ZingTruyen.Xyz

Hoan Tuong Quy Phi Truyen Edit To Tieu Luong


Thời gian trôi nhanh, đảo mắt qua một năm, cuối năm cúng tế tiên hoàng xong, trong cung đón tân niên rất đơn giản. Ngay cả thành Lâm An không khí tân niên so với năm ngoái cũng phai nhạt hơn.

Đầu năm trong cung sự vụ nhiều, Tương Như Nhân cũng không thể như hồi còn ở phủ thái tử mà ra cung về Tương gia. Ngày mười hai, Tương phu nhân mang theo hai con dâu tiến cung thăm nàng.

Trình Bích Nhi hoài thai thứ hai, hành động có hơi bất tiện. Ở Chiêu Dương cung ngồi một hồi, Tương Như Nhân gọi bọn Bình Ninh vào vái trưởng bối, nhận hồng bao, vô cùng cao hứng đi ra ngoài.

Khi nhắc đến thân mình tổ phụ, Tương phu nhân thở dài "Tấu chương của tổ phụ ngươi, chỉ sợ ngày mai lại không được phê chuẩn." Tân hoàng đăng cơ mới có một năm, còn cần người phụ trợ. Tương lão gia tử lại là nguyên lão ba triều. Bất luận kinh nghiệm hay kiến thức cũng không ai so sánh được. Vài người cùng thế hệ với hắn vẫn còn trong triều, muốn cáo lão, trong hai năm là không có khả năng.

Tương Như Nhân cũng biết thân mình tổ phụ mình không khỏe. Lão nhân gia đến từng này tuổi, chỉ muốn ngốc ở trong nhà nghỉ ngơi. Hoàng thượng cũng thông cảm, miễn Tương lão gia tử mỗi ngày lâm triều, nhưng mặc dù là như thế, công vụ vẫn đến, vẫn là mệt nhọc.

"Đây cũng là do hoàng thượng tín nhiệm đối với Tương gia". Tương Như Nhân cười an ủi "Tư lịch như tổ phụ, trong triều có thể so sánh cũng chẳng có mấy người. Hoàng thượng tất nhiên là không chịu thả người."

"Phụ thân ngươi cũng nói như vậy." Tương phu nhân gật đầu, đề tài lại chuyển lên người Tương Như Nhân. Những gì Tương phu nhân phải dặn dò cũng không nhiều, nữ nhi này nàng vẫn rất an tâm, ngược lại trưởng tử khiến nàng không ngừng lo lắng.

Theo như thư Tương Cảnh Trí gửi về thì hắn càng ngày cách thành Lâm An không còn xa, sớm sẽ trở về Tương gia.

Phái người tiễn các nàng ra ngoài, ở cửa Bình Ninh đang lôi kéo đệ đệ hướng vào phòng thăm dò. Khi nhìn thấy trong phòng không có người thì chạy vào, làm nũng bên người Tương Như Nhân "Mẫu phi, khi nào ta có thế học cưỡi ngựa?"

Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu Bình Ninh đề cập với nàng chuyện học cưỡi ngựa. Tương Như Nhân kéo nàng ra, nghiêm túc nói "Hiện tại chưa được, chờ thêm vài năm nữa!"

"Năm trước ngài cũng nói chờ vài năm, năm nay ngài lại nói chờ thêm vài năm". Bình Ninh đề cao âm lượng hô "Ngài là đang gạt ta!"

"Bình Ninh!" Tương Như Nhân quát lớn "Ngươi đây là đang hồ nháo!"

Bình Ninh bị nàng quát lớn như vậy, nhất thời hai mắt rưng rưng, còn không ngừng, nước mắt cũng rơi xuống "Ta nào có hồ nháo. Đại tỷ tỷ có thể học, tại sao ta không thể học?"

Sắc mặt Tương Như Nhân nhất thời trầm xuống. Từ tháng sáu năm ngoái đi Thái học viện, trở về nàng luôn cùng mình la hét muốn học cưỡi ngựa, học bắn cung. Mấy lớp khác cũng không chuyên tâm nghe, chút nữ hồng còn có thể mang đi cho tiểu cung nữ làm thay, trở về còn một bộ nghiêm trang nói với Tương Như Nhân là công chúa không cần học mấy thứ đó. Hỏi ra thì biết là đại quận chúa phủ Tứ công chúa dạy nàng như thế.

"Bình Ninh, ngươi còn cố tình gây sự như vậy thì tháng sau không cần đi đến Thái học viện nữa, cứ ở trong Chiêu Dương cung thôi, lão sư dạy không được thì mẫu phi sẽ tự dạy ngươi." Tương Như Nhân không để tâm nàng khóc nháo, lạnh lùng nói. Đứa nhỏ đã năm tuổi, chả lẽ không biết Đại công chúa so với mình lớn hơn nhiều, đủ tuổi học cưỡi ngựa rồi, lại ở trong này nhõng nhẽo đòi học.

Bình Ninh tiếng khóc lớn một chút, nước mắt rơi càng mãnh liệt. Nàng trừng mắt nhìn Tương Như Nhân, hừ một tiếng "Ta đi tìm phụ hoàng!" Dứt lời bỏ chạy ra ngoài.

Tương Như Nhân sai Tử Hạ dẫn một cung nữ đi theo. Trên vẻ mặt càng là sương giá, ngẩng đầu hỏi Tôn ma ma "Bình Ninh có phải vẫn đi lại gần với các nàng?"

Tôn ma ma gật đầu "Hai quận chúa phủ Tứ công chúa, còn có tiểu quận chúa phủ Tam công chúa." Thái học viện là nơi để tất cả con cháu hoàng gia học tập, đưa đến đây đều là thân phận tôn quý. Mấy người Tôn ma ma cũng chỉ là nô tỳ theo bồi đọc, làm sao dám ngăn cản Bình Ninh đi lại gần với ai. Chưa kể theo như tính tình của Bình Ninh, cũng không phải ngươi khuyên nàng sẽ nghe.

"Bản cung nhớ được mấy đứa nhỏ kia so với Bình Ninh đều hơn mấy tuổi." Mấy vị công chúa hoàng thất, phẩm chất tốt chỉ được Nhị công chúa. Tam công chúa, Tứ công chúa, sau khi thượng chủ hậu viện còn không đủ loạn sao. Làm chết một tiểu thiếp đối với các nàng cũng là quá bình thường. Quận chúa từ nhà như vậy đi ra, tính tình thật là giống nương các nàng.

"Chính là lớn hơn công chúa mấy tuổi nên công chúa mới đòi học cưỡi ngựa theo." Tôn ma ma kể chuyện ở Thái học viện cho nàng.

Tiểu hài tử đều thích học theo, mấy quận chúa kia cũng đã tám chín tuổi, được học cưỡi ngựa. Biết rõ Bình Ninh rất hâm mộ còn luôn trước mặt nàng nói cưỡi ngựa thật thích. Dung Nguyệt quận chúa phủ Tứ công chúa còn luôn giựt giây Bình Ninh, để nàng hồi cung cầu xin mẫu phi cho nàng sớm học. Cứ thế, Bình Ninh lại rất mê, cứ một lần lại một lầu đến nói với Tương Như Nhân.

Sau này còn phải ở Thái học viện đọc sách đến mấy năm. Tương Như Nhân không có khả năng vì thế mà đem Bình Ninh về Chiêu Dương cung không cho nàng tiếp xúc với mấy người này. Ở trong cung này, nếu không có chút thông minh, dù là công chúa cũng sẽ không phân biệt được thiệt hơn...

Bên này Tương Như Nhân còn đang tức giận, bên kia Bình Ninh đã cáo trạng đến Thừa Kiền cung. Tô Khiêm Dương nghe bẩm báo cho người đưa nàng vào, lại thấy Bình Ninh khóc sướt mướt chạy vào. Một đường đi qua gió lạnh thổi khuôn mặt nàng đỏ bừng. Tô Khiêm Dương ôm nàng vào lòng, sờ tay nàng thấy lạnh, sai thái giám đưa lò sưởi tay qua cho nàng ôm "Đây là có chuyện gì?"

Vài người Tử Hạ đứng ở bên ngoài cũng nghe được tiếng Bình Ninh cáo trạng.

"Phụ hoàng, ta muốn học cưỡi ngựa, ta muốn học cưỡi ngựa. Mẫu phi không chịu đáp ứng ta. Phụ hoàng ngài cho ta học được không? Đại tỷ tỷ đều có thể học, vì sao ta không thể?" Bình Ninh nói chuyện cứ như một dây pháo nổ, một hồi cầu hoàng thượng, một hồi cáo trạng Tương Như Nhân, một hồi nói đại công chúa đã có thể học, nàng cũng muốn theo.

Tô Khiêm Dương nhìn nàng hốc mắt hồng hồng, một mặt bộ dáng ủy khuất. Khẳng định là ở Chiêu Dương cung đã bị Hiền phi nói qua, đưa tay lau nước mắt cho nàng "Ngươi xác định muốn học?"

Nháy mắt đáy mắt Bình Ninh tràn đầy ao ước, gật gật đầu, một mặt khóc nức nở "Ta muốn học, phụ hoàng, ta muốn học cưỡi ngựa"

Tô Khiêm Dương xem nàng một lòng ôm lấy chuyện này, nắm tay nàng dắt ra ngoài điện,"Đi, phụ hoàng liền mang ngươi đi học"

Bình Ninh vui vẻ a, cầu phụ hoàng đúng là hữu dụng. Lần sau mẫu phi còn không đáp ứng, nàng sẽ đi tìm phụ hoàng.

Ở cửa Tử Hạ nghe hoàng thượng muốn dẫn công chúa đi học cưỡi ngựa, bị dọa không ít. Tính sai một cung nữ về Chiêu Dương cung báo cho Tương Như Nhân một tiếng nhưng bị hoàng thượng gọi cùng đi theo hết.

Rất nhanh đi tới Thái học viện, hiện thời còn chưa vào học nên trong viện đều im ắng. Bình Ninh vội, nắm tay kéo Tô Khiên Dương đi về hướng trường ngựa. Nhìn vào chuồng ngựa, Bình Ninh chỉ một con ngựa nhỏ, giống như là đánh giá "Phụ hoàng, con lớn nhi thần cưỡi không được, nhi thần cưỡi con nhỏ kia thôi. "

Tô Khiêm Dương gật đầu, sai người dẫn con ngựa đó ra ngoài. Tử Hạ bắt đầu mặc áo choàng vào cho Bình Ninh, nàng cũng không cần, la hét muốn nhanh đi ra.

Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua sân chạy, sai người ở phía cuối lót cỏ khô, phía sau dày một chút, sau đó nhìn Bình Ninh đang nhảy nhót bên cạnh "Ngươi thật sự muốn học?"

"Ta muốn học. Phụ hoàng ngài mau bế ta lên đi!" Bình Ninh thân thể nhỏ bé, nhìn thấy ngựa đỏ thẫm vô cùng phấn khích, trên khuôn mặt đỏ bừng kia tràn đầy cao hứng. Tô Khiêm Dương ôm lấy nàng, đặt lên mình ngựa.

Bình Ninh nhớ lại người khác cưỡi ngựa tư thế ra sao, tay cầm lấy dây cương, chân nhỏ muốn đặt vào bàn để chân nhưng người không cao, chân lại ngắn không đặt tới. Tô Khiêm Dương ở bên cạnh nhìn không nói gì. Bình Ninh đành cố gắng vươn tới chạm mũi chân vào bàn đặt chân, tay nhỏ bé sờ sờ lưng ngựa, hướng Tô Khiêm Dương cười cười "Phụ hoàng người xem".

Tình cảnh này nhìn như tùy thời nàng đều có thể rơi xuống. Chỉ dùng mũi chân điểm như vậy là thế nào ổn, ngựa di chuyển thì trọng tâm nàng liền bất ổn. Tô Khiêm Dương để người khác ở phía trước dẫn ngựa, mình thì theo ở bên cạnh, chậm rãi đi tới.

Bình Ninh tay níu chặt dây cương, một khắc cũng không dám nơi lỏng. Dù hưng phấn vô cùng nhưng nàng vẫn có chút lo sợ. Vì chỉ cần nàng trầm tĩnh lại, liền cảm thấy bản thân có khả năng như sắp ngã xuống.

Tô Khiêm Dương nhìn nàng một cái, người dẫn ngựa phía trước bỗng chạy nhanh hơn. Bình Ninh một tiếng, buông một tay ra chụp lấy tay Tô Khiêm Dương ở bên cạnh, có chút khiếp sợ nói "Phụ hoàng, để nó chậm một chút, chậm một chút." Nàng sắp rơi xuống mất rồi, ngồi trên đây lâu lưng và cổ đều đau, chân luôn nhón cũng rất mỏi.

"Ngươi không phải nói muốn học cưỡi ngựa sao?" Tô Khiêm Dương muốn nới tay nàng ra nhưng nàng bán chặt không buông, trên mặt toàn là ý sợ.

"Được rồi... như thế này là được rồi." Ngựa nhanh thêm từng bước, Bình Ninh lại càng phát hoảng, nhanh thêm một chút là nàng rơi xuống mất.

"Vậy sao được? Ngươi không phải muốn học cưỡi ngựa sao? Một lớp học tới nửa canh giờ, hiện tại mới bao lâu. Phụ hoàng muốn nới ngươi ra, ngươi lại nắm chặt, như vậy sao đúng là muốn học như lời nói." Tô Khiêm Dương dứt lời liền chạy chậm lại, người dắt ngựa thì tăng tốc. Ngựa ban đầu thong thả bước hiện thời đã chạy. Bình Ninh hét lên một tiếng, bị Tô Khiêm Dương thả tay, hai tay nàng nắm chặt dây cương, mắt đẫm lệ nhìn Tô Khiêm Dương "Phụ hoàng, ta muốn xuống. Ta không chạy, không chạy nữa."

Tô Khiêm Dương liếc mắt nhìn người dẫn ngựa một cái, ngựa liền nhanh thêm một bước. Lúc Bình Ninh như sắp ngã xuống, ngựa bỗng dừng lại đột ngột, Bình Ninh cả người không chống đỡ được, liền văng xuống đống cỏ khô thật dày cạnh đó...

Bên này Chiêu Dương cung, Tương Như Nhân đợi nửa canh giờ cũng chưa thấy các nàng quay lại, tính sai Tôn ma ma đi xem thì nghe tiếng Bình Ninh khóc từ ngoài cửa.

Ngẩng đầu vừa thấy Bình Ninh đang rúc trong lòng hoàng thượng, níu chặt y phục hắn khóc thập phần thương tâm.

Đi ra ngoài chỉ mới rưng rưng nước mắt, trở về đã thành vậy. Tương Như Nhân đứng dậy nuốn tiếp nàng. Bình Ninh vừa thấy nàng, oa một tiếng càng khóc lớn, ôm chặt cổ nàng không buông, vừa khóc còn vừa nói "Ta không cần cưỡi ngựa, không cần cưỡi ngựa."

Tương Như Nhân vỗ vỗ lưng nàng, đưa mắt nhìn hoàng thượng. Tô Khiêm Dương vào phòng thay y phục bị nàng khóc làm ẩm, lúc trở ra thấy nàng còn khóc ủy khuất như vậy, cười nói "Con không phải nói muốn học cưỡi ngựa sao. Trẫm liền mang con bé đi cưỡi ngựa."

Tương Như Nhân sửng sốt. Bình Ninh ở trong lòng vừa nghe hai chữ cưỡi ngựa, ra sức lắc đầu "Không cần cưỡi ngựa, ta không cần học."

Tô Khiêm Dương ngồi xuống bên cạnh, sờ sờ cái trán của nàng,"Thật không học sao? Không phải nói mẫu phi không cho ngươi học. Tỷ tỷ các nàng đều học, ngươi cũng muốn học theo?"

Bình Ninh hít một hơi nhìn hắn, lắc đầu, lại chui vào trong lòng Tương Như Nhân, rầu rĩ nói "Không học." Một chút cũng không vui, còn đáng sợ như vậy, thời điểm rơi xuống thật dọa người.

Tô Khiêm Dương cùng Tương Như Nhân nhìn thoáng qua, cười gật đầu "Được, nghe lời ngươi, không học."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz