ZingTruyen.Xyz

Hong Tra Milk Foam

Kết thúc màn biểu diễn, Mạnh Tử Khôn không có tâm tư nào khiêu vũ, vội vã từ trường chạy về.

Chẳng ngờ vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy Vu Điềm đứng trước cửa nhà cậu.

Đứa nhỏ ngạc nhiên tiến đến, Vu Điềm cùng cậu mắt to trừng mắt nhỏ.

"Sao anh lại ở đây?".

"Cậu có chìa khóa không?".

Hai người đồng thanh hỏi.

Vu Điềm thấy Mạnh Tử Khôn chẳng nói lời nào, mau chóng giải thích với cậu.

"Hoa Hoa hình như sốt rồi, tôi lo lắng nên đến xem sao, nhưng lại không có chìa khóa, không vào được, gõ cửa cũng không ai ra.".

Mạnh Tử Khôn nghi ngờ nhìn nam nhân đen sì này.

"Làm sao anh biết thầy bị sốt?".

"Anh ấy gọi điện thoại cho tôi.". Vu Điềm gấp gáp: "Cậu mau lên, tôi lo Hoa Hoa có chuyện.".

Mạnh Tử Khôn một bụng muốn hỏi Vu Điềm, nhưng vẫn ưu tiên dùng chìa khóa mở cửa. Vu Điềm bước vào nhà, giày cũng chưa cởi đã lao đến ghế sô pha.

Hoa Thần Vũ trùm kín chăn ngủ, cặp nhiệt kế đặt trên bàn trà.

Vu Điềm cầm lên xem, liền bị dọa đến ngốc luôn.

40 độ.

Mạnh Tử Khôn thấy Vu Điềm tự nhiên ngồi xổm trước sô pha lay lay anh, vẫn chưa hiểu gì.

"Hoa Hoa? Hoa Hoa anh tỉnh lại đi?".

Hoa Thần Vũ mơ mơ màng màng, cổ họng rên rỉ, đôi mắt híp thành một đường.

"Điềm Điềm?".

"Tôi xuống lầu mua chút thuốc.". Mạnh Tử Khôn xem bộ dạng Hoa Thần Vũ rất khó chịu, đoán chừng cảm nghiêm trọng lắm rồi.

"Mua thuốc cái gì, trực tiếp đến bệnh viện!".

Vu Điềm bỗng ôm Hoa Thần Vũ. Mạnh Tử Khôn lập tức xông tới: "Anh làm gì thế?".

"Xe tôi ở dưới lầu, đã 40 độ, phải đến bệnh viện tiêm ngay.".

Vu Điềm nghiêng đầu, ánh mắt vô cùng khẩn trương.

Đứa nhỏ vừa nghe tới nhiệt độ kia, lập tức muốn đến ôm lấy Hoa Thần Vũ. Vu Điềm nhanh tay hơn, bế cả người lẫn chăn vội vàng chạy ra cửa.

Nhìn một loạt động tác thuần thục của anh ta, trong lòng Mạnh Tử Khôn bỗng dâng lên cảm giác khó tả.

***

Cơ thể Hoa Thần Vũ rất nóng, cách tấm chăn cũng có thể cảm nhận được. Mạnh Tử Khôn vuốt gò má cùng trán anh, bắt đầu tự trách.

Cậu không nên đi tham gia vũ hội mới phải... Nào ngờ vừa phút chốc mà mọi chuyện đã thành như vậy...

Thời gian này người truyền dịch trong bệnh viện không nhiều. Thu xếp an ổn cho Hoa Thần Vũ, Mạnh Tử Khôn nhìn kim tiêm đâm vào mu bàn tay anh, lông mày cứ nhăn chặt, chẳng hề dãn ra...

Cô y tá dặn họ để bệnh nhân yên tĩnh truyền dịch rồi cũng rời đi. Đứa nhỏ quan sát khuôn mặt anh tái nhợt, miệng thầm lẩm bẩm.

"Sớm biết vậy em đã không đi rồi...".

Vu Điềm liếc sang cậu.

"Trước khi cậu đi anh ấy đã sốt sao?".

"Có một chút, nhưng chẳng nghiêm trọng như thế.".

Đứa nhỏ vẫn còn nghi ngờ ông chủ Mộng Chức Âm này, bạn của Hoa Thần Vũ...

Vu Điềm ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm thầy Hoa.

"Trước đây anh ấy từng thế này, nóng rần lên còn không chịu uống thuốc, dây dưa tới mức phải truyền dịch.".

Từng câu chữ đều toát nên cảm giác thân thiết cùng đau lòng...

Radar trong đầu Mạnh Tử Khôn lập tức bắt sóng.

"Anh... làm sao biết được?".

Khẩu khí Mạnh Tử Khôn chẳng giống đang giả vờ, hình như cậu ấy vẫn chưa rõ quan hệ giữa mình và Hoa Thần Vũ...

Vu Điềm kì lạ liếc sang thầy Hoa.

"Sao vậy? Hoa Hoa không nói cho cậu sao?".

Chân mày đứa nhỏ nhăn lại.

"Nói cái gì?".

"Tôi là bạn trai cũ của Hoa Hoa.".

***

Thuốc khử trùng gắt mũi trong phòng bệnh quá nồng, Hoa Thần Vũ chậm rãi mở mắt, thấy trên đỉnh đầu treo bình nước, liền hiểu mình đang ở đâu.

Mọi thứ quả thật hệt như cảnh từ nhiều năm trước, bản thân sốt lên liền được Vu Điềm đưa vào bệnh viện, truyền dịch xong còn có cháo thịt nạc trứng muối cực kỳ ngon để ăn.

Anh mơ mơ màng màng nhìn sang, Mạnh Tử Khôn một mặt nghiêm trọng đang ngồi bên cạnh anh.

"Khôn Khôn?". Nhỏ giọng gọi, cơ thể Hoa Thần Vũ tiến lên trước thăm dò: "Khôn Khôn?".

"Anh khỏe hơn chưa?". Mạnh Tử Khôn đến gần hỏi: "Có muốn uống nước không?".

Hoa Thần Vũ gật gật đầu, lại nhìn bốn phía.

"Điềm Điềm đâu?".

Nghe đến cái tên đó, Mạnh Tử Khôn nắm chặt ly nước trong tay, hơi khựng lại.

"Đi rồi.".

Nhận ly nước đứa nhỏ đưa tới, Hoa Thần Vũ uống một ngụm lớn, cảm giác tinh thần tốt hơn chút.

"Em biểu diễn thế nào?".

Mạnh Tử Khôn nhíu mày nhìn chằm chằm Hoa Thần Vũ.

"Thầy... Sao anh không gọi điện thoại cho em?".

Nghe đứa nhỏ hỏi như vậy, ánh mắt Hoa Thần Vũ thoáng ngưng đọng.

Quả thật trong khoảnh khắc đó... anh bấm số điện thoại của Vu Điềm...

Như một kiểu thói quen.

Anh chẳng hay sinh bệnh, nhưng mỗi lần bệnh như vậy... đều vào thời điểm còn bên cạnh Vu Điềm.

"Chẳng phải em đi biểu diễn sao?". Hoa Thần Vũ nhỏ giọng nói, vẻ mặt nhu hòa.

Mạnh Tử Khôn cười bất đắc dĩ.

"Nhưng em là... bạn trai của anh mà...".

Giọng điệu cậu có chút tủi thân...

Trong phòng bệnh chỉ còn hai người họ. Mùi thuốc khử trùng cũng chẳng thể che giấu bầu không khí lúng túng này.

Hoa Thần Vũ cúi đầu suy tư, ngẩng lên, đối diện với đôi mắt tha thiết của Mạnh Tử Khôn.

"Xin lỗi, anh vẫn chưa nói cho em biết. Vu Điềm... là bạn trai cũ của anh.".

"...".

Bất quá chỉ là nghe được chân tướng thêm lần nữa thôi mà...

Mạnh Tử Khôn giả vờ bình tĩnh, liên tục nháy mắt mấy cái.

"Đoạn tình cảm này... đối với anh mà nói đã ghi lòng tạc dạ rồi. Anh cũng không biết nên nói với em thế nào. Điềm Điềm cậu ấy rất tốt với anh, nhưng lại quá cố chấp.".

"Anh còn yêu anh ta?". Mạnh Tử Khôn gần như đã khẳng định như vậy.

"Anh... anh không biết, anh không muốn lừa dối em, Khôn Khôn.". Hoa Thần Vũ đột nhiên đem mấy lời Trần Mộc Lương từng nói ném ra sau đầu: "Nhưng anh thấy tình cảm đó... hẳn là như tình thân vậy...".

Mạnh Tử Khôn cắn môi dưới, bỗng có giọt lệ lăn xuống từ khóe mắt cậu. Hoa Thần Vũ ngẩn người.

Đứa nhỏ này...

"Khôn Khôn?".

"Xin lỗi... Em...". Mạnh Tử Khôn nở nụ cười vô cùng khó coi: "Em chỉ là... Ai... Em quá vô dụng rồi...".

Hoa Thần Vũ nhìn Mạnh Tử Khôn dùng sức dụi mắt mấy lần, lệ đã lau đi, tuy vậy, viền mắt cậu vẫn đỏ ửng.

"Thầy... anh là người đầu tiên em thích trong đời. Em biết em nên trưởng thành một chút, nhưng em phát hiện em thật sự không làm được. Em đặc biệt ghen tị, em quả thật rất ghét bản thân như vậy...".

Mạnh Tử Khôn dùng thanh âm run rẩy nói ra từng câu từng chữ: "Hiện tại em cũng chẳng biết phải làm gì, vậy cứ việc nói thẳng đi... Thật tâm em hi vọng anh chỉ thuộc về một mình em, em muốn trong lòng anh không có bất kì ai khác...".

Đây cũng là suy nghĩ bất kham nhất từ sau trong nội tâm cậu...

Hôm nay Hoa Thần Vũ mới nhận ra tham vọng chiếm hữu của Mạnh Tử Khôn đối với anh rốt cuộc mạnh mẽ thế nào...

Đến mức độ này... là việc tốt, nhưng cũng là việc xấu...

Tình yêu mang theo phần nguy hiểm như vậy... anh dám tiếp nhận không?

Vào khoảnh khắc đó, Hoa Thần Vũ tựa hồ nhìn thấy... một bản thân tha thiết yêu tự do tự tại... đang từ từ dát lên tầng gông xiềng mang tên tình ái...

Nhưng anh không sợ sệt chút nào.

Trong thế giới này, cuối cùng chẳng mấy người tìm được phần tình cảm như thế.

Anh nắm cổ tay đứa nhỏ.

Sau đó dùng sức kéo lại, ôm cậu vào lòng...

Hơi thở quen thuộc tràn ngập khoang mũi, nước mắt Mạnh Tử Khôn ướt đẫm lồng ngực anh. Đứa nhỏ sợ đè vào kim tiêm trên tay Hoa Thần Vũ, không dám ôm anh quá chặt.

Hoa Thần Vũ nghiêng đầu sang, môi hôn lên tóc đứa nhỏ.

"Không cần sợ. Từ nay về sau, anh chỉ thuộc về một mình em.".

Đã đón nhận phần tình yêu cực đoan này, anh như người cất bước giữa đường ranh, chẳng gì có thể khiến anh sợ nữa.

Đứa trẻ này... anh muốn giữ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz