ZingTruyen.Xyz

Hoan Tu Thu Bac Chien Bon

Chương 92 Bòn có chỉnh sửa 1 tẹo, viết thêm chừng... 1/3 chương (haha), nên mọi người có nhã hứng thì lội về đọc thêm nha. Một đoạn khoảng 1000 chữ. >.<

.

.

Tác giả: Bòn

Beta: Na

..//..

Khi Vương Nhất Bác bước ra ngoài, y cảm thấy không quen lắm với bóng đen phía trước, vì từ nhỏ y đã có khả năng nhìn thấy mọi thứ xung quanh bất kể ngày hay đêm. Vương Nhất Bác vừa đi chậm, vừa để một ngón tay rê dọc theo tường đá để tìm đường. Tâm lý lại khá thoải mái, đi một mình, y càng tự tin có thể xử lý các vấn đề đột ngột phát sinh.

Chỉ vừa tiến lên phía trước một đoạn ngắn, tay Vương Nhất Bác không còn chạm vào bất cứ thứ gì nữa, tường đá đến đây là hết, nhưng phía trước lại là một khoảng trống không, có khả năng phía bên dưới là hầm bậc thang nối xuống tầng 3.

Vương Nhất Bác ngồi xuống, chú mục nhìn vào khoảng tối kia. Dù bóng đen rất dày nhưng y lại thoang thoáng thấy được hình ảnh bên trong hầm, tuy rằng vẫn còn rất mờ nhưng có nghĩa là phía bên đó vật chất đen đặc này loãng hơn, không còn che phủ tầm nhìn nữa. Một giả thiết khác chính là dưới tầng 3 không hề có thứ vật chất màu đen này. Có điều không loại trừ khả năng nó sẽ theo mọi người đi xuống dưới.

Điều kỳ lạ chính là Vương Nhất Bác ở trong khoảng không hắc ám này khá lâu rồi thế nhưng không hề có bất kì thứ gì tấn công y, như thể nó biết rõ lao vào cắn xé người này là hoàn toàn bất khả thi.

Sau khi xác nhận rõ đường đi tiếp theo, khoảng cách xuống tầng 3 cũng không xa, Vương Nhất Bác quay lại để thông báo cho mọi người. Khi y vừa trông thấy ánh sáng từ gian phòng thì chợt nghe tiếng la thất thanh vang vọng ra từ đó.

Vừa vào phòng, Vương Nhất Bác nhận ra sự khác biệt về thứ vật chất màu đen ngay lối ra vào. Nhưng việc Giang Thế Hoành đang chật vật khống chế Giang Ngôn thu hút sự chú ý của y hơn. Giang Ngôn đang không ngừng vùng vẫy la hét, tinh thần dường như ngày càng điên loạn. Trong góc phòng gần lối ra, Tiêu Chiến, Ngô Cảnh Tử và Ottah đang đứng cùng nhau.

Vương Nhất Bác đi đến gần họ, nhìn thấy y, vẻ mặt đăm chiêu căng thẳng của Tiêu Chiến liền giãn ra, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Không đợi Vương Nhất Bác hỏi, Tiêu Chiến đã nói:

- Mọi người đang kiểm tra thương tích xem có thể tiếp tục đi tiếp hay không thì không hiểu sao Giang Ngôn đột nhiên trở nên kích động, cậu ta nói con quỷ giết người đang ở trong căn phòng này.

Vương Nhất Bác nghe vậy lập tức cảnh giác nhìn xung quanh, y tập trung quan sát kỹ những góc khuất trong phòng, phía sau từng người, nhưng lại không cảm thấy nơi nào đáng nghi cả.

Lúc này, Ottah nhìn Vương tử, muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng phân vân. Khi cậu ta quyết định đến gần Vương tử hơn để trình bày thì Giang Thế Hoành đã trấn trụ được Giang Ngôn, nhìn sang Vương Nhất Bác:

- Tình hình bên ngoài thế nào?

Vương Nhất Bác nói:

- Hầm bậc thang ngay sát căn phòng này, cách không xa lắm. Bên dưới tầng 3 có vẻ như không bị khoảng đen hắc ám bao trùm.

Giang Thế Hoành gật đầu tiếp nhận thông tin quan trọng này, Nashwa từ khi bước vào căn phòng này vẫn luôn thất thần sau cái chết của Nkosi, bỗng lên tiếng:

- Tiếng mèo thì sao? Vương tử có tìm thấy manh mối nào về nó không? Còn tiếng gầm bất thường nữa, tôi cảm giác âm thanh đó giống như từ tận đáy Kim tự tháp này vọng lên.

Lúc này mọi người đều nhớ đến việc đi theo tiếng mèo kêu mà tìm được gian phòng này. Có thể điều khiển được âm linh của mèo, thứ quyền năng trong Kim tự tháp thật sự rất mạnh, nhưng không hiểu con mèo kia xuất hiện từ đâu, vì sao sau khi vào phòng không còn nghe thấy tiếng nó kêu nữa, mục đích của nó là gì.

Còn tiếng gầm đáng sợ kia quả thật nhiều người có nghe thấy, nhưng trong lúc thập tử nhất sinh, âm thanh đó lại không để lại nhiều ấn tượng. Vài người thậm chí không nghe thấy bởi tiếng hét của chính họ đã lấn át tất cả.

Có vẻ như mọi người đều quan tâm tới vấn đề này, thế nhưng Vương Nhất Bác chỉ đành để họ thất vọng:

- Không có bất kỳ manh mối nào. Đoạn đường mà tôi vừa đi hoàn toàn không có gì hết.

Quả thật, y một đường đi ra rồi cứ thế quay về, không bị ngăn cản hay bị tấn công lần nào.

Cả đoàn khảo cổ rơi vào trầm tư, vài người liếc mắt nhìn nhau, những gì đã trải qua khiến họ phải tự hiểu rằng Kim tự tháp hung hiểm này chứa đựng quá nhiều thứ quyền năng khủng khiếp nằm ngoài sự kiểm soát của họ. Không thể tìm hiểu rõ, chỉ biết rằng nó vẫn đang dần dần xuất hiện, mỗi lúc một dày đặc và nguy hiểm hơn.

Tiêu Chiến nói nhỏ với Vương Nhất Bác:

- Cậu xem vết thương của họ có thể đi tiếp và chiến đấu được không?

Đã hơn nửa ngày nghỉ ngơi trong gian phòng này, mọi thứ đều an toàn, bóng đen hắc ám không tràn vào được, nên nhiều người ngỏ ý muốn tiếp tục trốn tại đây, chỉ những ai có sức mạnh, kỹ năng và bị thương nhẹ mới tiếp tục xuống tầng 3.

Gian Thế Hoành nói:

- Nửa ngày qua an toàn, không có nghĩa thời gian tiếp theo sẽ an toàn. Bây giờ chúng ta tách đoàn, những người bị thương ở lại không phải càng là miếng mồi ngon cho Kim tự tháp này ư?

Jack lên tiếng:

- Đã chấp nhận tham gia chuyến khảo sát này thì không ai muốn bị bỏ lại. Tuy nhiên, nhiều người bị thương nặng như vậy liệu có thể chạy thoát nếu lại gặp phải tình cảnh tương tự vừa rồi? Vì không chống lại được bóng đen chúng ta mới trốn vào đây.

- Không thể ở lại đây! – Vương Nhất Bác quả quyết.

Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt vào y, giọng Vương Nhất Bác vẫn trầm lạnh như mệnh lệnh:

- Bóng đen đã xâm nhập vào căn phòng này. Trước khi bắt đầu ca trực, bóng đen không che phủ qua xác của Nkosi.

Để tiết kiệm năng lượng, mọi người đã tắt bớt đèn pin, chỉ để lại hai chiếc ngay giữa phòng, ánh sáng nhạt nhòa không sáng rõ. Bóng đen xâm nhập một cách chậm rãi, từ từ lan dần vào bên trong nên không ai nhận ra vốn dĩ trước đó xác của Nkosi cách tường đá một đoạn, hiện tại, gần như chẳng thấy tường đá đâu nữa.

Vương Nhất Bác không muốn mất thời gian giải thích, nhưng lại nhìn thấy vẻ hoang mang như chưa hiểu rõ của Tiêu Chiến, y lại miễn cưỡng nhiều lời hơn một chút:

- Quyền năng tà ác kia luôn đi cùng bọt nước. Trên trần gian phòng này đã xuất hiện bọt nước rồi. Chứng tỏ quyền năng ấy có thể vào đây, chẳng qua là nó chưa tràn vào nhanh mà thôi.

Mọi người đồng loạt đưa đèn pin lên trần căn phòng, phút chốc cảm thấy rét lạnh. Thứ bọt nước ghê tởm ấy đã xuất hiện rồi sao? Sao họ lại không nhìn thấy?

Nashwa suy nghĩ một chút, liền nói:

- Có lẽ không phải ngẫu nhiên Giang Ngôn lại bị kích động và cho rằng gian phòng này có quỷ. Những gì cậu ta nhìn thấy biết đâu không giống chúng ta nhìn thấy, tôi cũng cho rằng gian phòng này không an toàn.

Giang Thế Hoành đương nhiên sẽ không bỏ lại con trai một mình, nếu mang Giang Ngôn đi sẽ trở thành gánh nặng. Vì thế, ông ta vẫn muốn những người bị thương nặng đi cùng để trở thành một gánh nặng chung, không để Giang Ngôn trở thành sự phiền toái duy nhất.

Vì Trưởng đoàn, Thư ký lẫn người mạnh nhất đoàn là Vương tử đều thống nhất không thể ở lại gian phòng, cho nên tất cả mọi người phải tiếp tục xông vào bóng đen lần nữa, hy vọng mau chóng xuống tầng 3. Trong lòng họ thầm cầu mong tầng 3 không có quái vật trong bóng đen như lời Vương tử thông báo.

Tất cả mọi người thu dọn hành trang, xốc lại tinh thần chuẩn bị tiếp tục xông pha nguy hiểm. Quá nhiều thứ đã diễn ra, mất mát đau thương cũng đã đến, thế nhưng họ không còn sự lựa chọn nào khác, con đường duy nhất lúc này là phải chiến đấu.

Cả đoàn vẫn theo chiến thuật cũ là người sau để tay lên vai người trước, tránh bị lạc và tạo thế trận kết phá. Điểm khác biệt chính là lần này Vương Nhất Bác dẫn đường, Giang Thế Hoành bọc hậu phía sau.

Họ từ từ ra khỏi căn phòng, đi vào trong bóng đen không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, chậm rãi từng bước cảnh giác, tay nắm chặt roi điện. Không ai lên tiếng để giữ sự yên lặng tuyệt đối, nếu có động tĩnh bị tấn công cũng dễ dàng đoán biết phương hướng ứng phó.

Lần này đúng như lời Vương Nhất Bác nói, một đường đi tĩnh lặng đến lạ thường. Họ an toàn vượt qua dãy hành lang cuối cùng, rồi lần lượt tiến vào hầm bậc thang, từng người leo xuống.

Ai nấy trong lòng đều cực kỳ căng thẳng, luôn chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ có thứ tà ác nhào ra bất cứ lúc nào. Trong hầm bậc thang chật hẹp càng khó ứng phó, nhưng càng chật thì người sau với người trước càng gần nhau, vô tình tạo ra cảm giác gần gũi an toàn.

Vương Nhất Bác đi đầu tiên, Tiêu Chiến theo phía sau y. Không ai nhìn thấy hắn hoàn toàn được áo choàng của Vương tử bao bọc lấy, đi sát trong lòng y. Vì không gian hẹp chỉ đi được một người, nên gần như Tiêu Chiến nằm hẳn trên lưng Vương Nhất Bác, chỉ ló đầu qua vai áo choàng. Phải đến mức độ này vì Tiêu Chiến sợ không gian hẹp. Trái với mọi người bị đả kích bởi thứ quái vật có răng trong bóng tối tấn công thì Tiêu Chiến lại sợ bọ cạp hơn. Từ trong giấc mơ cho đến khi nhìn thấy tận mắt, hắn không khỏi ám ảnh với sinh vật đen bóng có chiếc đuôi nhọn kia. Vương Nhất Bác biết điều này, cho nên y luôn tìm cách bảo vệ hắn cả thể xác lẫn tinh thần.

Từ khi bắt đầu chuyến khảo sát định mệnh này, Vương tử hết lần này tới lần khác bảo vệ, che chở cho Tiêu Chiến. Hắn vẫn luôn tự hào bản thân có được tình yêu của người này. Ngay cả khi y không bao giờ nói những lời mùi mẫn lãng mạn, thì những hành động của y luôn mang đến cho hắn sự bình yên, tin cậy và cả ngọt ngào nữa. Đối với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.

Xuống sâu thêm một đoạn, ánh sáng từ đèn mắt sói trên nón bảo hộ từ từ lóe ra những tia vàng nhạt. Trong lòng mọi người không khỏi thấp thỏm vui mừng.

Khi mọi người đặt chân xuống tầng 3, cũng là lúc bóng đen đậm đặc kia không còn nữa, thay vào đó chỉ là bóng tối bình thường, rọi đèn lên sẽ nhìn thấy xung quanh.

Cả đoàn không hẹn mà cùng nhìn nhau, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nguy hiểm chắc chắn chưa tan biến, nhưng lúc này có thể tranh thủ thả lỏng một chút. Dù sao được nhìn thấy mọi thứ vẫn tốt đẹp hơn chìm trong bóng tối.

Đa phần Hoa sóng điện đã bị vỡ, chỉ còn lại ba cái của Tiêu Chiến, Nashwa và Jack. Hiện tại cả ba đều phát ra ánh sáng chói lòa, cảnh báo quyền năng tà ác nơi đây rất mạnh. Nhưng hiện tại họ lại chẳng thể biết được quyền năng đến từ đâu, cho nên từng bước chân càng thêm nặng nề cảnh giác.

- Đây là lần đầu tiên đoàn khảo sát không xác định được vị trí của quyền năng và các hình thức chuyển hóa nguy hiểm của nó.

Một người trong đoàn cảm thán. Thông thường, quyền năng tồn tại là do sức mạnh của Tử thư để bảo vệ sự yên nghỉ của người chết, những hình thức chuyển hóa thông thường là tạo ra bọ cạp, dơi, khí độc, nguyền rủa. Sức mạnh cũng không quá lớn, cùng lắm có thể giết được một, hai người mà thôi, hoặc nguyền rủa cuộc đời của nạn nhân khiến họ chết dần chết mòn. Còn nơi này nếu tính luôn cả hố chôn xương người kia thì đã cướp đi mạng sống của mấy chục người, chứng tỏ người để lại quyền năng tại nơi này mang sức mạnh khủng khiếp, cũng vô cùng tàn độc. Mục đích không phải bảo vệ người chết, mà là khát khao lấy mạng người sống.

Jack nói ra kết luận của mình:

- Không xác định được vị trí là do nó là thứ có thể di chuyển, hình thức chuyển hóa đa dạng chính là cạm bẫy chiêu dụ. Nhìn xem, nó không cho chúng ta lên tầng 1, còn khóa cửa nữa, tầng 2 bị hắc ám bao phủ, còn tầng 3 lại không có. Chứng tỏ nó không muốn chúng ta đi ngược lại mà phải đi xuống sâu hơn và để lại mạng sống nhiều hơn.

- Nhưng rốt cuộc, "nó" là thứ gì?

- Là quyền năng của lăng mộ. – Jack đáp.

- Tôi nghĩ nó không đơn giản là quyền năng, nó là vật sống.

Vương Nhất Bác ít khi tham gia thảo luận, lần này y lên tiếng vì muốn cả đoàn cùng an toàn:

- Nó có thể di chuyển, trước khi tấn công sẽ có làn khí lạnh, thông thường là từ phía sau. Tuy nhiên, không cách nào giải trừ được, chỉ có thể đánh nó thoái lui.

Giang Thế Hoành khá bất ngờ:

- Vương tử khẳng định như vậy? Cậu đã nhìn thấy rồi ư?

Vương Nhất Bác nghiêm túc nói:

- Ở tầng 2, tôi đã bốn lần đánh trúng vào trung tâm xuất hiện quyền năng. Nó chỉ biến mất một lúc, rồi xuất hiện ở nơi khác.

Giang Thế Hoành hoài nghi:

- Cậu khẳng định đã đánh trúng vào nó?

Vương Nhất Bác tiếp tục đi tới trước, không trả lời nghi vấn của ông ta. Đột nhiên Vương Nhất Bác dừng lại, nhìn xuống dưới chân. Mọi người nhìn theo y mới phát giác ra nước đã thấm đẫm sàn đá từ lúc nào.

- Đi nhanh, tìm lối xuống tầng dưới càng sớm càng tốt. - Vương Nhất Bác thúc giục, bước chân vội vã hơn, đồng thời nói ra phỏng đoán của mình:

- Quyền năng biến hóa mỗi tầng mỗi khác. Có thể ở tầng 3 này chính là nước. Chỉ cần chúng ta chạy nhanh xuống tầng 4 trước khi quyền năng chuyển hóa thành tấn công thì có lẽ sẽ an toàn.

Vương Nhất Bác nghiệm ra quy luật này sau khi chú ý quan sát chuyển động của bóng tối quyền năng. Ở tầng 1 chính là cạm bẫy "treo người", tầng 2 là quái vật trong khoảng đen, thì tầng 3 chắc hẳn sẽ là nước. Mỗi khi quyền năng xuất hiện, ánh sáng Hoa sóng điện sẽ lóe lên, dù yếu hay mạnh cũng là báo hiệu cạm bẫy đã bắt đầu tiếp cận bọn họ. Sau khoảng thời gian càn quét qua thì thứ tà ác đó sẽ không tiếp tục tấn công mà dẫn dụ đoàn người đi xuống sâu hơn nữa. Điều đó có nghĩa là Kim tự tháp này hoàn toàn không những không ngăn cản người sống đi vào, mà còn muốn "gọi mời". Nhưng vì sao lại có quy luật như vậy và khoảng thời gian ngừng tấn công đó là gì thì Vương tử chưa thể lý giải được.

Mọi người đều đồng ý với suy nghĩ của Vương Nhất Bác. Phía trên vách tường không ngừng rỉ ra những vệt bọt nước, họ chỉ vừa mới đi thêm một đoạn thì nước đã dâng đến mắt cá chân rồi.

- Thế này không ổn, với tốc độ này nếu nước tiếp tục dâng cao thì tất cả chúng ta sẽ chết. - Nashwa lo lắng nói.

Nailah cũng lên tiếng: - Rốt cuộc Kim tự tháp này có mấy tầng. Mỗi tầng có một cách giết người khác nhau sao? Nếu vậy liệu chúng ta có thể đến được tầng cuối cùng không?

Jack nóng nảy tức giận:

- My fuck! Cái thứ trong kim tự tháp này muốn sưu tầm một trăm lẻ một cái chết của con người ư? Hay muốn đem chúng ta thí nghiệm xem cách chết nào nhanh nhất.

Vương Nhất Bác lập tức dừng lại, quay qua nhìn Jack.

Bình thường khi vào lăng mộ, Vương tử luôn đội mũ trùm kín đầu, mọi người đã quá quen thuộc dáng vẻ có phần u ám này của y. Jack tuy không nhìn rõ phần nửa trên gương mặt của Vương tử, nhưng theo phương hướng thì có thể ước đoán Vương tử đang chăm chăm nhìn mình. Anh ta nhướng mày lên, ý hỏi chỉ chửi bậy một câu thôi cũng bị nhìn đến thế ư?

Tiêu Chiến biết Vương tử không hề để tâm đến câu chửi thề vừa rồi của Jack, có lẽ y đã phát hiện ra điều gì đó.

Vương Nhất Bác liền hỏi:

- Ngô Cảnh Tử, những người ở hố xương người chết như thế nào?

Đột nhiên bị gọi tên, Ngô Cảnh Tử có chút không ngờ đến, nhưng vẫn cẩn thận nhớ lại quá trình khám nghiệm của mình, hồi đáp:

- Bị đốt, treo cổ, đập vỡ đầu, chặt nhiều mảnh, nghiền nát chân, bị đâm xuyên tim...

Mọi người nghe Ngô Cảnh Tử nói xong đều không khỏi rùng mình, rồi thở ra từng hơi hãi hùng. Trước khi nhóm Ngô Cảnh Tử từ tầng 1 quay lại, họ đã đến hố xương người và nhìn qua cảnh tượng ghê rợn ấy, chẳng ai có đủ can đảm chạy đến khám nghiệm. Nếu bản thân cũng bị giết chết như thế thì quả thật quá thảm khốc.

Vương tử vẫn tiếp tục đặt câu hỏi:

- Nghiền nát chân? Là chân trái?

Không một ai theo kịp nghi vấn của Vương tử, còn Ngô Cảnh Tử thì vẫn rất nghiêm túc lục lọi trong trí của mình. Không lâu sau, anh ta gật đầu:

- Đúng, là chân trái.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz