[HOÀN] Trở về thời niên thiếu của anh "sen" - Yêu Điềm Di
Ngoại truyện 2: Cổ đại (2)
Ở Đông cung được một thời gian, Kim Mãn Mãn cảm thấy nơi này cũng không quá đáng sợ như tưởng tượng. Cũng không phải hầu hạ Thái tử, bị Thái tử răn dạy như cậu nghĩ.Trái lại, Thái tử điện hạ rất tốt với cậu.Cậu ngủ đến khi mặt trời lên cao cũng không để ý, còn cho cậu ăn thỏa thích. Điểm tâm trong Đông cung rất ngon, thơm hơn mềm hơn so với phòng bếp ở nhà.Chẳng bao lâu sau bé mèo vàng đã thả lỏng cảnh giác.Cậu kêu gã sai vặt mở rương, lấy mấy quyển thoại bản mang từ nhà đến ra, hí hửng nằm trên giường đọc, bên tay còn bày vài đĩa bánh ngọt.Mấy ngày này sống còn thoải mái hơn ở nhà.Bụng dạ Kim Mãn Mãn vốn không được tốt, dễ bị bệnh. Bình thường Kim phu nhân trông chừng cậu rất nghiêm, không cho ăn vặt nhiều.Giờ đến Đông cung thì hay rồi, không ai quản cậu cả.Cậu vui vẻ nghiêng đầu hỏi gã sai vặt: "Ngươi xem xong trang này chưa? Ta muốn lật qua.""Xem xong rồi, thiếu gia lật đi."Bên này hòa thuận náo nhiệt, thư phòng cách vách lại vô cùng yên tĩnh.Thời Nhượng đã tham chính, mỗi ngày Trung thư tỉnh đều sẽ dâng lên một loạt tấu chương.Lão Hoàng đế tuổi đã cao, càng ngày càng tin vào đạo trung dung*. Nhưng vị Thái tử này lại là người cứng rắn quyết đoán, trong mắt không dung nổi hạt cát.(*) Chuộng sự ôn hòa, tránh cực đoan, làm gì cũng giữ chừng mựcPhê xong tấu chương hôm nay, Thời Nhượng nhắm mắt, đưa tay xoa thái dương: "Lâm Đạo đã trở về chưa?""Bẩm Thái tử, đã trở về, đang chờ ngoài cửa."Thời Nhượng hơi hất cằm.Cung nhân cúi người thưa vâng.Cửa khẽ vang lên, một người mặc áo đen quỳ gối trước mặt.Thời Nhượng hờ hững nghe Lâm Đạo bẩm báo, cuối cùng phất tay: "Dẫn người vào kinh. Kẻ nào trái lệnh, giết.""Tuân lệnh."Giải quyết xong việc vụn vặt, Thời Nhượng mới ngẩng đầu: "Em ấy đâu?"Cung nhân lập tức hiểu người trong miệng Thái tử chính là vị tiểu tổ tông mới đến hôm nay kia."Tiểu thiếu gia ở trong điện, bên cạnh có gã sai vặt của ngài ấy hầu hạ, không cho phép chúng nô tài vào."Thời Nhượng nhíu mày.Gã sai vặt này thân cận đến vậy sao?Hắn đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Cô đi xem một chút."*Bình thường Kim Mãn Mãn không có sở thích đặc biệt gì, chỉ thích đọc vài quyển thoại bản, đa phần là thể loại linh dị, quái vật, nào là thư sinh và bạch xà, tướng quân và hồ nữ.Chỉ là bé mèo vàng thấy hơi không phục, sao chẳng ai viết về mèo tinh vậy, rõ ràng mèo cũng rất đáng yêu mà.Bỗng nghe tiếng cửa mở, tai Kim Mãn Mãn rất thính, thoắt cái ngẩng đầu, thấy có người đi vào lập tức nhanh tay giấu quyển sách xuống dưới gối.Chớp mắt, Thời Nhượng đã bước đến gần.Thái tử điện hạ thường ngày vô cùng uy nghiêm, khi không cười sẽ vô thức toát ra khí lạnh. Nhưng lúc nhìn Kim Mãn Mãn, ánh mắt lại đặc biệt dịu dàng."Đang làm gì đó?"Kim Mãn Mãn ngẩng đầu, căng thẳng chớp mắt: "Không, không có gì hết."Thời Nhượng nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn cậu.Kim Mãn Mãn càng căng thẳng hơn, ngồi ngay ngắn dậy: "Điện hạ, ngài hết bận rồi sao?"Thời Nhượng không đáp ngay, mà nghiêng đầu nhìn gã sai vặt bên cạnh với ánh mắt lạnh như băng. Gã sai vặt toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống: "Nô tài cáo lui."Không chỉ hắn, các cung nhân khác trong điện cũng nhanh chóng lui ra.Kim Mãn Mãn không vui bĩu môi: "Làm gì đuổi hết họ đi vậy."Đối với cậu, Thời Nhượng lại ôn hòa: "Ta nói chuyện với em, họ ở lại không tiện."Kim Mãn Mãn suy nghĩ rồi hỏi: "Vậy điện hạ muốn nói gì?"Thời Nhượng dịu dàng hỏi như một huynh trưởng đang quan tâm em trai: "Ở Đông cung quen chưa? Đồ ăn có hợp khẩu vị không?"Nhắc đến ăn, Kim Mãn Mãn lập tức hăng hái ngay. Cậu nghiêm túc gật đầu: "Hợp! Đồ ăn ở đây rất ngon!"Thời Nhượng mỉm cười: "Vậy thì tốt, thiếu thứ gì cứ nói với ta, biết chưa?"Kim Mãn Mãn gật đầu lia lịa, trong lòng nghĩ, không lẽ mấy lời đồn đều là giả sao, Thái tử điện hạ rõ ràng là người rất tốt.Cậu ngoan ngoãn hỏi: "Điện hạ, phòng của ta ở đâu vậy?"Kim Mãn Mãn nghĩ tối nay phải ngủ thật sớm, nếu không sáng mai lại dậy không nổi.Ai ngờ nghe xong, nụ cười trên mặt Thời Nhượng nhạt đi: "Sao, ở đây không tốt à?"Kim Mãn Mãn tròn mắt.Câu này là sao? Đây là chính điện Đông cung đó.Cậu lắp bắp: "Nhưng, nhưng nếu ta ở đây, điện hạ sẽ ở đâu?"Thời Nhượng "Hửm?" một tiếng, cố ý nói: "Giường của cô không đủ lớn sao? Không ngủ được hai người sao?"Cũng không phải.Cái giường này là cái giường lớn nhất mà Kim Mãn Mãn từng thấy, nếu không cậu cũng không nằm thoải mái đến vậy. Chỉ là...Kim Mãn Mãn mím môi: "Không, không phải. Thế này hông hợp quy củ."Thời Nhượng cụp mắt nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng vẫn buông ra: "Ta gọi người chuẩn bị phòng ở phía đông cho em. Lát nữa em đến xem, thiếu thứ gì thì kêu họ mở kho lấy thêm."Được rồi, cũng không nên quá gấp gáp.Nghe vậy, Kim Mãn Mãn lại vui vẻ, cong mắt cười: "Cảm ơn điện hạ."Thời Nhượng lặng lẽ nhích lại gần một chút: "Khi chỉ có hai ta, không cần gọi ta như thế."Thiếu niên hơi bối rối: "Vậy gọi như thế nào?"Thời Nhượng cười: "Ta lớn hơn em hai tuổi, em gọi ta một tiếng anh cũng không mất mát gì."Kim Mãn Mãn lại bĩu môi: "Không được, như vậy không hợp quy củ."Thời Nhượng bị chọc cười, nhìn khuôn mặt mềm mềm của cậu mà hận không thể véo một cái: "Lại quy củ, em là cổ nhân sao?"Kim Mãn Mãn nghiêm túc lắc đầu: "Không phải, chỉ là ta học lễ không giỏi."Thời Nhượng đành chịu thua.Thấy trời đã muộn, Thời Nhượng dứt khoát đích thân đưa Kim Mãn Mãn đến phía đông xem phòng, còn cho cậu thêm không ít thứ.Kim Mãn Mãn ngoan ngoãn cam đoan: "Điện hạ yên tâm, ngày mai ta chắc chắn sẽ dậy sớm, không lỡ giờ đến Thái học."Thời Nhượng muốn nói lỡ cũng không sao, vốn dĩ hắn cũng không cần Kim Mãn Mãn làm thư đồng thật, chỉ mượn cớ mà thôi.Nhưng thấy Kim Mãn Mãn hăng hái như vậy, hắn cũng không nỡ dội gáo nước lạnh, chỉ gật đầu: "Được, vậy tối ngủ sớm một chút."Thời Nhượng muốn ở lại nhìn Kim Mãn Mãn chui vào chăn rồi mới đi, nhưng hôm nay mới là ngày đầu tiên người ta đến đây, làm quá cũng không hay, đành tạm kiềm chế mà rời khỏi.Không hiểu sao, để người kia ngay trong tầm mắt lại càng khiến ngọn lửa trong lòng hắn lớn hơn.Giống như có một món ngon thơm béo đặt ngay bên miệng, mà sói dữ chỉ có thể nhẫn nhịn.Mãi đến khuya, ánh nến trong chính điện Đông cung mới tắt.*Hiếm khi Kim Mãn Mãn tự dậy mà không cần gã sai vặt đến gọi. Mặc quần áo xong, cậu nhanh chân chạy ra ngoài."Chạy cái gì, đi chậm thôi."Kim Mãn Mãn khựng lại, ngẩng đầu, Thời Nhượng đã đứng đợi ở trong sân.Để rèn cho các hoàng tử kiềm chế tính kiêu ngạo và nóng nảy, Thái học quy định có tiết học sớm, sau khi học xong mới được ăn sáng.Thời Nhượng vốn chẳng để tâm mấy chuyện ăn uống, nhưng chuyện tương tự mà đặt lên người Kim Mãn Mãn thì hắn lại không nỡ, sáng sớm đã bảo phòng bếp chuẩn bị vài món bánh ngọt đựng trong hộp.Ngoài Đông cung, kiệu của Thái tử đã chờ sẵn.Kim Mãn Mãn được Thời Nhượng nắm tay dẫn ra. Đến khi đứng kế bên kiệu, cậu ngập ngừng: "Ta ngồi cùng điện hạ sao?"Cái này... cái này có hợp quy củ không?Thời Nhượng biết thừa Kim Mãn Mãn định nói gì, dứt khoát không giải thích với cậu, trực tiếp xách người lên.Cung nhân nhanh chóng nâng kiệu lên.Kim Mãn Mãn vẫn hơi ngượng ngùng, nhưng khi Thời Nhượng mở hộp thức ăn đưa tới, đôi mắt lại lập tức sáng rỡ."Cho ta ăn sao?"Thời Nhượng khẽ cười: "Nếu không thì sao?"Hắn cầm một miếng bánh hạt thông đưa tới bên môi Kim Mãn Mãn: "Ăn một chút lót dạ, chờ tiết học sớm kết thúc cô sẽ dẫn em đi ăn sáng."Kim Mãn Mãn cắn một miếng, hương thơm lan tỏa, lập tức gật đầu: "Được! Cảm ơn điện hạ."Thời Nhượng thoáng cứng đờ.Vừa rồi lúc Kim Mãn Mãn cắn bánh, môi cậu khẽ chạm vào đầu ngón tay hắn. Dù chỉ thoáng qua, nhưng cảm giác ấy lại như một ngọn lửa xông thẳng vào tim hắn.Mềm mại, ấm ướt.Thời Nhượng nuốt nước miếng, ánh mắt không kìm được nhìn vào đôi môi Kim Mãn Mãn.Nếu có thể hôn lên..."Điện hạ, ngài cũng đói sao?" Kim Mãn Mãn đột nhiên hỏi.Thời Nhượng giật mình tỉnh táo lại.Kim Mãn Mãn đưa hộp bánh đến trước mặt hắn: "Điện hạ, chúng ta ăn chung đi!"Kim Mãn Mãn thầm nghĩ, vừa nãy ánh mắt Thái tử nhìn mình như là cực kỳ đói bụng vậy.Dù sao bánh cũng là của Thái tử điện hạ, cậu rộng rãi một chút, chia sẻ cho hắn đi!Thời Nhượng liếm môi, điềm nhiên đáp: "Em ăn đi, cô không đói bụng."Kim Mãn Mãn ngờ vực.Thật không?Nhưng ánh mắt ngài nhìn ta cứ như muốn ăn luôn ta vậy.Đến khi kiệu dừng trước cửa Thái học, hộp bánh đã bị Kim Mãn Mãn ăn sạch.Cậu xoa bụng, hài lòng bước xuống.Các hoàng tử trong cung đều học ở Thái học, Kim Mãn Mãn đi cạnh Thái tử cũng coi như là được trải nghiệm cảm giác cáo mượn oai hùm. Trong lúc mọi người cúi đầu, họ đi thẳng đến hàng đầu tiên.Bé mèo vàng ngẩn ra.Khoan đã, hàng đầu tiên?!Trước đây khi học ở trường, cậu luôn ngồi bàn cuối.Không còn cách nào, ai bảo cậu là mèo chứ.Mèo vốn không thích học.Trong giờ học cậu toàn lén ăn vụng hoặc ngủ gật, ngồi hàng cuối cùng nên vô cùng thuận tiện.Bây giờ ngồi hàng đầu...Nguy to rồi!Nhưng Thời Nhượng đã ngồi xuống, Kim Mãn Mãn cũng chỉ có thể ngồi xuống cạnh hắn.Rất nhanh, một ông lão tóc hoa râm bước vào điện, tay này cầm sách, tay kia cầm một cây thước thật dày.Chỉ nhìn thôi Kim Mãn Mãn đã tái mặt.Nếu cây thước đó đánh xuống, chẳng phải măng cụt của cậu sẽ tiêu tùng sao.Hức...Kim Mãn Mãn bất đắc dĩ tập trung tinh thần hết mức có thể.Nhưng nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác.Cậu vốn không thích học, nghe mấy lời giảng dài dòng như hát ru, lại thêm dậy sớm, chẳng mấy chốc đã gật gù.Bỗng nhiên nghe thấy tiếng cây thước đập xuống bàn, bé mèo vàng giật nảy mình, lập tức tỉnh táo.Cậu ngồi thẳng người, đôi mắt mở thật to.Dáng vẻ này rơi hết vào mắt Thời Nhượng, sự đáng yêu của Kim Mãn Mãn làm hắn không kìm được khẽ bật cười.Lão tiên sinh đi đến hàng thứ hai bên trái, nghiêm giọng: "Ngũ hoàng tử, mời ngài nói xem, vừa rồi lão phu hỏi câu gì?"Kim Mãn Mãn nghiêng đầu nhìn sang.Ngũ hoàng tử đờ đẫn, rõ ràng cũng là vừa bị bừng tỉnh, ấp úng không đáp được.Lão tiên sinh dứt khoát không nói nhiều, hất cằm.Ngay sau đó, Kim Mãn Mãn nhìn thấy thư đồng bên cạnh run rẩy chìa tay ra.Nói là thư đồng, thật ra cũng toàn là thiếu gia quý tộc, da thịt mịn màng. Cây thước nặng như vậy đánh xuống, chưa đến cái thứ hai là lòng bàn tay đã sưng đỏ hết lên.Nghe tiếng thước đập vào thịt, Kim Mãn Mãn sợ không thở nổi.Suýt nữa cậu đã quên, quy củ trong cung chính là như thế.Các hoàng tử đều là cành vàng lá ngọc, không thể đánh, không thể chạm vào. Nếu hoàng tử phạm sai lầm, thư đồng sẽ là người chịu tội.Lại đánh thêm hai cái, tay thư đồng kia đã sắp không nâng nổi.Kim Mãn Mãn sợ đến mức muốn xù lông, mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.Trước nay Thời Nhượng luôn lạnh nhạt với chuyện của người khác, nhưng nước mắt Kim Mãn Mãn vừa rơi, con tim hắn như bị dao cắt."Tiên sinh." Thái tử lạnh nhạt nói: "Hôm nay học đến đây thôi."Thái tử điện hạ đã mở miệng, lão tiên sinh cũng chỉ có thể thu thước, hắng giọng một cái: "Được rồi, tan học đi."Lập tức, trong điện bắt đầu ồn ào.Thời Nhượng quay sang nhìn Kim Mãn Mãn, bất đắc dĩ cong môi: "Sao lại nhát gan thế, đâu phải đánh em, vậy mà cũng sợ phát khóc."Kim Mãn Mãn nghẹn ngào: "Điện hạ, xin ngài, phải học cho giỏi. Huhu, ta không muốn bị đánh, ta không muốn tay bị sưng đâu."Thời Nhượng biết lúc này không nên cười, nhưng hắn thật sự không nhịn nổi. Ai bảo Kim Mãn Mãn đáng yêu thế cơ chứ.Hắn phì cười, nhìn đôi mắt tròn ươn ướt của cậu, nói: "Yên tâm, không ai dám đánh em."Sao hắn nỡ để người khác động vào một ngón tay của Kim Mãn Mãn chứ.Lát nữa vẫn còn có lớp, các hoàng tử đều cho người mang đồ ăn đến, bày trên bàn nhỏ ăn tại chỗ, đỡ phải đi tới đi lui.Thời Nhượng thích yên tĩnh, không muốn ở đây ầm ĩ cùng bọn họ nên kéo Kim Mãn Mãn đến sảnh phụ.Đồ ăn đã dọn sẵn, thanh đạm hơn hôm qua rất nhiều. Dù sao cũng mới sáng sớm, ăn nhiều dầu mỡ không tốt.Kim Mãn Mãn vẫn chưa hoàn hồn sau cảnh tượng vừa rồi. Cậu cầm thìa chậm rãi húp từng ngụm cháo. Đôi mắt còn ửng đỏ, trông đáng thương vô cùng.Thời Nhượng thở dài: "Sao vẫn còn sợ thế? Nếu vậy ta xin thề với em, ta tuyệt đối sẽ không để em bị phạt, được không?"Trong thiên hạ, ngoài Hoàng đế ra, ai dám để Thái tử mở miệng xin thề.Kim Mãn Mãn vội vàng lắc đầu."Vậy ngoan ngoãn ăn nhiều một chút."Thời Nhượng gắp cho cậu một miếng thịt gà: "Ăn đi, lát nữa ta kêu người đưa em về Đông cung ngủ bù."Kim Mãn Mãn ngơ ngác: "Không phải còn tiết sau sao?""Em không cần lo, ta sẽ nói với tiên sinh."Thời Nhượng có chút hối hận vì đã dùng lý do thư đồng để lừa người vào Đông cung. Ai mà ngờ lại là một nhóc mít ướt, lá gan bé như hạt đậu, động tí là rơi nước mắt.Nhưng dù có đau lòng thế nào, lúc này bảo hắn thả người về hắn cũng không đồng ý.Vốn tưởng rằng bảo quay về Đông cung, không cần đến Thái học sẽ có thể khiến Kim Mãn Mãn vui hơn một chút. Không ngờ Kim Mãn Mãn suy nghĩ một lát lại lắc đầu."Thánh chỉ kêu ta tới làm thư đồng. Nếu đã là thư đồng thì phải đến Thái học. Không thì chẳng phải là chống lại thánh chỉ sao?"Kim Mãn Mãn nói rất nghiêm túc.Thời Nhượng buồn cười, đưa tay quẹt mũi Kim Mãn Mãn: "Vậy lát nữa không được khóc nữa."Kim Mãn Mãn gật đầu thật mạnh: "Ta không khóc đâu."Đợi ăn uống xong xuôi, vừa rời khỏi sảnh phụ đã thấy thư đồng bị đánh khi nãy đang ở dưới mái hiên, ôm tay rơi nước mắt.Nghe tiếng động, cậu ta ngẩng đầu, hốt hoảng hành lễ: "Tham kiến Thái tử điện hạ."Xưa nay Thời Nhượng không bao giờ để mắt đến những kẻ không quan trọng. Hắn nắm tay Kim Mãn Mãn định đi tiếp, ai ngờ Kim Mãn Mãn lại rút tay ra, chạy bước nhỏ đến lo lắng hỏi: "Tay ngươi còn đau không?""Đau..."Vẻ mặt Kim Mãn Mãn trông vô cùng xót xa, cứ như người bị đánh là cậu vậy.Thời Nhượng không thích để ý đến người khác, lại càng không thích Kim Mãn Mãn để ý đến người khác. Chỉ cần Kim Mãn Mãn nói nhiều với người khác một câu, trong lòng hắn sẽ thấy vô cùng bực bội.Hắn kéo tay Kim Mãn Mãn: "Tiên sinh sắp tới rồi, theo ta vào trong đi."Kim Mãn Mãn lại kéo tay áo Thời Nhượng, ngẩng đầu nói: "Điện hạ, ngài có mang thuốc mỡ không?"Khi không ai lại mang thuốc mỡ theo chứ.Nhưng đối diện với đôi mắt của Kim Mãn Mãn, Thời Nhượng lại không nỡ nói lời từ chối. Hắn thở dài: "Người đâu, mời thái y đến xem qua chút đi."Thư đồng kia vội vàng quỳ xuống: "Đa tạ Thái tử điện hạ."Lúc này Kim Mãn Mãn mới vui vẻ để Thời Nhượng nắm tay đi vào.Ngày đầu tiên đến Thái học cuối cùng xem như bình yên vô sự.Thời Nhượng đưa tay vuốt tóc Kim Mãn Mãn: "Nếu mệt thì về nghỉ trước, đến bữa tối thì phải ăn ngay. Không cần chờ ta, hôm nay ta sẽ về trễ một chút."Kim Mãn Mãn ngẩng đầu: "Điện hạ muốn đi đâu?"Đây là lần đầu tiên có người nghe ngóng hành tung của Thái tử một cách trắng trợn như vậy.Cung nhân bên cạnh đều cúi đầu, không dám lên tiếng.Thời Nhượng lại cười: "Vẫn còn vài tấu chương cần xử lý. Hai ngày nay chính vụ khá nhiều, hơi khó giải quyết nên sẽ trễ một chút."Kim Mãn Mãn khẽ "À" một tiếng, do dự một chút rồi cũng nhỏ giọng dặn: "Vậy điện hạ cũng phải nhớ ăn cơm đúng giờ nha."Thời Nhượng mỉm cười: "Được."Nhìn Kim Mãn Mãn về tẩm điện, nụ cười trên mặt Thời Nhượng dần nhạt đi. Hắn nghiêng đầu phân phó: "Đi điều tra thư đồng kia."Cung nhân lập tức đáp: "Vâng, điện hạ."*Bữa tối Kim Mãn Mãn ăn rất nhiều, không hề có chút gì gọi là chưa quen với Đông cung.Sau khi ăn no, cậu ngồi trước bàn, muốn viết một bức thư gửi về cho mẹ.Dù không phải con ruột của Kim phu nhân, nhưng nhiều năm như vậy, Kim Mãn Mãn đã sớm đã xem nhà họ Kim như nhà của mình.Cậu vốn là một con mèo vàng nhỏ trong miếu, lúc ấy bị thương được Kim phu nhân cứu giúp. Sau này tu thành hình người vẫn luôn muốn báo đáp Kim phu nhân.Mỗi lần Kim phu nhân đến miếu dâng hương, cậu đều lặng lẽ đi theo, muốn nghe xem Kim phu nhân có tâm nguyện gì để giúp nàng thực hiện.Không ngờ lại nghe thấy Kim phu nhân nói, nàng muốn có một đứa con.Bé mèo vàng suy nghĩ một lát rồi dứt khoát biến thành em bé, để Kim phu nhân nhặt về nuôi nấng.Cứ thế, hai người nên duyên mẹ con.Nhớ lại chuyện cũ, Kim Mãn Mãn nhanh chóng viết mấy trang thư. Nội dung đơn giản chỉ kể Thái tử điện hạ là người tốt thế nào, chăm sóc mình ra sao, bản thân ở Đông cung rất vui, bảo cha và mẹ cứ yên tâm.Viết xong rồi, Kim Mãn Mãn lại chẳng biết gửi đi bằng cách nào.Cậu chỉ có thể ôm bức thư ngồi đợi Thời Nhượng trở về.Đêm dần sâu, Thời Nhượng trở về sau khi thẩm vấn hai trọng phạm trong ngục, trên người vẫn còn vương sương lạnh và mùi máu nhàn nhạt.Vừa đẩy cửa bước vào, thấy thiếu niên đang gục đầu ngủ bên ánh nến, hắn ngẩn ra, rồi thấp giọng hỏi: "Sao lại để em ấy ngủ ở đây?""Tiểu công tử nói muốn chờ điện hạ trở về."Kim Mãn Mãn ngủ không sâu, nghe tiếng lập tức ngước mặt lên, thấy Thời Nhượng về thì hai mắt sáng bừng.Cậu đứng dậy, vui vẻ chạy tới: "Điện hạ, ngài về rồi!"Thời Nhượng có chút hối hận, cũng trách nô tài phía dưới không báo cho mình sớm hơn, bây giờ vì mùi máu trên người mà không dám ôm cậu.Hắn lùi về sau một bước, cởi áo choàng ra: "Trên người ta lạnh."Kim Mãn Mãn ngoan ngoãn dừng lại."Sao vẫn chưa ngủ?"Thiếu niên giơ phong thư lên: "Ta viết thư cho người nhà, điện hạ có thể giúp ta gửi đi không?"Thời Nhượng cười khẽ, nhận lấy bức thư: "Trong này không cói nói xấu gì ta đó chứ?"Kim Mãn Mãn tròn mắt: "Sao có thể, điện hạ là người tốt, làm sao ta lại nói xấu điện hạ."Thời Nhượng thấy hơi buồn cười.Đây là lần đầu tiên hắn nghe có người nói hắn là "người tốt", kiểu hình dung này thật sự quá hồn nhiên.Hắn gật đầu: "Đa tạ tiểu công tử của chúng ta."Bị Thời Nhượng gọi như vậy, Kim Mãn Mãn thấy hơi ngại, hai má ửng hồng, lí nhí: "Không cần khách sáo nha."Thời Nhượng cong môi, đưa thư cho người bên cạnh: "Đưa đến Kim phủ.""Vâng, điện hạ."Kim Mãn Mãn vui vẻ, đôi mắt cong cong: "Cảm ơn điện hạ."Thời Nhượng cụp mắt nhìn thiếu niên, bỗng thấp giọng nói: "Tiểu thiếu gia chỉ nói cảm ơn vậy thôi sao?"Kim Mãn Mãn ngẩn người, vô thức móc túi tiền ra.Bình thường có gã sai vặt hầu hạ bên cạnh nên cậu không hay mang tiền, trong túi chỉ có hai gói hạt thông bọc giấy dầu để lúc thèm thì có ăn.Nhưng mà... Thái tử điện hạ sẽ để ý đến thứ này sao?Thấy động tác của cậu, Thời Nhượng bật cười: "Không phải muốn đồ của em. Ta bận làm việc suốt đêm, giờ có hơi đói. Nếu có thể thì Mãn Mãn ăn khuya cùng ta đi."Hắn thay đổi xưng hô rất tự nhiên, lần đầu tiên nói ra cái tên "Mãn Mãn" mà mình đã âm thầm gọi vô số lần trong lòng.Nhưng bé mèo vàng chậm tiêu vẫn chẳng nhận ra, nghe thấy ăn khuya là mắt sáng lên, vui vẻ gật đầu: "Được, ta ăn khuya cùng điện hạ."Thời Nhượng bảo Kim Mãn Mãn chờ một lát để hắn đi thay quần áo. Cùng lúc ấy, người hầu bưng một nồi lẩu lên.Mấy hôm nay thời tiết hơi lạnh, nhưng vẫn chưa đến mùa ăn lẩu. Kim Mãn Mãn thấy vậy thì rất ngạc nhiên. Bé mèo vàng vốn mê mấy món nóng hổi thế này.Đợi Thời Nhượng thay thường phục bước ra, Kim Mãn Mãn đã ngồi ngay ngắn trước bàn, chỉ chờ cho phép là bắt đầu ăn.Hắn khẽ cười: "Bữa tối ăn gì thế?"Kim Mãn Mãn giơ ngón tay ra đếm: "Gà quý phi, thịt kho anh đào, cá lát sốt gừng, rau ngũ bảo, canh măng sò điệp."Thật ra Kim Mãn Mãn ăn cái gì, thích hay không Thời Nhượng đều đã nghe cung nhân báo cáo từ trước, nhưng hắn vẫn muốn nghe Kim Mãn Mãn tự kể lại.Nhìn Kim Mãn Mãn nói, Thời Nhượng không nhịn được mà quan sát cậu kỹ hơn. Hai ngày nay Kim Mãn Mãn ở Đông cung ăn cũng không phải là ít, một ngày ba bữa chưa tính đồ vặt, còn có thêm bữa khuya. Vậy mà người vẫn rất gầy, cổ tay mảnh đến mức như bóp nhẹ cũng gãy.Thời Nhượng thu ánh nhìn, thầm nghĩ phải chăm kỹ hơn nữa. Đặt ở Đông cung, đặt ở dưới mí mắt hắn mới có thể béo lên được.Hơi nước nóng từ trong nồi bốc lên, Thời Nhượng gắp miếng thịt dê bỏ vào trong chén Kim Mãn Mãn: "Còn chờ gì nữa, ăn đi."Kim Mãn Mãn nhai thức ăn, hai cái má mềm phồng to. Thời Nhượng vừa nhìn cậu vừa nhai miếng thịt trong miệng.Rõ ràng đang ăn thịt, vậy mà vẫn thấy ngứa răng.Muốn cắn thêm hai cái.Rõ ràng là nói Kim Mãn Mãn ăn cùng Thời Nhượng, kết quả là Thời Nhượng chỉ ăn được vài miếng, hơn phân nửa đều vào bụng Kim Mãn Mãn.Kim Mãn Mãn được ăn ngon, nói cũng nhiều hơn: "Bình thường mỗi lúc ăn cơm là cha ta đều sẽ hâm một bình rượu nếp nhỏ để uống."Thời Nhượng cười: "Em cũng biết uống rượu sao?"Mèo nhỏ ưỡn ngực: "Đương nhiên, ta uống rượu giỏi lắm!"Nói dối.Bé mèo vàng một ly là gục.Nhưng khoác lác thì rất lành nghề.Ở bên ngoài, bé mèo vàng luôn nâng bản thân lên tận mây xanh."Được." Thời Nhượng cong môi: "Lần sau bảo người hâm rượu, ta và em cùng uống."Ăn uống no say rồi, lẽ ra Kim Mãn Mãn phải về sảnh phụ. Nhưng ăn nồi lẩu ấm áp xong đã qua thời gian ngủ của cậu, lúc này hai mắt cậu cứ díp lại, không tài nào mở nổi.Mèo con cứ ngả đầu là ngủ.Thiếu niên nằm nghiêng trên giường, đầu đặt lên gối mềm, hai má thịt bị dồn lại, trông ngoan đến lạ.Thời Nhượng nhìn mà trái tim mềm nhũn.Hắn hạ giọng, như dụ dỗ nói: "Nếu mệt quá thì đừng cố nữa, dù sao giường này cũng rất lớn, không bằng ngủ luôn ở đây đi."Kim Mãn Mãn dụi mặt vào gối, mơ màng đáp: "Ừm, được thôi."Thời Nhượng hài lòng mỉm cười.Con mồi đã tự cắn câu.Thời Nhượng sai người mang một bộ đồ ngủ đến, sau đó để tất cả cung nhân lui ra ngoài.Gã sai vặt của Kim Mãn Mãn đứng ngoài cửa xoắn xuýt một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi nhỏ: "Công công, công tử chúng ta ngủ ở đây sao? Ta phải vào giúp ngài ấy thay đồ."Thái giám liếc nhìn hắn: "Có điện hạ rồi, không cần đến ngươi."Gã sai vặt sững sờ, trái tim nhảy lên đến cổ họng.Đây là ý gì?Lẽ nào Thái tử điện hạ sẽ đích thân thay đồ cho tiểu thiếu gia nhà hắn sao?Cái cái cái này này này...Chính là thế đó.Bên trong tẩm điện, Thời Nhượng thong thả rút đai lưng của thiếu niên ra. Giống như đang bóc vỏ sò, muốn lấy phần thịt mềm mại nhất bên trong ra thì phải thật chậm rãi, thật kiên nhẫn.Làn da thiếu niên non nớt, phải mặc quần áo vải lụa mềm mại nhất. Hắn nắm cổ tay Kim Mãn Mãn, chỉ hơi dùng sức đã để lại dấu tay màu đỏ.Thời Nhượng nghĩ, sao lại yếu ớt thế này.Giống như bẩm sinh đã được người ta nâng niu trong lòng bàn tay.Kim Mãn Mãn vẫn còn ngây ngô, Thời Nhượng không thể làm gì. Thay đồ ngủ cho người ta mà chính hắn lại đổ mồ hôi khắp người, đành phải kêu một thùng nước tắm lại lần nữa.Tiếng nước chảy ào ào, mãi đến tận khuya trong điện mới yên tĩnh, nến cũng tắt.Gã sai vặt vẫn đứng trông coi bên ngoài, lòng đã lạnh buốt.Gọi nước, đêm khuya mới ngủ... Cái này, cái này... Về nhà hắn biết nói sao với lão gia và phu nhân bây giờ?Hiện nay tuy triều đình không cấm chuyện nam phong, tiểu quan quán cũng nhiều vô số kể, các nhà quyền quý trong kinh đều sẽ nuôi ít nhất vài nam sủng.Nhưng thiếu gia nhà hắn còn rất nhỏ, cả nhà cưng như trứng hứng như hoa. Nếu... Vậy thì Kim phu nhân sẽ khóc chết mất.Gã sai vặt cứ nghĩ lung ta lung tung, tâm rối như tơ vò.Trong phòng, Kim Mãn Mãn lại ngủ vô cùng ngon lành, không hề giống mèo mà như một bé heo con. Thời Nhượng vừa nằm xuống, cậu lập tức trở mình, lăn vào lòng đối phương.Thời Nhượng hít một hơi thật sâu, ôm lấy thiếu niên mềm mại thơm tho trong ngực, cũng không biết đây là trừng phạt hay khen thưởng.Hắn không nỡ buông, lại chẳng thể kiềm được cơn xao động trong đáy lòng, chỉ có thể mở to mắt nhìn những viên dạ minh châu trên khung màn giường đang phát ra ánh sáng dìu dịu.*Đêm này, có lẽ chỉ có mình Kim Mãn Mãn ngủ ngon.Sáng hôm sau, cậu lăn hai vòng trên giường rồi duỗi người một cái, sau đó theo thói quen muốn vẫy đuôi, nhưng sau khi chu mông uốn éo một hồi mới sực nhớ ra đuôi đã bị thu lại.Bé mèo vàng mở to mắt, sau đó bối rối chớp mắt.Đây, đây, đây... không phải sảnh phụ mà cậu ngủ!Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.Kim Mãn Mãn vội nói: "Vào đi."Gã sai vặt đẩy cửa ra, theo sau là vài cung nhân hầu hạ rửa mặt."Thái tử điện hạ đang ở sân tập võ, có dặn rằng hôm nay không có tiết học sớm. Tiểu thiếu gia dậy rồi thì có thể ăn sáng, đến Thái học trễ một chút cũng không sao.""Như vậy sao được."Kim Mãn Mãn luống cuống ngồi dậy: "Nếu đi trễ bị tiên sinh đánh tay thì làm sao?"Gã sai vặt khựng lại, im lặng, rồi bước đến một bước.Lúc này Kim Mãn Mãn mới thấy rõ mặt hắn, giật mình: "Mắt ngươi sao thế? Đỏ vậy, không ngủ được sao?"Một đêm không ngủ, giọng gã sai vặt cũng khàn: "Tiểu thiếu gia, ngài... ngài vẫn ổn chứ?"Một câu hỏi khiến Kim Mãn Mãn đơ ra. Cậu gật đầu: "Rất ổn nha."Nói xong còn ngáp một cái, khóe mắt rớm lệ.Gã sai vặt cẩn thận quan sát cậu, sắc mặt hồng hào, làn da lộ ra bên ngoài cũng không có dấu vết gì lạ.Đêm qua hắn canh ngoài cửa, quả thật không nghe thấy âm thanh nào khác.Thoáng chốc, gã sai vặt nhẹ nhàng thở phào. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Kim Mãn Mãn: "Vậy tiểu thiếu gia, mông ngài có đau không?"Kim Mãn Mãn càng bối rối hơn.Mông cậu đau cái gì? Có ai đánh cậu đâu."Không đau."Nghe được hai chữ này, gã sai vặt như sống lại một lần nữa, thở ra một hơi thật dài.Hắn lại vui vẻ lên tiếng: "Nô tài hầu hạ ngài thay quần áo."Gì thế này?Kim Mãn Mãn lơ mơ.Kỳ lạ.Nhưng thôi được rồi.Cái đầu của bé mèo vàng không thể chứa được quá nhiều chuyện.Chuyện nghĩ không ra thì không nghĩ nữa.Thay quần áo xong, cậu ra phòng trước ăn sáng.Vừa lúc gặp Thời Nhượng mới từ sân tập võ trở về.Hôm nay Thái tử điện hạ mặc quần áo màu đen, không đội mũ mà dùng một dải lụa gấm buộc tóc lại. Trông không còn vẻ nghiêm nghị lạnh lùng như thường ngày, ngược lại rất giống một anh trai anh tuấn nhà bên.Kim Mãn Mãn nhìn hắn đến ngây ngẩn.Thời Nhượng đi qua, giơ tay gõ nhẹ lên trán cậu một cái.Kim Mãn Mãn kêu đau một tiếng, ấm ức ôm đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn Thời Nhượng như đang chỉ trích.Thời Nhượng bật cười: "Ta có dùng lực đâu."Kim Mãn Mãn buông tay ra, "Hừ" một tiếng.Thời Nhượng liếc qua, bối rối.Rõ ràng hắn chỉ chạm nhẹ, nhưng trên trán Kim Mãn Mãn vẫn in dấu đỏ.Da dẻ này cũng quá non nớt rồi.Thời Nhượng hắng giọng, có hơi chột dạ.Hắn vươn tay tới, định xoa cho Kim Mãn Mãn, nhưng bàn tay vừa đưa ra một nửa lại cảm thấy không ổn. Hắn cẩn thận quan sát nét mặt của Kim Mãn Mãn, sợ cậu thấy hành động này quá thân mật mà không thoải mái.Thế nhưng cũng không có, thậm chí Kim Mãn Mãn còn chủ động ngửa mặt lên, giống như một bé mèo con quấn người, khép hờ mắt chờ Thời Nhượng xoa cho cậu.Trái tim Thời Nhượng như bị cái gì đánh trúng, ê ẩm mềm nhũn. Hắn hít sâu, bàn tay chạm lên trán Kim Mãn Mãn, từ từ vuốt ve.Trong thoáng chốc, Kim Mãn Mãn cảm thấy mình như biến thành mèo con được người vuốt ve, thoải mái đến mức suýt khò khè ra tiếng.Cậu không nhịn được cọ đầu vào tay Thời Nhượng.Thời Nhượng khựng lại, ánh mắt nhìn Kim Mãn Mãn dần tối đi.Nếu lúc này Kim Mãn Mãn ngẩng đầu, nhất định sẽ không còn dám làm càn như thế nữa.Cậu như một con mồi bị sói dữ rình rập, chỉ còn chờ thời cơ chín muồi là sẽ nuốt trọn.Đúng lúc này, cung nhân đi vào bẩm báo, nói kiệu đã chuẩn bị xong, cả hai đồng thời hoàn hồn.Kim Mãn Mãn ngồi thẳng dậy, tự trách bản thân không cảnh giác, suýt nữa đã để lộ cái đuôi ra ngoài rồi.Thời Nhượng thu tay lại, giả vờ như không có chuyện gì, hắng giọng nói: "Hôm nay tan học sớm, có muốn ta dẫn em đến trường đua ngựa chơi không?"Hai mắt Kim Mãn Mãn lập tức sáng rực: "Được không?""Có gì mà không được." Thời Nhượng cười: "Để bọn họ chọn cho em một con ngựa nhỏ, đảm bảo không hất em xuống. Còn nửa tháng nữa là đến mùa săn thu, nếu em biết cưỡi ngựa thì ta sẽ dẫn em đi cùng."Kim Mãn Mãn vui đến mức nhảy cẫng lên.Vì lời hứa của Thời Nhượng, cả ngày hôm đó Kim Mãn Mãn học hành cực kỳ nghiêm túc.Chức quan của Kim lão gia không cao lắm, mùa săn thu không được phép mang người nhà theo, vậy nên trước giờ Kim Mãn Mãn chưa từng tham gia hoạt động thế này.Chỉ là hôm nay không nhìn thấy cậu thư đồng của Ngũ điện hạ ở Thái học.Kim Mãn Mãn hỏi người hầu của Ngũ điện hạ mới biết, thư đồng kia bị bệnh, xin nghỉ một ngày.Thời Nhượng nhàn nhạt nói: "Em quan tâm hắn thật đấy."Hôm qua thì xin thuốc cho người ta, hôm nay lại hỏi han người ta có tới hay không.Trong lòng Thái tử điện hạ đã có mùi chua.Kim Mãn Mãn không hiểu giọng điệu kỳ lạ của hắn, quay đầu lại nghiêm túc đáp: "Hôm qua cậu ấy bị đánh, rất đáng thương."Suy nghĩ một lúc, cậu lại nói tiếp: "Nếu ta bị đánh, chắc chắn ta cũng muốn có người quan tâm mình."Thời Nhượng nhíu mày, giọng nghiêm lại: "Ta đã nói sẽ không để em bị phạt."Kim Mãn Mãn chu môi.Ai ngờ buổi chiều, Kim Mãn Mãn mệt không chịu nổi, lão tiên thấy vậy gọi cậu đứng dậy đọc thuộc lòng.Đầu Kim Mãn Mãn trống rỗng.Nhìn lão tiên sinh cầm cây thước đi xuống, hai mắt cậu đỏ bừng.Ngay lúc ấy, Thời Nhượng bên cạnh bắt đầu đọc: "Anh em hoà thuận, rồi sau mới có thể giáo hoá người trong nước*..."(*) Một câu trong Tứ Thư - Đại Học (Tứ Thư Ngũ Kinh - bộ sách kinh điển của Nho giáo). Bản dịch từ astrology.vnLão tiên sinh khựng lại, ánh nắt nặng nề nhìn Thời Nhượng, ngập ngừng một lúc rồi cầm thước bỏ đi.Sống sót sau tai nạn, bé mèo vàng cảm động rưng rưng nhìn Thời Nhượng.Mãi đến khi tan học, cậu vẫn còn thở phào nói với Thời Nhượng: "Đa tạ điện hạ hôm nay cứu ta, điện hạ đại ân đại đức, Mãn Mãn nhất định sẽ nhớ..."Thời Nhượng vừa bực mình vừa buồn cười, bóp má Kim Mãn Mãn nói: "Ai bảo em nhớ mấy thứ này."Kim Mãn Mãn ngửa mặt nhìn hắn: "Vậy phải nhớ cái gì?"Thời Nhượng nghẹn lời.Nhớ cái gì?Hắn tốt với Kim Mãn Mãn là do hắn tự nguyện, không cần Kim Mãn Mãn báo đáp điều gì.Chỉ cần Kim Mãn Mãn có thể thích hắn bằng một phần vạn hắn thích Kim Mãn Mãn... là đủ rồi.Thời Nhượng khựng một chút, cố ý đổi chủ đề: "Có mệt không? Muốn đi thẳng đến trường đua ngựa không?"Kim Mãn Mãn lập tức bị hấp dẫn: "Không mệt, không mệt chút nào."Chẳng còn chút dáng vẻ ủ rũ nào trong lúc học nữa.Thời Nhượng bật cười, không nhịn được xoa đầu Kim Mãn Mãn: "Được, đi thôi. Trường đua ngựa có đình nghỉ mát, ta kêu người chuẩn bị trà bánh, nếu mệt cũng có thể nghỉ ngơi.""Không mệt đâu." Kim Mãn Mãn hận không thể chạy một mạch đến đó. Nhưng chưa đi được mấy bước đã bị Thời Nhượng kéo lên kiệu."Cũng không gần đâu, em không thể đi bộ được."Thời Nhượng vừa ra đời đã là Thái tử, hưởng thụ địa vị tôn quý hơn người, nhưng đồng thời cũng vất vả gấp trăm lần người thường.Mới biết đi đã bị hoàng đế đặt lên lưng ngựa.Lúc học vỡ lòng, ngày nào cũng luyện chữ đến đau tay, còn phải tập cưỡi ngựa, bắn cung. Hoàng hậu từng ôm hắn khóc, nói không nỡ để hắn cực khổ như vậy.Khi ấy Thời Nhượng vẫn là trẻ con, nhưng nói chuyện đã đâu ra đấy: "Nhi thần là Thái tử, hưởng sự tôn kính của muôn dân, tất nhiên cũng phải gánh trách nhiệm của muôn dân."Thời Nhượng nghĩ rất đơn giản, hắn lấy bao nhiêu thì phải bỏ ra bấy nhiêu.Giống như bây giờ, chính là lúc hắn thu hoạch thành quả.Nhìn chằm chằm Kim Mãn Mãn, ánh mắt Thời Nhượng dần tối lại. Bây giờ hắn muốn gì, là phải có được thứ đó.Kim Mãn Mãn đang ăn bánh ngọt, hoàn toàn không biết mình đã trở thành món ăn trong mắt người khác.Giống như chú mèo nhỏ trong rừng chỉ lo vùi đầu ăn, không nhận ra sau lưng có một con sói dữ đang âm thầm rình rập.Chờ đến khi thời cơ chín muồi.Bé mèo vàng sẽ bị sói dữ nuốt trọn.Thời Nhượng vô thức nghiêng người về phía Kim Mãn Mãn, trong đầu nghĩ đến cảnh ôm người ngủ đêm qua.Mềm mại, thơm ngát.Bé con.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz