Hp Chua Lanh
Căn phòng bệnh tại Thánh đường Mungus im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng bụi nhẹ nhàng đáp xuống sàn. Elara ngồi đó, trên chiếc ghế bành cạnh cửa sổ, dáng người gầy guộc khoác trên bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình. Đôi mắt cô mở to, nhưng không hề nhìn thấy gì; chúng như hai hồ nước đen tĩnh lặng, phản chiếu khung cảnh bên ngoài cửa sổ mà không thực sự ghi nhận bất cứ điều gì. Cô giống như một con búp bê sáp tinh xảo, gần như không phản ứng với bất cứ thứ gì — không với tiếng chim hót, không với âm thanh ồn ào từ hành lang, thậm chí không với chính hơi thở của mình.Bóng người đen, hẹp dài in lên sàn trước khi Severus Snape thực sự bước vào phòng. Đã vài tháng kể từ ngày cô tỉnh dậy sau sáu năm trời hôn mê, và cũng ngần ấy thời gian, cứ vào mỗi cuối tuần, ông lại xuất hiện .Snape bước vào, không một lời chào, áo choàng đen xòe rộng sau lưng. Không khí trong phòng dường như cũng trở nên đặc quánh hơn mỗi khi ông hiện diện.“Elara.”Giọng ông trầm, khàn, vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Và rồi, một phản xạ cơ học diễn ra. Đôi mắt đờ đẫn của Elara không hề chớp, nhưng đôi môi cô khẽ mở ra, một sự vâng lời vô thức, trống rỗng.Snape tiến lại gần, khuôn mặt lạnh lùng như tạc từ đá. Từ trong túi áo, ông lấy ra một lọ thuốc nhỏ. Ông không dùng thìa, mà để cô cúi đầu, há miệng, và ông tự tay đút từng giọt thuốc bổ dưỡng vào miệng cô. Cử chỉ ấy thô ráp, thiếu đi sự dịu dàng, nhưng lại chứa đựng một sự kiên nhẫn đến xót xa. Ông làm điều đó với một vẻ mặt khó hiểu — là sự căm ghét, là mặc cảm tội lỗi, hay là một thứ gì đó phức tạp hơn thế rất nhiều, ngay cả chính anh cũng không thể diễn giải.Bỗng, ánh mắt đờ đẫn của Elara chạm vào sợi dây chuyền bạc lấp ló trong cổ áo của Snape. Cô đưa tay lên, những ngón tay gầy guộc run nhẹ chạm vào mặt dây chuyền. Một hành động hiếm hoi.Snape khựng lại. Một thoáng do dự hiếm thấy lướt qua đôi mắt đen của ông. Rồi, với một động tác chậm rãi, ông cởi chiếc vòng cổ ra và đặt nó vào lòng bàn tay cô.“Cô đã từng tặng tôi thứ này khi học ở Hogwarts,” giọng ông vẫn lạnh lùng, nhưng có một thứ gì đó vỡ vụn trong âm sắc.Elara cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền. Ánh kim loại lạnh lẽo phản chiếu trong đôi mắt, lóe lên một tia sáng xanh lạnh giá. Và trong khoảnh khắc ấy, thứ gì đó trong ký ức bị đánh thức.Ánh sáng xanh.“Avada Kedavra!”Elara không còn ngồi trên ghế nữa. “Đau... quá...”Một tiếng rên yếu ớt, khàn đặc, thoát ra từ cổ họng cô. thứ âm thanh yếu ớt thô ráp, đầy sợ hãi của chính cô.Cô run lên bần bật. Toàn thân co rúm lại, hai tay buông rời chiếc dây chuyền, bịt chặt lấy tai. Hơi thở trở nên gấp gáp, hỗn loạn. Đôi mắt mở to, tràn ngập nỗi kinh hoàng tột độ, nhìn chằm chằm vào Snape nhưng không hề thấy ông. Snape, người vẫn luôn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, giờ đây đôi mắt cũng mở to. Anh không ngờ phản ứng lại dữ dội đến vậy. Không một lời nói, không một sự vỗ về. Anh nhanh chóng nhặt chiếc vòng cổ lên, cất nó đi như xóa bỏ tác nhân kích động. Rồi, thay vì chạm vào cô – điều có thể càng khiến cô hoảng loạn – anh bước ra sau lưng ghế, đứng im lặng như một bức tường thành.Giọng nói trầm đục của Snpe vang lên.“Hít thở, Elara.” anh ra lệnh. “Cô không ở đó nữa. Cô đang ở Thánh đường Mungus. Không ai có thể làm hại cô ở đây.”Snape lặp đi lặp lại câu nói đó, giọng điệu đều đều, lạnh lùng nhưng kiên định, tạo thành một nhịp điệu xuyên thủng màn sương hoảng loạn. Ông không cố gắng ôm lấy cô hay dỗ dành. Như được dẫn lối mất một lúc lâu cô mới dần dần bình tĩnh lại . Anh bước đến cầm lấy tấm chăn đắp lên người. nhìn chầm chầm bất giác một bàn tay đưa ra vuốt ve khuôn mặt của Snape . Cử chỉ vuốt ve ấy – nhanh, nhẹ, và hoàn toàn bản năng – như một tia lửa điện giữa hai cơ thể. Severus Snape đứng im như tượng, toàn bộ cơ thể ông khựng lại. Làn da nơi má, nơi những ngón tay lạnh ngắt của cô chạm vào, dường như còn đang ran rát. Ông không né tránh, cũng không đáp lại. Đôi mắt đen của ông, vốn thường dày đặc sự phòng thủ và châm biếm, giờ đây chỉ còn là một vực thẳm của sự kinh ngạc tột độ. Trong giây phút đó, mọi lớp vỏ bọc, mọi bức tường thành kiên cố mà ông dày công xây dựng quanh mình, dường như đều rung chuyển.Rồi, thứ âm thanh yếu ớt, đứt quãng vang lên, xé tan sự tĩnh lặng.“A…a Sna… Snape…”Từng âm tiết một, được kéo lê từ sâu thẳm ký ức bị vùi lấp .Snape thở ra một hơi mà chính ông cũng không nhận ra mình đã nín thở. Cái nhìn chằm chằm của ông vào Elara chuyển từ kinh ngạc sang một thứ gì đó phức tạp và sắc nhọn hơn .Giọng ông, khi cất lên, vẫn là thứ âm sắc lạnh lùng quen thuộc, nhưng có một sự trầm tĩnh khác thường, như đang cố gắng kiểm soát một cơn sóng ngầm trong lòng.“...Đúng vậy.”Một lời xác nhận ngắn gọn. Ông không nói "Là tôi đây" hay những lời dỗ dành vô vị. Chỉ là một sự thừa nhận sự tồn tại của chính mình trước cô.Ông chậm rãi lấy lại chiếc chăn từ tay Elara, giờ đây cử chỉ của ông, dù vẫn thiếu đi sự mềm mại, nhưng đã cẩn trọng hơn rất nhiều. Ông đắp nó lên người cô, lần này, ông sửa lại cho ngay ngắn, đảm bảo nó sẽ giữ ấm cho cô.Elara không đáp, nhưng đôi mắt cô, lần đầu tiên sau rất nhiều tháng, dường như thực sự nhìn thấy anh. Ánh nhìn ấy không còn trống rỗng, mà chất chứa một biển trời hỗn độn của nỗi sợ hãi, sự mệt mỏi, và một tia nhận thức le lói, yếu ớt. Cô hé miệng lại giống như đang cười.Khi Snape rời đi, chiếc áo choàng không còn phần phật giận dữ như mọi khi. Nó lặng lẽ quét qua sàn nhà, mang theo bóng hình của một người đàn ông với tâm trí rối bời, và trên má, nơi ấy, vẫn còn vương vấn cảm giác hơi lạnh từ một cái chạm mong manh nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz