Hoan Wumichi Hoa Man Noi Tay Ai
Màn đêm sương muối ướp lên nền trời cái dư vị nặng nề của gió mùa. Hòn đảo này cuối cùng cũng đã bước vào mùa mưa. Michiko nằm gọn trong lòng Phạm Vô Cứu, đầu gối lên cánh tay vững chắc của ngài. Vị Tướng Quân mở ánh mắt sâu đậm nhìn người con gái vẻ mặt đầy suy tư. Những ngày này ngài lúc nào cũng đau đầu, cũng ngay ngáy lo về việc giải cứu Tạ Tất An, giờ nằm bên Michiko lại thấy nàng phiền muộn không kém, ngài càng mệt mỏi và ấm ách khó chịu. Khẽ siết nhẹ vòng eo nhỏ của nàng, ngài trầm giọng hỏi han.- Nàng đang nghĩ gì thế?Tiếng mưa bắt đầu gõ rào rào lên mái lều, đệm thêm một lần du dương cho lời tâm sự của Michiko. Nàng ngẩng đầu tìm được ánh mắt chờ đợi của vị Tướng Quân, bồi hồi kể lại những ký ức đang tràn về.- Mùa mưa năm ngoái, ta bị bắt đưa đến đây.Phạm Vô Cứu giật mình nhận ra, ngài chưa từng để ý điều này. Thả cho dòng ký ức trôi về ngày hình hài nàng Hồng Điệp bị quẳng vào căn lều này, đúng là hôm đó cũng mới bắt đầu mùa mưa, mặt đất nổi lỗ chỗ những mảng sình lầy. Nhớ lại bộ váy bẩn đến tang thương của Michiko ngày ấy, Phạm Vô Cứu tự dưng bật cười, mặc cho nàng đang xúc động hồi tưởng.- Lúc đó nàng xấu thật sự, vừa xấu vừa bẩn.Đang buồn buồn theo dòng kỷ niệm đau thương, tự dưng bị chê bai thậm tệ, Michiko tối mặt, nàng vùng ra khỏi cánh tay của vị Tướng Quân, mày nhăn lại chẳng hài lòng.- Ta lúc đó bị bắt cóc mà.Phạm Vô Cứu co cứng khớp tay, cố đẩy Hồng Điệp vào lòng mình một lần nữa mà nàng không chịu, ngài biết mình nói hơi quá đáng, lại bắt đầu vụng về dỗ dành, dù lời lẽ còn gây chấn động hơn cả trước.- Ừ, đằng nào thì nàng cũng làm ta động lòng rồi đấy thôi.Michiko nghe xong mặt đỏ như gấc chín, nàng vẫn cứ là chẳng thể quen những lời bày tỏ thẳng thừng như vậy. Trái lại, Phạm Vô Cứu thích cách này hơn nhiều, tính ngài vậy, và sự ngượng ngùng của Michiko mới đáng yêu làm sao. Vị Tướng Quân thừa thời cơ Hồng Điệp đang muốn giấu mặt đi, cúi xuống dụi cằm vào trán nàng, làm xù lên mấy lọn tóc mái, cho mùi hoa mận dìu dịu lẫn lộn trong hương hồi sực nức. Sự gần gũi dễ chịu mà tha thiết như vậy càng khiến ngài muốn nâng niu, bao bọc nàng đến hơi thở cuối cùng.- Hôn cũng hôn rồi, nàng cứ phải ngại mấy lời này sao?Thấy Phạm Vô Cứu không có ý định dừng lại việc hun chết mình trong những lời mật ngọt, Michiko càng hốt hoảng, nàng co nắm đấm nho nhỏ của mình thụi vào cơ bụng cứng như đá của vị Tướng Quân, mong ngài bớt nói mấy thứ xấu hổ này lại. Nàng cũng muốn lên tiếng trực tiếp nhắc nhở lắm, nhưng Phạm Vô Cứu đã ghì chặt nàng lại, nhanh nhảu gật đầu để đồng ý.- Ta không nói nữa, nàng ngủ đi.Michiko bị chặn họng, nàng cũng chẳng còn gì hơn để nói, dù những ký ức đủ mùi đủ vị, cay đắng có, ngọt ngào có, chua chát cũng có, vẫn đang cuộn trào trong đầu nàng thật thổn thức. Hồng Điệp nhắm mắt, hơi ấm từ người Phạm Vô Cứu còn mềm mại và mê man hơn bất kỳ tấm chăn nào vỗ về nàng. Có lẽ do Michiko chưa nhận ra hoặc chưa muốn thừa nhận, ngay từ ngày đầu tiên ngủ trên tấm đệm này, nàng đã cảm nhận được phần nào cảm giác thoải mái mà an tâm ấy. Nàng nhớ được rất nhiều, nhớ những cái bế đầy cục súc, những lời nói lạnh lùng, những cử chỉ vụn vặt mà chỉ khi hợp lại mới thấy tấm lòng bao la của Phạm Vô Cứu, như thể những cánh hoa mận ngài mang về, nhỏ lẻ từng bông, vậy mà đến cuối mùa đã phủ kín giường, ướp ngập gian phòng ngài nhường nhịn trong mùi sắc của người thiếu nữ.Michiko thiếp đi trong bao hỗn độn, đây là lần đầu tiên nàng có thể yên tâm nhắm mắt mà biết rằng dù ngày mai có ra sao, người đang ôm nàng vẫn sẽ ở bên, sẽ cùng đi, sẽ bảo vệ nàng. Có lẽ cả hai đều mong đợi một tin tốt lành từ phía bên kia biển, dù Michiko không hiểu rõ chuyện, nhưng nếu đúng như Phạm Vô Cứu tính toán, có lẽ chỉ ngày mai ngày kia, cả hai sẽ phải lên đường bỏ trốn trước sự truy sát của quân Nguyên. Đám lính mà hiện tại vẫn đang cắm trại ngay xung quanh đây, nguy hiểm hơn là vẫn đang nghe lệnh của Phạm Vô Cứu, nhưng sẽ vùng lên cắn ngược khi nhận tin từ Khả hãn.---Đêm đen mơ hồ, cắt ngang mộng tưởng ái tình của Hồng Điệp là một tiếng gọi thảng thốt.- Michiko! Dậy mau!Phạm Vô Cứu lắc mạnh tấm nệm, cả người Michiko chao đi suýt rơi khỏi giường. Nàng vặn mình cố mở mắt, cảm thấy đầu sắp rơi khỏi cổ vì nặng. Gương mặt hốt hoảng của Phạm Vô Cứu kề bên, không màng thương hoa tiếc ngọc mà vỗ thẳng vào vẻ ngái ngủ, quyết rũ sạch sự mơ màng của nàng.- Chúng ta bị tấn công! Ta sẽ đưa nàng đi ngay!Michiko giờ mới bớt mơ ngủ, căn lều chẳng còn lấy chút ánh nến nào mà tối đen, Phạm Vô Cứu đã thổi tắt chúng đi. Thị lực không hoạt động được càng dồn sự nhạy bén về thính giác, mọi phía vọng lại cái âm thanh ám ảnh Michiko. Tiếng la hét, tiếng kiếm xoen xoét cạ vào nhau toé lửa, tiếng nấc nghẹn cuối cùng khi vũ khí đâm xuyên người, tiếng những thân xác đổ xuống đất hệt những gốc cây bị đốn hạ. Đồng tử Michiko chợt tối đi trong sợ hãi, chỉ bắt gặp Phạm Vô Cứu vừa cau mày nghe ngóng bên ngoài, vừa mặc nốt những tấm giáp còn lại lên tay. Vừa cố định được lớp cầu vai xong, ngài đâm bổ lại chỗ Michiko đang ngớ ra, kéo tay nàng gắt ầm lên.- Tỉnh táo lại đi!!!Michiko giật bắn mình, nàng lập tức túm lấy cánh tay của Phạm Vô Cứu để ngài kéo băng băng ra cửa bạt.- Đứng sau ta! Phạm Vô Cứu ra lệnh, người ngài ép Michiko nép vào góc tấm bạt cửa, thanh gươm đã lăm lăm trên tay phải. Tay trái ngài chỉ cần kéo mở một khe cho mắt nhìn ra, tràng âm thanh chát chúa dộng lại như một lời cảnh cáo dữ dằn về những thứ điên cuồng đang xảy ra ngoài kia. Không khí xung quanh đang bị hun nóng, lúc nào bạo loạn cũng đi cùng với lửa. Thứ ánh sáng đỏ rực như một bông hoa chợt bén đến góc lều, rồi nở rộ thành một con quỷ tham lam nuốt từng thước vải. Phạm Vô Cứu không có ý định ở đây lâu hơn, nhưng đúng lúc ngài bất chấp kéo bạt cửa xuống, một gã phe địch đâm đến như một con thú dại. Phạm Vô Cứu thấy trước tất cả, ngài hướng mũi gươm nhô lên tấm bạt, cả một lực nặng trịch chợt ghì lấy thanh kiếm, tiếng đâm xuyên da thịt nghe rõ âm nhóp nhép, cả tấm thân của gã kia vắt trên lưỡi kiếm bẫy của vị Tướng Quân. Máu tươi trào ra khỏi miệng gã, phun tung toé lên đất khi ngài rút gươm ra. Tối tăm là một tấm màn che mắt Michiko khỏi viễn cảnh kinh tởm này, nhưng nàng vẫn kinh hãi tột độ khi hình dung được chuyện gì đang diễn ra, còn hơn thế là dòng chất lỏng âm ấm đã bắn lên bàn chân nàng.Hai người vẫn buộc phải bước ra, Phạm Vô Cứu hé nhìn lần nữa, nhưng ngoài kia quá hỗn độn. Biết là cuộc đột kích này bên ngài hoàn toàn chịu bất lợi, may nhờ có binh lực và vũ trang đông đủ nên tình thế chưa bị áp đảo ngay. Tuy nhiên điều đó có nghĩa là cuộc chiến sẽ càng gay gắt, cả vùng doanh trại đang sáng rực lên ngọn lửa cuồng dã và bạo lực, xác người bắt đầu chất cao, và lửa thì càng lúc càng bén mạnh.Phạm Vô Cứu nhẩm đếm một hai ba, rồi một nhát bế phăng Michiko qua khỏi xác gã lính nằm trước cửa bạt. Ngài đã ngay lập tức chạy đi, nhưng Michiko vẫn kịp nhìn đến gương mặt và hình hài của gã đó, không thể nhầm là một người Nhật!Hình ảnh ấy khiến Michiko tưởng có ai đó đánh mạnh vào đầu mình, con mắt như muốn rơi khỏi tròng, sự sợ hãi và kinh khủng rút đi toàn bộ lý trí. Nàng còn chẳng có sức lực mà giằng co, vì ngay lập tức những xác người la liệt bắt đầu liên tiếp chọc những kim gai sắc nhọn vào mắt, vào trí não nàng. Tại sao, lại có nhiều quân Nhật ở đây đến thế? Nàng liếc ra khung cảnh đang vỡ nhoè xung quanh khi Phạm Vô Cứu không ngừng vừa chạy, vừa rút kiếm giao đấu. Nàng
sốc đến mức không còn nghe được tiếng vị Tướng Quân gào thét bắt nàng bám chặt lấy, hay cúi xuống né những đường tấn công ập đến. Màu đỏ tươi tanh tưởi đang bốc lên dưới sức nóng của đám cháy. Nó bén mọi căn lều và phừng phừng tựa một cây đuốc khổng lồ, Michiko chỉ có thể trơ mắt nhìn quân Nhật đẩy quân Trung, quân Nguyên đẩy quân Nhật vào ngọn lửa điên cuồng đó. Một vòng lặp kinh hoàng và không có hồi kết. Những suy nghĩ vón cục trong đầu Michiko, tước đoạt nhịp thở bình thường của nàng. Hồng Điệp thấy mình đang đứng trong cơn ác mộng, mọi người cứ chém giết lẫn nhau như những con thú dại. Ánh lửa đỏ hắt lên gương mặt tuyệt vọng của nàng, nơi nước mắt đã loang lổ khắp gò má. Nàng sợ, những suy nghĩ cứ chạy tán loạn trong tâm trí, bắt víu vào nhau theo thứ tự hỗn độn nhất có thể. Nàng chỉ thấy được những điều dễ nhận diện nhất, quân Nhật đồng hương nổi dậy kháng chiến, anh trai của nàng chính là thủ lĩnh của hội này. Càng nghĩ nàng càng hãi hùng. Chẳng lẽ là Hideaki cầm đầu cuộc chiến đẫm máu này? Chẳng lẽ người anh ngập trong khát vọng danh dự của nàng, lại tàn nhẫn và nhỏ mọn đến mức trả bằng được mối thù từ bé đến lớn.Michiko còn chưa suy nghĩ được bao nhiêu, Phạm Vô Cứu đã đặt nàng xuống đất. Ngài thở rất mạnh, vài vệt máu vắt ngang gương mặt, ngài không thể quệt đi, vì tay ngài còn bẩn hơn thế. Bàn chân Michiko đã chạm đất, nhưng tâm trí nàng thì chưa, phải loạng choạng mấy lần mới đứng vững. Cả hai đang nép vào sau chuồng ngựa, đám thú bắt đầu hý vang và cố thoát khỏi dây trói, có thể không ngờ đến mà chồm lên chạy loạn gây nguy hiểm. Nhưng chí ít tạm thời hai người có thể tránh trở thành mục tiêu của những kẻ khát máu kia. Phạm Vô Cứu quay sang nắm vai Michiko, nhìn thẳng vào mắt nàng để thu lấy chút tập trung ít ỏi.- Nghe đây, quân địch đang tràn từ lối đi bí mật lên nên không thể trốn qua đó được. Giờ ta sẽ dắt ngựa ra, nàng lập tức vòng lên đồi hoang đợi, hiểu chưa? Ngài quay ngược người Michiko lại, chỉ thẳng về đoạn đường mòn tối tăm phía sau.- Đi theo đường này, đến vách đá thì rẽ phải rồi lên dốc là đến đồi rồi.Michiko chỉ biết gật đầu nghe lệnh, nhưng trong đầu nàng không thể gạt nổi những câu hỏi đáng sợ kia. Lời khẳng định vừa rồi của Phạm Vô Cứu, quân Nhật từ lối bí mật bước lên, càng làm nàng ngờ vực bản thân, ngờ vực người anh trai nguy hiểm của mình.Công bằng mà nói, nàng có lẽ là người Nhật đầu tiên biết được lối đi vốn dành cho quân Trung đó. Cũng chính nàng là người nói cho anh trai, người anh đã năn nỉ và thuyết phục nàng mình sẽ dùng lối đi để bỏ trốn. Nhưng giờ khắc này, doanh trại chìm trong biển lửa, chìm trong tiếng gào thét điên loạn, chìm trong mùi máu tanh nồng nặc và xác thịt cả hai bên. Michiko cảm giác như khi nàng càng trốn tránh, sự thật càng tàn nhẫn tóm lấy, lôi đè nàng ra đất, vạch trợn mắt nàng lên để nhìn vào những sai lầm nàng đã gây ra. Nàng ngẩng gương mặt nhem nhuốc mồ hôi và cả nước mắt lên nhìn Phạm Vô Cứu dắt theo Hổ Phách bước đến. Cũng chỉ có nó mới có thể cưỡi được trong tình huống này, khi mà những con ngựa khác đã lồng lộn lên. Nét mặt nghiêm trọng và tăm tối của ngài thay đổi khi tiến gần đến Michiko. Vị Tướng Quân giãn hàng lông mày, nhét dây cương vào tay Michiko tiếp tục đốc thúc.- Lên ngựa đi.Sự run rẩy của Michiko bị bại lộ khi nàng nắm lấy dây cương. Phạm Vô Cứu nhìn đến ánh mắt lưng tròng ngập trong hoảng sợ của nàng, ngài dịu dàng lắc đầu, không dám vuốt tóc nàng vì tay dính máu, chỉ có thể cúi xuống khẽ cụng vào trán nàng mà thầm động viên.- Mau đi đi. Lát ta sẽ tìm nàng. Ở đây nguy hiểm lắm.Michiko cố hít thật sâu bất chấp mũi đã nghẹt cứng, nàng ghét tiếng khóc của chính mình. Dường như chỉ cần nàng quá xúc động, tuyến lệ lại lạm quyền xông lên, toàn vào những lúc nàng không cần chúng nhất. Như giờ đây, nàng phải nói, phải bật ra lời xin lỗi đau đớn nhất cho Phạm Vô Cứu. Là nàng, chính nàng là nguyên nhân của cuộc chiến này, nàng đã tiết lộ bí mật cho anh trai, người nàng nên sớm biết không thể tin tưởng. Nàng muốn báo cho Phạm Vô Cứu biết, chính Hideaki là kẻ cầm đầu đám quân đột kích, nhưng ngài đã bỏ qua ánh mắt đầy ắp chuyện khó nói, trực tiếp bế thẳng nàng đặt lên ngựa. Nàng cố hợp tác, nắm lấy dây cương, đặt chân lên bàn đạp. Ngài ở dưới nhìn lên, biểu cảm toàn là sự an ủi trấn tĩnh. Nàng cũng nhìn xuống, chỉ thấy ngài giơ tay quất ngựa, cả thân Hổ Phách giương cao vó rồi chạy băng đi, kéo cả người nàng chao đảo về phía trước rồi mất hút trong màn đêm tăm tối. Đến cuối cùng, nàng vẫn chẳng thể nói ra, để giờ đây ruột gan quặn thắt trong hối hận, dày vò trong day dứt. Bóng đêm đen kịt nuốt lấy thân áo Kimono nhỏ bé, con đường hiện ra lờ nhờ dưới chân đầy thách thức, chỉ đến lối lên đồi mới bằng phẳng và dễ nhận diện hơn. Nàng cưỡi Hổ Phách leo lên đỉnh đồi, nơi gió mùa thổi lạnh buốt sống lưng. Nhưng Michiko không cảm thấy rét, nàng vẫn ngập ngụa trong bao sự việc trái ngang.Càng nghĩ ngợi, nàng lại càng ức uất. Nàng ức anh trai đã lừa dối mình. Hideaki căn bản chưa từng nghe nàng nói, hắn chỉ muốn trở thành một vị tướng lừng lẫy, lưu danh sử sách. Mà lịch sử tuyên truyền cả mấy nghìn năm, còn có ai kiểm chứng đến chuyện tình sâu xa của Phạm Vô Cứu. Michiko cố ngoái đầu lại, nhưng tầm mắt chỉ ngắn ngủi trong màu đêm đen, một chút ánh hừng đông vụn vặt cuối cùng cũng trồi lên mặt đất, nhưng mặt trời thì vẫn còn biệt tăm. Nàng chỉ thấy những chấm đỏ lấm tấm ở phía xa, nơi doanh trại đang tranh chiến nảy lửa, mà người nàng lo nhất, Phạm Vô Cứu lại lẫn trong mớ hỗn độn đó."Không được!""Nhất quyết không thể để cuộc chiến phi lý này diễn ra." - Michiko hiểu điều này rõ hơn bao giờ hết. Kẻ thù thực sự chỉ có quân Nguyên, xương máu quân Nhật và Trung thì đang đổ xuống và tiếp lợi cho Khả hãn. Người thương của nàng chưa biết sống chết ra sao, nhưng đang cân từng sợi tóc với tử thần. Nàng không thể cứ lên đến đỉnh đồi chờ đợi trong yên bình, nàng không thể che mắt trước những gì nàng đã gây ra, nàng không thể mặc kệ người anh trai ngông cuồng của mình làm loạn.Từng đợt lý trí mạnh mẽ ủa về như thủy triều, xô vào trái tim nàng những nhịp đập dậy sóng. Giờ khắc ấy, tinh thần nàng như chỉ nhìn về một phía, không màng đến sự nhút nhát và ủy lụy nàng thường mang theo. Nàng muốn làm cho ra lẽ và chấm dứt cuộc chiến này. Lập tức, Michiko kéo dây cương ngược ra sau, Hổ Phách uy mãnh hí vang trời rồi hướng thẳng về phía Nam, nơi dinh phủ cha mẹ nàng đang ở. Michiko chắc chắn, Hideaki luôn ở một nơi an toàn khi chỉ huy, đó là cạnh gia đình. Chính hắn cũng luôn tính đến việc đưa gia đình chạy trốn khỏi hiểm họa, cớ sao không thể hiểu cho Phạm Vô Cứu, ngài cũng chỉ ở trong hoành cảnh tương tự mà thôi.
sốc đến mức không còn nghe được tiếng vị Tướng Quân gào thét bắt nàng bám chặt lấy, hay cúi xuống né những đường tấn công ập đến. Màu đỏ tươi tanh tưởi đang bốc lên dưới sức nóng của đám cháy. Nó bén mọi căn lều và phừng phừng tựa một cây đuốc khổng lồ, Michiko chỉ có thể trơ mắt nhìn quân Nhật đẩy quân Trung, quân Nguyên đẩy quân Nhật vào ngọn lửa điên cuồng đó. Một vòng lặp kinh hoàng và không có hồi kết. Những suy nghĩ vón cục trong đầu Michiko, tước đoạt nhịp thở bình thường của nàng. Hồng Điệp thấy mình đang đứng trong cơn ác mộng, mọi người cứ chém giết lẫn nhau như những con thú dại. Ánh lửa đỏ hắt lên gương mặt tuyệt vọng của nàng, nơi nước mắt đã loang lổ khắp gò má. Nàng sợ, những suy nghĩ cứ chạy tán loạn trong tâm trí, bắt víu vào nhau theo thứ tự hỗn độn nhất có thể. Nàng chỉ thấy được những điều dễ nhận diện nhất, quân Nhật đồng hương nổi dậy kháng chiến, anh trai của nàng chính là thủ lĩnh của hội này. Càng nghĩ nàng càng hãi hùng. Chẳng lẽ là Hideaki cầm đầu cuộc chiến đẫm máu này? Chẳng lẽ người anh ngập trong khát vọng danh dự của nàng, lại tàn nhẫn và nhỏ mọn đến mức trả bằng được mối thù từ bé đến lớn.Michiko còn chưa suy nghĩ được bao nhiêu, Phạm Vô Cứu đã đặt nàng xuống đất. Ngài thở rất mạnh, vài vệt máu vắt ngang gương mặt, ngài không thể quệt đi, vì tay ngài còn bẩn hơn thế. Bàn chân Michiko đã chạm đất, nhưng tâm trí nàng thì chưa, phải loạng choạng mấy lần mới đứng vững. Cả hai đang nép vào sau chuồng ngựa, đám thú bắt đầu hý vang và cố thoát khỏi dây trói, có thể không ngờ đến mà chồm lên chạy loạn gây nguy hiểm. Nhưng chí ít tạm thời hai người có thể tránh trở thành mục tiêu của những kẻ khát máu kia. Phạm Vô Cứu quay sang nắm vai Michiko, nhìn thẳng vào mắt nàng để thu lấy chút tập trung ít ỏi.- Nghe đây, quân địch đang tràn từ lối đi bí mật lên nên không thể trốn qua đó được. Giờ ta sẽ dắt ngựa ra, nàng lập tức vòng lên đồi hoang đợi, hiểu chưa? Ngài quay ngược người Michiko lại, chỉ thẳng về đoạn đường mòn tối tăm phía sau.- Đi theo đường này, đến vách đá thì rẽ phải rồi lên dốc là đến đồi rồi.Michiko chỉ biết gật đầu nghe lệnh, nhưng trong đầu nàng không thể gạt nổi những câu hỏi đáng sợ kia. Lời khẳng định vừa rồi của Phạm Vô Cứu, quân Nhật từ lối bí mật bước lên, càng làm nàng ngờ vực bản thân, ngờ vực người anh trai nguy hiểm của mình.Công bằng mà nói, nàng có lẽ là người Nhật đầu tiên biết được lối đi vốn dành cho quân Trung đó. Cũng chính nàng là người nói cho anh trai, người anh đã năn nỉ và thuyết phục nàng mình sẽ dùng lối đi để bỏ trốn. Nhưng giờ khắc này, doanh trại chìm trong biển lửa, chìm trong tiếng gào thét điên loạn, chìm trong mùi máu tanh nồng nặc và xác thịt cả hai bên. Michiko cảm giác như khi nàng càng trốn tránh, sự thật càng tàn nhẫn tóm lấy, lôi đè nàng ra đất, vạch trợn mắt nàng lên để nhìn vào những sai lầm nàng đã gây ra. Nàng ngẩng gương mặt nhem nhuốc mồ hôi và cả nước mắt lên nhìn Phạm Vô Cứu dắt theo Hổ Phách bước đến. Cũng chỉ có nó mới có thể cưỡi được trong tình huống này, khi mà những con ngựa khác đã lồng lộn lên. Nét mặt nghiêm trọng và tăm tối của ngài thay đổi khi tiến gần đến Michiko. Vị Tướng Quân giãn hàng lông mày, nhét dây cương vào tay Michiko tiếp tục đốc thúc.- Lên ngựa đi.Sự run rẩy của Michiko bị bại lộ khi nàng nắm lấy dây cương. Phạm Vô Cứu nhìn đến ánh mắt lưng tròng ngập trong hoảng sợ của nàng, ngài dịu dàng lắc đầu, không dám vuốt tóc nàng vì tay dính máu, chỉ có thể cúi xuống khẽ cụng vào trán nàng mà thầm động viên.- Mau đi đi. Lát ta sẽ tìm nàng. Ở đây nguy hiểm lắm.Michiko cố hít thật sâu bất chấp mũi đã nghẹt cứng, nàng ghét tiếng khóc của chính mình. Dường như chỉ cần nàng quá xúc động, tuyến lệ lại lạm quyền xông lên, toàn vào những lúc nàng không cần chúng nhất. Như giờ đây, nàng phải nói, phải bật ra lời xin lỗi đau đớn nhất cho Phạm Vô Cứu. Là nàng, chính nàng là nguyên nhân của cuộc chiến này, nàng đã tiết lộ bí mật cho anh trai, người nàng nên sớm biết không thể tin tưởng. Nàng muốn báo cho Phạm Vô Cứu biết, chính Hideaki là kẻ cầm đầu đám quân đột kích, nhưng ngài đã bỏ qua ánh mắt đầy ắp chuyện khó nói, trực tiếp bế thẳng nàng đặt lên ngựa. Nàng cố hợp tác, nắm lấy dây cương, đặt chân lên bàn đạp. Ngài ở dưới nhìn lên, biểu cảm toàn là sự an ủi trấn tĩnh. Nàng cũng nhìn xuống, chỉ thấy ngài giơ tay quất ngựa, cả thân Hổ Phách giương cao vó rồi chạy băng đi, kéo cả người nàng chao đảo về phía trước rồi mất hút trong màn đêm tăm tối. Đến cuối cùng, nàng vẫn chẳng thể nói ra, để giờ đây ruột gan quặn thắt trong hối hận, dày vò trong day dứt. Bóng đêm đen kịt nuốt lấy thân áo Kimono nhỏ bé, con đường hiện ra lờ nhờ dưới chân đầy thách thức, chỉ đến lối lên đồi mới bằng phẳng và dễ nhận diện hơn. Nàng cưỡi Hổ Phách leo lên đỉnh đồi, nơi gió mùa thổi lạnh buốt sống lưng. Nhưng Michiko không cảm thấy rét, nàng vẫn ngập ngụa trong bao sự việc trái ngang.Càng nghĩ ngợi, nàng lại càng ức uất. Nàng ức anh trai đã lừa dối mình. Hideaki căn bản chưa từng nghe nàng nói, hắn chỉ muốn trở thành một vị tướng lừng lẫy, lưu danh sử sách. Mà lịch sử tuyên truyền cả mấy nghìn năm, còn có ai kiểm chứng đến chuyện tình sâu xa của Phạm Vô Cứu. Michiko cố ngoái đầu lại, nhưng tầm mắt chỉ ngắn ngủi trong màu đêm đen, một chút ánh hừng đông vụn vặt cuối cùng cũng trồi lên mặt đất, nhưng mặt trời thì vẫn còn biệt tăm. Nàng chỉ thấy những chấm đỏ lấm tấm ở phía xa, nơi doanh trại đang tranh chiến nảy lửa, mà người nàng lo nhất, Phạm Vô Cứu lại lẫn trong mớ hỗn độn đó."Không được!""Nhất quyết không thể để cuộc chiến phi lý này diễn ra." - Michiko hiểu điều này rõ hơn bao giờ hết. Kẻ thù thực sự chỉ có quân Nguyên, xương máu quân Nhật và Trung thì đang đổ xuống và tiếp lợi cho Khả hãn. Người thương của nàng chưa biết sống chết ra sao, nhưng đang cân từng sợi tóc với tử thần. Nàng không thể cứ lên đến đỉnh đồi chờ đợi trong yên bình, nàng không thể che mắt trước những gì nàng đã gây ra, nàng không thể mặc kệ người anh trai ngông cuồng của mình làm loạn.Từng đợt lý trí mạnh mẽ ủa về như thủy triều, xô vào trái tim nàng những nhịp đập dậy sóng. Giờ khắc ấy, tinh thần nàng như chỉ nhìn về một phía, không màng đến sự nhút nhát và ủy lụy nàng thường mang theo. Nàng muốn làm cho ra lẽ và chấm dứt cuộc chiến này. Lập tức, Michiko kéo dây cương ngược ra sau, Hổ Phách uy mãnh hí vang trời rồi hướng thẳng về phía Nam, nơi dinh phủ cha mẹ nàng đang ở. Michiko chắc chắn, Hideaki luôn ở một nơi an toàn khi chỉ huy, đó là cạnh gia đình. Chính hắn cũng luôn tính đến việc đưa gia đình chạy trốn khỏi hiểm họa, cớ sao không thể hiểu cho Phạm Vô Cứu, ngài cũng chỉ ở trong hoành cảnh tương tự mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz