Hoan Xam Va Trang Khao Khao
Hạ Duệ Phong nghĩ, hôm nay đúng là một ngày hoàn hảo.Buổi sáng vừa mở mắt là đã thấy khuôn mặt đẹp trai của bạn trai đang nằm gọn trong lòng anh, hơi thở nhẹ nhàng phả vào ngực anh như thể đang thổi vào cả trái tim.Anh nhẹ nhàng rời giường rồi ngồi xuống bên cạnh, say mê ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của người yêu mình.Đẹp quá, nhìn một trăm lần, một nghìn lần, anh vẫn chỉ có thể thốt lên như vậy thôi.Như một tác phẩm nghệ thuật bằng sứ trắng, tinh tế, thanh lịch, đẹp đến hoàn mỹ.Anh không kìm được bèn lấy điện thoại ra chụp trộm một tấm, sau đó vui vẻ đi rửa mặt, làm bữa sáng và chuẩn bị đi làm.Hôm nay thật sự rất suôn sẻ, chắc hẳn là nhờ là ngày sinh nhật của mình. Lớp học thì trơn tru bất ngờ, không có đứa trẻ nào ngã trầy chân rồi khóc lóc như thể gãy xương, không có đứa nào chạy loạn khắp sân trường, tất cả đều trật tự, ổn định. Ngay cả lúc trực ca trưa cũng không gặp sự cố nào, không có ai làm đổ hộp cơm, không có đứa nào lẻn từ tầng một lên tầng năm chơi, và tuyệt nhiên không có đứa nào lén hút thuốc điện tử trong góc trường hết.Lại còn là thứ sáu nữa, lãnh đạo thậm chí còn không họp. Tan làm đúng giờ, tâm trạng anh nhẹ như gió.Anh nhắn tin cho Đặng Thành Ninh bảo anh xong việc rồi, hỏi cậu muốn ăn gì để anh đi mua.Đặng Thành Ninh không trả lời.Hạ Duệ Phong tiện đường mua ít rau rồi về nhà, trong tủ lạnh vẫn còn thịt và đồ ăn. Anh nghĩ chừng này đủ để nấu mấy món mà Đặng Thành Ninh thích rồi.Hôm nay anh chỉ mong được nhanh chóng gặp lại người yêu đã xa anh suốt thời gian qua, ngoài điều đó ra không còn mong ước gì khác."Bé con, anh về rồi đây!" Vừa bước vào cửa, anh đã lớn tiếng gọi vào trong nhà. Anh nghĩ Đặng Thành Ninh sẽ ra đón mình, nhưng không. Anh thay giày ở cửa, đặt đồ xuống, vừa ngẩng đầu lên thì sững sờ.Cả phòng khách ngập tràn quà tặng.Không hề nói điêu, đủ mọi kích thước được bọc giấy rất đẹp, đủ hình dạng dài, ngắn, dày, mỏng.Chắc phải đến cả trăm hộp.Cả căn phòng khách kín mít, không còn chỗ để bước, chỉ còn một lối nhỏ dẫn đến phòng ngủ và phòng làm việc.Thậm chí cả lối đi giữa phòng khách và phòng ăn cũng bị chặn kín.Hạ Duệ Phong vừa sốc, vừa vui, vừa hoang mang, vừa bất lực. Anh lớn tiếng hỏi: "Bé con, em không ra đây giải thích với anh một chút sao?"Không có tiếng trả lời.Chẳng lẽ cậu ra ngoài rồi?Anh rút điện thoại gọi cho Đặng Thành Ninh. Tiếng chuông phát ra từ phòng làm việc.Cuối cùng Đặng Thành Ninh cũng bước ra cẩn thận nhìn anh, vẻ mặt ẻm đáng yêu đến mức ai mà gặp cũng chỉ muốn dâng cả thế giới cho em ấy, mong em chọn lấy một món.Dù vẫn còn sốc, Hạ Duệ Phong vẫn cười nhìn cậu.Đặng Thành Ninh khẽ nói: "Chúc mừng sinh nhật, Hạ Duệ Phong."Nhìn cả trăm hộp quà lớn nhỏ, anh ngớ người: "Thật sự quá vui rồi đấy, bé con. Em không định giải thích chút à? Em muốn gây bất ngờ cho anh nhỉ, bất ngờ thật đấy. Nhưng mà anh tháo hết chỗ này thì nhà mình chứa nổi không?"Đặng Thành Ninh đi vòng qua đống quà, nhẹ giọng: "Chứa được mà, chỉ là hộp nhiều với hơi to thôi."Hạ Duệ Phong ôm lấy cậu, nói: "Anh muốn thêm một món quà nữa, rất rất muốn, rồi anh sẽ từ từ bóc mấy món kia sau."Nói rồi, anh cúi xuống hôn cậu.Nụ hôn kéo dài đến mức Đặng Thành Ninh thấy đầu óc quay cuồng, thiếu cả dưỡng khí. Cậu đẩy anh ra, anh mới chịu dừng.Hạ Duệ Phong nhìn căn phòng đầy ắp quà, có chút bối rối không biết bắt đầu từ đâu."Mở cái nào trước đây? Bé con, mở quà trước hay nấu cơm trước? Bóc hết chỗ này chắc muộn lắm nhỉ. Hay để anh nấu cơm trước nhé, em có đói không?"Đặng Thành Ninh lắc đầu: "Hôm nay không cần anh nấu cơm đâu, anh cứ mở quà đi."Cậu nhìn anh với ánh mắt mong chờ, sáng rực như thể chính cậu mới là người nhận quà, phấn khích không thể giấu nổi.Hạ Duệ Phong bật cười, anh dọn một khoảng trống cho cậu ngồi trên sofa, còn anh ngồi dưới sàn lấy kéo bắt đầu tháo quà."Bé con, sao lại có nhiều đồ thế này? Em mua từ lúc nào? Làm sao mang lên đây hết được? Sinh nhật chỉ cần một món quà là đủ rồi, em——"Lời anh đột ngột dừng lại.Hạ Duệ Phong bắt đầu mở hộp quà lớn nhất.Bên trong là chiếc áo bóng rổ có chữ ký của thần tượng anh yêu thích nhất, chính là chiếc áo đã được trưng bày trong phòng khách nhà Đặng Thành Ninh.Chiếc áo này vô cùng quý giá, đến mức dù thích đến đâu, Hạ Duệ Phong cũng không dám mở miệng xin cả.Anh quay sang nhìn Đặng Thành Ninh.Cậu cười rạng rỡ như một đứa trẻ, ánh mắt đầy mong đợi và vui sướng, cứ như đã chắc chắn món quà này là tuyệt vời nhất trong mắt anh.Một cảm giác lạ lùng dấy lên trong lòng Hạ Duệ Phong. Anh nhanh chóng lấy một hộp quà khác, tiếp tục mở.Bên trong là mô hình Người Bảo Vệ Ngân Hà phiên bản giới hạn từ mười năm trước, chỉ phát hành ở nước ngoài, fan phải xếp hàng dài cả ngày và mô hình đã được bán hết chỉ trong tích tắc.Anh lần lượt mở từng hộp.Trong khi đó Đặng Thành Ninh cẩn thận cầm túi rác lớn, chăm chỉ thu dọn giấy gói và hộp quà. Cậu còn nhặt từng mô hình, từng món đồ, quay sang hỏi: "Em giúp anh bày lên nhé? Đặt ở đây được không?"Hạ Duệ Phong lúc này mới nhận ra giá trưng bày trong phòng khách đã được Đặng Thành Ninh sắp xếp lại từ lúc nào không hay. Những mô hình trước đây được bày thoáng đãng giờ đã chen chúc, tạo không gian để đặt những món quà sinh nhật của anh.Đặng Thành Ninh đang cẩn thận đặt từng món quà mình tặng lên giá.Từ mô hình, tượng nhân vật Người Bảo Vệ Ngân Hà, đến những vật phẩm liên quan đến bóng rổ, đôi giày phiên bản giới hạn——trong số đó có món Hạ Duệ Phong từng thấy trong tủ trưng bày ở nhà Đặng Thành Ninh, có món là mô hình quý giá chưa từng mở hộp. Thậm chí còn có cả bản thảo truyện tranh——chính là bộ truyện thiếu niên mà Hạ Duệ Phong yêu thích nhất, anh đã đọc đi đọc lại đến mức sách nhàu nát cả trang sách.Hạ Duệ Phong không thể tin nổi. Anh cứ mở hộp hết món này đến món khác, mất hơn một giờ đồng hồ nhưng chỉ mới tháo được vài chục hộp.Đặng Thành Ninh chẳng hề mệt mỏi, vẫn kiên trì dọn dẹp hộp rác, sắp xếp quà tặng, sau đó nhìn anh với ánh mắt mong chờ như thể chính mình mới là người được nhận quà.Cuối cùng, Hạ Duệ Phong dừng lại, hỏi: "Bé con, em vừa mới đi công tác về, vậy em chuẩn bị mấy thứ này từ khi nào? Và hôm nay em đã mất bao lâu để gói quà?"Đặng Thành Ninh mỉm cười: "Em bắt đầu chuẩn bị từ trước khi đi công tác rồi. Gói từ từ rồi cất trong phòng làm việc nên anh không biết đâu. Hôm nay em chỉ gói mấy món để ở giá trưng bày thôi, không mất nhiều thời gian. Còn việc chuyển đồ thì em thuê người mang giúp đến đây."Hạ Duệ Phong nhìn cậu chằm chằm, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Cuối cùng anh cất tiếng, hơi ngập ngừng: "Mấy món này... từ đầu đã là em mua cho anh sao? Em... là vì anh nên mới thích Người Bảo Vệ Ngân Hà, mới quan tâm đến bóng rổ à?"Sao có thể như vậy được?Mặc dù anh biết Đặng Thành Ninh đã thích anh từ thời trung học, mặc dù anh biết cậu từng thuê người chụp trộm mình, dù anh biết sau khi quen nhau cậu đã lén lắp camera trong nhà...Nhưng liệu có ai chỉ vì thích một người mà quan tâm đến tất cả sở thích của họ, tìm hiểu, sưu tầm những thứ liên quan chỉ đơn giản vì người đó thích, chứ không phải vì mình thích không?"Ừm." Đặng Thành Ninh gật đầu, hoàn toàn thoải mái như thể đó chẳng phải chuyện gì to tát. Cậu thấy anh dừng tay không tháo quà nữa, còn chủ động đưa thêm một hộp nhỏ bên cạnh giục anh tiếp tục mở."Truyện tranh... em cũng vì anh nên mới xem sao?"Đặng Thành Ninh lại gật đầu, chớp mắt nhìn anh, như thể khó hiểu tại sao anh cứ hỏi mãi mà không lo mở quà.Nhưng nhà cậu toàn những thứ này!Người Bảo Vệ Ngân Hà, bóng rổ, truyện tranh——tất cả đều là những thứ Hạ Duệ Phong thích.Trước đây, anh từng cảm thán rằng mình và Đặng Thành Ninh đúng là tri kỷ hoàn hảo. Cả hai thích cùng một thứ, có cùng sở thích, thậm chí gu xem phim cũng giống nhau.Tay Hạ Duệ Phong run rẩy, anh đặt kéo xuống."Bé con... em thích xem phim siêu anh hùng không? Hay chỉ vì thích ngồi xem bên cạnh anh?"Đặng Thành Ninh nhìn anh vẻ khó hiểu: "Sao vậy? Em thích ngồi xem với anh."Hạ Duệ Phong ngồi thẳng dậy quỳ đối diện cậu, nghiêm túc nhìn vào mắt cậu, anh hỏi: "Vậy... rốt cuộc em thích gì?"Em thích xem loại phim nào, thích đọc sách gì, thích nghe nhạc gì, thích môn thể thao nào——sở thích thật sự của Đặng Thành Ninh là gì?Đến hôm nay, Hạ Duệ Phong mới nhận ra anh hoàn toàn không biết gì cả."Em thích anh."Đặng Thành Ninh nhìn Hạ Duệ Phong mỉm cười ngây thơ, trả lời bằng một câu đơn giản nhất.Hạ Duệ Phong như bị câu nói ấy đánh gục.Anh quỳ gối nhích lại gần người yêu, dang tay ôm chặt lấy đôi chân cậu, rồi áp mặt mình vào đầu gối cậu, vẻ mặt đau khổ."Tại sao, sao em không nói với anh sớm hơn chứ?"Đặng Thành Ninh bối rối xoa mái tóc ngắn cũn hơi cứng của anh."Tại sao em không nói rằng em thích anh? Tại sao hồi cấp ba em không đến gần anh?" Hạ Duệ Phong nghẹn ngào hỏi.Anh không thể tưởng tượng được suốt bao năm trời, Đặng Thành Ninh cứ mãi mua những món quà mà không bao giờ tặng được. Nghĩ đến thôi đã đau đến nghẹt thở."Bởi vì lúc đó... em nghĩ anh có bạn gái rồi mà..." Đặng Thành Ninh thì thầm.Hạ Duệ Phong ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Em chỉ cần nói với anh một câu thôi, chỉ cần đến gần anh một chút thôi..."Chỉ cần Đặng Thành Ninh hơi vẫy tay gọi, bất kỳ phiên bản nào của Hạ Duệ Phong, ở bất kỳ thời điểm nào, cũng sẽ lập tức lao đến bên cậu.Chỉ cần vị thần của anh chịu bước về phía anh một bước, chàng trai nhút nhát và yếu đuối khi xưa sẽ không ngần ngại chạy đến ôm lấy vị thần của mình ngay."Em sợ anh ghét em."Câu nói của Đặng Thành Ninh làm người ta không thể tin nổi."Khi đó em vẫn còn đang đi khám bác sĩ, vẫn uống thuốc. Em có bệnh. Anh sẽ không thích em đâu, sẽ ghét em thôi."Hạ Duệ Phong tuyệt vọng nhìn cậu, mắt anh đỏ hoe."Dù là khi nào anh cũng không bao giờ ghét em hết. Anh chỉ có thể yêu em thôi."Đặng Thành Ninh ngẩn người. Cậu ngồi thừ ra một lúc, rồi lại hỏi: "Thế còn anh? Sao anh không đến tìm em? Sao không nói cho em biết anh cũng thích em?"Đôi mắt cậu cũng bắt đầu đỏ lên.Hạ Duệ Phong cười khổ: "Trước khi gặp lại em, anh chưa bao giờ dám mơ sẽ được ở bên em. Em hiểu không? Em là thần, anh thậm chí không dám cầu xin tình yêu từ em."Đặng Thành Ninh ngẩn ngơ nhìn anh.Hạ Duệ Phong nắm chặt tay cậu, đặt lên ngực mình."Bé con, xin em, đừng bao giờ rời xa anh. Xin em, hãy tin anh."Đừng lắp camera lén nữa. Đừng như thể chẳng có ngày mai mà tặng anh cả trăm món quà cùng một lúc. Đừng bất an. Đừng nghi ngờ tình yêu của anh. Và đặc biệt, đừng luôn nghĩ đến chuyện chia tay.Rốt cuộc hai kẻ ngốc này ôm nhau, hôn nhau, quên luôn cả trăm món quà chưa mở hết.Hạ Duệ Phong bế Đặng Thành Ninh vào phòng tắm.Nước nóng chảy xuống làn da, kích thích từng tế bào trong cơ thể.Họ không ngừng hôn nhau dưới dòng nước, mãnh liệt đến mức khó thở nhưng vẫn không chịu buông nhau ra. Cả hai tắm rất lâu, lâu đến mức tưởng như cả phòng tắm cũng thiếu dưỡng khí.Hạ Duệ Phong dùng khăn tắm lau khô tóc và người cho Đặng Thành Ninh, thậm chí còn cẩn thận sấy tóc cho cậu, rồi bế cậu lên."Mình chưa ăn tối mà." Đặng Thành Ninh khẽ nói, "Em đặt đồ ăn rồi, 7 giờ sẽ giao đó, giờ làm sao đây?"Hạ Duệ Phong đáp: "Không sao, không ai mở cửa thì họ sẽ để ngoài cửa thôi."Quả nhiên, người giao hàng gõ cửa mãi, gọi điện cũng không ai nghe, cuối cùng đành để đồ ăn ở cửa rồi rời đi.Hai người họ ở trong nhà hoàn toàn không nghe thấy tiếng gõ cửa.Hạ Duệ Phong lấy từ đầu giường ra lọ gel bôi trơn đã để sẵn, bóp ra một lượng lớn, nhẹ nhàng thoa đều lên phần mềm mại phía sau của Đặng Thành Ninh.Cảm giác lành lạnh từ gel bôi trơn khiến Đặng Thành Ninh khẽ rùng mình.Hạ Duệ Phong cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên vai cậu, dịu dàng trấn an. Ngay sau đó, một ngón tay chậm rãi đi vào cơ thể cậu, rồi thêm ngón thứ hai, và cuối cùng là ba ngón.Khi ba ngón tay làm cậu cảm thấy đầy và hơi khó chịu, Đặng Thành Ninh bắt đầu căng thẳng.Bình thường việc chuẩn bị chỉ dừng lại ở ba ngón tay, nhưng lần này Hạ Duệ Phong không có ý định dừng lại. Anh bóp thêm một lượng lớn gel bôi trơn rồi tiếp tục đưa ngón tay thứ tư vào, chậm rãi nhưng đầy quyết tâm.Đặng Thành Ninh phát ra những tiếng rên rỉ khẽ khàng như muốn khóc.Hạ Duệ Phong gần như đã đổ hết cả chai gel bôi trơn, nhiều đến mức lớp chất lỏng mát lạnh và trơn mượt trượt dọc theo khe mông đỏ ửng của Đặng Thành Ninh, từ từ nhỏ giọt xuống ga giường.Đặng Thành Ninh đưa tay ra sau, chạm vào phần da thịt ở kẽ m.ông đang dính nhớp nháp của mình.Hạ Duệ Phong nắm lấy tay cậu, mười ngón đan chặt vào nhau, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng lo, anh sẽ làm chậm thôi."Hạ Duệ Phong thực sự rất chậm rãi, chậm đến mức chất bôi trơn mát lạnh đã trở nên nóng rẫy, chậm đến mức nơi nhạy cảm phía sau của Đặng Thành Ninh bị mơn trớn đến mềm nhũn, mềm mại, đỏ au.Hạ Duệ Phong không thể nhịn thêm được nữa, anh rút ngón tay ra, điều chỉnh thân dưới đang c.ương c.ứng của mình, nhắm thẳng vào nơi mà anh đã khao khát suốt ngày đêm, rồi từ từ tiến vào.Đặng Thành Ninh dường như ngừng cả thở, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.Hạ Duệ Phong tiến vào hoàn toàn, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve cậu nhỏ đã mềm xuống phía trước của Đặng Thành Ninh, từng động tác đều kiên nhẫn lẫn dịu dàng.Đặng Thành Ninh bất chợt hít sâu một hơi, như thể cảm giác vừa trở lại, những âm thanh phát ra pha lẫn giữa đau đớn cùng khoái lạc. Cậu quay đầu, như người đang chìm trong nước tìm kiếm không khí.Ngay khoảnh khắc ấy, như được linh cảm dẫn lối, Hạ Duệ Phong cúi xuống, môi anh tìm đến môi cậu hòa quyện trong một nụ hôn sâu lắng.Khi tách ra, Hạ Duệ Phong nhẹ nhàng lau mồ hôi và những giọt nước mắt vì phản ứng tự nhiên trên gương mặt cậu, khẽ hỏi: "Đau không em?"Đặng Thành Ninh mở to đôi mắt đen láy nhìn anh, trong đôi mắt ấy ẩn chứa sự thuần khiết và yếu đuối, chẳng giống một người đàn ông ba mươi tuổi tí nào. Rồi cậu lắc đầu.Lừa ai chứ, rõ ràng là đau.Cây hàng của Hạ Duệ Phong vừa to vừa dày, anh biết rõ hậu huyệt mềm mại của Đặng Thành Ninh sẽ khó lòng chứa nổi. Nhưng Đặng Thành Ninh giống như một cậu thiếu niên mới lớn, lại lắc đầu, cố gắng dỗ dành người yêu rằng mình không đau. Hạ Duệ Phong siết chặt hàm răng, cây d.ục vọng của anh giật thót, càng lúc càng căng c.ứng. Đặng Thành Ninh trừng mắt kinh ngạc đến mức không thể tin nổi, rồi cậu không thể nói thêm gì ngoài những tiếng rên rỉ thoát ra.Hạ Duệ Phong giữ chặt eo của Đặng Thành Ninh, ép cậu quỳ sụp xuống giường, xong anh bắt đầu ra vào dồn dập. Ban đầu Hạ Duệ Phong cố gắng giữ nhịp chậm rãi, không dám đẩy quá nhanh. Nhưng khi nghe tiếng rên ngày càng lớn của Đặng Thành Ninh, anh càng thúc càng hăng. Đến cuối cùng, mỗi cú nắc của anh đều nặng và sâu hoắm, mạnh mẽ đến mức khiến từng hơi thở của Đặng Thành Ninh như nghẹn lại. Làn da cậu đỏ ửng, cơ thể run rẩy từng đợt, rõ ràng là đã lên đ.ỉnh của khoái cảm. Hạ Duệ Phong áp sát hạ bộ mình vào cặp mông của Đặng Thành Ninh, cọ xát mạnh mẽ trên phần da thịt ẩm ướt, nóng bỏng mà chặt chẽ. "Đừng mà——"Đặng Thành Ninh bật khóc hét lên, run rẩy toàn thân, cả người mềm nhũn ngã phịch xuống giường.Đôi mắt cậu trong veo như mặt hồ sau cơn mưa, sáng ngời và tĩnh lặng. Hai gò má ửng hồng đầy mê hoặc còn vương vết nước mắt. Đôi môi đỏ mọng, mềm mại, thậm chí đầu mũi thanh tú cũng nhuốm chút sắc đỏ.Cả người cậu mang dáng vẻ quyến rũ sau cao trào, yếu đuối nhưng đẹp đến nao lòng.Đây chính là người anh yêu.Hạ Duệ Phong cảm thấy da đầu tê dại, cây hàng anh vừa giải phóng đã sôi sục c.ứng lại ngay lập tức.Đặng Thành Ninh liếc nhìn, lập tức nhận ra sự thay đổi ấy. Cậu theo bản năng sợ hãi, vội vàng đưa tay che lấy cửa sau của mình, ánh mắt trách móc mà nhìn anh.Cái thứ t.rym to ch.ết tiệt của Hạ Duệ Phong như bị điện giật, bị kích thích mãnh liệt rồi c.ứng sừng sững lên ngay lập tức. Anh vòng tay nắm lấy cổ chân trắng nõn của Đặng Thành Ninh rồi chậm rãi kéo cậu về phía mình, để cậu hoàn toàn nằm dưới thân anh.Đặng Thành Ninh vùng vẫy, ngỡ ngàng: "Đã... đã làm lâu như vậy rồi..."Hạ Duệ Phong lúc này hoàn toàn mất kiểm soát. Anh cúi xuống hôn lấy hôn để đôi môi đỏ mọng ấy, đôi tay thô bạo tách rộng hai chân Đặng Thành Ninh ra giữ chặt như gọng kìm, phơi bày bộ phận s.inh dục đã bớt c.ứng sau khi đạt đỉnh, cùng với cánh cửa nhỏ nhắn hồng hào đã mềm như trái chín.Anh lại một lần nữa xâm nhập vào cơ thể Đặng Thành Ninh từ phía trước, không chút thương xót, lờ đi lời cầu xin được nghỉ ngơi của cậu. Anh tiến vào bên trong thật sâu thật chắc, nghiền nát khuấy đảo từng tấc thịt cậu, nhìn chằm chằm vào chỗ ấy của cậu lại bắt đầu c.ăng c.ứng, rồi thì thầm vào tai cậu: "Bé con, em lại muốn rồi." Đặng Thành Ninh hét đến lạc giọng.Mãi đến 11 giờ, Hạ Duệ Phong mới ra mở cửa lấy đồ ăn.Món ăn trong túi giữ nhiệt vẫn còn ấm, là đồ ngon từ một khách sạn năm sao. Hạ Duệ Phong dịu dàng đút cho Đặng Thành Ninh ăn một chút. Cậu chỉ nhấp vài thìa cháo bào ngư, mệt mỏi đến mức không thể ăn thêm gì. Thấy vậy, anh nhanh chóng xử lý hết phần còn lại, ăn một cách ngon lành như đang bị bỏ đói.Đặng Thành Ninh mệt đến mức không mở nổi mắt, khẽ thì thầm: "Trong tủ lạnh có bánh kem..."Hạ Duệ Phong đứng dậy lấy bánh kem.Rồi anh dùng lớp kem mát lạnh trên bánh quét lên cơ thể người yêu.Sau đó anh nói, chúc anh sinh nhật vui vẻ đi bé con.Và rồi anh từ từ tận hưởng chiếc bánh sinh nhật ngọt ngào nhất đời mình.
【Tác giả có lời muốn nói】Ban đầu là một đôi đáng thương trong tình yêu, cuối cùng lại trở nên hạnh phúc. Gable... cuối cùng đã đạt "homerun" rồi...
【Tác giả có lời muốn nói】Ban đầu là một đôi đáng thương trong tình yêu, cuối cùng lại trở nên hạnh phúc. Gable... cuối cùng đã đạt "homerun" rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz