ZingTruyen.Xyz

Hogwarts Winrina

Đó là ngày cuối của năm học. Ted rất mong được dạy lớp của mình. Anh đã chuẩn bị một trò chơi "cướp cờ" nơi học sinh có thể áp dụng mọi thứ đã học trong lớp vào thực hành, cũng như vui chơi.

"Winter, chúng ta có thể nói chuyện không?" Somi hỏi khi Winter sắp đến lớp.

"Có quan trọng không? Hiện tại em có lớp của Giáo sư Lupin."

"Chị hứa sẽ nhanh thôi."

Winter thở dài nhưng gật đầu và đi theo cô đến một góc xa.

"Em có làm gì sai không?"

"Không, không phải vậy..." Somi nói, hít một hơi thật sâu. Cô đã quyết định rồi, nhưng vẫn không dễ để nói về điều đó.

"Chị nghĩ chúng ta nên dừng lại."

"Ý chị là sao?"

Somi thở dài khi nhìn vào nét mặt thanh tú của Winter.

"Chị nghĩ tốt nhất là nên kết thúc."

"Tại sao chứ?" Winter thực sự không hiểu.

"Chị chưa bao giờ muốn yêu ai, nhưng em đã xuất hiện...và thật tệ khi nhìn em và thấy đôi mắt em hướng về một cô gái khác, dù em có phủ nhận thế nào đi nữa, chị vẫn có thể thấy rằng em đang thích một người khác."

Winter biết bản thân không thực sự thích Somi, nhưng bị đá cũng không kém phần đau đớn.

"Em không biết chị đang nói đến ai. Nhưng nếu chị muốn thế thì cũng được."

"Em nghĩ chúng ta vẫn có thể là bạn chứ?"

"Em cũng nghĩ vậy, Somi."

Cả hai ôm nhau, có chút ngượng ngùng, và Winter đi đến lớp, may mắn là không muộn, nếu không sẽ lại bị trừ điểm.

"Somi chia tay với tớ rồi." Winter thì thầm với người bạn thân nhất của mình, người mở to mắt và nhìn em.

"Ôi trời. Cậu có ổn không?"

"Không sao đâu.."

Aeri ôm và an ủi người bạn thân của mình. Không lâu sau, giáo sư bước vào lớp với nụ cười trên môi.

"Hufflepuff và Gryffindor đấu với Ravenclaw và Slytherin." Ted nói và các học sinh nhìn anh bối rối.

"Các em sẽ có 20 phút để suy nghĩ ra các chiến lược của mình để giành lấy cờ của đối thủ." Sau thời gian quy định, các đội theo anh ra khỏi lớp, Karina hít thở không khí trong lành và mỉm cười.

"Được rồi, đội có cờ đỏ ở bên trái và đội có cờ xanh ở bên phải." Karina đi theo nhóm của mình về bên trái, như Ted đã hướng dẫn.

Đội của Winter, đang phất cờ xanh, tiến gần đến sân Quidditch và dừng lại ở đó, chờ hiệu lệnh của Ted để bắt đầu. Khi họ nhìn thấy lá cờ đỏ, Winter, Renjun, Ningning và những học sinh khác chạy, mỗi người đi một hướng, tìm lá cờ của đội đối phương.

"Có vẻ như bây giờ chỉ còn chúng ta thôi." Aeri nói và Ningning đảo mắt. "Tớ nghĩ đó là định mệnh để chúng ta cùng nhau bảo vệ lá cờ của mình."

"Giống như số phận đang gửi cho cậu một tín hiệu bảo cậu im miệng vậy, Uchinaga."

Aeri cười cảm thấy nhịp tim trong lồng ngực mình đập nhanh hơn.

"Cậu có thực hiện được Panotrus mà Ted đã dạy cho chúng ta trong vài tuần qua không?" Jeno hỏi, ngồi trên bãi cát, nơi cậu đang cùng Karina canh giữ lá cờ của mình.

"Chỉ cần có ký ức." Karina cười. "Nhưng tớ không có gì hữu hình cả, tớ nghĩ đó là điều khó nhất."

"Chắc chắn rồi. Ningning bực bội vì không làm được, cậu ấy cố quá sức rồi."

"Cậu không nghĩ rằng tốt hơn là giữ nguyên vị trí, tay cầm đũa phép và đứng thẳng sao?" Karina hỏi, khi đi vòng quanh lá cờ.

"Mới bắt đầu thôi, sẽ chẳng có ai ở đây sớm đâu, Hogwarts rất rộng lớn."

Karina nhún vai nhưng vẫn tiếp tục chú ý đến mọi thứ xung quanh.

"Nếu chúng ta thắng cuộc chơi này, chiến thắng sẽ lại thuộc về Gryffindor, các cậu có nhiều điểm hơn chúng tớ vì chiến thắng Quidditch. Nhưng nếu thua, Ravenclaw sẽ là người chiến thắng năm nay."

"Không có cơ hội nào cho Slytherin sao?" Karina hỏi.

"Chỉ khi Ravenclaw làm điều gì đó để mất nhiều điểm khi chiến thắng trong hoạt động này."

Karina mỉm cười, Winter sẽ không có cơ hội, nhưng nàng thì có.

"Sao cậu có thể phiền phức đến mức như vậy?" Ningning nói sau khi Aeri trêu cô lần thứ ba trong một thời gian ngắn. "Tôi thề rằng nếu chúng ta không phải đang trong một cuộc thi, tôi sẽ nguyền rủa cậu bằng một câu thần chú trói buộc cơ thể và bỏ cậu lại đây."

Aeri cười nhưng đã dừng lại ngay lúc Ningning tiến đến gần, đặt tay lên miệng cô. Mắt Aeri mở to trước sự tiếp xúc đột ngột, cô nhìn lên, tìm kiếm đôi mắt nâu mà cô đã phải lòng, nhưng chúng lại chăm chú nhìn vào môi trường xung quanh.

"Tôi nghĩ tôi đã nghe thấy gì đó." Ningning nói, quay lại vị trí trước đó, tránh xa Aeri.

"Còn nhiều cách khác để bắt tớ im lặng mà..." Aeri nói với nụ cười tinh nghịch khiến Ningning đỏ mặt.

"Đồ sâu bọ."

Aeri mỉm cười nghiêng mình.

Sau vài phút, Yuna xuất hiện và tấn công, nhưng Ningning đã tự bảo vệ và cuộc đấu tay đôi giữa hai cô gái bắt đầu. Aeri, theo thỏa thuận, tiến lại gần lá cờ, để tiếp tục bảo vệ trong trường hợp Yuna vượt qua được Ningning, điều mà cô nghi ngờ, vì Ningning là một trong những phù thủy giỏi mà cô từng thấy. Aeri nghe thấy tiếng động phát ra từ bên trái và nhìn thấy Yeji, cô ấy đã sẵn sàng tấn công Ningning từ phía sau, nhưng trước khi Yeji có thể thực hiện phép thuật lên Ningning thì Aeri đã đi trước một bước.

"Expelliarmus."

Ningning quay lại nhìn, tạo cơ hội cho Yuna tấn công.

"Protego." Aeri chỉa đũa về phía Ningning khiến cho phép của Yuna trúng vào lá chắn bảo vệ do Aeri tạo ra. "Stupefy."

"Cảm ơn." Ningning cảm ơn và Aeri mỉm cười.

"Cậu có thể nói lại được không? Tớ nghĩ là tớ đã nghe không rõ."

Ningning mỉm cười, lắc đầu, hướng sự chú ý của mình ra xung quanh, giờ đây hơn bao giờ hết, hai cô gái cần phải cảnh giác để bảo vệ lá cờ.

Winter đang ẩn sau một cái cây lớn, phân tích cách tốt nhất để chiếm được lá cờ của đối thủ, cách đó vài mét đang được Jeno và Karina bảo vệ. Winter cảm thấy khó chịu mỗi khi nghe thấy hai người đằng kia cười. Em chỉ đũa phép vào Jeno rồi thì thầm.

"Stupefy."

Jeno văng xuống hồ nước trong khi Karina nhìn xung quanh, tìm kiếm kẻ đã làm điều đó.

"Xin chào, Yoo." Winter nói, bước ra khỏi nơi đang núp, Karina mỉm cười về phía Winter trước khi giơ đũa phép lên.

"Chào Kim."

Cả hai bắt đầu tấn công và phòng thủ bằng đũa phép của mình, cho đến khi Winter đánh bại được Karina.

"Không có gì mới, đúng không?" Winter cười chế giễu, nhưng mắt em mở to khi thấy Karina chạy về phía mình, đánh em ngã xuống đất và ném đũa phép đi.

"Như này thì sao?" Karina nói, mỉm cười đầy giễu cợt khi nàng giữ hai tay của Winter.

"Được thôi..." Winter nói, thở hơi nặng nhọc. "Nhưng cậu có thực sự cần phải giữ nguyên tư thế đó không?"

Karina khi nhận ra điều này, liền đỏ mặt.

"Đừng ngốc thế chứ, tôi chỉ đang làm tròn bổn phận của mình thôi."

"Tôi ghét cậu lắm rồi." Winter nói, đỏ mặt và Karina đỏ mặt còn dữ dội hơn trước. "Dù sao thì, tôi nghĩ là vô ích thôi."

"Ý cậu là sao?" Winter nhìn sang một bên và Karina nhìn theo, thấy Renjun đang chạy về phía trước với lá cờ trên tay. "Không, chết tiệt."

Karina nhanh chóng đứng dậy nhưng Winter nắm lấy mắt cá chân và đẩy nàng nằm ngửa.

"Bây giờ người ghét cậu ở phía trên là tôi đây."

"Cái đồ điên."

"Cái quái gì thế?" Jeno xuất hiện toàn thân ướt sũng.

"Renjun đã cướp được lá cờ, hãy bắt cậu ta nhanh lên."

Jeno không mất nhiều thời gian để chạy nhanh nhất có thể và Winter bật cười.

"Trông giống như một con vịt con ướt vậy." Winter nói khi nhìn Jeno và Karina cười.

Winter cúi đầu phân tích Karina, ngắm nghía từng đường nét trên khuôn mặt đó. Tiếng cười của Winter dần tắt, rồi mắt chạm mắt. Tim hai cô gái đập lỡ một nhịp và Winter cúi mặt xuống, khiến hơi thở không điều hòa của cả hai hòa vào nhau.

"Tôi cá là chúng tôi đã thắng rồi." Đó là những gì Winter nói, nở một nụ cười và bỏ đi. Karina, người vẫn không di chuyển, đang trong trạng thái mơ màn khi môi Winter ở rất gần.

Ánh sáng xanh lá hiện lên bầu trời, báo hiệu chiến thắng của đội Winter.

"Tôi ghét cậu." Đó là tất cả những gì Karina có thể nói khi nàng nhận ra sự thất bại của mình.

"Tôi cũng ghét cậu, Yoo."

Winter, sau khi nhặt được cây đũa phép của mình từ nơi Karina ném, chạy về phía trường để ăn mừng chiến thắng, nhưng suy nghĩ của em không bao giờ rời khỏi Karina, tiếng cười của nàng, từng chi tiết trên khuôn mặt và cách em phải kiềm chế không hôn Karina. Nhưng tất cả những điều đó có ý nghĩa gì? Winter không biết tại sao Karina Yoo lại có ảnh hưởng đến mình đến vậy.

Trong bữa tối, Winter cảm thấy có ai đó đang nhìn mình suốt thời gian đó, nhưng thật không may đó không phải Karina mà là Somi. Winter bắt đầu cảm thấy không thoải mái với ánh mắt đó. Nhận thấy sự khó chịu của bạn mình, Aeri đứng dậy sau bữa tối và ngồi vào bàn Ravenclaw, đối mặt với Somi.

"Nếu em thấy bạn thân của em rơi một giọt nước mắt nào vì chị, em thề sẽ nguyền rủa chị cho đến ngày cuối cùng của chị ở Hogwarts. Tin em đi, em giỏi việc đó và em thấy vui khi làm vậy, cứ hỏi Yizhuo đi." Aeri nói, đứng dậy và đi về phòng sinh hoạt chung của mình.

Somi nhìn Ningning, người ngồi cách đó vài ghế nhưng đã nghe thấy mọi chuyện.

"Uchinaga Aeri không nói phét đâu. Chị hãy cẩn thận."

***

"Được rồi, cả lớp, vì đây là tiết học cuối cùng trong năm nay, thầy muốn xem các em thực hiện Panotrus thế nào."  Ted Lupine nói, vừa chỉnh lại mái tóc xanh của mình.

Từng người một chứng minh bản thân đã tiến bộ đến mức nào, nhưng không có học sinh nào, cho đến bây giờ, có thể làm được. Ted đã hứa sẽ giúp đỡ nhiều hơn vào năm học tới, vì trong vài giờ nữa tất cả sẽ trở về nhà để nghỉ lễ.

Ted tiến đến gần Winter, người vẫn im lặng suốt cả lớp, và ngồi xuống cạnh em trên sàn lớp học khi mọi người đang rời đi.

"Có chuyện gì thế?" Ted hỏi, đẩy nhẹ người em một cách vui vẻ.

"Em không thể làm điều đó được."

"Không sao đâu, Win." Ted nói nhưng Winter lắc đầu. "Thầy biết em là học sinh giỏi nhất về phòng chống nghệ thuật hắc ám, nhưng em cần hiểu rằng phép này rất phức tạp và em chỉ vừa mới tròn mười lăm tuổi."

"Thầy không hiểu em đâu, Ted." Winter nói, mỉm cười buồn bã và nhìn xuống. "Em sẽ không bao giờ có thể thực hiện được Panotrus."

"Thầy cũng nghĩ vậy, nhưng...Expecto Patronum." Một con sói xuất hiện bao quanh Winter.

"Em không có ký ức vui vẻ để có thể thực hiện, mọi thứ em nhớ đều không đủ mạnh, bởi vì mọi thứ tốt đẹp và hạnh phúc trong cuộc sống của em đều ở bên cạnh New, và bây giờ nghĩ lại, nó thực sự khiến em đau đớn hơn là vui vẻ. Nên là em sẽ không thực hiện được Panotrus."

Ted nhìn Winter. Em đang rơi nước mắt, nhưng em đang cố kiềm chế để không gục ngã trước mặt anh. Winter còn rất trẻ, nhưng em đã mang trong mình quá nhiều thứ, anh muốn làm nhiều hơn cho em, nhưng vì anh không thể làm được vào lúc này, anh đã làm điều mà anh nghĩ là đúng vào lúc này là kéo em vào một cái ôm thật chặt.

"Em vẫn sẽ có những kỷ niệm vui vẻ để có thể thực hiện được Panotrus. Thầy chắc chắn như vậy."

Winter lại một lần nữa kìm nén nước mắt và ôm chặt Ted hơn. Em muốn tin vào điều đó, mặc dù em không thể.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz