ZingTruyen.Xyz

Hoc Ba Hom Nay Lai Choc Den Tieu Nai Bao Roi Sao

wattpad: Kudo_miharu

không đọc trang reup!!!

_____________________________

Phó Viên Tấn quay đầu lại trừng mắt nhìn Kha Thời Giai, ý tứ trong ánh mắt là bảo cậu ta im miệng, đáng tiếc Kha Thời Giai cũng không hề chịu thua!

"A! Thật thối, Phó Viên Tấn tin tức tố mùi sầu riêng của cậu lại toả ra nữa rồi!" Âm thanh của Kha Thời Giai rất lớn, đột nhiên che mũi lại, vẻ mặt ghét bỏ, đang ngồi cũng nhảy dụng lên, cách xa khỏi chỗ của Phó Viên Tấn.

"A?" Phó Viên Tấn lập tức ngửi ngửi, vội vàng lấy bình thuốc ức chế xịt trong ngăn bàn lên cổ mình.

Nguyễn Tinh Thư vừa ngửi thấy tin tức tố mùi sầu riêng liền quay đầu lại nhìn Phó Viên Tấn, thấy Phó Viên Tấn liều mạng xịt thuốc ức chế lên cổ mình.

"Phốc, ha ha ha ha ha ha, cậu thế mà tin, đồ ngốc! Mẹ nó, ha ha ha ha ha." Kha Thời Giai bị Phó Viên Tấn chọc cười không ngừng, cười đến đau cả bụng, đỡ lấy cạnh bàn bên cạnh không dừng được.

"Kha Thời Giai! Cậu chết chắc rồi!" Phó Viên Tấn mắt thấy thật vất vả mới tìm được một Omega, còn chưa kịp làm cái gì, đã bị Kha Thời Giai giảo hoạt làm cho thất bại.

Phó Viên Tấn tiến lên đánh Kha Thời Giai, Kha Thời Giai cũng ngừng cười, lập tức phản kháng lại, đáng tiếc vì vừa mới cười mà mất sức, bị Phó Viên Tấn bắt được tay.

Phó Viên Tấn cù léc Kha Thời Giai, cho cậu cười, cho cậu cười đủ!

Nguyễn Tinh Thư nhịn không được cười ra tiếng, lúc cười mi mắt cong cong, giống nhưng mặt trăng.

Các bạn học khác cũng muốn lại chào hỏi Nguyễn Tinh Thư, nhưng mà lại không dám, bởi vì không thân nên sợ vạn nhất Nguyễn Tinh Thư không để ý tới mình thì làm sao bây giờ.

Chuông vào học vang lên, người đi vào là một người đàn ông trung niên béo ục ịch, trên tay ôm sách, đỉnh đầu trụi lủi, đeo một chiếc mắt kính ở dưới ánh đèn có thể phản xạ được, âm thanh nói chuyện giống như sét đánh.

"Vào học!"

Nguyễn Tinh Thư vừa thấy thầy giáo này liền cảm thấy không dễ chọc, nhìn tới thời khoá biểu thì trực tiếp choáng váng.

Sao lại là vật lí chứ! Khuôn mặt Nguyễn Tinh Thư như khóc tang, gương mặt trẻ con nhăn thành một đoàn, hai má phụng phịu, bỗng một bàn tay thò sang nhéo nhéo, Nguyễn Tinh Thư còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một bạn đại diện lớp hô đứng dậy.

Nguyễn Tinh Thư phản xạ có điều kiện lập tức đứng lên, trên mặt mang theo vẻ khẩn trương.

"Cúi chào."

"Chào thầy ạ." Nguyễn Tinh Thư khom lưng xuống, lúc ngẩng lên đã thấy thầy giáo lấy nhiều thứ ra, cầm phấn viết đề mục hôm nay học lên trên bảng đen.

Nguyễn Tinh Thư mở sách vật lý mới tinh, lấy notebook trong cặp ra, nghiêm túc nghe giảng.

"Đây là thầy dạy vật lí, cậu có thể gọi ông ấy là thầy Trần, bình thường lúc trong giờ học thì thường hung dữ, nhưng lúc tan học cậu muốn trêu đùa sao cũng được, thầy ấy sẽ không tức giận đâu, nhưng ông ấy là Beta, nếu cậu trong giờ của ông ấy làm sai chuyện gì, cho dù là Omega thầy cũng sẽ không thương tiếc."

Vưu Trĩ An nhắc nhở Nguyễn Tinh Thư, nhất định phải nghiêm túc một chút, vạn nhất bị thầy Trần kia trông thấy thì không tốt.

Giản Tư tốt xấu gì cũng là Alpha, từ trong xương cốt đã có tư tưởng thương yêu Omega, nhưng mà thầy Trần thì không giống.

"Tớ biết rồi." Nguyễn Tinh Thư nhỏ giọng nói, nghe thấy Vưu Trĩ An nói như vậy lúc sau càng thêm nghiêm túc, không dám thất thần, sợ hãi lão nhân nghiêm khắc này sẽ bắt cậu đứng dậy trả lời câu hỏi.

Hai tiết học liên tiếp đều là vật lí, nửa tiết đầu thầy Trần giảng lý thuyết và làm bài tập, cuối cùng nửa tiết sau mới gọi học sinh dậy trả lời câu hỏi, Nguyễn Tinh Thư cúi đầu xuống, đầu đều sắp nhanh chôn vào ngực.

Lão Trần nhìn qua vài người, đột nhiên thấy vị trí vốn không ai ngồi nay có người ngồi.

Lão Trần nhíu hai mắt lại, ngón tay trực tiếp chỉ qua, chỉ vào Nguyễn Tinh Thư.

"Cậu, cậu đi, đứng dậy trả lời câu này cho tôi, đáp án câu này là gì, mà chưa thấy cậu bao giờ, là mới chuyển tới sao?" Thầy Trần đỡ mắt kính một cái, trên tay cầm con chuột chỉ lên màn hình máy tính.

"Hôm nay mới chuyển qua tới ạ, câu này đáp án là, đáp án là..." Nguyễn Tinh Thư không tính ra, nhìn về phía Vưu Trĩ An cầu cứu, Vưu Trĩ An còn đang cầm bút viết công thức, cũng chưa tính ra.

Phía sau liền truyền tới một giọng nam trầm thấp: "d2=qUT2/16m."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz