ZingTruyen.Xyz

Hong Tra Milk Foam

Muốn đến Kuala Lumpur hãy còn khá lâu. Hoa Thần Vũ đã kết thúc cuộc trò chuyện với Mạnh Kiệt, đang một mình ung ung dung dung nằm trên ghế dài, đắp tấm chăn bông chuẩn bị ngủ chốc lát. Dù sao lúc đi cũng không đem theo gì cả, điện thoại thì chưa thể bật. Tuy điều kiện trong chuyên cơ này rất tốt, có TV có đồ ăn, nhưng bên cạnh chẳng ai quen biết, anh cũng không dám quá buông thả bản thân, liền quyết định dùng cách hiệu quả nhất nhanh chóng nhất vượt qua mấy tiếng đồng hồ này.

Kéo chăn lên nhắm mắt lại, vừa chuẩn bị đi gặp Chu công, cảm giác phía trước xuất hiện mảng tối chẳng được tự nhiên, Hoa Thần Vũ nhíu nhíu mày, hé một con mắt, liền thấy Mạnh Tử Thạc đứng ngay bên cạnh, tay còn cầm cái hộp.

"... Có chuyện gì sao?". Người khác ở gần khiến anh thực sự ngủ không yên. Hoa Thần Vũ hơi chuyển động, ngồi thẳng dậy, ánh mắt kỳ quái nhìn nam tinh anh trước mặt.

"Xem ra vẫn chưa ngủ.". Mạnh Tử Thạc nở nụ cười, tựa vào chiếc ghế đối diện Hoa Thần Vũ: "Thầy Hoa, tôi muốn tặng anh một món quà.".

Hoa Thần Vũ liếc cái hộp nhỏ trong tay Mạnh Tử Thạc, nhìn kích thước rất dễ khiến anh liên tưởng tới trang sức. Anh thoáng suy tư, ngẩng đầu híp mắt, cố nặn ra nụ cười ôn hòa.

"Sao tự nhiên lại muốn tặng quà cho tôi?".

Mạnh Tử Thạc hơi nheo mắt, lúc nãy bước tới anh đã thấy trên tai thầy Hoa có bấm lỗ nhỏ, lại nhớ đến hôm tiệc rượu của Mạnh gia, Hoa Thần Vũ bất ngờ xuất hiện trong đại sảnh. Lúc cởi mũ xuống, anh thấy trên tai vị thầy giáo bình thường điềm đạm này đeo hai chiếc khuyên sáng bóng. Cũng từ lúc ấy Mạnh Tử Thạc mới phát hiện Hoa Thần Vũ có xỏ lỗ tai, chỉ là mọi khi dạy học trong trường nên không hay đeo trang sức.

Anh bỗng nảy sinh ý định muốn tặng thầy Hoa một đôi bông tai. Thường xuyên ra vào các nơi thương vụ, bên cạnh phần nhiều đều là đàn ông văn phòng ăn vận nghiêm túc, anh chưa từng tưởng tượng đến cảnh nam nhân mang khuyên tai sẽ có hình dáng gì... Nhưng khi Hoa Thần Vũ đeo lên thật khiến anh cảm thấy vô cùng hài hòa lại xinh đẹp.

Tâm tư chậm rãi kéo về, Mạnh Tử Thạc nhìn vành tai trống trải của Hoa Thần Vũ, vươn tay mở chiếc hộp màu đen, bên trong đựng cặp hoa tai đá quý hình ngôi sao, thoạt nhìn không phải kiểu thường xuất hiện trên thị trường, vô cùng chú trọng chất liệu, có vẻ là hàng đặt làm theo yêu cầu.

"Thầy Hoa có bấm lỗ tai mà.". Mạnh Tử Thạc đưa hộp tới: "Tôi tặng anh một cặp bông tai.".

"A?". Hoa Thần Vũ vốn còn tưởng là dây chuyền hay gì đó, chẳng ngờ lại là khuyên tai: "Cái này... tôi không thể nhận.".

"Này thì có làm sao, anh cứ xem như bạn bè tặng quà là được rồi.". Mạnh Tử Thạc đổi thành giọng điệu tùy ý: "Tôi đặc biệt tìm người làm riêng đó.".

Hoa Thần Vũ nhìn chằm chằm cặp khuyên tai kia hồi lâu. Vì lúc còn bé xem "Cảnh sát mèo đen" có con chuột đeo khuyên nhìn rất cool nên mới bắt chước bấm theo, nhưng anh cũng chẳng phải người quá chú ý đến khuyên tai. Trước khi đi dạy anh vẫn mang vài đôi hoa tai, sau đó làm giáo viên rồi nên không đeo nữa. Lần trước ở tiệc rượu của Mạnh gia, Hoa Thần Vũ tìm Kim Xung Vũ mượn quần áo, đối phương vừa nghe anh biểu diễn liền lập tức phát huy khả năng của nhà thiết kế, lần nữa bắt anh mang khuyên tai. Thế nên mới nói, sức hấp dẫn của khuyên tai cũng chẳng thể lớn bằng đồ ăn, hơn nữa Hoa Thần Vũ cảm giác mình không có lý do gì để nhận quà từ Mạnh Tử Thạc.

"Cảm ơn, nhưng tôi chẳng thể nhận được.". Hoa Thần Vũ suy nghĩ hồi lâu, vẫn kiên trì với quyết định của mình.

Mạnh Tử Thạc nghiêng người về trước: "Thầy Hoa, vừa nãy cha tôi đã đồng ý rồi. Vậy tôi cũng muốn bày tỏ một chút việc tôi đồng ý với anh, chỉ khi anh nhận khuyên tai mới chứng minh được việc anh chấp nhận sự đồng ý của tôi chứ nhỉ?".

Không thể không thừa nhận câu nói này của Mạnh Tử Thạc đúng là rối tung rối nùi, quả thật khiến não Hoa Thần Vũ quay mòng mòng. Nếu chẳng từ chối được, vậy cứ dứt khoát nhận đi, chỉ cần không mang là ổn, do mình quyết định mà. Hoa Thần Vũ vươn tay nhận cái hộp Mạnh Tử Thạc đưa tới.

"Anh không đeo à?". Chẳng ngờ Mạnh Tử Thạc tiến gần lại, Hoa Thần Vũ "A!" một tiếng, đôi mắt đầy nghi ngờ.

"Tôi giúp anh.". Mạnh Tử Thạc đúng là thuộc phái hành động, tay lập tức chạm vào hộp. Hoa Thần Vũ rụt lại, lấy khuyên tai ra: " Để tôi tự làm.".

Mạnh Tử Thạc dùng vẻ mặt xem phim nhìn Hoa Thần Vũ làm sao đeo cặp bông tai ngôi sao này, ở khoảng cách gần mới phát hiện trên tai phải anh bấm tận hai lỗ.

Quả nhiên... Hoa Thần Vũ chẳng phải người khuôn phép như vậy. Mạnh Tử Thạc hài lòng gật gật đầu: " Thầy Hoa, mệt thì nghỉ ngơi trước đi, bên cạnh có đồ ăn, cần gì cứ gọi cho tôi.".

Hoa Thần Vũ liếc sang xe hoa quả bên cạnh. So với đồ ăn, hiện tại anh càng hi vọng mình có thể nhanh chóng xuống phi cơ.

***

Chuyên cơ với máy bay dân dụng hình như không cùng đường đi. Sau khi phi cơ đáp xuống mặt đất, Hoa Thần Vũ mới phát hiện bản thân đang ở phía sau một khách sạn nào đó, cách khu dân cư cả đoạn dài. Theo những người chẳng quen biết cùng bước xuống, tay anh liền tìm điện thoại trong túi quần, nhanh chóng ấn nút khởi động.

Đúng như dự đoán, khoảng chừng mười mấy cuộc gọi nhỡ, còn số tin nhắn thì khỏi phải bàn.

Hoa Thần Vũ muốn gọi báo cho Mạnh Tử Khôn, bỗng Mạnh Tử Thạc thình lình xuất hiện bên cạnh dọa anh giật nảy mình.

"Thầy Hoa, tiếp theo chúng ta đến khách sạn chứ?".

"... Được.". Dù sao cũng đang ở nơi đất khách quê người, trước tiên phải đảm bảo bản thân không bị lạc mới được. Vừa theo Mạnh Tử Thạc bước lên chiếc xe hơi màu đen, điện thoại anh liền reo inh ỏi.

"Thầy! Anh đang ở đâu vậy?!?".

Đầu bên kia điện thoại ập tới một loạt câu hỏi, Hoa Thần Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đã khởi động rồi.

"Anh vừa đến, đang tới khách sạn, mọi người thì sao?".

"Tụi em cũng vậy, đang trên xe buýt... Anh ở khách sạn nào, chúng ta nghỉ ở khách sạn à? Anh đi với ai vậy?".

Hoa Thần Vũ hơi hơi nhíu mày, dù sao nghe được giọng nói nôn nóng của đứa nhỏ anh liền thấy vô cùng vui vẻ: "Đang đi với anh trai em...". Lời ra khỏi miệng mới phát hiện nói sai rồi.

"...". Đầu bên kia im lặng hồi lâu: "Fuck! Lại là tên khốn đó!!!".

"Tử Khôn, lát nữa chúng ta gặp nhau ở khách sạn. Hành lý của anh đành nhờ em.". Hoa Thần Vũ cảm giác có người đụng tay mình, vừa nghiêng đầu liền đối diện khuôn mặt dịu dàng đầy ý cười của Mạnh Tử Thạc.

"Ừm, em mang theo rồi. Anh phải cẩn thận đó.". Đứa nhỏ vẫn cực kỳ không an tâm, dặn dò thêm vài câu mới cúp máy. Hoa Thần Vũ cất điện thoại đi, nhìn khung cảnh lạ lẫm ngoài cửa sổ, bên cạnh lại truyền tới thanh âm của Mạnh Tử Thạc.

"Là Tử Khôn à?".

"... Ừ.". Hoa Thần Vũ gật gật đầu.

"Chúng ta chẳng phải đến khách sạn Tử Khôn nghỉ ngơi. Thầy Hoa, hiện tại đã muộn rồi, hôm nay cùng trọ ở đâu đó đi, sáng sớm mai hãy về.".

Mạnh Tử Thạc vừa dứt lời, Hoa Thần Vũ vẻ mặt khó tin nhìn cậu ta: "Hả? Vậy không được...".

"Thầy Hoa đừng lo quá, tuy nơi này chẳng phải trong nước nhưng đi cùng chúng tôi tuyệt đối an toàn.".

"Mạnh Tử Thạc, cậu có thể đưa tôi về khách sạn học trò tôi đang ở không?". Hoa Thần Vũ bật dậy khỏi ghế tựa, dù là giọng điệu hay ánh mắt đều cực kỳ nghiêm túc.

Mạnh Tử Thạc hiếm khi thấy Hoa Thần Vũ lạnh lùng như vậy, bộ dạng thầy Hoa lúc này quả thật rất giống một con báo nhỏ đang nổi giận: "Được, lát nữa đến khách sạn, ăn chút gì rồi hãy về chứ?".

Hoa Thần Vũ còn định nói thêm, nhưng chỉ cắn cắn môi, chẳng lên tiếng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz