ZingTruyen.Xyz

HoonHee | When memory ends | Oneshot

Memory

hoonheedangiuthe

Màn đêm buông xuống, thành phố sáng rực ánh đèn nhưng căn phòng nơi Sunghoon ngồi lại chìm trong thứ im lặng nặng nề. Cậu tựa lưng vào ghế, ngón tay xoay xoay chiếc nhẫn bạc đã trầy xước, ánh mắt trôi dạt về phía bàn làm việc bên cạnh. Ở đó, một chồng thư cũ nằm lặng lẽ, mép giấy vàng đi vì đã bị gấp, mở, xé, rồi dán lại quá nhiều lần.

Những lá thư ấy, đều là do Heeseung viết. Vì sáng nào anh cũng xé vụn chúng trước khi bước ra khỏi phòng, như thể sợ chính mình phát hiện một sự thật mà mình không muốn nhớ.
Sunghoon đã đọc thuộc từng chữ. Những dòng mực nhòe nước mắt, đôi khi chỉ là vài câu ngắn ngủi:

“Nếu một ngày anh không còn nhớ em, xin em hãy tha thứ.”

“Em đừng khóc. Nếu em khóc, anh sẽ không nỡ quên.”

“Anh chọn cách quên, vì đó là cách duy nhất để em sống.”

Nhưng Heeseung nào còn nhớ mình đã viết những điều ấy. Mỗi buổi sáng, đôi mắt anh lại nhìn Sunghoon với ánh nhìn lạ lẫm, lịch sự đến mức xa cách. Như thể hai người chưa từng tồn tại trong cùng một thế giới.

“Xin lỗi … chúng ta có quen nhau không?”

Mỗi lần như vậy, Sunghoon lại mỉm cười, đưa tay ra giới thiệu bản thân, như thể hai người thật sự gặp lần đầu. Cậu quen với việc bắt đầu lại, quen với nỗi đau khi bị quên, quen với tình yêu một chiều kéo dài suốt hàng trăm vòng lặp. Cậu yêu tất cả những lần gặp gỡ ấy, dù biết rõ cái kết chỉ có một, sáng mai, Heeseung sẽ quên.

Người ta bảo tình yêu là ký ức được xây bằng thời gian. Nhưng Sunghoon đã yêu suốt hàng trăm lần không có ký ức. Cậu yêu một chàng trai chỉ còn lại khoảng trống trong đầu, còn cậu thì chật ních trong ký ức những ngày tháng đã qua.

Họ từng hứa sẽ ở bên nhau mãi mãi. Nhưng lời hứa đó đã bị bẻ gãy vào ngày Heeseung lựa chọn đánh đổi ký ức.

Một vụ tai nạn – tưởng chừng như vô tình nhưng lại đủ để xé toạc cả cuộc đời hai người. Đêm ấy, mưa rơi nặng hạt trên đường trơn, ánh đèn xe loang lổ trong màn tối. Sunghoon nhớ như in khoảnh khắc thế giới dần biến thành hỗn loạn: tiếng phanh gấp, tiếng va chạm chát chúa, mùi máu hòa tan trong mưa lạnh. Và rồi tất cả chìm vào bóng tối.

Sunghoon tỉnh lại trên giường bệnh, nhưng Heeseung đã "biến mất", anh không còn ký ức về những ngày tháng bên cậu, nhưng ánh mắt anh vẫn lấp lánh một nỗi bí ẩn khó diễn tả. Bác sĩ nói:

“Chấn thương quá nặng… may mà cậu ấy sống.”

Sunghoon vẫn chưa biết, chính Heeseung đã đánh đổi ký ức mình với một thế lực mà không ai có thể nhìn thấy, để cậu ấy có thể mở mắt trong đời. Những ký ức tình yêu, những khoảnh khắc hạnh phúc, tất cả đều được đem hy sinh, như cơn mưa xóa đi dấu chân trên đường.

Heeseung vẫn ở lại, anh vẫn sống cạnh cậu, vẫn cười, vẫn nói, vẫn đi làm như một kẻ bình thường. Chỉ có tình yêu là biến mất – bị bỏ lại đâu đó giữa những mảnh vụn ký ức. Ban ngày, anh rạng rỡ như chưa từng trải qua bất cứ nỗi đau nào. Nhưng ban đêm, những nỗi nhớ bị lãng quên ấy lại rỉ máu. Anh trở mình trong mơ, đôi mắt nhòe lệ, miệng mấp máy gọi tên “Park Sunghoon” .

Có những đêm, anh bật dậy, run rẩy viết  thư cho một người mà cậu không còn nhớ. Những dòng chữ chằng chịt và tuyệt vọng. Rồi sáng hôm sau, tất cả bị xé nát. Những mảnh giấy rơi xuống sàn, tro bụi cuốn theo gió từ khung cửa mở. Căn phòng đầy giấy vụn ấy trở thành nấm mồ chôn cất tình yêu.

Còn SungHoon, cậu đã biến thành kẻ canh giữ ký ức. Ngồi lặng lẽ nhặt từng mảnh vụn, cất giữ trong ngăn kéo bí mật. Cậu giữ hộ những lời hứa, những giọt nước mắt, cả tình yêu bị xoá sạch. Cậu sống với hai phần ký ức – phần của mình và phần của Heeseung. Một người nhớ thay cho cả hai. Một người đau thay cho cả hai.

Có những đêm Sunghoon không chịu nổi. Ngồi bên giường, nhìn Heeseung ngủ an yên ngay cạnh, đôi mắt khẽ run, bàn tay gầy vắt hờ lên ngực áo vậy mà sáng mai thức dậy, mọi thứ lại trở về con số không. Từng nụ hôn, từng cái ôm dịu dàng, cái nắm tay hay xoa đầu. Tất cả đã biến mất khỏi ký ức của Heeseung, chỉ còn tồn tại trong tim Sunghoon. Chính điều đó khiến cậu vừa đau vừa căm hận số phận. Căm hận vì Heeseung không còn nhớ, nhưng cũng căm hận chính mình vì không thể buông tay, vì cậu đã yêu anh đến từng nhịp thở.

Đã có vài lần, cậu ngồi đối diện Heeseung, cố nén tiếng nấc, cố làm cho giọng mình thật bình tĩnh, chỉ để cầu xin anh:

“Anh có thể quên cả thế giới, nhưng làm ơn hãy nhớ đến em, dù chỉ một chút.”

Đáp lại Sunghoon là một ánh nhìn xa lạ, khó hiểu, như một người dưng vừa bị lạc vào căn phòng sai chỗ.

Sunghoon cảm thấy hụt hẫng, thấy nỗi đau như cào xé tim. Cậu muốn hét lên, muốn giải thoát cho cả hai , nhưng lại không thể rời xa anh nửa bước.

Đêm ấy, Sunghoon chìm vào giấc ngủ trong mệt mỏi, nhưng thay vì yên bình, cậu lại bước vào một giấc mơ lạ lùng. Trước mắt cậu là một căn phòng ánh sáng bạc lấp lánh, và giữa căn phòng, một người mặc áo choàng đen xuất hiện, uy nghi nhưng đầy huyền bí.

“Park Sunghoon” giọng nói vang lên, trầm thấp.

Sunghoon sững mình vài giây, vô thức hỏi người kia là ai, muốn điều gì ở cậu. Nhưng người ấy vẫn không đáp lại với những câu hỏi của cậu, chỉ hỏi cậu giải thích được bệnh mất trí nhớ của Heeseung. Cậu nắm chặt tay mình, cau mày nhìn tên kia.

“Cậu phải biết sự thật. Chính Heeseung đã đánh đổi ký ức với tôi để cậu có thể sống tiếp.”

Tim Sunghoon như bị bóp nghẹt. Cậu không thể thốt ra lời, chỉ nhớ đến hình ảnh Heeseung – anh ấy đã chịu đựng nỗi đau thay cho cậu, đã hy sinh tất cả chỉ vì cậu. Nỗi uất hận, nỗi đau, sự biết ơn… tất cả dồn nén thành những giọt nước mắt trào ra không ngừng. Cậu tự hỏi: “Tại sao anh lại hy sinh cho mình nhiều đến vậy?”

Người ấy tiếp tục “ Giờ đây, cậu có hai lựa chọn. Một, tiếp tục sống như hiện. Hai, trả lại ký ức cho anh ấy – cậu sẽ trao lại tất cả, nhưng bản thân cậu… sẽ tan biến mãi mãi.”

Sunghoon gục xuống, khóc nức nở. Trái tim cậu rối bời, từng nhịp đập như muốn vỡ vụn. Cậu biết, nếu chọn rời đi, Heeseung sẽ sống lại trọn vẹn, nhưng cậu sẽ không còn tồn tại. Nỗi đau xen lẫn tình yêu, khiến cậu không thể nghĩ được gì khác ngoài một điều duy nhất: bảo vệ Lee Heeseung.

Và rồi Sunghoon quyết định rời đi. Trước khi biến mất, cậu chọn nhìn ngắm người cậu yêu nhất. Sunghoon đứng lặng lẽ ở bên giường, ánh sáng từ cửa sổ len qua khung rèm, chiếu lên mái tóc mềm của Heeseung. Cậu cúi xuống, ngón tay khẽ chạm vào từng lọn tóc, vuốt nhẹ từ thái dương xuống gáy, như sợ làm anh giật mình.

Bàn tay cậu chạm lên má anh, ngón tay sờ nhẹ như sợ phá vỡ khoảnh khắc mong manh này. Heeseung ngủ yên, hơi thở đều đều, môi khẽ mấp máy trong giấc mơ. Sunghoon mỉm cười dịu dàng, đặt đầu mình gần cậu một chút, hít lấy mùi thơm quen thuộc của tóc, của làn da.

Cậu không nói gì, không làm gì ngoài việc giữ lấy khoảnh khắc ấy chỉ để cảm nhận tình yêu, được gần anh, và để trái tim mình được vỗ về. Từng cái chạm, từng nhịp thở, đều như lời hứa thầm rằng dù có biến mất, tình yêu cậu dành cho anh sẽ vẫn ở đây, nhẹ nhàng mà kiên định, không bao giờ phai.

Sau đó, cậu lấy ra từng lá thư của Heeseung để đọc lại rồi mỉm cười mãn nguyện, viết một lá thư dài, từng dòng chữ run rẩy nhưng tràn đầy tình yêu.

Rồi ngày định mệnh cũng đến. Heeseung ngồi giữa căn phòng đầy giấy vụn, mắt đỏ hoe, tay run rẩy cầm từng lá thư mà bấy lâu anh tưởng đã quên. Lần đầu tiên, anh không xé chúng nữa. Lần đầu tiên, từng dòng chữ run rẩy ấy kéo anh về với những ký ức tưởng đã mất.

Những nụ hôn vội vàng dưới ánh trăng, những lần nắm tay chạy trốn cơn mưa, những lời hứa khắc sâu trong tim, tất cả ùa về, sống động đến mức làm tim cậu nghẹt thở. Và cả ngày bi thương ấy – khi anh tự nguyện xóa đi tất cả để Sunghoon có thể sống.

"Sunghoon", giọng anh nghẹn lại, nước mắt trào ra, run rẩy trên từng chữ.

"Anh nhớ rồi. Anh nhớ tất cả."

Sunghoon chết lặng. Cậu đã chờ khoảnh khắc này suốt bao nhiêu năm, nhưng khi nó đến, cậu thấy nỗi sợ dâng trào. Bởi ký ức quay lại đồng nghĩa với lời nguyền hoàn tất.

Chỉ một khắc sau, Sunghoon cảm nhận trái tim mình đau nhói, cơ thể lạnh buốt dần. Bàn tay cậu run rẩy buông khỏi tay anh, như một nhịp cầu đứt gãy giữa hai tâm hồn.

"Không… không được!"

Heeseung gào lên, ôm chầm lấy cậu, nước mắt tuôn như mưa, tim anh như bị xé ra.

Trong giây phút ấy, mọi thứ im lặng, chỉ còn tiếng nấc và nỗi đau âm thầm len lỏi khắp cơ thể hai người.

Sunghoon mỉm cười nhẹ, giọt nước mắt lăn dài, nhưng cậu biết rằng cậu đã hoàn thành lời hứa của mình – trở thành ký ức sống trong tim Heeseung, để tình yêu ấy không bao giờ biến mất.

Cậu nghẹn ngào nói yêu anh lần cuối, ôm chặt lấy anh.

"Đừng khóc, em vẫn ở đây, trong từng ký ức anh vừa lấy lại"

Ngoài trời, mưa vẫn rơi. Trong phòng, Sunghoon tan biến thành tửng mảnh vụn rồi bay như cánh bướm đen.

Sáng hôm sau, căn phòng trống trải, chỉ còn Heeseung ngồi một mình, tay ôm chặt lá thư mà Sunghoon để lại , từng dòng chữ giờ là cầu nối duy nhất còn lại giữa cậu và anh. Anh đọc đi đọc lại, từng câu từng chữ thấm sâu vào tim, nước mắt tuôn không ngừng đến khi đôi mắt sưng húp và mỏi nhừ

" Gửi Heeseungie

Nếu anh đọc được lá thư này, nghĩa là em đã không còn ở đây nữa. Em đã chọn rời đi, để trả lại tất cả ký ức mà anh đã hy sinh vì em. Em không biết bắt đầu lời yêu từ đâu, vì trong tim em bây giờ chỉ toàn là những dòng cảm xúc lộn xộn, yêu thương, biết ơn, đau đớn, và cả hối hận. Tất cả đều chất đầy, nặng đến mức em không thể nào mang theo.

Em biết, suốt những ngày qua, anh đã chịu đựng quá nhiều. Anh đã hy sinh ký ức của chính mình, những khoảnh khắc hạnh phúc, những lời nói ngọt ngào, tất cả những kỷ niệm mà chúng ta từng có chỉ để em có thể mở mắt và tiếp tục sống. Em đã biết ơn anh nhiều đến mức nào, nhưng đồng thời, em cũng đau đớn tột cùng khi biết mình đang sống nhờ nỗi đau của anh. Em chỉ muốn anh hiểu rằng, tất cả những gì anh đã làm cho em, em sẽ mang theo, ở một vũ trụ khác, mà mình có thể yêu nhau say đắm.

Em xin lỗi vì để anh phải chịu thiệt thòi quá nhiều. Em xin lỗi vì đã yếu đuối, vì đã khóc, vì đã mong anh nhớ ra em, vì đã muốn anh gọi tên anh một lần thôi. Tất cả những điều đó, là những điều em không nên mong, vì anh đã mất mát quá nhiều rồi.

Em biết anh sẽ bối rối, sẽ đau, sẽ tự trách mình. Nhưng xin anh đừng. Xin anh hãy sống tiếp. Hãy cười, hãy yêu thương, hãy hạnh phúc. Hãy làm tất cả những gì anh muốn, vì em không còn bên cạnh để bảo vệ anh nữa. Xin hãy sống thay phần em, ở đâu đó, nhìn anh hạnh phúc thì em cũng đã mãn nguyện.

Em rời đi không phải vì hết yêu anh, mà vì yêu anh quá nhiều. Rời đi để anh được sống trọn vẹn, để anh không phải chịu thêm nỗi đau nào nữa. Em sẽ là bóng tối phía sau, âm thầm quan sát anh, chúc phúc cho anh từ nơi mà anh  không nhìn thấy.

Park Sunghoon."

Người ngoài nhìn Heeseung, thắc mắc sao ngày nào anh cũng viết thư cho một người không còn tồn tại. Anh chỉ mỉm cười nhạt, giọng khàn đi, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên nỗi niềm sâu kín.

Ở đâu đó, giữa những khoảng tối vô tận, Sunghoon vẫn dõi theo. Cậu giữ đúng lời hứa, lặng lẽ che chở, âm thầm yêu thương, để tình yêu ấy không bao giờ biến mất. Dù thân xác đã rời đi, nhưng trái tim cậu vẫn hiện hữu trong từng nhịp đập, trong từng hơi thở, trong từng giấc mơ mà Heeseung không bao giờ quên được.

Ends.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz