Hoan Trans Zsww Tu Vo Ta Ii
Người của Thiên tộc đều muốn cậu chết.Tạ Doãn bị người kéo ra từ thiên lao, một đường lôi đến Thiên cung.Cậu như một con rối bị người ta tùy ý kéo lê, toàn thân không có chút sức sống, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, ngay cả máu cũng gần như ngừng chảy, đông cứng lại.Thiên cung vẫn như vậy, những thần tiên giả dối, những người giả nhân giả nghĩa, mỗi người đều có một cái miệng, một cái miệng khiến người ta buồn nôn.“Nhanh lên, quỳ xuống, ngươi tưởng mình vẫn là tiểu điện hạ của Yêu tộc cao cao tại thượng sao? Yêu tộc đã sắp diệt vong, ngươi tính là cái gì, quỳ xuống cho ta!” Đám thiên binh thiên tướng áp giải cậu với vẻ mặt lạnh lùng, thúc giục Tạ Doãn quỳ xuống đại điện.Tạ Doãn mặt mày tái nhợt, cậu không dám tin mà ngẩng đầu lên: “Yêu tộc, đã diệt vong?”Thiên binh cười lạnh, giọng điệu châm chọc: “Còn không thì sao? Một Yêu tộc nhỏ bé, có thể khiến Thiên tộc chúng ta sợ hãi sao? Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, thần quan Ly Mạch đã giết gần như toàn bộ Yêu tộc còn sót lại. Ha, thật không biết tự lượng sức mình!”“Giết… gần như toàn bộ?” Tạ Doãn nhíu mày, sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy khó tin, ngón tay cậu nắm chặt lại: “Không, không thể nào. Vậy phụ thần và huynh của ta đâu? Phụ thần và huynh của ta đâu?”Tạ Doãn không hy vọng cha huynh của mình bị giết. Dù sao đó cũng là phụ thần đã sinh ra và nuôi dưỡng cậu, cùng cậu lớn lên. Máu mủ tình thâm, cho dù cha huynh có phạm phải sai lầm lớn đến đâu, cậu cũng không hy vọng họ chết.Thiên binh khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, hắn vừa định chế nhạo Tạ Doãn, thì bị Hư Di lâu không lên tiếng cắt ngang.Hư Di ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tạ Doãn: “Tất nhiên cũng đã chết.”Chết rồi?!Thật sự, chết rồi?!Tạ Doãn ánh mắt co rút, thần sắc hoảng sợ, điều này cậu tuyệt đối không thể chấp nhận.“Phụ thần…”Cậu ngẩng đầu nhìn lên trời, nước mắt từ khóe mắt trào ra, trong lòng như bị hàng vạn con kiến cắn xé, đau đớn không chịu nổi.Yêu tộc là nơi cậu sinh ra, Thiên tộc là nơi cậu trở về.Nếu có thể, cậu thà rằng chưa từng đến Thiên tộc, chưa từng yêu thương những người ở Thiên tộc, cảnh vật của Thiên tộc, đồ vật của Thiên tộc.Sư tôn… nếu ta chết, người có phải rất buồn không?“Tạ Doãn, ngươi là dư nghiệt của Yêu tộc, vì vậy bổn quân quyết định, để tưởng niệm các tướng sĩ của Thiên tộc đã chết trong đại chiến, sẽ thực hiện hình phạt róc xương, ba ngày sau, lột bỏ tiên cốt của ngươi, đưa vào luân hồi, vĩnh viễn không được làm tiên.”Hư Di cười lạnh, như thể ngay cả máu trong cơ thể hắn cũng lạnh.Tạ Doãn chống đỡ cơ thể, bộ y phục màu ngọc bích vốn sạch sẽ giờ đã bị máu khô đen bám bẩn, cậu cúi người hành lễ như trước kia ở trong cung Thần quan, quỳ ngay ngắn trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ, cúi đầu đáp: “Tội thần Tạ Doãn, lĩnh chỉ tạ ơn!”“Dẫn đi, ba ngày sau hành hình!”Tạ Doãn lại một lần nữa bị áp giải trở về thiên lao.Ngoài đại điện, ánh nắng rực rỡ, trời quang mây tạnh.Tạ Doãn nghĩ, có lẽ đây là mùa xuân cuối cùng cậu thấy rồi.Chỉ tiếc, cậu lại nghĩ, vốn đã hứa với sư tỷ Tuyết thần, khi nàng trở về sẽ cùng nàng không say không về, cuối cùng là… không thể làm được. Nhưng, khi xuống dưới, vẫn sẽ có cơ hội chứ.Chỉ hy vọng, khi Tuyết thần qua cầu Nại Hà có thể chậm lại một chút chờ cậu, chờ cậu uống bù chén rượu đó, chờ cậu nói một câu, xin lỗi.Ngươi đối tốt với ta như vậy, nhưng ta lại hại ngươi.Xin lỗi…Đột nhiên, một tiếng “đinh” vang lên, một đạo bạch quang lướt qua đám đông, bay lên bậc thang, mang theo tiếng gió vù vù, bay đến.“Đang” một tiếng, bạch quang chính xác đánh vào cổ tay thiên binh, cổ tay thiên binh chấn động mạnh, tay đang áp chế Tạ Doãn cùng với cơ thể bị chấn bay ra ngoài, vẽ ra một đường cong trên không trung, bay thẳng về phía Hư Di đang ngồi ở vị trí chủ tọa.“A!!!” Những thần tiên có mặt đều hoảng sợ kêu lên một tiếng, đặc biệt là Hư Di, thiên binh cứ như vậy không lệch một phân nào rơi xuống chân hắn, hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh.Sau một hồi hoảng loạn, hắn run rẩy ngồi vững, nhìn ra ngoài, mang theo uy nghiêm của Thiên Quân, lớn tiếng quát: “Ai, dám ở Thiên tộc ta làm càn! Có phải không muốn sống nữa không? Làm vậy Thiên tộc ta có uy nghiêm ở đâu?”Nhất thì, trong đại điện, các tiên quân lớn nhỏ, hỗn loạn tìm kiếm người thi pháp.Tạ Doãn ngẩn người, ngẩng đầu lên, dưới ánh nắng chói chang, chỉ thấy một thân bạch y chậm rãi tiến đến.Mọi người nhìn theo hướng bạch y, bóng dáng quen thuộc đứng sừng sững ở đó, lặng lẽ bước về phía họ, không biết đang nghĩ gì, vẫn là một thân bạch y, không dính bụi trần, xinh đẹp như trăng giữa mây, như hoa trong gương.Có thần tiên tính tình không tốt vừa định mắng chửi, đột nhiên nhìn rõ dung mạo của nam tử, sợ đến mức chân mềm nhũn.Chẳng phải là Thần quan Thời Ảnh sao?Nhưng Thời Ảnh không phải đang hôn mê bất tỉnh sao? Sao lại xuất hiện ở đây, hơn nữa lại trùng hợp vào lúc Thiên quân vừa mới hạ chỉ giết Tạ Doãn?Hư Di sắc mặt đại biến, vội vàng đứng dậy, cúi người hành lễ: “Không biết Đại Thần Quan đại nhân giá lâm, là bổn quân không tiếp đón chu đáo.”Các quan nghe vậy, cũng lập tức quỳ xuống: “Chúng thần bái kiến Đại Thần Quan đại nhân!”Sự xuất hiện đột ngột của Thời Ảnh thực sự khiến họ rất ngạc nhiên, họ mặc dù đã sớm nghe nói vị Tôn giả Cửu Trọng Thiên này đặc biệt thiên vị tiểu đồ đệ của mình, nhưng thực sự không ngờ vị Tôn giả này lại có thể làm đến mức này, thân mang trọng thương còn kéo theo bệnh tật đến Thiên cung cứu người.Trong lúc nhất thời, mọi người đều quỳ xuống.Tạ Doãn ngây ngẩn nhìn người đến, đột nhiên vui mừng đến rơi nước mắt.Sư tôn không sao rồi, hắn không sao rồi, hắn tỉnh lại rồi!Thời Ảnh sắc mặt không tốt, từ đám người quỳ xuống đi qua, đi thẳng đến bên Tạ Doãn.“Bổn tọa chỉ ngủ vài ngày, ngươi đã có thể đem mình biến thành bộ dạng này?” Hắn nhìn Tạ Doãn trên người đầy thương tích với vẻ chán ghét.Hắn tuy miệng nói chán ghét, nhưng Tạ Doãn biết, hắn đang đau lòng cho mình.Tạ Doãn ngẩng mặt nhìn hắn, thấy dưới lớp bạch y là băng gạc chằng chịt, băng gạc ở eo đã thấm máu, mũi cậu cay cay, suýt nữa khóc thành tiếng.“Sư tôn…” Cậu nghẹn ngào nhìn hắn, trong mắt lập tức tràn đầy nước mắt, nhất thời cũng không biết nói gì cho tốt.“Được rồi, làm gì mà khóc lóc như vậy? Bổn tọa còn chưa chết?”Câu này hắn nói với Tạ Doãn, cũng là nói với tất cả mọi người, đặc biệt là Hư Di.Ánh mắt hắn lập tức trầm xuống, không vui nói: “Bổn tọa không phải đã nói với ngươi không có việc gì thì đừng ra khỏi Thần quan cung sao? Ngươi có phải coi lời bổn tọa như gió thoảng bên tai không?”“Ta…” Tạ Doãn nghẹn lời, không biết nên nói gì: “Xin lỗi…” Nước mắt trào ra, cậu cúi đầu, tủi thân như một đứa trẻ làm sai.Thời Ảnh thở dài, lau đi nước mắt trên mặt cậu, cảm thấy đau lòng, giọng nói lập tức nhẹ nhàng hơn vài phần: “Thôi đi, nói cho sư tôn biết, ai đã đánh ngươi?”Tạ Doãn lắc đầu, liếc nhìn Hư Di đang tức giận nhưng không dám nổi giận ở không xa, cúi đầu: “Là An Chi sai, là Yêu tộc sai, An Chi đáng bị trừng phạt.”Thời Ảnh nhìn về phía ghế chủ tọa, ánh mắt cảnh cáo nhìn Hư Di, hắn biết ai đã làm, cũng biết tại sao Tạ Doãn không nói. Hắn cũng không thể ngay lúc này đối phó với Hư Di, Thiên tộc đang cần người, Hư Di là Thiên quân, cho dù hắn là con của Thiên Đạo, cũng không thể vào lúc này trừng phạt hắn ta.“Bổn tọa có nói với ngươi, ngươi đã vào Thần quan cung thì chính là người của Thần quan cung. Muốn giết ngươi, lột da ngươi, đều phải hỏi qua ta, người làm sư tôn này?” Hắn nói, từng chữ từng câu, vang dội như tiếng trống.“Sư tôn, xin lỗi sư tôn, xin lỗi.” Tạ Doãn vừa xin lỗi vừa khóc: “Ta lại gây rắc rối cho người, xin lỗi tư tôn, nếu, nếu ta không phải là đồ đệ của người thì thật tốt, như vậy người sẽ không phải lo lắng như vậy.”“Tạ An Chi!”Giọng điệu Thời Ảnh đột nhiên thay đổi.Đây là lần hiếm hoi Tạ Doãn thấy sư tôn nổi giận lớn như vậy, như thể một giây sau sẽ phá hủy cả đại điện này.“Thu hồi những lời vừa rồi!”“Sư tôn…”“Thu hồi, nếu không thì đừng gọi ta là tư tôn nữa!”“Ừ… được.” Cậu nói, kéo kéo tay áo của Thời Ảnh: “Ta không nói, sư tôn đừng tức giận.”Thời Ảnh nhíu mày, thấy ánh mắt cậu ngập nước nhìn mình, bộ dạng tủi thân, thở dài: “Thôi vậy, trước tiên theo bổn tọa về đi.”Tạ Doãn ngẩn người đứng yên, chỉ nhìn xung quanh: “Nhưng…”Thời Ảnh dừng bước, không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng hỏi một câu: “Người, ta có thể mang đi chưa?”Thiên tộc coi thần lực làm trọng, chế độ cấp bậc ở bất kỳ triều đại nào cũng sẽ tồn tại, cho dù là Thiên tộc tương đối cởi mở, cũng là tư thế của kẻ mạnh làm chủ.Là con của Thiên Đạo, Đại Thần quan muốn bảo vệ một người, có ai dám nói không?“Vâng, đại nhân đi thong thả.”
Thần Quan CungBạch y Tôn giả ngồi thẳng trên ghế trúc, trước mặt là tiểu đồ đệ mà hắn luôn thương yêu.Hắn bỗng dưng lạnh lùng, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh giá.“Có phải lần này ta không đến, ngươi sẽ để họ giết ngươi hay không?”Tạ Doãn quỳ gối, không nói lời nào.“Tạ An Chi! Rốt cuộc ai cho ngươi cái gan bước ra khỏi Thần quan cung? Bổn tọa không phải đã nói với ngươi rồi sao? Chỉ cần ngươi một ngày là đệ tử của bổn tọa thì một ngày cũng được sự bảo vệ của bổn tọa! Bổn tọa đã bảo vệ và dạy dỗ ngươi bao năm, lại dạy ra một nghịch đồ như vậy? Ngươi nói xem, ngươi tự coi mình là gì? Còn bổn tọa là gì? Lời bổn tọa trước mặt ngươi liền không có sức thuyết phục sao?!” Thời Ảnh quát lớn.“Sư tôn…” Tạ Doãn nghẹn ngào đến mức gần như khó thở, lồng ngực đau đớn, biểu cảm đầy chua xót.Cậu nghĩ mình làm như vậy là cách giải quyết tốt nhất. Được ban lệnh róc xương cũng là kết cục tốt nhất rồi. Cậu không nên ở lại Thần quan cung, không nên trở thành vết nhơ mà sư tôn suốt đời không thể tẩy sạch, không nên làm Thần quan cung mất đi uy nghiêm.Nước mắt không kìm được trào ra, Tạ Doãn trong lòng như sóng gió nổi lên, khuấy động nỗi đau dữ dội, như những dòng nước cuồn cuộn, liên miên không dứt.“Xin lỗi…”Thời Ảnh cũng không trả lời, chỉ chăm chú nhìn cậu, như thể muốn tạo ra một lỗ hổng trên người cậu.Đột nhiên, sắc mặt hắn bỗng thay đổi, che ngực, biểu cảm vô cùng đau đớn, “phụt” một ngụm máu phun ra.“Sư tôn!”Tạ Doãn hoảng hốt, vội vàng quỳ gần bên Thời Ảnh, tay chân luống cuống không dám chạm vào hắn, lo lắng đến mức nước mắt tuôn rơi.“Sư tôn, ngài làm sao vậy? Là vết thương, vết thương lại rách ra sao?”“Không sao” Thời Ảnh khoác tay, nén hơi thở: “Đừng làm kinh động đến bất kỳ ai, bổn tọa đã thiết lập kết giới bên ngoài, người khác không thể vào cũng sẽ không phát hiện ra động tĩnh ở đây. Hiện tại tình huống của bổn tọa không thể tiết lộ ra ngoài, ngươi đỡ bổn tọa dậy, đi nằm một chút.”“Vâng.” Tạ Doãn cẩn thận đỡ hắn dậy, đưa đến bên giường nghỉ ngơi: “Có cần ta đi tìm Dược Vương không?”Thời Ảnh từ chối: “Không cần.” vì tìm Dược Vương cũng không có ích gì.“Ta chỉ cần ngủ một chút, ngươi ở gian bên chờ, không được ra ngoài cũng không cho người khác vào biết chưa?”“Vâng, sư tôn.”Cậu do dự đứng bên giường, muốn hỏi nhưng không dám hỏi.Ngược lại Thời Ảnh đã nhìn ra tâm tư của cậu: “Muốn hỏi thì cứ hỏi đi.”“Sư tôn, phụ thần và huynh ruột của ta?”“Trưởng tử đã chết, Yêu Vương bị trọng thương.” Thời Ảnh đáp, không có gì biến động trong cảm xúc.Huynh trưởng đã chết? Phụ thần vẫn còn sống?…Nếu vậy, cũng coi như một mạng đổi một mạng.Chỉ có điều… người chết lại là huynh trưởng thân yêu của cậu…“Vâng, ta biết rồi, sư tôn nghỉ ngơi cho tốt.” Tạ Doãn hít một hơi, cố gắng kìm nén nước mắt không khóc, quay đầu ra khỏi gian trong, đến khi bước vào gian bên ngoài mới không kìm được, chôn mặt vào tay áo, khóc lớn.
Thần Quan CungBạch y Tôn giả ngồi thẳng trên ghế trúc, trước mặt là tiểu đồ đệ mà hắn luôn thương yêu.Hắn bỗng dưng lạnh lùng, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh giá.“Có phải lần này ta không đến, ngươi sẽ để họ giết ngươi hay không?”Tạ Doãn quỳ gối, không nói lời nào.“Tạ An Chi! Rốt cuộc ai cho ngươi cái gan bước ra khỏi Thần quan cung? Bổn tọa không phải đã nói với ngươi rồi sao? Chỉ cần ngươi một ngày là đệ tử của bổn tọa thì một ngày cũng được sự bảo vệ của bổn tọa! Bổn tọa đã bảo vệ và dạy dỗ ngươi bao năm, lại dạy ra một nghịch đồ như vậy? Ngươi nói xem, ngươi tự coi mình là gì? Còn bổn tọa là gì? Lời bổn tọa trước mặt ngươi liền không có sức thuyết phục sao?!” Thời Ảnh quát lớn.“Sư tôn…” Tạ Doãn nghẹn ngào đến mức gần như khó thở, lồng ngực đau đớn, biểu cảm đầy chua xót.Cậu nghĩ mình làm như vậy là cách giải quyết tốt nhất. Được ban lệnh róc xương cũng là kết cục tốt nhất rồi. Cậu không nên ở lại Thần quan cung, không nên trở thành vết nhơ mà sư tôn suốt đời không thể tẩy sạch, không nên làm Thần quan cung mất đi uy nghiêm.Nước mắt không kìm được trào ra, Tạ Doãn trong lòng như sóng gió nổi lên, khuấy động nỗi đau dữ dội, như những dòng nước cuồn cuộn, liên miên không dứt.“Xin lỗi…”Thời Ảnh cũng không trả lời, chỉ chăm chú nhìn cậu, như thể muốn tạo ra một lỗ hổng trên người cậu.Đột nhiên, sắc mặt hắn bỗng thay đổi, che ngực, biểu cảm vô cùng đau đớn, “phụt” một ngụm máu phun ra.“Sư tôn!”Tạ Doãn hoảng hốt, vội vàng quỳ gần bên Thời Ảnh, tay chân luống cuống không dám chạm vào hắn, lo lắng đến mức nước mắt tuôn rơi.“Sư tôn, ngài làm sao vậy? Là vết thương, vết thương lại rách ra sao?”“Không sao” Thời Ảnh khoác tay, nén hơi thở: “Đừng làm kinh động đến bất kỳ ai, bổn tọa đã thiết lập kết giới bên ngoài, người khác không thể vào cũng sẽ không phát hiện ra động tĩnh ở đây. Hiện tại tình huống của bổn tọa không thể tiết lộ ra ngoài, ngươi đỡ bổn tọa dậy, đi nằm một chút.”“Vâng.” Tạ Doãn cẩn thận đỡ hắn dậy, đưa đến bên giường nghỉ ngơi: “Có cần ta đi tìm Dược Vương không?”Thời Ảnh từ chối: “Không cần.” vì tìm Dược Vương cũng không có ích gì.“Ta chỉ cần ngủ một chút, ngươi ở gian bên chờ, không được ra ngoài cũng không cho người khác vào biết chưa?”“Vâng, sư tôn.”Cậu do dự đứng bên giường, muốn hỏi nhưng không dám hỏi.Ngược lại Thời Ảnh đã nhìn ra tâm tư của cậu: “Muốn hỏi thì cứ hỏi đi.”“Sư tôn, phụ thần và huynh ruột của ta?”“Trưởng tử đã chết, Yêu Vương bị trọng thương.” Thời Ảnh đáp, không có gì biến động trong cảm xúc.Huynh trưởng đã chết? Phụ thần vẫn còn sống?…Nếu vậy, cũng coi như một mạng đổi một mạng.Chỉ có điều… người chết lại là huynh trưởng thân yêu của cậu…“Vâng, ta biết rồi, sư tôn nghỉ ngơi cho tốt.” Tạ Doãn hít một hơi, cố gắng kìm nén nước mắt không khóc, quay đầu ra khỏi gian trong, đến khi bước vào gian bên ngoài mới không kìm được, chôn mặt vào tay áo, khóc lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz