không có con cái khác bên ngoài, đứa nhỏ này tuyệt đối không phải con ta." Lucius Malfoy ra vẻ trấn tĩnh, thực tế là sắc mặt tái mét trừng người đàn ông chắn trước mặt. Đùa cái gì vậy! Đây không phải là tố ông bên ngoài có nữ nhân khác sao?

"Nhưng mà trong giới phù thủy cũng sẽ không có người nào có màu tóc như vậy." Mr. Weasley nhìn đứa bé được ôm trong lòng, tóc vàng sáng lạn làm cho đứa bé xinh đẹp trông như thiên thần nhỏ.

"Rất rõ ràng, màu tóc của gia tộc ta nhạt hơn so với nó, Weasley." Lucius nhướng mày, trong giọng nói ẩn chứa khinh thường, "Còn nữa, làm sao ngươi có thể biết nó không phải là một Muggle chứ?"

"Thằng bé chắc chắn không phải." Mr. Weasley đem đứa bé trong tay nhét vào lòng Lucius. Lúc này Lucius mới chú ý tới trên cổ tay đứa bé có một tia sáng ánh bạc. Ông cầm tay đứa bé lên, một cái xích tay cực kì tinh xảo quấn một vòng quanh cổ tay, lại vòng lên quấn cả ngón út, tạo thành một cái vòng nhẫn màu bạc, mặt trên nạm một viên đá quý đẹp như ngọc, là một loại đá quý ma pháp có sáu màu, có tác dụng bảo hộ, trên dây xích tinh tế khắc một cái gì đó, Lucius chăm chú nhìn kĩ, đó là dãy con rắn nhỏ dài uốn lượn.

"Merlin, đây có thể là dây xích tay thuộc về Salazar Slytherin." Lucius lẩm bẩm nói, Mr. Weasley hừ một tiếng.

"Ta có thể nuôi dưỡng thằng bé, nhưng nó thực sự không phải con ta." Lucius bình tâm tĩnh khí nói. Mr. Weasley nhất thời nghẹn lời, mặt đỏ lên, có vẻ muốn phản bác gì đó.

"Ta đồng ý làm giám định cha con." Lucius tiếp tục nói.

Kết quả cuối cùng, không phải con trai Lucius, nhà sáng lập Godric Gryffindor thật thật giả giả trở thành đời sau Slytherin, ở lại trang viên Malfoy làm con nuôi, cùng với con ruột chân chính là Draco vui vẻ lớn lên.

Chỉ chớp mắt đã chín tuổi.

"Draco, con có vẻ rất có tinh thần. Hôm nay là ngày con trở thành thiếu niên, phải biểu hiện như một phù thủy chân chính." Narcissa Malfoy sửa sang lại áo chùng cho Draco, yêu thương nhìn con trai bảo bối của mình.

"Rycher, con đến xem xem có gì cần sửa lại không?" Nàng vẫy gọi đứa trẻ tóc vàng xinh đẹp đang tựa vào cạnh cửa, Godric, hiện tại gọi là Rycher. Đứa trẻ nghe lời đi tới. Godric không mặc trang phục hoa lệ, trái lại rất giản dị, nhưng từ đầu đến chân đều toát ra hơi thở quý phái, hắn ăn không ít, nhưng thân thể lại có mềm mại hữu lực, xinh đẹp tinh tế.

Narcissa tham khảo ý Godric vì hắn đối với việc phối trang sức có lý giải vô cùng độc đáo lão luyện, kết hợp có thể làm cho người khác sáng mắt.

Godric đánh giá trên dưới Draco một chút, làm cho người thừa kế Malfoy có chút khẩn trương.

"Trông được lắm, mẹ Narcissa." Godric gật gật đầu tán thưởng, hết sức hài lòng đối với hiệu quả của chiếc thắt lưng màu xanh biển làm điểm nhấn của chiếc áo chùng mặc trên người cái giá áo Draco.

"Tuy nhiên, con nghĩ rằng có thể thêm cái này nữa." Godric thần bí đem đồ giấu sau bàn tay đưa ra.

Trong lòng bàn tay là một cái cài áo, rắn bạc quỷ dị quấn quanh cành ô liu, hai mắt là bảo thạch đỏ tươi, từng phiến lá của cành ô liu được khắc tỉ mỉ rõ ràng, đều là từ đá ngọc khắc thành.

Draco nhướng nhướng mày, đá ngọc cứng rắn vô cùng, yêu cầu tài năng ma chú phải cường đại, mà hình dạng tinh tế như thế càng thêm khó, cậu càng ngày càng bội phục người em trên danh nghĩa này.

Tuy rằng che giấu rất tốt, nhưng sớm chiều cùng ở chung với Godric là có thể phát hiện hắn thật sự đặc biệt. Thực lực ma chú mạnh mẽ từng cứu mạng của Draco khi cậu không cẩn thận rơi xuống từ trên chổi. Một mình đi vào rừng rậm quanh trang viên, nơi có rất nhiều sinh vật huyền bí nguy hiểm và hệ thống phòng vệ, lại lông tóc vô thương mà mang ra một đống dược liệu ngay cả cha đỡ đầu cũng khó có thể phân biệt được. Tuy Draco thật sự yêu thích em trai mình, nhưng cũng không thể không hoài nghi hắn có cái gì gạt người nhà hay không.

Draco khá là thích cái cài áo, ôm chầm Rycher một cái, không tự nhiên đỏ mặt. Godric đương nhiên thấy, hắn cười cười không nói gì.

"Rycher, cậu rất không phúc hậu, chờ lễ chín tuổi của cậu anh không có biện pháp cho cậu đồ tốt hơn." Mang lên cài áo cài lên ngực, Draco đùa giỡn.

Godric nhún nhún vai, cũng không chờ mong Draco đưa lại cái gì, "Đó là đương nhiên. Vật này chính là vật vô giá." Hắn vuốt ve cài áo một chút, mỉm cười một cái, rót vào lực lượng của mình, nhìn thần chú bảo hộ mạnh mẽ bao quanh Draco, Godric rất vừa lòng.

"Được rồi! Đi đối mặt với một đêm cực kì mỏi mệt của con đi!" Narcissa vỗ vỗ bả vai Draco, dẫn cậu ra cửa.

Godric mỉm cười, đi theo ra ngoài

Hết chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz