Hoan Troi Buoc Dong Nhan Desire Them Muon
𝐂𝐇𝐔̛𝐎̛𝐍𝐆 𝟐: 𝐓𝐑𝐎̀ 𝐂𝐇𝐔𝐘𝐄̣̂𝐍Mỗi một người chúng ta đều có những điều tiếc nuối trong quá khứ. Mà đối với Thẩm Văn Lang, điều mà hắn tiếc nuối chắc chắn là đã bỏ lỡ quá nhiều năm tình cảm của hắn và Cao Đồ.
.
.
.
Cao Đồ mở cửa nhà, lấy trong tủ giày ra một đôi dép mới đưa cho Thẩm Văn Lang, nhỏ giọng vì sợ đánh thức Cao Lạc Lạc:"Anh mang tạm đi. Tuy là loại rẻ tiền nhưng chất lượng cũng tạm ổn."Thẩm Văn Lang muốn nói hắn làm gì quan tâm đến chất lượng đôi dép kia, Cao Đồ cho hắn vào nhà đã tốt lắm rồi. Giờ mà có bắt hắn đạp lên thảm gai chắc chắn hắn cũng sẽ gật đầu đồng ý. Nhưng lời chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Cao Đồ đã ôm Lạc Lạc đi vào phòng ngủ. Lúc này Thẩm Văn Lang mới đưa mắt nhìn bày trí của căn nhà. Đối với Thẩm tổng cao quý, nơi này thậm chí có diện tích còn chưa bằng phòng ngủ của hắn. Lúc này ký ức trong đầu hắn chợt hiện lên, là lần đầu tiên hắn đến nhà của Cao Đồ lúc cậu xin nghỉ bệnh. Căn nhà thuê năm đó thậm chí còn tệ hơn, vừa nhỏ, vừa cũ, vừa không an toàn. Nhưng Cao Đồ đã ngây ngốc ở đó suốt mấy năm trời. Lúc đó Thẩm Văn Lang đã hỏi cậu tại sao không tìm nơi tử tế mà ở, sao lại chọn cái nơi 'chó má' như vậy, tiền lương hắn trả cậu ít quá sao. Hắn nhớ, Cao Đồ đã trả lời hắn rằng cậu có quá nhiều khoản tiền phải chi tiêu. Mãi sau này lúc gặp tên khốn Cao Minh, tìm hiểu về gia đình cậu rõ ràng hơn thì hắn mới biết, Omega của hắn suốt những năm đó sống khổ sở đến nhường nào. Hắn cũng nhớ, lần đó Cao Đồ không cho hắn vào nhà. Với mạch não năm đó của hắn, hắn chỉ có thể nghĩ đến việc Cao Đồ giấu Omega trong nhà nên mới không muốn hắn bước vào. Lúc đó hắn đã làm gì nhỉ?Hắn đã đè cậu lên tường, siết tay cậu, buông ra những lời cay nghiệt mà bây giờ hắn có hối hận cũng không thể rút lại. Hắn nói mùi pheromone xô thơm lúc đó 'hôi chết đi được'..."Thẩm tổng"Giọng nói của Cao Đồ kéo Thẩm Văn Lang về với thực tại. Hắn bước đến cạnh Cao Đồ, nhưng hắn vừa đến gần, cậu liền lập lùi về sau. Cậu nhìn hắn, có chút ngập ngừng nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng:"Xin lỗi Thẩm tổng. Tôi... Hiện tại tôi không thể tiếp xúc gần với Alpha như lúc trước..."Cao Đồ không muốn nói rõ bệnh tình của mình, nhưng cũng không có ý che giấu. Dù sao thì sau khi lộ ra chuyện cậu mang thai con của Thẩm Văn Lang, hắn chắc chắn đã điều tra hết tất cả. Với tính cách của hắn, có lẽ chuyện cậu mắc chứng rối loạn pheromone cũng sớm đã không còn là bí mật nữa rồi. Thẩm Văn Lang nhất thời cứng người, hắn nhìn Cao Đồ một lúc rồi mới hỏi "Chứng rối loạn pheromone..." Hắn muốn hỏi, chứng rối loạn pheromone của cậu vẫn chưa điều trị ổn hay sao. Nhưng hắn chợt nhận ra, tình hình của cậu hiện tại thì làm sao đủ điều kiện để điều trị kia chứ.Tất cả cũng tại hắn.Cao Đồ vào bếp rót nước, cậu bảo Thẩm Văn Lang ngồi xuống sofa đợi cậu. Đến khi cả hai cùng ngồi đối diện nhau, Thẩm Văn Lang mới có cơ hội nhìn kỹ Omega của hắn.Cao Đồ thật sự quá ốm. Lúc nãy nắm cổ tay kéo cậu lên xe, hắn không cảm nhận quá rõ ràng vì chỉ mãi tập trung nghĩ đến những chuyện khác. Bây giờ nhìn thấy cậu như vậy, cái thứ trong ngực trái của hắn như bị ai đó lấy tay bóp chặt, khiến hắn vừa đau đớn, vừa có chút hít thở không thông. Cao Đồ không nhìn Thẩm Văn Lang, cậu cúi đầu, nhìn lên sàn nhà. Thật ra cậu cũng rối lắm. Cậu không nghĩ ở thành phố nhỏ bé của nước V này, hai người lại gặp nhau như vậy. Từ lúc Lạc Lạc ra đời cho đến nay, Cao Đồ vẫn luôn tập trung vào bé. Cậu không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến sự phát triển của bé con, thế nên cậu không dám nghĩ về những chuyện xưa cũ. Nhưng vào kỳ phát tình, lúc Omega yếu ớt nhất, Cao Đồ vẫn không thể tránh khỏi việc bản thân nhớ về Thẩm Văn Lang. Yêu thầm mười năm, sau đó lại sinh ra một bé con giống hệt người mình yêu, ông trời vốn không cho cậu quên đi Alpha kia. "Em... Em và bé con..." Thẩm Văn Lang miệng lưỡi sắc bén mọi ngày không biết biến đâu mất, lúc này hắn đến một câu trọn vẹn cũng khó mà nói thành lời. Cao Đồ có chút buồn cười, cậu nhìn hắn "Thẩm tổng. Chuyện gì đã qua thì cho qua đi. Còn về Lạc Lạc..." Cao Đồ ngừng một chút, sau đó nở nụ cười:"Đó là con của một mình tôi. Tôi nhớ Thẩm tổng từng nói, nếu Omega của anh mang thai thì... Cứ xem như năm đó tôi đã làm theo lời Thẩm tổng đi. Anh không cần bận tâm đến chuyện này, tôi có thể đảm bảo, tôi tuyệt đối sẽ không để Lạc Lạc ảnh hưởng đến cuộc sống của anh..."Thẩm Văn Lang cau mày, hắn nhìn Cao Đồ "Cái gì mà con của một mình em? Trong người của bé con có máu của tôi đó!" "Vậy rốt cuộc anh muốn gì?""Tôi..." Lời của Thẩm Văn Lang bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Hắn theo thói quen nhìn thấy ký hiệu hạt đậu phộng nhỏ là bắt máy ngay, không để ý là cuộc gọi video. "Ba Văn Lang, khi nào thì ba mới về?"Giọng nói non nớt đáng yêu vừa cất lên, cả người Cao Đồ lập tức cứng lại. Cậu nhìn Thẩm Văn Lang, sắc mặt của hắn lúc này khiến cậu không thể không bất ngờ. Là dáng vẻ dịu dàng của một người cha...Thẩm Văn Lang vẫn chưa nhận ra sự thay đổi của Cao Đồ, hắn nói với Đậu Phộng nhỏ vài câu rồi tắt máy. Lúc này hắn mới phát hiện Cao Đồ đã đứng lên từ lúc nào, cậu nhìn hắn:"Tôi còn nhiều việc phải giải quyết, cuộc trò chuyện cũng nên dừng lại rồi. Phiền Thẩm tổng về cho.""Cao Đồ, em..."Không để Thẩm Văn Lang nói tiếp, Cao Đồ đã bước đến mở cửa, bộ dáng không muốn tiếp chuyện nữa. Thẩm Văn Lang chỉ biết thở dài, bước ra cửa.Hắn cũng biết, giữa hắn và Cao Đồ không thể nói hết trong vài câu là xong chuyện. Nhưng hiện tại hắn đã nắm trong tay một cơ hội lớn rồi. Hắn đã biết Cao Đồ sống ở đâu, biết giữa hắn và Cao Đồ thật sự tồn tại một bé con, hình như tên là Lạc Lạc. Hắn cũng nhận ra Cao Đồ rất thương bé con. Và hắn cũng nhận ra, hai ba con của cậu sống không mấy tốt đẹp. Lỗi là do hắn. Nếu năm đó hắn không để Cao Đồ bỏ trốn, nếu năm đó hắn nhận ra tình cảm của bản thân sớm hơn, nếu năm đó hắn kiên quyết nắm chặt tay Cao Đồ, có lẽ hai ba con của cậu sẽ không cần sống khổ sở như thời gian qua. Hắn nhìn cánh cửa nhà đóng kín trước mặt, tự nói với lòng rằng, hắn tuyệt đối không để Cao Đồ biến mất thêm một lần nào nữa. Hắn sẽ bù đắp lại tất cả cho Omega của hắn, bằng mọi giá, hắn sẽ dành cho Cao Đồ một tình yêu mà cậu xứng đáng có được. Ở bên trong nhà, Cao Đồ ngồi xuống giường, cậu đưa tay vuốt nhẹ mặt của Lạc Lạc. Lạc Lạc sinh ra không mấy suôn sẻ, hay nói đúng hơn là cả quá trình từ lúc bé con hình thành đến khi ra đời đều rất khó khăn. Bé con thiếu mất pheromone của người ba Alpha, lại ở trong bụng một người ba Omega mắc chứng rối loạn pheromone, bé vốn dĩ không thể phát triển tốt như các bé con khác. Sau khi ra đời, vì ảnh hưởng từ việc thiếu hụt pheromone, Lạc Lạc cũng ốm yếu hơn các bạn cùng tuổi. Nhưng bé rất ngoan, rất hiểu chuyện. Bé là mặt trời nhỏ của Cao Đồ, là ý chí sống của cậu. Ba năm qua, Cao Đồ luôn nghĩ rằng, không có Thẩm Văn Lang cũng không sao, cậu sẽ cho bé con tất cả, sẽ không để bé con thấy thiệt thòi. Nhưng giây phút Thẩm Văn Lang nói chuyện điện thoại vừa rồi, Cao Đồ mới chợt nhận ra, Lạc Lạc của cậu, bé con của cậu, quá đáng thương...'Ba Văn Lang...'Cao Đồ cúi người hôn lên trán Lạc Lạc, môi cậu run rẩy, thì thầm bên tai bé con:"Lạc Lạc của ba, ba luôn yêu con thêm cả phần của một người ba khác, con không giận ba nhé, được không bé cưng..."------ 𝑯𝒆̂́𝒕 𝑪𝒉𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 2 ------💌 Lịch đăng truyện thì sẽ là 2 ngày/1 chương nhé mọi người ơi. Nếu có thời gian rảnh nhiều hơn thì Jen sẽ cập nhật nhiều hơn nhen. Và vẫn là câu nói cũ, ai thấy lỗi chính tả thì nhắc giùm Jen nhe. Cảm ơn mọi người nè 💙Nhớ cmt để Jen có động lực với nha 🥺
.
.
.
Cao Đồ mở cửa nhà, lấy trong tủ giày ra một đôi dép mới đưa cho Thẩm Văn Lang, nhỏ giọng vì sợ đánh thức Cao Lạc Lạc:"Anh mang tạm đi. Tuy là loại rẻ tiền nhưng chất lượng cũng tạm ổn."Thẩm Văn Lang muốn nói hắn làm gì quan tâm đến chất lượng đôi dép kia, Cao Đồ cho hắn vào nhà đã tốt lắm rồi. Giờ mà có bắt hắn đạp lên thảm gai chắc chắn hắn cũng sẽ gật đầu đồng ý. Nhưng lời chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Cao Đồ đã ôm Lạc Lạc đi vào phòng ngủ. Lúc này Thẩm Văn Lang mới đưa mắt nhìn bày trí của căn nhà. Đối với Thẩm tổng cao quý, nơi này thậm chí có diện tích còn chưa bằng phòng ngủ của hắn. Lúc này ký ức trong đầu hắn chợt hiện lên, là lần đầu tiên hắn đến nhà của Cao Đồ lúc cậu xin nghỉ bệnh. Căn nhà thuê năm đó thậm chí còn tệ hơn, vừa nhỏ, vừa cũ, vừa không an toàn. Nhưng Cao Đồ đã ngây ngốc ở đó suốt mấy năm trời. Lúc đó Thẩm Văn Lang đã hỏi cậu tại sao không tìm nơi tử tế mà ở, sao lại chọn cái nơi 'chó má' như vậy, tiền lương hắn trả cậu ít quá sao. Hắn nhớ, Cao Đồ đã trả lời hắn rằng cậu có quá nhiều khoản tiền phải chi tiêu. Mãi sau này lúc gặp tên khốn Cao Minh, tìm hiểu về gia đình cậu rõ ràng hơn thì hắn mới biết, Omega của hắn suốt những năm đó sống khổ sở đến nhường nào. Hắn cũng nhớ, lần đó Cao Đồ không cho hắn vào nhà. Với mạch não năm đó của hắn, hắn chỉ có thể nghĩ đến việc Cao Đồ giấu Omega trong nhà nên mới không muốn hắn bước vào. Lúc đó hắn đã làm gì nhỉ?Hắn đã đè cậu lên tường, siết tay cậu, buông ra những lời cay nghiệt mà bây giờ hắn có hối hận cũng không thể rút lại. Hắn nói mùi pheromone xô thơm lúc đó 'hôi chết đi được'..."Thẩm tổng"Giọng nói của Cao Đồ kéo Thẩm Văn Lang về với thực tại. Hắn bước đến cạnh Cao Đồ, nhưng hắn vừa đến gần, cậu liền lập lùi về sau. Cậu nhìn hắn, có chút ngập ngừng nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng:"Xin lỗi Thẩm tổng. Tôi... Hiện tại tôi không thể tiếp xúc gần với Alpha như lúc trước..."Cao Đồ không muốn nói rõ bệnh tình của mình, nhưng cũng không có ý che giấu. Dù sao thì sau khi lộ ra chuyện cậu mang thai con của Thẩm Văn Lang, hắn chắc chắn đã điều tra hết tất cả. Với tính cách của hắn, có lẽ chuyện cậu mắc chứng rối loạn pheromone cũng sớm đã không còn là bí mật nữa rồi. Thẩm Văn Lang nhất thời cứng người, hắn nhìn Cao Đồ một lúc rồi mới hỏi "Chứng rối loạn pheromone..." Hắn muốn hỏi, chứng rối loạn pheromone của cậu vẫn chưa điều trị ổn hay sao. Nhưng hắn chợt nhận ra, tình hình của cậu hiện tại thì làm sao đủ điều kiện để điều trị kia chứ.Tất cả cũng tại hắn.Cao Đồ vào bếp rót nước, cậu bảo Thẩm Văn Lang ngồi xuống sofa đợi cậu. Đến khi cả hai cùng ngồi đối diện nhau, Thẩm Văn Lang mới có cơ hội nhìn kỹ Omega của hắn.Cao Đồ thật sự quá ốm. Lúc nãy nắm cổ tay kéo cậu lên xe, hắn không cảm nhận quá rõ ràng vì chỉ mãi tập trung nghĩ đến những chuyện khác. Bây giờ nhìn thấy cậu như vậy, cái thứ trong ngực trái của hắn như bị ai đó lấy tay bóp chặt, khiến hắn vừa đau đớn, vừa có chút hít thở không thông. Cao Đồ không nhìn Thẩm Văn Lang, cậu cúi đầu, nhìn lên sàn nhà. Thật ra cậu cũng rối lắm. Cậu không nghĩ ở thành phố nhỏ bé của nước V này, hai người lại gặp nhau như vậy. Từ lúc Lạc Lạc ra đời cho đến nay, Cao Đồ vẫn luôn tập trung vào bé. Cậu không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến sự phát triển của bé con, thế nên cậu không dám nghĩ về những chuyện xưa cũ. Nhưng vào kỳ phát tình, lúc Omega yếu ớt nhất, Cao Đồ vẫn không thể tránh khỏi việc bản thân nhớ về Thẩm Văn Lang. Yêu thầm mười năm, sau đó lại sinh ra một bé con giống hệt người mình yêu, ông trời vốn không cho cậu quên đi Alpha kia. "Em... Em và bé con..." Thẩm Văn Lang miệng lưỡi sắc bén mọi ngày không biết biến đâu mất, lúc này hắn đến một câu trọn vẹn cũng khó mà nói thành lời. Cao Đồ có chút buồn cười, cậu nhìn hắn "Thẩm tổng. Chuyện gì đã qua thì cho qua đi. Còn về Lạc Lạc..." Cao Đồ ngừng một chút, sau đó nở nụ cười:"Đó là con của một mình tôi. Tôi nhớ Thẩm tổng từng nói, nếu Omega của anh mang thai thì... Cứ xem như năm đó tôi đã làm theo lời Thẩm tổng đi. Anh không cần bận tâm đến chuyện này, tôi có thể đảm bảo, tôi tuyệt đối sẽ không để Lạc Lạc ảnh hưởng đến cuộc sống của anh..."Thẩm Văn Lang cau mày, hắn nhìn Cao Đồ "Cái gì mà con của một mình em? Trong người của bé con có máu của tôi đó!" "Vậy rốt cuộc anh muốn gì?""Tôi..." Lời của Thẩm Văn Lang bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Hắn theo thói quen nhìn thấy ký hiệu hạt đậu phộng nhỏ là bắt máy ngay, không để ý là cuộc gọi video. "Ba Văn Lang, khi nào thì ba mới về?"Giọng nói non nớt đáng yêu vừa cất lên, cả người Cao Đồ lập tức cứng lại. Cậu nhìn Thẩm Văn Lang, sắc mặt của hắn lúc này khiến cậu không thể không bất ngờ. Là dáng vẻ dịu dàng của một người cha...Thẩm Văn Lang vẫn chưa nhận ra sự thay đổi của Cao Đồ, hắn nói với Đậu Phộng nhỏ vài câu rồi tắt máy. Lúc này hắn mới phát hiện Cao Đồ đã đứng lên từ lúc nào, cậu nhìn hắn:"Tôi còn nhiều việc phải giải quyết, cuộc trò chuyện cũng nên dừng lại rồi. Phiền Thẩm tổng về cho.""Cao Đồ, em..."Không để Thẩm Văn Lang nói tiếp, Cao Đồ đã bước đến mở cửa, bộ dáng không muốn tiếp chuyện nữa. Thẩm Văn Lang chỉ biết thở dài, bước ra cửa.Hắn cũng biết, giữa hắn và Cao Đồ không thể nói hết trong vài câu là xong chuyện. Nhưng hiện tại hắn đã nắm trong tay một cơ hội lớn rồi. Hắn đã biết Cao Đồ sống ở đâu, biết giữa hắn và Cao Đồ thật sự tồn tại một bé con, hình như tên là Lạc Lạc. Hắn cũng nhận ra Cao Đồ rất thương bé con. Và hắn cũng nhận ra, hai ba con của cậu sống không mấy tốt đẹp. Lỗi là do hắn. Nếu năm đó hắn không để Cao Đồ bỏ trốn, nếu năm đó hắn nhận ra tình cảm của bản thân sớm hơn, nếu năm đó hắn kiên quyết nắm chặt tay Cao Đồ, có lẽ hai ba con của cậu sẽ không cần sống khổ sở như thời gian qua. Hắn nhìn cánh cửa nhà đóng kín trước mặt, tự nói với lòng rằng, hắn tuyệt đối không để Cao Đồ biến mất thêm một lần nào nữa. Hắn sẽ bù đắp lại tất cả cho Omega của hắn, bằng mọi giá, hắn sẽ dành cho Cao Đồ một tình yêu mà cậu xứng đáng có được. Ở bên trong nhà, Cao Đồ ngồi xuống giường, cậu đưa tay vuốt nhẹ mặt của Lạc Lạc. Lạc Lạc sinh ra không mấy suôn sẻ, hay nói đúng hơn là cả quá trình từ lúc bé con hình thành đến khi ra đời đều rất khó khăn. Bé con thiếu mất pheromone của người ba Alpha, lại ở trong bụng một người ba Omega mắc chứng rối loạn pheromone, bé vốn dĩ không thể phát triển tốt như các bé con khác. Sau khi ra đời, vì ảnh hưởng từ việc thiếu hụt pheromone, Lạc Lạc cũng ốm yếu hơn các bạn cùng tuổi. Nhưng bé rất ngoan, rất hiểu chuyện. Bé là mặt trời nhỏ của Cao Đồ, là ý chí sống của cậu. Ba năm qua, Cao Đồ luôn nghĩ rằng, không có Thẩm Văn Lang cũng không sao, cậu sẽ cho bé con tất cả, sẽ không để bé con thấy thiệt thòi. Nhưng giây phút Thẩm Văn Lang nói chuyện điện thoại vừa rồi, Cao Đồ mới chợt nhận ra, Lạc Lạc của cậu, bé con của cậu, quá đáng thương...'Ba Văn Lang...'Cao Đồ cúi người hôn lên trán Lạc Lạc, môi cậu run rẩy, thì thầm bên tai bé con:"Lạc Lạc của ba, ba luôn yêu con thêm cả phần của một người ba khác, con không giận ba nhé, được không bé cưng..."------ 𝑯𝒆̂́𝒕 𝑪𝒉𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 2 ------💌 Lịch đăng truyện thì sẽ là 2 ngày/1 chương nhé mọi người ơi. Nếu có thời gian rảnh nhiều hơn thì Jen sẽ cập nhật nhiều hơn nhen. Và vẫn là câu nói cũ, ai thấy lỗi chính tả thì nhắc giùm Jen nhe. Cảm ơn mọi người nè 💙Nhớ cmt để Jen có động lực với nha 🥺
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz