ZingTruyen.Xyz

(Hoàng Huy) Xiềng xích bằng lụa

oneshot

nutitabi29

Xin lỗi các tình yêu vì sự trở lại muộn màng này nhenn. Ý tưởng từ content của bạn hoangthkquee nhé. Cảm ơn sốp vì cho tui mượn ý tưởng ạ. T viết xong t thấy chuông xe đạp quá đ dám đọc lại bay ơi ;)))

----------------------------------

Trường Trung học Thanh Xuân có một quy luật bất thành văn: Đừng bao giờ lọt vào tầm mắt của Nguyễn Huy.

Nguyễn Huy không phải kiểu đại ca cơ bắp cuồn cuộn, xăm trổ đầy mình. Hắn có vẻ ngoài của một kẻ ngông cuồng chính hiệu: đồng phục chưa bao giờ cài quá ba cúc áo, mái tóc ngắn cá tính được vuốt ngược ra sau và đôi mắt hai mí luôn híp lại đầy vẻ khinh khỉnh. Nhưng thứ khiến người ta sợ hắn nhất chính là sự tàn nhẫn bột phát, không có lý do.

Và rồi,  Nhật Hoàng xuất hiện.

Nhật Hoàng là học sinh mới chuyển đến từ Pháp. Ngày đầu tiên bước vào lớp, cậu như một làn gió lạ thổi qua bầu không khí oi nồng của mùa hè xứ nhiệt đới. Vóc dáng cao lớn, làn da trắng sứ, sống mũi cao thanh tú, và đặc biệt là đôi mắt màu trà trong vắt, lúc nào cũng phảng phất một nỗi buồn xa xăm. Cậu mặc bộ đồng phục phẳng phiu, thơm mùi nước hoa đắt tiền – một mùi hương gỗ trầm mặc, khác hẳn với mùi mồ hôi và khói thuốc của đám nam sinh trong trường.

Nguyễn Huy tựa lưng vào tường ở cuối hành lang, điếu thuốc chưa châm kẹp giữa hai ngón tay, nhìn chằm chằm vào "con búp bê" mới đến. Hắn nhếch môi:

_Trông sạch sẽ nhỉ? Để xem trụ được bao lâu.

Sự bắt đầu rất đơn giản: Tiền tiêu vặt.

_Này, công tử.

Nguyễn Huy chặn đường Hoàng ở lối thoát hiểm cầu thang. Hoàng cao hơn hắn một chút , bóng tối từ cơ thể cậu bao trùm lấy hắn.

_ Nghe nói dân du học giàu lắm. Cho xin tí tiền trà đá coi?

Nhật Hoàng không phản kháng. Cậu chậm rãi mở ví, lấy ra một xấp tiền polymer còn mới cứng, đặt vào bàn tay thô ráp của Huy. Giọng cậu nhẹ tênh, có chút âm hưởng lơ lớ của người xa xứ lâu ngày:

_Đủ cho cậu không?

Nguyễn Huy hơi khựng lại. Hắn thích nhìn thấy sự sợ hãi, run rẩy, hoặc ít nhất là sự phẫn nộ trong mắt nạn nhân. Nhưng Nhật Hoàng chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt màu trà tĩnh lặng như nước hồ thu. Hắn thấy mình bị xem thường. Hắn giật lấy xấp tiền, rồi bất thình lình túm lấy cổ áo Hoàng, ép mạnh cậu vào bức tường đá lạnh lẽo.

_Đừng có nhìn tao bằng cái ánh mắt ban ơn đó.

Nguyễn Huy gầm gừ, phả hơi nóng vào tai Hoàng.

_Từ mai, mua cả đồ ăn sáng cho tao. Mang đến tận bàn. Rõ chưa?

Nhật Hoàng hơi nghiêng đầu, sợi dây chuyền bạc nơi cổ áo khẽ rung rinh. Cậu không né tránh, trái lại còn nhích lại gần hơn một chút, đủ để mùi hương gỗ trên người cậu bao vây lấy khứu giác của Nguyễn Huy.

_Được, Nguyễn Huy.

Tiếng gọi tên ấy khiến sống lưng Nguyễn Huy chợt lạnh toát một cách kỳ lạ.

Những ngày sau đó, Nhật Hoàng trở thành "kẻ hầu" riêng của Nguyễn Huy. Sáng sớm, người ta thấy cậu xách theo túi bánh croissant và cà phê đắt tiền đặt lên bàn hắn. Giờ ra chơi, cậu lặng lẽ đứng sau lưng hắn khi hắn chơi game, sẵn sàng đưa nước hay khăn giấy.

Đám đàn em của Huy cười hô hố:

_ Đúng là công tử bột, bị đại ca dọa tí là sợ mất mật.

Nhưng Nguyễn Huy thì không thấy vui. Hắn càng lúc càng cáu kỉnh. Sự phục tùng của Hoàng quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức giả tạo. Hắn muốn phá vỡ sự bình tĩnh đó.

Một buổi chiều sau giờ thể dục, trong phòng thay đồ vắng người. Nguyễn Huy đang bực bội vì thua trận bóng, hắn nhìn thấy Hoàng đang thu dọn sách vở. Vì Huy đã bảo Hoàng ở lại xách cặp lúc về. Song, giờ nó lại là lý do để hắn trút cơn giận, hắn bước tới, không nói không rằng, tung một cú đấm thẳng vào bụng cậu.

_Hự...

Hoàng khuỵu xuống, ôm lấy bụng, lưng đập mạnh vào tủ locker bằng sắt tạo nên tiếng động vang dội.

Nguyễn Huy túm tóc Hoàng, kéo đầu cậu ra phía sau để cậu phải nhìn thẳng vào hắn. Hắn thở hổn hển:

_Mày đang khinh tao đúng không? Tại sao mày không bao giờ van xin?

Khóe môi Hoàng rỉ ra một vệt máu tươi, đỏ rực trên làn da trắng muốt. Cậu không nháo. Ngược lại, đôi mắt màu trà ấy nheo lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang giận dữ của Huy. Một bàn tay của Nhật Hoàng chậm rãi chạm vào cổ tay đang túm tóc mình của Huy những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên mạch đập của hắn như một sự vuốt ve đầy ám muội.

_Cậu đấm đau thật đấy...- Hoàng thì thầm, giọng khàn đặc.

_Nhưng mà... tôi không ghét nó.

Nguyễn Huy giật mình lùi lại như bị điện giật. Hắn nhìn bàn tay mình, rồi nhìn kẻ đang ngồi bệt dưới đất kia.

Có gì đó sai lệch. Rất sai lệch.

Đỉnh điểm của sự sai lệch ấy diễn ra vào một ngày mưa tầm tã.

Nguyễn Huy ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sofa cũ nát ở phòng dụng cụ bỏ hoang, chân gác lên bàn. Đôi giày thể thao của hắn lấm lem bùn đất sau trận đánh nhau ngoài cổng trường.

_Lại đây, Hoàng

Huy ra lệnh, giọng đầy vẻ hống hách để che giấu sự bối rối trong lòng.

_Lau giày cho tao. Tiện thể, tao mỏi chân quá, tháo giày ra rồi bóp chân cho tao.

Nhật Hoàng lặng lẽ tiến lại gần. Cậu quỳ một chân xuống nền đất bụi bặm, bộ đồng phục trắng tinh khôi không chút ngần ngại chạm vào vết bẩn. Cậu cầm lấy chiếc giày đen thô kệch, cẩn thận tháo dây, động tác từ tốn như đang thực hiện một nghi lễ tôn giáo.

Khi chiếc tất bị lột ra, đôi bàn chân của Nguyễn Huy lộ ra.

Trái ngược với vẻ ngoài thô ráp, bụi bặm và tính cách hung bạo, đôi bàn chân của hắn lại trắng nõn, các ngón chân thon sạch sẽ, mu bàn chân ẩn hiện những mạch máu xanh nhạt. Đó là thứ "vẻ đẹp kín đáo" mà Nguyễn Huy luôn giấu trong những đôi giày hầm hố.

Nhật Hoàng khựng lại.

Cậu cầm chiếc giày đen trong tay trái, bàn tay phải chậm rãi chạm vào mu bàn chân của Nguyễn Huy. Sự mát lạnh từ tay Hoàng khiến Huy khẽ rùng mình, định rút chân lại nhưng một lực bóp mạnh bất ngờ khóa chặt cổ chân hắn.

_Đừng cử động.
Hoàng nói, giọng trầm thấp đến lạ thường.

Nguyễn Huy cúi đầu nhìn xuống. Từ góc độ của hắn, hắn chỉ thấy đỉnh đầu của Hoàng. Nhưng khi cậu ngẩng mặt lên, tim Nguyễn Huy như ngừng đập một nhịp.

Đôi mắt màu trà trong vắt thường ngày giờ đây tối đen như mực, đồng tử giãn ra, nuốt chửng lấy mọi ánh sáng. Trong đôi mắt ấy không có sự sợ hãi, không có sự phục tùng. Nó chỉ có một sự khao khát điên cuồng, một sự chiếm hữu vặn vẹo đang cuồn cuộn chảy.

Hoàng không lau giày. Cậu áp sát mặt mình vào bàn chân của Huy, hơi thở nóng hổi phả lên làn da trắng nõn ấy. Cậu hít một hơi thật sâu, như muốn ghi tạc mùi vị của kẻ đang bắt nạt mình vào tận xương tủy.

_ Huy này...

Nhật Hoàng ngước nhìn hắn, khóe môi cong lên một nụ cười rợn người.

_Cậu có biết ở Pháp, người ta đối xử với những thứ mình yêu thích như thế nào không?

Nguyễn Huy lắp bắp:

_ Mày... mày làm cái quái gì thế? Buông ra!

Hắn muốn đạp ngã Hoàng ,nhưng đôi chân hắn như nhũn ra trước ánh nhìn nồng đậm sự tà ác ấy. Nhật Hoàng chậm rãi cúi xuống, hôn nhẹ vào mu bàn chân của Huy, rồi lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang mở to vì sợ hãi của hắn.

_Người ta sẽ bẻ gãy cánh của chúng, để chúng chỉ có thể ở trong lồng của mình mãi mãi.

Bàn tay Hoàng siết chặt cổ chân Huy đến mức để lại vết hằn đỏ tía. Lúc này, Nguyễn Huy mới bàng hoàng nhận ra, kẻ đi săn và con mồi đã đổi chỗ cho nhau từ lúc nào không hay. Kẻ du học sinh thanh lịch này không phải là một con búp bê sứ dễ vỡ, mà là một vực thẳm đen ngòm đang chực chờ nuốt chửng lấy hắn.

_Ngày mai, nhớ lại chỗ cũ nhé, đại ca.

Nhật Hoàng thì thầm, chữ "đại ca" được thốt ra đầy mỉa mai và dục vọng. Nhật Hoàng đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, lại trở về vẻ ngoài thanh nhã như chưa có chuyện gì xảy ra, để lại Nguyễn Huy ngồi chết trân trên ghế, hơi lạnh từ bàn tay Hoàng vẫn còn ám ảnh trên da thịt.
Cả đêm đó Nguyễn Huy không ngủ được. Cứ nhắm mắt lại, hắn lại thấy đôi mắt đen ngòm của Nhật Hoàng và cảm giác mát lạnh chạy dọc sống chân. Hắn tự trấn an mình:

_ Nó chỉ là một thằng công tử bột, mình sợ cái quái gì chứ?

Sáng hôm sau, Nguyễn Huy cố tình đến trường muộn, hy vọng sẽ không phải đối mặt với “nghi lễ” đồ ăn sáng. Nhưng khi hắn vừa đặt mông xuống ghế, trên bàn đã chễm chệ một hộp cơm bento được trang trí cầu kỳ, bên cạnh là một nhành hoa linh lan trắng muốt – loài hoa tượng trưng cho sự trở về của hạnh phúc, nhưng trong căn phòng này, nó trông như một lời nguyền.

Nhật Hoàng ngồi ở bàn trên, chậm rãi quay xuống. Cậu vẫn nở nụ cười dịu dàng đó, nhưng trong mắt Nguyễn Huy, nụ cười ấy giống như lưỡi dao mổ sắc lẹm.

_Cậu đến muộn 15 phút. Cà phê hơi nguội rồi, để tôi đi đổi ly khác cho cậu nhé?

_Không cần! - Nguyễn Huy quát khẽ, giọng hơi run.

_Mày... mày thôi cái trò quái đản này đi. Từ nay tao không bắt mày mua đồ ăn nữa. Biến đi cho khuất mắt tao!

Đám đàn em xung quanh ngơ ngác. Đại ca hôm nay ăn nhầm thuốc à? Sao lại từ bỏ đặc quyền sai bảo “con sen” cấp cao?

Nhật Hoàng không giận. Cậu đứng dậy, tiến lại gần Nguyễn Huy. Trước mặt bao nhiêu người, cậu thản nhiên đưa tay lên, chỉnh lại cổ áo cho hắn. Ngón tay cậu lướt qua yết hầu đang phập phồng của Huy, dừng lại ở đó một nhịp quá lâu so với mức bình thường.

_Cậu đang sợ tôi sao? - Hoàng thì thầm, chỉ đủ cho hai người nghe.

_Đại ca mà lại sợ một học sinh mới chuyển đến... chuyện này mà lộ ra thì không hay đâu.

Nguyễn Huy nghiến răng, định gạt tay cậu ra thì Hoàng đã nhanh hơn, cậu nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Huy, luồn những ngón tay mình vào kẽ tay hắn, đan chặt lấy nhau. Một cái nắm tay cưỡng chế đầy tình tứ.

_Chiều nay, ở phòng y tế. Tôi sẽ đợi cậu để... trả lại chiếc tất hôm qua tôi lỡ cầm nhầm.

Hoàng buông tay ra, để lại một Nguyễn Huy đờ đẫn với hơi ấm kỳ lạ còn vương trên da thịt.

Nguyễn Huy đã định không đến. Hắn đã định trốn về sớm. Nhưng chẳng hiểu sao, đôi chân hắn như bị ma xui quỷ khiến, cuối cùng lại dừng bước trước cánh cửa phòng y tế vào giờ tan tầm.

Bên trong vắng lặng, mùi thuốc sát trùng nồng nặc trộn lẫn với mùi hương gỗ quen thuộc. Nhật Hoàng đang ngồi trên giường bệnh, đôi chân dài vắt chéo, trên tay là chiếc giày đen của Huy hôm qua. Cậu đang dùng một chiếc khăn lụa trắng, tỉ mẩn lau chùi từng đường kim mũi chỉ trên đôi giày thô kệch đó như thể nó là một báu vật vô giá.

_ Cậu đến rồi.

Nhật Hoàng không ngẩng đầu lên, nhưng giọng nói đầy vẻ thỏa mãn.

_Đưa giày đây cho tao!

Nguyễn Huy bước tới, giật lấy chiếc giày.

Nhưng Hoàng không buông. Cậu kéo mạnh một cái khiến Huy mất đà, ngã nhào lên giường, ngay giữa hai chân của Nhật Hoàng. Tư thế này cực kỳ ám muội: Nguyễn Huy chống hai tay hai bên hông Nhật Hoàng, còn Hoàng thì ngả người ra sau, đôi mắt tối sầm nhìn xoáy vào mặt hắn.

_Cậu nóng tính quá. - Hoàng dùng bàn tay còn lại vuốt ve gò má của Huy,rồi trượt xuống cằm.

_Hôm nay cậu đá bóng bị trầy ở chân đúng không? Để tôi xem nào.

_Không... không cần...

Nguyễn Huy muốn phản kháng, nhưng sự áp chế về mặt tinh thần của Nhật Hoàng quá lớn. Hoàng tháo đôi giày thể thao của Huy ra. Một lần nữa, đôi bàn chân trắng nõn của gã đầu gấu lại lộ ra trước mắt kẻ săn mồi.

Trên mu bàn chân Huy có một vết xước nhỏ đang rỉ máu. Nhật Hoàng nhìn vết thương đó với ánh mắt say mê đến điên dại. Cậu không lấy băng gạc. Thay vào đó, cậu cúi xuống...

Cái chạm lưỡi nóng hổi và ướt át trên vết thương khiến Nguyễn Huy nảy người lên, một luồng điện xẹt qua sống lưng làm hắn tê liệt.

_Mày... mày điên rồi... Hoàng...

Nguyễn Huy thở dốc, hai tay bấu chặt vào ga giường trắng muốt.

_Tôi điên vì ai?

Hoàng ngước lên, khóe môi dính một chút máu của Huy, trông vừa ma mị vừa đáng sợ.

_Cậu bắt nạt tôi, cậu bắt tôi nhặt giày, cậu đấm tôi... Cậu làm tất cả để tôi chú ý đến cậu, đúng không? Bây giờ tôi đang chú ý đến cậu đây. Rất, rất chú ý.

Hoàng cầm lấy chiếc tất trắng từ túi áo, nhưng không đưa cho Huy. Cậu chậm rãi dùng nó lau đi vệt nước bọt trên chân hắn, rồi đột ngột áp chiếc tất đó lên mũi mình, hít một hơi thật sâu như một kẻ nghiện đang thỏa mãn cơn khát.

_Mùi của cậu... thơm hơn bất cứ loại nước hoa nào ở Paris.

Nhìn cảnh này, Nguyễn Huy biết bản thân mình động nhầm một tên đã điên còn biến thái mất rồi...

.

Những ngày tiếp theo, trật tự trong trường Thanh Xuân dường như không đổi, nhưng thực chất đã đảo lộn hoàn toàn.

Nguyễn Huy vẫn là đại ca, vẫn ngông cuồng trước mặt đàn em. Nhưng chỉ cần Nhật Hoàng đi ngang qua và khẽ chạm tay vào vai hắn, hoặc chỉ là một cái liếc mắt, Nguyễn Huy sẽ ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn như một con thú nhỏ bị thuần hóa.

Trong giờ ra chơi, tại một góc khuất của sân thượng.

Nguyễn Huy đang ngồi trên một chiếc ghế cũ, còn Nhật Hoàng thì đứng phía sau, hai tay ôm lấy cổ hắn, cằm tựa lên vai Huy.

_ Huy lấy tiền hôm nay không? Hay nay đổi gió để Hoàng lấy tiền của Huy nhé.

Hoàng hỏi, giọng điệu như thể đang đòi nợ, nhưng bàn tay lại đang luồn vào trong áo đồng phục của Huy, mơn trớn những thớ cơ bụng săn chắc và bộ ngực đầy đặn do tập luyện của hắn.

Nguyễn Huy run rẩy lấy ví ra, nhưng Hoàng không cầm lấy tiền. Cậu rút ra một tấm ảnh nhỏ từ trong ví của Huy – tấm ảnh chụp Huy hồi nhỏ đang cười rạng rỡ.

_Cái này quý giá hơn tiền. - Hoàng cất tấm ảnh vào túi mình.
_Từ giờ, mỗi ngày cậu phải đưa cho tôi một thứ đồ cá nhân của cậu. Nếu không...

Cậu ghé sát tai Huy, cắn nhẹ vào vành tai hắn:
_...Tôi sẽ kể cho cả trường nghe về việc đại ca của họ đã rên rỉ thế nào khi tôi 'chạm' vào cậu ấy trong phòng y tế.

Nguyễn Huy nhắm mắt lại, cảm thấy mình đang rơi xuống một vực thẳm không đáy. Hắn là kẻ bắt nạt, hắn là kẻ dùng bạo lực để trị người khác. Nhưng trước mặt Nhật Hoàng, bạo lực của hắn chỉ là trò trẻ con. Sự dịu dàng, mùi hương và những cái chạm biến thái của Hoàng mới là thứ xiềng xích thực sự.

_Ngày mai... tôi muốn cậu mặc chiếc áo sơ mi này đến nhà tôi.

Hoàng buông Huy ra, lùi lại một bước, nụ cười lại trở nên thanh khiết như thiên sứ.

_Tôi sẽ dạy cậu vài từ tiếng Pháp... ví dụ như từ 'tình yêu' chẳng hạn.

Nguyễn Huy nhìn bóng lưng Hoàng rời đi, trong lòng vừa sợ hãi, vừa có một sự kích thích tội lỗi đang nảy mầm. Hắn nhận ra mình không còn muốn thoát khỏi sự bắt nạt này nữa. Hay nói đúng hơn, hắn đã nghiện cảm giác bị kẻ khác chiếm hữu một cách vặn vẹo như thế này.

Căn hộ của Nhật Hoàng nằm ở tầng cao nhất của một khu chung cư cao cấp, tách biệt hoàn toàn với cái nóng bức và xô bồ của phố thị. Khi Nguyễn Huy bước vào, điều đầu tiên hắn cảm nhận được không phải là sự xa hoa, mà là một sự lạnh lẽo đến rợn người.

Căn nhà chỉ có hai màu đen và trắng, tối giản đến mức cực đoan. Và mùi hương đó – mùi gỗ trầm đặc trưng của Hoàng – ở đây nồng đậm đến mức khiến Nguyễn Huy cảm thấy hơi choáng váng.

_Đến rồi sao? Vào đi, tôi đã chuẩn bị nước tắm cho cậu.

Hoàng hiện ra từ sau cánh cửa lùa, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo, để lộ xương quai xanh tinh tế và làn da trắng như tuyết. Cậu tiến lại gần, bàn tay mát lạnh chạm vào gáy Huy, ép hắn phải nhìn vào mắt mình.

_Cậu có mang theo chiếc áo tôi dặn không?

Huy run rẩy đưa túi xách ra. Hoàng nhận lấy, đưa lên mũi hít một hơi, rồi khẽ cau mày:

_Vẫn còn mùi khói thuốc của đám bạn rẻ tiền của cậu. Không sao, tôi sẽ tẩy sạch nó.

Hoàng dẫn Huy vào phòng ngủ. Khi cánh cửa tủ quần áo âm tường mở ra, Nguyễn Huy suýt nữa thì ngã quỵ. Đó không phải là tủ quần áo thông thường.

Phía sau lớp kính mờ là một “tế đàn” dành riêng cho hắn.

Những chiếc khăn tay Huy từng dùng, chiếc bật lửa hắn đánh rơi, những sợi dây giày cũ, và kinh khủng hơn cả là hàng chục tấm ảnh chụp trộm hắn ở mọi tư thế: lúc hắn đang ngủ gật trong lớp, lúc hắn đang đánh nhau với mồ hôi nhễ nhại, và cả bức ảnh chụp đôi bàn chân trần của hắn trong phòng y tế ngày hôm trước. Tất cả được sắp xếp tỉ mỉ, trân trọng như những thánh vật.

_Mày... mày là đồ biến thái... - Nguyễn Huy lắp bắp, lùi lại phía sau.

_Biến thái?

Hoàng bật cười, tiếng cười trong trẻo nhưng chứa đầy gai nhọn. Cậu dồn Huy vào góc tường, một tay khóa chặt eo hắn, tay kia luồn vào tóc hắn, ép đầu hắn ngả ra sau.

_Tôi đã quan sát cậu suốt ba năm qua, Huy ạ. Từ khi tôi còn ở Pháp, qua những tấm ảnh mà người ta gửi sang. Cậu nghĩ việc tôi chuyển đến đây là tình cờ sao?

Hoàng quỳ xuống dưới chân Huy, bàn tay thon dài lại một lần nữa tháo tung dây giày của gã đại ca. Cậu nhẹ nhàng nâng bàn chân của Huy lên, đặt lên đầu gối mình.

_Ở đây không có ai cả. Cậu không cần phải làm đại ca. Cậu chỉ cần làm... của tôi.

Hoàng lấy ra một sợi xích bạc mảnh, nhỏ xíu nhưng vô cùng chắc chắn, có đính một viên đá màu hổ phách giống hệt màu mắt của cậu. Cậu cẩn thận đeo nó vào cổ chân trắng nõn của Huy.

Tiếng lách cách của khóa xích vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, giống như tiếng xiềng xích linh hồn. Nguyễn Huy cảm thấy một luồng điện chạy dọc cơ thể, sự nhục nhã trộn lẫn với một khoái cảm vặn vẹo khiến hắn không thể thốt nên lời. Hắn nhìn xuống đỉnh đầu của Hoàng, nhìn cái cách kẻ kia tôn thờ mà nâng bàn chân mình, và nhận ra mình đã hoàn toàn bị giam cầm trong cái lồng bằng vàng này.

Sáng hôm sau tại trường, Nguyễn Huy xuất hiện với vẻ ngoài mệt mỏi, cổ áo cài kín mít để che đi những dấu vết mờ ám. Hắn cố tình tránh mặt Hoàng, lầm lũi ngồi ở cuối lớp.

Sự thay đổi của “đại ca” không qua khỏi mắt Quốc – kẻ luôn khao khát vị trí thủ lĩnh của Huy. Quốc là một gã to con, cộc cằn và luôn ghen tị với sự ngông cuồng của Huy.

Giờ ra chơi, Quốc chặn đường Huy ở cửa nhà vệ sinh, xung quanh là vài tên đàn em đang cười cợt.

_Này Huy, nghe nói dạo này mày làm chó săn cho thằng du học kia à? - Quốc đẩy mạnh vào vai Huy.

_ Mày nhìn lại mình đi, trông héo úa như con đàn bà. Hay là để tao dạy lại cho mày cách làm đàn ông nhé?

Nói rồi, Quốc vung tay định tát vào mặt Huy. Huy định né, nhưng sự mệt mỏi từ đêm qua khiến phản ứng của hắn chậm lại.

Nhưng cái tát không bao giờ giáng xuống.

Một tiếng “Rắc” khô khốc vang lên cùng với tiếng thét đau đớn của Quốc.

Nhật Hoàng xuất hiện từ lúc nào, bàn tay nhìn có vẻ yếu ớt của cậu đang bẻ ngược cổ tay của Quốc một cách tàn nhẫn. Gương mặt Hoàng vẫn bình thản, thậm chí là đang mỉm cười, nhưng đôi mắt thì lạnh lẽo đến mức khiến đám đàn em xung quanh đứng chôn chân tại chỗ.

_Ai cho phép cậu chạm vào Huy của tôi?

Nhật Hoàng hỏi, giọng nhẹ nhàng như đang trò chuyện về thời tiết.

Cậu tăng thêm lực tay, khiến Quốc quỳ sụp xuống sàn, mặt tái mét vì đau. Hoàng cúi xuống, ghé sát tai Quốc, thì thầm nhưng đủ để Huy nghe thấy:

_Lần sau, nếu cậu dùng bàn tay này chạm vào cậu ấy, tôi sẽ gửi từng ngón tay của cậu về nhà cho bố mẹ cậu đấy. Tôi có đủ tiền và quan hệ để khiến cậu biến mất mà không ai hay biết. Tin tôi không?

Sát khí tỏa ra từ Hoàng khiến Quốc sợ đến mức tè cả ra quần. Cậu buông tay, rút một chiếc khăn tay lụa trắng ra lau kỹ từng ngón tay mình như vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu, rồi ném chiếc khăn vào mặt Quốc.

Cậu quay sang nhìn Nguyễn Huy ánh mắt ngay lập tức chuyển sang sự tình ái nồng đậm. Hoàng bước tới, thản nhiên quàng tay qua eo Huy trước mặt bao nhiêu người, kéo hắn sát vào lòng mình.

_Cậu thấy không, Huy? Ngoài tôi ra, thế giới này toàn những kẻ thô bỉ.

Hoàng đưa tay lên, vuốt ve vết đỏ trên vai Huy do Quốc vừa đẩy. Cậu cúi xuống, công khai đặt một nụ hôn lên cổ Huy, ngay vị trí mạch đập đang hỗn loạn.

_Cậu chỉ an toàn khi ở cạnh tôi thôi. Nhớ kỹ điều đó.

Nguyễn Huy nhìn đám đàn em của Quốc đang run rẩy, nhìn Quốc đang ôm tay khóc lóc, rồi nhìn kẻ đang ôm lấy mình. Hắn nhận ra một sự thật kinh hoàng: Hắn không còn sợ sự bắt nạt của Nhật Hoàng nữa. Hắn sợ... cảm giác được Hoàng bảo vệ theo cách điên rồ này.

Hắn rúc đầu vào hõm cổ Hoàng, hít lấy mùi hương gỗ quen thuộc, và lần đầu tiên, đôi tay hắn run rẩy vòng ra sau, ôm lấy lưng cậu.

_ Tình yêu... đưa tôi về nhà. - Huy thì thầm, giọng nói vỡ vụn.

Nụ cười trên môi Nhật Hoàng càng rộng hơn. Con mồi của cậu cuối cùng đã tự nguyện bước vào miệng vực.

.

Đêm dạ tiệc tốt nghiệp của trường Thanh Xuân.

Khác với vẻ ngông cuồng ngày thường, Nguyễn Huy hôm nay mặc một bộ vest đen được cắt may thủ công tinh xảo – món quà mà Nhật Hoàng đã "ép" hắn phải nhận. Bộ đồ ôm sát cơ thể săn chắc, làm tôn lên bờ vai rộng và vòng eo hẹp. Nhưng chỉ có Huy mới biết, bên dưới lớp vải lụa đắt tiền đó, ở cổ chân trái của hắn, sợi xích bạc với viên đá hổ phách vẫn đang siết nhẹ, nhắc nhở hắn về tình yêu thực sự của mình.

Nguyễn Huy đứng giữa đám đông, tay cầm ly rượu vang, nhưng mắt hắn không rời khỏi bóng dáng cao lớn đang đứng ở phía xa. Nhật Hoàng mặc một bộ vest màu trắng kem, trông cậu như một vị hoàng tử bước ra từ thần thoại Pháp, lịch lãm và xa cách.

_Đại ca, sao hôm nay anh im lặng thế? Ra làm vài ván với bọn em đi! – Một tên đàn em vỗ vai Huy.

Huy chưa kịp trả lời thì một mùi hương gỗ trầm quen thuộc đã bao vây lấy hắn. Nhật Hoàng đã đứng sau lưng hắn từ lúc nào, bàn tay cậu thản nhiên đặt lên eo Huy, kéo hắn lùi lại một chút, tách biệt khỏi đám đông.

_Cậu ấy đang bận rồi.

Hoàng cười nhẹ với tên đàn em, ánh mắt sắc lẹm khiến tên kia rùng mình lùi lại.

Hoàng ghé sát vào tai Huy, hơi thở nóng hổi khiến vành tai hắn đỏ rực:

_ Cậu mặc bộ này đẹp lắm, Huy ạ. Nhưng tôi thích lúc cậu... không mặc gì và nằm dưới thân tôi rên rỉ hơn.

_ Hoàng... đông người lắm...
Huy thốt lên, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng. Hắn thấy mình thật thảm hại, đường đường là đại ca trường mà giờ đây lại run rẩy chỉ vì một câu nói đùa cợt của kẻ cao lớn hơn.

_Vậy thì đi đến nơi không có người.

Hoàng dẫn Huy đến phòng thư viện cũ ở tầng thượng, nơi không có ánh đèn dạ tiệc, chỉ có ánh trăng mờ ảo xuyên qua những kẽ lá. Không gian nồng mùi giấy cũ và bụi bặm, tạo nên một cảm giác vụng trộm đầy kích thích.

Vừa bước vào trong, Hoàng đã đẩy Huy vào một kệ sách lớn. Những cuốn sách dày cộp rung rinh như sắp rơi xuống. Nhật Hoàng không đánh hắn, không đấm hắn như cách Huy từng làm. Cậu chỉ dùng hai tay khóa chặt tay Nguyễn Huy lên đỉnh đầu, rồi chậm rãi cúi xuống, hôn lên những vết sẹo nhỏ trên mu bàn tay hắn – những vết tích của những trận đánh nhau thời ngông cuồng.

_Đôi bàn tay này từng đấm tôi...

Nhật Hoàng thì thầm giữa những nụ hôn.

_Tôi thích chúng. Chúng mạnh mẽ, nhưng bây giờ chúng chỉ có thể dùng để ôm tôi.

Hoàng buông tay Huy ra, rồi đột ngột quỳ xuống trước mặt hắn.

Nguyễn Huy bàng hoàng:

_ Hoàng, cậu làm gì thế?

Hoàng không trả lời. Cậu tháo đôi giày tây bóng loáng của Huy ra. Trong bóng tối, đôi bàn chân trắng nõn của gã đầu gấu lại hiện ra, lấp lánh sợi xích bạc dưới ánh trăng. Hoàng nâng bàn chân của Huy lên, áp sát vào mặt mình, đôi mắt đen ngòm ngước nhìn hắn đầy sùng bái.

_Cậu có biết tại sao tôi lại cam tâm nhặt giày cho cậu không? - Hoàng hỏi, giọng khàn đặc.

_Vì tôi luôn cam tâm tình nguyện cúi đầu trước cậu. Tôi muốn thấy kẻ kiêu ngạo nhất trường này chỉ để ý sự phục tùng của tôi. Và bây giờ... Tôi đã làm được rồi.

Hoàng bắt đầu dùng những ngón tay thon dài của mình mơn trớn từ bàn chân Huy lên, mỗi điểm chạm đều như đốt cháy dây thần kinh của hắn. Nguyễn Huy thở dốc, một tay vịn vào kệ sách để không ngã quỵ, một tay vô thức vò nát mái tóc mềm của Hoàng. Chẳng biết khi nào mà chiếc quần âu của Nguyễn Huy đã bị Nhật Hoàng lột ra

_ Tôi... tôi ghét cậu... - Huy rên rỉ, nhưng đôi chân hắn lại không hề có ý định rút ra khỏi tay Hoàng.

_ Nói dối.

Hoàng cười thấp, cậu bất ngờ cắn nhẹ vào bắp đùi của Huy một cảm giác đau nhói trộn lẫn với khoái cảm tột cùng khiến Huy khuỵu xuống, ngồi bệt lên sàn thư viện.

Bây giờ, họ ngang hàng nhau. Nhật Hoàng nhào tới, bao trùm lấy Huy bằng nụ hôn mãnh liệt và đầy tính chiếm hữu. Mùi hương gỗ và mùi của sự khao khát hòa quyện vào nhau. Trong khoảnh khắc đó, Nguyên Huy nhận ra "vương miện"  của mình đã mất, địa vị đại ca của mình đã tan thành mây khói. Hắn không còn là vua của ngôi trường này, hắn chỉ là "búp bê thủy tinh" của Nhật Hoàng.

Và điều đáng sợ nhất là... hắn yêu cái lồng giam này.

Buổi lễ tốt nghiệp kết thúc. Đám đông dần tản ra, ánh đèn sân khấu tắt lịm.

Ở bãi đậu xe, Nhật Hoàng mở cửa chiếc xe sang trọng của mình, chờ đợi. Nguyễn Huy bước ra từ bóng tối, cổ áo vest hơi xộc xệch, đôi mắt có chút mơ màng. Hắn lặng lẽ bước vào ghế phụ.

Trước khi xe lăn bánh, Hoàng nắm lấy tay Huy, đan chặt những ngón tay vào nhau. Cậu lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là hai chiếc nhẫn bạc có khắc tên của cả hai, nhưng mặt trong của nhẫn lại có những chiến gai nhỏ xíu.

_ Đeo nó vào, và cậu sẽ không bao giờ có thể rời xa tôi.

Nguyễn Huy nhìn chiếc nhẫn, rồi nhìn gương mặt  đẹp trai nhưng đầy tà khí của Hoàng. Hắn không hề do dự, tự tay đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của mình. Cơn đau nhẹ từ những chiếc gai đâm vào da thịt làm hắn khẽ nhíu mày, nhưng nụ cười của Hoàng đã xoa dịu tất cả.

_Chúng ta đi đâu? - Huy hỏi.

_Về nhà. Về nơi mà cậu sẽ mãi mãi là 'con búp bê' xinh đẹp nhất của tôi.

Chiếc xe lao vút vào màn đêm, để lại ngôi trường Thanh Xuân phía sau với những ký ức về một đại ca trùm trường đã biến mất. Người ta nói Nguyễn Huy đã đi du học Pháp cùng người bạn mới. Nhưng chỉ có bóng đêm mới biết, gã đầu gấu ấy đang nằm trong vòng tay của kẻ săn mồi, tình nguyện để sợi xích bạc ở cổ chân trói buộc cả cuộc đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz