ZingTruyen.Xyz

Hong Tra Milk Foam

"A Mộc!".

Hoa Thần Vũ nhanh chân đuổi theo A Mộc đến phía sau sân khấu, phát hiện nơi này còn cánh cửa nhỏ có thể thông ra bên ngoài. Bạn thân vội vã chạy đi, hình như chẳng định quay đầu.

Hoa Thần Vũ cố gắng đuổi nhanh hơn, thành công kéo tay bạn thân lại.

"Cậu... cậu làm sao vậy? Sao lại trốn tôi?". Đáy mắt anh đầy vẻ kinh ngạc. Sắc mặt A Mộc không tốt lắm, hình như rất tức giận.

"Cậu có biết lần biểu diễn này đối với tôi quan trọng thế nào không?". A Mộc luôn ngại ngùng thường ngày nay bỗng bốc hỏa, Hoa Thần Vũ ngẩn ra.

"Tôi vất vả lắm mới giành được màn biểu diễn này, tại sao cậu lại chạy đến cướp ánh hào quang chứ?!?".

Thế nào cũng chẳng ngờ bạn thân sẽ nghĩ như vậy, Hoa Thần Vũ suýt chút cắn trúng đầu lưỡi mình.

"A Mộc... Tôi... tôi chỉ muốn giúp cậu... Nếu có chỗ không đúng, tôi... tôi xin lỗi cậu được không...". Anh lắp bắp lắp bắp giải thích, hi vọng bạn thân ngẩng lên nhìn anh một chút.

A Mộc lắc lắc đầu, gạt cánh tay Hoa Thần Vũ ra.

"Cậu không cần nói xin lỗi nữa. Cứ vậy đi.".

Anh thẫn thờ nhìn bạn thân rời khỏi, đầu óc rối loạn, chẳng rõ vì sao mọi chuyện lại diễn biến thế này...

Mãi đến khi bên cạnh đã không còn một ai, Hoa Thần Vũ mới cảm giác được gió lạnh lùa qua chiếc áo sơ mi chẳng tính là dày dặn của anh, oan ức bĩu môi, thầm nghĩ đến lúc nên về tìm Mặc Khiêm rồi.

Xem ra... cái tật thấy sân khấu liền không nhịn được xông lên này cũng cần phải sửa thôi...

Hoa Thần Vũ ngẩn ngơ xoay đi, ánh mắt chằm chằm hướng xuống đất, chậm chạp lê bước, đến lúc thấy phía trước bỗng xuất hiện một đôi giày, chưa phản ứng kịp đã đâm đầu vào người kia.

"Ai...". Lần va chạm này có hơi mạnh, anh cảm giác đầu ong ong. Đối phương hình như cầm theo ly rượu, đột ngột đâm vào nhau khiến toàn bộ rượu đều hắt lên chiếc sơ mi trắng của anh.

Hoa Thần Vũ lùi một bước. Đối phương bỗng vươn tay nắm chặt vai anh, anh liền ngẩng đầu, rốt cuộc cũng thấy rõ người mình vừa đụng vào là ai. Lúc nhìn đến cặp mắt ôn hòa kia, toàn thân anh lập tức cứng lại.

***

Lồng ngực ướt sũng. Gió về đêm có hơi lạnh. Bờ vai anh bị nắm tới đau.

Nhưng những việc này không quan trọng.

Hoa Thần Vũ kinh ngạc, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trì trệ.

Đối phương đôi mắt vẫn sáng như vậy, thoạt nhìn gầy hơn trước rất nhiều, khóe miệng treo nụ cười nhạt, tóc tai gọn gàng nghiêm trang, vừa bước đến liền mang theo làn gió thanh mát.

"... Điềm Điềm?".

Tiếng gọi này tựa hồ phát ra từ cổ họng, nhẹ nhàng là thế nhưng lại mang theo cảm giác nghẹn ngào. Trong người anh có thứ gì đang vùng vẫy kêu gào, Hoa Thần Vũ muốn kiềm nén không nổi nữa.

"Hoa Hoa, anh gầy rồi.". Giọng nói khàn khàn của Vu Điềm qua bao nhiêu năm lại lần nữa chảy qua tai anh, hốc mắt Hoa Thần Vũ chợt nóng ướt, lệ cũng sắp tràn ra.

"Cậu cũng vậy... gầy đi nhiều quá.". Hoa Thần Vũ chậm rãi vươn tay lên muốn chạm vào mặt Vu Điềm, nhưng như nhớ lại gì đó, bàn tay duỗi được một nửa liền lập tức rụt vào: "Sao cậu lại ở chỗ này...".

Vu Điềm ôn nhu nhìn anh, đôi mắt tràn ngập bất đắc dĩ mà thâm tình: "Từ khi tôi tới đây... đã nhìn thấy anh mấy lần, nhưng tôi chưa nghĩ ra nên đối diện với anh thế nào, trốn tránh mãi đến tận bây giờ...".

Hoa Thần Vũ khi hát "Với em tình không dứt", Hoa Thần Vũ ở festival âm nhạc, Hoa Thần Vũ đọc diễn văn nơi cắt băng khánh thành, kể cả Hoa Thần Vũ đêm nay lên sân khấu cứu trận... Vu Điềm đều yên lặng thu hết vào tầm mắt, sau đó âm thầm trốn trong một góc đối phương tuyệt đối không phát hiện ra.

"Tôi cứ nghĩ anh sẽ không thích tình huống này, nhưng đến cùng anh vẫn phải đối mặt.". Vu Điềm cười cười, mu bàn tay nhẹ nhàng sượt qua lồng ngực đã nhuộm thành sắc đỏ nhạt của Hoa Thần Vũ: "Tôi trốn ở đây uống rượu, chẳng ngờ vẫn là tránh không khỏi...".

Hoa Thần Vũ rất hiếm khi lộ vẻ mặt này, anh si ngốc nhìn Vu Điềm, lần thứ hai đánh giá dáng vẻ đối phương, lắng nghe giọng nói khàn khàn nhưng êm tai của cậu, trong đầu nháy mắt hồi tưởng lại lúc anh và Vu Điềm vẫn còn bên nhau, nhưng những hình ảnh tốt đẹp ấy... vẫn có chút không chân thật...

Nhìn bộ dạng Hoa Thần Vũ vẫn ngốc ngốc như xưa, Vu Điềm bất giác cười thành tiếng.

"Hoa Hoa, nhiều năm vậy rồi... Muốn cùng tâm sự không?".

Dù là ngữ khí hay ánh mắt đều ôn nhu như độc dược. Hoa Thần Vũ môi đã mở, đáp án cũng vô cùng rõ ràng. Anh say rồi, cảm giác phải uống nhiều lắm rồi mới có thể gặp được Vu Điềm, nếu thế... anh chẳng muốn tỉnh lại nữa...

"Ong ong...".

Điện thoại trong túi quần chấn động kịch liệt. Hoa Thần Vũ như tỉnh giấc chiêm bao, toàn thân run một cái, chớp mắt mấy lần, động tác cứng đờ lấy điện thoại ra.

"Alô...".

Mạnh Tử Khôn ở đầu bên kia nghe thanh âm Hoa Thần Vũ có hơi kì lạ, lập tức thận trọng.

"Thầy? Muộn rồi, anh vẫn chưa xong sao?".

Giọng nói mềm mại của đứa nhỏ truyền vào màng nhĩ anh, Hoa Thần Vũ nhìn chằm chằm Vu Điềm, những suy nghĩ trong đầu dần liên kết, rốt cuộc cũng quay về đúng quỹ đạo.

"... Anh... anh về ngay đây.".

Điện thoại bị ngắt. Mạnh Tử Khôn giật mình, Hoa Thần Vũ chưa từng đột ngột kết thúc cuộc trò chuyện như vậy, hơn nữa khẩu khí của anh... nghe rất khẩn trương.

... Thầy Hoa gặp chuyện gì sao?

Càng nghĩ càng thấy không yên lòng, Mạnh Tử Khôn vội vàng chạy ra khỏi phòng định đi tìm người.

***

"Bây giờ đúng là hơi trễ, có điều...". Khóe mắt Vu Điềm vẫn ngập ý cười: "Hoa Hoa, cũng đâu phải lần đầu tiên anh đi đêm không về.".

"... Cậu đừng cười tôi.". Hoa Thần Vũ ngượng ngùng cong môi, đôi mắt nheo lại: "Mấy năm nay cậu trải qua thế nào, tìm được thứ mình muốn chưa?".

Năm đó Vu Điềm rời đi, bảo là muốn ra nước ngoài theo đuổi lý tưởng của bản thân, tuy nhiên Hoa Thần Vũ vẫn si ngốc nghĩ, yêu xa cũng đâu phải không thể, chẳng ngờ khi ấy Vu Điềm đi mất, còn mang theo cả tình cảm giữa bọn họ...

Lúc đó tính cách Vu Điềm vô cùng quật cường, dù rất ôn nhu với Hoa Thần Vũ, nhưng những chuyện cậu đã cân nhắc kĩ lưỡng... sẽ không dễ dàng thay đổi.

"Được rồi, bây giờ đã tự mở công ty cho riêng mình.". Vu Điềm gật đầu: "Văn hóa điện ảnh, đào tạo nghệ sĩ, thế nào, có muốn cân nhắc đến chỗ tôi debut không?".

"Ồ... Điềm Điềm, cậu lợi hại thật.". Hoa Thần Vũ lập tức cười như đứa trẻ ngốc: "Hiện tại tôi đang là một giáo viên nhân dân ưu tú đấy!".

"Không nhìn ra nha, lúc trước trốn học còn tích cực hơn người khác, bây giờ vi nhân sư biểu rồi?". Vu Điềm rủ rỉ quá khứ đen tối của Hoa Thần Vũ: "Làm thầy sẽ bị ràng buộc theo khuôn mẫu. Tôi xem màn biểu diễn của anh rồi, anh thuộc về sân khấu.".

"Ai...". Được khích lệ, Hoa Thần Vũ cúi đầu, chân chà chà mặt đất: "Cũng đâu phải chỉ mình cậu nói thế, ha ha ha ha, nhưng tôi vẫn thích tùy ý một chút~".

"Hoa Hoa, quả nhiên anh chưa từng thay đổi, vẫn là Hoa Hoa mà tôi thích.". Vu Điềm tự nhiên buông lời này, hai tay dang ra muốn ôm đối phương.

Nơi bả vai truyền đến nhiệt độ ấm áp, Hoa Thần Vũ khẽ ngẩng đầu, phát hiện khoảng cách giữa mình và Vu Điềm càng lúc càng gần, anh vội cúi xuống, cảm giác tim đập bùm bùm.

Bất luận thời gian trôi qua bao lâu... Vu Điềm đều có thể cho anh cái cảm giác như mới biết yêu lần đầu.

Vòng tay kia chậm rãi trượt từ vai xuống eo anh, Hoa Thần Vũ vội vàng đẩy cậu ra, lập tức đối diện ánh mắt kinh ngạc của Vu Điềm.

"Tôi... tôi phải đi trước. Điềm Điềm, số điện thoại của cậu vẫn không đổi chứ?". Hoa Thần Vũ cảm giác mặt hơi nóng: "Ngày mai tôi sẽ liên lạc với cậu.".

Vu Điềm chậm rãi rút tay về, sau đó khẽ gật đầu một cái.

Hoa Thần Vũ xoay người cất bước. Vu Điềm đứng tại chỗ, như nghi hoặc mà rũ mắt xuống.

Thời gian sẽ thay đổi con người, huống hồ lúc trước mình bỏ đi như vậy, đối với Hoa Thần Vũ mà nói quả thật rất tàn nhẫn. Anh mang trong lòng khúc mắc với cậu, cũng là chuyện đương nhiên.

Có điều... lần này... Vu Điềm đã chuẩn bị vẹn toàn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz